Mục Vô Hạ sững sờ, nhận lấy chiếc gối xem qua. Chiếc gối bằng gấm thêu hoa bạc nền xanh, thoang thoảng mùi thuốc, bên trong hẳn là nhồi đầy thảo dược an thần hỗ trợ giấc ngủ, mùi thơm rất dễ chịu, ngọt ngào không đắng. Nhìn kỹ hơn, những sợi chỉ màu bạc có lẽ thêu hình khóm hoa, hoa văn rất phức tạp, rõ ràng là đã bỏ không ít tâm huyết.
"Đa tạ." Mục Vô Hạ khẽ mỉm cười, ôm chiếc gối nhìn Đào Hoa: "Tỷ thật có lòng."
Đào Hoa cười, khom người nói: "Lần trước vương gia cứu thiếp thân thoát khỏi nguy nan, chút tạ lễ này không đáng là gì."
Thẩm Tại Dã nheo mắt, lạnh lùng cất giọng hỏi: "Ai cho nàng đến đây?"
"Hả?" Đào Hoa nghiêng đầu nhìn y, nhướng mày: "Chẳng phải gia sai người bảo thiếp thân đến gặp vương gia sao?"
"Ta không có." Ánh mắt lạnh băng, Thẩm Tại Dã liếc nàng: "E là tự nàng muốn đến, nhưng lại lấy ta làm cái cớ."
Y lạnh nhạt với nàng đã lâu, nghĩ thôi cũng biết nàng không cam tâm đến nhường nào. Nam vương đến phủ là một cơ hội tốt, nàng thông minh như vậy, chắc chắn sẽ nắm bắt. Nhưng lại dám công khai tặng gối cho Nam vương trước mặt y, trong lòng nàng rốt cuộc còn có chút đức hạnh nào hay không?
Sắc mặt Đào Hoa cứng đờ, nhìn vẻ tức giận của Thẩm Tại Dã, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn có người đang đứng đằng sau gây chuyện.
Nữ nhân trong viện này làm sao thế? Nàng đã thất sủng gần nửa tháng mà vẫn không chịu tha cho nàng? Phí tâm phí sức chụp tội danh cho nàng như vậy, rốt cuộc có lợi gì cho họ chứ?
"Hai người làm sao vậy?" Mục Vô Hạ hơi bất ngờ, đứng ở giữa nhìn hai người: "Chẳng phải trước đây tình cảm rất tốt sao? Sao giờ gặp mặt lại cãi nhau?"
Đào Hoa rất vô tội, nhìn Thẩm Tại Dã, thở dài: "Lòng đàn ông, như kim dưới đáy biển."
Thẩm Tại Dã cười nhạt: "Rõ ràng là nọc độc của con ong, độc nhất là tâm địa phụ nữ."
Mục Vô Hạ: "..."
Có một lúc, tiểu vương gia cảm thấy hai người bên cạnh có thể không phải là thừa tướng đương triều và công chúa nước Triệu. Cãi nhau ầm ĩ, chẳng khác gì con nít!
"Hai người có chuyện gì thì từ từ nói, đừng nói những lời vô dụng." Hắn bất lực nói: “Nhất dạ phu thê bách nhật ân, Khương thị cũng chỉ mới vào phủ được hơn hai tháng."
Đào Hoa nhún vai, vô tội nhìn Thẩm Tại Dã: "Không phải thiếp thân không muốn nói, mà là gia không muốn nghe, đến giờ thiếp thân vẫn không biết mình đã làm gì sai."
"Còn có gì để nói?" Thẩm Tại Dã cười mỉa: "Một lần bất trung, trăm lần bất dụng, hòa thượng đã khai sát giới mà còn có thể tiếp tục niệm kinh? Nếu không phải vì nể mặt vương gia thì nàng sẽ không có cơ hội đứng đây nói chuyện đâu.”
