Cuối cùng chiếc xe ngựa cũng đã dừng lại, Hồ Điệp ngủ trên xe khi nào cũng không hay. Vân Nhi khẽ lay nàng, khẽ gọi nàng dậy. Trác Bình nhảy xuống xe rồi vén màn lên, hắn định đỡ nàng xuống, nhưng ai đó đã phóng xuống xe khi hắn mới giơ tay ra đỡ.
Hồ Điệp lấy tay vỗ vai hắn một cái, nói: “ Tỷ của đệ không phải dạng yếu đuối đâu. Đừng hành động như vậy nữa, có biết chưa?” Vân Nhi lắc đầu, nàng ta cũng không biết nói gì với vị tiểu thư của mình nữa.
Hắn cúi đầu nói lí nhí: " Vâng, thưa tỷ." Hắn chỉ có lòng..đỡ giúp thôi mà!?
Nàng nhìn cánh cửa màu đỏ to lớn, phía trên có tấm biển màu đen, khắc chữ màu vàng: Phủ Tống Thái Uý. Đôi mắt ảo não: Nhà mới..Từ nay, mình sẽ sống ở đây..Không biết..phải ăn nhờ, ở đậu, bao lâu nữa đây? Haiz..
Trác Bình cười cười rồi chạy lên gọi cửa, một lúc sau thì có một vị đại thúc khoảng 45 tuổi đi ra. Tóc ông đã chuyển sang màu muối tiêu, được quấn trên đỉnh đầu bằng một cây trâm gỗ. Thân vận một bộ thường phục màu xanh biếc và trắng. Ông đứng cúi đầu cùng với một đám gia đinh, lính vệ, nha hoàn, đầu bếp, lao dịch,v.v.v Có lẽ toàn bộ người trong phủ đều được quy động đủ, chia ra và đứng xếp hàng đều ở hai bên trông rất trịnh trọng.
Hồ Điệp đầu vẫn đội mũ áo choàng, bước vào cùng với Vân Nhi. Đập vào mắt là cảnh tượng, có hơn 300 người, già trẻ và nam nữ ra đứng đón mình, nàng không khỏi ngạc nhiên: Có long trọng quá không vậy?
Y như trong quân đội, bọn họ đứng nghiêm chỉnh. Vừa thấy nàng bước vào, cả đám quỳ xuống, cúi đầu hô to: “ Chúng nô tài, xin bái kiến Nhị tiểu thư..”
Ui, thiên ơi..Tổn thọ, chết. Hồ Điệp liền đi lên, lấy tay đỡ vị Đại thúc già đó: “ Đại thúc, mau đứng lên.” Nàng nhìn đám người kia: “ Tất cả mọi người, đứng lên cả đi. Từ nay, chúng ta là người một nhà. Không cần, nhiều lễ nghi như thế này.” Lời nói nhẹ nhàng, nhưng đầy khí chất cao quý.
Mọi người đứng dậy, mặt họ đầy sửng sốt khi nghe nàng nói là người một nhà. Đám người ngước đầu nhìn nàng, quan sát nàng từ đầu tới chân. Khuôn mặt thì bị che đi phân nửa bởi mũ áo choàng, ai cũng nghĩ: Nếu Đại công tử tướng mạo phi phàm, vậy thì Nhị tiểu thư cũng sẽ tuyệt sắc a!
Nàng nhìn sơ qua một lượt, thì thấy có 60 nam tử, tuổi tầm 18 – 22. 30 người mặc y phục màu đen, tướng mạo cũng không tệ, dóc dáng cao to, là người luyện võ. 30 người còn lại, mặc y phục màu xanh dương, dáng người không được cao, hình như là gia đinh phục dịch. Có khoảng 50 nha hoàn, vận y phục màu hồng nhạt và trắng xen lẫn, tuổi tầm 14-18, dung mạo khá được. Số còn lại là lính gác, lao công,v.v.v.
Trác Bình đi lên, nói: “ Tứ thúc, mau chuẩn bị vài người hầu cho tỷ ấy đi.” Hắn đã hết bổn sự, liền quay đầu đi ngay ra ngoài, không nén lại thêm một giây nào nữa.
Hồ Điệp thấy vậy, liền quay đầu hỏi hắn: “ Tiểu Tam, đệ đi đâu đó?” Mới về mà định đâu vậy?
Trác Bình không quay đầu, dừng bước: “ Nhị tỷ nghỉ ngơi. Tam đệ có việc.” Trả lời xong, liền bỏ đi. Hắn từ lúc 10 tuổi, dù có đi đâu cũng chẳng có ai hỏi han và quan tâm tí nào, hoặc có hỏi nhưng cho có lệ mà thôi. Chứ, ai muốn quan tâm tới loại người như hắn? Con của tiểu thiếp, thì chỉ là con tiểu thiếp..Danh phận là hư vô..
Hồ Điệp nhìn bóng lưng hắn lắc đầu, thở dài. Hôm nay, cho đệ đệ ngươi tự do đi. Bắt đầu từ ngày mai, thì biết tay ta.
Vừa quay đầu lại, thì thấy một đám người nhìn mình, nàng thấy vậy liền cười nhẹ. Cởi mũ áo choàng xuống, quay đầu hỏi Tứ thúc: “ Ta được chọn nha hoàn, thân cận của riêng mình chứ?”
Ông cười nhẹ nhàng, hiền hậu nói: “Dạ!!! Tiểu thư thích ai, thì cứ chọn ạ!” Đúng là, đẹp thật! Nhị tiểu thư của bọn họ là mỹ nhân. Màu tóc hơi kì kì..Nhưng rất đẹp, ăn mặc giản dị. Đám người còn lại cũng đưa mắt nhìn nàng, không nói nên lời khi thấy nhan sắc của tiểu thư họ.
Gật đầu cười nhẹ, chân đi lại đám nha hoàn nhìn qua một lượt, rồi lại nhìn nhìn, nàng đi xem tất cả nha hoàn trong phủ. Vân Nhi thấy vậy che miệng cười: Tiểu thư chọn nha hoàn, mà cũng kĩ tới vậy..Nhớ lúc, thái hoàng thái hậu bảo tặng một trong hai nha hoàn, thì tiểu thư cũng vậy, đứng nhìn mình một hồi rồi mới chọn mình.
Sau một lúc đi xem, nàng nhìn nhìn một cô bé dễ thương, bề ngoài khá lanh lợi. Hồ Điệp cất tiếng hỏi: “ Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi?” Tướng mạo cũng không tệ, nhóc tì dễ thương.
Nàng ta nhún người, cúi đầu nói: “ Dạ, thưa Nhị tiểu thư..Nô tì tên là Diệu Hinh. Năm nay, 14 tuổi ạ!” Tiểu thư đẹp quá!!!
Hồ Điệp cười nhẹ, nói: “ Từ nay, Diệu Hinh muội sẽ theo ta.”
Sau đó, kêu đám người kia giải tán. Bọn họ vừa đi vừa bàn tán xôn xao về vị tiểu thư mới của họ, nàng trở thành chủ đề ‘ Nóng Nhất’ trong phủ Thái Uý.
Nàng quan sát phủ, thấy nó rất rộng. Hồ Điệp được Tứ thúc dẫn tới một khu viện tên là Đông Yến, ở đó khá đẹp. Cây cỏ, hoa lá, không gian yên tĩnh, chim hót, bướm bay lượn. Phía xa xa có một cái đình nghỉ mát nhỏ, nó nằm cạnh bờ hồ. Nàng nhìn cái đình cười cười, trong lòng lên kế hoạch. Một khu vườn mai trắng chưa ra hoa được trồng trước sân, cái sân khá rộng rãi. Xung quanh sân, có rất nhiều chậu cây và chậu hoa đủ loại được trồng rất đẹp, cách sắp xếp rất có thẩm mỹ.
Một chiếc xích đu bằng gỗ, nó được sơn màu và đánh bóng màu nâu đỏ, ở gần đình cũng có một chiếc. Cạnh chiếc xích đu có một cái cây cao và rất to, một chiếc bàn bằng đá màu trắng được đặt ở đó, nhìn rất lý tưởng để ngồi nghỉ ngơi, mát mẻ vô cùng. Chỗ Hồ Điệp ở có 7 căn phòng nối liền kề với nhau, nàng sẽ ở phòng chính giữa, Vân Nhi và Diệu Hinh ở hai bên phòng nàng. Sáu vị nữ hầu hạ ở hai phòng bên trái, nó rất rộng. Một thư phòng bên phải, còn có một phòng để trống ở ngoài cùng của bên phải.
Căn Phòng của nàng rộng rãi, thoáng mát, cách trang trí màn ren, bình sứ, chậu hoa, mấy muốn đồ quý,v,v,v Rất được. Có một cái bàn gỗ quý được đặt ngay chính giữa phòng. Bên trái là phòng ngủ, cái giường ngủ lớn, mấy màn lụa trang trí rất trang nhã và đẹp. Bàn trang điểm lớn được đặt ở bên cạnh chiếc cửa sổ, trên đó có đủ loại phấn và son, trâm cài và một số trang sức có hình dạng rất đẹp, gương, lược, một số hộp to nhỏ gì đó cũng để đó. Một cái tủ đặt ở bên cạnh, bên kia cũng có một cái tủ khá to nhưng rất dài và lùn.
Bên trái căn phòng là một phòng tắm, nàng bước vào xem thử. Thấy một tấm bức bình phong lớn hoa văn rất đẹp, một cái thùng tấm rất to. Có một tủ y phục lớn đặt cạnh đó, bên cạnh cũng có bàn trang điểm. Có vài lọ hương gì đó và một giỏ cánh hoa hồng được để trên một cái bàn hình vuông, ngoài ra còn có một số thứ linh tinh khác.
Hồ Điệp mở tủ y phục ra xem, thì đã thấy có rất nhiều y phục, đủ kiểu, đủ màu ở trong đó. Lấy một bộ ra xem thử, ướm thử trên người. Đúng là vừa y, tất cả y phục đều không hề có váy, kiểu đơn điệu, rất hợp ý nàng. Bước ra bên ngoài, nàng nhìn Tứ thúc hỏi: “ Mấy kiểu y phục đó, là do ai chuẩn bị cho ta vậy? Tứ thúc..” Nghe xong đáp án, miệng nàng cười lạnh một cái.
Miệng cười nhẹ: “ Tứ thúc, hãy về nghỉ ngơi đi. Có gì, ta sẽ bảo họ làm là được.” Nghe vậy, ông lui đi.
Vân Nhi đứng cạnh Diệu Hinh và 6 vị nữ tỳ, nhìn sắc mặt của tiểu thư mình: “ Tiểu thư..” Định nói gì, nhưng bị nàng lườm một cái đầy giá lạnh, làm cho nàng ta im không dám nói nữa.
Hồ Điệp ngồi xuống bàn nhìn sáu nô tỳ: “ Ta rất dễ. Nên mấy cô cứ thoải mái. Nếu lúc làm, nếu có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi. Bệnh, thì nghỉ ngơi. Mệt, thì cứ nghỉ. Khi nào hết, thì hãy làm tiếp. Có được không?”
Bộ dáng của nàng tự dưng toát lên sự uy nghiêm lạ thường, làm Vân Nhi rất kinh ngạc: Tiểu thư, có lúc cũng uy nghiêm và có khí chất như thế này sao? Không tin được!?
Sáu người hầu đồng thanh đáp: “ Dạ, thưa tiểu thư!!!” Tiểu thư, không chỉ xinh đẹp mà lòng dạ cũng rất tốt!!! Họ thật có phúc, khi được hầu hạ một vị tiểu thư tốt như vậy!!!
Cuối cùng chiếc xe ngựa cũng đã dừng lại, Hồ Điệp ngủ trên xe khi nào cũng không hay. Vân Nhi khẽ lay nàng, khẽ gọi nàng dậy. Trác Bình nhảy xuống xe rồi vén màn lên, hắn định đỡ nàng xuống, nhưng ai đó đã phóng xuống xe khi hắn mới giơ tay ra đỡ.
Hồ Điệp lấy tay vỗ vai hắn một cái, nói: “ Tỷ của đệ không phải dạng yếu đuối đâu. Đừng hành động như vậy nữa, có biết chưa?” Vân Nhi lắc đầu, nàng ta cũng không biết nói gì với vị tiểu thư của mình nữa.
Hắn cúi đầu nói lí nhí: " Vâng, thưa tỷ." Hắn chỉ có lòng..đỡ giúp thôi mà!?
Nàng nhìn cánh cửa màu đỏ to lớn, phía trên có tấm biển màu đen, khắc chữ màu vàng: Phủ Tống Thái Uý. Đôi mắt ảo não: Nhà mới..Từ nay, mình sẽ sống ở đây..Không biết..phải ăn nhờ, ở đậu, bao lâu nữa đây? Haiz..
Trác Bình cười cười rồi chạy lên gọi cửa, một lúc sau thì có một vị đại thúc khoảng tuổi đi ra. Tóc ông đã chuyển sang màu muối tiêu, được quấn trên đỉnh đầu bằng một cây trâm gỗ. Thân vận một bộ thường phục màu xanh biếc và trắng. Ông đứng cúi đầu cùng với một đám gia đinh, lính vệ, nha hoàn, đầu bếp, lao dịch,v.v.v Có lẽ toàn bộ người trong phủ đều được quy động đủ, chia ra và đứng xếp hàng đều ở hai bên trông rất trịnh trọng.
Hồ Điệp đầu vẫn đội mũ áo choàng, bước vào cùng với Vân Nhi. Đập vào mắt là cảnh tượng, có hơn người, già trẻ và nam nữ ra đứng đón mình, nàng không khỏi ngạc nhiên: Có long trọng quá không vậy?
Y như trong quân đội, bọn họ đứng nghiêm chỉnh. Vừa thấy nàng bước vào, cả đám quỳ xuống, cúi đầu hô to: “ Chúng nô tài, xin bái kiến Nhị tiểu thư..”
Ui, thiên ơi..Tổn thọ, chết. Hồ Điệp liền đi lên, lấy tay đỡ vị Đại thúc già đó: “ Đại thúc, mau đứng lên.” Nàng nhìn đám người kia: “ Tất cả mọi người, đứng lên cả đi. Từ nay, chúng ta là người một nhà. Không cần, nhiều lễ nghi như thế này.” Lời nói nhẹ nhàng, nhưng đầy khí chất cao quý.
Mọi người đứng dậy, mặt họ đầy sửng sốt khi nghe nàng nói là người một nhà. Đám người ngước đầu nhìn nàng, quan sát nàng từ đầu tới chân. Khuôn mặt thì bị che đi phân nửa bởi mũ áo choàng, ai cũng nghĩ: Nếu Đại công tử tướng mạo phi phàm, vậy thì Nhị tiểu thư cũng sẽ tuyệt sắc a!
Nàng nhìn sơ qua một lượt, thì thấy có nam tử, tuổi tầm – . người mặc y phục màu đen, tướng mạo cũng không tệ, dóc dáng cao to, là người luyện võ. người còn lại, mặc y phục màu xanh dương, dáng người không được cao, hình như là gia đinh phục dịch. Có khoảng nha hoàn, vận y phục màu hồng nhạt và trắng xen lẫn, tuổi tầm -, dung mạo khá được. Số còn lại là lính gác, lao công,v.v.v.
Trác Bình đi lên, nói: “ Tứ thúc, mau chuẩn bị vài người hầu cho tỷ ấy đi.” Hắn đã hết bổn sự, liền quay đầu đi ngay ra ngoài, không nén lại thêm một giây nào nữa.
Hồ Điệp thấy vậy, liền quay đầu hỏi hắn: “ Tiểu Tam, đệ đi đâu đó?” Mới về mà định đâu vậy?
Trác Bình không quay đầu, dừng bước: “ Nhị tỷ nghỉ ngơi. Tam đệ có việc.” Trả lời xong, liền bỏ đi. Hắn từ lúc tuổi, dù có đi đâu cũng chẳng có ai hỏi han và quan tâm tí nào, hoặc có hỏi nhưng cho có lệ mà thôi. Chứ, ai muốn quan tâm tới loại người như hắn? Con của tiểu thiếp, thì chỉ là con tiểu thiếp..Danh phận là hư vô..
Hồ Điệp nhìn bóng lưng hắn lắc đầu, thở dài. Hôm nay, cho đệ đệ ngươi tự do đi. Bắt đầu từ ngày mai, thì biết tay ta.
Vừa quay đầu lại, thì thấy một đám người nhìn mình, nàng thấy vậy liền cười nhẹ. Cởi mũ áo choàng xuống, quay đầu hỏi Tứ thúc: “ Ta được chọn nha hoàn, thân cận của riêng mình chứ?”
Ông cười nhẹ nhàng, hiền hậu nói: “Dạ!!! Tiểu thư thích ai, thì cứ chọn ạ!” Đúng là, đẹp thật! Nhị tiểu thư của bọn họ là mỹ nhân. Màu tóc hơi kì kì..Nhưng rất đẹp, ăn mặc giản dị. Đám người còn lại cũng đưa mắt nhìn nàng, không nói nên lời khi thấy nhan sắc của tiểu thư họ.
Gật đầu cười nhẹ, chân đi lại đám nha hoàn nhìn qua một lượt, rồi lại nhìn nhìn, nàng đi xem tất cả nha hoàn trong phủ. Vân Nhi thấy vậy che miệng cười: Tiểu thư chọn nha hoàn, mà cũng kĩ tới vậy..Nhớ lúc, thái hoàng thái hậu bảo tặng một trong hai nha hoàn, thì tiểu thư cũng vậy, đứng nhìn mình một hồi rồi mới chọn mình.
Sau một lúc đi xem, nàng nhìn nhìn một cô bé dễ thương, bề ngoài khá lanh lợi. Hồ Điệp cất tiếng hỏi: “ Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi?” Tướng mạo cũng không tệ, nhóc tì dễ thương.
Nàng ta nhún người, cúi đầu nói: “ Dạ, thưa Nhị tiểu thư..Nô tì tên là Diệu Hinh. Năm nay, tuổi ạ!” Tiểu thư đẹp quá!!!
Hồ Điệp cười nhẹ, nói: “ Từ nay, Diệu Hinh muội sẽ theo ta.”
Sau đó, kêu đám người kia giải tán. Bọn họ vừa đi vừa bàn tán xôn xao về vị tiểu thư mới của họ, nàng trở thành chủ đề ‘ Nóng Nhất’ trong phủ Thái Uý.
Nàng quan sát phủ, thấy nó rất rộng. Hồ Điệp được Tứ thúc dẫn tới một khu viện tên là Đông Yến, ở đó khá đẹp. Cây cỏ, hoa lá, không gian yên tĩnh, chim hót, bướm bay lượn. Phía xa xa có một cái đình nghỉ mát nhỏ, nó nằm cạnh bờ hồ. Nàng nhìn cái đình cười cười, trong lòng lên kế hoạch. Một khu vườn mai trắng chưa ra hoa được trồng trước sân, cái sân khá rộng rãi. Xung quanh sân, có rất nhiều chậu cây và chậu hoa đủ loại được trồng rất đẹp, cách sắp xếp rất có thẩm mỹ.
Một chiếc xích đu bằng gỗ, nó được sơn màu và đánh bóng màu nâu đỏ, ở gần đình cũng có một chiếc. Cạnh chiếc xích đu có một cái cây cao và rất to, một chiếc bàn bằng đá màu trắng được đặt ở đó, nhìn rất lý tưởng để ngồi nghỉ ngơi, mát mẻ vô cùng. Chỗ Hồ Điệp ở có căn phòng nối liền kề với nhau, nàng sẽ ở phòng chính giữa, Vân Nhi và Diệu Hinh ở hai bên phòng nàng. Sáu vị nữ hầu hạ ở hai phòng bên trái, nó rất rộng. Một thư phòng bên phải, còn có một phòng để trống ở ngoài cùng của bên phải.
Căn Phòng của nàng rộng rãi, thoáng mát, cách trang trí màn ren, bình sứ, chậu hoa, mấy muốn đồ quý,v,v,v Rất được. Có một cái bàn gỗ quý được đặt ngay chính giữa phòng. Bên trái là phòng ngủ, cái giường ngủ lớn, mấy màn lụa trang trí rất trang nhã và đẹp. Bàn trang điểm lớn được đặt ở bên cạnh chiếc cửa sổ, trên đó có đủ loại phấn và son, trâm cài và một số trang sức có hình dạng rất đẹp, gương, lược, một số hộp to nhỏ gì đó cũng để đó. Một cái tủ đặt ở bên cạnh, bên kia cũng có một cái tủ khá to nhưng rất dài và lùn.
Bên trái căn phòng là một phòng tắm, nàng bước vào xem thử. Thấy một tấm bức bình phong lớn hoa văn rất đẹp, một cái thùng tấm rất to. Có một tủ y phục lớn đặt cạnh đó, bên cạnh cũng có bàn trang điểm. Có vài lọ hương gì đó và một giỏ cánh hoa hồng được để trên một cái bàn hình vuông, ngoài ra còn có một số thứ linh tinh khác.
Hồ Điệp mở tủ y phục ra xem, thì đã thấy có rất nhiều y phục, đủ kiểu, đủ màu ở trong đó. Lấy một bộ ra xem thử, ướm thử trên người. Đúng là vừa y, tất cả y phục đều không hề có váy, kiểu đơn điệu, rất hợp ý nàng. Bước ra bên ngoài, nàng nhìn Tứ thúc hỏi: “ Mấy kiểu y phục đó, là do ai chuẩn bị cho ta vậy? Tứ thúc..” Nghe xong đáp án, miệng nàng cười lạnh một cái.
