Hắn lại bắt đầu lẩm bẩm. . . . . . Nàng bất đắc dĩ than thở, không được! Nàng phải nghĩ biện pháp thoát khỏi hắn."La Trữ Nhạc!" Dừng bước lại, "Rốt cuộc ngươi muốn ta như thế nào thì mới nguyện ý câm miệng?"
Nàng rốt cuộc chịu dùng mắt nhìn hắn, khóe miệng của hắn giơ lên, "Nói cho ta biết tên của ngươi." Lại gần mặt của nàng.
Nàng sợ hết hồn, chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt gần hơn lúc nãy, ngực toát ra một cảm giác sốt nóng quái dị ── sống đến mười lăm tuổi, ngoài cha ra nàng chưa bao giờ sát lại gần nam tử như vậy, điều này làm cho khuôn mặt lãnh nhược băng sương của nàng đỏ ửng mất tự nhiên.
"Ngươi. . . . . ." Thân thể của nàng ngửa ra sau, suy nghĩ hỗn loạn, "Được, ta nói, ta tên là. . . . . ." Do dự một chút mới mở miệng, "Hoa Dung."
Hắn hài lòng gật đầu, cũng nghe lời không lên tiếng nữa.
"Ngươi đã đã biết tên của ta, xin ngươi có thể đừng đi theo nữa hay không?" Nàng hắng giọng.
Lắc đầu một cái, hắn còn có một mục đích khác chưa đạt được !
Trợn mắt nhìn hắn một lúc lâu, nàng hiểu nghị lực kinh người của hắn, không đạt mục đích thề không bỏ qua, chỉ có thể thở dài."Được!" Nàng chỉ có thể thỏa hiệp, "Con đường này cũng không phải là của ta, ta không có tư cách buộc ngươi cút đi, tùy ngươi có muốn đi cùng hay không, nhưng ngươi phải cách xa ta mười bước!"
Chỉ cần hắn không ở bên tai của nàng lầm bầm, nàng cũng có thể chịu được.
Nghe vậy hắn chau chau mày, mười bước? Đơn giản, chân dài lập tức mở ra. . . . . .
"Một bước, hai bước, ba. . . . . . Chờ một chút!" Theo dõi hắn nhảy ra từng bước, nàng nghiêm mặt lạnh lùng mở miệng."Ngươi nhảy ramột bước chỉ bằng hơn một nửa lòng bàn tay của ta, coi như cự ly cách xa ta mười bước cũng mới bằng một cánh tay !"
Hắn mỉm cười, chỉ là khoa tay múa chân .
Nàng nhìn không hiểu, chỉ cảm thấy phiền não không dứt."Nói chuyện!" Lúc lời nên nói lại không nói, thời điểm không nên nói lại liều chết nói, nàng cũng sắp bị hắn cho tức chết.
"Đây là yêu cầu của ngươi đó!" Hắn là cẩn thủ (cẩn thận + tuân thủ) lời hứa, ngậm miệng thật chặt !
"Ừ" nàng một tay vỗ trán."Ta không phải muốn ngươi cách xa ta mười bước sao, mới vừa rồi được gọi là mười bước ư?"
"Ngươi lại không quy định một bước của ta phải xa." Hắn chỉ muốn bước ra bước chân dù là một bước a!
"Không tính, làm lại!"
"Muốn ta làm lại, phải có điều kiện trao đổi."
"Cái gì?" Thân là đường đường nghĩa lẫm công tử, thế mà lại cùng tiểu nữ tử nói điều kiện?
"Đừng kinh ngạc như vậy, có qua có lại mới công bằng! Ngươi đã không thoát nổi ta, lại muốn ta cách xa ngươi một chút, cũng chỉ có thể trao đổi điều kiện thôi!"
Ngụy biện! Nhưng ánh mắt của hắn nghiêm túc, giọng nói giống như có ma lực, không để cho nàng tự giác gật đầu."Điều kiện gì?"
Vị công tử này nói nhiều lại bám người, thậm chí da mặt còn rất dày . . . . . . Nàng chưa từng chạm qua thứ người như thế, hoàn toàn không có cách nắm bắt được hắn.
"Hoa Dung." Hắn nheo lại mắt, liên tục ôm bả của nàng không ngừng vai."Thật ra thì ta cảm thấy ngươi chơi rất tốt."
Nàng chơi rất tốt? Nào có! Suýt chút nữa nàng mất khống chế hét ầm lên.
"Điều kiện của ta rất đơn giản. . . . . . Không bằng chúng ta làm bạn tốt đi!"
Khóe miệng nàng run run, nhìn chằm chằm bàn tay không an phận trên bả vai, "Ta?
Không? Muốn ——" giận dữ kêu lên, còn mất khống chế tung ra quả đấm, một lần nữa chém ngã một hàng đại thụ khác.
Người gây ra tai họa La Trữ Nhạc vẫn như cũ nhanh chóng tránh được, không bị thương chút nào, ở một bên vỗ tay than thở, nhìn sắc mặt của nàng âm trầm, không nhanh không chậm lộ ra nụ cười.
A, Hoa Dung này quả là rất thú vị nha. . . . . . Điều này làm cho ý niệm muốn thân cận nàng của hắn trở nên càng lúc càng mạnh mẽ.
***
Giữa trưa mùa hè, ánh mặt trời chói lọi xuyên thấu qua ngọn cây tỏa nhiệt, ánh mặt trời đã làm cho nàng rất chán ghét, người đi theo sau lưng càng thêm chói mắt đến nỗi làm cho nàng rất muốn đánh người!
Nàng cũng chỉ là muốn bắt được lợn rừng để A Cha ăn no nê, vì sao lợn rừng thì không săn được, ngược lại chọc phải một nam nhân khoác lác lớn giọng là làm theo khuôn mẫu chứ?
Hơn nữa vì sao gặp gỡ hắn, nàng vốn là bình tĩnh như nước hồ thu sẽ bởi vì hắn mà trở thành sóng biển, kích phát ra bản tính của nàng đây? Nàng không nhịn được tiếng than thở buồn bã.
"Hoa Dung."
"Làm gì?" Nàng quay người lại, nhìn thấy một đầu heo trọc lốc tiến tới gần, bị sợ đến hồn phách cũng bay mất, bước chân không tự chủ được lui về phía sau, đang lúc nàng cho là sắp ngã vào trong ruộng thì một bàn tay to ôm thật lấy chặt hông của nàng.
"Cẩn thận!"
Nàng và hắn trong nháy mắt trở nên hoàn toàn không có khoảng cách, nàng vốn tưởng rằng sẽ có cái loại cảm giác lãng mạn, hoặc là động lòng. . . . . . Nhưng tất cả không có ──
Chỉ vì con heo trên cánh tay của hắn cũng thuận thế nghiêng về phía trước, chân trước của nó không kiêng dè già mà đạp thẳng lên gương mặt của nàng, làm cho trái tim nàng vốn nhảy loạn thoáng chốc tức giận đến thiếu chút nữa thì ngưng đập!
"La Trữ Nhạc! Ngươi vứt móng heo trên mặt của ta là muốn làm cái gì?" Nàng mất đi tỉnh táo, mất khống chế mà gầm thét.
"Ách, Hoa Dung, oan uổng nha! Ta một tay nắm heo, một tay ôm ngươi, hai bên đều muốn chú ý thật sự rất khó khăn, cho nên rất khó khống chế móng heo sẽ di chuyển về phía nào. Ngươi nói như vậy, ta rất uất ức đó!"
"Đúng vậy! Ngươi vô cùng uất ức, thì ra là ta với heo là cùng cấp bậc nha!" Nụ cười của nàng vặn vẹo mà biến hình, dùng sức đẩy hắn ra.
La Trữ Nhạc không né tránh được, vội vàng sử dụng nội lực ngăn cản sức lực của nàng ── mặc dù không đến nỗi chật vật bay ra ngoài, nhưng bước chân vẫn là lui thẳng về phía sau, trực tiếp đâm vào đại thụ bên cạnh .
"A. . . . . ." Hắn rên lên một tiếng, lấy tay xoa ngực ── sức lực kì quái của nàng thật sự là thật lợi hại!
Nàng hừ lạnh một tiếng, "Ngươi không cần lại tới đây nữa!"
"Hoa Dung. . . . . . Ai!" Hắn vội vàng đứng lên, lại theo sát ở bên người nàng."Lần trước ta hại ngươi chưa bắt được heo rừng, cảm thấy rất băn khoăn, vì bồi thường ngươi, ta đặc biệt đi hỏi thăm phương pháp săn bắt heo rừng, sau khi bày cạm bẫy chừng mấy ngày cũng không dám rời đi, rốt cuộc bị ta bắt được rồi, chỉ là sức lực của con heo rừng này thật ghê gớm, giằng co thật lâu ta mới trói chặt được nó!" Dùng sức mang lợn rừng đến trước mặt nàng.
Nghe vậy nàng không khỏi ngây ngẩn cả người, "Ngươi đi bắt? !" Lúc này mới nhìn thấy má trái của hắn có vết cào rất sâu."Chẳng lẽ tại chỗ đã bắt nó à?"
"Đúng vậy! Ta thấy nó rơi vào bẫy thì cảm thấy hào hứng, lập tức đi bắt, kết quả suýt chút nữa bị nó cho cào rách mặt!" Hắn cười ngượng.
"Người dạy ngươi bày bẫy không có nói cho ngươi biết không thể lấy cứng đối cứng với chân nó, tốt nhất là chờ hôm sau mới đi bắt nó sao?"
"Ah? Ta không có hỏi phải cẩn thận như vậy!"
Nàng sững sờ."Ngươi. . . . . ."
Con heo rừng này nặng đại khái trăm cân, ở lúc bình thường muốn bắt giữ sẽ rất khó, huống gì lúc nó lâm vào bẫy rập, tuyệt đối sẽ ra sức giãy giụa; coi như võ công của hắn khá hơn nữa, cũng sẽ bị thương. . . . . .
Nhưng nàng còn suy nghĩ một chút ── cũng đúng, hắn sinh ra đã có người phục vụ, làm sao hiểu được chuyện săn thú, kiếm sống đây? Nàng không khỏi lắc đầu, lại bởi vì bộ dáng ngu ngốc của hắn cảm thấy trái tim nóng lên."Không đau sao?"
Hắn vuốt vết sẹo, "Sẽ không rồi~~ trên khuôn mặt nam nhân có bị sẹo cũng không tồi." Nhún vai không quan tâm.
"Không tồi là sao, đồ ngốc!" Cái khuôn mặt kia xinh đẹp bởi vì nàng mà bị thương. . . . . . Nàng không kiềm chế được đưa tay sờ sờ gương mặt của hắn.
"Ta không sao, không hề đau."
"Ít nổi cáu." Nàng thận trọng đụng chạm vết sẹo kia, "Có thoa thuốc rồi chứ?"
Hắn hết nhìn đông tới nhìn tây, hừ hừ qua loa lấy lệ.
"La Trữ Nhạc! Ngươi không thoa thuốc sao?" Nàng cau mày, tay nhỏ bé giữ chặt cằm của hắn.
"Nhẹ một chút, nhẹ một chút." Sức lực của nàng mạnh mẽ đến nối khiến cho cằm của hắn cũng muốn nát rồi !
"Thật xin lỗi." Nàng vội vàng thu lực, đổi động tác tay.
Động tác này làm cho hắn không khỏi bật cười."Vai diễn của chúng ta hình nhưđảo ngược rồi."
Nàng trừng mắt nhìn hắn, "Tại sao không thoa thuốc?" Đừng tưởng rằng nói sang chuyện khác, nàng sẽ quên chuyện này.
Hắn hắng giọng, cảm thấy lý do có chút xấu hổ.
"Nói mau!"
Dưới sự uy hiếp của nàng, hắn nhắm mắt nói: "Không phải là ngươi chê bộ dạng của ta quá đẹp, cuối cùng la hét nói ta quá rêu rao sao? Vừa lúc bị lợn rừng cào mấy cái, ta nghĩ thầm trên mặt nếu có vết sẹo sẽ thay đổi, vậy ngươi cũng sẽ không ghét đến gần ta rồi!"
"Sự giáo dục của nghĩa trang rốt cuộc là chỗ đó có vấn đề, hay là hắn hoàn toàn là ngoại tộc?" Nàng tự lẩm bẩm, chỉ cảm thấy đầu thật choáng váng.
Hắn thà bị mạo hiểm mặt mày bị thương cũng chỉ vì đến gần nàng sao? Vì sao hắn lại có ý nghĩ này!
"Ai! Loại vết thương nhẹ này hoàn toàn không cần gấp gáp, mấy ngày nữa sẽ tốt thôi."
Hắn sợ nàng tức giận, nhỏ giọng nói.
Nàng nhìn chằm chằm vết sẹo trên mặt hắn , "Nghe đây, nếu như ngươi không nhanh chóng thoa thuốc khiến vết sẹo biến mất, ta sẽ không tiếp tục để ngươi đến gần ta nửa bước!"
"Hoa Dung." Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, khẽ hô một tiếng.
Nàng chợt quay lại, lấy lợn rừng trên tay hắn."Còn nữa, cái này ta nhận, về sau chúng ta không thiếu nợ lẫn nhau, ngươi đừng làm tiếp chuyện ngu xuẩn như thế!"
Đường đường nghĩa lẫm công tử nên đi làm chuyện lớn, chứ không nên để ý loại chuyện nhỏ này.
"Vậy ý của ngươi là, chúng ta có thể coi bạn tốt?"
Nàng dừng bước lại, không quay đầu lại ── tại sao hắn kiên trì muốn làm bạn tốt của nàng như vậy? Đến tột cùng nàng có chỗ nào được, đáng giá hắn để mặt mũi xuống để lấy lòng nàng?
Nàng không khỏi cười khổ."Chờ vết thương của ngươi lành rồi lại nói." Bỏ lại những lời này, tiếp tục bước theo đường về nhà.
Đây phải chăng nói lên rằng hắn có cơ hội trở thành bạn tốt của nàng? La Trữ Nhạc mỉm cười, trong lòng tràn đầy vui sướng.
***
Thấy La Trữ Nhạc mang theo một nhóm người chậm rãi xuất hiện ở dưới ruộng, trong lòng của nàng lập tức cảm thấy hối tiếc không thôi!
Ban đầu không nên nhận lấy lợn rừng của hắn, lần này tốt rồi, hắn hiểu lầm tưởng nàng nguyện ý cùng hắn làm bạn, hành động càng lúc càng phách lối.
Nàng tức giận nói: "Cũng không phải là Hoàng đế đi tuần, ngươi không có việc gì mang nhiều người như vậy tới làm gì?"
"Hoa Dung." La Trữ Nhạc chống lại tầm mắt của nàng, say mê cuồng nhiệt hướng nàng vẫy tay.
Nàng ngay cả nhìn qua cũng lười, trực tiếp cúi đầu nhổ rau tiết hận.
Nàng và cha sống nương tựa lẫn nhau, dựa vào trồng rau mà sống, thỉnh thoảng còn có thể mang rau ra chợ bán, trải qua cuộc sống an bình vui vẻ. Nhưng kể từ một tháng trước nàng bởi vì nhất thời thần kinh rối loạn, sau khi đưa tay cứu La Trữ Nhạc một phen từ trong cạm bẫy, những ngày bình thường đã thay đổi hoàn toàn ──
Hắn cũng không có việc gì thì chạy đến nhà lá rách nát của bọn họ, thỉnh thoảng còn cùng đi theo bọn họ xuống ruộng thu thập rau dưa, khiến cho cả một hàng hộ vệsau lưng liên tiếp cau mày, mà sắc mặt của nàng cũng trở nên xanh mét.
Người bình thường nhìn thấy mặt người khác nghiêm lại, phần lớn sẽ biết khó mà lui, nhưng mà La Trữ Nhạc không hề để mặt thối của nàng ở trong lòng dù chỉ một chút, còn mừng rỡ nói với nàng: "Ai yêu, hôm nay cười ba lượt, nhiều hơn hôm qua, xem ra ta tới nơi này đúng, nhìn ta mang cho Dung Nhi bao nhiêu vui vẻ a!"
Hắn rốt cuộc là cảm giác bản thân tốt bụng, hay là da mặt dày hả?
Nàng từng rất nghiêm túc cảnh cáo hắn đừng náo loạn nữa, nhưng hắn vẫn dùng giọng nói nghiêm túc tỏ rõ hắn là thật lòng muốn làm bạn tốt của nàng!
Trong nháy mắt đó, ánh mắt của hắn có vẻ vô cùng chân thành tha thiết, vẻ mặt càng thêm đứng đắn, rất có khíthế của "Nghĩa lẫm công tử" .
Hắn như vậy ngược lại làm cho nàng sợ, cũng làm cho nàng không thể không đối mặt với thực tế —— nàng và La Trữ Nhạc hoàn toàn cũng không phải là người cùng một thế giới, hai người bọn họ cũng hoàn toàn không nên có cùng xuất hiện.
"La Trữ Nhạc, ngươi không học tập tốt, cả ngày chơi bời lêu lổng, thậm chí quấn A Cha của người khác không buông, rốt cuộc có cảm thấy mình là nghĩa lẫm công tử hay không ?" Nàng liếc thấy A Cha luôn luôn ít nói bị hắn làm phiền thỉnh thoảng phải nặn ra mấy chữ trả lời, ngay cả cái trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi, không nhịn được mở miệng chỉ trích.
Ai! Dây dưa nàng coi như xong, tại sao cũng muốn dính lấy cha của nàng hôn? Đáng thương A Cha của nàng nha!
Nghĩa lẫm công tử? La Trữ Nhạc lại nghe thấy nàng giắt tên này khóe miệng, làm cho hắn nghe được rất là chói tai."Nghĩa lẫm công tử giống như rất rất giỏi, nhưng vì sao ta lại không cảm thấy như vậy chứ?" Thay đổi vẻ mặt cười đùa, lạnh nhạt nói: "Cũng không phải là ta tự nguyện sinh ra ở nghĩa trang, ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn làm nghĩa lẫm công tử cái gì nha!"
Lời vừa nói ra này, toàn bộ chấn động, nhất là bọn hộ vệ đứng ở sau lưng hắn, đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên phản ứng thế nào.
Nàng không dám chống lại ánh mắt của những hộ vệ kia, chỉ có thể một mìnhthan thở.
Không ngờ nàng không chỉ có không có cách nào mà khiêm tốn, còn trở thành cái đinh trong mắt mọi người . . . . . . Những hộ vệ kia nhất định sẽ cho rằng là nàng làm hư hắn.
Nhưng trời mới biết, rõ ràng chuyện gì nàng cũng không làm!
Nàng hếch mày lên, đáy mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào gương mặt có vẻ hơi mỏi mệt thật lâu, cũng mím môi không nói ──
Dung mạo người đó trông rất đẹp!
Một đôi con ngươi hẹp dài giờ phút này là nheo lại, sống mũi ưỡn thẳng cho thấyngạo khí của hắn, mà đôi môi mỏng nâng lên thành đường cong xinh đẹp, làm chodung nhan tuấn tú của hắn càng thêm trở nên mê người. Mà bộ dáng của hắn càng thêm lười biếng mà tao nhã. . . . . . Ừ, hắn là người tuấn tú nhất nàng gặp qua, chỉ là vậy thì thế nào?
Nàng muốn bắt lợn rừng, không phải nam nhân!
Huống chi còn là một nam nhân có dáng dấp như thế . . . . . . Hắn quả thật là mối họa lớn nhất thiên hạ, vì bảo vệ tính mạng, tốt hơn là nàng đừng nhiều chuyện trêu chọc đến hắn.
"A, cô nương, ngươi không cứu ta sao?" Ngã vào cạm bẫy, sa vào trong vũng bùn hắn nhìn thấy người duy nhất có thể cứu mạng sắp rời đi, vội vàng mở mắt ra, nụ cười hơi có vẻ cứng ngắc.
Nàng chậm rãi quay đầu, trợn to mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ mặt ảo não ── thì ra là hắn không bất tỉnh, ý thức còn thanh tỉnh!
Đáng ghét, không chạy thoát được.
"Cô nương, ta tên là La Trữ Nhạc, là người của nghĩa trang, nếu ngươi cứu ta, còn có thể lấy được một số tiền hậu tạ lớn, cứu ta với! Nhất định sẽ có lợi ." Nụ cười của hắn xán lạn, dùng tiền tài để hấp dẫn nàng.
Nghĩa trang? ! Nàng nheo mắt lại, sắc mặt có vẻ rất khó coi ── hắn không chỉ có dáng vẻ bên ngoài rêu rao, ngay cả gia thế cũng rất rêu rao. . . . . .
Có thể nói nghĩa trang trong võ lâm Truyền Kỳ, nó cũng không nghiêng về danh môn chính phái, cũng không tán thành tà giáo, mà là đứng ở lập trường trung lập ── khi các phái trong chốn võ lâm xảy ra tranh chấp nghiêm trọng, hai bên giằng co không giải quyết được, sẽ tìm nghĩa trang ở vị trí trung lập đến phân biệt đúng sai.
Vì vậy địa vị của nghĩa trang ở võ lâm không chỉ có cách biệt, còn được nhận sự tôn trọng. Mỗi người của nghĩa trang đều võ nghệ siêu phàm, mà dẫn dắt những anh hùng hào kiệt này thì còn lại là các quản gia của nghĩa trang, người ta gọi là nghĩa lẫm công tử.
Mỗi một nghĩa lẫm công tử đương nhiệm mặc dù cá tính khác xa, nhưng dù sao cũng là người gánh vác trọng trách phân biệt võ lâm thị phi, phong cách hành sự tự nhiên có chứa một cỗ chính khí.
Nghe nói mỗi vị nghĩa lẫm công tử tiếp nhận công việc đều từ mười sáu tuổi, trước mắt số tuổi của nam tử này đại khái trên dưới khoảng đó, chẳng lẽ hắn là. . . . . .
Nàng cau chặt mày, không ngừng lắc đầu liên tục, không thể nào!
Mặc dù vị nghĩa lẫm công tử sắp tiếp nhận mới mười sáu tuổi, nhưng trải qua sự bồi dưỡng của nghĩa trang, phong cách nên trầm ổn mà lại ưu nhã; mà người này đây?
Tướng mạo của hắn cao quý, diện mạo cũng không phải phàm, nhưng từ khi rơi vào cạm bẫy cho tới bây giờ đều ở đây cợt nhã, không hề nghiêm chỉnh chút nào, dáng vẻ này là nghĩa lẫm công tử cử chỉ ưu nhã?
Cho nên cô rất nhanh đã cách chức hắn làm một công tử không ra gì trong nghĩa trang.
Mà không quản hắn là ai, tác phong làm việc của nàng từ trước đến giờ là"Khiêm tốn, khiêm tốn, khiêm tốn nữa" , lai lịch của nghĩa trang lớn như vậy, một khi trêu chọc tới chỉ sợ cũng khó khăn quá hạ thấp rồi, nói như vậy, ngộ nhỡ thân phận của nàng và cha bị bại lộ ra ánh sáng thì làm thế nào?
Vì sự an bình của nàng cùng cha mà suy nghĩ, nàng càng nên không cứu người này!
"Ta sẽ tìm người tới đây." Nàng lạnh lùng bỏ lại những lời này.
"Ta đã ở chỗ này đợi một canh giờ, thật vất vả mới thấy ngươi xuất hiện, ngươi còn muốn ta lại chờ đợi sao? Ta lạnh quá, lạnh quá. . . . . ." Bả vai hắn run một cái.
Người luyện võ có sự yếu đuối này sao ? Nàng không kìm được đưa tay đụng chạm gương mặt của hắn một cái, hai người bốn mắt đối diện, thoáng chốc có dòng khí lúng túng xuất hiện.
"Nhiệt độ của ngươi rất bình thường, coi như ở chỗ này đợi thêm một canh giờ nữa cũng không thành vấn đề." Nàng vội vã thu tay lại, lấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng nói, cũng không để ý độ ấm lưu lại trên ngón tay.
Hắn ho nhẹ mấy tiếng, gương mặt tuấn tú ửng đỏ ── không phải là bởi vì nói láo bị vạch trần mà cảm thấy xấu hổ, mà là tay của nàng lơ đãng đụng chạm làm cho hắn cảm thấy tim đập rộn lên."Đừng độc ác như vậy! Thật ra thì ngươi chỉ cần kéo ta một cái là tốt rồi, ta có võ công, chính mình có thể leo lên."
Hắn vội vàng loại bỏ tạp niệm, lộ ra nụ cười có thành ý nhất, "Cô nương, xin ngươi thương xót, giúp ta một chút đi!"
Hắn lấy thành ý lớn nhất giải thích với nàng , "Ừ, ta chỉ nói cho ngươi biết một người!
Ta là sắp lên đảm nhiệm nghĩa lẫm công tử, nếu như ngươi đi gọi mọi người, vậy mọi người chẳng phải cũng sẽ biết ta là bởi vì ham chơi mới có thể rơi vào cạm bẫy, cũng rơi vào bộ dạng chật vật như vậy sao? Cái này nếu truyền đi, ta về sau làm sao để dẫn dắt nghĩa trang, mà mọi người lại biết làm sao đối đãi với ta đây?" Thời gian này hắn bận rộn học tập làm một nghĩa lẫm công tử hoàn mỹ, áp lực trầm trọng cũng nhanh chóng bức hắn đến không thở nổi, liền thừa dịp mọi người không chú ýchạy ra khỏi nghĩa trang, đi tới nơi tòa thâm sơn này, lại không chú ý cạm bẫy dưới chân!
Đang lúc hắn ở dưới tình huống kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, hắn đã định không kêu cứu nữa, lấy loại tư thế nhếch nhác này chờ đợi người của nghĩa trang đến đây tìm hắn.
Có lẽ là hắn bình thường có làm việc thiện, hoặc giả là ông trời thấy hắn đáng thương, khi hắn tuyệt vọng lại phái tới một tiểu cô nương. . . . . .
Mặc dù nhìn nàng tựa như lãnh nhược băng sương, nhưng nàng là người duy nhất có thể cứu hắn thoát khỏi khổ sở lúc này.
Nàng cắn môi, không thể tin được hắn thật sự là nghĩa lẫm công tử mới.
"Cô nương làm ơn kéo ta một cái được không?" Hắn lộ ra nụ cười xán lạn.
Nhìn nàng trầm mặc không nói như cũ, hắn lại mở miệng, "Nhìn vào sự đáng thương của ta đi, kéo ta đi, kéo ta đi, kéo ta đi, kéo. . . . . ." Giống như nhìn thấutâm trạng
không muốn cứu người của nàng, hắn giống như là đọc chú ngữ không ngừng lặp lại .
Mà hành vi ngây thơ của hắn cũng nhanh chóng làm cho lỗ tai nàng điếc."Ngươi —— câm miệng!" Không nhịn được cau mày, nụ cười hiển hiện ra lửa giận.
Hắn nhếch miệng, đáy mắt xuất hiện một tia sáng giảo hoạt gian kế thực hiện được."Cô nương, ngươi đừng tức giận, ta là thấy ngươi vẫn trầm mặc, vì không để cho không khí trở nên quá mức lúng túng, mới có thể vẫn nói chuyện. Hiện tại ngươi chịu mở miệng, ta an tâm hơn nhiều, ngươi xem sắc trời đã tối, ta suýt chút nữa thì đã nghi ngờ mình là gặp được Cô Hồn Dã Quỷ ! May mắn không phải. . . . . . Cô nương cũng không biết một mình ta có bao nhiêu sợ hãi. . . . . .
"Đợi ở chỗ này, ta thỉnh thoảng nghe được tiếng kêu kỳ quái, ta nghĩ chắc là dã thú trong núi sâu đi! Mặc dù ta cũng có nhiều kiến thức về dã thú, nhưng ta hiện tại không thể động đậy, ngộ nhỡ bọn chúng thật sự nhào tới cắn ta, vậy thì không dễ chơi!" Hắn dừng một chút, liếm liếm môi khô khốc.
"Kỳ thật dùng lấy võ công của ta, đối phó đám dã thú kia quả thật dư dả, nhưng phải là công bằng tỷ thí a! Với tình huống trước mắt của ta, người bị vây ở trong cái bẫy này, võ công căn bản không cách nào phát huy, cho nên bị cắn cũng là chuyện đương nhiên, chỉ là như bị người đời hiểu lầm ta ngay cả dã thú cũng không thể ứng phó, vậy bảo mặt mũi của ta phải đặt ở đâu đây? Cô nương, ngươi nói có đúng hay không? Cho nên ngươi nhất định phải cứu ta. . . . . . Ngươi không phải là không thể cứu, đã cứu ta, ngộ nhỡ dã thú tới, ta mới có thể bảo vệ ngươi. . . . . ."
Nụ cười của nàng vặn vẹo, khóe miệng co giật, người cũng bởi vì sợ mà ngã phía sau lui vài bước ── trời ạ! Sao lại có người nhiều lời như vậy?
Chỉ nghe người ta nói có bà ba hoa, nàng không hiểu tại sao nam nhân cũng sẽ dài lưỡi như vậy? Còn có thể thao thao bất tuyệt đến loại trình độ này, thậm chí dường như hoàn toàn không có ý định dừng lại, nàng chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, giống như thật muốn điếc.
Bàntay nhỏ bé không kìm chế được che miệng của hắn."Ngươi nổi cáu một câu nữa, ta sẽ đi!" Nàng nghe được đầu đau muốn nứt, chỉ có thể ác độc nói ra cảnh cáo.
Hắn lập tức thức thời ngậm miệng ── nhìn dáng vẻ tỏ ra độc ác của nàng thật sự rất đáng yêu, dáng vẻ lạnh lẽo mới vừa rồi nàng hoàn toàn biến mất, lộ ra vẻ mặt nên có của thiếu nữ.
Thì ra là muốn dùng một chiêu này đi đối phó nàng nha! Hắn cúi đầu, nụ cười xảo trá, nhưng lúc ngẩng đầu lên lần nữa, lại giả bộ làm ra dáng vẻ rất vô tội, còn chủ động duỗi dài tay.
Vẻ mặt của nàng bất đắc dĩ, do dự một chút mới cầm tay của hắn.
"Phiền toái cô nương." Nói xong đang muốn dùng lực, lại thấy nàng ngay cả bước chân cũng không di động, chỉ nhẹ nhàng dùng sức đã cứu hắn ra khỏi vũng bùn ── động tác nhanh đến mức làm cho hắn hoàn toàn không có cách nào phản ứng!
Liếc thấy dáng vẻ ngu si của hắn, nàng hô to không ổn ở đáy lòng, lập tức nhảy cách xa hắn ba bước lớn.
La Trữ Nhạc toàn thân bẩn thỉu ngồi dưới đất, sửng sốt mấy giây mới kinh hãi nhìn nàng ── lúc trước bất kể hắn giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi vũng bùn, nhưng mới vừa rồi nàng cứu vớt hắn thì giống như là đang tự nhiên bắt tay cùng hắn, sau đó không cần tốn nhiều sức liền một tay kéo hắn lên. . . . . .
Sức lực của vị cô nương này. . . . . . Thật là quá kinh người!
"Cảm giác lực tay thật là mạnh mẽ, giống như trong cơ thể có luồng sức mạnh. . . . . ."
Hắn tự lẩm bẩm, nhìn thấy nàng đã đeo giỏ trúc lên đi một đoạn đường, đuổi theo sát nàng."Cô nương, chờ ta một chút. . . . . . Chờ ta một chút!"
Nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đẽ cười hì hì của hắn, sắc mặt của nàng có vẻ rất khó coi ── khinh công của người đàn ông này không thể khinh thường, có thể âm thầm đuổi theo bước chân của nàng!
Không hổ là nghĩa lẫm công tử, hắn quả thật có chút bản lĩnh.
"Cô nương thật là lợi hại, sức lực không phải lớn bình thường, là luyện võ công gì mới có loại thần lực này?" Hắn nhìn khuôn mặt của nàng, tò mò hỏi.
Nàng diện mạo không thể nói là diễm lệ, nhiều lắm là coi như là thanh tú, vì vậy để cho hắn khắc sâu ấn tượng không phải là dáng vẻ bên ngoài của nàng, mà là khí chất của nàng ──
Nàng rõ ràng mới mười lăm, mười sáu tuổi, cả người lại tản mát ra một phong cách rất lạnh nhạt. Vẻ mặt trên mặt nàng ít có biến hóa, giọng điệu cũng rất thanh lạnh (trong sạch, lạnh lẽo), hoàn toàn không giống như là một thiếu nữ hoạt bát.
Mà trời sinh cá tính hắn hướng ngoại, gặp phải loại lạnh lẽo cô nương này ngược lại cảm thấy thật tò mò, hơn nữa nhìn thấy nàng mới vừa rồi lộ ra dáng vẻ tức giận, càng khiến cho hứng thú của hắn nhiều thêm.
Hắn quyết định muốn làm bạn cùng nàng!
Nàng mở to mắt, trong lòng cảm thấy rất ảo não ── ai! Mới một động tác đã bị nhìn hắn ra nàng có quái lực (kì quái + sức lực). . . . . . Cho nên nàng mới không muốn giúp hắn!
"Công tử khách khí, mới một cái chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt tiểu nữ tử, lại còn nhanh như vậy, khinh công của ngươi quả thật rất cao." Nàng nói bằng giọng điệu châm chọc.
"Cái này không có gì." Hắn nhếch miệng cười một tiếng, làm bộ không có nghe ra sự châm chọc của nàng, "Cô nương rốt cuộc luyện võ công gì? Ta chưa từng có thấy người sức lực mạnh mẽ như thế!"
Nam nhân có sức lực lớn như vậy dĩ nhiên chẳng có gì lạ, nhưng trên người cô nương gia mềm mại lại có quái lực này, cũng rất đáng giá nghiên cứu.
Nàng tiếp tục giữ yên lặng, không muốn để ý tới hắn.
"Cô nương, cô nương, ngươi không muốn nói sao? Không sao, ta hiểu rõ những người này không muốn tiết lộ bái sư ở nơi nào, thích khiêm tốn một chút."
Không sai, nàng chính là hy vọng có thể duy trì khiêm tốn, loại người giống như hắn đi tới chỗ nào cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt người, có thể cách xa nàng một chút hay không?
Nàng âm thầm nghĩ ngợi ở đáy lòng.
Thấy nàng không muốn nói chuyện nhiều, hắn vội vã đổi lời nói."Thật ra thì cái này cũng không thích hợp hỏi, thay vì hỏi cái này, không bằng hỏi tên của cô nương." Hắn đối với nàng tương đối cảm thấy hứng thú."Cô nương, lúc trước ta nói tên của ta, vậy còn tên của ngươi?"
Nàng nhìn cũng không nhìn hắn một cái, tự nhiên sải bước chân đi về phía trước.
"Cô nương, có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?" Hắn hỏi nữa.
Mặt nàng vẫn như cũ không chút thay đổi, không có phản ứng.
"Cô nương, nói cho ta biết tên của ngươi đi!" Hắn rất có kiên nhẫn mà mở miệng.
Nàng hừ lạnh một tiếng, còn không muốn nói chuyện.
"Cô nương, nói cho ta biết tên của ngươi a!" Hắn không chịu buông tha.
Đáy mắt nàng xuất hiện một tia không nhịn được ── nàng đi phía trái, hắn cũng đi phía trái; nàng đi phía phải, hắn cũng đi phía phải, quả thật giống như là ong mật thấy đóa hoa xinh đẹp, dính chặt không chịu buông.
Hắn liều chết nói chuyện không ngừng, quả thật giống như là tiếng ong ongcủa ong mật, đáng tiếc nàng không phải đóa hoa!
"Cô nương, ta đã nói với ngươi đó! Ta tên là La Trữ Nhạc." Cho là nàng không có nghe rõ, hắn tự giới thiệu mình lần nữa.
Nàng nhắm mắt lại, lúc mở ra chỉ lạnh lùng mở miệng, "Ta biết rõ, hơn nữa ngươi chính là nghĩa lẫm công tử mới nhậm chức."
"Vậy còn ngươi?" Hắn mỉm cười, từ đầu đến cuối vẫn xoay quanh vấn đề này.
"Không phải chuyện liên quan đến công tử." Nàng không nể mặt mà nói.
"Ta muốn làm bằng hữu với ngươi, cho nên dĩ nhiên có liên quan tới ta a!"
Bằng hữu? Sắc mặt của nàng âm trầm dọa người ── nàng tránh xa hắn còn không còn kịp, còn làm bằng hữu cái gì?"Sắc trời đã tối, công tử nên rời khỏi núi sớm một chút, nhanh lên trở về nghĩa trang một chút, tránh cho người nhà lo lắng."
Nơi này là thâm sơn vắng vẻ, ít có người ở, nàng còn tưởng rằng có thể ở nơi này vượt qua những ngày bình yên, không ngờ sẽ gặp phải nghĩa lẫm công tử tiếng tăm lừng lẫy. . . . . .
"Chờ biết tên của cô nương, ta sẽ lập tức rời đi."
Nàng hít sâu, giống như không nhịn được."Ngươi không phải đi, ta đi! Xin công tử đừng đi theo tiểu nữ tử nữa." Bước nhanh hơn.
La Trữ Nhạc dĩ nhiên không phải đèn đã cạn dầu, hắn nhắm mắt theo đuôi, cùng đi thật nhanh."Cô nương, ngươi giúp ta...ta nên báo đáp ngươi, cho nên ngươi phải nói cho ta biết tên a! Nếu không ta làm sao tìm được ngươi đây?"
Nàng hoảng sợ ngẩng đầu lên, lùi lại mấy bước ── tìm nàng làm cái gì? Sẽ không phải là muốn áp dụng báo đáp, báo đáp loại kia chứ?
Không được!"Ngươi, tới đây!" Nàng lập tức quay đầu đi trở về chỗ vũng bùn lúc đầu.
Hắn vội vàng theo sau, không hiểu vì sao nàng lại đi trở về?"Cô nương?"
Nàng không nói hai lời, lập tức nhảy vào trong vũng bùn.
"Cô nương, ngươi làm cái gì?" Nhìn nàng tái hiện bộ dáng xấu hổ vừa rồi của hắn, giọng điệu của hắn có vẻ hết sức kinh ngạc.
"Kéo ta." Tay nhỏ bé đưa ra, mặt không vẻ gì nói.
Hắn dùng lực cầm tay của nàng, lại bởi vì hơi sức kinh người của nàng mà suýt chút nữa ngã vào lần nữa, vội vàng đứng vững bước chân, dùng sức lôi kéo mới kéo nàng lên được.
Từ đâu đến cuối mặt nàng không chút thay đổi, đặt mông ngồi xuống dưới đất."Tốt lắm, ngươi cũng kéo ta một cái rồi, giữa chúng ta không bao giờ nữa cần báo đáp tới, báo đáp lại, chúng ta lại không dây dưa rễ má, công tử nhanh quên chuyện vừa rồi một chút, cũng xin giả bộ không biết ta...chúng ta sau này không gặp lại!"
Nàng rất khó được nói một chuỗi dài, không thèm quan tâm bộ dạng của mình đã trở nên bẩn thỉu giống như hắn, sau khi đứng lên vô tình xoay người đi.
La Trữ Nhạc cảm thấy sững sờ, không khỏi cười ra tiếng ── vị cô nương này quả thật rất thú vị, vậy mà lại nghĩ ra biện pháp như vậy để phủi sạch quan hệ cùng hắn?
Ai! Vốn là thấy nàng có thái độ dẫu chết cũng không để ý, hắn còn muốn thức thời không dây dưa nữa, ai ngờ chiêu này của nàng ngược lại khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn, để cho hắn quyết định bất kể như thế nào cũng muốn ỷ lại vào nàng!
"Được, chuyện báo đáp này ta sẽ không nhắc lại." Ở sau lưng nàng nói lớn, cũng lần nữa thi triển khinh công, ưu nhã đi tới bên cạnh nàng."A! Cô nương, Xin chào, ta tên là
La Trữ Nhạc, thật vui mừng ở trên núi này vô tình gặp gỡ ngươi."
"Ngươi nói cái gì? Thật vui mừng vô tình gặp gỡ?"
"Đúng a!" Hắn cúi đầu, nhếch miệng lên.
Rống ~~ hắn là cố ý! Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu, cái trán đụng phải cằm của hắn, để cho nàng kinh hãi nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú gần kề, hai má đỏ ửng.
"Công tử, ngươi. . . . . ." Cách xa nàng một chút được không?
"Gọi công tử rất xa cách, gọi ta Ninh Nhạc đi! Cha ta hi vọng cả đời ta đây phải trải qua yên lặng an nhạc (bình an + vui vẻ), mới có thể giúp ta lấy cái tên này."
Mặc kệ nàng né tránh thế nào, chính là không thoát nổi bên cạnh hắn, bên tai còn bất chợt truyền đến lời của hắn, mặc dù người tỉnh táo đi nữa cũng chịu không nổi."Tránh ra! Nếu không đừng trách ta không khách khí."
"Có rất ít người nói với ta những lời này, ta đột nhiên thật tò mò như thế nào là không khách khí?" Hắn thừa nhận mình rất cần ăn đòn, nhưng có thể quấn lấy nàng, dùng loại phương thức nào thì có làm sao.
Nàng trợn to mắt, chỉ cảm thấy tức giận không thôi."Tốt! Đây là ngươi nói." Nàng không nên kích động, động tác cũng nhanh hơn suy nghĩ, lập tức nâng lên chưởng.
Chưởng phong mạnh mẽ đánh về phía hắn, một luồng sức lực cường hãn mà bạo liệt lập tức ập tới. Vẻ mặt của hắn kinh ngạc, bản lĩnh nhanh nhẹn tránh ra một bên, lập tức thấy phía trước cả đại thụ một hàng lập tức chia ra làm hai, kết quả thê thảm ──
Nổ đùng liên tiếp vài tiếng, cả hàng đại thụ ngã xuống tại chỗ!
Hắn chắc lưỡi hít hà, ngây người thật lâu mới khẽ động khóe miệng."Ách, bản lĩnh của cô nương thật tốt." Đáy mắt tràn đầy thần thái không thể tưởng tượng nổi.
Trong thân thể nhỏ nhắn này làm sao ẩn chứa lớn hơi sức như vậy? ! Hơn nữa bộ dáng nàng dùng lực cũng như bình thường, chỉ là nhẹ nhàng giương chưởng có thể làm đỏ cả một hàng đại thụ. . . . . .
Nếu không phải hắn nhanh như chớp, sợ rằng sớm đã chết ở dưới chưởng phong của nàng.
"Ngươi mau cút ra chỗ khác!" Nàng hét lớn một tiếng, đáy lòng rất hối hận cử động mới vừa rồi của mình.
Đáng ghét! Đều là La Trữ Nhạc hại nàng mất đi tỉnh táo, còn làm lộ ra bí mật không thể nói ra trước mặt hắn. . . . . .
Hắn. . . . . . Không chỉ là người dây dưa, ngay cả bản lĩnh cũng là hạng nhất!
Hắn giả bộ không nghe thấy hai chữ kia, không sợ chết tiếp tục nói: "Cô nương, ngươi thật không phải là người bình thường!"
Lời này làm cho nàng biến sắc, bước chân di động càng nhanh; nhưng hắn tuyệt đối không bị ảnh hưởng, vẫn chặt dính vào bên cạnh nàng như cũ.
"Không ngờ ngươi lợi hại như vậy, bội phục, bội phục." Ánh mắt của hắn tràn đầy kính ngưỡng."Người người đều nói thân thủ nghĩa trang phi phàm, nhưng nếu gặpthần lực của ngươi, mọi người có thể giật nảy mình !" Hắn là thật lòng tán thưởng.