Giọng nói của La Trữ Nhạc tràn đầy sự bất lực. "Nàng từng nói muốn ta vĩnh viễn ở cạnh nàng...Sao nàng có thể quên lời mình đã nói mà rời khỏi ta chứ? Đóa Nhi! Ta vẫn luôn luôn đứng im tại chỗ chờ đợi, nàng nhìn ta có được hay không? Ta. . . . . . Thật sự rất nhớ nàng."
Hoa Đóa dùng ánh mắt trống rỗng nhìn tuấn nhan trước mắt, tay cầm kiếm nâng lên!
Mắt thấy một màn này, mọi người chỉ có thể hốt hoảng kêu to, nhưng cũng vô lực ngăn cản việc chém giết sắp diễn ra.
Đối mặt tiếng la hét của mọi người, La Trữ Nhạc mắt điếc tai ngơ, người hắn nhớ mong trong lòng chỉ có Hoa Đóa —— hắn không thể xuống tay với Đóa Nhi, nếu ngay cả hắn cũng buông tha Đóa Nhi, nàng sẽ chết. . . . . .
"Đóa Nhi, nàng muốn giết ta sao?" Hắn đến gần nàng, nở nụ cười trên môi buồn rầu. "Nếu như tánh mạng của ta có thể làm nàng tỉnh lại, cho dù chết ở dưới mũi kiếm của nàng cũng không sao cả, nàng muốn giết thì hãy giết đi!" Chậm rãi nhắm mắt lại, từ bỏ việc né tránh.
"Giết đi! Hoa Đóa, mau giết hắn!" Bái Hà không ngừng hạ chỉ thị.
Nâng lên kiếm nhẫn tâm lấy xuống ——
Mọi người ở đây nhanh chóng rống to, cho là nghĩa lẫm công tử sẽ chết thảm dưới kiếm, ai ngờ lại có biến chuyển không ngờ——
Thanh kiếm kia đi xuống, chợt dừng lại trước mắt La Trữ Nhạc không nhúc nhích nữa. Trái tim của mọi người cũng bị bóp chặt, nín thở nhìn một màn kịch này.
La Trữ Nhạc mở mắt nhìn vào đáy mắt nàng, cảm xúc vừa mừng rỡ vừa đau đớn nháy mắt xuất hiện trong lòng. "Đóa Nhi, nàng còn nhớ rõ ta là ai đúng không? Ta là Trữ Nhạc!"
Trữ Nhạc? ! Hai chữ này đánh mạnh vào trong lòng Hoa Đóa, làm cho ánh mắt trống rỗng của nàng xuất hiện một cảm xúc khổ sở.
Hắn là ai? Tại sao vẻ mặt đau thương như vậy? Khi âm thanh thê lương năn nỉ của hắn truyền vào trong tai nàng thì một cảm giác chua xót bi thương không khỏi lan tràn ra từ ngực của nàng.
"Van xin nàng, trở lại bên cạnh ta, không cần lại để lại một mình ta một lần nữa, Đóa Nhi."
Nàng thở hốc vì kinh ngạc, cái âm thanh "Đóa Nhi" này giống như là một mũi đao sắc bén, một lần rồi lại một lần đâm vào trong cơ thể nàng, làm cho nàng cảm thấy vô cùng đau đớn!
Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được thâm tình của hắn, điều này làm cho bước chân của nàng không thể khống chế mà lui về phía sau —— tiếng kêu nặng nề này làm cho nàng chỉ muốn trốn.
Lúc này âm thanh của Bái Hà lại vang lên lần nữa, buộc nàng phải đi đối mặt.
Tay của nàng không thể khống chế giương cao, rơi xuống. . . . . . Mũi kiếm bén nhọn nhiều lần đánh úp về phía La Trữ Nhạc, nhưng mà mũi kiếm vẫn dừng lại trước mắt của hắn như cũ——dù thế nào nàng cũng không thể xuống tay giết hắn!
Thời gian giống như ngưng lại vào giờ khắc này, hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
Hắn khàn giọng thì thầm, "Ta biết ngay nàng còn nhớ rõ ta, sẽ không chịu bỏ ta đâu mà. Không sao, ta sẽ chờ, chờ nàng quay đầu lại."
Đóa Nhi của hắn nên đứng bên cạnh hắn, nở nụ cười sáng lạn, vui sướng vượt qua từng ngày, mà không phải chịu hết đau khổ như hiên tại. . . . . .
Hắn biết nàng đang đọ sức cùng chính mình, rơi vào sự đấu tranh tư tưởng, hơn nữa đã bị thương tích khắp người rồi.
"Không...không nên tới đây!" Min:::na ::Le"quy"đôn Đáy lòng của nàng kháng cự hắn đến gần, lại lại càng không tình nguyện giết hắn.
"Ta sẽ không bỏ rơi nàng!"
Vào giờ khắc này, trong mắt của nàng thoáng qua vẻ kinh hoảng, ngực tràn đầy cảm giác thống khổ, chua xót cay đắng trong nháy mắt xông lên cổ họng, đôi môi tái nhợt run run, thật lâu không nói ra được một câu.
"Hoa Đóa, ngươi đang làm gì vậy? Tại sao không giết hắn? Ta là chủ nhân của ngươi, mau giết hắn!" Mắt thấy nàng lần nữa bỏ qua cho La Trữ Nhạc, lòng Bái Hà như có lửa đốt hô to.
Giết hắn, giết hắn, giết hắn. . . . . . giọng nói của Bái Hà giống như âm thanh của ma quỷ, lần lượt hành hạ Hoa Đóa, khiến cho tay cầm kiếm của nàng run rẩy không ngừng, vẻ mặt nhăn nhó, khó chịu rên rỉ.
"Không. . . . . ." Không cần đọc! Nàng lắc mạnh đầu, cặp mắt trợn to, nhanh chóng giương kiếm đi về phía La Trữ Nhạc.
Một cuộc chém giết rốt cuộc bắt đầu ——
Nàng sử dụng kiếm pháp vô cùng nhanh nhẹn chính xác lại hung ác, một kiếm xuất ra, trời đất rung động, vạn vật như gặp phải gió mạnh, không tránh khỏi bị sụp đổ, hủy hoại.
Mà hắn biết rõ nàng đang dao động, vừa né tránh, vừa sử dụng Vân Nhiên kiếm pháp. "Đóa Nhi, không cần phải sợ, ta ở đây rồi! Nhìn ta, chỉ nghe lời nói của ta!"
"A!" Nàng hét lên một tiếng, trán toát ra mồ hôi lạnh —— khi Hắc Ngục kiếm cùng kiếm của hắn đối đầu thì có luồng khí lực đi vào thân thể của nàng, mơ hồ giữ chặt lại sự công kích của nàng.
"Đóa Nhi, ta tuyệt không bỏ rơi nàng! Ta sẽ tuân thủ cam kết. . . . . . Vĩnh viễn bảo vệ nàng. Cho nên nàng cũng phải như vậy, trở lại bên cạnh ta là tốt rồi, ta van xin nàng. . . . . ."
"Giết!" Nàng lặp chữ này lại lần nữa, âm thanh lạnh lùng, nhưng mà ánh mắt lại đau thương như thế, thậm chí ẩn chứa nước mắt.
Từng câu từng chữ hắn nói ra cũng làm cho nàng nghe được, thấy cả người đau đớn, tay cầm kiếm vẫn run rẩy, làm thế nào cũng không dừng lại được.
Hắc Ngục kiếm pháp cùng Vân Nhiên kiếm pháp giao chiến lần nữa, so chiêu, khi chạm vào nhau phát ra sức lực mãnh liệt, hai lực lượng một chính một tà đang so tài. Người khác kinh hãi nhìn loại kiếm pháp tinh xảo này, cảm thấy không thể chớp mắt.
Ở một bên xem cuộc chiến La Trữ Bình thấy hình ảnh trước mắt, hoảng sợ mở miệng, "Đinh thúc, kiếm pháp của đại ca. . . . . ."
"Thiếu gia sủ dụng Vân Nhiên kiếm pháp rất khác trước kia."
"Không sai, trước kia cảm giác uy lực chưa đủ, nhưng bây giờ. . . . . . Từng chiêu từng thức đều vô cùng mạnh mẽ, thật là dọa người!" Hắn không khỏi khen ngợi, "Tại sao có thể như vậy?"
"Chẳng lẽ là thiếu gia đã lĩnh ngộ ra Vân Nhiên kiếm pháp sao?"
La Trữ Bình ngơ ngẩn, nhớ tới lời nói thúc phụ từng nói qua. "Không, là Hoa Đóa! Là Hoa Đóa khiến đại ca trở nên mạnh mẽ!"
Trong lòng La Trữ Nhạc đã có ý nghĩ muốn bảo vệ một người, mà ý niệm kiên cường này hiện ra ở trên kiếm pháp, mới có thể phát huy ra thực lực cường đại như vậy.
Khi tà khí đụng phải chánh khí, rõ ràng từ từ suy tàn —— Hoa Đóa lần nữa lui về phía sau, thắng bại đã quyết!
Mọi người đều nín thở mà chờ đợi, chỉ có Bái Hà thấy tâm hoảng ý loạn, không dám tin lắc mạnh đầu.
"Không thể, không thể phá giải, đây chính là tâm huyết của ta, tuyệt đối không gặp phải phá giải!" Hắn gầm lên, dien'dan'le?quy?don...Minna..? thi triển khinh công chạy vội tới trước mặt bọn họ. "Hoa Đóa! Giết hắn đi!"
Ở dưới sự chống đối của hai luồng lực lượng, Bái Hà niệm lên chú ngữ, muốn quấy nhiễu cuộc tỷ thí này.
"A!" Hoa Đóa khó chịu hô lên, trong mắt không nhìn thấy bất luận cái gì, mất khống chế khiến cho kiếm pháp, không chỉ có hỗn loạn bước đi của mình, ngay cả hơi thở La Trữ Nhạc cũng trở nên không yên, một chút không may cũng có thể sẽ dẫn đến Tẩu Hỏa Nhập Ma.
"Đóa Nhi——" La Trữ Nhạc sợ sẽ thương tổn Hoa Đóa, khi kiếm nhanh chóng thoát khỏi bàn tay bay thẳng về phía nàng thì vội vàng buông tay, điều này cũng làm cho nàng nhân cơ hội tấn công một kiếm!
"Giết hắn đi!" một câu nói của Bái Hà khiến cho kiếm trong tay Hoa Đóa hung hăng chém tới.
Một kiếm này vừa mãnh liệt lại hung hãn, rừng cây bởi vì vậy mà chấn động, phát ra tiếng xào xạc như quỷ mị, trời đất cũng vì đó mà rung lắc không ngừng, cát bụi cũng bay lên mù mịt.
Ở bên trong gió kiếm, La Trữ Nhạc chỉ kịp sử dụng kiếm chống đỡ làm tiêu giảm sức lực của nàng, nhưng uy lực chỉ còn lại ba thành, đến nỗi hắn không thể nào ngăn cản một kiếm của nàng kia đâm lên lồng ngực của hắn ——
Máu tươi từ trong cơ thể hắn phun ra, máu tươi giống như ngọn lửa vẩy lên Hắc Ngục kiếm cùng. . . . . . áo trắng của Hoa Đóa!
"Thiếu gia, nghĩa lẫm công tử!" Nhân mã của nghĩa trang chạy như điên tiến lên, lập tức vịn La Trữ Nhạc đang xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ.
"Đóa. . . . . ." Hắn muốn tự tay chạm vào khuôn mặt đang ngây người như phỗng của Hoa Đóa, vết thương trên ngực lại làm cho hắn đau đớn đến mức muốn nói cũng không nói rõ được.
"Đi, tránh ra! Đóa, Đóa Nhi. . . . . ." Hắn ra sức kêu, cự tuyệt trợ giúp của mọi người, bước chân nặng nề nhào về phía nàng.
Mùi máu tươi truyền vào trong mũi Hoa Đóa, mu bàn tay của nàng có máu tươi nóng bỏng, cảm giác nóng rực như muốn thiêu đốt toàn thân của nàng, làm cho nàng cảm thấy khổ sở không chịu nổi.
Nhìn chằm chằm cặp mắt thâm tình của La Trữ Nhạc, phong ấn lòng của nàng hình như muốn giãy khỏi gông xiềng, trong đầu nàng không ngừng hiện ra nụ cười của nam tử trước mắt, bên tai của nàng cũng không ngừng nhớ đến giọng nói của hắn ——
Đóa Nhi, đừng tránh ta nữa, có được hay không?
Đóa Nhi, nàng hãy chấp nhận ở lại bên cạnh ta đi!
Đóa Nhi, nàng không muốn để ý tới ta sao!
Đóa Nhi, ta sẽ cùng với nàng, cũng sẽ chờ nàng, không nên quên ta liền ở chỗ này.
Đóa Nhi, van nàng hãy nhìn chân tình của ta đối với nàng có được không?
Đóa Nhi, Đóa Nhi, Đóa Nhi, trong miệng nam nhân ngốc nghếch kia vĩnh viễn chỉ có nàng, cho dù người khắp thiên hạ đều rời khỏi nàng mà đi, cũng chỉ có nam nhân ngốc nghếch kia còn đứng lại tại chỗ chờ đợi nàng. . . . . .
"Trữ Nhạc, Trữ Nhạc. . . . . . Sẽ không. . . . . ." Minna d.d.l'q'd Thân thể của nàng chấn động mạnh mẽ, phong ấn được giải trừ nhờ máu tươi của hắn.
Khi thấy dáng vẻ của La Trữ Nhạc máu me đầy người, cố gắng nhịn đau muốn đến gần nàng, nước mắt nàng rơi như mưa, phát ra tiếng khóc thổn thức, chạy tới ôm lấy hắn.
"Là nàng sao? Nàng trở về chưa?" sắc mặt La Trữ Nhạc tái nhợt.
"Vâng, ta đã trở về. . . . . . Ta trở lại bên cạnh chàng rồi." Nàng chỉ có thể khổ sở thất thanh, nước mắt lớn như những hạt đậu chảy xuống trên mặt của hắn.
"Thật, thật tốt quá." Bàn tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, trong lòng không còn nhớ thương, hắn rốt cuộc mệt mỏi nhắm mắt lại.
Nàng trở lại, nhưng hắn đây? Đáy mắt chứa đầy cảm giác đau đớn giống như bị vứt bỏ, nàng nắm thật chặt tay của hắn."Trữ Nhạc, chàng không thể bỏ ta lại!" Trái tim của nàng nhưu vỡ vụn ngửa mặt lên trời gào khóc.
"Hoa Đóa, ngươi. . . . . ." Bái Hà không thể nào tin nổi, không thể tưởng tượng nổi lắc đầu, sau một khắc chống lại ánh mắt oán hận của nàng, kinh hãi lùi ngược lại vài bước.
Sau khi nàng giao La Trữ Nhạc cho người của nghĩa trang, chậm rãi đứng lên, cầm Hắc Ngục kiếm trên đất lên tiến tới gần Bái Hà. "Ta muốn giết chết ngươi!"
"Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi phải nghe ta, Hắc Ngục mở ra. . . . . ."
Bái Hà nóng nảy niệm chú ngữ, nhưng bước chân của nàng cũng không dừng lại, giương kiếm linh hoạt giáng xuống!
Bái Hà không kịp né tránh nữa, ngay cả kêu cũng không kịp kêu đã bỏ mạng ở dưới Hắc Ngục kiếm.
Máu, lần nữa phun ở trên kiếm, lúc này khóe mắt Hoa Đóa rưng rưng, vẻ mặt cũng là lãnh khốc (lạnh lùng+tàn khốc) lại không có tình.
Bái Hà lợi dụng Hắc Ngục kiếm giết bao nhiêu người vô tội, hôm nay lại chết thảm ở dưới Hắc Ngục kiếm, có vẻ đặc biệt châm chọc. Kỳ Tinh giáo trở thành rắn mất đầu, cũng chỉ là đám người ô hợp, vì vậy dưới sự vây công của võ lâm nhân sĩ nhanh chóng tan tác như chim muông rồi.
Trận võ lâm phân tranh bởi vì dã tâm này nhờ có nghĩa lẫm công tử ra tay, rốt cuộc kết thúc mỹ mãn.
Hoa Đóa nghe được câu này, cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy phi đao, lập tức bước chân quay lại, muốn đỡ một đao kia. Đâu có thể đoán được hắn sớm nhìn ra động tác của nàng, trở lại trước mặt nàng lần nữa, mà phi đao cũng vừa vặn cắm vào phần lưng của hắn!
"Ngươi ——" nàng ngây người, nhìn khuôn mặt luôn luôn tươi cười không cười, thậm chí có vẻ có chút khổ sở, điều này làm cho ngực của nàng thoáng chốc tràn lên sự đau đớn.
Nàng thật là ngu ngốc, biết rõ khinh công của hắn là hạng nhất, động tác nhanh nhẹn không người nào có thể so được, sao không dứt khoát đẩy hắn ra đây? Nếu như trực tiếp đẩy hắn ra, cũng sẽ không để cho hắn có cơ hội lại trở về trước mặt nàng, như vậy. . . . . . Cây đao kia cũng sẽ không thương tổn được hắn. . . . . .
Khói mù nồng nặc vào lúc này tiêu tán, bọn hộ vệ thấy La Trữ Nhạc bị thương, lập tức xông lên trước, hốt hoảng kêu, "Thiếu gia!"
Bọn hộ vệ vây lại La Trữ Nhạc, Hoa Đóa bị chen ra ngoài, nhìn máu tươi trên lòng bàn tay, hốc mắt nàng không nhịn được ửng hồng."Trữ, Trữ Nhạc. . . . . ." Kêu lên nghẹn ngào.
"Không ngờ. . . . . . Sẽ ở loại, loại tình huống này nghe được ngươi gọi tên của ta." Sắc mặt của hắn có chút tái nhợt.
Thật ra thì cây đao kia cũng không đâm vào chỗ nguy hiểm, mặc dù chảy không ít máu, nhưng thương thế không có gì đáng ngại, chỉ là hắn bị Hoa Đóa đả thương tâm, cảm thấy cả người mệt mỏi."Ta không biết làm chuyện ngươi không thích, vải vóc. . . . . . Coi ta như không có đưa qua, ngươi không phải để trong lòng. A Thảo, sai Đinh thúc đưa Hoa cô nương về nhà."
"Vâng"
"Còn có. . . . . . Nhất định phải bắt được thích khách." Bàn giao toàn bộ, không nhìn hề thêm Hoa Đóa lần nữa, hắn sai khiến bọn hộ vệ hộ tống rời khỏi hiện trường.
"Hoa cô nương, xin mời."
Hoa Đóa theo dõi bóng lưng của hắn, liều mạng cắn răng mới không khiến nước mắt chảy xuống —— Trữ Nhạc, không phải ngươi nguyện để ý đến ta rồi sao? Nàng tự lẩm bẩm, lần đầu tiên đau lòng khổ sở như vậy.
Sào huyệt của Kỳ Tinh giáo ở nơi thâm sơn, đi vào là có thể cảm nhận được không khí thần bí cùng quỷ dị, hơn nữa ba năm qua đi, Giáo chủ Bái Hà rốt cuộc xuất quan, người trong giáo không khỏi căng thẳng tinh thần, nơm nớp lo sợ làm việc, rất sợ không cẩn thận sẽ bị Bái Hà lấy ra làm vật hy sinh cho thí nghiệm.
Cuối hành lang u ám là đại điện thần thánh của Kỳ Tinh giáo, trừ nhân vật có địa vị cao quý có thể đến gần bên ngoài, những người còn lại nếu là tự tiện xông vào, kết quả cũng chỉ có một con đường chết!
Lúc này Bái Hà mới xuất quan gọi trưởng lão trong giáo tập họp trong đại điện, chắc là muốn kế hoạch một chuyện đại sự có thể gây nên tinh phong huyết vũ (máu tanh mưa gió) trên giang hồ.
"Giáo chủ, tu luyện thành công chú ngữ của Hắc Ngục kiếm rồi sao?" Một trưởng lão hỏi.
Bái Hà giương lên nụ cười tà mị tràn đầy tự tin."Dĩ nhiên, tốn hao thời gian ba năm của ta, cuối cùng là luyện thành."
Ba năm này vì có thể nắm trong tay Hắc Ngục kiếm, hắn bế quan khổ tâm tu luyện, không chỉ học được chú ngữ trong tay, ngay cả võ công cũng tăng tiến không ít, hiện tại dường như trong toàn võ lâm không tìm ra nổi đối thủ có thể địch lại hắn.
Hôm nay chỉ cần bắt được Hoa Đóa, lợi dụng thần lực của nàng, là hắn có thể làm thiên hạ đệ nhất!
"Tìm được nàng sao?"
Các trưởng lão gật đầu, "Đúng, nghe nói nàng ở Trường An."
Bái Hà cười lạnh."Để mặc cho nàng ba năm, đến lúc nên tóm nàng trở lại dạy dỗ." Nắm chặt quả đấm.
Lúc ấy hắn chưa luyện thành chú ngữ của Hắc Ngục kiếm, hoàn toàn không đánh thắng Hoa Đóa nắm giữ thần lực lại kiềm giữ Hắc Ngục kiếm, vì có thể chuyên tâm tu luyện, cũng kiêng kỵ những danh môn chính phái kia đến đập phá náo loạn, đến lúc đó nếu lại kinh động đến nghĩa trang, nhưng mà sẽ hư chuyện lớn, Bái Hà biết mình phải khiêm tốn làm việc, cho nên ba năm này cũng chưa từng đi tìm qua Hoa Đóa, nếu không nàng đâu có thể nào tránh được thế lực của Kỳ Tinh giáo?
"Chỉ là bên người nàng có một nhân vật làm người ta khó giải quyết."
Bái Hà nheo lại mắt, "Người nào?"
"Là nghĩa lẫm công tử."
"Nghĩa lẫm công tử La Trữ Nhạc?"
"Không sai, cho tới nay chúng ta không tra ra bọn họ biết nhau như thế nào, thế nhưng tình cảm của hai người hình như không tệ, thường xuyên ở chung một chỗ." Trưởng lão nói qua tin tức thủ hạ đưa tới."Nhưng gần đây xảy ra chút ngoài ý muốn, nghĩa lẫm công tử thích khách hãm hại, trước mắt đợi trong trang viên nghỉ ngơi, không thường liên lạc với Hoa Đóa."
"Thậm chí có thích khách dám hành thích nghĩa lẫm công tử?"
"Thích khách đã bị bắt được, là Liễu Thiên Viễn —— trước bởi vì chuyện cùng phái Vọng Nhân mà tìm tới nghĩa trang, nhưng hắn không phục phán quyết của nghĩa lẫm công tử, lòng mang hận ý mới có thể hành thích. Bởi vì địa điểm hành thích là ở đất nghỉ ngơi của trang viên, cũng không phòng vệ sâm nghiêm giống như ở nghĩa trang, mới có thể khiến Liễu Thiên Viễn có cơ hội có thể dùng."
"Ý là, nghĩa lẫm công tử hiện tại đã là tự thân khó bảo toàn, vô lực chăm sóc đến Hoa Đóa thật sao?"
"Nếu muốn bắt được Hoa Đóa, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất."
"Thật tốt quá!" Bái Hà cười gằn."Trước khi những nhân sĩ chính phái kia còn chưa nhận thấy được Hắc Ngục kiếm, chúng ta phải nhanh chóng bắt được Hoa Đóa!"
"Đúng a! Chờ sau khi giáo chủ khống chế Hoa Đóa, nghĩa trang là cái thá gì? Thiên hạ đã thuộc về tayKỳ Tinh giáo rồi !"
Cao thủ tụ tập ở nghĩa trang, nhưng nếu không nhận được thỉnh cầu điều tra, hoàn toàn không quyền lực tham gia chuyện giang hồ. Mà trước đây Bái Hà khiêm tốn làm việc chỉ là lo lắng những người miệng đầy đạo nghĩa giang hồ kia sẽ vì Hắc Ngục kiếm đến chinh phạt Kỳ Tinh giáo, tiến tới cùng nghĩa trang cùng nhau liên thủ.
"Nghĩa trang, nghĩa trang, quả nhiên là cái gai trên đầu ta."
"Vì sao giáo chủ kiêng kỵ nghĩa trang như vậy? Một khi khống chế Hoa Đóa, là có thể phát huy uy lực của Hắc Ngục kiếm, đến lúc đó thiên hạ chính là của Kỳ Tinh giáo, hoàn toàn không cần phải sợ hãi nghĩa trang!"
"Ta không phải kiêng kỵ nghĩa trang, mà là kiêng kỵ nghĩa lẫm công tử."
" Võ công của nghĩa lẫm công tử mạnh hơn nữa, cũng không so được với Hắc Ngục kiếm chứ?"
Bái Hà nhất thời sắc mặt trở nên xanh mét."Không. . . . . . Chỉ sợ nghĩa lẫm công tử là nhân vật duy nhất ta không cách nào nắm trong tay được."
Ba năm này hắn nghiên cứu các loại bộ sách có liên quan Hắc Ngục kiếm, từ trong đó phát hiện được một phương pháp có thể phá giải thần chú của Hắc Ngục kiếm, mà người có thể thi hành phương pháp này, hắn chỉ nghĩ tới nghĩa lẫm công tử. . . . . . Vì để ngừa không may, trước khi nghĩa trang nhúng tay hắn phải đánh bại võ lâm những môn phái khác trước, trở lại chuyên tâm đối phó nghĩa lẫm công tử.
Bái Hà đè xuống lo lắng, ra lệnh cho thủ hạ."Truyền lệnh xuống bắt sống Hoa Đóa! Nhớ lấy không thể để cho người trong võ lâm phát hiện chuyện này, phải cẩn thận làm việc."
"Vâng" bọn thủ hạ gật đầu trả lời, rối rít đi ra đại điện.
"Thái Hồng Lâu" vào ban đêm càng thêm lộ ra vẻ náo nhiệt, là nơi rất nhiều khách tìm hoan nhiệt tình yêu thương .
Ở cửa có rất nhiều cô nương diện mạo xinh đẹp hướng mị nhãn về phía nam tử đi vào, một khi thấy vừa mắt, lập tức liều mạng làm nũng, làm cho nam nhân hoàn toàn không có lực chống đỡ, chỉ có thể bước vào thanh lâu.
Một vị nam tử trẻ tuổi dung mạo thanh tú, mặc áo màu đậm đứng ở trước cửa không ngừng hít sâu.
"Cũng sẽ không bị phơi bày, có lẽ có thể thành công công đi vào!" Hắn tự lẩm bẩm, khẩn trương nuốt nước miếng.
Nghe nói hôm nay là sinh nhật của nghĩa lẫm công tử La Trữ Nhạc, anh em tốt vì thương thế của hắn mới vừa khỏi hẳn mà chúc mừng, đặc biệt sắp xếp bữa tiệc ở Thái Hồng Lâu.
Hắn. . . . . . Không! Là nàng —— nàng sẽ trang phục thành nam nhân tới đến Thái Hồng Lâu, tất cả đều là vì La Trữ Nhạc."Tất yếu chạy tới thanh lâu chúc mừng sao?"
Nghĩ đến một đám cô nương xinh đẹp vây quanh bên cạnh La Trữ Nhạc, nhất thời vị chua xót xông lên tim của nàng."Nam nhân vẫn là ưa thích người xinh đẹp đúng không?"
Xem ra La Trữ Nhạc đã thức tỉnh, không hề nữa đem người bình thường là nàng làm thành bảo bối, nếu không tại sao liên tục mấy ngày cũng không tới tìm nàng đây?
"Hoa Đóa, ngươi chỉ là tới xác định hắn có tốt hay không mà thôi, đừng nữa suy nghĩ lung tung." Nàng nắm quyền, hít sâu một hơi.
La Trữ Nhạc bị thích khách gây thương tích, người của nghĩa trang bày tỏ thương thế của hắn đã không còn đáng ngại, nàng vốn tưởng rằng hắn sẽ đến tìm nàng giống như trước đây, vậy mà ai ngờ hắn vẫn không xuất hiện.
Mới đầu nàng làm bộ như không quan tâm, trong miệng còn la hét mình rốt cuộc thoát khỏi hắn, không ngờ nàng lại phải không ngừng nhớ tới từng lời nói từng hành động của hắn, có lúc thậm chí sẽ không tự giác lệ rơi đầy mặt.
Nàng giờ mới hiểu được —— thì ra là nàng đã sớm đặt La Trữ Nhạc trong lòng mình, không cách nào không quan tâm hắn.
Vì vậy nàng lấy dũng khí muốn đi thăm hắn, lại bị nghĩa trang người của ngăn trở, hi vọng nàng đừng quấy rầy La Trữ Nhạc dưỡng thương.
Có lẽ là nàng khiến La Trữ Nhạc thương tâm rất nhiều, nhân tài của nghĩa trang không chịu để cho nàng thấy hắn, hay là hắn hoàn toàn cũng không muốn lại theo nàng có qua cát, quyết tâm muốn cùng nàng phủi sạch quan hệ. . . . . . Nghĩ đến người, lòng của nàng đau, cũng nhanh hít thở không thông.
Nghe tới tối nay hắn sẽ đến Thái Hồng Lâu, nàng bởi vì không kìm chế được tâm tình nhớ nhung hắn mà tìm tới —— vì có thể thuận lợi tiến vào thanh lâu, nàng còn đặc biệt trang phục thành nam tử.
"Ta chỉ là muốn nói với hắn tiếng xin lỗi." Nàng một tay vuốt lồng ngực, "Có lẽ nói xong, trái tim cũng sẽ không lại đau nữa."
Nhất định là La Trữ Nhạc bởi vì nàng mà đau lòng, mà nàng cảm thấy rất áy náy mới có thể cảm thấy đau lòng, chỉ cần hắn nguyện ý tiếp nhận lời xin lỗi, nàng thì sẽ khôi phục bình thường.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Giọng nói của La Trữ Nhạc tràn đầy sự bất lực. "Nàng từng nói muốn ta vĩnh viễn ở cạnh nàng...Sao nàng có thể quên lời mình đã nói mà rời khỏi ta chứ? Đóa Nhi! Ta vẫn luôn luôn đứng im tại chỗ chờ đợi, nàng nhìn ta có được hay không? Ta. . . . . . Thật sự rất nhớ nàng."
Hoa Đóa dùng ánh mắt trống rỗng nhìn tuấn nhan trước mắt, tay cầm kiếm nâng lên!
Mắt thấy một màn này, mọi người chỉ có thể hốt hoảng kêu to, nhưng cũng vô lực ngăn cản việc chém giết sắp diễn ra.
Đối mặt tiếng la hét của mọi người, La Trữ Nhạc mắt điếc tai ngơ, người hắn nhớ mong trong lòng chỉ có Hoa Đóa —— hắn không thể xuống tay với Đóa Nhi, nếu ngay cả hắn cũng buông tha Đóa Nhi, nàng sẽ chết. . . . . .
"Đóa Nhi, nàng muốn giết ta sao?" Hắn đến gần nàng, nở nụ cười trên môi buồn rầu. "Nếu như tánh mạng của ta có thể làm nàng tỉnh lại, cho dù chết ở dưới mũi kiếm của nàng cũng không sao cả, nàng muốn giết thì hãy giết đi!" Chậm rãi nhắm mắt lại, từ bỏ việc né tránh.
"Giết đi! Hoa Đóa, mau giết hắn!" Bái Hà không ngừng hạ chỉ thị.
Nâng lên kiếm nhẫn tâm lấy xuống ——
Mọi người ở đây nhanh chóng rống to, cho là nghĩa lẫm công tử sẽ chết thảm dưới kiếm, ai ngờ lại có biến chuyển không ngờ——
Thanh kiếm kia đi xuống, chợt dừng lại trước mắt La Trữ Nhạc không nhúc nhích nữa. Trái tim của mọi người cũng bị bóp chặt, nín thở nhìn một màn kịch này.
La Trữ Nhạc mở mắt nhìn vào đáy mắt nàng, cảm xúc vừa mừng rỡ vừa đau đớn nháy mắt xuất hiện trong lòng. "Đóa Nhi, nàng còn nhớ rõ ta là ai đúng không? Ta là Trữ Nhạc!"
Trữ Nhạc? ! Hai chữ này đánh mạnh vào trong lòng Hoa Đóa, làm cho ánh mắt trống rỗng của nàng xuất hiện một cảm xúc khổ sở.
Hắn là ai? Tại sao vẻ mặt đau thương như vậy? Khi âm thanh thê lương năn nỉ của hắn truyền vào trong tai nàng thì một cảm giác chua xót bi thương không khỏi lan tràn ra từ ngực của nàng.
"Van xin nàng, trở lại bên cạnh ta, không cần lại để lại một mình ta một lần nữa, Đóa Nhi."
Nàng thở hốc vì kinh ngạc, cái âm thanh "Đóa Nhi" này giống như là một mũi đao sắc bén, một lần rồi lại một lần đâm vào trong cơ thể nàng, làm cho nàng cảm thấy vô cùng đau đớn!
Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được thâm tình của hắn, điều này làm cho bước chân của nàng không thể khống chế mà lui về phía sau —— tiếng kêu nặng nề này làm cho nàng chỉ muốn trốn.
Lúc này âm thanh của Bái Hà lại vang lên lần nữa, buộc nàng phải đi đối mặt.
Tay của nàng không thể khống chế giương cao, rơi xuống. . . . . . Mũi kiếm bén nhọn nhiều lần đánh úp về phía La Trữ Nhạc, nhưng mà mũi kiếm vẫn dừng lại trước mắt của hắn như cũ——dù thế nào nàng cũng không thể xuống tay giết hắn!
Thời gian giống như ngưng lại vào giờ khắc này, hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
Hắn khàn giọng thì thầm, "Ta biết ngay nàng còn nhớ rõ ta, sẽ không chịu bỏ ta đâu mà. Không sao, ta sẽ chờ, chờ nàng quay đầu lại."
Đóa Nhi của hắn nên đứng bên cạnh hắn, nở nụ cười sáng lạn, vui sướng vượt qua từng ngày, mà không phải chịu hết đau khổ như hiên tại. . . . . .
Hắn biết nàng đang đọ sức cùng chính mình, rơi vào sự đấu tranh tư tưởng, hơn nữa đã bị thương tích khắp người rồi.
"Không...không nên tới đây!" Min:::na ::Le"quy"đôn Đáy lòng của nàng kháng cự hắn đến gần, lại lại càng không tình nguyện giết hắn.
"Ta sẽ không bỏ rơi nàng!"
Vào giờ khắc này, trong mắt của nàng thoáng qua vẻ kinh hoảng, ngực tràn đầy cảm giác thống khổ, chua xót cay đắng trong nháy mắt xông lên cổ họng, đôi môi tái nhợt run run, thật lâu không nói ra được một câu.
"Hoa Đóa, ngươi đang làm gì vậy? Tại sao không giết hắn? Ta là chủ nhân của ngươi, mau giết hắn!" Mắt thấy nàng lần nữa bỏ qua cho La Trữ Nhạc, lòng Bái Hà như có lửa đốt hô to.
Giết hắn, giết hắn, giết hắn. . . . . . giọng nói của Bái Hà giống như âm thanh của ma quỷ, lần lượt hành hạ Hoa Đóa, khiến cho tay cầm kiếm của nàng run rẩy không ngừng, vẻ mặt nhăn nhó, khó chịu rên rỉ.
"Không. . . . . ." Không cần đọc! Nàng lắc mạnh đầu, cặp mắt trợn to, nhanh chóng giương kiếm đi về phía La Trữ Nhạc.
Một cuộc chém giết rốt cuộc bắt đầu ——
Nàng sử dụng kiếm pháp vô cùng nhanh nhẹn chính xác lại hung ác, một kiếm xuất ra, trời đất rung động, vạn vật như gặp phải gió mạnh, không tránh khỏi bị sụp đổ, hủy hoại.
Mà hắn biết rõ nàng đang dao động, vừa né tránh, vừa sử dụng Vân Nhiên kiếm pháp. "Đóa Nhi, không cần phải sợ, ta ở đây rồi! Nhìn ta, chỉ nghe lời nói của ta!"
"A!" Nàng hét lên một tiếng, trán toát ra mồ hôi lạnh —— khi Hắc Ngục kiếm cùng kiếm của hắn đối đầu thì có luồng khí lực đi vào thân thể của nàng, mơ hồ giữ chặt lại sự công kích của nàng.
"Đóa Nhi, ta tuyệt không bỏ rơi nàng! Ta sẽ tuân thủ cam kết. . . . . . Vĩnh viễn bảo vệ nàng. Cho nên nàng cũng phải như vậy, trở lại bên cạnh ta là tốt rồi, ta van xin nàng. . . . . ."
"Giết!" Nàng lặp chữ này lại lần nữa, âm thanh lạnh lùng, nhưng mà ánh mắt lại đau thương như thế, thậm chí ẩn chứa nước mắt.
Từng câu từng chữ hắn nói ra cũng làm cho nàng nghe được, thấy cả người đau đớn, tay cầm kiếm vẫn run rẩy, làm thế nào cũng không dừng lại được.
Hắc Ngục kiếm pháp cùng Vân Nhiên kiếm pháp giao chiến lần nữa, so chiêu, khi chạm vào nhau phát ra sức lực mãnh liệt, hai lực lượng một chính một tà đang so tài. Người khác kinh hãi nhìn loại kiếm pháp tinh xảo này, cảm thấy không thể chớp mắt.
Ở một bên xem cuộc chiến La Trữ Bình thấy hình ảnh trước mắt, hoảng sợ mở miệng, "Đinh thúc, kiếm pháp của đại ca. . . . . ."
"Thiếu gia sủ dụng Vân Nhiên kiếm pháp rất khác trước kia."
"Không sai, trước kia cảm giác uy lực chưa đủ, nhưng bây giờ. . . . . . Từng chiêu từng thức đều vô cùng mạnh mẽ, thật là dọa người!" Hắn không khỏi khen ngợi, "Tại sao có thể như vậy?"
"Chẳng lẽ là thiếu gia đã lĩnh ngộ ra Vân Nhiên kiếm pháp sao?"
La Trữ Bình ngơ ngẩn, nhớ tới lời nói thúc phụ từng nói qua. "Không, là Hoa Đóa! Là Hoa Đóa khiến đại ca trở nên mạnh mẽ!"
Trong lòng La Trữ Nhạc đã có ý nghĩ muốn bảo vệ một người, mà ý niệm kiên cường này hiện ra ở trên kiếm pháp, mới có thể phát huy ra thực lực cường đại như vậy.
Khi tà khí đụng phải chánh khí, rõ ràng từ từ suy tàn —— Hoa Đóa lần nữa lui về phía sau, thắng bại đã quyết!
Mọi người đều nín thở mà chờ đợi, chỉ có Bái Hà thấy tâm hoảng ý loạn, không dám tin lắc mạnh đầu.
"Không thể, không thể phá giải, đây chính là tâm huyết của ta, tuyệt đối không gặp phải phá giải!" Hắn gầm lên, dien'dan'le?quy?don...Minna..? thi triển khinh công chạy vội tới trước mặt bọn họ. "Hoa Đóa! Giết hắn đi!"
Ở dưới sự chống đối của hai luồng lực lượng, Bái Hà niệm lên chú ngữ, muốn quấy nhiễu cuộc tỷ thí này.
"A!" Hoa Đóa khó chịu hô lên, trong mắt không nhìn thấy bất luận cái gì, mất khống chế khiến cho kiếm pháp, không chỉ có hỗn loạn bước đi của mình, ngay cả hơi thở La Trữ Nhạc cũng trở nên không yên, một chút không may cũng có thể sẽ dẫn đến Tẩu Hỏa Nhập Ma.
"Đóa Nhi——" La Trữ Nhạc sợ sẽ thương tổn Hoa Đóa, khi kiếm nhanh chóng thoát khỏi bàn tay bay thẳng về phía nàng thì vội vàng buông tay, điều này cũng làm cho nàng nhân cơ hội tấn công một kiếm!
"Giết hắn đi!" một câu nói của Bái Hà khiến cho kiếm trong tay Hoa Đóa hung hăng chém tới.
