Dọc theo đường đi, tất cả người trong trang viên đều trợn to mắt, lớn tiếng la lên rối rít, "Thiếu gia! Cẩn thận. . . . . ."
"Không nên tới!" Hắn cự tuyệt bất kể người nào đỡ, dùng sức rống to. "Đóa Nhi! Ta muốn tìm Đóa Nhi. . . . . . Ở nơi nào? Đóa Nhi. . . . . ." Nhớ mong người yêu, vì vậy La Trữ Nhạc dựa vào ý chí đi ra cửa chính.
Sáng sớm, trời vừa mới sáng, người trên đường phố còn thưa thớt.
Hắn đứng ở trên đường cái, bất lực nhìn xung quanh.
"Trữ Nhạc công tử, ngươi quá làm càn rồi!" Hoàng Thúy Nhi vẫn đi theo bên người hắn không nhìn nổi, lập tức vịn hắn, "Mau trở về nghỉ ngơi!"
"Tránh ra! Buông ta ra." Hắn đẩy nàng ra, thở hổn hển.
Nàng suýt chút nữa ngã nhào, nhìn bàn tay trống rỗng, không cam lòng nói: "Sao chàng đối xử với ta như vậy? Mấy ngày nay đều là ta canh giữ ở bên giường chăm sóc chàng mà!"
"Chúng ta đâu có bất kỳ quan hệ gì?" Hắn lạnh lùng nhìn nàng.
"Cái gì?" Bị bộ dáng lạnh lùng của hắn hù dọa, ngay sau đó nàng lắc lắc đầu, thuyết phục mình đây là ảo giác, lấy dũng khí nói: "Ta là vị hôn thê của chàng, tại sao lại không có không quan hệ với chàng chứ?" Nàng ta lại ôm cánh tay của hắn lần nữa.
"Vị hôn thê? !"
"Đúng vậy! Bá phụ đã đến cửa xin cưới, cha mẹ ta cũng đã đồng ý cuộc hôn nhân này, đương nhiên ta là vị hôn thê của chàng rồi."
Hắn dùng lực hất tay của nàng ra, "Ngươi? Ngươi là ai à? Ta không nhớ ta biết ngươi, làm sao có thể sẽ đáp ứng việc hôn sự này chứ? Buồn cười!" Ánh mắt của hắn lãnh khốc, giọng nói vô tình tàn nhẫn.
"La Trữ Nhạc! Làm sao chàng có thể nói ra lời như thế?" Sắc mặt của nàng tái nhợt, xấu hổ biến thành giận dữ.
Nhắm mắt lại, hắn cố nén đau đớn do vết thương hành hạ, cắn răng nặn ra lời nói. "Ngươi...ngươi đừng làm phiền ta, nếu không cút. . . . . . Đừng trách ta không khách khí!"
Tại sao người bên cạnh hắn không phải là Hoa Đóa? Nữ nhân này thật là phiền phức muốn chết, giờ phút này hắn không nhàn hạ thoải mái mà bày ra bộ mặt thiện lương, chỉ muốn phải nhanh chóng tìm được Hoa Đóa!
"Chàng!" Hoàng Thúy Nhi bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm chân động, lúc này mới phát hiện hắn cũng không dịu dàng, thân thiết như trong tưởng tượng của nàng, ngược lại là máu lạnh vô tình. . . . . . Thật, thật là đáng sợ đó! Vì vậy nàng khóc lớn rồi chạy mất.
"Thiếu gia." Đinh thúc thu hết tất cả chuyện trước mắt vào mắt, gương mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
"Đổi cho ngươi tới khuyên ta sao? Không! Ta không nghe. Ta chỉ muốn Đóa Nhi, chỉ cần nàng. . . . . . A. . . . . ." Hắn lắc đầu, bởi vì động tác mạnh mới vừa rồi mà kéo rách vết thương, không khỏi thở hốc vì kinh ngạc.
Đinh thúc nhìn máu đỏ tươi làm ướt vạt áo trên ngực hắn, cảm thấy đau lòng không dứt. "Đinh thúc sẽ giúp người tìm được Hoa cô nương, người trở về trước có được hay không? Vết thương của người cũng nứt ra rồi!"
