Hôm nay là ngày thứ tư nàng ở hoàng cung. Trời chưa sáng thì Hồ Điệp đã vậy rồi, tay sờ trán của mình. Vẫn còn có chút nóng nhưng đã bớt rồi, thuốc ở đây cũng không tệ.
Nàng leo xuống giường, đi ra phía ngoài thì chẳng thấy Hàn Phong đâu, tay gảy gảy đầu miệng lẩm bẩm: “ Huynh ấy, tối qua không ngủ ở đây? Đi thị tẩm vị phi tần nào, rồi giờ này chưa chịu..”
“ Nàng nói gì?” Hắn mặc long bào bước vào phòng. Thị tẩm?
Dương tổng quản cúi đầu khẽ cười: Nàng vẫn chưa biết hoàng thượng chưa có nữ nhân nào chạm vào được sao?
Cười ngây ngô nói: “ Hô hô hô..Làm gì có. Ta đâu dám nói xấu hoàng thượng.” Nàng thấy hắn mặc long bào liền hỏi: “ Huynh chuẩn bị đi thượng triều sao?”
Hàn Phong nhìn nàng: Bình thường dậy trễ, hôm nay lại dậy sớm. Chẳng lẽ, thuốc của Ma Lạc Thần trị được bệnh lười cho nàng?
Hồ Điệp thấy hắn đang nhìn nàng suy nghĩ, nàng lườm hắn: “ Đừng có mà khi dễ ta. Bình thường ta dậy rất sớm, không giống mấy cô tiểu thư lười biếng đâu.”
Hắn nhìn nàng: Nàng biết hắn đang nghĩ gì sao?
“ Khỏi nhìn. Khỏi ngạc nhiên. Ánh mắt đã bán đứng huynh rồi!!” Hồ Điệp thản nhiên đi vào trong phòng ngủ nói tiếp: “ Ta muốn đi theo huynh lên triều.” Rồi nàng cầm bộ y phục mà nàng đã dặn Vân Nhi là phải đem y phục để trước, khi nàng dậy sẽ tự động thay y phục.
“ Không được.” Ánh mắt hắn bán đứng hắn sao? Không lý nào? Mà nàng đòi đi thượng triều với hắn để làm gì?
“ Không biết.” Hồ Điệp bước vào trong phòng tắm nói ra: “ Nhất định phải đợi ta đi. Nếu huynh đi trước, ta sẽ tự đi tới a!”
Nghe xong sự uy hiếp của nàng, mọi người đều che miệng cười nhìn Hàn Phong. Hoàng thượng thật sự dưới cơ vị tiểu thư này rồi!!!
Hồ Điệp thay y phục xong bước ra phòng chẳng thấy ai, liền tức giận chạy ra. Nàng nhìn Hàn Phong đang đứng trước sân cùng bốn tên hậu vệ, Dương tổng quản và hai tên thái giám. Liền chạy vào phòng lấy hai trái táo, miệng còn ngậm một trái chạy ra.
“ Nàng làm gì vậy? Chẳng ra thể thống gì.”
Những người còn lại nhe răng cười. Nàng đưa một quả cho hắn cầm, tay lấy quả trong miệng ra cắn nhai cười hỏi: “ Thể thống là cái quái gì?” Rồi nàng nhìn đám hậu vệ nói: “ Chào buổi sáng. Chúc các huynh có một ngày làm việc thật tốt.”
“ Đa tạ. Tiểu Điệp.” Cả bọn nhìn nàng cười. Nghe nói nàng bị bệnh, mà xem ra nàng chẳng buồn hay uể oải gì thì quá tốt. Còn vui vẻ quá mà!!!
Nàng hỏi hắn thể thống là cái quái gì? Nàng hết thuốc chữa rồi!
Hàn Phong liền bỏ đi, Hồ Điệp chạy lên cười nói: “ Yên tâm lần sau, không xảy ra nữa.” Nàng sẽ bưng nguyên cả đĩa đi theo..Ha ha ha..
“ Lần sau?” Hàn Phong lườm nàng một cái. Rồi nhìn về phía trước hỏi: “ Nàng thấy đỡ chưa?” Dáng vẻ uy nghiêm.
“ Khoẻ...hơn nhiều rồi!!!” Nàng như trẻ con chỉ lo ăn táo.
Hàn Phong nhìn người đi bên cạnh hỏi: “ Nàng đi theo ta làm gì?”.
Hồ Điệp cười nói: “ Đi theo chơi thôi. Cho biết chỗ đó ra sau.” Nàng muốn xem tên băng này, lúc thượng triều như thế nào? Bộ dạng ra sao?
Giao Long Điện..
Đám đại thần nhốn nháo như bầy vịt, nhìn như một cái chợ, ồn ào vô cùng. Tụm năm tụm bảy nói chuyện, nói đủ thứ chuyện của thiên hạ, từ trong nước sang quốc tế.
Hồ Điệp cùng đi vào một cái cửa hậu của Giao Long điện, nàng nhìn xung quanh toàn là mấy cây cột to, chạm khắc rồng vàng chói cả mắt.
Hàn Phong chỉ cái bàn sau một tấm ngăn cách nói: “ Nàng ngồi yên ở đó. Không được ngó đầu ra nhìn. Không đi lung tung, biết chưa?”
Hồ Điệp ngậm quả táo trong miệng, chấp tay cúi người định nói gì đó nhưng chỉ: “ Ư..a.a.a..ư..ừ..ự..a.ư..”
Ai thấy cũng phì cười, riêng hắn thì chỉ nhìn thôi. Hồ Điệp lấy trái táo ra nhe răng cười nói: “ Ta biết..À..Thần lĩnh chỉ. Có phải nói như vậy không? Hoàng thượng.”
“ Ngồi yên và im lặng.” Hàn Phong nhìn nàng một cái. Chắp tay ra sau, mặt lạnh như băng bước đi. Bốn tên hậu vệ nhìn nàng khẽ cười rồi cất bước đi theo hoàng thượng.
Dương tổng quản cố nhịn cười, hô to: “ Hoàng thượng vào điện...”
Đám đại thần chỉnh chu y phục, xếp thành hàng đứng ngay ngắn xong, đồng loạt hành lễ hô to: “ Chúng thần, xin bái kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn, vạn, tuế.”
“ Chúng khanh, bình thân.” Hàn Phong ngồi trên long ỷ đầy uy nghiêm, vẻ mặt lạnh nhưng cương nghị và quyết đoán vô cùng.
Chiêu Dĩnh không cầm hoa đứng bên trái của hoàng thượng cùng với Tôn Ngạo, bên phải là Tiêu Dao và Bạch Di Hiên. Dương tổng quản và hai tiểu thái giám đứng bên dưới, nép sang một bên.
“ Tạ chủ long ân.” Cả đám đứng ngay ngắn. Những ai có chuyện gì bắt đầu đi ra bẩm báo, xin này xin nọ, có lúc thì một đám đi ra, kẻ thì bênh vực người kia, kẻ thì bênh vực người nọ,v.v.v
Hồ Điệp ngồi ở đây thì mới nhíu mày nhận ra rằng: Cái triều này chẳng có yên ổn a!!! Có vẻ ông Tể Tướng hơi đối đầu với phụ thân mới và hoàng thượng a! Chia bè phái nữa chứ. Tạo phản???? Oh!!!
Âu Dương Liệt đi ra chấp tay lên trước, người hơi cúi nói: “ Dạ bẩm hoàng thượng, nếu Long thể của người đã bình phục..Vi thần xin hoàng thượng, xem xét lại việc tuyển phi ạ.” Hắn muốn cho đứa con gái út của hắn vào cung.
Một đám cùng phe ông hô to: “ Xin hoàng thượng, xem xét lại việc tuyển phi ạ!!!”
Hàn Phong nghe tới việc tuyển phi, sắc mặt âm lạnh.
“...” Hắn định nói gì, nhưng ánh mắt khẽ liếc nhìn người nữ nhân đang chống hai tay dưới cằm ngây ngốc nhìn hắn không chớp mắt, bộ dạng nghiêm túc và vô cùng chăm chú nghe nhìn. Hắn thấy nàng như đang xem hắn trả lời như thế nào, thì phải?
Hàn Phong cúi đầu lấy tay che miệng ho khan một tiếng: “ Khụ..” Mắt khẽ nhìn nàng.
Nàng nằm xuống bàn cười khúc khích, tay còn vỗ vỗ nhẹ lên mặt bàn vì..
Đám đại thần nghe hắn ho liền kinh hãi hô to: “ Xin hoàng thượng bảo trọng long thể, xin hoàng thượng bảo trọng long thể.” Một câu đó cứ nhắc lại cả n lần.
Hồ Điệp ngẩng đầu nhìn Hàn Phong đang khó chịu nhìn đám đại thần, nàng ôm bụng cười nghiêng ngã. Trời ơi, hắn mà bệnh hoạn gì đâu? Ra ngoài đi chơi thì có. Tuyển phi? Đừng nói là hậu cung chưa có..Hay mấy tên quan đó muốn cho hắn thêm vợ??? Hậu cung 3000 nữ nhân, hoa thơm khắp hậu cung mà hắn còn trốn ra ngoài kiếm thêm? Vậy mà bảo không hứng thú với nữ nhân, từ chối cô gái kia..Hừm!!!
Hắn ho là vì nàng nhìn hắn, ai ngờ đám đại thần tưởng bệnh tình của hắn tái phát. Tứ đại hậu vệ cố nhịn cười, Dương tổng quản và hai tiểu thái giám đỏ cả mặt.
Hàn Phong mặt tối sầm nhìn nàng rồi nhìn đám đại thần, phất tay áo bỏ đi. Chỉ lỡ lần này, lần sau hắn không cho nàng đi nữa!!!
Hôm nay là ngày thứ tư nàng ở hoàng cung. Trời chưa sáng thì Hồ Điệp đã vậy rồi, tay sờ trán của mình. Vẫn còn có chút nóng nhưng đã bớt rồi, thuốc ở đây cũng không tệ.
Nàng leo xuống giường, đi ra phía ngoài thì chẳng thấy Hàn Phong đâu, tay gảy gảy đầu miệng lẩm bẩm: “ Huynh ấy, tối qua không ngủ ở đây? Đi thị tẩm vị phi tần nào, rồi giờ này chưa chịu..”
“ Nàng nói gì?” Hắn mặc long bào bước vào phòng. Thị tẩm?
Dương tổng quản cúi đầu khẽ cười: Nàng vẫn chưa biết hoàng thượng chưa có nữ nhân nào chạm vào được sao?
Cười ngây ngô nói: “ Hô hô hô..Làm gì có. Ta đâu dám nói xấu hoàng thượng.” Nàng thấy hắn mặc long bào liền hỏi: “ Huynh chuẩn bị đi thượng triều sao?”
Hàn Phong nhìn nàng: Bình thường dậy trễ, hôm nay lại dậy sớm. Chẳng lẽ, thuốc của Ma Lạc Thần trị được bệnh lười cho nàng?
Hồ Điệp thấy hắn đang nhìn nàng suy nghĩ, nàng lườm hắn: “ Đừng có mà khi dễ ta. Bình thường ta dậy rất sớm, không giống mấy cô tiểu thư lười biếng đâu.”
Hắn nhìn nàng: Nàng biết hắn đang nghĩ gì sao?
“ Khỏi nhìn. Khỏi ngạc nhiên. Ánh mắt đã bán đứng huynh rồi!!” Hồ Điệp thản nhiên đi vào trong phòng ngủ nói tiếp: “ Ta muốn đi theo huynh lên triều.” Rồi nàng cầm bộ y phục mà nàng đã dặn Vân Nhi là phải đem y phục để trước, khi nàng dậy sẽ tự động thay y phục.
“ Không được.” Ánh mắt hắn bán đứng hắn sao? Không lý nào? Mà nàng đòi đi thượng triều với hắn để làm gì?
“ Không biết.” Hồ Điệp bước vào trong phòng tắm nói ra: “ Nhất định phải đợi ta đi. Nếu huynh đi trước, ta sẽ tự đi tới a!”
Nghe xong sự uy hiếp của nàng, mọi người đều che miệng cười nhìn Hàn Phong. Hoàng thượng thật sự dưới cơ vị tiểu thư này rồi!!!
Hồ Điệp thay y phục xong bước ra phòng chẳng thấy ai, liền tức giận chạy ra. Nàng nhìn Hàn Phong đang đứng trước sân cùng bốn tên hậu vệ, Dương tổng quản và hai tên thái giám. Liền chạy vào phòng lấy hai trái táo, miệng còn ngậm một trái chạy ra.
“ Nàng làm gì vậy? Chẳng ra thể thống gì.”
Những người còn lại nhe răng cười. Nàng đưa một quả cho hắn cầm, tay lấy quả trong miệng ra cắn nhai cười hỏi: “ Thể thống là cái quái gì?” Rồi nàng nhìn đám hậu vệ nói: “ Chào buổi sáng. Chúc các huynh có một ngày làm việc thật tốt.”
“ Đa tạ. Tiểu Điệp.” Cả bọn nhìn nàng cười. Nghe nói nàng bị bệnh, mà xem ra nàng chẳng buồn hay uể oải gì thì quá tốt. Còn vui vẻ quá mà!!!
Nàng hỏi hắn thể thống là cái quái gì? Nàng hết thuốc chữa rồi!
Hàn Phong liền bỏ đi, Hồ Điệp chạy lên cười nói: “ Yên tâm lần sau, không xảy ra nữa.” Nàng sẽ bưng nguyên cả đĩa đi theo..Ha ha ha..
“ Lần sau?” Hàn Phong lườm nàng một cái. Rồi nhìn về phía trước hỏi: “ Nàng thấy đỡ chưa?” Dáng vẻ uy nghiêm.
“ Khoẻ...hơn nhiều rồi!!!” Nàng như trẻ con chỉ lo ăn táo.
Hàn Phong nhìn người đi bên cạnh hỏi: “ Nàng đi theo ta làm gì?”.
Hồ Điệp cười nói: “ Đi theo chơi thôi. Cho biết chỗ đó ra sau.” Nàng muốn xem tên băng này, lúc thượng triều như thế nào? Bộ dạng ra sao?
Giao Long Điện..
Đám đại thần nhốn nháo như bầy vịt, nhìn như một cái chợ, ồn ào vô cùng. Tụm năm tụm bảy nói chuyện, nói đủ thứ chuyện của thiên hạ, từ trong nước sang quốc tế.
Hồ Điệp cùng đi vào một cái cửa hậu của Giao Long điện, nàng nhìn xung quanh toàn là mấy cây cột to, chạm khắc rồng vàng chói cả mắt.
Hàn Phong chỉ cái bàn sau một tấm ngăn cách nói: “ Nàng ngồi yên ở đó. Không được ngó đầu ra nhìn. Không đi lung tung, biết chưa?”
Hồ Điệp ngậm quả táo trong miệng, chấp tay cúi người định nói gì đó nhưng chỉ: “ Ư..a.a.a..ư..ừ..ự..a.ư..”
Ai thấy cũng phì cười, riêng hắn thì chỉ nhìn thôi. Hồ Điệp lấy trái táo ra nhe răng cười nói: “ Ta biết..À..Thần lĩnh chỉ. Có phải nói như vậy không? Hoàng thượng.”
“ Ngồi yên và im lặng.” Hàn Phong nhìn nàng một cái. Chắp tay ra sau, mặt lạnh như băng bước đi. Bốn tên hậu vệ nhìn nàng khẽ cười rồi cất bước đi theo hoàng thượng.
Dương tổng quản cố nhịn cười, hô to: “ Hoàng thượng vào điện...”
Đám đại thần chỉnh chu y phục, xếp thành hàng đứng ngay ngắn xong, đồng loạt hành lễ hô to: “ Chúng thần, xin bái kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn, vạn, tuế.”
“ Chúng khanh, bình thân.” Hàn Phong ngồi trên long ỷ đầy uy nghiêm, vẻ mặt lạnh nhưng cương nghị và quyết đoán vô cùng.
Chiêu Dĩnh không cầm hoa đứng bên trái của hoàng thượng cùng với Tôn Ngạo, bên phải là Tiêu Dao và Bạch Di Hiên. Dương tổng quản và hai tiểu thái giám đứng bên dưới, nép sang một bên.
“ Tạ chủ long ân.” Cả đám đứng ngay ngắn. Những ai có chuyện gì bắt đầu đi ra bẩm báo, xin này xin nọ, có lúc thì một đám đi ra, kẻ thì bênh vực người kia, kẻ thì bênh vực người nọ,v.v.v
Hồ Điệp ngồi ở đây thì mới nhíu mày nhận ra rằng: Cái triều này chẳng có yên ổn a!!! Có vẻ ông Tể Tướng hơi đối đầu với phụ thân mới và hoàng thượng a! Chia bè phái nữa chứ. Tạo phản???? Oh!!!
Âu Dương Liệt đi ra chấp tay lên trước, người hơi cúi nói: “ Dạ bẩm hoàng thượng, nếu Long thể của người đã bình phục..Vi thần xin hoàng thượng, xem xét lại việc tuyển phi ạ.” Hắn muốn cho đứa con gái út của hắn vào cung.
Một đám cùng phe ông hô to: “ Xin hoàng thượng, xem xét lại việc tuyển phi ạ!!!”
Hàn Phong nghe tới việc tuyển phi, sắc mặt âm lạnh.
“...” Hắn định nói gì, nhưng ánh mắt khẽ liếc nhìn người nữ nhân đang chống hai tay dưới cằm ngây ngốc nhìn hắn không chớp mắt, bộ dạng nghiêm túc và vô cùng chăm chú nghe nhìn. Hắn thấy nàng như đang xem hắn trả lời như thế nào, thì phải?
Hàn Phong cúi đầu lấy tay che miệng ho khan một tiếng: “ Khụ..” Mắt khẽ nhìn nàng.
Nàng nằm xuống bàn cười khúc khích, tay còn vỗ vỗ nhẹ lên mặt bàn vì..
Đám đại thần nghe hắn ho liền kinh hãi hô to: “ Xin hoàng thượng bảo trọng long thể, xin hoàng thượng bảo trọng long thể.” Một câu đó cứ nhắc lại cả n lần.
Hồ Điệp ngẩng đầu nhìn Hàn Phong đang khó chịu nhìn đám đại thần, nàng ôm bụng cười nghiêng ngã. Trời ơi, hắn mà bệnh hoạn gì đâu? Ra ngoài đi chơi thì có. Tuyển phi? Đừng nói là hậu cung chưa có..Hay mấy tên quan đó muốn cho hắn thêm vợ??? Hậu cung nữ nhân, hoa thơm khắp hậu cung mà hắn còn trốn ra ngoài kiếm thêm? Vậy mà bảo không hứng thú với nữ nhân, từ chối cô gái kia..Hừm!!!
Hắn ho là vì nàng nhìn hắn, ai ngờ đám đại thần tưởng bệnh tình của hắn tái phát. Tứ đại hậu vệ cố nhịn cười, Dương tổng quản và hai tiểu thái giám đỏ cả mặt.
Hàn Phong mặt tối sầm nhìn nàng rồi nhìn đám đại thần, phất tay áo bỏ đi. Chỉ lỡ lần này, lần sau hắn không cho nàng đi nữa!!!