Hồ Điệp nhìn tên đang bán kẹo hồ lô ở phía trước thì miệng cười vui vẻ đầy phấn khích nhìn Hàn Phong nói: “ Ta muốn ăn kẹo hồ lô đường.” Nói gì thì nói nàng vẫn là chưa lớn, thích ăn kẹo cũng là chuyện bình thường.
Hàn Phong ngạc nhiên nhìn Hồ Điệp một cái rồi nắm tay nàng đi tới chỗ tên bán kẹo hồ lô, mua hai cây nhưng hắn không ăn. Nàng cầm một cây đưa lên miệng cắn một viên ăn thử, nhai nói: “ Rất ngon..Ha ha..” Đưa lên miệng hắn nói: “ Nà, ăn thử đi.”
“ Không.” Ai đó nhất quyết từ chối.
Hồ Điệp lườm hắn, lấy tay gỡ một viên kẹo ra rồi đưa sát miệng hắn chạm cả môi của hắn, miệng nàng há ra: “ A..” Nàng cố gắng nhịn cười trước hành động này của mình.
Hàn Phong nhíu mày nhìn nàng nhưng miệng vẫn mở ra cho nàng đút kẹo cho ăn, hắn nhai nhai. Đây là lần đầu hắn ăn kẹo hồ lô đường và bị cho ăn bằng cách đó.
Hoàng thượng ăn kẹo hồ lô đường, chuyện này nên đăng báo. Miệng nàng cười hỏi: “ Ha ha..Ngon không?” Thấy hắn khẽ gật đầu, nàng cười nói: “ Nó ngon là do người đút cho huynh ăn..Ha ha..” Rồi nàng cầm cây kẹo đưa vào miệng ngậm cắn nhai nhai như một đứa trẻ.
“ Sao chứ? Nhờ nàng sao?”
Hồ Điệp gật đầu: “ Đúng vậy!!!”
Không đợi hắn nói gì thì nàng nắm tay hắn kéo đi tới xem mấy sạp bán hàng đồ mỹ nghệ..
“ Hai vị muốn mua hình con gì?” Ông chủ sạp bán đồ bằng đất sét nhìn hai vị khách tay trong tay. Đúng là hạnh phúc. Vị công tử này tuấn tú bất phàm!!!
Nàng nhìn mấy con vật kia, tay sờ sờ, lấy hết cái này tới cái khác còn miệng luôn cười. Ngước nhìn Hàn Phong cười cười rồi nói với ông chủ: “ Đại thúc lấy cho ta một con heo đi.”
“ Một con? Không lấy một đôi sao?” Ông chủ ngạc nhiên nhìn hai người hỏi. Những người tới mua đều mua một đôi.
Hàn Phong không nói gì cả. Hắn và nàng giống một đôi lắm sao?
“ Sao ạ?” Nàng cười cười nhìn ông: “ Một con thôi ạ!” Heo mà cũng bán theo kiểu uyên ương sao???
Ông chủ ngạc nhiên nhìn nàng sau đó nhìn Hàn Phong, công tử thì lạnh lẽo còn cô nương này thì tinh nghịch vô cùng. Ông đưa con heo cho nàng nói: “ Nên giữ thật kĩ.” Miệng cười ôn hoà nhìn hai người.
Mày liễu nhíu lại nhìn ông có vẻ không hiểu ông định ám chỉ điều gì, bỗng nàng cười gật đầu nói: “ Vâng, nhất định sẽ giữ kĩ, không để mất!!!” Ông muốn mình bảo quản con heo bằng đất sét này thật tốt sao? Chắc là vậy rồi!!! Món đồ đầu tiên mà mình mua được mà, dĩ nhiên giữ kĩ rồi!!!
Giữ? Hàn Phong đưa đôi mắt lạnh nhìn ông rồi nhìn người bên cạnh hắn, không biểu lộ gì. Sau khi cầm con heo nho nhỏ bằng đất thì Hồ Điệp vừa đi vừa cười nghiêng ngửa.
“ Sao vậy?” Nhìn nàng có vẻ, lúc nào cũng vui cười được thì phải?
Nàng cầm con heo trên tay cười: “ Không thấy..Ha ha..Nó..nó..giống huynh sao? Đồ ngốc..Ha ha..”
Thấy hắn tức giận nhìn nàng, cười vu vơ: “ Hơ hơ..Ta nói đùa thôi!” Tên này chẳng vui gì hết. Hắn mà nói đùa thì chả còn ai sống được!!!
Sau đó, Hồ Điệp kéo Hàn Phong tới một quầy bán đủ các loại hạt khô ở ven đường. Mùi thơm của những loại hạt bốc lên nàng cắn môi nhìn chúng, có nhiều loại hạt nàng chưa ăn bao giờ.
Miệng cười tươi nhìn tên bán hạt nói: “ Huynh lấy cho ta hạt này, hạt này, hạt này, hạt này...Và cả hạt này nữa.”
Tay nàng chỉ muốn gần hết tất cả các loại hạt, chỉ nhanh tới nổi mà tên bán hàng hoa cả mắt và chóng cả mặt với nàng.
Tên bán hàng nhìn nàng trân trối, hắn ta không ngờ nàng ăn nhiều tới vậy. Hắn ta đã bán hạt khô đã được 4-5 năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy ai lại mua nhiều lúc gần hết tất cả loại hạt như nàng đây, đa phần khách tới mua chỉ toàn là lấy hai loại hoặc ba loại với số lượng nhiều, còn nàng thì ăn hỗn hợp một lần cả mười mấy loại.
Tên bán hàng thần tốc bỏ mấy loại hạt vào các bao nhỏ xong thì nhìn nàng nói: “ Lần sau, tiểu thư hãy đến ủng hộ quầy hàng ta nữa nha. Ta sẽ giảm giá cho.” Rồi hắn ta cười nhìn nàng nhưng nhìn tới gương mặt lạnh của người đứng bên cạnh nàng thì hắn có vẻ hơi sợ. Cô nương này chắc rất là đẹp, tuy thấy nửa khuôn mặt!!! Vị công tử vô cùng tuấn tú này sao lạnh dữ vậy??? Làm người ta thấy là phát run lên vì sợ!!!
Nàng cười nhìn hắn ta nói: “ Yên tâm, ta sẽ đến ủng hộ thường xuyên.” Rồi nàng đi.
Tay nàng cầm hai túi hạt còn tay Hàn Phong thì cầm hơn chục túi. Miệng cắn nhai không ngừng và còn đút cho tên đi cùng, vì hắn đâu còn tay đâu nữa mà tự cắn ăn được.
Hàn Phong nhìn mấy túi hạt khô vừa mua rồi lại nhìn nàng: “ Nàng ăn ít thật.” Nếu Tam đệ mà không đem nhiều tiền thì không biết phải làm sao?
Nàng gật đầu: “ Bình thường thôi.” Câu châm ngôn về ăn của nàng: Nếu đã không ăn thì thôi, còn đã muốn ăn thì phải mua ăn một lần cho ngán chết luôn!!!
" Bình thường?" Như thế mà bình thường?
Nhìn đám trẻ con trước mặt đang nắm tay nhau chạy chơi đùa thì Hồ Điệp kéo tay Hàn Phong đi lại đó, nàng mỉm cười nhìn một tên tiểu quỷ khoảng năm tuổi trong đám hỏi: “ Đệ đệ có muốn ăn hạt khô này không?”
Nghe nàng hỏi tên tiểu nhóc con nhìn nàng gật đầu lia lịa, Hàn phong đứng bên cạnh cũng không biết nàng muốn làm gì?
“ Đệ cũng muốn, muội cũng muốn ăn..” Một đám trẻ con vây quanh nàng.
Hồ Điệp cười nói: “ Ai cũng có phần hết.” Thế là nàng lấy mấy loại hạt khô vừa mới mua chia đều ra rồi đưa hết cho bọn nhóc con, những đứa trẻ vui mừng cười nói ríu rít với nàng.
Hàn Phong nhìn nàng chăm chú, cuối cùng thì người trước mặt hắn là người như thế nào?
“ Đa tạ, tỷ tỷ..”
Một tên nhóc nghiêng đầu lén nhìn khuôn mặt của nàng dưới mũ áo choàng, cười nói: “ Tỷ tỷ thật là đẹp..” Rồi nhìn sang Hàn Phong nói: “ Thúc thúc thật là có phúc, có một nương tử thật là xinh đẹp.” Khi lớn lên mình sẽ lấy một nương tử xinh đẹp và tốt bụng như tỷ đây, như vậy là mỗi ngày đều được ăn hạt khô do nương tử mua rồi!!!
Một cô nhóc cũng lên tiếng: “ Tỷ tỷ cũng thật có phúc, phu quân của tỷ rất đẹp..” Cô bé nhìn hắn cười. Mình muốn lớn thật nhanh để có phu quân đẹp như thúc thúc đây!!!
Hàn Phong nghe xong, nhíu đôi mày kiếm nhìn hai tiểu nhóc con đó. Hắn có phúc lắm sao? Khi nàng làm nương tử của hắn?
Nàng lườm Hàn Phong, miệng cười tươi nhìn đám trẻ nói: “ Không phải, thúc thúc đó không phải là phu quân của tỷ.”
“ Mấy đệ đệ, muội muội đi chơi tiếp đi, chơi vui vẻ nha!” Nghĩ sao, mà mấy nhóc con này nói vậy chứ? Có phúc? Đúng là trẻ con, nói chuyện thật là ngây thơ!
Hồ Điệp nhìn tên đang bán kẹo hồ lô ở phía trước thì miệng cười vui vẻ đầy phấn khích nhìn Hàn Phong nói: “ Ta muốn ăn kẹo hồ lô đường.” Nói gì thì nói nàng vẫn là chưa lớn, thích ăn kẹo cũng là chuyện bình thường.
Hàn Phong ngạc nhiên nhìn Hồ Điệp một cái rồi nắm tay nàng đi tới chỗ tên bán kẹo hồ lô, mua hai cây nhưng hắn không ăn. Nàng cầm một cây đưa lên miệng cắn một viên ăn thử, nhai nói: “ Rất ngon..Ha ha..” Đưa lên miệng hắn nói: “ Nà, ăn thử đi.”
“ Không.” Ai đó nhất quyết từ chối.
Hồ Điệp lườm hắn, lấy tay gỡ một viên kẹo ra rồi đưa sát miệng hắn chạm cả môi của hắn, miệng nàng há ra: “ A..” Nàng cố gắng nhịn cười trước hành động này của mình.
Hàn Phong nhíu mày nhìn nàng nhưng miệng vẫn mở ra cho nàng đút kẹo cho ăn, hắn nhai nhai. Đây là lần đầu hắn ăn kẹo hồ lô đường và bị cho ăn bằng cách đó.
Hoàng thượng ăn kẹo hồ lô đường, chuyện này nên đăng báo. Miệng nàng cười hỏi: “ Ha ha..Ngon không?” Thấy hắn khẽ gật đầu, nàng cười nói: “ Nó ngon là do người đút cho huynh ăn..Ha ha..” Rồi nàng cầm cây kẹo đưa vào miệng ngậm cắn nhai nhai như một đứa trẻ.
“ Sao chứ? Nhờ nàng sao?”
Hồ Điệp gật đầu: “ Đúng vậy!!!”
Không đợi hắn nói gì thì nàng nắm tay hắn kéo đi tới xem mấy sạp bán hàng đồ mỹ nghệ..
“ Hai vị muốn mua hình con gì?” Ông chủ sạp bán đồ bằng đất sét nhìn hai vị khách tay trong tay. Đúng là hạnh phúc. Vị công tử này tuấn tú bất phàm!!!
Nàng nhìn mấy con vật kia, tay sờ sờ, lấy hết cái này tới cái khác còn miệng luôn cười. Ngước nhìn Hàn Phong cười cười rồi nói với ông chủ: “ Đại thúc lấy cho ta một con heo đi.”
“ Một con? Không lấy một đôi sao?” Ông chủ ngạc nhiên nhìn hai người hỏi. Những người tới mua đều mua một đôi.
Hàn Phong không nói gì cả. Hắn và nàng giống một đôi lắm sao?
“ Sao ạ?” Nàng cười cười nhìn ông: “ Một con thôi ạ!” Heo mà cũng bán theo kiểu uyên ương sao???
Ông chủ ngạc nhiên nhìn nàng sau đó nhìn Hàn Phong, công tử thì lạnh lẽo còn cô nương này thì tinh nghịch vô cùng. Ông đưa con heo cho nàng nói: “ Nên giữ thật kĩ.” Miệng cười ôn hoà nhìn hai người.
Mày liễu nhíu lại nhìn ông có vẻ không hiểu ông định ám chỉ điều gì, bỗng nàng cười gật đầu nói: “ Vâng, nhất định sẽ giữ kĩ, không để mất!!!” Ông muốn mình bảo quản con heo bằng đất sét này thật tốt sao? Chắc là vậy rồi!!! Món đồ đầu tiên mà mình mua được mà, dĩ nhiên giữ kĩ rồi!!!
Giữ? Hàn Phong đưa đôi mắt lạnh nhìn ông rồi nhìn người bên cạnh hắn, không biểu lộ gì. Sau khi cầm con heo nho nhỏ bằng đất thì Hồ Điệp vừa đi vừa cười nghiêng ngửa.
“ Sao vậy?” Nhìn nàng có vẻ, lúc nào cũng vui cười được thì phải?
Nàng cầm con heo trên tay cười: “ Không thấy..Ha ha..Nó..nó..giống huynh sao? Đồ ngốc..Ha ha..”
Thấy hắn tức giận nhìn nàng, cười vu vơ: “ Hơ hơ..Ta nói đùa thôi!” Tên này chẳng vui gì hết. Hắn mà nói đùa thì chả còn ai sống được!!!
Sau đó, Hồ Điệp kéo Hàn Phong tới một quầy bán đủ các loại hạt khô ở ven đường. Mùi thơm của những loại hạt bốc lên nàng cắn môi nhìn chúng, có nhiều loại hạt nàng chưa ăn bao giờ.
Miệng cười tươi nhìn tên bán hạt nói: “ Huynh lấy cho ta hạt này, hạt này, hạt này, hạt này...Và cả hạt này nữa.”
Tay nàng chỉ muốn gần hết tất cả các loại hạt, chỉ nhanh tới nổi mà tên bán hàng hoa cả mắt và chóng cả mặt với nàng.
Tên bán hàng nhìn nàng trân trối, hắn ta không ngờ nàng ăn nhiều tới vậy. Hắn ta đã bán hạt khô đã được - năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy ai lại mua nhiều lúc gần hết tất cả loại hạt như nàng đây, đa phần khách tới mua chỉ toàn là lấy hai loại hoặc ba loại với số lượng nhiều, còn nàng thì ăn hỗn hợp một lần cả mười mấy loại.
Tên bán hàng thần tốc bỏ mấy loại hạt vào các bao nhỏ xong thì nhìn nàng nói: “ Lần sau, tiểu thư hãy đến ủng hộ quầy hàng ta nữa nha. Ta sẽ giảm giá cho.” Rồi hắn ta cười nhìn nàng nhưng nhìn tới gương mặt lạnh của người đứng bên cạnh nàng thì hắn có vẻ hơi sợ. Cô nương này chắc rất là đẹp, tuy thấy nửa khuôn mặt!!! Vị công tử vô cùng tuấn tú này sao lạnh dữ vậy??? Làm người ta thấy là phát run lên vì sợ!!!
Nàng cười nhìn hắn ta nói: “ Yên tâm, ta sẽ đến ủng hộ thường xuyên.” Rồi nàng đi.
Tay nàng cầm hai túi hạt còn tay Hàn Phong thì cầm hơn chục túi. Miệng cắn nhai không ngừng và còn đút cho tên đi cùng, vì hắn đâu còn tay đâu nữa mà tự cắn ăn được.
Hàn Phong nhìn mấy túi hạt khô vừa mua rồi lại nhìn nàng: “ Nàng ăn ít thật.” Nếu Tam đệ mà không đem nhiều tiền thì không biết phải làm sao?
Nàng gật đầu: “ Bình thường thôi.” Câu châm ngôn về ăn của nàng: Nếu đã không ăn thì thôi, còn đã muốn ăn thì phải mua ăn một lần cho ngán chết luôn!!!
" Bình thường?" Như thế mà bình thường?
Nhìn đám trẻ con trước mặt đang nắm tay nhau chạy chơi đùa thì Hồ Điệp kéo tay Hàn Phong đi lại đó, nàng mỉm cười nhìn một tên tiểu quỷ khoảng năm tuổi trong đám hỏi: “ Đệ đệ có muốn ăn hạt khô này không?”
Nghe nàng hỏi tên tiểu nhóc con nhìn nàng gật đầu lia lịa, Hàn phong đứng bên cạnh cũng không biết nàng muốn làm gì?
“ Đệ cũng muốn, muội cũng muốn ăn..” Một đám trẻ con vây quanh nàng.
Hồ Điệp cười nói: “ Ai cũng có phần hết.” Thế là nàng lấy mấy loại hạt khô vừa mới mua chia đều ra rồi đưa hết cho bọn nhóc con, những đứa trẻ vui mừng cười nói ríu rít với nàng.
Hàn Phong nhìn nàng chăm chú, cuối cùng thì người trước mặt hắn là người như thế nào?
“ Đa tạ, tỷ tỷ..”
Một tên nhóc nghiêng đầu lén nhìn khuôn mặt của nàng dưới mũ áo choàng, cười nói: “ Tỷ tỷ thật là đẹp..” Rồi nhìn sang Hàn Phong nói: “ Thúc thúc thật là có phúc, có một nương tử thật là xinh đẹp.” Khi lớn lên mình sẽ lấy một nương tử xinh đẹp và tốt bụng như tỷ đây, như vậy là mỗi ngày đều được ăn hạt khô do nương tử mua rồi!!!
Một cô nhóc cũng lên tiếng: “ Tỷ tỷ cũng thật có phúc, phu quân của tỷ rất đẹp..” Cô bé nhìn hắn cười. Mình muốn lớn thật nhanh để có phu quân đẹp như thúc thúc đây!!!
Hàn Phong nghe xong, nhíu đôi mày kiếm nhìn hai tiểu nhóc con đó. Hắn có phúc lắm sao? Khi nàng làm nương tử của hắn?
Nàng lườm Hàn Phong, miệng cười tươi nhìn đám trẻ nói: “ Không phải, thúc thúc đó không phải là phu quân của tỷ.”
“ Mấy đệ đệ, muội muội đi chơi tiếp đi, chơi vui vẻ nha!” Nghĩ sao, mà mấy nhóc con này nói vậy chứ? Có phúc? Đúng là trẻ con, nói chuyện thật là ngây thơ!