Trong lòng lạnh buốt, Đào Hoa hơi tức giận: "Trên đoạn đầu đài cũng phải cãi tội, giết người cũng phải có lý do, gia cho rằng thiếp thân sai một cách không rõ ràng như vậy, sao mà thiếp thân nhận lỗi được?”
Mục Vô Hạ gật đầu: "Phải nói cho rõ ràng một chút, nếu không sẽ rất dễ hiểu lầm."Thẩm Tại Dã nghiến răng, giờ y phải nói sao cho rõ đây? Chẳng lẽ trước mặt Nam vương nói rằng nửa đêm mình đi ra ngoài giúp Cảnh vương, kết quả tin tức bị Đào Hoa tiết lộ, khiến người ta truyền cho Du vương? Nam vương vốn đã không thích y bí mật làm những việc này, sao còn có thể nói ra được chứ!
Nhìn dáng vẻ vô tội của Khương Đào Hoa là y bực mình, nữ nhân này rốt cuộc có mấy phần thật, mấy phần giả? Diễn xuất lợi hại đến mức khiến y không phân biệt được, điều này càng đáng sợ hơn.
Đào Hoa vốn không hề giận, giữa nàng và Thẩm Tại Dã căn bản không tồn tại sự tin tưởng nào. Nhưng tự dưng bị oan uổng vô cớ thì mấy ai chịu được? Ít nhất cũng phải nói cho nàng biết rốt cuộc là chuyện gì để nàng đi làm thật, vậy thì cũng không uổng công gánh tội danh này lâu như vậy!
Bầu không khí vừa căng thẳng vừa khó xử, Mục Vô Hạ đứng giữa, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, đành phải kéo tay Đào Hoa: "Hôm nay thời tiết thật đẹp, Khương tỷ tỷ đi dạo với ta đi."
Lại đi ra ngoài? Thẩm Tại Dã nổi đóa: "Vương gia, ngài phải chú ý thân phận, đừng cứ thích chơi với mấy người vớ vẩn."
Ngài mới là người vớ vẩn, cả nhà ngài đều là người vớ vẩn! Đào Hoa giận thật rồi, hung hăng trừng mắt với Thẩm Tại Dã. Quay đầu lại dịu dàng nhìn Nam vương hỏi: "Vương gia muốn đi đâu?"
"Đi dạo tùy ý là được." Mục Vô Hạ mím môi, nhìn Thẩm Tại Dã: "Bổn vương đã mười sáu tuổi rồi, không còn là đứa trẻ không hiểu chuyện nữa. Nên kết giao với ai, không nên kết giao với ai, trong lòng bổn vương biết rõ."
"Ngài biết rõ thật sao?" Thẩm Tại Dã cau mày, chỉ vào Đào Hoa: "Nàng ta là nữ quyến của tướng phủ mà cứ đi ra ngoài với ngài, ngài thấy có ổn không?"
"Nói đến nữ quyến tướng phủ." Ánh mắt Mục Vô Hạ hơi tối lại, không vui nhìn y: "Rốt cuộc vì sao mà Khương tỷ tỷ từ chính phi của phủ Nam vương trở thành nương tử của phủ thừa tướng ngài, tướng gia chưa quên câu chuyện bên trong chứ?"
Thẩm Tại Dã: "..."
Nói cho cùng, là y đã cướp đi chính phi của người ta, giờ xem như tỷ đệ đi dạo cùng nhau, ngoài kia cũng không ai biết Khương Đào Hoa, nếu thật sự muốn ngăn cản thì cũng hơi không nể mặt.
Đào Hoa cười híp mắt nhìn y, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng tuyết: "Nếu gia cho phép, vậy thiếp thân đi ra ngoài đây."
Thẩm Tại Dã quay đầu đi, cảm thấy khó chịu trong lòng nhưng nhất thời không thể làm gì nàng, đành phải hành lễ với Mục Vô Hạ: "Vương gia đi đường cẩn thận, trời không còn sớm, nửa canh giờ sau nhất định phải bảo Khương thị hồi phủ."
"Bổn vương biết rồi." Mục Vô Hạ gật đầu, lập tức dẫn Đào Hoa đi ra ngoài.
Hoa viên trở nên trống trải, Thẩm Tại Dã vung tay áo đập vỡ chiếc ly trên bàn, âm thanh giòn tan vang vọng khắp đình viện, khiến Trạm Lư giật mình lùi lại nửa bước.
Gần đây chủ tử thật là thất thường, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Tìm được người chưa?" Y hỏi.
Trạm Lư hoàn hồn, vội đáp: "Đang truy tìm rồi, bảo là về quê."
"Vậy thì lật tung quê nhà của nó lên mà tìm!" Thẩm Tại Dã gầm lên: "Gần nửa tháng rồi vẫn không tìm được, mấy kẻ tự xưng là Thiên Lý Nhãn với cả Thuận Phong Nhĩ trong phủ làm ăn kiểu gì vậy?”
"..... Nô tài lập tức đi dặn dò."
Thẩm Tại Dã nhắm mắt, đưa tay xoa trán, dần bình tĩnh lại. Một lúc lâu sau, lại hỏi: "Gần đây trong phủ không mang đồ ăn đến Tranh Xuân Các?"
"Hả?" Trạm Lư sững sờ, ngẩng đầu nhìn y: "Sao có thể chứ, tuy Khương nương tử không được sủng ái nhưng dù sao cũng là nương tử, phủ không dám bạc đãi đâu."
Không bạc đãi, vậy sao lại gầy đi? Thẩm Tại Dã cau mày, trong lòng vô cùng bực bội, phất tay rồi đi về hướng Ôn Thanh Các.
Đào Hoa và Nam vương vừa ra khỏi phủ, Tần thị lập tức không bình tĩnh được: "Lại đi ra ngoài?!"
Đúng là không để ý đến hai chữ "kiêng kỵ" gì cả, gia nghĩ gì mà lại đồng ý?!
Mai Chiếu Tuyết khẽ cười, cắt một nhánh hoa cắm vào bình: "Khương thị và Nam vương nhân duyên không thành là do bị gia cắt ngang. Gia bao dung với họ cũng là chuyện bình thường. Nhưng trong lòng gia vẫn giữ giới hạn, chỉ để Khương thị ra ngoài nửa canh giờ."
"Vậy có gì khác biệt? Không phải vẫn để nàng ta đi ra ngoài sao?" Tần thị rất không vui, chu đôi môi đỏ mọng: "Nếu đã đi thì đừng về nữa mới tốt!"
Tay cầm hoa khựng lại, Mai Chiếu Tuyết liếc nhìn nàng ta, cúi đầu suy nghĩ.
Vừa ra khỏi tướng phủ, Đào Hoa lập tức cảm thấy tâm trạng thoải mái, lên xe rồi không kìm được nói với Nam vương: "Đa tạ ngài, mấy ngày nay thiếp thân ở trong phủ sắp ngạt thở đến nơi rồi.”
Mục Vô Hạ nhìn nàng, ánh mắt trong veo: "Hình như Khương tỷ tỷ thật sự khiến thừa tướng rất tức giận."
"Đầu óc ngài ấy có vấn đề ấy mà." Đào Hoa buột miệng nói, sau đó nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt tiểu vương gia thì vội vàng dịu giọng: "Tự dưng nổi giận, thiếp thân thật sự rất vô tội."
"Gần đây thừa tướng có hơi bất thường." Suy nghĩ kỹ hơn, Mục Vô Hạ nghi ngờ nói: "Cũng không biết sao lại thế, trước mặt phụ hoàng sắc mặt cũng không tốt, nghe nói còn tranh chấp với người ta trên triều đường, vô cùng nóng nảy."
Đào Hoa sờ sờ cằm: "Thiếp thân chỉ biết nữ nhân mỗi tháng sẽ có mấy ngày rất cáu kỉnh, không ngờ tướng gia cũng vậy."
"Ồ?" Mục Vô Hạ tò mò nhìn nàng: "Tại sao nữ nhân lại cáu kỉnh?"
"..." Đào Hoa cười khan, đưa tay tự véo mình. Trước mặt vẫn là một đứa trẻ, nàng đang nói nhảm gì vậy?
"Không có gì, ngài đừng hỏi nữa thì hơn. Giờ chúng ta đi đâu?"
Mục Vô Hạ ngơ ngác nhìn nàng, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tỷ đã muốn đi dạo, vậy thì bảo phu xe đi vòng quanh quốc đô nửa vòng, nửa canh giờ cũng đủ."
"Được." Đào Hoa gật đầu, ánh mắt nhìn hắn không khỏi tăng thêm chút hiền từ: "Gối thiếp thân tặng vương gia, vương gia nhớ dùng nhé, rất thoải mái, cũng không bị đâm vào người, ngoài thuốc bắc ra còn bọc thêm vỏ kiều mạch."
Nam vương sững sờ nhìn nàng, giọng nói có chút kỳ lạ: "Tỷ thật sự coi bổn vương như đệ đệ sao?"
"Thứ cho thiếp thân mạo phạm." Đào Hoa cúi đầu: "Nhưng ngài thật sự... khiến người ta rất muốn chăm sóc."
Khuôn mặt Nam vương tuy mắt sao mày kiếm nhưng vẫn chưa trưởng thành, còn chút gì đó ngây ngô của trẻ con, lại luôn thẳng lưng làm ra vẻ người lớn, rất giống đệ đệ Trường Quyết của nàng.
Mục Vô Hạ ngạc nhiên nhìn nàng hai cái, rồi lại cúi đầu nhìn bản thân, lẩm bẩm: "Tỷ thật kỳ lạ..."
Người khác đều cho rằng hắn tính khí kỳ quái, rất hung dữ, chỉ có nàng nhìn thấy hắn mới cảm thấy muốn chăm sóc.
Nhưng... Sờ sờ chiếc gối trong tay, hắn mím môi. Cảm giác được người ta coi như đệ đệ mà yêu thương, thật sự là lâu rồi mới có.
Xe chạy rất nhanh, vì quốc đô rất lớn nên dù chỉ đi vòng quanh nửa thành cũng cần khá nhiều thời gian. Khương Đào Hoa kéo rèm cửa nhìn ra ngoài, phát hiện phía trước hình như là khu ổ chuột, rất nhiều người ăn mặc rách rưới, cầm bát vỡ, nằm la liệt khắp nơi, hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng phồn hoa trong nội thành.
"Đây chính là vết thương của quốc đô Đại Ngụy."
Tiểu vương gia bên cạnh nàng thì thầm: "Nhà giàu rượu thịt để ôi, đường phố có người chết cóng. Người trong thành chính sẽ không quan tâm bên ngoài có bao nhiêu người chết đói, quan lại còn đi khoe khoang thịnh thế phồn hoa trước mặt phụ hoàng, những người này chưa bao giờ được coi là người."
Đào Hoa sững sờ, hơi sụt sịt, không khỏi hỏi hắn: "Vương gia tâm địa lương thiện, có mở lều cháo bố thí ở những nơi này không?"
"Không có."
Cái gì? Hơi ngạc nhiên, Đào Hoa quay đầu nhìn hắn: "Tại sao?"
Nàng còn tưởng rằng với tấm lòng thiện lương của tiểu vương gia, nhất định sẽ làm việc này chứ.
"Lều cháo chỉ cứu được nhất thời, không cứu được cả đời. Chỉ cứu được vài chục người, không cứu được tất cả người trong thiên hạ." Mục Vô Hạ mím môi, đường nét trên mặt căng cứng, ánh mắt vô cùng nóng bỏng: "Muốn cứu họ thì phải ngồi lên hoàng vị mới được."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo