Nghe thấy những lời này, hai chân Mạnh thái bộc run lẩy bẩy, suýt thì quỳ xuống: "Tướng gia! Ngài đang nói gì vậy? Sao lại liên quan đến Lưu Ký?"
Thẩm Tại Dã hừ lạnh, ngó ông ta: “Thì ra đại nhân vẫn chưa biết, con của Cố thị trong phủ ta và nha hoàn trong viện của Trăn Trăn đều chết do mứt trái cây của tiệm hoa quả sấy khô Lưu Ký. Cũng không biết bọn họ buôn bán kiểu gì mà lại cho sung úy tử vào mứt lúc ngâm chua. Nếu không đòi lại được công bằng cho hai mạng người này của tướng phủ thì Thẩm mỗ cũng không làm thừa tướng nữa!”
Nói xong, phất tay áo bỏ đi không chút do dự, mặc cho Mạnh thái bộc ở phía sau đuổi theo và gọi thế nào cũng không quay đầu lại.
Cảnh vương đang quan sát cách đó không xa, tâm tình rất tốt.
“Vậy mà lại xảy ra chuyện như thế.” Hắn cười nói với mưu thần bên cạnh: “Xem ra Mạnh thái bộc không bảo vệ được con gái ở hậu viện của thừa tướng chúng ta rồi.”
Chẳng những không bảo vệ được con gái mà chức quan của ông ta cũng có thể không giữ được.
Có mưu thần chắp tay nói: "Chúc mừng vương gia, Du vương lại thua ngài một bậc."
"Ha ha ha." Cảnh vương cười lớn, nhìn bóng lưng Thẩm Tại Dã đi xa dần, trong mắt tràn đầy niềm vui.
Người của nha môn kinh đô đã đợi ở cổng tướng phủ. Vừa thấy Thẩm Tại Dã trở về, Kinh triệu doãn liền đi tới nghênh đón: “Thừa tướng, người của Lưu Ký đã bị nhốt vào thiên lao, cửa tiệm cũng đã bị phong tỏa, bên trong thậm chí còn có rất nhiều hoạt động trốn thuế. "
“Tốt lắm.” Thẩm Tại Dã dẫn hắn vào trong viện chính ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu còn có chuyện phạm pháp như vậy, lại làm hại mạng người, vậy đại nhân hãy lập án, xem thử định tội danh gì đi.”
Kinh triệu doãn là người sáng suốt, nhìn sắc mặt thừa tướng, lập tức nói: “Giết người là chuyện lớn, chủ tiệm nhất định sẽ phải đền mạng. Về phần trốn thuế, thừa tướng thấy có nên điều tra thêm không?"
"Đương nhiên là phải điều tra." Thẩm Tại Dã thẳng thắn nói: "Ngài chỉ cần điều tra, nếu có tảng đá nào chắn đường thì cứ việc đá vào phủ thừa tướng ta!"
"Hạ quan tuân mệnh!”
Kinh triệu doãn nhận lệnh rời đi, Thẩm Tại Dã ngồi trong phòng đợi. Quả nhiên không lâu sau, Mạnh Trăn Trăn liền khóc lóc chạy tới.
"Gia!" Nàng ta vừa bước vào liền quỳ xuống, hai mắt sưng húp, muôn phần đáng thương ngẩng đầu nhìn y: "Xin gia khai ân! Người ngâm trái cây cũng không phải là chủ tiệm Lưu Ký, sao có thể định tội họ giết người được chứ?”
Thẩm Tại Dã cúi đầu nhìn nàng ta, vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu nàng không đến thì suýt nữa ta quên mất, chủ tiệm Lưu Ký có quan hệ thông gia với nhà nàng phải không?”
Mạnh Trăn Trăn giật mình, vội nói: "Đúng là vậy, nhưng muội muội của hắn cũng chỉ là một thiếp thất của phụ thân thiếp thân, quan hệ cũng không thân thiết!"
Thẩm Tại Dã hơi nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn nàng ta: “Vậy mà lại có mối quan hệ như thế, lúc đầu ta còn không biết đấy. Vốn còn thắc mắc sao Lưu Ký lại cho sung úy tử vào trái cây, giờ thì đã hiểu ra rồi.”
Nói vậy nghĩa là sao? Cơ thể Mạnh thị cứng đờ, ngơ ngác nhìn người trước mặt. Phải một lúc lâu sau mới phản ứng lại, hai mắt mở to: "Gia, chuyện này không liên quan gì đến thiếp thân cả!"
"Nàng cho rằng ta sẽ tin sao?" Thẩm Tại Dã đứng dậy, nhìn nàng ta: "Các nàng làm gì trong hậu viện này ta đều biết rõ, bình thường không muốn quan tâm nhiều, nhưng không ngờ lần này lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Trăn Trăn, điều luật đầu tiên của Đại Ngụy là giết người đền mạng, nàng biết không?"Mạnh Trăn Trăn hít một hơi khí lạnh, không còn khóc được nữa: “Thiếp thân không có…”
"Nha hoàn của nàng chết trong tay nàng." Thẩm Tại Dã nhắm mắt lại: "Còn đứa con đầu lòng của ta cũng gián tiếp chết trong tay nàng, nàng nói xem ta nên xử nàng sao đây?"
"Không..." Mạnh Trăn Trăn hoảng sợ, đưa tay kéo vạt áo Thẩm Tại Dã, ánh mắt khẩn thiết: "Gia, thiếp thân hầu hạ ngài cũng đã lâu, lẽ nào ngài nghĩ thiếp thân sẽ giết người sao?"
Vung tay áo hất nàng ta ra, Thẩm Tại Dã nhấc chân đi ra ngoài: “Trạm Lư, gọi người của nha môn đến đây…”
"Gia!" Mạnh thị hét to, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng: "Lẽ nào ngài không có chút tình cảm nào với thiếp thân sao? Dù sao thiếp thân cũng từng hầu hạ ngài, sao ngài có thể vô tình như vậy!"
Thẩm Tại Dã mím môi, quay lại nhìn nàng ta, do dự một lúc rồi kiềm nén thở dài:
"Thôi bỏ đi, Trăn Trăn, nàng hãy tự quay về Mạnh gia đi. Niệm tình thời gian qua, ta sẽ không truy cứu những chuyện còn lại nữa."
Mạnh thị ngơ ngác ngã xuống đất, há miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Thế này gọi là gì? Y muốn đuổi nàng ta ra khỏi phủ nhưng hóa ra lại thành ban ơn? Còn nàng ta vậy mà lại cũng không biết phải nói gì để phản bác.
Sao lại trở thành như thế này chứ?
“Gia…” Trong lòng rối bời hồi lâu, Mạnh thị miễn cưỡng đứng dậy, rưng rưng nước mắt nhìn y: “Thiếp thân có thể rời khỏi tướng phủ, nhưng ngài có thể... có thể khoan dung tha cho người nhà của thiếp thân được không?”
Thẩm Tại Dã cau mày, ánh mắt rơi trên mặt nàng ta, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.
“Đa tạ gia đã ban ơn!” Mạnh thị khom lưng hành lễ, lại chậm rãi đứng dậy, nắm tay nha hoàn, loạng choạng bước đi như người mất hồn.
Buổi chiều, nắng vừa phải, Thẩm Tại Dã mở cửa Tĩnh Dạ Đường.
Khương Đào Hoa đang nhìn bắp cải và đậu hũ trên bàn thở dài, nghe thấy tiếng động, vội vàng quay đầu lại.
"Gia!”
Nhìn rõ người đến, nàng vui mừng bay vào lòng Thẩm Tại Dã như một con diều, ôm lấy eo người ta bắt đầu nũng nịu: “Thiếp thân có thể ra ngoài được chưa?”
Thẩm Tại Dã ngó nàng, hờ hững nói: “Chưa, ta chỉ đến xem thử thôi.”
“Nói dối!” Đào Hoa nhăn mũi: “Nếu chuyện còn chưa kết thúc, ngài cũng sẽ không rảnh mà tới đây. Nếu chuyện đã xong rồi, ngài còn nỡ nhốt thiếp thân ở đây gặm cà rốt với bắp cải sao?”
Vừa nói vừa vặn vẹo cơ thể, đến mức khiến Thẩm Tại Dã suýt thì không làm mặt lạnh được nữa.
"Khương Đào Hoa, đứng thẳng dậy nói chuyện đàng hoàng!”
"Vâng!" Đào Hoa lập tức thu hai tay lại đặt sau lưng, cười tít mắt nhìn y, ánh mắt sáng ngời: "Thiếp thân chúc mừng gia."
Bước vào sảnh chính, Thẩm Tại Dã khẽ hừ một tiếng, đóng cửa lại: “Nàng lại chúc mừng ta chuyện gì?”
“Chúc mừng gia đã đạt được ý nguyện.” Đào Hoa đi theo sau, bám lấy y như một miếng kẹo mè xửng: “Bây giờ chuyện đã xong, người cần rời phủ chắc chắn cũng đã đi, gia cũng có thể giải quyết được mối quan hệ cần phải giải quyết rồi."
“Ồ?” Thẩm Tại Dã vén áo choàng ngồi xuống đệm hương bồ, liếc mắt nhìn nàng: “Nàng lại biết gia muốn chấm dứt quan hệ với ai rồi?”
"Chuyện đó đơn giản quá mà? Chắc chắn là Mạnh gia rồi." Đào Hoa thản nhiên nói: "Nếu không phải Mạnh gia, sao ngài còn để thiếp thân tặng mận cho Cố thị?"
Rõ ràng là giúp Mai Chiếu Tuyết một tay, lừa cả Cố thị và Mạnh thị.
Ánh mắt Thẩm Tại Dã tối sầm, trong lòng có chút không vui, nhìn nàng một hồi, cuối cùng mới nói: “Nàng đó, lần nào cũng nói những lời không rõ ràng, suy đoán tâm tư của ta một cách mù quáng. Hôm nay nàng hãy nói cho rõ ràng để ta xem thử rốt cuộc là nàng thật sự đã nhìn thấu điều gì hay là chỉ đang giả vờ hiểu."
Đào Hoa cũng ngồi xuống bên cạnh, chớp mắt với y: “Ngài đang ra đề cho thiếp thân đấy à?”
“Vậy nàng có trả lời được không?”
"Trả lời đúng có thưởng không?"
"Tất nhiên."
Vậy thì được! Đào Hoa ngồi xếp bằng, nhặt một cành cây nhỏ vẽ xuống khoảng trống trước mặt.
“Thiếp thân đã suy nghĩ hai ngày nay, sự việc hẳn là như thế này - Cố thị vẫn chưa chắc chắn có thai, phu nhân đã giúp nàng ta giải quyết xong chuyện này trước, khiến Cố thị cưỡi hổ khó xuống. Sau đó bảo thiếp thân đi mua mận cho nàng ta. Về phần mận, cũng không biết thật sự có vấn đề gì không, nhưng việc Cố thị sảy thai liên quan đến Lưu Ký, mà Lưu Ký lại là thông gia của nhà Mạnh thị, gia liền tận dụng cơ hội hỏi tội Mạnh gia và tống cổ Mạnh thị về lại Mạnh phủ. Đây có lẽ là mục đích ban đầu của gia.”
Thẩm Tại Dã cụp mắt lắng nghe, ánh mắt rơi vào sơ đồ quan hệ nàng vẽ dưới đất, nhìn chằm chằm đường kẻ giữa mình và Mạnh thị, khẽ hỏi: “Nàng nghĩ tại sao ta lại muốn chấm dứt mối quan hệ với Mạnh thị?"
"Làm sao thiếp thân biết được? Đương nhiên gia có tính toán riêng, thiếp thân cũng không nên can thiệp." Đào Hoa mỉm cười vẽ dấu chấm hỏi lên tên của Cố thị.
"Nhưng ở đây có hai điểm nghi ngờ. Thiếp thân muốn thỉnh giáo tướng gia."
Còn có chuyện nàng không thể đoán được? Thẩm Tại Dã cuối cùng cũng tìm được chút tự tin: “Nàng hỏi đi.”
"Thứ nhất, Cố thị có thật sự mang thai không?" Đào Hoa nghiêng đầu nhìn y chăm chú: "Thiếp thân luôn cảm thấy cái thai của nàng ta rất kỳ lạ, đến nhanh mà đi cũng nhanh, gia cũng không vội vàng chút nào."
Thẩm Tại Dã hơi nhíu mày, không trả lời nàng mà hỏi ngược lại: “Thứ hai là gì?”
"Thứ hai, trong mứt trái cây của Lưu Ký có sung úy tử thật không?" Khương Đào Hoa nghiêng đầu, mỉm cười như hiểu rõ: "Sung úy tử là một vị thuốc đắng, cũng không phải Cố thị không có lưỡi, nếu thật sự ăn nhiều mận như vậy thì sao có thể không nếm ra được mận có vấn đề?"
Nàng vẫn nắm được mấu chốt.
Thẩm Tại Dã nhếch môi cười, đưa tay nhéo cằm nàng, hôn thật khẽ: “Việc đã xong rồi, nàng cũng nên ngoan ngoãn trở về Tranh Xuân Các đi, không cần phải lo lắng những chuyện khác.”
Đào Hoa chán ghét đưa mu bàn tay lên lau miệng: "Mỗi lần chột dạ ngài đều dùng chiêu này?"
Nhìn động tác của nàng, sắc mặt Thẩm Tại Dã tối sầm: “Có phải tay nàng hơi bị dư thừa không? Chi bằng…”
"Không dư thừa, không dư thừa!" Đào Hoa giật mình, lập tức phản ứng lại, ôm lấy khuôn mặt của người trước mặt, hôn một cái chụt.
"Ngài xem, nếu không có tay, thiếp thân sẽ không thể ôm ngài được!"
Thẩm Tại Dã: “…”
Mùi hương ấm áp xộc thẳng vào mũi khiến y cảm thấy dễ chịu. Nhưng sao nha đầu gan to tày trời này cứ luôn không biết xấu hổ như vậy?
Y khẽ ho một tiếng, đứng lên, nghiêm mặt nói: "Đừng luyên thuyên nữa, quay về thu dọn, đi thỉnh an phu nhân."
"Thiếp thân biết rồi!" Đào Hoa cười nham nhở: "Tối nay ngài có tới Tranh Xuân Các không? Thiếp thân có thể xoa bóp giúp ngài!"
Liếc nàng một cái, Thẩm Tại Dã không trả lời, phất tay áo rời đi.
Đào Hoa cười híp mắt nhìn y đi xa, vươn vai gọi Thanh Đài: "Đi thôi, về ăn thịt cho đã!"
Thanh Đài đỏ mặt tía tai trốn trong góc đáp lời, đếm ngón tay tính thời gian.
Hôm kia bị nhốt vào đây cũng vào khoảng thời gian này, vừa đúng hai ngày.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo