Nàng hít sâu một hơi, do dự một chút mới mở miệng, "Đối với bằng hữu ngươi đều tốt như vậy sao?"
"Ừ. . . . . . Hình như chỉ có đối với ngươi như vậy." Hắn nheo lại mắt, "Đóa Nhi, không phải ngươi không muốn làm bằng hữu sao, chỉ cần sống ở bên cạnh ta là được rồi."
"Không làm bằng hữu? Vậy ta phải dùng danh nghĩa gì sống ở bên cạnh ngươi?" Nàng lộ ra vẻ mặt ngu ngốc khó có được.
"Huynh muội?"
Huynh muội? Hai chữ này giống như gai chọc vào trái tim nàng, nàng theo bản năng phản kháng."Không!" Nàng mới không muốn làm muội muội của hắn.
"Vậy. . . . . ." Chuyện này có thể khiến cho La Trữ Nhạc khổ não."Tỷ muội thì như thế nào?"
Nàng cau mày, nhìn thấy tia hài hước trong đáy mắt hắn, cảm động chợt biến mất, cực kỳ tức giận hô to: "Cầu xin ngươi nghiêm túc một chút!"
Hắn vui vẻ cười to, bàn tay vò rối mái tóc của nàng —— bất kể làm cái gì cũng tốt, hắn chỉ hi vọng Hoa Đóa có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn làm bạn.
Mặt trời chiều ngả về tây, sắc trời dần tàn, Hoa Đóa trở lại sau khi giặt xong y phục bên dòng suối, vừa đi vào viện lập tức nhìn thấy La Trữ Nhạc mặc quần áo giản dị ngồi bên cạnh cha Hoa học đan giỏ trúc.
Hắn nói sau khi tìm được nàng sẽ học khiêm tốn, mới đầu nàng cho là hắn đang nói đùa, cũng không coi là quan trọng, ai ngờ nàng sai lầm rồi. . . . . .
Hắn từ từ giảm bớt cơ hội xuất hiện trước mặt đại gia, cũng không giống trước kia khắp nơi truyền tai tin tức của hắn, bắt đầu giữ vẻ thần bí.
Hiện tại phố lớn ngõ nhỏ đều đang kêu rên không thấy được nghĩa lẫm công tử, rất nhiều trái tim khuê nữ lại tan nát. . . . . .
Thậm chí còn có lời đồn truyền thuyết La Trữ Nhạc là bị bệnh rồi. . . . . . Người của nghĩa trang mắt thấy tình thế nghiêm trọng, vội vàng giải thích nghĩa lẫm công tử rất tốt, chỉ là bận rộn công việc.. Nên mới không tiếp khách.
Ai sẽ ngờ tới, La Trữ Nhạc vốn nên nghỉ ngơi ở trang viên của nghĩa trang sẽ mặc trang phục vải thô mộc mạc đi đến nhà nàng, giúp đỡ việc nhà nông.
Nàng nên sớm biết La Trữ Nhạc là một người nói được là làm được, không nên đi nghi ngờ lời của hắn. . . . . ."Ai! Vì cái gì mà ngươi phải làm cho ta trở thành cái đinh trong mắt mọi người?"
Nếu như hắn mặc bộ trang phục này, hắn làm chuyện bị người ngoài thấy thì phải làm sao? Có thể coi nàng như là yêu nữ xấu xa, dẫn đến gây lộn với nàng hay không?
Mặc dù một quyền của nàng có thể quét sạch tất cả, nhưng nàng vẫn sẽ có chút lo lắng a!
"Đóa Nhi, đã về rồi?" La Trữ Nhạc không biết cảm xúc phức tạp của nàng, vui vẻ tay về phía nàng.
"Cười, cười, cũng biết cười, không hiểu tâm tình đau khổ của ta chút nào!" Nhìn chằm chằm nụ cười xán lạn của hắn, nàng lầm bầm trong miệng, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không thể rời khỏi hắn, không tự kiềm chế được báo đáp ân tình mà cũng vẫy tay về phía hắn.
"Đóa Nhi, mau tới đây." Hắn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
"Ai! Ta rốt cuộc là làm cái gì?" Nàng miễn cưỡng bước chân đi tới trước mặt hắn.
"Ngươi xem, đây là giỏ trúc ta đan." Hắn giống như hiến vật quý cho nàng nhìn."Ta làm rất tốt chứ?"
Nàng nhận lấy bảy tám giỏ trúc uốn éo, gật đầu một cái."Ừ, rất đẹp."
"Bá phụ, Đóa Nhi khen ngợi ta ư!" Hoa Đóa luôn luôn nghiêm mặt với hắn lần đầu tiên khen ngợi hắn, khiến cho tâm tình của hắn cảm thấy không khỏi vui vẻ.
"Ừ, Đóa Nhi từ trước đến giờ không có thói quen khen ngợi người khác đó!" Cha Hoa cười gật đầu, thật ra thì hắn rất thích La Trữ Nhạc, nhìn ra được hắn là thật lòng tốt với Hoa Đóa.
Mặc dù Hoa Đóa không muốn tìm phiền toái thay La Trữ Nhạc, không ngừng tránh né hắn, nhưng lòng riêng của cha Hoa vẫn là hi vọng hắn có thể nhanh chóng nhận ra được chuyện của Hắc Ngục kiếm, bảo vệ Hoa Đóa đáng thương.
"Cha." Nàng không hiểu sao cha Hoa có lúc hồ đồ theo.
Cha Hoa nhún vai, bày ra gương mặt vô tội.
Nàng chỉ có thể lắc đầu —— nên nói là sức quyến rũ của La Trữ Nhạc thật đúng là lớn, ngay cả cha Hoa luôn luôn không thích đến gần người xa lạ cũng bị mê đảo.
"Y phục giặt xong, ta giúp ngươi phơi được không?" Đoạt lấy giỏ trong tay nàng.
Nào có người cướp làm việc nặng nhọc hay sao? Nàng vội vã đoạt lại, liếc thấy ngón tay của hắn có thương tích, vội vàng bắt lại tay của hắn."Ngươi. . . . . ." Là vết thương lúc đan giỏ trúc mà ra sao?
"Ách, lúc luyện võ cũng sẽ bị thương, ta nhìn thấy thành thói quen, cảm giác gì cũng không có." Hắn không hy vọng nàng lo lắng, cợt nhã mà nói.
"Luyện võ cũng như thế này sao?" Luyện võ là muốn làm chuyện lớn, nhưng bện giỏ trúc đây? Đường đường nghĩa lẫm công tử tại sao phải làm khổ như thế? Hắn là muốn cho nàng áy náy mà chết đúng không?
"Cũng là làm việc, có cái gì không giống nhau?"
"La Trữ Nhạc! Rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ gì?"
"Muốn giúp ngươi nha!" Hắn cầm ngược lại tay của nàng, "Ngươi không phải cũng vẫn luôn làm những chuyện này sao? Ta muốn chia sẻ công việc với ngươi! Mặc dù ta làm không được tốt lắm, nhưng ít ra ngươi không phải lại đụng đến những cây trúc thô này, tay cũng không cần phải chịu khổ nữa a!"
Nàng là một cô nương gia, lại bởi vì từ nhỏ đã phải làm những chuyện vặt này, đôi tay trở nên rất thô ráp, thậm chí vết thương chồng chất. . . . . . Mỗi lần sờ tới trên ngón tay cứng rắn của nàng, tim của hắn lại rất đau.
Trước kia hắn không có biện pháp giúp đỡ coi như không nói, nhưng bây giờ không giống như vậy, hắn sẽ hầu ở bên người nàng, sẽ không để cho nàng chịu khổ.
Mặc dù ngón tay bị thanh trúc bén nhọn làm bị thương, nhưng nghĩ đến hắn có thể bị thương thay nàng, hắn lập tức không thấy đau chút nào, ngược lại cảm thấy vui mừng.
Tại sao hắn mở miệng ngậm miệng đều là nàng đây? Hoa Đóa thừa nhận mình bị hắn làm cho cảm động, ngay cả nửa câu trách cứ cũng không nói được —— nàng cũng là một cô nương gia, mỗi lần thấy thứ những thiên kim tiểu thư mặc, không cần phải vì sinh hoạt mà khổ não, bất kể làm cái gì đều có người phục vụ, cũng là sẽ cảm thấy có chút hâm mộ, thậm chí có chút ghen tỵ.
Nàng biết người có vận mệnh riêng, nàng là một người đê tiện, không nên ôm lấy hi vọng, nhưng kể từ khi gặp gỡ La Trữ Nhạc. . . . . . Hắn luôn luôn nhân nhượng nàng, lấy lòng nàng, thậm chí không muốn làm cho nàng chịu khổ còn giúp nàng làm nhiều chuyện. . . . . .
Nàng không tin sẽ có người vô duyên vô cớ đối tốt với một người khác—— nàng nhớ mình từng tỏ ra rất ngoan ngoãn hỏi La Trữ Nhạc, hỏi hắn rốt cuộc muốn lấy được cái gì từ trên người nàng?
Ngay lúc đó La Trữ Nhạc không để ý thái độ vô lễ của nàng chút nào, chỉ là sờ sờ gương mặt của nàng, cười cười mà nói: "Chỉ cần ngươi không tránh ta nữa, chấp nhận ở lại bên cạnh ta là được."
Nàng nghĩ thầm, hai năm trước khi La Trữ Nhạc ngã vào bẫy rập thì nhất định là đụng hư đầu, nên mới biến người bình thường là nàng trở thành bảo bối!
La Trữ Nhạc nhìn dáng vẻ khổ não của nàng, không nhịn được cười ra tiếng ——khẳng định nàng lại đang suy nghĩ lung tung!
Thật ra thì hắn có thể hiểu ý nghĩ của nàng, ngay cả chính hắn cũng không hiểu tại sao phải đối với nàng tốt như vậy —— đời này hắn chưa từng đối với cô nương nào. . . . . . Không! Hắn chưa từng quan tâm bất cứ người nào như vậy, chớ nói chi là trăm phương ngàn kế đi lấy lòng một người.
Thật chẳng lẽ như Trữ Bình nói, hắn thích Hoa Đóa rồi hả ?
Vậy ưa thích là cảm giác gì? Hắn không hiểu, hắn chỉ biết mình để ý Hoa Đóa, hi vọng vẻ mặt của nàng mỗi ngày đều có thể tươi cười, trôi qua vui vẻ.
Hắn không muốn suy nghĩ quá nhiều, chỉ muốn dựa theo cảm giác.
"Đi vào nhà đi! Ta giúp ngươi thoa thuốc." Nàng buông tay bên rổ xuống, kéo hắn đứng dậy, liếc thấy ánh mắt mập mờ của cha Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời ửng hồng, bước chân càng mau.
Hắn thích bộ dáng Hoa Đóa lo lắng cho hắn, mặc cho nàng kéo đi, cùng đi vào trong nhà.
"Phải nhanh chóng thoa thuốc, nếu không hộ vệ của ngươi thấy tay của ngươi, sẽ cho rằng ta ngược đãi ngươi." Từ hộc tủ lấy ra thuốc cao, cầm lấy tay của hắn, thận trọng bôi thuốc thay hắn.
"Ngươi cũng sẽ sợ?"
Nàng trừng mắt nhìn hắn, "Ta sợ sẽ chết mất." Tiếp tục bôi thuốc, bàn tay nhỏ bé đụng đầu ngón tay của hắn lần nữa, chợt cảm thấy một dòng điện truyền qua thân thể, làm nàng hoảng sợ không thôi.
"Sao vậy?" Nhìn khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng của nàng, hắn không nhịn được mà lại gần, hít sâu một hơi.
Oa ~~ Hoa Đóa thật đáng yêu. . . . . . Bộ dáng kiều mỵ như thế làm cho hắn nhịp tim đập nhanh, mặt cũng đỏ lên theo.
"Ta. . . . . . Mặt của ngươi thật là đỏ đó!" Nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú trước mắt đến mất tự nhiên.
"Ngươi cũng giống vậy a!" Hắn ngơ ngác nói.
"Ta cũng vậy sao?" Nàng không tự chủ vuốt gương mặt, quả nhiên nóng không dứt."Tại sao phải đỏ mặt? Là thời tiết quá nóng sao?"
"Hình như không liên quan đến thời tiết." Hắn lắc đầu, "Mỗi lần ngươi tới gần ta, hoặc là đụng phải ta đều sẽ đỏ mặt." Hắn phân tích rất nghiêm túc.
"Ừ, ta hình như cũng như vậy." Nàng tán thành."Nhưng tại sao chúng ta đụng nhau sẽ đỏ mặt đây?"
"Chuyện này. . . . . . Ta cũng không biết." Hắn gương mặt khổ sở.
Ai! Đường đường nghĩa lẫm công tử như thế nào không biết đây? Nếu truyền đi thật là quá mất mặt rồi." Sau khi ta tra được nguyên nhân sẽ nói lại cho ngươi."
"Tra nguyên nhân đỏ mặt?" Nàng cau mày, mặc dù không có hiểu rõ rõ ràng tại sao bọn họ ở chung một chỗ sẽ mặt hồng tim đập, chỉ là cảm giác chuyện như vậy rất mất thể diện."Ngươi không cần tra."
"Vậy chúng ta làm sao biết. . . . . ."
Nàng cắt đứt lời của hắn, "Một ngày nào đó sẽ biết."
"Ừ. . . . . ." Hắn hếch lên mày, hào phóng cầm tay của nàng."Được rồi! Chúng ta đụng thêm mấy lần. Nói không chừng lần sau sẽ tìm được nguyên nhân."
Đụng thêm mấy lần? Nàng trợn to mắt, lời như thế hắn cũng nói sao? Da mặt của vị nghĩa lẫm công tử này. . . . . . Thật là dày đến mức hù chết người!"Ngươi thật giống như rất ưa thích loại da thịt tiếp xúc này đó?"
Hắn nhếch miệng cười một tiếng, "Cùng người khác không biết, nhưng tiếp xúc da thịt cùng Đóa Nhi. . . . . . Ta rất thích." Thích đến mức muốn ngày ngày dính vào trên người nàng!
"Ngươi ngươi ngươi. . . . . ." Nàng lúc này chẳng những đỏ mặt, ngay cả trái tim cũng cũng mất khống chế, xấu hổ không thốt nên lời.
Có phải La Trữ Nhạc không đem"Xấu hổ" để ở trong mắt hay không? Không, không đúng, có lẽ hắn căn bản cũng không biết hai chữ xấu hổ này phải viết thế nào!
Đang lúc nàng muốn hất tay của hắn ra thì cha Hoa đi vào trong nhà, nhìn thấy hình ảnh đôi tay bọn họ nắm lấy nhau, hắng giọng."Ách, Đóa Nhi, Đại Ngưu tìm ngươi."
"Đại Ngưu?" Nàng mừng rỡ nói: "Ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi mau tới bôi thuốc. . . . . . Còn nữa, buông tay!"
Hắn rất vô tội nhìn nàng, "Thuốc cũng còn không có bôi xong, ngươi phải đi đâu?"
"Ta có việc muốn làm." Nàng trừng mắt nhìn hắn, dùng sức rút tay về.
Sức lực của nàng thiếu chút nữa làm cho hắn té xuống cái ghế, vội vàng ổn định thân thể, không vui nói: "Đi nhanh về nhanh, ta chờ ngươi giúp ta bôi thuốc."
Nàng đồng ý qua loa lấy lệ một tiếng, ngay sau đó vọt ra khỏi phòng.
"Bá phụ. Là ai tìm đến Đóa Nhi à?" Mới vừa rồi tâm tư của hắn đặt toàn bộ ở trên người Hoa Đóa, không nghe rõ cha Hoa nói.
"Đại Ngưu nha!"
Đại Ngưu? Nghe tới là nam tử tên, hắn xiết chặt lông mày, "Hắn là ai?"
"Ồ! Hắn ở gần đây, coi như là hàng xóm của chúng ta, khi chúng ta mới đến thường xuyên chăm sóc chúng ta."
"Ý tứ chính là hắn thường đến tìm Đóa Nhi đúng không?"
"Đúng vậy! Hình như Đóa Nhi nhờ hắn mua giúp cái gì. . . . . . Ta cũng quên rồi." Cha Hoa thấy hắn đứng lên, không hiểu hỏi: "Ngươi phải đi đâu vậy?"
"Bá phụ, ta đi ra ngoài một chuyến." Bỏ lại những lời này, không để ý cha Hoagọi liền vọt ra ngoài phòng.
Khinh công của hắn nhất đẳng, rất nhanh sẽ đuổi theo bước chân của bọn họ, lại lo lắng Hoa Đóa sẽ trách cứ hắntheo dõi không thể làm gì khác hơn là núp ở một bên quan sát.
Nhìn bọn họ đi vào một gian phòng ốc, La Trữ Nhạc nhịn xuống ý nghĩ vọt vào, nhẫn nại chờ đợi bên ngoài, trong long đầy phiền não trước nay chưa có!
Đang lúc hắn sắp không kìm nén được kích động thì bọn họ cùng đi ra ngoài. . . . . . Hoa Đóa ôm một xấp vải, dùng nụ cười xán lạn cùng Đại Ngưu vừa nói vừa cười.
Hình tượng này làm La Trữ Nhạc khó thở, một tay vuốt trái tim, chỉ cảm thấy lòng đang co rút đau đớn —— loại đau nhói này nhiều hơn lúc hai năm trước biết được nàng biến mất rất nhiều. . . . . .
Nghe được nàng kêu"Đại Ngưu ca" thì một cỗ tức giận xông lên ót La Trữ Nhạc, khiến cho phiền não của hắn lên đến điểm cao nhất."Gọi ta thì gọi cả tên họ, gọi hắn lại gọi Đại • Ngưu • ca? !" Sắc mặt khó coi.
Hắn tức giận, cũng không biết mình rốt cuộc tại sao tức giận như vậy."Đóa Nhi!" Chờ Đại Ngưu đi vào phòng, hắn lập tức đi tới trước mặt nàng.
"La. . . . . . Trữ Nhạc, không phải ta muốn ngươi ở nhà chờ sao, làm sao ngươi lại chạy tới?" Thấy sắc mặt hắn âm trầm, nàng lập tức khẩn trương.
Hắn sao vậy? Xem ra rất tức giận.
"Đều là người, tạo sao lại đối xử kém nhiều như vậy?" Hắn tự lẩm bẩm, đáy mắt xuất hiện vẻ đau lòng.
Hắn đối tốt với Hoa Đóa, không cầu bất kỳ sự hồi báo nào, nhưng khi nhìn nàng vừa nói vừa cười với những nam nhân khác, lại nghiêm mặt với hắn. . . . . . Điều này làm cho tim của hắn cảm thấy thật khó chịu!
Đại Ngưu đó là làm cái gì mà có thể làm cho nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào như thế? Hắn thật không cam lòng nha!"Ngươi nói với hắn cái gì?"
"Hắn?" Ồ! Đại Ngưu ca nha!" di nương của Đại Ngưu ca làm việc ở phường vải (nơi sản xuất vải), hắn biết ta muốn mua vải vóc may áo, đi mua, lại không mất nhiều tiền, đặc biệt cầu cạnh di nương của hắn, tính ta hơi rẻ." Nhìn vải vóc trong tay."Rất đẹp chứ?"
La Trữ Nhạc nhìn chằm chằm vải vóc trong tay nàng —— là vì những thứ vải vóc này sao? Hắn hơi nhếch môi, tâm tình phức tạp nhìn nàng."Ngươi là bởi vì mua được những thứ này vải vóc mà mở lòng, hay là bởi vì nhìn thấy hắn. . . . . ." Cổ họng giống như là bị mắc kẹt, không cách nào nói nên lời.
"Thấy Đại Ngưu ca thì sao?" Nàng không hiểu nháy mắt.
"Không có, không có gì." Hắn mở to mắt, đột nhiên không có dũng khí hỏi ra lời —— hắn đột nhiên rất sợ nàng sẽ đáp là bởi vì Đại Ngưu nên mới có thể mừng rỡ như thế. . . . . ."Ta muốn trở về nghĩa trang rồi." Khó chịu nặn ra những lời này, hắn xoay người rời đi.
Nàng theo dõi bóng lưng hắn đi xa, trong đầu chứa đầy bộ dạng hắn muốn nói lại thôi, ngực giống như là có một sự buồn phiền bị lấp kín, làm cho nàng cảm thấy khổ sở khác thường.
Nụ cười của nàng trầm xuống, đột nhiên phát hiện một hiện tượng rất đáng sợ—— La Trữ Nhạc mất hứng, nàng lại cũng sẽ buồn bã theo!
