Đào Hoa cảm thấy rất ấm ức, ngồi xổm trong viện mếu máo, suýt nữa thì khóc.
Hôm nay nàng đã rất thảm rồi đấy. Chỉ là dù sao cũng lớn hơn Nam vương, trước mặt đứa trẻ cũng không dám lộ vẻ sợ sệt. Nhưng những viên đá ném vào xe ngựa, bay vào từ rèm xe đập vào người nàng thật sự khiến nàng sợ chết khiếp. Dù sao nàng cũng lớn lên ở trong cung, làm gì đã gặp tình huống thế này?
Ban đầu còn nghĩ về nhà bị Thẩm Tại Dã mắng một trận cũng được. Chỉ cần mắng rồi ôm nàng, an ủi nàng, thì nàng sẽ có thể tha thứ cho y và xí xóa chuyện cũ.
Nhưng mà, đừng nói là ôm, y còn không chịu gặp mặt nàng, lại còn nhốt nàng nữa! Loại người lòng dạ sắt đá này rốt cuộc từ đâu đến vậy? Chắc là chui ra từ khe đá đấy!
Mũi đỏ ửng, mắt cũng đỏ hoe, Đào Hoa ôm lấy bản thân mình lẩm bẩm: “Không sao, không sao, y là người xấu, mình không tính toán với y… Trù y tối nay ngủ lạnh, sốt cao không hạ, liên tiếp gặp ác mộng!”
“Hắt xì!”
Thẩm Tại Dã ở Lâm Vũ Viện hắt hơi một cái, nhíu mày nhìn Trạm Lư hỏi: “Nhốt người vào rồi?”
“Nhốt rồi, cổng chính đã khóa, sẽ không có ai đưa đồ ăn đâu.” Trạm Lư vừa nói vừa thận trọng nhìn chủ tử nhà mình hai cái: “Phải nhốt hai ngày thật sao? Hai ngày không cho ăn, sợ là Khương nương tử sẽ đói chết mất.”
“Chính vì ta luôn quá dịu dàng nên mới nuôi dưỡng nàng ta thành bộ dạng cưỡi lên đầu ta như vậy.” Thẩm Tại Dã không vui: “Chỉ có hai ngày thôi, không chết đói được đâu, vừa hết hai ngày ngươi nhớ đến mở cửa là được.”
“Vâng.”
Sống lưng tự dưng lạnh buốt, Thẩm Tại Dã nheo mắt nhìn ra ngoài.
Nha đầu đó bây giờ chắc chắn đang mắng y đấy! Y cảm nhận được. Nhưng mặc kệ nàng mắng thế nào, lần này nàng nhất định phải chịu khổ.
Tranh Xuân Các náo loạn, Thanh Đài nghe tin chủ tử bị nhốt, không suy nghĩ gì liền lao đến Tĩnh Dạ Đường. Mấy nha hoàn bên cạnh vội vàng kéo nàng lại, nhíu mày nói: “Tỷ tỷ không nên làm vậy! Trong phủ này luật lệ nghiêm ngặt, nếu tỷ cứng rắn thì không chỉ bản thân sẽ gặp họa mà còn liên lụy đến chủ tử!”
Giận đến run người, Thanh Đài trợn mắt nhìn họ: “Nếu ta không đi thì phải làm sao? Để chủ tử của chúng ta bị nhốt ở đó à?”
“Đây cũng là chuyện không còn cách nào. Trừ phi gia mềm lòng, không thì ai cũng không có quyền thả chủ tử ra.” Tiểu nha hoàn liên tục lắc đầu, ép Thanh Đài ngồi xuống ghế: “Tỷ tỷ bình tĩnh chút đi, nói không chừng gia nhốt chủ tử một ngày rồi sẽ thả sớm ấy mà.”
Thừa tướng sẽ mềm lòng? Thanh Đài cau mày, ngẫm nghĩ rồi cũng bình tĩnh lại. Nàng thật sự không giúp được gì, cũng không thể cứng rắn, chỉ có thể mong Thẩm Tại Dã nhớ đến sự tốt đẹp của chủ tử mà để người chịu tội ít một chút.
Khương Đào Hoa vừa xảy ra chuyện, trong phủ lập tức náo nhiệt. Người ở Lăng Hàn Viện và Thủ Vân Các đều vui mừng khôn xiết, thì thầm to nhỏ về việc gia ân sủng thất thường, cuối cùng cũng đến lượt Khương thị gặp họa.
Nhưng Cố Hoài Nhu của Ôn Thanh Các lại không ngồi yên được. Dù Đào Hoa năm lần bảy lượt nhấn mạnh với nàng ta rằng không được nói tốt cho nàng trước mặt gia, nhưng ngày hôm sau, đợi Thẩm Tại Dã tan triều hồi phủ, Cố Hoài Nhu vẫn đứng chặn y ở cổng.“Gia, Khương thị có tội gì? Sao ngài lại nhốt nàng ấy?” Nghênh đón Thẩm Tại Dã, Cố Hoài Nhu cau mày nói: “Nàng ấy thích ngài như vậy, sao ngài nỡ phạt nặng như thế?”
Thích y? Thẩm Tại Dã cười, nhìn Cố Hoài Nhu thật sâu: “Nàng vẫn nên lo ở trong viện của mình đi, chuyện của người khác đừng có xen vào.”
“Nhưng mà…” Cố Hoài Nhu đi theo y hai bước: “Lẽ nào gia không biết tình hình trong viện này như thế nào ư? Khương thị là bị người ta hãm hại, trước kia ngài sủng ái nàng ấy như vậy, sao bây giờ lại không chịu tin nàng ấy?”
Trên mặt không còn ý cười, Thẩm Tại Dã hờ hững nói: “Những lời này nàng đã nói với ta một lần rồi. Hoài Nhu, trong viện này dù là nàng hay nàng ấy thì cũng đều như nhau. Bất luận từng sủng ái thế nào, đến lúc không nên tin thì ta tuyệt đối sẽ không tin.”
Cố Hoài Nhu sững sờ, nhìn y chằm chằm, trong đầu nhớ lại câu nói vừa rồi của mình, không khỏi có chút sụt sùi.
Đúng vậy, Thẩm tướng gia đã từng tin ai chứ? Lần trước nàng ta bị hãm hại, chẳng phải y cũng không chịu tin một chút nào ư? Ân sủng gì chứ, yêu thương gì chứ, y chưa bao giờ coi những thứ đó là thật đâu, chỉ có đám nữ nhân ngốc nghếch như bọn họ mới tin thôi.
Cố Hoài Nhu dừng bước, lặng lẽ nhìn Thẩm Tại Dã đi xa, trong lòng lạnh buốt.
Trên đường về Lâm Vũ Viện, đi ngang qua Tĩnh Dạ Đường, bước chân Thẩm Tại Dã khựng lại, hỏi Trạm Lư một câu: “Không ai đưa đồ ăn cho nàng ấy chứ?”
“Bẩm chủ tử, không có.”
Thẩm Tại Dã cụp mắt, gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Trong Tĩnh Dạ Đường có chăn, Đào Hoa ngủ một giấc khá ngon, tỉnh dậy thì bụng kêu ọc ọc.
Từ chiều tối hôm qua nàng đã không ăn gì, bây giờ đói đến mức ngực dính vào lưng, không nhịn được đứng dậy gõ cửa: “Có ai không? Có đồ ăn sáng không?”
Không ai trả lời nàng, trước đó Trạm Lư cũng không nói là sẽ không cho nàng ăn, nên Đào Hoa liền ngoan ngoãn quay về đợi, nghĩ rằng dù là cải thảo đậu phụ thì đến giờ họ cũng sẽ mang đến thôi.
