"Ít lải nhải!" Nàng nheo lại mắt, không nghe hắn kêu đau, bắt đầu kéo áo của hắn lên.
"Đóa Nhi, Đóa Nhi ~~" cuối cùng cũng không đấu lại được hơi sức của nàng, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mặc cho nàng đẩy y phục, mở lồng ngực vạm vỡ ra, mặc cho nàng chà đạp. "Đến đây đi! Ta nhận."
Hắn sẽ cắn răng chịu đựng rộn rạo trong lòng với nàng.
Ngón tay dính vào dược cao, êm ái xoa thuốc lên vết thương của hắn ——các vết thương này từ xương quai xanh rải rác đến trên bụng, vừa thô lại xấu xí, bất kể như thế nào hình như cũng không thể nào biến mất.
"Chỉ cần mỗi ngày thoa thuốc, vết sẹo nhất định sẽ biến mất." Nàng nói ra hy vọng trong cõi lòng.
La Trữ Nhạc biết rõ vết sẹo này không thể nào biến mất, nhưng nghe thấy giọng nói đầy áy náy của nàng, cũng gật đầu theo. "Ừ, mỗi ngày Đóa Nhi đều giúp ta bôi thuốc như vậy, nhất định sẽ biến mất."
Thật ra thì hắn không hề quan tâm trên người có nhiều xấu xí vết sẹo chút nào, thậm chí còn rất tự hào hắn dùng vết sẹo này đổi về Hoa Đóa. Nhưng nàng luôn luôn cảm thấy rất tự trách, điều này làm cho hắn cảm thấy rất đau lòng.
"Thật xin lỗi." Nàng nhịn xuống nước mắt, giọng nói run rẩy.
"Ta nói không thích nghe thấy câu này rồi mà!" Bàn tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, "Ta sợ nàng sẽ khóc, nước mắt ròng ròng, nên mới không muốn cho nàng bôi thuốc giúp ta."
Ngoại trừ dục vọng cực kỳ nóng bỏng đối với nàng, cũng có lý do này nữa!
"Đúng không. . . . . . A, ta không nói." Nàng cúi đầu, nghiêm túc giúp hắn bôi thuốc.
Hắn hít sâu một hơi, cảm thụ bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng đang bừa bãi chạy loạn ở trước ngực của hắn, ngay cả bên tai cũng bắt đầu ửng đỏ. "Đóa Nhi, để ta tự làm thôi." Bắt được ngón tay của nàng, đỏ mặt nặn ra những lời này.
Sẽ tiếp tục mò xuống, hắn sẽ biến thành Đại Sắc Ma đụng ngã nàng mất!
Nàng nháy mắt, mặt vô tội. "Tại sao mỗi lần thoa thuốc, mặt của chàng lại hồng như vậy? Là thân thể không thoải mái sao?" Vấn đề này quấy rầy nàng thật lâu.
"Không phải." Hắn lúng túng lắc đầu.
"Không phải là không thoải mái, vậy thì vì cái gì?"
Hắn than thở, bàn tay xoa đầu của nàng. "Đóa Nhi, không nên hỏi, đáp án rất đáng sợ." Nói ra sẽ chỉ làm hắn buồn bực đến muốn đập đầu vào tường.
Hắn sao có thể để cho nàng tích thiện Thành Đức trong đầu hắn đều là suy nghĩ lung tung đối với nàng đây ? Này, cái này quá mất hình tượng.
Nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn. . . . . . Đáp án rốt cuộc là cái gì?
"Ai! Đóa Nhi, chúng ta thành thân nhanh lên một chút có được hay không?" Hai tay che mặt, hắn chỉ có thể gào khóc, không dám chống lại cặp mắt trong suốt của nàng.
Tất cả các anh hùng hảo hán, hào kiệt hiệp khách xuất hiện tại trong trang viên của nghĩa trang mấy tháng nay nhìn thấy nghĩa lẫm công tử cuối cùng cũng chữa khỏi các vết thương xuất hiện đều rối rít nói lên yêu cầu muốn La Trữ Nhạc giao Hoa Đóa ra.
La Trữ Nhạc ngồi ở trên ghế, nhìn nhân sĩ của các danh môn chính phái lớn tiếng la hét trong đại sảnh, bất đắc dĩ nở nụ cười nhạt trên khóe miệng.
"Các vị đều nói xong chưa?" Hắn cuối cùng cũng mở miệng, chờ mọi người an tĩnh lại mới nói: "Có thể đến lượt ta nói rồi chứ?"
Mọi người cùng nhau gật đầu.
"Về bởi vì Hắc Ngục kiếm mà hy sinh anh hùng hào kiệt của các môn phái, ta cũng cảm thấy hết sức tiếc nuối, thây may cuối cùng chuyện này đã kết thúc, sẽ không còn có người bởi vì chuyện này mà hy sinh." Hắn dừng lại một chút nói tiếp: "Vốn tưởng rằng Bái Hà chết, Kỳ Tinh giáo diệt vong có thể an ủi sự tức giận của nhiều người, tất cả đã qua, không ngờ là ta đã nghĩ quá dễ dàng."
"Nghĩa lẫm công tử, hy sinh nhiều người như vậy, tên đầu sỏ gây nên cũng phải trả giá thật lớn chứ?"
Hắn nhíu mày, "Đầu sỏ gây nên? !" Giọng điệu của hắn vô cùng bình tĩnh, "Thì ra là Bái Hà cũng không phải đầu sỏ gây nên chuyện, Hoa Đóa mới phải sao? Sao ta lại nhớ Hoa Đóa là bị Bái Hà khống chế, là giết người khi không ý thức nhỉ?"
"Dù là bị khống chế, giết người chính là giết người, sự thực là không thể chối bỏ!"
Đáy mắt hắn thoáng qua một tia lửa giận, nhưng rất nhanh đã biến mất, tiếp tục nở nụ cười, "Ta không hề muốn gạt bỏ sự thật! Chẳng qua ta có cảm thấy rất tò mò một chút, bất kể là thay trời hành đạo, nhưng thất thủ giết lầm, chẳng lẽ các vị ở đây đều chưa từng giết người sao?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người cứng lại.
"Nghĩa lẫm công tử, lời này. . . . . ."
"Chưa từng giết người sao?" Cắt đứt lời của hắn, La Trữ Nhạc nhẹ giọng nói lên, mắt thấy tất cả mọi người im lặng không nói, không khỏi nhếch miệng. “Xem ra tất cả mọi người đều có! Nếu đều có, các vị có tư cách gì muốn Hoa Đóa hy sinh tánh mạng để bồi tội chứ? Nàng cũng là một người bị hại, nàng bị tổn thương cũng không ít hơn các vị, hơn nữa Bái Hà đã chết, chẳng lẽ các vị không thể để ân oán xuống sao?”
Để thù hận xuống cũng không phải là chuyện dễ, nếu không như vậy, lại có bao nhiêu người vô tội nữa vì vậy mà hy sinh tánh mạng đây?
“Này, chuyện này… “ thái độ của Nghĩa Lẫm công tử vô cùng cứng rắn, một tên hiệp khách trong đó bất mãn nói: “Nghĩa Lẫm công tử, đây cũng là chuyện trong võ lâm, thành thật mà nói, chúng ta đối với hành động vô cùng bảo vệ Hoa Đóa của người cảm thấy vô cùng khó hiểu. Vì một cô nương mà làm địch với tất cả người trong võ lâm, hình như có chút không ổn.”
Hừ! Tuấn nhan của La Trữ Nhạc trong nháy mắt trở nên âm trầm _____ những người này có chuyện lập tức mang đến chỗ Nghĩa Lẫm công tử, đi cầu xin hắn giúp một tay. Không có việc gì sẽ bắt hắn lăn sang một bên, không cho phép hắn nhúng tay vào bất cứ chuyện gì sao?
Cái vị trí Nghĩa Lẫm công tử này, thật đúng là làm cho người ta thấy uất ức!
“Nàng không phải cô nương bình thường.” Liếc nhìn mọi người, hắn kêu: “Đóa Nhi!”
Dứt lời, một bóng người từ bên trong đi ra, lại đi gần bên cạnh La Trữ Nhạc, thấy bàn tay duỗi ra của hắn, nàng do dự một chút rồi mới cầm lấy.
Hành động thân mật của bọn họ lập tức làm cho mọi người bàn tán xôn xao.
“Phu quân bảo vệ thê tử không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?” Hắn nhíu mày, cảm thấy hài lòng cực kỳ nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của bọn họ. “Hoa Đóa là thê tử xuất giá của ta, từ trước khi chưa xảy ra chuyện của Bái Hà, ta với nàng đã nhận định rõ ràng. Vốn tưởng rằng hai ta có thể trải qua những ngày hạnh phúc, vui sướng, ai ngờ lại gặp phải chuyện Hắc Ngục kiếm
thiên kinh địa nghĩa: đạo thường của trời, lý lẽ của đất xưa nay không bao giờ thay đổi được.
Hắn thở dài một cái, “Thật vất vả mới liều chết cứu thê tử của về ta, hiện tại lại phải tự tay đẩy nàng ra ngoài để mọi người phán xét sao? Chuyện này đối với ta mà nói không khỏi quá tàn nhẫn.”