Này, đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Một câu nói của nghĩa lẫm công tử, khiến tất cả người đứng ở khu ruộng lúc nàysắc mặt đều khó coi, không khí nặng nề.
Cha Hoa nhìn nữ nhi một cái, yên lặng lấy ra bàn tay bị La Trữ Nhạc cầm, thừa cơ trở về bên trong nhà.
"Ngươi mới vừa nói cái gì?"
"Ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn làm nghĩa lẫm công tử." Hắn không để ý bọn hộ vệ sắp té xỉu, cường điệu một lần nữa.
Nàng nhìn chằm chằm vào cặp mắt trong suốt của hắn, hiểu không phải hắn đang nói đùa —— trong một tháng này, hình thức bọn họ chung sống luôn là hắn đuổi theo, nàng trốn tránh. Chẳng qua là khinh công của hắn quá tốt, nàng luôn vừa vặn bị tóm lại, bị buộc ở lại bên cạnh hắn, cũng vì vậy coi như là hơi hiểu rõ cá tính của hắn.
Tính tình hắn trời sinh không câu nệ tiểu tiết, rất dễ dàng hoà mình cùng người khác, hơn nữa hắn rất bướng bỉnh, thích nói giỡn, cuối cùng làm cho người ta có ấn tượng rất hiền hoà và thân thiết.
Vốn là nàng cho là hắn rất dễ khi dễ, cho là chỉ cần nàng đùa bỡn chút ít thủ đoạn thì có thể thoát khỏi hắn, nhưng nàng lại sai lầm rồi —— hắn cũng không phải người có thể mặc cho người khác định đoạt, bề ngoài của hắn nhìn như thoải mái, trong lòng lại vô cùng kiên trì và có dã tâm, đối với vật mà hắn muốn sẽ hết sức cố chấp, thậm chí dùng hết tất cả thủ đoạn cũng muốn lấy được!
Mặc dù nàng không biết những vị nghĩa lẫm công tử khác, nhưng dựa vào theo lẽ thường, tất cả mọi người làm nghĩa lẫm công tử đều phải chính nghĩa, lẫm liệt, cương trực công chính hiểu rõ nhân sĩ, đáng tiếc La Trữ Nhạc cũng không hoàn toàn chính trực, ngược lại có chút xảo trá.
Vốn là nàng cũng cảm thấy có hơi thất vọng, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng chỉ có hắn mới là nghĩa lẫm công tử mới nhận chức—— bởi vì nghĩa lẫm công tử nếu quá mức chính trực, có lúc ngược lại sẽ không hiểu được thỏa hiệp, vậy phải như thế nào giao du cùng hai phái chính, tà đây?
Mặc dù mỗi lần nàng đều bị vẻ mặt vô tội của hắn, dù là mục đích gì cũng có thể đạt tới bộ dáng cho chọc giận gần chết, nhưng nếu hắn có thể dùng đầy bụng tâm cơ toàn bộ cho mặt chính sự, vậy hắn nhất định có thể dẫn dắt nghĩa trang làm chuyện lớn.
Có lẽ nghĩa lẫm công tử đời trước chính là nhìn ra tiềm lực của hắn, mới có thể lựa chọn hắn kế nhiệm.
Hiện tại hắn mới tuổi, tiềm lực đã ra vẻ xuất sắc như thế, mấy năm tiếp theo tuyệt đối sẽ là một nhân vật có thể chiếm một vị trí riêng ở trên giang hồ —— vì vậy, hắn thật sự không nên lãng phí thời gian ở trên người nàng!
Đi tới trước mặt hắn, nàng chủ động kéo tay của hắn, nhìn lòng bàn tay của hắn bị dính đầy bùn đất, lấy ra khăn tay từ ống tay áo thay hắn lau thử.
"Hoa Dung. . . . . ." Hắn sững sờ nhìn cử động của nàng, chỉ cảm thấy ngực nóng lên.
Trong một tháng này, nàng chưa bao giờ chủ động đến gần hắn, chớ nói đến việc cẩn thận thay hắn lau tay giống như bây giờ, "Ngươi không thích hợp làm chuyện như vậy."
Hắn nheo lại mắt, "Ai nói? Bất luận là gieo giống hoặc chính là thu hoạch, ta nhanh chóng biết toàn bộ, hơn nữa còn làm được rất tốt."
Nàng than thở, "Cũng bởi vì cái gì ngươi cũng làm được tốt, mới không nên lãng phí toàn bộ thời gian vào việc này."
"Chuyện gì vậy?" Hắn không thích giọng điệu nàng tự chê bai chính mình.
Dựa vào trồng rau sinh sống, dựa vào chính mình cố gắng sống qua ngày, cái này thì có cái gì không đúng? Hắn yêu thích bộ dạng nàng cố gắng sinh hoạt, hắn muốn cảm nhận sức sống như vậy nên mới có thể vẫn nương nhờ bên cạnh nàng.
Lúc này, từ sau lưng đến truyền âm thanh ồn ào, bọn họ quay đầu nhìn thấy một đám hộ vệ đẩy tới đẩy lui lẫn nhau, loạn thành một đoàn, rõ ràng là muốn nghe lén câu chuyện của bọn họ.
La Trữ Nhạc không vui nói: "Ầm ỹ muốn chết.... Lập tức biến mất khỏi mắt ta."
"Thiếu gia. . . . . ." Bọn hộ vệ gào khóc.
"Các ngươi không đi, thì đến lượt ta đi!" Hắn kéo tay của nàng, lời nói mang theo uy hiếp.
Bọn hộ vệ chống lại ánh mắt của nàng, rất có ý cầu cứu.
"Ta rất nhanh sẽ nói hết lời, các ngươi rời đi trước đi!" Nàng sẽ làm La Trữ Nhạc cam tâm tình nguyện rời khỏi lúc này.
"Thiếu gia, có chuyện làm ơn nhất định phải bảo chúng ta."Một người hộ vệ trong đó nói.
"Đi mau!"Luận võ công, hắn cũng không yếu hơn bọn hộ vệ, hết lần này đến lần khác bọn họ giống như là sợ hắn gây họa, không lúc nào là không đi theo bên cạnh hắn, hại hắn vì muốn cùng Hoa Dung có thời gian riêng tư chung đụng, dù sao cũng phải mượn dịp bỏ chạy, phiền toái hết sức.
Đợi bọn hộ vệ vừa rời đi, nàng liền chậm rãi mở miệng, "Ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi sinh ra ở nghĩa trang, còn muốn là thượng nghĩa lẫm công tử, những thứ này đều là chuyện đã định đoạt nơi u minh, ngươi nên chấp nhận, cố gắng làm tốt những chuyện nên làm ở vị trí này."
"Chấp nhận?"
"Đúng vậy! Người không có biện pháp lựa chọn thì cũng phải chấp nhận, ngươi không phải là người khác, mà là nghĩa lẫm công tử gánh vác nghĩa vụ làm cho võ lâm hòa bình, mỗi tiếng nói cử động của ngươi thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cả giang hồ, sự tồn tại của ngươi hết sức quan trọng.
"Mặc dù bây giờ ngươi cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng nếu như có thể vận dụng tài nguyên bên cạnh ngươi, ngươi có thể vì thế giới này làm nhiều chuyện, cứu giúp rất nhiều người, hy sinh sự tự do của ngươi đổi lấy hạnh phúc của tất cả mọi người, cũng không phải là cái giá quá cao sao?"
La Trữ Nhạc nheo lại mắt, "Ngươi cũng hi vọng ta làm một nghĩa lẫm công tử giống như mọi người sao?"
"Ta là người bình thường hết mức trên cõi đời này, tâm nguyện duy nhất của ta là sống tốt qua ngày, nếu như võ lâm xảy ra náo động, mà ngươi lại không muốn ra ngoài hòa giải, ta làm sao sống qua ngày thật tốt đây?"
Nhìn nàng dùng gương mặt tươi cười, dùng giọng nói bình tĩnh nói ra nguyện vọng khát khao nhất của nàng, ngay một khắc này, hắn chợt động lòng.
Kể từ bị lựa chọn làm nghĩa lẫm công tử mới nhậm chức, hắn đã bắt đầu thấy quả thật rất không sung sướng, dù sao cũng cho là tự do bị hy sinh, niềm vui thú bị tước đoạt, hắn phải làm rất nhiều chuyện mình không thích, thậm chí cảm thấy áp lực mọi người cho hắn thật nặng.
Hắn chỉ muốn làm người bình thường, sống cuộc sống khoái lạc, tuyệt đối không muốn làm một trọng tài của chính nghĩa, vì vậy cho tới nay hắn không ngừng chống lại việc làm nghĩa lẫm công tử.
Nhưng cho đến lúc này hắn mới hiểu rõ ràng, hắn sẽ chống đối như thế là bởi vì từ đáy lòng hắn không ủng hộ việcbảo vệ một đám người không quen biết có bao nhiêu vĩ đại, vì vậy không tìm được lý do có thể thuyết phục mình tiếp nhận, nhưng hôm nay, hắn tìm được lý do phải làm nghĩa lẫm—— hắn muốn bảo vệ Hoa Dung, muốn cho nàng không bị người xấu đến uy hiếp, muốn cho nàng vui sướng trải qua từng ngày.
"Nếu như mà ta nhận mệnh, vậy còn ngươi?" Hắn nguyện ý vì nàng đi chịu đựng áp lực trầm trọng, nhưng trước đó, hắn nhất định phải có câu trả lời mong muốn.
Chấp nhận, nàng? Nàng rũ mí mắt xuống, che giấu tia mất mác ở đáy mắt.
Nàng và hắn là bất đồng —— hắn chấp nhận, có thể mang đến hòa bình và chính nghĩa, mà nàng chấp nhận, sẽ chỉ mang đến máu tanh và mưa to!
Bọn họ nhất định là hai đường thẳng song song, cho dù hiện tại có giao nhau, cũng phải nhanh chóng tách ra, tránh cho bị tổn thương lẫn nhau.
"Hoa Dung, trả lời ta."
Nàng hít sâu một hơi, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh vốn có, "Ta vẫn luôn rất chấp nhận! Biết mình là người bình thường, cho nên ta trải qua cuộc sống không tranh giành cùng đời."
"Ta nói chấp nhận cũng không phải nói cái này!"
"Vậy là cái gì?"
"Chúng ta từ xa lạ đến biết tên của nhau, còn có thể ở chung một chỗ giống như vậy, cũng không nói lên có duyên phận sao? Là trời cao cho chúng ta cơ hội gặp nhau, ngươi cũng không cần vẫn cự tuyệt ta, chấp nhận làm như bạn tốt của tađi!"
"Ta rốt cuộc có cái gì tốt, tại sao ngươi muốn cùng ta làm bạn như vậy ?" Nàng không hiểu mình rốt cuộc là điểm nào hấp dẫn hắn, làm cho hắn theo sát nàng không buông.
"Ta không phải nói, ngươi chơi rất tốt sao!" Hắn mỉm cười trả lời.
Sau khi nàng biết thân phận của hắn, không giống những người khác vội vã nịnh bợ hắn như vậy, ngược lại còn nghiêm mặt muốn hắn cút đi, mới đầu hắn còn tưởng rằng nàng là muốn chơi một chiêu vờ tha để bắt thật, lại không nghĩ rằng nàng thật sự ghét bỏ hắn, ước gì hắn cách thật xa.
Hắn trời sinh bướng bỉnh —— nàng càng không để cho hắn đến gần, hắn càng muốn đến gần, mỗi lần thấy bộ dáng nàng mất đi tỉnh táo, gương mặt đỏ ửng, tức giận tới mức dậm chân, thì sẽ khiến hắn không nhịn được mà than thở nàng đáng yêu.
Chưa từng có một người có thể làm cho hắn cảm thấy vui sướng như vậy. . . . . . Cho dù Hoa Dung cho rằng hắn là một phiền toái, hắn vẫn thật sự muốn cùng nàng làm bạn tốt, ở lại bên cạnh nàng.
"Phải làm sao mới có thể làm cho ngươi cảm thấy ta không dễ chơi đây?" Nàng tự lẩm bẩm, nhìn vào tròng mắt thâm thúy của hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Không cho ta đáp án sao?"
Nàng chỉ có thể nhắm mắt trả lời: "Được, ngươi nghiêm túc học tập làm nghĩa lẫm công tử, vậy ta cũng sẽ chấp nhận làm bạn tốt của ngươi."
Trước dụ dỗ hắn trở về mới là nhiệm vụ quan trọng, nói láo thì sao. . . . . . Có thể nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn của hắn, tại sao lòng của nàng cảm thấy đau nhói vậy chứ?
"Ta sẽ làm theo ý của ngươi ." Hắn gật đầu, "Bây giờ ta lập tức trở về học tập."
Vừa thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy hắn lại vòng trở lại, thần kinh lập tức căng thẳng,
"Làm sao vậy?"
"Lần này đi có thể phải rất lâu nữa mới có thể đến tìm ngươi, cho nên. . . . . ."
"Cho nên như thế nào?" Khi tuấn nhan hắn lại gần, nàng không kiềm chế được mà lui về thẳng hướng ngược lại, lại bị hắn bắt tại trận.
"Cho nên ta muốn một lần nhìn đủ, ghi tạc gương mặt này của ngươi vào đáy lòng!"
Bàn tay đè lại bả vai mảnh khảnh nàng, "Không nên lộn xộn!"
Tầm mắt của nàng bay tới bay lui, dáng vẻ rất không tự nhiên —— trời ạ! Hắn đâu cần dùng ánh mắt như thế nhìn nàng chứ? Nàng nhanh chóng không thể hít thở.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời ửng hồng, tay nhỏ bé siết chặt làn váy, ngừng thở, lần đầu tiên trong đời nhịp tim mất đi khống chế, hơn nữa còn không khỏi áy náy rất nhiều . . . . . .
Tròng mắt thâm thúy chợt nheo lại, nhìn chằm chằm trước mắt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng này, hắn nhất thời cũng xấu hổ, đột nhiên cảm thấy có phải đã quá giới hạn hay không, lập tức hắn không biết nên tiếp tục nhìn chằm chằm nàng, hay là muốn dời tầm mắt đi . . . . . . Chỉ là chô dù hắn dời đi, cuối cùng tầm mắt vẫn không tự chủ lại trở lại trên mặt của nàng —— hắn giống như là nhìn nàng mãi không chán.
"Ngươi nhìn đủ rồi chú?" Nàng không chịu nổi ánh mắt cực nóng, xuất hiện âm thanh run rẩy hiếm có.
Còn chưa đủ! Hắn đang trả lời ở đáy lòng, lại sợ nói ra khỏi miệng sẽ bị nàng đánh.
"Mau trở về đi thôi!" Nàng vội vã cúi đầu.
"Ồ! Được. . . . . . Về sau gặp lại." Hắn cười khúc khích một cái, ngay sau đó rời đi.
Về sau? Còn sẽ có về sau sao? Nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa, trong lòng của nàng tràn đầy cảm giác mất mát.
"Hình như là hắn thật lòng." Cha Hoa đi ra từ trong nhà đi đến bên người nàng.
"Thật lòng cũng bù không được thực tế! Nếu như hắn là bách tính bình dân, có lẽ chúng ta còn có thể làm bạn tốt, nhưng hắn là nghĩa lẫm công tử!" Nàng cười khổ."Bởi vì lo lắng những người đó sẽ tìm được chúng ta, ta ngay cả tên cũng không dám nói cho hắn biết, như vậy còn có thể làm bạn tốt sao?"
"Đóa Nhi, cực khổ cho ngươi rồi."
"Cực khổ nữa cũng cũng không sao." Nàng lắc đầu, "Thành thật mà nói, có thể trách ai đây? Trách cha mẹ ruột thịt của ta sao? Ngay cả ta vô cùng chán ghét thần lực trong người, cũng không thể trách bọn họ!" Nàng nhìn hai tay, giọng nói buồn bã, thê lương.
"Đóa Nhi. . . . . ." Cha Hoa vỗ vỗ bả vai của nàng."Ngươi nói không sai, mặc dù sức lực của cơ thể này mang đến nhiều phiền toái như vậy, nhưng dù sao đây cũng là quà tặng cha mẹ ngươi cho ngươi, ý định của bọn họ là hy vọng ngươi có thể đi trợ giúp người đáng thương, đáng tiếc. . . . . . Ngược lại bị người có dã tâm lợi dụng."
Hắn vừa nói vừa thở dài, không khỏi hồi tưởng lại chuyện xảy ra những năm gần đây —— Hoa Đóa này là kết quả của tình yêu của Tống Ninh có Lưu Nguyệt kiếm pháp nổi tiếng, cùng với một thân thần lực bẩm sinh danh hiệu An Giai Nhi, lúc ấy trên giang hồ hai người bọn họ nổi danh là Thần Tiên Quyến Lữ, bất luận là dáng vẻ bên ngoài hoặc võ nghệ đều vô cùng xứng đôi, tình cảm thâm tình của bọn họ cũng rất khiến mọi người hâm mộ.
Đáng tiếc một biến cố đã làm cho hai người bọn họ mãi mãi cách xa nhau như trời với đất —— biểu hiện xuất sắc của bọn họ dẫn đến quá nhiều kẻ địch, mà phần lớn là kẻ địch ngoài sáng có thể đường đường chính chính đến tỷ thí, nhưng kẻ địch âm thầm thì khó có thể đề phòng rồi !
Khi An Giai Nhi mang thai bất hạnh dính độc, trước khi hạ sinh đứa bé trong bụng , sau đó vì độc phát mà bỏ mạng, yêu vợ con Tống Ninh không thể nào chấp nhận được sự thật, giống như nổi điên đập đầu chết tại chỗ, để lại đứa bé vừa cất tiếng khóc chào đời.
Chuyện này làm chấn động giang hồ, người trong võ lâm rối rít đứng ra bất bình thay bọn họ, nhưng người gây ra tai vạ lại khẳng định đây chỉ là tỷ thí, là vợ chồng Tống thị thua không dậy nổi, liều chết không nhận sai!
Vì vậy phe chính nghĩa tìm tới nghĩa trang, xin nghĩa lẫm công tử lúc đó đến chủ trì công đạo.
Nghĩa lẫm công tử vì tra rõ sự thật, phái ra con em các nơi của nghĩa trang, điều tra ra vợ chồng Tống thị quả thật có mấy lần khiêu khích hành động, nhưng đều là quang minh lỗi lạc nghênh chiến.
Nghĩa trang mất một phen công phu tìm ra người hạ độc, trực tiếp phế trừ võ công của người kia, chấm dứt trận đại sự giang hồ do Tống thị vợ chồng dẫn đến này , còn giao đứa con đáng thương vừa sanh ra đã mất đi cha mẹ cho một đôi vợ chồng nông thôn chăm sóc.
Ai ngờ đôi vợ chồng kia chỉ là ham tiền tài, sau khi đóng gối tiền tài, lập tức đưa đứa bé đến trong rừng sâu vứt bỏ!
May mắn ngày đó cha Hoa vừa vặn ở trong núi săn thú, thấy trong tã đứa bé đặt ở bên cạnh Lưu Nguyệt kiếm, dẫn đến nhận ra thân phận của nàng, sinh lòng thương tiếc mới đưa nàng mang về nhà nuôi lớn.
Cha Hoa xuất thân bần hàn, từ nhỏ được Kỳ Tinh tà giáo trên giang hồ dạy chỗ thu dưỡng, ở trong giáo chỉ Kỳ Tinh là địa vị người làm hèn mọn, hoàn toàn không bị chú ý, cho dù nhặt được đứa bé cũng không có người hỏi đến.
Hắn gọi đứa bé là Hoa Đóa, dựa vào tiền tiết kiệm, tân tân khổ khổ nuôi lớn đứa bé.
Trong quá trình nuôi dưỡng, hắn phát hiện thấy Hoa Đóa di truyền thần lực của mẹ, thường xuyên sẽ bởi vì không khống chế được hơi sức mà hủy hoại đồ đạc xung quanh, điều này cũng dẫn đến những ánh mắt khác thường của người khác.
Cha Hoa biết nếu muốn sống những qua ngày bình thường, phải khiến Hoa Đóa ẩn dấu thực lực, không ngừng nhắc nàng tỉnh táo đừng làm lộ ra hơi sức trước mặt người ngoài.
Hoa Đóa khéo léo hiểu chuyện, khi còn bé mặc dù không hiểu nguyên nhân, nhưng có thể nghe lời làm theo, sau khi lớn lên hiểu rõ thân thế của mình, càng thêm giấu thân quái lực, cá tính vốn hoạt bát biến thành lạnh lùng, cẩn thận, qua đó giấu giếm.