"Đóa Nhi." Hắn khẽ gọi một tiếng, bàn tay nâng cằm của nàng lên."Đồng ý với ta, đừng né tránh ta nữa. . . . . . Ta thật sự chịu đủ cảm giác không có ngươi ở bên cạnh ta rồi, cảm giác cô đơn đó ta không muốn nếm thêm lần nữa."
Cầm tay của hắn, nàng chủ động ôm lấy hắn."Ta đồng ý với ngươi, Minna(DD)(LQD) về sau ta sẽ không để cho ngươi cảm thấy cô đơn nữa."
Mặt của hắn vùi sâu vào cổ của nàng, hít thở một cái đã ngửi thấy mùi thơm trên người nàng—— có chiếc ôm của nàng, làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc khác thường.
"Tại sao người trong thiên hạ đều biết chuyện Hắc Ngục kiếm?" mặt Bái Hà vặn vẹo, tức giận la to.
Bây giờ trên giang hồ đang đồn đãi Kỳ Tinh giáo luyện ra một thanh Tà Kiếm, muốn lấy Tà Kiếm để khống chế võ lâm, khiến tất cả võ lâm nhân sĩ đều cảm thấy tức giận không ngoai, dồn dập kêu gọi yêu cầu bao vây tấn công Kỳ Tinh giáo.
Các Trưởng lão Trên đại điện hai mặt nhìn nhau, một vị trong đó mở miệng, "Là ai truyền ra tin tức thì chưa tra rõ, chỉ là khẳng định có liên quan với Hoa Đóa."
Hắn nheo mắt lại, "Chẳng lẽ là La Trữ Nhạc?"
"Chuyện này. . . . . . Mặc dù trước đây La Trữ Nhạc quả thật thường ở chung một chỗ cùng Hoa Đóa, nhưng gần đây cũng không nhận bọn họ còn có liên lạc với nhau."
"Xác định sao?"
Trưởng lão gật đầu."Căn cứ hồi báo của thám tử, hoàn toàn không sai."
"Có khả năng là La Trữ Nhạc cố ý gây ra tin tức giả hay không? Nói không chừng tin tức về Hắc Ngục kiếm cũng là hắn truyền đấy!"
Hoa Đóa biết rõ mình chỉ là nhân vật tầm thường không hề có thế lực, hoàn toàn không dám đi cầu cứu các võ lâm nhân sĩ, nếu không đến ba năm chuyện Hắc Ngục kiếm đã lộ ra rồi.
Tuyệt đối là do quen biết La Trữ Nhạc, cho là có thể lợi dụng thế lực của nghĩa trang để chống lại hắn, nên lá gan mới trở nên to lớn như vậy!
" Nhưng mà La Trữ Nhạc là nghĩa lẫm công tử, chắc hẳn hắn hiểu rất rõ nếu tự tiện nhúng tay vào chuyện giang hồ nhất định sẽ gặp phải công kích, còn có thể liên lụy đến nghĩa trang, D.D/L.Q.D/Minna. ta nghĩ hắn sẽ không vì một vị cô nương mà bỏ ra cái giá lớn như vậy."
Bái Hà đương nhiên hiểu lời nói này của trưởng lão, cũng không cho là sẽ có người ngốc đến mức thà mình bị thương cũng muốn đi bảo vệ người khác.
"Có phải đi tìm Hoa Đóa trước hay không, giết cha của nàng có thể dẫn đến chú ý của những người khác?"
"Bọn họ biết điều như vậy, có ai sẽ chú ý?" Bái Hà lắc đầu."Trừ nghĩa lẫm công tử, ta nghĩ không ra còn ai vào đây nữa!"
"Nhưng trước mắt cũng không đầu mối chỉ ra rằng nghĩa lẫm công tử gây nên chuyện này, tình huống hiện nay đang không có chứng cớ, Giáo chủ cũng không thể quá mức kích động."
Nghĩa lẫm công tử cùng Bái Hà. . . . . . Cho dù ai cũng sẽ tin nghĩa lẫm công tử!
"Ta hiểu rõ, nhưng bây giờ tất cả mọi người đã biết chuyện Hắc Ngục kiếm, không chỉ có việc bắt Hoa Đóa trở nên khó khăn, mà làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ trở nên trói tay trói chân." Bái Hà nóng nảy đi tới đi lui.
Lúc này, thủ hạ vội vàng tiến vào đại điện, vẻ mặt kinh hoảng."Giáo chủ, việc lớn không tốt rồi, bên ngoài có rất nhiều người yêu cầu gặp Giáo chủ!"
"Rất nhiều người?"
"Dạ, người tới thật sự là quá nhiều rồi, tiểu nhân chỉ nhận ra Tùng Sơn phái, Tiền Kiếm phái, Hoa Đương Môn, còn có mấy vị đại hiệp rất có danh tiếng trên giang hồ đều đã đến rồi!" Lấy hơi xong còn nói: "Bọn họ cầu kiến Giáo chủ, đều là bởi vì chuyện Hắc Ngục kiếm."
Bái Hà nắm chặt quyền, giống như cực kỳ tức giận —— cũng biết là vì Hắc Ngục kiếm!
Đáng ghét, lần này tất cả danh môn chính phái cùng võ lâm nhân sĩ đều tìm đến cửa, nếu hắn không xử lý tốt chuyện này, chỉ sợ hắn vẫn chưa thể khống chế Hắc Ngục kiếm thì Kỳ Tinh giáo đã bị người khác tiêu diệt trước!
"Giáo chủ, chúng ta nên làm gì đây? Những người đó cũng không phải là người bình thường, cho dù võ công Giáo chủ mạnh hơn nữa cũng khó mà ứng phó nổi!" Lòng các Trưởng lão như lửa đốt.
"Ta hiểu rõ!" Hắn sắp bị phiền chết rồi, Minna>D/D/Lqd "Đáng chết! Nếu không bắt được Hoa Đóa nhanh lên một chút, vậy thì cái gì cũng xong rồi!" Khẽ nguyền rủa một tiếng, hắn muốn nghĩ được biện pháp toàn vẹn đôi bên.
"Giáo chủ, âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, nếu không đi ra có thể sẽ dẫn đến việc nhiều người tức giận." Trưởng lão lo lắng nói.
Sắc mặt của hắn âm trầm."Ta không thể bị vây ở chỗ này!" người Hoa Đóa sợ cũng chỉ có hắn, hắn phải tự ra tay bắt nàng trở lại, chuyện mới có xoay chuyển.
"Lời này là có ý gì?"
Hắn nheo mắt lại, "Trưởng lão, có biện pháp nào tìm người thế thân cho ta trước hay không?"
"Thế thân cho Giáo chủ?" Các Trưởng lão sửng sốt.
"Không sai, đối phó những người đó phải tiêu phí không ít thời gian của ta, như vậy khi nào ta mới có thể bắt được Hoa Đóa? Ta đã nhẫn nại ba năm, tuyệt đối không thể bởi vì bọn họ mà hỏng chuyện lớn của ta!" Bái Hà phẫn hận nói.
Mặc dù lời đồn đối với Kỳ Tinh giáo rất bất lợi, nhưng ở tình huống không có chứng cớ, những cái kia miệng của võ lâm nhân sĩ đầy nhân nghĩa đạo đức cũng không dám vội vàng động thủ, dưới mắt hắn chỉ tu trước tìm lý do lừa gạt, không để cho chuyện ồn ào thêm, lại đuổi bắt được Hoa Đóa, chờ khống chế được Hắc Ngục kiếm, tương lai bất kể là bao nhiêu người đến hắn cũng không cần phải sợ.
Các Trưởng lão gật đầu, "Chúng ta biết suy nghĩ của giáo chủ rồi, nhưng thế thân. . . . . . Trong khoảng thời gian ngắn thì có chút khó khăn." Không chỉ muốn tìm người có thân hình tương tự, ngay cả khuôn mặt cũng phải tương tự nữa!
"Cần bao lâu?" Hắn không kiềm chế được hỏi.
"Ít nhất ba ngày."
"Được, ta sẽ đợi thêm ba ngày." Gương mặt cứng lại, Bái Hà cố nén quyết tâm trong lửa giận.
" Trước hết Giáo chủ vẫn phải nghĩ biện pháp đi trấn an bọn họ đã."
"Biết, đi, đi xử lý chuyện trước mắt trước." Nói xong phất tay áo đi ra khỏi đại điện, trực tiếp đối mặt với phiền toái.Núi cao hung vĩ, hồ nước trong veo, liễu rủ nhẹ nhàng đu đưa trong gió. . . . . . Phong cảnh bên hồ rực rỡ, bởi vì là giữa hè, cho dù đã gần đến hoàng hôn, sắc trời cũng không ảm đạm, ánh mặt trời chiều màu cam chiếu xuống trên mặt hồ, có vẻ có một phong vị khác.
Một đôi nam nữ chậm rãi đi ở bên hồ, nam tử tuấn tú ưu nhã, nữ tử xinh đẹp kiều diễm. d)d)l.Q.d(Min.na) Hai người có dáng vẻ xuất chúng so sánh với cảnh sắc xinh đẹp trước mắt không hề thua kém, trong mắt người ngoài là một đôi trai tài gái sắc.
"Trữ Nhạc công tử, không ngờ còn có thể lại cùng ngươi dạo chung hồ, Thúy nhi thật là vui mừng đó!" Nàng che miệng mà cười, dáng vẻ xấu hổ.
Nàng là thiên kim của Hoàng phủ Hoàng Thúy nhi, bên ngoài xinh đẹp lại còn có cá tính dịu dàng động lòng người, là người tình trong mộng của nam tử ở Kinh Thành.
Vậy mà ánh mắt của nàng cực cao, từ lần đầu tiên du lịch nhìn thấy nghĩa lẫm công tử, nàng lập tức bị dáng vẻ phong độ nhanh nhẹn của hắn hấp dẫn, sau lần đó trái tim cũng chỉ chứa đựng được mình hắn.
Thân phận của nghĩa lẫm công tử vô cùng tôn quý, được rất nhiều cô nương yêu mến, bất kể hắn đi đến đâu cũng sẽ có cô nương đi theo. Nhưng nàng cũng là người được nhiều người biết đến, người ta gọi là Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân, vì vậy nàng dĩ nhiên cho là người có thể cùng hắn thành gia lập thất (xây dựng gia đình) cũng chỉ có mình nàng.
Vì vậy nàng lấy dũng khí tìm đến nghĩa lẫm công tử, mà hắn cũng như tin đồn nói, thân thiết lễ độ, hài hước khôi hài, vô cùng tốt với nàng.
Đang lúc nàng không biết có nên nói lên đề xuất cuộc hẹn lần sau hay không, La Trữ Nhạc lại chủ động nhắc đến chuyện du hồ, làm cho nàng cảm thấy kích động vô cùng, âm thầm cho rằng là sức quyến rũ của nàng quá lớn, mê đảo hắn.
Không ngờ sau khi du hồ, không có ước hẹn lần tiếp theo nữa, điều này làm cho nàng nghĩ mãi không thông. Đang đắn đo trong lòng xem có nên bỏ xuống bản tính dè dặt của cô nương gia để đi tìm hắn hay không thì người của nghĩa trang tìm đến cửa, nói rằng lão gia muốn mời nàng cùng đến Trường An tìm kiếm La Trữ Nhạc.
Chuyện này làm cho nàng cảm thấy mừng rỡ như điên —— thì ra là La Trữ Nhạc đã sớm thích nàng, còn muốn cha giúp cầu hôn với nàng!
Cho nên đương nhiên là nàng đến, nhìn thấy dáng vẻ anh tuấn mê người của La Trữ Nhạc lần nữa, tim của nàng mất khống chế nhảy loạn lên, thái độ lại trở nên thẹn thùng hơn.
"Ngay cả chính ta cũng cảm thấy thật bất ngờ !" La Trữ Nhạc nhỏ giọng nói, khuôn mặt anh tuấn vẫn treo nụ cười dịu dàng như cũ, nhưng đáy lòng thì đang gào khóc.