Thẩm Tại Dã nhìn hắn, cuối cùng trên mặt cũng có ý cười: "Vương gia có thể hiểu được Thẩm mỗ là vì muốn tốt cho vương gia, vậy cũng không uổng công Thẩm mỗ gánh vác mạng người này."
Cảnh vương gật đầu: “Đương nhiên bổn vương biết tấm lòng của thừa tướng, chỉ là trong tướng phủ cũng rất nhiều mỹ nhân, không phải… thừa tướng cũng ham nữ sắc sao?”
“Cho nên Thẩm mỗ cả đời chỉ có thể làm thần, hiếu trung với người khác.” Thẩm Tại Dã bình tĩnh nói: “Nếu vương gia cảm thấy việc bản thân Thẩm mỗ không thể làm được mà lại yêu cầu ngài có chút hà khắc... Vậy chi bằng chúng ta hãy làm thần tử thật tốt, trung thành phò tá người khác lên ngôi?”
Cảnh vương vội lắc đầu, cười khẽ: “Bổn vương hiểu ý của thừa tướng rồi.”
Đánh mất một mỹ nhân tuy thật đáng tiếc, nhưng nếu cuối cùng có thể đăng cơ, chắc chắn hắn sẽ còn gặp được nhiều mỹ nhân hơn.
“Nói ra thì đến giờ ta vẫn chưa biết tên cô nương đó.” Cảnh vương tiu nghỉu thở dài nhìn con đường vắng vẻ trước mặt, thấp giọng nói: “Nếu sau này mơ thấy, e là cũng không thể gọi nàng ấy được.”
Thẩm Tại Dã liếc hắn một cái, quay đầu ngựa nói: “Vương gia đừng quên hôm nay ngài ra ngoài để khảo sát ngọn núi phía tây, cũng đã muộn rồi, Thẩm mỗ không quấy rầy ngài nữa, xin cáo từ trước. "
"Thừa tướng đi thong thả."
Tiếng vó ngựa vang lên, Thẩm Tại Dã vô cùng bình tĩnh dần rời khỏi tầm mắt của Cảnh vương, sau khi tiến vào thành lại bắt đầu phi nước đại.
Phủ thừa tướng.
Đào Hoa cảm giác như mình đang ở trong bóng tối hỗn độn, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể nhìn thấy ánh sáng. Nàng từng nghi ngờ thứ Thẩm Tại Dã cho nàng uống thật sự là thuốc độc, nhưng vẫn chưa nhìn thấy đường xuống hoàng tuyền nên quyết định đợi thêm một lúc nữa.
Ai đó đang cố đổ thứ gì vào miệng, nhưng đang trong cơn hôn mê, nàng tuyệt đối sẽ không mở miệng.
“Tướng gia cho chủ tử uống gì thế?” Thanh Đài đứng bên cạnh lo lắng nói: “Nếu là thuốc độc thật thì gay rồi, không thể đổ thuốc giải vào được.”
“Không phải thuốc độc, chỉ là thuốc mê thông thường thôi.” Thẩm Tại Dã ngồi ở mép giường hờ hững ngó nàng: “Muốn nàng ấy nhanh chóng tỉnh lại thì phải cho uống nước lạnh, nếu không nàng ấy sẽ phải ngủ hơn nửa ngày."
Thanh Đài thở phào nhẹ nhõm, ôm ngực nói: "Vậy thì để chủ tử ngủ đi. Dù sao cũng không có cách nào khiến người há miệng."
Đây là thói quen xấu gì thế? Thẩm Tại Dã bưng bát, khẽ hừ một tiếng, cúi đầu ngậm một ngụm nước lạnh, nâng cằm Khương Đào Hoa lên hôn.
Thanh Đài sửng sốt, lập tức quay người nhìn đi chỗ khác, nghĩ thầm vị tướng gia này cũng thật là... không nghĩ đến cảm xúc của những người xung quanh gì hết!
Môi miệng quấn quýt, Thẩm Tại Dã trừng mắt nhìn người trên giường, phát hiện nàng thật sự không chịu há miệng, vẫn bướng bỉnh như lúc khâu vết thương lần trước vậy.
Song, nàng càng ngậm chặt thì y càng ra sức tấn công, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng cạy mở được một khe hở, rót hết nước lạnh vào.
Đào Hoa đang hôn mê nhíu mày thật chặt, nghiêng đầu nôn ra hết những gì vừa uống."Khương Đào Hoa!" Thẩm Tại Dã hơi giận rồi: "Nàng nôn lần nữa thử xem!"
Thanh Đài giật mình, vội nhỏ giọng giải thích: "Chủ tử chỉ sợ có người cho người uống thuốc gì đó không tốt trong lúc đang hôn mê nên mới hình thành thói quen này."
“Ở nước Triệu của ngươi, nàng ấy là công chúa mà còn có ai dám hại hay sao?” Thẩm Tại Dã cau mày: “Nàng ấy thế này đâu có giống lá ngọc cành vàng, rõ ràng là lớn lên trong lao tù, nên mới cảnh giác như vậy.”
Thanh Đài thoáng ngây người, há miệng lẩm bẩm vài tiếng, nhưng lại không thể nói ra.
Môi trường nàng lớn lên có lẽ cũng không tốt hơn nhà lao là mấy.
Cố gắng thử mấy lần nữa nhưng vẫn không rót vào được, Thẩm Tại Dã đành chịu thua, lau miệng trầm giọng nói: “Trạm Lư, đi lấy công văn mang đến đây.”
“Vâng.” Trạm Lư đáp lời rồi rời đi.
Thanh Đài kinh ngạc quay đầu nhìn y, nhưng thấy tướng gia đã nằm trên giường. Chủ tử nhà mình vừa cảm nhận được bên cạnh có thứ gì đó liền ôm lấy một cách rất tự nhiên.
Cảnh tượng này... sao lại trông ấm áp quá vậy?
Thanh Đài lắc đầu, vội lui ra ngoài đóng cửa lại, sau đó đứng bên ngoài dụi mắt. Chắc chắn là nàng hoa mắt rồi, chủ tử từng nói thừa tướng này nham hiểm độc ác, sao có thể dịu dàng như vậy được.
Khương Đào Hoa vừa hồi phủ, trong phủ đã có vài người không khỏi hoảng sợ.
Cố Hoài Nhu vội vội vàng vàng muốn đi tìm Tần Giải Ngữ, nhưng lại bị nàng ta chặn ở bên ngoài bằng một cánh cửa.
"Làm vậy là có ý gì?" Cố Hoài Nhu giậm chân: "Là nàng ta bảo ta làm việc này, giờ việc không thành, người đã trở về, nàng ta cũng không nói xem phải làm gì tiếp theo?"
Việt Đào cau mày nói: “Khương nương tử được Trạm Lư đưa về, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng việc gia ở lại đó chứng tỏ có chuyện chẳng lành, sợ là Tần nương tử muốn người gánh lấy tội này."
"Ta gánh?" Cố Hoài Nhu vừa tức giận vừa buồn cười: "Ta gánh kiểu gì đây? Bẫy do nàng ta giăng, người do nàng ta mời, ta chẳng qua chỉ đến Tranh Xuân Các nói vài câu mà thôi."
Việt Đào thở dài: “Nhưng người khác không tra ra được bẫy là do ai giăng, cũng không tra ra được người là do ai mời, điều duy nhất họ biết là sau khi người đến Tranh Xuân Các thì Khương thị đi ra ngoài và xảy ra chuyện. Đợi Khương thị tỉnh lại, chắc chắn cũng sẽ nói là người bảo nàng ta xuất phủ."
Trước mắt tối sầm, Cố Hoài Nhu suýt thì không đứng vững, tức đến mức toàn thân run rẩy: "Được lắm Tần nương tử, ngay từ đầu đã tính cho ta làm kẻ chịu tội thay!"
Việt Đào cũng rất lo lắng, nhưng trong tình thế hiện tại, dù chủ tử nhà mình có làm gì thì cũng không còn đường sống sót. Chỉ có thể xem liệu tướng gia có niệm tình ngày xưa mà khoan hồng hay không.
Chủ tớ hai người chỉ biết đợi ở Ôn Thanh Các, nhưng đợi đến tối Khương nương đã tỉnh mà vẫn không thấy gia cho gọi.
"Chuyện này là sao?" Cố Hoài Nhu hơi bất ngờ: "Tranh Xuân Các có biến gì không?"
Nếu đã tỉnh lại thì Khương Đào Hoa không thể không tố cáo nàng ta. Nếu đã tố cáo rồi thì gia không thể không cho gọi nàng ta đến để thẩm vấn.
Việt Đào cũng nghĩ không ra, vội vàng tìm người đến Tranh Xuân Các nghe ngóng.
Đào Hoa mở mắt ra, đầu óc vẫn còn mơ hồ, phải một lúc sau mới nhìn rõ được thứ trước mắt.
Thẩm Tại Dã một tay cầm công văn, một tay ôm nàng, đang dựa vào đầu giường suy nghĩ. Cảm giác được nàng đã tỉnh, cúi đầu trợn mắt: "Sao nàng không ngủ đến chết luôn đi? Trời đã tối rồi!"
Đào Hoa chớp chớp mắt, vươn người ôm lấy y nũng nịu: "Đa tạ gia đã cứu mạng!"
“Đừng tưởng làm vậy thì ta sẽ không hỏi tội nàng nữa.” Thẩm Tại Dã nghiêm nghị nhìn nàng, buông đồ trong tay xuống, vẫn còn tức giận: “Sao lại chạy vào khu rừng ở ngoại thành?”
“Bị Cố nương tử lừa.” Đào Hoa mỉm cười, nghiêng đầu nhìn y nũng nịu: “Rõ ràng trong hậu viện này có người không muốn thiếp thân cùng gia đi săn mùa xuân nên mới vội vàng muốn lấy mạng thiếp thân."
Thẩm Tại Dã siết chặt tay lại, cau mày: “Dù gì nàng cũng là công chúa hòa thân, sao bọn họ dám?”
"Có gì mà không dám?" Đào Hoa cười khẽ: “Đợi khi thiếp thân chết thật rồi, gia thân là thừa tướng nên không thể không che giấu giúp. Đến lúc đó chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cuối cùng mang đi chôn với danh nghĩa chết vì bệnh, cũng sẽ không ai đòi lại công bằng cho thiếp thân."
Vừa nói, nàng vừa thở dài tiếc nuối: “May mà thiếp thân thông minh, thấy Cố thị có vấn đề nên đã chuẩn bị trước, dự định giữ lại đầy đủ bằng chứng rồi giao hết thảy cho ngài. Không ngờ Cảnh vương lại nửa chừng xuất hiện, hại thiếp thân chết trong tay gia một lần.”
Ánh mắt Thẩm Tại Dã khẽ động: “Hiện giờ trong tay nàng đã có đầy đủ bằng chứng chứng minh Cố thị hại nàng rồi?”
“Vâng.” Đào Hoa mỉm cười: “Nhân chứng vật chứng đủ cả, còn xem gia làm thế nào nữa thôi.”
Đây không phải ngày đầu tiên Thẩm Tại Dã muốn phế Cố thị, chỉ là chuyện của Mạnh gia vẫn chưa giải quyết xong nên y còn phải đợi.
“Nếu đã như vậy, có thể coi như nàng đã đoái công chuộc tội.” Y nói: “Lát nữa giao toàn bộ nhân chứng và vật chứng cho Trạm Lư.”
"Vâng." Đào Hoa gật đầu đồng ý, sau đó nghĩ lại, không đúng!
“Thiếp thân có công là điều chắc chắn, nhưng mà tội ở đâu ra?”
Thẩm Tại Dã liếc nàng: “Nàng thân là nữ nhân của ta mà lại ngồi trong lòng người khác ngay trước mặt ta, lại còn không phải lần đầu tiên! Đây không tính là tội sao?”
Đồ trơ trẽn! Đào Hoa tức giận: “Thiếp thân làm vậy là vì ai!”
“Ta không hèn nhát đến mức bảo nàng đi hiến thân mới có thể thành sự.” Thẩm Tại Dã nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Nàng muốn mê hoặc ai cũng được, muốn lừa gạt ai cũng được, nhưng sau này dù là tình huống gì đi nữa cũng không được để ai đụng vào nàng nữa."
Đào Hoa thoáng ngây người, miệng há ra nhưng lại không biết nên nói gì.
Y nói lời này không lẽ... là đang ghen?
“Tốt nhất là nên gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn đó trong đầu đi.” Thẩm Tại Dạ nhìn vào mắt nàng, mặt tối sầm: “Đây là vấn đề tôn nghiêm của đàn ông, không có gì khác.”
"Ồ..." Đào Hoa ngoan ngoãn gật đầu: "Thiếp thân hiểu rồi."
Thẩm Tại Dã đưa tay xoa đầu nàng rồi đứng lên: "Nếu đã không chết được, vậy thì chuẩn bị cùng ta đi Tây Sơn đi. Về phần Cố thị, đợi về rồi nói sau."
"Vâng."
Cố Hoài Nhu chẳng hiểu thế nào mà đã thoát khỏi kiếp nạn. Tần Giải Ngữ thấy tình thế không ổn liền đến Ôn Thanh Các một chuyến.
"Gia không phạt nương tử chứng tỏ điều gì?" Tần thị nhìn Cố Hoài Nhu, cười nói: "Chứng tỏ trong lòng gia, nương tử quan trọng hơn Khương thị!"
Cố Hoài Nhu chẳng vui vẻ gì, nhìn nàng ta nói: "Nương tử không cần phải nói nhiều nữa, chỉ cần làm được chuyện đã hứa với ta là được."
“Này, nương tử đừng giận mà.” Tần Giải Ngữ nói: “Trước đó là do tâm trạng ta không tốt nên mới đóng cửa không tiếp khách, không phải là nhằm vào nương tử đâu. Thật ra ta đã nghĩ tới chuyện này rồi, chỉ cần Khương thị còn sống thì nương tử sẽ không được an toàn, nên ta phải khiến nàng ta giấu bí mật của nương tử, vĩnh viễn không được nói ra."
Cố Hoài Nhu ngước mắt lên, nhìn nàng ta: "Giúp ta như vậy có lợi gì cho nương tử?"
"Chuyện này quá đơn giản." Tần thị mỉm cười: "Bớt đi một Khương Đào Hoa sẽ tốt cho tất cả mọi người trong hậu viện. Chỉ là ta không có lý do để trực tiếp ra tay, nhưng nương tử thì có."
"Vậy nếu như chuyện lại không thành, có phải nương tử vẫn định để ta gánh tội một mình?" Cố Hoài Nhu cười lạnh.
Tần Giải Ngữ cau mày: "Chuyện này cũng không còn cách nào khác, dù sao trên người nương tử cũng có không ít tội danh, đợi chờ cũng chưa chắc đã có kết cục tốt đẹp, chi bằng cứ liều một phen. Nương tử thấy sao?"
Cố Hoài Nhu bật cười, nhắm mắt lại không nhìn nàng ta nữa: "Ta mệt rồi, nương tử về trước đi."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo