Lão đại phu bước đi điềm tĩnh, nhìn thấy phủ thừa tướng cũng không hề tỏ ra sợ hãi, trông rất có khí chất cao quý.
Việt Đào nhìn mà khâm phục, lúc Cố thị hỏi đến thì cũng rất chắc chắn: "Người nô tỳ mời là đại phu của Huyền Hồ Đường."
Cố Hoài Nhu gật đầu, phủ khăn lụa lên cho đại phu khám.
“Lão phu hành y mấy chục năm, giỏi nhất trong việc chữa trị những bệnh lý phức tạp của phụ nữ.” Lão đại phu nói như đã định liệu trước: “Người khác thường chẩn đoán sai, nhưng lão phu thì không.”
Cố thị nghe vậy thì hai mắt sáng rỡ: “Vậy ông có thể chẩn đoán được cái thai mới hơn một tháng không?”
“Việc này rất đơn giản.” Lão đại phu nói: “Vọng văn vấn thiết, chỉ cần phu nhân phối hợp, muốn kiểm tra thai hơn tháng cũng không phải chuyện khó. Chỉ cần cho lão phu biết ngày nguyệt kinh và tình trạng sức khỏe gần đây, sau đó để lão phu bắt mạch quan sát là sẽ biết được.”
"Được!" Cố thị vội đáp: "Lát nữa Việt Đào sẽ nói chi tiết với lão đại phu, bây giờ xem mạch trước đã."
Đại phu gật đầu, nghiêm túc bắt mạch, sau đó lại nhìn sắc mặt của Cố thị, rồi tìm hiểu về việc ăn uống và nguyệt kinh gần đây, quay lại cười nói: “Còn gì mà phải nghi ngờ nữa, phu nhân chắc chắn là đang mang thai! ”
"Thật sao?!" Cố Hoài Nhu vui mừng khôn xiết: "Ông chắc chứ?"
“Chắc chắn.” Lão đại phu nói: “Biển hiệu của Huyền Hồ Đường chưa đến mức bị đập nát ở đây đâu!”
Tốt quá rồi! Cố Hoài Nhu vô cùng vui mừng. Sắc bệnh trên mặt bỗng chốc bay biến, vội nói: "Việt Đào, đưa đại phu đến phòng thu chi lấy bạc thưởng, sau đó đi thông báo cho phu nhân và tướng gia!"
"Vâng!" Việt Đào cũng vui mừng, nhanh chóng dẫn đại phu ra ngoài. Đại phu lắc đầu nói: "Hôm nay là khám miễn phí, không cần thưởng bạc, sau này phu nhân có việc gì thì cứ đến Huyền Hồ Đường mời lão phu là được. Xin cáo từ."
Thật là một đại phu tốt bụng! Việt Đào cảm ơn rối rít rồi tiễn ông ta về.
Khi Khương Đào Hoa ngủ no nê về đến tướng phủ thì trong phủ đã tràn ngập niềm vui.
"Có chuyện gì vậy?" Thanh Đài chạy tới tóm lấy một người, tò mò hỏi.
Người hầu kia cười không thấy mắt mũi đâu: “Cố nương tử có thai, đã chứng thực là thật rồi, phu nhân rất vui, ban thưởng cho mỗi người mười quan tiền, giờ chỉ đợi gia về để thưởng tiếp!"
Đào Hoa nghe vậy rất kinh ngạc, không khỏi hỏi: "Không phải bảo là còn quá nhỏ, chẩn đoán không ra sao?"
"Bẩm nương tử, cụ thể chuyện như thế nào thì nô tài không biết." Người hầu nói: "Nhưng Ôn Thanh Các đã tung tin nói là có rồi, phu nhân cũng đã công nhận, những chuyện còn lại chúng ta không cần hỏi nữa."
Lúc đầu Cố Hoài Nhu còn rất cẩn thận, không để cho Liễu thị tùy tiện tung tin. Mới chớp mắt, sao lại tự mình không thể bình tĩnh được rồi? Trong lòng có chút nghi hoặc, mặc dù vẫn còn mệt nhưng Đào Hoa cũng quay đầu đến Ôn Thanh Các trước.
Trong Ôn Thanh Các đã có rất nhiều người ra vào, trên mặt Cố thị tràn ngập niềm vui. Sau khi tiễn mấy người đi, vừa định nghỉ ngơi thì thấy Khương Đào Hoa đến.Cố thị thu lại vẻ vui mừng, ngồi xuống giường. Nhìn Đào Hoa từ trên xuống dưới, cười nói: "Nương tử về rồi à?"
Đào Hoa mím môi, thấy trong phòng không có mấy người, bèn ngồi xuống nhìn nàng ta hỏi: "Sao ngươi chắc chắn là mình đã có thai?"
Nếu như nàng nói điều này trước đây thì Cố Hoài Nhu vẫn sẽ không nghĩ ngợi gì cả, chỉ cho là quan tâm bình thường mà thôi. Nhưng bây giờ hỏi như vậy, trong lòng nàng ta khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu.
“Nương tử nghĩ ta đang nói dối sao?”
“Không phải.” Đào Hoa lắc đầu: “Nhưng thai còn nhỏ vốn không dễ chẩn đoán, sao không đợi thêm ít lâu nữa?”
Cố Hoài Nhu cười khẽ: "Hôm nay có đại phu của Huyền Hồ Đường đến khám, ông ấy chuyên chữa bệnh cho phụ nữ, khám ra hỉ mạch của thai nhỏ cũng không phải chuyện gì khó khăn."
Vậy à, Đào Hoa gật đầu, cảm thấy Cố thị có chút chống đối mình, cũng không thèm ở lại nữa. Hỏi han vài câu rồi cùng Thanh Đài rời đi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Thanh Đài cau mày: "Chẳng phải trước đó Cố nương tử đối xử rất tốt với người sao? Đặc biệt đến cửa nhắc nhở người, sợ người bị cuốn vào tranh đấu. Sao giờ lại trở mặt với thái độ như vậy?”
Đào Hoa bình tĩnh nói: “Tỷ muội dù tốt đến đâu cũng đều có lúc hục hặc, liên minh chỉ dựa trên vài câu nói sụp đổ cũng không có gì lạ. Chắc là ai đó đã lén lút động tay động chân khiến Cố thị không tin ta nữa.”
“Nhưng mà.” Thanh Đài nói lời tận đáy lòng: “Những người không tin tưởng người hình như cuối cùng đều rất xui xẻo.”
Đây là lời thật lòng, đi theo chủ tử nhà mình đã lâu, không phải vô cớ mà Thanh Đài càng ngày càng trung thành. Mặc dù chủ tử chỉ là phận đàn bà yếu đuối nhưng lại hiểu rõ thế sự hơn ai hết, đi theo nàng sẽ không chịu thiệt.
Đào Hoa khẽ cười: "Lời này của người coi như là khen ta, ta nhận lấy. Chúng ta về nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Thanh Đài gật đầu.
Trong tướng phủ vui mừng rần rần nhưng Thẩm Tại Dã lại không biết gì cả, y vẫn đang ở trong ngự thư phòng, lặng lẽ nhìn hoàng đế nổi trận lôi đình.
“Đám rắn đó đều là do trẫm cất công nuôi nấng, ngươi có ý gì hả?” Minh Đức Đế trừng mắt nhìn Mục Vô Hạ đang quỳ bên dưới: “Vậy mà lại đi giết nhiều rắn của trẫm như vậy?! Trong mắt ngươi còn có trẫm nữa không!”
Nam vương gia quỳ thẳng người, cúi đầu cụp mắt, chỉ nói một câu: “Không phải do nhi thần làm.”
"Không phải ngươi còn có thể là ai? Có người mang minh bội của ngươi đến cho trẫm rồi!" Đế vương quát: "Còn ai có thể trộm minh bội của ngươi?!"
Nắm lấy cơ hội, Thẩm Tại Dã bình tĩnh cất lời: “Thần cũng cảm thấy không ai có thể trộm được thứ giá trị như minh bội trên người Nam vương.”
Minh Đức Đế nghiêng đầu nhìn Thẩm Tại Dã: "Thẩm ái khanh nói rất đúng."
"Nhưng, bệ hạ có từng nghĩ tới hay không?" Thẩm Tại Dã cười nói: "Nếu người khác đã không thể trộm được thì sao Nam vương lại tự mình chạy đến vườn rắn giết rắn, sau đó cố ý để lại minh bội? Đấy không phải là tự tìm đường chết sao?”
Đế vương sững người, cau mày suy nghĩ, hình như cũng có lý. Tuy Nam vương khiến y khó chịu nhưng cũng không phải người ngỗ nghịch phạm thượng, đang yên đang lành sao có thể chạy đến vườn rắn giết rắn, còn làm rơi minh bội ở đó chứ?
“Hôm qua còn có ai lên núi Nghênh Tiên?” Đế vương hỏi thái giám bên cạnh.
Thái giám cúi đầu đáp: “Bẩm hoàng thượng, nô tài đã điều tra rồi. Hoàng thân lên núi hôm đó chỉ có Nam vương và Cảnh vương gia.”
Vô Ngần? Hoàng đế im lặng.
Gần đây y và Vô Ngần xảy ra xích mích, đứa trẻ đó rõ ràng là đang hoảng sợ, có bệnh vái tứ phương, lôi kéo rất nhiều người trong triều, cũng không phải y không biết điều này, nhưng tại sao còn xuống tay với Vô Hạ nữa?
Không lẽ vì cảm thấy Vô Hạ là mối đe dọa nên trừ khử trước?
Ánh mắt rơi xuống người Mộc Vô Hạ, đế vương cẩn thận suy nghĩ. Thật ra là vì mẫu phi của nó đến nước Ngô làm con tin nên y không thích hai mẹ con này cho lắm. Bây giờ Ninh phi đã không còn, Vô Hạ lại biết hơn thua, bái Kiềm phu tử làm môn hạ, cũng giành được rất nhiều danh tiếng tốt.
Như vậy, nó thật sự cũng gây ra một số mối đe dọa cho Vô Ngần.
“Hoàng thượng.” Thẩm Tại Dã chắp tay nói: “Hôm qua là lễ hội mùa xuân, có rất nhiều người đến núi Nghênh Tiên. Chuyện này mặc dù không thể trách Nam vương, nhưng cũng không có chứng cứ nào cho thấy là người khác làm.”
Ý là Cảnh vương cũng được coi là vô tội?
Hoàng đế cau mày, cảm thấy khó hiểu. Mấy người con trai của mình đang tranh giành cấu xé lẫn nhau, tâm tư còn nhiều và ngoằn ngoèo hơn cả sông Đại Ngụy. Nếu y không xử lý tốt việc này thì sẽ dễ dàng bị một trong số họ lợi dụng.
Tuy nhiên, trong tứ hoàng tử, Vô Hạ và Vô Ngần là không thích tranh giành nhất, nhưng Cảnh vương và Du vương thì tranh đấu rất quyết liệt. Nếu thế thì Vô Hạ thật sự có khả năng bị hãm hại.
Đau đầu suy nghĩ hồi lâu, Minh Đức Đế thở dài nói: "Thôi bỏ đi, chỉ là mấy con rắn thôi mà."
Nam Vương quỳ dưới đất, trong lòng đang căng thẳng, đột nhiên nghe thấy câu này, lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Vậy mà phụ hoàng lại nói "thôi bỏ đi”? Chẳng phải người luôn coi mạng rắn quan trọng hơn mạng người sao? Sao lại…
Hắn cau mày không hiểu, nhưng vẫn dập đầu trước: “Đa tạ phụ hoàng.”
"Con đó, cũng nên hiểu chuyện hơn rồi." Đế vương không vui nói: "Lần này trẫm không tính toán với con, nhưng lần sau con cũng nên cẩn thận một chút! Lui xuống đi!"
"... Vâng." Mục Vô Hạ đáp lời, cung kính lui ra.
Đại điện trở nên yên tĩnh, vì chuyện rắn nên hiển nhiên tâm trạng hoàng đế không được tốt, trên mặt có chút mệt mỏi.
“Thẩm ái khanh,” y cất giọng nói, “Khanh thấy trong số các hoàng tử ai hữu dụng nhất?”
Thẩm Tại Dã cúi đầu cười khẽ: “Bệ hạ hỏi vấn đề như vậy, chẳng phải khiến thần khó xử sao?”
"Không sao, chỉ trẫm và khanh biết thôi, người ngoài ai dám nói ra ngoài trẫm sẽ lấy đầu người đó." Đế vương ngước mắt nhìn y cười nói: "Trẫm tin tưởng khanh nhất."
“Nếu đã như thế thì thần nói thẳng vậy.” Thẩm Tại Dã gật đầu nói: “Trong số các hoàng tử của hoàng thượng, Cảnh vương đa mưu túc trí, chín chắn kiên định, Du vương trẻ tuổi hùng hồn, rất có sức sống, còn Hằng vương thì giấu kín tài năng, khiêm tốn trầm ổn. Nam vương ngay thẳng chính trực, ngây thơ vô hại.”
"Ha ha ha." Hoàng đế cười lớn, nhìn y nói: "Người xảo trá như khanh trả lời như vậy, rốt cuộc ai là người tốt nhất?"
“Ai tốt nhất đã có hoàng thượng phán đoán.” Thẩm Tại Dã cung kính cười đáp: “Hoàng thượng cảm thấy ai tốt, sau này thần cũng sẽ dốc sức trung thành với người đó.”
"Được!" Đế vương vui mừng, trước khi rời đi còn bảo thái giám bên cạnh lấy đồ thưởng cho thừa tướng.
Phủ thừa tướng.
Khương Đào Hoa nhìn chuỗi mã não, vòng tay và trâm cài chất thành đống lớn trước mặt mà không thể hiểu nổi.
“Cũng có nghĩa là Nam vương phạm lỗi, ngài tìm cách đánh lạc hướng khiến hoàng thượng nghĩ rằng chính Cảnh vương tranh ngôi thái tử làm hại người vô tội thì thôi đã đành, còn lấy từ chỗ hoàng thượng về một đống phần thưởng như thế này?”
“Chủ ý là do nàng nghĩ ra, nên chia cho nàng một nửa phần thưởng.” Thẩm Tại Dã dựa vào nhuyễn tháp, tâm trạng rất tốt: “Chuyện này giải quyết rất tốt đẹp.”
Trước đó hắn đã sai người nửa vô tình nửa cố ý nhắc đến cuộc chiến tranh giành ngôi vị thái tử của các hoàng tử bên tai hoàng thượng, trong lòng hoàng thượng đã có tính toán, hôm nay lại nói như vậy nên đã loại bỏ Nam vương một cách hợp lẽ, cũng không làm trái ý của người mà hãm hại Cảnh vương, tóm lại là hoàng thượng chỉ nghi ngờ chứ không định tội ai cả.
Chỉ thương cho mấy con rắn kia thôi.
Đào Hoa không nói nên lời, chủ ý đúng là của nàng, nhưng việc Thẩm Tại Dã có thể hoàn thành một cách suôn sẻ như vậy cũng đủ chứng tỏ y có độ tin cậy sâu sắc và rất có tiếng nói đối với hoàng đế.
Nam nhân này thật sự rất lợi hại.
"Gia!" Bên ngoài truyền đến giọng nói của Việt Đào, vừa vui mừng vừa tức giận, nghe có chút kỳ quái:
"Cố nương tử đã được xác định là có thai rồi, sao ngài vẫn còn ở Tranh Xuân Các này?"
(Chú ý: Vọng văn vấn thiết: Bốn phương pháp chữa bệnh của đông y, nhìn – nghe – hỏi – sờ, gọi là tứ chẩn)
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo