Mối quan hệ giữa Nam vương và người này tốt thật, lại còn nói cả thông tin này cho nàng biết!
Thẩm Tại Dã rất không vui, dù sao cũng là làm chuyện khuất tất, bị nhắc đến lần nữa nên cũng có chút chột dạ. Tuy nhiên, Khương Đào Hoa lại vô tâm đến mức không có chút cảm xúc nào khác, nhào lên người y với đôi mắt sáng ngời:
"Cho nên, hôm nay sói hoang tấn công cung điện cũng là do hắn làm? Thật lợi hại!"
Lợi hại? Thẩm Tại Dã mím môi, trợn mắt nhìn Khương Đào Hoa, không biết nên nói gì với nàng. Dù sao hôn sự của nàng cũng là bị sói hoang phá hủy, có thể ra vẻ tức giận chút được không?
Đào Hoa thấy không có gì đáng tức giận cả, ngược lại có chút hưng phấn, cảm thấy Thẩm Tại Dã đang chơi một ván cờ rất lớn, còn nàng thì vui vẻ ở bên cạnh xem y đùa chết người khác.
Có điều…
“Có phải Lan Quý phi từng thích ngài không?” Nhớ lại những lời nghe được lúc đó, Đào Hoa nhìn Thẩm Tại Dã với vẻ trêu chọc: “Giống như có ý ghen với thiếp thân vậy.”
Người Thẩm Tại Dã cứng đờ, lập tức sa sầm mặt: “Chuyện nàng không nên hỏi thì bớt hỏi lại.”
Giọng điệu có chút gay gắt, Đào Hoa hơi giật mình, nhìn y hai cái rồi buông tay nằm xuống bên cạnh, thản nhiên đáp: "Biết rồi."
Thẩm Tại Dã cau mày, nghiêng đầu nhìn nàng: “Nàng còn dỗi nữa?”
“Sao thiếp thân có thể dỗi được?” Đào Hoa mệt mỏi nhắm mắt lại: "Chỉ là mệt rồi muốn chợp mắt một chút thôi, dù sao bầy sói cũng sẽ không tới đây, nếu ngài đi ra ngoài thì nhớ đóng cửa lại."
Không dỗi mà lại đột nhiên im lặng như vậy? Thẩm Tại Dã buồn bực, nghiêng người qua nhéo mặt nàng: “Ta không ra ngoài, chỉ ở lại đây thôi.”
"Ồ." Đào Hoa gật đầu, hai tay đặt lên bụng, làm như định đi ngủ thật.
"Khương Đào Hoa." Thẩm Tại Dã nheo mắt nói: "Nàng đừng có cố thăm dò quá khứ của ta."
"Ừm."
"Những gì nên nói cho nàng biết thì ta sẽ nói với nàng, còn không nói với nàng thì chính là điều nàng không cần biết."
"Ừm."
Ngoài chữ này ra nàng không nói gì nữa, nhưng Thẩm Tại Dã lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Y chưa bao giờ có tâm trạng như vậy. Vừa lo vừa bực, lại có chút không biết phải làm sao.
Nhưng chuyện của Lan Quý phi... y không thể giải thích với ai cả. Nợ người ta thì phải trả, nhân quả tuần hoàn, đều là nghiệp chướng.Thẩm Tại Dã đưa tay vén y phục của nàng lên, nhìn vết thương rồi không nói nữa, ôm nàng vào lòng, tiếp tục chờ đợi động tĩnh bên ngoài.
Bầy sói đang hoành hành, hoàng đế và quý phi đều bị kinh hãi. Cánh cửa cung điện bị va chạm hai lần, tro bụi từ xà nhà rơi xuống. Mọi người đều kêu lên, nghĩ bụng có lẽ cung điện này sẽ không thể cầm cự được bao lâu nữa.
"Phụ hoàng!" Vào thời khắc mấu chốt, Cảnh vương cùng Tần Thăng quỳ xuống, nghiêm nghị nói: "Môn hạ của nhi thần có một môn khách biết thuần hóa sói. Tình hình hiện tại rất nguy cấp, hay là để hắn thử xem?"
“Thuần hóa sói?” Hoàng đế cau mày: “Sao con không nói sớm?”
Tần Thăng vội vàng quỳ xuống, run rẩy nói: "Xin hoàng thượng bớt giận, thuật thuần hóa sói của thảo dân cũng không thể thuần hóa nhiều sói như vậy cùng một lúc, chỉ có thể liều xem sao. Nếu không còn cách nào khác, vương gia cũng không muốn để hoàng thượng mạo hiểm."
Hoàng đế nhìn hắn hai cái, phất tay nói: "Ngươi thử đi, nếu có thể giải quyết được khó khăn hôm nay, trẫm sẽ trọng thưởng!"
"Vâng!" Tần Thăng đứng dậy, xoay người đi mở cửa. Đám quan lại huyên náo, giương mắt nhìn sói hoang nhào đến hất hắn ta ra ngoài.
Cánh cửa nhanh chóng đóng lại, hoàng đế không khỏi tò mò, vội đi tới cửa nhìn xem, những đại thần còn lại cũng lần lượt đi theo, nhòm ra bên ngoài từ những hình chạm khắc trên cửa.
Tần Thăng một mình đứng giữa đàn sói, bị một con sói hoang lao đến cắn vào cánh tay, song hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, lấy ra một cây sáo xương nhẹ nhàng thổi.
Đàn sói hoang xung quanh vậy mà lại lập tức ngừng tấn công, những đôi mắt xanh biếc đều nhìn về phía hắn.
Tần Thăng hít một hơi thật sâu, vừa bước ra ngoài vừa bắt chước tiếng sói tru. Mọi người nhìn mà khiếp sợ, nghĩ rằng hắn chắc chắn sẽ bị chôn trong bụng sói.
Tuy nhiên, kỳ tích đã xuất hiện. Từng đàn sói tụm năm tụm bảy vậy mà lại chẳng có con nào tiếp tục cắn hắn, ngược lại còn ngoan ngoãn đi theo hắn ra ngoài. Con sói ở phía xa phụ họa theo tiếng tru của hắn, âm thanh càng lúc càng lan xa.
"Thật đáng kinh ngạc!" Lão thái giám hét lên: "Vậy mà sói thật sự nghe lời hắn!"
Nghe thấy tiếng nói, mọi người mới hoàn hồn, lần lượt tán thưởng. Hoàng đế càng vui mừng, nhìn ra ngoài liên tục khen "hay”.
Cảnh vương mỉm cười, liếc nhìn Du vương đang mặt mày tái mét ở bên cạnh, chắp tay nói với hoàng đế: “Đêm nay phụ hoàng có thể ngủ yên rồi.”
Minh Đức đế quay đầu lại, đang định khen hắn mấy câu thì lại ngó thấy Du vương, sắc mặt lại lập tức trở nên khó coi, cau mày nói: “Qua đêm nay, ngày mai khởi hành hồi cung đi, hành cung rách nát này sao mà ở được?"
Du vương vội quỳ xuống, cúi đầu nhận tội, thái độ hết sức thành khẩn: "Nhi thần nhất định sẽ tự kiểm điểm!"
Thấy hắn như vậy, hoàng đế há miệng, chỉ tức giận phất tay áo, cũng không tiện tiếp tục trách móc, liền xoay người bảo mọi người quay về nghỉ ngơi cả đi.
Bầy sói bên ngoài đã tản đi, hộ vệ lại lần nữa vây quanh hành cung, dự định canh giữ cả đêm. Hoàng đế đang đợi ở chính điện, khi Tần Thăng quay lại, ông hết lời khen ngợi hắn và Cảnh vương.
“Nếu Tần Thăng giỏi thuần hóa động vật như vậy thì càng thích hợp với vị trí thái bộc hơn.” Hoàng đế nói: “Đợi sau khi hồi kinh, điều tra rõ ràng tội trạng của Mạnh thái bộc và xử phạt hắn rồi, sẽ để người có năng lực hơn ngồi vào vị trí thái bộc.”
"Thảo dân đa tạ hoàng thượng tán thưởng!" Tần Thăng vội vàng hành lễ, dập đầu xuống đất. Cảnh vương cũng khum tay mỉm cười, vô cùng vui vẻ.
Du vương vốn vẫn đang trên đà thăng tiến trong triều, song xảy ra chuyện này ở trại ngựa, chắc chắn hắn sẽ mất đi Mạnh thái bộc và còn bị hoàng thượng trách phạt, danh tiếng tụt dốc, sẽ bị đạp xuống vũng bùn trong chớp mắt.
Cảnh vương vui mừng ra mặt, rời khỏi chỗ hoàng đế, lập tức đi đến chỗ Thẩm Tại Dã.
"Thừa tướng nghĩ tiếp theo bổn vương nên làm gì?"
Thẩm Tại Dã liếc nhìn người đang ngủ bên cạnh, rón rén xuống giường, kéo Cảnh vương sang một bên nói: “Không phải Thẩm mỗ đã đưa hết những gì nên đưa cho vương gia rồi sao?”
Mắt Cảnh vương sáng rỡ, lúc này mới nhớ tới hộp chứng cứ, gật đầu nói: “Vậy bổn vương sẽ trực tiếp tố cáo Du vương tham ô sau lưng, xin phụ hoàng xử trí.”
“Đừng vội.” Thẩm Tại Dã nói: “Hoàng thượng chỉ dùng người thân, rất coi trọng hoàng tử của mình. Chút chuyện này cùng lắm chỉ có thể bắt được Mạnh thái bộc, muốn kéo Du vương xuống nước thì ngài vẫn phải đợi hồi kinh đã.”
Vẫn đợi? Cảnh vương cau mày, hắn cảm thấy chứng cứ đã rất đầy đủ rồi, cho dù phụ hoàng không phạt quá nặng thì ít nhất Du vương cũng sẽ trầy vi tróc vẩy chứ.
Tuy nhiên, vì là kiến nghị của Thẩm Tại Dã nên hắn vẫn phải nghe theo, do dự một hồi, cuối cùng cũng gật đầu: “Bổn vương hiểu rồi.”
Tiễn Cảnh vương đi rồi, Thẩm Tại Dã quay đầu nhìn người trên giường, khẽ nói: “Ngày mai về thành, nàng hãy ở trong phủ nghỉ ngơi, ta sẽ tìm đại phu giúp nàng nghĩ cách xem có thể xóa đi vết sẹo này không.”
Đào Hoa trở mình, giọng ngái ngủ: "Không cần đâu, khả năng xóa được không lớn, dù sao thân thể này cũng chỉ có gia nhìn, gia chỉ cần nhớ kỹ đây là ân tình ngài nợ thiếp thân là được."
Thẩm Tại Dã mím môi: “Chuyện khả năng không lớn là nàng sẽ dễ dàng bỏ cuộc sao?”
"Là chuyện không cần thiết, để bớt lo lắng, thiếp thân mới từ bỏ." Đào Hoa hé mắt nhìn người đàn ông bên giường: "Dù sao gia cũng sẽ không động lòng với loại nữ tử như thiếp thân, có sẹo hay không chẳng có gì khác nhau."
"Hửm?" Thẩm Tại Dã hơi nhướng mày, kinh ngạc nhìn nàng: "Nàng còn muốn trái tim của ta?"
"Đó không phải chuyện rất bình thường sao?" Đào Hoa bĩu môi: "Nếu như ngài thật sự có thể yêu thiếp thân thì sao thiếp thân còn phải lo lắng cho mạng sống của mình?"
Thẩm Tại Dã là kiểu người bảo vệ điển hình, cực kỳ thờ ơ với những thứ khác, nhưng lại đặc biệt bảo vệ những thứ mình thích.
Đây chính là lý do tại sao nàng luôn thương tích đầy mình - mị thuật không đủ trình thì ngay cả trái tim của người ta cũng không mở được! Đáng đời nàng bị thương tích đầy mình ở bên ngoài. Hãy nhìn Lan Quý phi người ta đi, ở trong cung ăn sung mặc sướng, lại được hoàng đế sủng ái, sống cuộc sống mà nàng hằng mơ ước!
Đào Hoa thở dài, lăn trở lại giường tiếp tục ngủ.
Ánh mắt Thẩm Tại Dã sâu xa, đứng khoanh tay bên giường nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng vẫn bật cười thành tiếng rồi quay đầu đi lên nhuyễn tháp nằm nghỉ.
Cả hai đều là những kẻ mưu mô, ai lại ngu ngốc đến mức giao nộp trái tim mình? Đó chẳng phải là trêu đùa tính mạng hay sao? Nàng không ngốc, y cũng không ngốc, đừng ai mong cầu đối phương sẽ dành cho mình đãi ngộ đặc biệt.
Hành cung trở nên yên tĩnh, có người cả đêm không ngủ được, có người lại ngủ rất say. Rạng sáng ngày hôm sau, mọi người buồn bã thu dọn hành lý, lên đường trở về.
“Chuyến đi này thật nhàm chán.” Lan Quý phi dựa vào người hoàng đế, nhìn con đường giật lùi về sau hai bên xe rồng: “Đi xa như vậy mà chơi được có một lúc phải về rồi. "
"Nàng đừng giận." Hoàng đế trầm giọng: "Trẫm về xử lý bọn chúng."
Lan Quý phi mím môi, vén rèm nhìn Thẩm Tại Dã đang cưỡi ngựa đi trước.
Y thì tốt rồi, trực tiếp dắt Khương thị lên ngựa mà không sợ bị ai chê cười.
Đào Hoa vẫn chưa tỉnh ngủ, tựa vào ngực Thẩm Tại Dã nhẹ nhàng như gà mổ thóc, Thẩm Tại Dã cũng đưa một tay đỡ đầu nàng, để nàng yên tâm ngủ.
Tuy nhiên, đi được nửa chặng đường, Đào Hoa vẫn bị đánh thức.
"Thảo dân có khiếu nại muốn kiện Mạnh thái bộc đương triều! Cầu kiến bệ hạ!"
Một nhóm người chặn giữa đường, đám đông hưng phấn. Đám hộ vệ vội điều động vì sợ là bạo dân.
Thẩm Tại Dã nhìn, nhưng chỉ nói một câu: “Hiếm khi có dân ý muốn truyền đạt lên trên, dẫn một người đến ngự tiền nói đi.”
“Vâng.” Hộ vệ đáp lời, dẫn một bách tính cầm tờ cáo trạng tới trước xe rồng.
Hoàng đế đang định hỏi có chuyện gì thì thấy một ông lão quỳ trước xe, giơ tờ cáo trạng lên hét lớn: “Mạnh thái bộc tham ô hối lộ, xem mạng người như cỏ rác, mong hoàng thượng minh xét!”
Lại là Mạnh thái bộc? Hoàng đế đen mặt, vỗ vào trục xe, trầm giọng nói: “Ngươi có oan tình gì thì cứ nói hết đi!”
Ông lão quỳ xuống dập đầu, vừa khóc vừa nói: “Mạnh thái bộc xây trại ngựa nhưng lại nợ tiền lương khiến con trai thảo dân kiệt sức chết ở công trường! Đệ đệ của thảo dân nghe nói Du vương là người giám sát, từng đến phủ Du vương cáo trạng, nhưng không ngờ Du vương còn ngang ngược hơn cả Mạnh thái bộc, trực tiếp đánh chết đệ đệ của thảo dân! Xin hoàng thượng làm chủ!
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo