Sau khi cho sáu người hầu lui đi làm chuyện của mỗi người, mắt Hồ Điệp nhìn hai người còn lại nói: “ Từ nay, hai người đi theo ta phải chú ý một số điều sau đây. Thứ nhất, phải biết nghe lời. Thứ hai, không được nhiều chuyện. Thứ ba, từ nay cứ xưng tên mình khi nói chuyện với ta, không được tự xưng là nô tì. Thứ tư, biết im lặng đúng lúc. Thứ năm, nhớ mấy điều trên. Được không?” Thấy hai người đồng ý.
“ Ngày mai, ta sẽ kêu người..Mà thôi, ta sẽ tự đi mua y phục cho hai người.” Nàng có tiền tiêu vặt rồi, nhưng nàng chưa biết dùng tiền ở đây, cái đó...Học từ từ vậy!!!
“ Mua y phục sao?”
Hồ Điệp nghe hỏi lại, liền liếc xéo một cái muốn lọt mất tròng mắt. Hai người kia im lặng, gì trông nàng đáng sợ quá!!!
“ Về phòng của hai người nghỉ đi. Ta cũng mệt rồi.” Nàng nói xong liền đi về phía phòng ngủ, bay lên giường nằm. Bỏ lại hai người kia đứng ở sảnh phòng nhìn.
Họ đi ra khép cửa lại, hai người chào hỏi nhau, làm quen. Vân Nhi cười nói: “ Diệu Hinh muội, tiểu thư rất tốt. Đừng thấy tiểu thư như vậy ,mà nói khó.”
Diệu Hinh lắc đầu nói: “ Không có..Muội thấy tiểu thư rất tốt.” Nàng ta cười ngây thơ nói: “ Nếu mà tiểu thư muốn, Diệu Hinh sẽ hầu hạ tiểu thư cả đời.” Nàng có một tiểu thư vừa đẹp, lại rất tốt a!
“ Ừm, tỷ cũng vậy.” Vân Nhi nàng cũng muốn hầu hạ tiểu thư cả đời. Thái hoàng thái hậu đã bảo nàng, dù có chuyện gì cũng phải trung thành với tiểu thư..Hầu hạ hết lòng!
“ Vậy, sau này. Tiểu thư đi đâu, chúng ta sẽ đi theo đó.” Diệu Hinh vẻ mặt đầy cương quyết, vì đây là lần đầu nàng làm tiểu tỳ thân cận. Tiểu thư đã chọn mình, nhất định mình phải hết lòng, không thể phụ lòng người được.
Vân Nhi cười tươi, gật đầu: “ Ừh..” Tiểu cô nương ngây thơ này, dễ thương thật!!! Tiểu thư chọn, không hề sai!
****************
Bữa cơm chiều cũng tới, Hồ Điệp ăn chung với phụ thân và Đại ca rất vui vẻ. Nhưng chẳng thấy Tam đệ của mình đâu, nàng cũng không hỏi hai người. Đợi ăn xong, nàng quay về Đông Yên.
Trong sảnh phòng, Hồ Điệp ngồi xuống bàn, thấy trên bàn có tới hai đĩa toàn là táo, nó đã được rửa sạch sẽ rồi. Hình như, mới đem tới. Cầm một quả lên cắn một cái, hỏi: “ Táo này là do ai đem tới, là ai kêu các người chuẩn bị cho ta vậy?” Ngoài táo ra, thì không thấy trái cây khác.
Thấy Vân Nhi cúi đầu, nàng hung hăng cắn quả táo trong tay không ngừng. Diệu Hinh thấy vậy, lo lắng nói: “ Tiểu thư, người ăn từ từ thôi. Kẻo mắc nghẹn!” Rồi đi rót cho tiểu thư nàng một ly nước trà hoa cúc nóng.
Uống một ngụm trà, nói: “ Huynh ấy, QUẢN nhiều việc quá rồi thì phải?” Từ y phục và giờ thì trái cây..Còn gì, thì tung ra hết đi. Hừ!
Diệu Hinh không hiểu nàng nói ai, mở miệng hỏi: “ Tiểu thư, ai chọc người giận vậy?”
Hồ Điệp cười nói: “ Muội có thể, xử huynh ấy giùm ta không?” Nha đầu này ngây thơ quá, nhớ lúc nàng bằng tuổi Diệu Hinh thì đã biết hết mọi chuyện, não không còn non yếu. Có thể nói, nàng như già đi..lớn gấp ba, bốn lần so với tuổi hiện tại.
Diệu Hinh ngây thơ nói: “ Nếu người muốn đánh người đó, thì nô..Diệu Hinh sẽ kêu vài người trong phủ đi là được..” Nàng gãy gãy đầu, xấu hổ nói tiếp: “ Chứ, Diệu Hinh không biết võ công.”
Hồ Điệp nghe vậy liền ôm bụng cười không ngừng. Tiểu nha đầu này ngây thơ quá, sợ nói ra chạy còn không kịp nữa..Nói gì, đánh!!!
Vân Nhi kéo Diệu Hinh lại nói, nghe xong nàng ta hốt hoảng la lên: “ Hoàng thượng..là Hoàng thượng sao?” Diệu Hinh lo lắng nói: “ Tiểu thư, người không nên giận..Không nên..đánh người đó. Mất đầu a!” Hoàng thượng, tiểu thư đã gặp qua ngài rồi sao? Tiểu thư đúng là có phúc, gặp được một trong hai đệ nhất mỹ nam của Doãn Uy quốc rồi!!!
Hồ Điệp nhìn nàng đầy gian ác: “ Là Diệu Hinh muốn đánh hoàng thượng mà. Ta không nói à nha!” Thấy Diệu Hinh xanh mặt, Hồ Điệp cười nói: “ Thôi bỏ đi.”
Ném hai trái táo cho hai người kia, ra lệnh: “ Ăn đi. Mau.” Nàng thấy hai người rất nghe lời, nói: “ Tốt lắm.” Tay cũng cầm một quả lên ăn.
“ Diệu Hinh, Tiểu Tam lúc nào cũng đi ra ngoài sao? Hắn đi khi nào mới về?” Tên này ngay cả cơm gia đình..Bữa đầu tiên, mà cũng không ăn cùng. Thấy không được rồi!!!
Diệu Hinh nuốt táo trong miệng, hỏi: “ Dạ, Tiểu Tam là ai ạ?” Sao nàng sống trong phủ rất lâu rồi, mà không biết người nào tên là Tiểu Tam vậy kìa?
Vân Nhi cười nói: “ Là Tam công tử!”
Diệu Hinh nghe xong thì ngạc nhiên, sau đó trả lời câu hỏi của tiểu thư mình khi nãy: “ Tam công tử, lúc nào cũng ra ngoài từ rất sớm. Có khi không về phủ. Công tử thường uống rượu, trêu nữ nhân, đi sòng bạc.v.v.v” Kể xong nàng thở dài: Từ khi vào phủ, số lần gặp vị công tử này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hồ Điệp nghe xong, thì cười nói: “ Ngày mai dậy sớm, chuẩn bị cho ta một bộ nam trang. Bình thường thôi. Các người cũng vậy.”
“ Hả?”
*******************
Buổi tối, trong căn phòng ngủ rộng lớn. Hồ Điệp nằm trên giường ngủ cứ lăn qua lộn lại, không tài nào ngủ được. Bù ngủ, mà mắt không nhắm yên, nếu nhắm thì chỉ được một lúc. Nàng để một ngọn đèn để cho sáng, vì nếu tắt hết nàng lại sợ ma.
Hồ Điệp lồm cồm bò xuống giường, lấy điện thoại và gắn tai nghe vào nghe nhạc. Nàng mở mắt nhìn trần nhà: Có phải là do lạ chỗ, mình không ngủ được...Ngủ chỗ hắn mấy hôm, thì quen rồi..Tự dưng, dọn chỗ khác, ngủ không được..
Nàng lấy chân đá cái chăn một cái, quay đầu nhìn ra phía cửa sổ. Trăng không có, sao thì có đầy trời. Gió đêm lạnh lẽo, thông qua cửa thổi vào phòng.
“ Không ngủ được. Làm sao đây?” Hồ Điệp lẩm bẩm, ngồi dậy đi lại phía cửa sổ. Ngồi xuống bàn trang điểm, tay chống lên cằm, đưa mắt nhìn ra ngoài thở dài: “ Haiz..Mất ngủ?”
*****************
Hoàng cung, cung Long An. Tại tẩm phòng hoàng thượng, Hàn Phong ngồi ở bàn, xem tấu chương. Bỗng hắn đưa mắt nhìn về phía long sàn, đôi mắt âm trầm. Dương tổng quản và hai tiểu thái giám đứng cạnh thấy dậy liền đưa mắt nhìn nhau, họ cúi đầu chán nản.
“ Lui ra đi.” Hàn Phong cho ba người lui ra ngoài. Hắn buông cuốn tấu chương xuống, đứng dậy đi về phía long sàn. Cởi y phục, nằm xuống long sàn. Lưng tựa vào phía long sàn, bộ dáng tiêu sái. Một tay đặt lên chân đang co lên, chân còn lại duỗi thẳng.
Đôi mắt phượng dài lạnh lẽo nhìn ra phía cửa sổ, gió lạnh thổi vào làm tóc hắn tung bay. Nhìn lên bầu trời cao đầy sao một lúc, bỗng một gương mặt quen thuộc của ai đó hiện lên, miệng nàng ta còn nở nụ cười với hắn nữa.
Hàn Phong nhíu mày, trầm tư nhìn mãi lên bầu trời ở ngoài cửa sổ kia. Hắn cười nhếch miệng cười lạnh: “ Đồ ngốc..” Sao hắn lại thấy nàng vậy? Chẳng lẽ, hắn đang nghĩ tới nàng..Nên, xuất hiện ảo giác???
Hắn nằm xuống, lấy hai tay gối dưới đầu. Đôi mắt càng lúc càng lạnh, càng ngày càng suy tư. Hắn cũng không ngủ được, cũng như ai kia..
****************
Hồ Điệp thì cứ nhìn ra cửa sổ, hai tay chống lên khuôn mặt. Miệng lẩm bẩm: “ Ngủ không được..Đêm nay, dài quá. Trời mau sáng đi..” Nàng đứng dậy gài cửa sổ lại, ủ rủ đi lại giường. Bay lên nằm, lấy chăn trùm kín mít thân người mình lại.
“ Ngủ..ngủ..ngủ..” Nàng cố nhắm mắt lại, tay mở nhạc lớn lên một chút. Nhưng một chút thì lại tung chăn ra, lăn lộn không biết bao nhiêu lần. Một lúc sau, đôi mắt mệt mỏi, từ từ cụp xuống...oo0ooo...
Sau khi cho sáu người hầu lui đi làm chuyện của mỗi người, mắt Hồ Điệp nhìn hai người còn lại nói: “ Từ nay, hai người đi theo ta phải chú ý một số điều sau đây. Thứ nhất, phải biết nghe lời. Thứ hai, không được nhiều chuyện. Thứ ba, từ nay cứ xưng tên mình khi nói chuyện với ta, không được tự xưng là nô tì. Thứ tư, biết im lặng đúng lúc. Thứ năm, nhớ mấy điều trên. Được không?” Thấy hai người đồng ý.
“ Ngày mai, ta sẽ kêu người..Mà thôi, ta sẽ tự đi mua y phục cho hai người.” Nàng có tiền tiêu vặt rồi, nhưng nàng chưa biết dùng tiền ở đây, cái đó...Học từ từ vậy!!!
“ Mua y phục sao?”
Hồ Điệp nghe hỏi lại, liền liếc xéo một cái muốn lọt mất tròng mắt. Hai người kia im lặng, gì trông nàng đáng sợ quá!!!
“ Về phòng của hai người nghỉ đi. Ta cũng mệt rồi.” Nàng nói xong liền đi về phía phòng ngủ, bay lên giường nằm. Bỏ lại hai người kia đứng ở sảnh phòng nhìn.
Họ đi ra khép cửa lại, hai người chào hỏi nhau, làm quen. Vân Nhi cười nói: “ Diệu Hinh muội, tiểu thư rất tốt. Đừng thấy tiểu thư như vậy ,mà nói khó.”
Diệu Hinh lắc đầu nói: “ Không có..Muội thấy tiểu thư rất tốt.” Nàng ta cười ngây thơ nói: “ Nếu mà tiểu thư muốn, Diệu Hinh sẽ hầu hạ tiểu thư cả đời.” Nàng có một tiểu thư vừa đẹp, lại rất tốt a!
“ Ừm, tỷ cũng vậy.” Vân Nhi nàng cũng muốn hầu hạ tiểu thư cả đời. Thái hoàng thái hậu đã bảo nàng, dù có chuyện gì cũng phải trung thành với tiểu thư..Hầu hạ hết lòng!
“ Vậy, sau này. Tiểu thư đi đâu, chúng ta sẽ đi theo đó.” Diệu Hinh vẻ mặt đầy cương quyết, vì đây là lần đầu nàng làm tiểu tỳ thân cận. Tiểu thư đã chọn mình, nhất định mình phải hết lòng, không thể phụ lòng người được.
Vân Nhi cười tươi, gật đầu: “ Ừh..” Tiểu cô nương ngây thơ này, dễ thương thật!!! Tiểu thư chọn, không hề sai!Bữa cơm chiều cũng tới, Hồ Điệp ăn chung với phụ thân và Đại ca rất vui vẻ. Nhưng chẳng thấy Tam đệ của mình đâu, nàng cũng không hỏi hai người. Đợi ăn xong, nàng quay về Đông Yên.
Trong sảnh phòng, Hồ Điệp ngồi xuống bàn, thấy trên bàn có tới hai đĩa toàn là táo, nó đã được rửa sạch sẽ rồi. Hình như, mới đem tới. Cầm một quả lên cắn một cái, hỏi: “ Táo này là do ai đem tới, là ai kêu các người chuẩn bị cho ta vậy?” Ngoài táo ra, thì không thấy trái cây khác.
Thấy Vân Nhi cúi đầu, nàng hung hăng cắn quả táo trong tay không ngừng. Diệu Hinh thấy vậy, lo lắng nói: “ Tiểu thư, người ăn từ từ thôi. Kẻo mắc nghẹn!” Rồi đi rót cho tiểu thư nàng một ly nước trà hoa cúc nóng.
Uống một ngụm trà, nói: “ Huynh ấy, QUẢN nhiều việc quá rồi thì phải?” Từ y phục và giờ thì trái cây..Còn gì, thì tung ra hết đi. Hừ!
Diệu Hinh không hiểu nàng nói ai, mở miệng hỏi: “ Tiểu thư, ai chọc người giận vậy?”
Hồ Điệp cười nói: “ Muội có thể, xử huynh ấy giùm ta không?” Nha đầu này ngây thơ quá, nhớ lúc nàng bằng tuổi Diệu Hinh thì đã biết hết mọi chuyện, não không còn non yếu. Có thể nói, nàng như già đi..lớn gấp ba, bốn lần so với tuổi hiện tại.
Diệu Hinh ngây thơ nói: “ Nếu người muốn đánh người đó, thì nô..Diệu Hinh sẽ kêu vài người trong phủ đi là được..” Nàng gãy gãy đầu, xấu hổ nói tiếp: “ Chứ, Diệu Hinh không biết võ công.”
Hồ Điệp nghe vậy liền ôm bụng cười không ngừng. Tiểu nha đầu này ngây thơ quá, sợ nói ra chạy còn không kịp nữa..Nói gì, đánh!!!
Vân Nhi kéo Diệu Hinh lại nói, nghe xong nàng ta hốt hoảng la lên: “ Hoàng thượng..là Hoàng thượng sao?” Diệu Hinh lo lắng nói: “ Tiểu thư, người không nên giận..Không nên..đánh người đó. Mất đầu a!” Hoàng thượng, tiểu thư đã gặp qua ngài rồi sao? Tiểu thư đúng là có phúc, gặp được một trong hai đệ nhất mỹ nam của Doãn Uy quốc rồi!!!
Hồ Điệp nhìn nàng đầy gian ác: “ Là Diệu Hinh muốn đánh hoàng thượng mà. Ta không nói à nha!” Thấy Diệu Hinh xanh mặt, Hồ Điệp cười nói: “ Thôi bỏ đi.”
Ném hai trái táo cho hai người kia, ra lệnh: “ Ăn đi. Mau.” Nàng thấy hai người rất nghe lời, nói: “ Tốt lắm.” Tay cũng cầm một quả lên ăn.
“ Diệu Hinh, Tiểu Tam lúc nào cũng đi ra ngoài sao? Hắn đi khi nào mới về?” Tên này ngay cả cơm gia đình..Bữa đầu tiên, mà cũng không ăn cùng. Thấy không được rồi!!!
Diệu Hinh nuốt táo trong miệng, hỏi: “ Dạ, Tiểu Tam là ai ạ?” Sao nàng sống trong phủ rất lâu rồi, mà không biết người nào tên là Tiểu Tam vậy kìa?
Vân Nhi cười nói: “ Là Tam công tử!”
Diệu Hinh nghe xong thì ngạc nhiên, sau đó trả lời câu hỏi của tiểu thư mình khi nãy: “ Tam công tử, lúc nào cũng ra ngoài từ rất sớm. Có khi không về phủ. Công tử thường uống rượu, trêu nữ nhân, đi sòng bạc.v.v.v” Kể xong nàng thở dài: Từ khi vào phủ, số lần gặp vị công tử này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hồ Điệp nghe xong, thì cười nói: “ Ngày mai dậy sớm, chuẩn bị cho ta một bộ nam trang. Bình thường thôi. Các người cũng vậy.”
“ Hả?”
Buổi tối, trong căn phòng ngủ rộng lớn. Hồ Điệp nằm trên giường ngủ cứ lăn qua lộn lại, không tài nào ngủ được. Bù ngủ, mà mắt không nhắm yên, nếu nhắm thì chỉ được một lúc. Nàng để một ngọn đèn để cho sáng, vì nếu tắt hết nàng lại sợ ma.
Hồ Điệp lồm cồm bò xuống giường, lấy điện thoại và gắn tai nghe vào nghe nhạc. Nàng mở mắt nhìn trần nhà: Có phải là do lạ chỗ, mình không ngủ được...Ngủ chỗ hắn mấy hôm, thì quen rồi..Tự dưng, dọn chỗ khác, ngủ không được..
Nàng lấy chân đá cái chăn một cái, quay đầu nhìn ra phía cửa sổ. Trăng không có, sao thì có đầy trời. Gió đêm lạnh lẽo, thông qua cửa thổi vào phòng.
“ Không ngủ được. Làm sao đây?” Hồ Điệp lẩm bẩm, ngồi dậy đi lại phía cửa sổ. Ngồi xuống bàn trang điểm, tay chống lên cằm, đưa mắt nhìn ra ngoài thở dài: “ Haiz..Mất ngủ?”
Hoàng cung, cung Long An. Tại tẩm phòng hoàng thượng, Hàn Phong ngồi ở bàn, xem tấu chương. Bỗng hắn đưa mắt nhìn về phía long sàn, đôi mắt âm trầm. Dương tổng quản và hai tiểu thái giám đứng cạnh thấy dậy liền đưa mắt nhìn nhau, họ cúi đầu chán nản.
“ Lui ra đi.” Hàn Phong cho ba người lui ra ngoài. Hắn buông cuốn tấu chương xuống, đứng dậy đi về phía long sàn. Cởi y phục, nằm xuống long sàn. Lưng tựa vào phía long sàn, bộ dáng tiêu sái. Một tay đặt lên chân đang co lên, chân còn lại duỗi thẳng.
Đôi mắt phượng dài lạnh lẽo nhìn ra phía cửa sổ, gió lạnh thổi vào làm tóc hắn tung bay. Nhìn lên bầu trời cao đầy sao một lúc, bỗng một gương mặt quen thuộc của ai đó hiện lên, miệng nàng ta còn nở nụ cười với hắn nữa.
Hàn Phong nhíu mày, trầm tư nhìn mãi lên bầu trời ở ngoài cửa sổ kia. Hắn cười nhếch miệng cười lạnh: “ Đồ ngốc..” Sao hắn lại thấy nàng vậy? Chẳng lẽ, hắn đang nghĩ tới nàng..Nên, xuất hiện ảo giác???
Hắn nằm xuống, lấy hai tay gối dưới đầu. Đôi mắt càng lúc càng lạnh, càng ngày càng suy tư. Hắn cũng không ngủ được, cũng như ai kia..
Hồ Điệp thì cứ nhìn ra cửa sổ, hai tay chống lên khuôn mặt. Miệng lẩm bẩm: “ Ngủ không được..Đêm nay, dài quá. Trời mau sáng đi..” Nàng đứng dậy gài cửa sổ lại, ủ rủ đi lại giường. Bay lên nằm, lấy chăn trùm kín mít thân người mình lại.
“ Ngủ..ngủ..ngủ..” Nàng cố nhắm mắt lại, tay mở nhạc lớn lên một chút. Nhưng một chút thì lại tung chăn ra, lăn lộn không biết bao nhiêu lần. Một lúc sau, đôi mắt mệt mỏi, từ từ cụp xuống...ooooo...