Vẻ mặt của hắn buồn bã thê thảm, giọng cảm thán làm mọi người nghe thấy chua xót, lập tức làm lên sự đồng tình đối với Nghĩa Lẫm công tử.
“Chỉ là vị hiệp khách này nói đúng, ta là Nghĩa Lẫm công tử, không thể tùy hứng làm bậy, làm việc gì sai đương nhiên là phải trả giá thật lớn.” Hắn nhắm mắt lại, đau thương nói: “Lỗi của nương tử, hãy để một mình người làm phu quân ta đây gánh chịu đi!”
“Nghĩa Lẫm công tử có ý gì?”
“Ta nguyện ý thay thế Hoa Đóa lấy cái chết tạ tội.” Nói xong quay sang bên cạnh ngoắc ngoắc.
Đinh thúc lập tức xuất hiện, hai tay dâng kiếm, chờ đợi chỉ thị.
Mọi người kêu lên, sắc mặt đại biến, hoảng sợ không nói ra lời. Mà Hoa Đóa ngồi một bên cũng trợn to mắt, lắc đầu mạnh mẽ, đang lúc định mở miệng, bàn tay nhỏ bé đột nhiên bị La Trữ Nhạc bóp thật chặt.
Bỗng dưng, nàng nhớ tới lời La Trữ Nhạc dặn dò nàng lúc trước _____ “Bất kể ta nói cái gì cũng không được hốt hoảng, cũng không cần mở miệng, tin tưởng ta là được, hiểu chưa? Đóa Nhi.” Chống lại tròng mắt chân thành của hắn, nàng nghe lời ngậm kín miệng.
“Nói gì vậy!” Mọi người vội vàng lắc đầu, không dám tin.
“Thấy vậy trừng phạt đối với các vị mà nói quá kích thích.” La Trữ Nhạc nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên. “Thật ra thì còn có một biện pháp khác.” Tạm dừng lại một chút, kích thích sự tò mò của bọn họ.
“Nghĩa Lẫm công tử mời nói đi!”
“Đã khiến cho sóng gió lớn như vậy, chứng tỏ năng lực của ta chưa đủ. Ta thật sự thấy hổ thẹn với danh hiệu Nghĩa Lẫm công tử. Để bồi tội với mọi người, La Trữ Nhạc ta ở chỗ này tuyên bố rời khỏi vị trí Nghĩa Lẫm công tử để chịu trách nhiệm.”
Mọi người nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau, không ngừng toát mồ hôi lạnh ____ bọn họ chỉ là muốn giao Hoa Đóa ra thôi, thật không nghĩ đến việc muốn bức Nghĩa Lẫm công tử xuống đài? Chuyện này không phải náo quá lớn rồi chứ? Huống chi La Trữ Nhạc không làm Nghĩa Lẫm công tử, đối với võ lâm là tổn thất lớn!
Hỏng bét! Lần này nên làm cái gì?
Lúc này, vị hiệp khách kia mở miệng trước tiên, “Thôi! Nghĩa Lẫm công tử nói không sai, Bái Hạ đã chết, không nên truy cứu sai lầm của Hoa Đóa nữa. Chúng ta nên quên đi thù hận trong quá khứ, sớm để ân oán xuống mới đúng.” Đứng lên lắc đầu. “Chuyện này tại hạ không truy cứu nữa.”
Lời của hắn vừa nói ra, những người khác cũng lên tiếng đồng ý.
“Vị thiếu hiệp kia nói đúng, ta cũng không truy cứu.”
“Ta cũng thế.”
“Ai! Tất cả mọi người không truy cứu, vậy ta…”
Mọi người rối rít đứng lên, nói lên lập trường sau đó cùng đi ra khỏi trang viên.
-------------------------
"Ơ, không cảm thấy đề nghị của ta rất tốt sao?" La Trữ Nhạc cau mày, vội vàng lên tiếng, lại không lấy được bất kỳ lời đáp lại nào, đại sảnh lập tức trở nên trống rỗng. "Ai! Còn tưởng rằng có thể thoát khỏi vị trí nghĩa lẫm công tử, đáng ghét!" Bất mãn lẩm bẩm.
"Thiếu gia, người hãy chết tâm đi!" Đinh thúc cười ra tiếng, hắn quá rõ ràng ý định của La Trữ Nhạc.
"Chậc, thật phiền phức." Hắn bày ra bộ dáng rất bất đắc dĩ .
Hoa Đóa rốt cuộc lên tiếng, "Chớ càn quấy."
"Ta rất nghiêm túc." Hắn đã sớm muốn vứt bỏ danh hiệu nghĩa lẫm công tử rồi! Người trong thiên hạ cũng không hiểu tâm nguyện của hắn chút nào!
Hoa Đóa ôm lấy hắn, "Trữ Nhạc, cám ơn chàng." Nàng sẽ không nói xin lỗi với hắn nữa, mà đổi thành nói cám ơn —— cám ơn hắn đã liều mạng bảo vệ nàng, cám ơn hắn đã yêu nàng như thế, hơn nữa cám ơn hắn nguyện ý ở lại bên cạnh nàng.
Hắn mỉm cười, "Hiện tại chỉ còn lại một chuyện cuối cùng thôi."
"Đúng vậy!"
"Đóa Nhi, chúng ta lập tức lên đường trở lại kinh thành cầu xin cha ta đồng ý hôn sự."
"Lập tức?" Quá nhanh đi!
"Dĩ nhiên, ta đã không thể chờ đợi thêm nữa." Nam nhân nhẫn nại nhưng có giới hạn đấy!
Giải quyết xong hết võ lâm phân tranh, La Trữ Nhạc lập tức đưa theo Hoa Đóa trở lại nghĩa trang ở Kinh Thành, vừa bước vào đại sảnh đã lập tức nhìn thấy Cha La và mẹ La chờ đợi.
Hắn không nói hai lời trước nói xin lỗi, sau đó nhắc tới hôn sự, thái độ vừa thành khẩn, lại nghiêm túc.
Vẻ cha mặt La rất phức tạp —— hắn đã sớm nghe Đinh thúc nơi đó nói chuyện của La Trữ Nhạc à Hoa Đóa, hiểu mối thâm tình của hắn, chỉ là thân là cha đâu cần cứ mãi muốn phân thắng bại với nhi tử, hôm nay nhi tử đã nhận lỗi trước, hắn còn kiên trì cái gì chứ ?
"Con chắc chắn muốn thành thân với Hoa cô nương sao? Sẽ không hối hận?" Hắn nhìn Hoa Đóa một cái, thận trọng hỏi.
"Cha, con không thể không có nàng, tuyệt không hối hận." La Trữ Nhạc rất kiên định mà nói.
"Bá phụ, con sẽ làm thê tử tốt của Trữ Nhạc, van ngươi đồng ý hôn sự của chúng con."
Cha La ngắm nhìn bọn họ
hồi lâu, trao đổi ánh mắt với thê tử, “Nếu kiên quyết như vậy thì cha còn có thể nói cái gì được? Được rồi!” Hắn gật đầu đáp ứng.
“Tạ tạ bá phụ.” Hoa Đóa thở phào nhẹ nhõm, dập đầu nói cám ơn.
“Cha, mẹ, cám ơn.” La Trữ Nhạc cầm tay Hoa Đóa, cùng nhìn nhau cười với nàng.
Từ giờ khắc này, hôn sự của bọn hắn đã định ra như thế…. Đồng thời nghĩa trang cũng rơi vào bận rộn, bắt đầu bắt tay chuẩn bị cho chuyện vui của Nghĩa Lẫm công tử.
Rốt cuộc ở hai tháng sau, vào một ngày tốt giờ lành, chính là lúc mọi người chúc phúc cho đại hôn sự này long trọng mà vui vẻ cử hành ở kinh thành náo nhiệt.
Rất nhiều người có mặt mũi ở khắp nơi đều xuất hiện, bất kể là nhân sĩ giang hồ hoặc là đời sau của các danh môn cũng tề tụ đông đủ, rối rít chúc mừng Nghĩa Lẫm công tử.
Đêm đã khuya, La Trữ Nhạc bị lôi kéo mời vài tuần (lượt) rượu, cuối cùng thoát khỏi mọi người, bước vào tân phòng, nhìn thấy tân nương tử mến yêu.
“Thở dài! Một đám gia hỏa làm phiền người khác.” Hắn thở ra một hơi, hất đầu muốn loại bỏ đi mùi rượu, nhìn thấy nàng ngồi ở trên giường, nhếch miệng.
“Đóa Nhi.” Vén lên khăn hỉ trên đầu nàng, ngơ ngác nhìn chằm chằm dung nhan kiều diễm trước mắt này. “Nàng thật xinh đẹp.” Nàng xấu hổ cúi đầu.
Nàng vẫn mỉm cười đáp lại, “Chàng cũng thế, thật phong độ tuấn tú.” Cho tới nay hắn đều rất chói mắt, ngày đại hỉ càng thêm đẹp đẽ làm cho nàng nhịp tim nhanh chóng không thể khống chế.
Hắn cầm tay của nàng, “Rốt cuộc thì nàng đã là thê tử của ta rồi.” Giọng nói thật là phức tạp, có cảm giác khổ tận cam lai (chịu hết khổ đau cuối cùng được hưởng hạnh phúc) xông lên đầu.
“Đúng vậy! Đây không phải là mộng, là thật.”
Hắn nheo lại mắt, “Đóa Nhi, nàng biết ta đã đợi ngày này bao lâu không?” Vừa nói vừa đưa tay dỡ mũ phượng trên đầu nàng xuống.
“Trữ Nhạc, chàng chờ một chút, chúng ta còn chưa có uống ly rượu giao bôi!” Vội vàng giữ lại ngón tay không an phận của hắn.
“A! Còn có cái này nữa nhỉ.” Tạm thời dừng tay, hắn bưng tới hai ly rượu từ trên bàn cùng nàng uống xong rượu giao bôi. “Tốt lắm, tiếp tục.”
“A, Trữ Nhạc…” Nàng cúi đầu, hếch mày lên: “Có phải quá nhanh hay không?” Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Tuấn nhan giống như vô tội, “Có không?” Bàn tay vẫn như cũ không hề dấu hiệu có dừng lại, trực tiếp cởi váy của nàng ra, chọc cho nàng kêu lên liên tiếp.
“Từ từ, chờ một chút…” Nàng nháy mắt, chỉ cảm thấy mặt hồng tim đập.
“Ta đã chờ mong quá lâu, không kịp đợi.” Nói xong, môi đã chặn lên môi nàng, không để cho nàng có cơ hội suy nghĩ.
“Umh…. Ừ….” Nàng không thể nào ngăn cản, cũng không thể nào ngăn cản, cũng không thể nào nói chuyện, bị hắn trực tiếp đụng ngã.
Trên thực tế, lấy hơi sức của nàng, muốn chống cự, hắn sớm đã bị đạp xuống giường rồi… Nàng nhưng cam tâm tình nguyện phối hợp với trượng phu của nàng!
Đôi tay nhỏ bé ôm cổ của hắn, chìm đắm trong nụ hôn say đắm của hắn ______ nụ hôn này càng thêm triền miên, ấm nồng hơn quá khứ…
Động tác sau ngày càng to gan hơn động tác trước, kéo dài trình diễn, nàng mắc cỡ đỏ bừng mặt, lại âm thầm đang mong đợi bước kế tiếp của hắn.
La Trữ Nhạc ôm chặt giai nhân trong ngực, đột nhiên nhớ đến một chuyện. “Đóa Nhi.”
“Hả?” Nàng ý loạn tình mê, lên tiếng rên rỉ.
“Hình như nàng vẫn luôn không nói với ta câu kia.” Hắn hôn gương mặt của nàng, giọng khàn khàn hỏi.
“Ta….” Câu nói kia?! Nàng nháy mắt, nhìn dáng vẻ nóng lòng, gấp gáp của hắn, không khỏi cười ra tiếng, “Chàng muốn nghe sao?”
“Dĩ nhiên, ta đã nói câu đó với nàng đến cả ngàn lần, nhưng ngay cả một lần nàng cũng không nói, thật không công bằng!”
“A.” Hắn trong giống đứa bé. “Ta nói, ta nói.” Lại gần bên tai của hắn, nàng nhẹ nhàng nói: “Ta yêu chàng, Trữ Nhạc.”
Hắn nghe được, cảm thấy cực kỳ mừng rỡ, “Ta cũng thế.”
Nàng chủ động hôn lên môi của hắn, khiến không khí lại thắp lên lửa nóng, tiếp tục đêm tân hôn của bọn hắn_____
Hắn rút đi quần áo trên người nàng, khi thấy thân thể tuyết trắng không tỳ vết rơi vào mi mắt hắn, hắn chỉ có thể mạnh mẽ hít sâu, nhịp tim đã sớm mất khống chế.
Tất cả dục vọng nóng bỏng trong lòng đều hóa thành động tác, vì vậy hắn bừa bãi ở trên người của nàng!
Các loại vẻ mặt, tất cả cảm xúc phản ứng của nàng đều ảnh hưởng tới tâm tư của hắn, khiến cho hắn mất trí… Nàng có biết hắn đã sớm mê loạn vì nàng không?!
Bọn họ ôm hôn, ôm chặt lẫn nhau, cảm thụ tình yêu không dễ dàng có được này.
Đối với bọn họ mà nói, ngày mới ngọt ngào đang muốn bắt đầu….
_____Hết trọn bộ____