Thương thế của hắn quá mức nghiêm trọng, thật vất vả mới khép lại, hiện tại lại nứt ra, máu tươi chảy ròng ròng. . . . . . Một thân áo trắng của hắn dường như đã bị nhuộm thành màu đỏ, hình tượng này thật sự là quá kinh hãi rồi.
"Đinh thúc, tại sao Đóa Nhi muốn rời đi ta? Tại sao?" kiên cường của hắn rốt cuộc tan rã, khóc ồ lên hệt như đứa bé, "Ta thật sự không thể không có nàng. . . . . . Nàng rốt cuộc ở đâu?" Giọng nói mang theo tiếng khóc nồng đậm.
"Thiếu gia. . . . . ." hốc mắt Đinh thúc cũng ửng hồng theo.
Hắn nắm quả đấm, chịu đựng đau đớn do vết thương bị xé rách, kêu hết hơi sức, "Đóa Nhi. . . . . . Ta biết rõ nhất định nàng đang ở đâu đó nhìn ta. . . . . . Đừng né tránh ta nữa, có được hay không? Ta rất nhớ nàng. . . . . . Nàng thật sự muốn bỏ rơi ta sao? Đóa Nhi, mau ra đây, mau ra đây. . . . . ."
Hắn một tay vỗ trán, tuấn nhan tái nhợt trở nên trắng bệch, thân thể lảo đảo giống như sau một khắc sẽ té xỉu trên đất. "Rốt cuộc muốn làm sao thì nàng mới nguyện ý, nguyện ý trở lại?" Hắn đã bó tay hết cách.
Khi hắn rơi vào tuyệt vọng thì đột nhiên hông của hắn bị người ôm lấy, sau lưng truyền đến một luồng ấm áp, làm cho thân thể của hắn hơi bị cứng đờ lại.
Sẽ là nàng sao? Hắn chậm chạp cúi đầu thấy một đôi tay nhỏ bé, tâm tình thoáng chốc từ kinh ngạc chuyển biến thành mừng rỡ như điên. "Phải . . . . . Đóa Nhi?" Chậm rãi xoay người, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa lê đẫm mưa*.
*hoa lê đẫm mưa: Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý Phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.
Bởi vì nàng xuất hiện, trái tim buộc chặt của hắn rốt cuộc buông lỏng. Lại bởi vì nước mắt của nàng, tim của hắn lại bắt đầu mơ hồ co rút đau đớn.
Nàng thật sự là nhược điểm của hắn mà!
"Đúng, đúng là ta! Trữ Nhạc, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta cho là chỉ cần ta biến mất, tất cả sẽ yên bình. . . . . ." Nàng nghẹn ngào.
Kể từ khi biết được người trong thiên hạ bởi vì nàng mà tìm đến nghĩa trang gây phiền phức, nàng đã quyết định rời khỏi nghĩa trang. Vốn nên tìm một chỗ trốn đi, lại bởi vì không bỏ được La Trữ Nhạc nên nàng luôn chạy đến xung quanh hỏi thăm tin tức.
Mỗi đêm nàng đều không thể ngủ được, le^q!uy&don trong đầu đều đầy ắp khuôn mặt của La Trữ Nhạc, cho nên sáng sớm hôm nay nàng bỏ chạy, ai ngờ lại thấy được hắn suy yếu, thân thể bị thương, gào thét tên của nàng.
Lòng của nàng bị thương, không thể làm bộ như không thấy hắn, càng không thể ngăn cản tình cảm nồng đậm trong lòng đối với hắn, nên xúc động vọt ra ôm lấy hắn.
"Đóa Nhi ngu ngốc, tại sao nàng cho là như vậy? Nàng không ở bên cạnh ta, ta phải làm như thế nào đây?" Hắn không để ý thương thế trên ngực, ôm chặt lấy nàng. "Ta đã chịu đủ cảm giác đuổi theo phía sau nàng rồi! Đóa Nhi, nàng không yêu ta cũng không sao. . . . . . Chỉ cần đừng biến mất là tốt rồi, đồng ý với ta...ta van nàng đồng ý với ta!"
Nghe hắn hèn mọn cầu khẩn, nước mắt của nàng đổ rào rào chảy xuống, "Trữ Nhạc, ta đã mang cho chàng bao nhiêu phiền toái! Chẳng lẽ chàng không chán ghét ta sao?"
Hắn khàn khàn mở miệng: "Ta đây liều mạng chính là muốn lưu lại nàng, làm sao sẽ chê nàng phiền toái chứ? Chỉ cần nàng nguyện ý theo ta, bất kể muốn ta bỏ ra cái giá gì ta cũng làm, nàng hiểu không?"
"Ta biết, sau này ta sẽ không tiếp tục trốn tránh nữa, cũng sẽ không bỏ lại chàng nữa." Nàng quyết định bỏ tất cả băn khoăn, cho dù bị người khác gọi là kẻ gieo họa, là người làm hại hắn, nàng cũng sẽ không lùi bước nữa. "Ta đồng ý với chàng, ta sẽ ở bên chàng cả đời."
"Đóa Nhi, cám ơn." Hắn rất vui mừng khi nghe được câu này, nắm tay của nàng nhưng cả người bởi vì mất máu quá nhiều nên bắt đầu cảm thấy váng đầu hoa mắt.
"Trữ Nhạc!" Lòng của nàng thấy kinh hãi, nhìn chằm chằm áo hắn bị máu nhuộm đỏ, "Đừng nói ahhh... Đừng nói ahhh... Chúng ta đi về trước."
"Hoa cô nương, ta tới giúp một tay!"
"Không, ta có thể." Trực tiếp vác hắn trên vai, nàng nhanh chóng đi vào bên trong trang viên của nghĩa trang.
Đinh thúc nhíu mày, nhìn thấy hình ảnh kỳ lạ này, không khỏi cười ra tiếng. "Thật tốt quá, thiếu gia, Hoa cô nương thật sự trở lại bên cạnh người rồi."
Tình yêu của La Trữ Nhạc cuối cùng đã đơm hoa kết trái rồi, hắn thật lòng cảm thấy vui vẻ cho thiếu gia.
Hoa Đóa nhắm mắt bước ra bước đầu tiên, lập tức có cô nương đến chào đón.
"Ai yêu, công tử tuấn tú, đi vào ngồi một chút đi!" Cô nương khoác tay của hắn, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Vị công tử này có da thịt tuyết trắng, xem ra thật mềm mại, thân hình cũng nhỏ thấp so với nam tử bình thường. . . . . . Hắn thật sự là nam nhân sao?
"Khụ, thật ra thì ta là nghĩ. . . . . ." Nhìn thấy ánh mắt khác thường của nàng, Hoa Đóa vội vàng đè thấp giọng nói."Ta là. . . . . ."
"Muốn đi vào ngồi một chút sao? A, công tử nói sớm đi! Mau vào." Lôi kéo Hoa Đóa đi vào Thái Hồng Lâu.
Bên trong Thái Hồng Lâu cực kỳ náo nhiệt, một đám cô nương xinh đẹp rúc vào bên cạnh khách, cùng nhau uống rượu mua vui.
Hoa Đóa chưa từng tới nơi như thế này có vẻ không được tự nhiên, không ngừng hết nhìn đông tới nhìn tây, chờ đợi có thể tìm thấy La Trữ Nhạc.
Hắn ở đâu? Nàng không thấy bóng dáng của hắn xung quanh, nghĩ đến thân phận tôn quý của hắn, nhất định là được an bài đến sương phòng kín đáo.
"Công tử, mau tới đây ngồi."
"Cô nương, ta có thể lên lầu không đây?"
"Cái này. . . . . . Hôm nay có khách quý bao hết trên lầu, có thể không tiện lắm."
Tên kia khách quý nhất định là La Trữ Nhạc! Hoa Đóa gật đầu một cái —— nàng không phải là không thể đi lên!"Cô nương, ta tới nơi đây là vì tìm người. . . . . ."
"Ta hiểu rõ, công tử là tới tìm Tiểu Tuyết ." Tiểu Tuyết sờ lên gò má của Hoa Đóa, không khỏi sửng sốt một chút, vẻ mặt nghi ngờ —— quái, làn da của một người đàn ông làm sao lại có vẻ non mịn của một cô nương chứ?
Tiểu Tuyết là ai à? "À, không phải như vậy, ta không biết Tiểu Tuyết nào. . . . . . A! Cô nương xin buông tay." Hoa Đóa nói đến một nửa, phát hiện một đám cô nương bao vây quanh nàng, còn không ngừng bàn luận xôn xao.
"Tỷ tỷ, vị công tử này thật kỳ quái, da tay của hắn đặc biệt sờ rất tốt!"
"Xem ra cũng thật tuấn tú, ai yêu, còn có thể đỏ mặt !" Cô nương được gọi là tỷ tỷ to gan vuốt mặt của Hoa Đóa, cười đến cười run rẩy hết cả người.
Bao lâu không có đụng phải tiểu tử trẻ trung như vậy à nha? Bọn họ lộ ra nụ cười xấu bụng, nhìn chằm chằm Hoa Đóa không tha.
Bây giờ là sao vậy? Cảm giác không kịp bỏ chạy sẽ bị ăn hết —— Hoa Đóa luôn luôn tỉnh táo nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của bọn họ, nhất thời bị sợ đến đầu tóc dựng đứng, sợ phải lùi lại vài bước."Các ngươi, các ngươi đừng tới đây, ta...ta rất nguy hiểm, ngộ nhỡ các ngươi bị thương tổn sẽ không tốt."
"Ngươi rất nguy hiểm? Ha ha ha, đúng vậy! Công tử thật là nguy hiểm, tiểu nữ tử hơi sợ." Họ mới không thèm để uy hiếp của hắn ở trong mắt, từng bước một đến gần hắn.
Trời ạ! Tại sao nàng sẽ cảm thấy nữ nhân so nam nhân còn đáng sợ hơn đây? Hoa Đóa mãnh liệt lắc đầu, mắt thấy họ sẽ tới gần, bị sợ đến đưa tay đẩy —— lại sợ thương tổn được họ, sức lực thu lại mấy phần.
"A ——"Tiểu Tuyết là người đầu tiên gặp nạn, tiếp theo là tiểu Diễm, Tú Nhi, Mẫu Đan. . . . . . Từng người một giống như là túi vải bay ra ngoài, trực tiếp ngã tới bên cạnh bàn.
Hình ảnh thần kỳ xuất hiện, họ giống như là đang đùa giỡn một kỹ năng đặc biệt, một chồng lên một, lặp lại cho đến khi xây xong tháp lôi phong bằng thịt người hoàn mỹ. . . . . . Lúc này, Pháp Hải hiện thân. . . . . . Không, không phải, Lý ma ma mặt đầy son phấn phe phẩy cái mông đi ra, nhìn thấy thảm cảnh, thét chói tai.
"A —— là ai tàn nhẫn chỉnh những cô nương này thành như vậy?" Nàng trừng mắt hạnh, rống giận hỏi.
Tất cả cô nương cùng khách tìm hoan đều sợ ngây người, rối rít đưa ngón tay hướng mặt Hoa Đóa đang áy náy.
"Đã sớm nói ta rất nguy hiểm. . . . . . Thật xin lỗi, là ta dùng quá sức rồi." Nàng đã rất khắc chế lực tức giận.
"Ngươi? !" Lý ma ma mắt thấy hắn có dáng vẻ gầy yếu, hoàn toàn không tin.
"Ma ma không nên xem thường hắn. . . . . ." Tiểu Tuyết bị đặt ở dưới cùng yếu đuối nói, "Hắn thật là đáng sợ. . . . . ."
"Lại dám ở trong Thái Hồng Lâu gây chuyện, người đâu! Mau bắt hắn lại."
Hoa Đóa không muốn tổn thương người vô tội nữa, kịch liệt nói: "Các ngươi đừng đi tới nữa, sẽbị thương đấy!"
"Hãy bớt lời nói nhảm đi!"
"Vị này ma ma, ta chỉ là tới tìm người, cũng không ác ý."
"Tìm người?" Lý ma ma hếch mày lên."Tìm ai?"
"Ách. . . . . . La Trữ Nhạc."
"Cái gì? Nghĩa lẫm công tử?" Lý ma ma nhìn hắn chằm chằm, "Tiểu tử thốii! Không phải ngươi là sẽ thám tử thanh lâu bên cạnh phái tới chứ? Muốn mang đại khách quý của chúng ta đi, không có cửa đâu!"
Hoa Đóa lắc đầu, "Không phải, ta không có. . . . . ."
"Các ngươi còn ngẩn người tại đó làm gì? Mau bắt hắn lại cho ta!"
"Ai! Tại sao chuyện biến thành như vậy?" Hoa Đóa hốt hoảng kêu, nhìn bọn cận vệ chạy như điên tới, chỉ có thể ra quyền chống cự.
Bang bang! Quả đấm mạnh mà có lực vừa ra, một đám đại hán giống như Phi Long Tại Thiên —— trực tiếp đụng vào cột lầu hai, rồi quăng mạnh xuống đất, tiếng kêu gào nổi lập tức lên bốn phía.
Phi Long tại thiên: rồng bay giữa trời.
"Gặp quỷ, chuyện này quá đáng sợ!" khách tìm hoan kích động kêu to, chạy trốn tứ phía.
Lúc này một nha hoàn tuổi nhỏ vừa vặn xuống lầu, mắt thấy sự việc náo nhiệt này, không khỏi hết sức bội phục Hoa Đóa.
"Vị này. . . . . . Ah?" Nhìn thấy quần áo trên người Hoa Đóa trở nên xốc xếch, có cảm giác quái dị không nói ra được, lại thấy cái mũ méo sẹo trên đầu hắn, lộ ra một chút sợi tóc, lập tức lòng hiếu kỳ nổi lên, đưa tay lấy xuống cái mũ của Hoa Đóa, trong nháy mắt một đầu tóc dài đen mượt rơi xuống."Ma ma, nàng là một cô nương!" Nha hoàn hô to.
Hoa Đóa thất kinh, không hiểu vì sao tìm La Trữ Nhạc sẽ gây ra được nhiều chuyện như vậy, đều do nàng nhất thời mất khống chế ra quyền. . . . . ."Một cô nương gia lại mặc nam trang chạy tới thanh lâu, còn nói muốn tìm nghĩa lẫm công tử, rốt cuộc có rắp tâm gì?" Lý ma ma liếc mắt thấy Thái Hồng Lâu bị phá hư, tức giận tới mức giậm chân. "Ngươi phải bồi thường tổn thất của ta sao đây?"
Hoa Đóa lùi thẳng hướng ngược lạ, "Vị ma ma này, ta cũng chỉ là muốn gặp La Trữ Nhạc một lát, cũng không muốn gây ra phiền toái. . . . . ."
"Tìm nghĩa lẫm công tử chỉ là lấy lý do phải không? Bởi vì ngươi không có tiền bồi thường, nghĩ hết biện pháp muốn lợi dụng lòng tốt của nghĩa lẫm công tử đúng không?" Ánh mắt của nàng tràn đầy khinh thường."Nha đầu thối! Xem bộ dạng nghèo kiết hủ lậunày của ngươi, không phải là ngươi cũng muốn nói với ta ngươi và nghĩa lẫm công tử có giao tình chứ? Bằng ngươi cũng muốn quấn lên hắn, ngươi có xấu hổ hay không vậy?"
Trái tim Hoa Đóa như bị đánh mạnh một cái, cắn chặt môi dưới —— nàng luôn cho rằng là nàng với cao La Trữ Nhạc, chính tai nghe thấy người khác nói ra miệng, vẫn cảm thấy rất khổ sở.
"Người đâu! Mau bắt nàng lại đưa cho quan phủ."
"Ma ma, chúng ta, chúng ta không dám."
"Hừ! Sợ cái gì?" Lý ma ma nhìn Hoa Đóa đang sững sờ, không khỏi nhếch mép lên —— nha đầu này xem ra là hoảng hồn rồi."Chẳng qua chỉ là một nha đầu nghèo hèn!" Đưa tay lôi kéo tóc của Hoa Đóa, mười phần mạnh tay.
Hoa Đóa đau đến mức nước mắt ròng ròng, nhưng bởi vì sợ tổn thương người vô tội, đến nỗi lại không dám ra quyền."Ngươi. . . . . . Buông tay. . . . . ." Nàng phải nhẫn nại, nhẫn nại. . . . . . Thật là đau đó!
"Ngươi cũng biết sợ á!" Lý ma ma hừ lạnh."Nếu không có tiền, lập tức ngoan ngoãn để cho người ta dạy dỗ một trận, ta sẽ coi như ngươi đã bị trừng phạt mà bỏ qua cho ngươi, không báo quan xử lý."
"Nàng mà sợ ư!" Bị chưởng phong cường hãn của Hoa Đóa sửa chữa qua, các cô nương không chịu được giọng điệu này, rối rít nhào tới trước.
"Các ngươi. . . . . ." Hoa Đóa sợ hãi sức lực của mình, có vẻ vướng chân vướng tay, ngược lại bị họ thừa cơ vây công.
Đột nhiên, cửa một gian nhà được mở ra, một nam tử diện mạo tuấn tú bước ra cửa, lấy giọng nói lười biếng nói, "Chuyện gì gay gắt, quyết liệtvậy?"
Lý ma ma thấy khách quý xuất hiện, vội vàng tiến lên."Không có gì, đang giáo huấn một nha đầu không thức thời, nghĩa lẫm công tử mau vào đi thôi!"
Hắn nheo lại mắt, đang muốn đi về sương phòng thì đột nhiên nghe được một giọng nói run rẩy——"Trữ Nhạc!"
Thân thể hắn cứng đờ, rất nhanh quay đầu nhìn về phía đám người tụ tập ở xa, là âm thanh của Đóa Nhi——"Đóa Nhi!" Lòng hắn như lửa đốt mà kêu lên.
Lý ma ma lại ngăn ở trước mặt hắn."Nghĩa lẫm công tử muốn đi đâu vậy?"
"Tránh ra!" Tròng mắt thâm thúy lạnh lùng, lạnh nhạt nói qua.
Lý ma ma chưa từng thấy qua nghĩa lẫm công tử âm trầm như vậy, sợ hãi lập tức tránh ra một bên.
La Trữ Nhạc đi nhanh về phía trước, mọi người nhanh chóng nhường đường, nhìn một cái lập tức thấy được Hoa Đóa đang ngã ngồi trên đất, hắn thở dốc vì kinh ngạc, trái tim chỉ cảm thấy một hồi đau nhói —— làm sao mà nàng lại trở nên chật vật như vậy?
Tóc Hoa Đóa rối tung, y phục trên người bị kéo tới rách mướp, bộ ngực thậm chí bị lộ một nửa, lộ ra da thịt trắng như tuyết, dường như có thể thấy được cảnh xuân. . . . . . Hắn vội vã đứng ở trước mặt nàng, cởi áo khoác xuống bao chặt lấy nàng, cũng hung ác nhìn chằm chằm bọn nam tử đứng vây xem ở một bên, rất muốn đào cặp mắt của bọn hắn ra!
"Gặp ngươi một lần thật là khó khăn." Chưa từng bị nhiều như vậy cô nương vây lại tấn công, hiển nhiên nàng không có cách nào trấn định tinh thần.
Hắn chống lại mắt của nàng, nắm chặt quả đấm run rẩy, phát hiện được trên gương mặt thanh tú của nàng có các vết cào nông sâu. . . . . . Hắn là trăm phương ngàn kế cỡ nào muốn bảo vệ nàng, ngay cả một lời nói nặng cũng không nói được với nàng, kết quả lại có người can đảm dám tổn thương nàng ——
"Đóa Nhi, ta tới đây."ôm lấy eo nàng, con mắt căm tức nhìn khuôn mặt sợ hãi của Lý ma ma.
"Nghĩa lẫm, nghĩa lẫm công tử, ta không biết nàng. . . . . ." Âm thanh của nàng run run, cho dù La Trữ Nhạc không có tỏ rõ quan hệ cùng vị cô nương kia, nhìn qua cũng có thể biết được hắn có bao nhiêu che chở nàng ấy. . . . . . Nàng xong đời rồi!
"Tất cả hư hại đều tính trên đầu ta, không cho phép truyền đi chuyện ngày hôm nay, ngộ nhỡ ta nghe đã có người nói tới chuyện này, ta tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi, hiểu chưa?" Hắn biết Hoa Đóa rất kiêng kỵ bị người khác biết được hơi sức của nàng, hôm nay nhiều người thấy được thần lực của nàng như vậy, nàng nhất định sẽ cảm thấy rất lo lắng, mới có thể mặc cho người khác khi dễ mà không nguyện ra tay giống như bây giờ.
Hắn không thích nàng toát ra dáng vẻ sợ hãi, chỉ cần có thể tiêu trừ sợ hãi của nàng, bất kể bỏ ra giá cao bao nhiêu hắn cũng không quan tâm.
"Vâng, vâng." Lý ma ma gật đầu như bằm tỏi, không dám cò kè mặc cả.
Cúi đầu nhìn Hoa Đóa trong ngực chưa hồi hồn, hắn lại bắt đầu cảm thấy đau lòng —— đứa ngốc Đóa Nhi này!