Kết quả, đợi từ sáng sớm đến chiều.
Trước mắt là một mảng trắng xóa, Đào Hoa thậm chí còn không còn sức để tức giận. Thẩm Tại Dã đúng là lòng dạ độc ác, xem ra hoàn toàn không định cho nàng ăn rồi! Kiếp trước chắc hẳn nàng đã giết cả nhà y, không thì sao kiếp này lại có mối thâm thù đại hận thế? Ân sủng trước đó đều là cho chó ăn, nàng không muốn nhìn thấy y nữa!
Đào Hoa nằm trong chăn, thông minh lựa chọn đi ngủ, giữ lại chút sức lực cuối cùng để chống lại cơn đói. Khi chìm vào giấc ngủ, nàng nguyền rủa Thẩm Tại Dã chín chín tám mốt câu, giống như một nghi lễ thành kính, làm xong mới chìm vào giấc mộng.
Cũng không biết có phải những lời nguyền rủa đó thật sự có hiệu quả hay không, hôm nay vừa tỉnh dậy Thẩm Tại Dã đã hơi đau đầu, ứng phó xong buổi chầu sáng, về phủ liền sốt cao.
“Ngài bị nhiễm phong hàn rồi.” Trạm Lư lo lắng: “Bảo đại phu đến kê ít thuốc, ngài nghỉ ngơi một lát trước đi.”
“Không sao.” Thẩm Tại Dã mặt mày tái nhợt, tay vẫn cầm quyển tấu chương: “Gần đây trong triều bận rộn, không rảnh để bệnh, cứ để nó tự khỏi đi.”
Trạm Lư: “…”
Bệnh mà không uống thuốc có thể tự khỏi ư?
Không phải Thẩm Tại Dã muốn gắng gượng, mà thật sự là không còn cách nào. Chuyện giúp Cảnh vương lần trước bị bại lộ, hình như Du vương rất bất mãn với y. Nhưng dù sao hắn cũng muốn lôi kéo y, nên cũng không hạ độc thủ gì, chỉ gây cho y một vài phiền phức. Những phiền toái này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, dù sao cũng phải khiến y tốn chút sức lực mới giải quyết được.
Đều tại Khương Đào Hoa cả, đợi bắt được nha hoàn Phù Cừ truyền tin kia, y nhất định sẽ khiến hai người họ không thể sống yên!
Trạm Lư cũng không khuyên nữa, trực tiếp ra ngoài bảo đại phu kê đơn thuốc, sắc xong lại mang vào.
Trong thư phòng người ra kẻ vào, không ít quan lại đến thăm, Thẩm Tại Dã cũng không còn nghĩ đến người ở Tĩnh Dạ Đường nữa.
Đào Hoa mơ màng tỉnh dậy, trời đã tối rồi. Tay chân mềm nhũn, hoàn toàn không muốn nhúc nhích, nhưng nàng vẫn bò dậy nhìn ra ngoài, nghĩ rằng lỡ như Thẩm Tại Dã lương tâm trỗi dậy, cho nàng chút đồ ăn thì sao?
Sự thật chứng minh Thẩm rắn độc đúng là không có lương tâm, trong viện trống rỗng, chỉ có cỏ dại và gió lạnh.
Bây giờ đói cũng không còn cảm giác gì nữa, chỉ thấy chóng mặt thôi. Nhưng nàng rất khát, muốn uống nước, tìm kiếm hồi lâu mới thấy một cái giếng ở sân sau, nhưng nàng thậm chí còn không có sức để kéo thùng nước lên.
Vật lộn một lúc lâu, Đào Hoa ngồi cạnh giếng khóc thét, vừa khóc vừa nuốt nước mắt vào miệng, cố gắng không lãng phí một giọt nào.
Tiếng khóc này có lẽ quá thảm thiết, không biết là thứ gì trong đêm tối bị nàng thu hút, ngồi xổm trên mái nhà nhìn nàng một lúc lâu, rồi xuống kéo giúp nàng một thùng nước lên.
Đào Hoa sững sờ, không cần biết ba bảy hăm mốt gì, cúi đầu uống nước trước đã, uống đủ rồi mới định xem ai tốt bụng giúp mình.
Tuy nhiên, chưa kịp nhìn rõ thì người mặc đồ đen đó đã giẫm lên thành giếng bay lên mái nhà, im lặng biến mất.
Đào Hoa ngơ ngác nhìn trời rồi nhìn thùng nước trên thành giếng, không khỏi lẩm bẩm: “Lẽ nào ông trời không thể nhìn nổi nữa, phái thần tiên đến cứu mình?”
Dù sao đi nữa, nàng có thể uống được nước là điều rất hạnh phúc rồi. Cứ việc uống no một chút, rồi tiếp tục về ngủ.
Người mặc đồ đen im lặng đi trên mái nhà tướng phủ như con thoi, cuối cùng đáp xuống thư phòng của Thẩm Tại Dã.
“Về rồi à?” Ho khan hai tiếng, Thẩm Tại Dã mệt mỏi nhìn hắn: “Tra được chưa?”
“Tra được rồi.”
Đưa tay rút khăn lau, Từ Yến Quy cười mím chi nhìn Thẩm Tại Dã: “Lần này tra ra được một chuyện lớn, ngài nhất định phải trọng thưởng cho ta đấy.”
“Mang ra đây.” Thẩm Tại Dã cúi đầu nói: “Văn Phong Đường của ngươi trước giờ công lao rất lớn, phần thưởng đương nhiên sẽ không ít.”
Từ Yến Quy nhướng mày, đôi mắt phượng đầy vẻ trêu chọc: “Hay là thưởng cho ta mỹ nhân ở Tranh Xuân Các?”
Thẩm Tại Dã lập tức sa sầm mặt, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi chán sống rồi hả?”
“Này, chẳng phải ngài không thích ư? Vậy cho ta thì có làm sao?” Từ Yến Quy tặc lưỡi, trêu chọc: “Vừa rồi đi ngang qua Tĩnh Dạ Đường, thấy nàng ta đáng thương quá, vừa đói vừa khát, thậm chí còn không thể lấy nước giếng, ngồi đó khóc đấy. Ngài không thương tiếc, chi bằng giao cho ta đi.”
Hừ lạnh một tiếng, Thẩm Tại Dã nhíu mày nói: “Đó là do nàng ta tự chuốc lấy, không liên quan đến ta, ngươi cũng đừng có ý đồ gì với nàng ta. Nàng ta khác với những người khác trong viện này, ngươi ứng phó không lại đâu.”
“Thật là keo kiệt.” Từ Yến Quy bĩu môi, tiện tay đưa một xấp giấy: “Chuyện ngài muốn điều tra đều ở trong này, muốn dùng như thế nào thì dùng, ta không có ý kiến. Chạy cả ngày trời mệt chết đi được, ta ngủ ở trong viện của ngài nhé.”
“Tùy ngươi.” Đưa tay nhận lấy những thứ hắn đưa, Thẩm Tại Dã chăm chú xem kỹ.
Tuy nhiên, chưa xem được bao lâu thì y đã thất thần, suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy mở cửa: “Trạm Lư.”
“Chủ tử?”
“Ngươi xuống bếp…” Lời chưa nói hết đã dừng lại, Thẩm Tại Dã hơi do dự, nếu y nuốt lời thì sau này nha đầu đó sẽ không coi trọng y nữa?
Không đợi y nói xong, Trạm Lư đã vỗ ngực cam đoan: “Gia yên tâm, nhà bếp không ai dám đưa đồ ăn đến Tĩnh Dạ Đường đâu! Nô tài đã dặn dò rồi, ngay cả bên Tranh Xuân Các cũng đã hạ lệnh.”
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo