Một nhóm người ra ra vào vào một gian sương phòng, một số là đại phu kê đơn thuốc đơn đi tìm dược liệu, một số là người đến thay thế chậu nước, khăn vải —— vì nghĩa lẫm công tử bị thương nặng, từ trên xuống dưới nghĩa trang đều bận tối mắt tối mũi.
"Hoa cô nương, ngươi đi nghỉ ngơi đi! Để tiểu nhân chăm sóc thiếu gia." Một nha hoàn nhìn Hoa Đóa canh giữ ở mép giường năm ngày liên tục lo lắng nói.
Nha hoàn nghĩ thầm, toàn bộ năm ngày không ngủ không nghỉ, cho dù là thân thể bằng sắt cũng sẽ không chịu nổi!
"Ta không sao, ngươi đi làm việc đi!" Hoa Đóa lắc đầu, tầm mắt chưa từng dời khỏi khuôn mặt La Trữ Nhạc, bàn tay nhỏ bé còn lại cầm vải sạch cẩn thận lau vết thương của hắn, không lâu sau, khăn vải màu trắng đã thành khăn ướt màu đỏ, nàng thay một cái sạch sẽ khác.
Vết thương của hắn lan tràn từ xương quai xanh tới bụng, vết thương lại vừa sâu vừa dài, máu tươi không ngừng chảy ra, bất kể nàng lau thế nào vẫn không dừng lại được.
Làm thế nào đây? Đã là ngày thứ năm rồi, tại sao máu vẫn là chảy ra? Nàng chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn.
"Đại phu nói là bởi vì vết thương quá lớn, máu rất khó ngừng, Minnad'd'l?q?D lên trước thuốc quan trọng hơn." Nha hoàn vội vàng đưa thuốc cao đại phu cho.
Hoa Đóa lấy lại tinh thần, mở bình thuốc ra, tay run rẩy lấy thuốc cao, động tác êm ái bôi thuốc cho hắn, tầm mắt cũng không tự giác mà trở nên mơ hồ. "Không có chuyện gì, chàng sẽ không có chuyện gì . . . . . ."
Nàng tự mình lẩm bẩm, là nói cho hắn nghe, cũng là nói cho mình nghe.
Nha hoàn đứng bên cạnh nghe được thấy mũi chua xót, bưng chậu nước biến thành màu máuđỏ tươi đi ra khỏi sương phòng.
Hoa Đóa bôi thuốc cho hắn xong, tiếp tục quấn băng trắng cho hắn, nhìn hắn vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, nước mắt lại tràn ra.
"Năm ngày rồi, ta chờ chàng năm ngày rồi." Nàng cố gắng đè nén xuống khổ sở trong lòng. "Ta biết rõ chàng đau, nhưng. . . . . . Một cái là được rồi, chàng mở ra nhìn ta có được hay không? Trữ Nhạc, chàng có thể nghe được âm thanh của ta không? Ta đang rất khổ sở, rất đau lòng, chàng cũng không có cảm giác gì sao?"
Nàng rất xấu —— biết rõ hắn không thể để mặc nàng khổ sở, còn lấy điều này đểkích thích hắn, nhưng mà chỉ là nàng mong đợi hắn có thể mau chóng tỉnh lại thôi!
"Chàng nói không thể để cho ta khổ sở, chàng đã tuân thủ ước định này nhiều lần như vậy, lần này không thể thất ước!" Nàng nghẹn ngào vuốt dung nhan tiều tụy của hắn.
Lòng của nàng đau, không chỉ bởi vì hắn vẫn chưa tỉnh lại, mà còn có cảm nhận được tâm tình của hắn từ trước cho tới nay—— thực tế đã nếm thử, rốt cuộc nàng mới hiểu thì ra là chờ đợi một người đáp lại mình có bao nhiêu khổ sở.
Sao hắn có thể bao dung sự tùy hứng của nàng hết lần này đến lần khác chứ? Rốt cụ là hắn yêu nàng nhiều bao nhiêu mới có thể chịu được cảm giác đau xót như thế này?
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng huyên náo, nàng vội vã đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn thấy một cô nương bước vào bên trong phòng.
"Hoàng cô nương, thiếu gia đang nghỉ ngơi. . . . . ." Đinh thúc đi vào, vội vã khuyên ngăn.
Hoàng Thúy Nhi hếch lên mày, "Trữ Nhạc công tử bị thương đang nghỉ ngơi, người ngoài không thể quấy nhiễu thật sao? Nàng kia là sao? Nàng không phải người của nghĩa trang, không phải là cũng đang ở chỗ này sao?" Chỉ vào Hoa Đóa đang rơinước mắt lã chã, giọng nói rất không vui.
"Hoa cô nương không giống vậy." Đinh thúc nhỏ giọng nói.
Không giống? Hoàng Thúy Nhi hừ lạnh một tiếng, "Ta đã được bá phụ cho phép rồi, người nói ta có thể đến thăm Trữ Nhạc công tử."
Đinh thúc sững sờ, không ngờ lão gia sẽ đồng ý."A, vậy. . . . . ."
"Đinh thúc, Hoàng cô nương cũng là quan tâm Trữ Nhạc mới có thể đến đây, cũng không thể để cho nàng đi một chuyến tay không." Hoa Đóa đứng dậy hoà giải.
"A, tiểu nhân hiểu rồi." Đinh thúc là sợ Hoàng Thúy Nhi xích mích với Hoa Đóa nên mới quấy nhiễu, nếu Hoa Đóa đã nói không sao, vậy hắn cũng không cần quan tâm. "Tiểu nhân lui xuống trước." Hắn đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Hoàng Thúy Nhi chờ hắn vừa đi khỏi, lập tức nhìn nàng chằm chằm. "Làm sao ngươi còn có mặt mũi ở lại chỗ này?" Nàng cao giọng, có ý không dám tin.
"Lời này của Hoàng cô nương là có ý gì?" Hoa Đóa thở hốc vì kinh ngạc, cau mày nói tiếp: "Còn nữa, Trữ Nhạc đang nghỉ ngơi, xin nhỏ giọng nói chuyện, tránh cho ảnh hưởng đến hắn."
"Ta ảnh hưởng đến hắn? Ta làm như thế nào cũng không bằng ảnh hưởng của ngươi đâu!" Hoàng Thúy Nhi đè thấp âm lượng, nhưng giọng nói vẫn tràn đầy châm chọc.
"Hoàng cô nương, ngươi nhằm vào ta hết lần này đến lần khác, rốt cục là tại sao?" Hoa Đóa thật sự không muốn cãi vã với Hoàng Thúy Nhi trước mặt Trữ Nhạc, nhưng thái độ muốn gây sự của Hoàng Thúy Nhi làm cho nàng không thể không đối mặt.
"Bên ngoài cũng quậy tung trời rồi, ngươi lại không biết là vì cái gì sao?" Hoàng Thúy Nhi không thể tưởng tượng nổi lắc đầu. Minna:d/d/l/q/d "Thật không hiểu nổi rốt cuộc ngươi có điểm nào tốt, có thể làm cho tất cả người của nghĩa trang đều giúp đỡ ngươi, còn không nói sự thật cho ngươi biết, để cho ngươi không buồn không lo sống qua ngày, thật là quá không công bằng!"
"Cái gì quậy tung trời, chuyện gì? Hoàng cô nương, lời nói đừng nói một nửa, mời nói rõ ràng." Hoa Đóa mơ hồ cảm thấy lo lắng, nở nụ cười lạnh lùng hỏi.
"Ngươi muốn biết? Được rồi! Ngươi quả thật nên biết! Bọn họ không dám nói, vậy hãy ta nói!" Hoàng Thúy Nhi nheo mắt lại, chậm rãi nói ra chuyện xảy ra ở nghĩa trang mấy ngày nay. "Ngươi cho rằng Bái Hà vừa chết, tất cả phân tranh lập tức đều kết thúc sao?"
"Không phải sao?" Hoa Đóa nhìn ánh mắt Hoàng Thúy Nhi tràn đầy ý vị đùa cợt, khẩn trương nuốt nước miếng.
"Ngươi thật là quá ngây thơ rồi! Cho dù ngươi là bị Bái Hà khống chế, là lúc không có ý thức đã hạ sát người vô tội, nhưng ngươi là vẫn sát thủ, những người kia đau lòng vì mất chủ nhân, thủ hạ, thậm chí tất cả người nhà đều tìm tới cửa, nội dung quan trọng là đòi nghĩa trang giao ra yêu nữ là ngươi đây!"
Hoàng Thúy Nhi rất hài lòng thấy sắc mặt của Hoa Đóa trong nháy mắt chuyển thành trắng xanh, nói tiếp: "Nghĩa trang vì bảo vệ ngươi, mấy ngày nay đều bận rộn xử lý chuyện này, còn vì bọn họ xảy ra không ít xung đột! Giết người thì đền mạng vốn là chuyện hợp lẽ thường tình, mà ngươi lại ỷ có nghĩa lẫm công tử bảo vệ, tội gì cũng không cần gánh chịu, chuyện này sẽ làm rất nhiều người không nhìn nổi đấy!"
Hoa Đóa nhất thời cảm thấy váng đầu hoa mắt, chỉ có thể hít sâu mới có biện pháp kìm nén toàn thân run rẩy. "Ngươi nói, ngươi nói những người kia muốn nghĩa trang giao ta ra? !"
"Đúng vậy! Bọn họ muốn ngươi đừng tiếp tục núp sau lưng nghĩa lẫm công tử nữa, muốn ngươi ra ngoài gánh chịu tội ác của mình!" Hoàng Thúy Nhi chậm rãi tiến lên, "Hoa Đóa! Ngươi rốt cuộc có bản lãnh gì có thể làm cho người của nghĩa trang chỉ vì ngươi mà chịu hết chỉ trích của người trong thiên hạ? minna???d'd'l'q'd Ngay cả nghĩa lẫm công tử chỉ vì ngươi cũng suýt chút nữa hy sinh tánh mạng!"
Hoàng Thúy Nhi nhìn La Trữ Nhạc nằm trên giường, lòng không thôi. "Ngươi quả thực là một người gieo họa, hại hắn thành ra thảm như vậy, còn muốn mặt dày ở lại chỗ này, ngươi là muốn tiếp tục làm bộ như không có chuyện gì sống qua ngày sao?" Nàng hừ lạnh, lắc đầu. "Nếu như ngươi biết những chuyện này mà vẫn còn có thể không nhúc nhích ở lại bên cạnh hắn, vậy ta thật sự sẽ rất kính nể sự vô liêm sỉ của ngươi!"