Miệng cười nhẹ: “ Tứ thúc, hãy về nghỉ ngơi đi. Có gì, ta sẽ bảo họ làm là được.” Nghe vậy, ông lui đi.
Vân Nhi đứng cạnh Diệu Hinh và vị nữ tỳ, nhìn sắc mặt của tiểu thư mình: “ Tiểu thư..” Định nói gì, nhưng bị nàng lườm một cái đầy giá lạnh, làm cho nàng ta im không dám nói nữa.
Hồ Điệp ngồi xuống bàn nhìn sáu nô tỳ: “ Ta rất dễ. Nên mấy cô cứ thoải mái. Nếu lúc làm, nếu có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi. Bệnh, thì nghỉ ngơi. Mệt, thì cứ nghỉ. Khi nào hết, thì hãy làm tiếp. Có được không?”
Bộ dáng của nàng tự dưng toát lên sự uy nghiêm lạ thường, làm Vân Nhi rất kinh ngạc: Tiểu thư, có lúc cũng uy nghiêm và có khí chất như thế này sao? Không tin được!?
Sáu người hầu đồng thanh đáp: “ Dạ, thưa tiểu thư!!!” Tiểu thư, không chỉ xinh đẹp mà lòng dạ cũng rất tốt!!! Họ thật có phúc, khi được hầu hạ một vị tiểu thư tốt như vậy!!!
Đào Hoa Truyện: Nàng Tiểu Thư Của Trẫm - Chapter 54
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cuối cùng chiếc xe ngựa cũng đã dừng lại, Hồ Điệp ngủ trên xe khi nào cũng không hay. Vân Nhi khẽ lay nàng, khẽ gọi nàng dậy. Trác Bình nhảy xuống xe rồi vén màn lên, hắn định đỡ nàng xuống, nhưng ai đó đã phóng xuống xe khi hắn mới giơ tay ra đỡ.
Hồ Điệp lấy tay vỗ vai hắn một cái, nói: “ Tỷ của đệ không phải dạng yếu đuối đâu. Đừng hành động như vậy nữa, có biết chưa?” Vân Nhi lắc đầu, nàng ta cũng không biết nói gì với vị tiểu thư của mình nữa.
Hắn cúi đầu nói lí nhí: " Vâng, thưa tỷ." Hắn chỉ có lòng..đỡ giúp thôi mà!?
Nàng nhìn cánh cửa màu đỏ to lớn, phía trên có tấm biển màu đen, khắc chữ màu vàng: Phủ Tống Thái Uý. Đôi mắt ảo não: Nhà mới..Từ nay, mình sẽ sống ở đây..Không biết..phải ăn nhờ, ở đậu, bao lâu nữa đây? Haiz..
Trác Bình cười cười rồi chạy lên gọi cửa, một lúc sau thì có một vị đại thúc khoảng 45 tuổi đi ra. Tóc ông đã chuyển sang màu muối tiêu, được quấn trên đỉnh đầu bằng một cây trâm gỗ. Thân vận một bộ thường phục màu xanh biếc và trắng. Ông đứng cúi đầu cùng với một đám gia đinh, lính vệ, nha hoàn, đầu bếp, lao dịch,v.v.v Có lẽ toàn bộ người trong phủ đều được quy động đủ, chia ra và đứng xếp hàng đều ở hai bên trông rất trịnh trọng.
Hồ Điệp đầu vẫn đội mũ áo choàng, bước vào cùng với Vân Nhi. Đập vào mắt là cảnh tượng, có hơn 300 người, già trẻ và nam nữ ra đứng đón mình, nàng không khỏi ngạc nhiên: Có long trọng quá không vậy?
Y như trong quân đội, bọn họ đứng nghiêm chỉnh. Vừa thấy nàng bước vào, cả đám quỳ xuống, cúi đầu hô to: “ Chúng nô tài, xin bái kiến Nhị tiểu thư..”
Ui, thiên ơi..Tổn thọ, chết. Hồ Điệp liền đi lên, lấy tay đỡ vị Đại thúc già đó: “ Đại thúc, mau đứng lên.” Nàng nhìn đám người kia: “ Tất cả mọi người, đứng lên cả đi. Từ nay, chúng ta là người một nhà. Không cần, nhiều lễ nghi như thế này.” Lời nói nhẹ nhàng, nhưng đầy khí chất cao quý.
Mọi người đứng dậy, mặt họ đầy sửng sốt khi nghe nàng nói là người một nhà. Đám người ngước đầu nhìn nàng, quan sát nàng từ đầu tới chân. Khuôn mặt thì bị che đi phân nửa bởi mũ áo choàng, ai cũng nghĩ: Nếu Đại công tử tướng mạo phi phàm, vậy thì Nhị tiểu thư cũng sẽ tuyệt sắc a!
Nàng nhìn sơ qua một lượt, thì thấy có 60 nam tử, tuổi tầm 18 – 22. 30 người mặc y phục màu đen, tướng mạo cũng không tệ, dóc dáng cao to, là người luyện võ. 30 người còn lại, mặc y phục màu xanh dương, dáng người không được cao, hình như là gia đinh phục dịch. Có khoảng 50 nha hoàn, vận y phục màu hồng nhạt và trắng xen lẫn, tuổi tầm 14-18, dung mạo khá được. Số còn lại là lính gác, lao công,v.v.v.
Trác Bình đi lên, nói: “ Tứ thúc, mau chuẩn bị vài người hầu cho tỷ ấy đi.” Hắn đã hết bổn sự, liền quay đầu đi ngay ra ngoài, không nén lại thêm một giây nào nữa.
Hồ Điệp thấy vậy, liền quay đầu hỏi hắn: “ Tiểu Tam, đệ đi đâu đó?” Mới về mà định đâu vậy?
Trác Bình không quay đầu, dừng bước: “ Nhị tỷ nghỉ ngơi. Tam đệ có việc.” Trả lời xong, liền bỏ đi. Hắn từ lúc 10 tuổi, dù có đi đâu cũng chẳng có ai hỏi han và quan tâm tí nào, hoặc có hỏi nhưng cho có lệ mà thôi. Chứ, ai muốn quan tâm tới loại người như hắn? Con của tiểu thiếp, thì chỉ là con tiểu thiếp..Danh phận là hư vô..
Hồ Điệp nhìn bóng lưng hắn lắc đầu, thở dài. Hôm nay, cho đệ đệ ngươi tự do đi. Bắt đầu từ ngày mai, thì biết tay ta.
Vừa quay đầu lại, thì thấy một đám người nhìn mình, nàng thấy vậy liền cười nhẹ. Cởi mũ áo choàng xuống, quay đầu hỏi Tứ thúc: “ Ta được chọn nha hoàn, thân cận của riêng mình chứ?”
Ông cười nhẹ nhàng, hiền hậu nói: “Dạ!!! Tiểu thư thích ai, thì cứ chọn ạ!” Đúng là, đẹp thật! Nhị tiểu thư của bọn họ là mỹ nhân. Màu tóc hơi kì kì..Nhưng rất đẹp, ăn mặc giản dị. Đám người còn lại cũng đưa mắt nhìn nàng, không nói nên lời khi thấy nhan sắc của tiểu thư họ.
Gật đầu cười nhẹ, chân đi lại đám nha hoàn nhìn qua một lượt, rồi lại nhìn nhìn, nàng đi xem tất cả nha hoàn trong phủ. Vân Nhi thấy vậy che miệng cười: Tiểu thư chọn nha hoàn, mà cũng kĩ tới vậy..Nhớ lúc, thái hoàng thái hậu bảo tặng một trong hai nha hoàn, thì tiểu thư cũng vậy, đứng nhìn mình một hồi rồi mới chọn mình.
Sau một lúc đi xem, nàng nhìn nhìn một cô bé dễ thương, bề ngoài khá lanh lợi. Hồ Điệp cất tiếng hỏi: “ Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi?” Tướng mạo cũng không tệ, nhóc tì dễ thương.
Nàng ta nhún người, cúi đầu nói: “ Dạ, thưa Nhị tiểu thư..Nô tì tên là Diệu Hinh. Năm nay, 14 tuổi ạ!” Tiểu thư đẹp quá!!!
Hồ Điệp cười nhẹ, nói: “ Từ nay, Diệu Hinh muội sẽ theo ta.”
Sau đó, kêu đám người kia giải tán. Bọn họ vừa đi vừa bàn tán xôn xao về vị tiểu thư mới của họ, nàng trở thành chủ đề ‘ Nóng Nhất’ trong phủ Thái Uý.
Nàng quan sát phủ, thấy nó rất rộng. Hồ Điệp được Tứ thúc dẫn tới một khu viện tên là Đông Yến, ở đó khá đẹp. Cây cỏ, hoa lá, không gian yên tĩnh, chim hót, bướm bay lượn. Phía xa xa có một cái đình nghỉ mát nhỏ, nó nằm cạnh bờ hồ. Nàng nhìn cái đình cười cười, trong lòng lên kế hoạch. Một khu vườn mai trắng chưa ra hoa được trồng trước sân, cái sân khá rộng rãi. Xung quanh sân, có rất nhiều chậu cây và chậu hoa đủ loại được trồng rất đẹp, cách sắp xếp rất có thẩm mỹ.
Một chiếc xích đu bằng gỗ, nó được sơn màu và đánh bóng màu nâu đỏ, ở gần đình cũng có một chiếc. Cạnh chiếc xích đu có một cái cây cao và rất to, một chiếc bàn bằng đá màu trắng được đặt ở đó, nhìn rất lý tưởng để ngồi nghỉ ngơi, mát mẻ vô cùng. Chỗ Hồ Điệp ở có 7 căn phòng nối liền kề với nhau, nàng sẽ ở phòng chính giữa, Vân Nhi và Diệu Hinh ở hai bên phòng nàng. Sáu vị nữ hầu hạ ở hai phòng bên trái, nó rất rộng. Một thư phòng bên phải, còn có một phòng để trống ở ngoài cùng của bên phải.
Căn Phòng của nàng rộng rãi, thoáng mát, cách trang trí màn ren, bình sứ, chậu hoa, mấy muốn đồ quý,v,v,v Rất được. Có một cái bàn gỗ quý được đặt ngay chính giữa phòng. Bên trái là phòng ngủ, cái giường ngủ lớn, mấy màn lụa trang trí rất trang nhã và đẹp. Bàn trang điểm lớn được đặt ở bên cạnh chiếc cửa sổ, trên đó có đủ loại phấn và son, trâm cài và một số trang sức có hình dạng rất đẹp, gương, lược, một số hộp to nhỏ gì đó cũng để đó. Một cái tủ đặt ở bên cạnh, bên kia cũng có một cái tủ khá to nhưng rất dài và lùn.
Bên trái căn phòng là một phòng tắm, nàng bước vào xem thử. Thấy một tấm bức bình phong lớn hoa văn rất đẹp, một cái thùng tấm rất to. Có một tủ y phục lớn đặt cạnh đó, bên cạnh cũng có bàn trang điểm. Có vài lọ hương gì đó và một giỏ cánh hoa hồng được để trên một cái bàn hình vuông, ngoài ra còn có một số thứ linh tinh khác.
Hồ Điệp mở tủ y phục ra xem, thì đã thấy có rất nhiều y phục, đủ kiểu, đủ màu ở trong đó. Lấy một bộ ra xem thử, ướm thử trên người. Đúng là vừa y, tất cả y phục đều không hề có váy, kiểu đơn điệu, rất hợp ý nàng. Bước ra bên ngoài, nàng nhìn Tứ thúc hỏi: “ Mấy kiểu y phục đó, là do ai chuẩn bị cho ta vậy? Tứ thúc..” Nghe xong đáp án, miệng nàng cười lạnh một cái.
Miệng cười nhẹ: “ Tứ thúc, hãy về nghỉ ngơi đi. Có gì, ta sẽ bảo họ làm là được.” Nghe vậy, ông lui đi.
Vân Nhi đứng cạnh Diệu Hinh và 6 vị nữ tỳ, nhìn sắc mặt của tiểu thư mình: “ Tiểu thư..” Định nói gì, nhưng bị nàng lườm một cái đầy giá lạnh, làm cho nàng ta im không dám nói nữa.
Hồ Điệp ngồi xuống bàn nhìn sáu nô tỳ: “ Ta rất dễ. Nên mấy cô cứ thoải mái. Nếu lúc làm, nếu có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi. Bệnh, thì nghỉ ngơi. Mệt, thì cứ nghỉ. Khi nào hết, thì hãy làm tiếp. Có được không?”
Bộ dáng của nàng tự dưng toát lên sự uy nghiêm lạ thường, làm Vân Nhi rất kinh ngạc: Tiểu thư, có lúc cũng uy nghiêm và có khí chất như thế này sao? Không tin được!?
Sáu người hầu đồng thanh đáp: “ Dạ, thưa tiểu thư!!!” Tiểu thư, không chỉ xinh đẹp mà lòng dạ cũng rất tốt!!! Họ thật có phúc, khi được hầu hạ một vị tiểu thư tốt như vậy!!!