Một kiếm này vừa mãnh liệt lại hung hãn, rừng cây bởi vì vậy mà chấn động, phát ra tiếng xào xạc như quỷ mị, trời đất cũng vì đó mà rung lắc không ngừng, cát bụi cũng bay lên mù mịt.
Ở bên trong gió kiếm, La Trữ Nhạc chỉ kịp sử dụng kiếm chống đỡ làm tiêu giảm sức lực của nàng, nhưng uy lực chỉ còn lại ba thành, đến nỗi hắn không thể nào ngăn cản một kiếm của nàng kia đâm lên lồng ngực của hắn ——
Máu tươi từ trong cơ thể hắn phun ra, máu tươi giống như ngọn lửa vẩy lên Hắc Ngục kiếm cùng. . . . . . áo trắng của Hoa Đóa!
"Thiếu gia, nghĩa lẫm công tử!" Nhân mã của nghĩa trang chạy như điên tiến lên, lập tức vịn La Trữ Nhạc đang xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ.
"Đóa. . . . . ." Hắn muốn tự tay chạm vào khuôn mặt đang ngây người như phỗng của Hoa Đóa, vết thương trên ngực lại làm cho hắn đau đớn đến mức muốn nói cũng không nói rõ được.
"Đi, tránh ra! Đóa, Đóa Nhi. . . . . ." Hắn ra sức kêu, cự tuyệt trợ giúp của mọi người, bước chân nặng nề nhào về phía nàng.
Mùi máu tươi truyền vào trong mũi Hoa Đóa, mu bàn tay của nàng có máu tươi nóng bỏng, cảm giác nóng rực như muốn thiêu đốt toàn thân của nàng, làm cho nàng cảm thấy khổ sở không chịu nổi.
Nhìn chằm chằm cặp mắt thâm tình của La Trữ Nhạc, phong ấn lòng của nàng hình như muốn giãy khỏi gông xiềng, trong đầu nàng không ngừng hiện ra nụ cười của nam tử trước mắt, bên tai của nàng cũng không ngừng nhớ đến giọng nói của hắn ——
Đóa Nhi, đừng tránh ta nữa, có được hay không?
Đóa Nhi, nàng hãy chấp nhận ở lại bên cạnh ta đi!
Đóa Nhi, nàng không muốn để ý tới ta sao!
Đóa Nhi, ta sẽ cùng với nàng, cũng sẽ chờ nàng, không nên quên ta liền ở chỗ này.
Đóa Nhi, van nàng hãy nhìn chân tình của ta đối với nàng có được không?
Đóa Nhi, Đóa Nhi, Đóa Nhi, trong miệng nam nhân ngốc nghếch kia vĩnh viễn chỉ có nàng, cho dù người khắp thiên hạ đều rời khỏi nàng mà đi, cũng chỉ có nam nhân ngốc nghếch kia còn đứng lại tại chỗ chờ đợi nàng. . . . . .
"Trữ Nhạc, Trữ Nhạc. . . . . . Sẽ không. . . . . ." Minna d.d.l'q'd Thân thể của nàng chấn động mạnh mẽ, phong ấn được giải trừ nhờ máu tươi của hắn.
Khi thấy dáng vẻ của La Trữ Nhạc máu me đầy người, cố gắng nhịn đau muốn đến gần nàng, nước mắt nàng rơi như mưa, phát ra tiếng khóc thổn thức, chạy tới ôm lấy hắn.
"Là nàng sao? Nàng trở về chưa?" sắc mặt La Trữ Nhạc tái nhợt.
"Vâng, ta đã trở về. . . . . . Ta trở lại bên cạnh chàng rồi." Nàng chỉ có thể khổ sở thất thanh, nước mắt lớn như những hạt đậu chảy xuống trên mặt của hắn.
"Thật, thật tốt quá." Bàn tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, trong lòng không còn nhớ thương, hắn rốt cuộc mệt mỏi nhắm mắt lại.
Nàng trở lại, nhưng hắn đây? Đáy mắt chứa đầy cảm giác đau đớn giống như bị vứt bỏ, nàng nắm thật chặt tay của hắn."Trữ Nhạc, chàng không thể bỏ ta lại!" Trái tim của nàng nhưu vỡ vụn ngửa mặt lên trời gào khóc.
"Hoa Đóa, ngươi. . . . . ." Bái Hà không thể nào tin nổi, không thể tưởng tượng nổi lắc đầu, sau một khắc chống lại ánh mắt oán hận của nàng, kinh hãi lùi ngược lại vài bước.
Sau khi nàng giao La Trữ Nhạc cho người của nghĩa trang, chậm rãi đứng lên, cầm Hắc Ngục kiếm trên đất lên tiến tới gần Bái Hà. "Ta muốn giết chết ngươi!"
"Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi phải nghe ta, Hắc Ngục mở ra. . . . . ."
Bái Hà nóng nảy niệm chú ngữ, nhưng bước chân của nàng cũng không dừng lại, giương kiếm linh hoạt giáng xuống!
Bái Hà không kịp né tránh nữa, ngay cả kêu cũng không kịp kêu đã bỏ mạng ở dưới Hắc Ngục kiếm.
Máu, lần nữa phun ở trên kiếm, lúc này khóe mắt Hoa Đóa rưng rưng, vẻ mặt cũng là lãnh khốc (lạnh lùng+tàn khốc) lại không có tình.
Bái Hà lợi dụng Hắc Ngục kiếm giết bao nhiêu người vô tội, hôm nay lại chết thảm ở dưới Hắc Ngục kiếm, có vẻ đặc biệt châm chọc. Kỳ Tinh giáo trở thành rắn mất đầu, cũng chỉ là đám người ô hợp, vì vậy dưới sự vây công của võ lâm nhân sĩ nhanh chóng tan tác như chim muông rồi.
Trận võ lâm phân tranh bởi vì dã tâm này nhờ có nghĩa lẫm công tử ra tay, rốt cuộc kết thúc mỹ mãn.