Ai cũng sửng sốt trước mối quan hệ mù mịt, rối rắm về thân thích đó. Nàng còn không biết, tại sao nói tới nói lui, mình lại là Biểu ca của Trác Bình. Quan hệ dòng tộc quá phức tạp, không lời giải đáp, dù là chuyên gia phân tích cũng phải bó tay.
Trên mái nhà ở phía xa xa, có hai thân ảnh đang đứng nhìn về phía bờ sông. Một tên có dung mạo tuấn dật, đưa mắt nhìn nàng, miệng khẽ cười khi nghe nàng nói về mối quan hệ của nàng với Trác Bình.
Một tên nữa, dung mạo cũng khá tuấn tú, khẽ hỏi hắn: “ Tần vương gia, có nên đi xem thử không ạ?” Kinh thành Tô An, lại có đám ô hợp, không biết phép nước..Dám làm càng như thế này!? Mà cũng lạ, tên tiểu tử kia nhìn thoáng qua đâu có biết võ công? Sao hắn ta có thể đánh lại mười mấy tên to khoẻ như thế chứ? Hắn dùng võ công của môn phái gì, mà mình chưa từng thấy qua bao giờ? Không hề có nội lực..
Tên được gọi là Tần vương gia, hắn ngồi xuống mái nhà với bộ dáng tiêu sái, nhếch miệng cười nhẹ: “ Không. Ở đây, là thấy rồi.” Âm thanh ôn nhu, nhẹ nhàng, có chút uy nghiêm.
Tên tì tùng đi theo, khoé miệng của hắn giật giật mấy cái: Ngài ấy..Định ở lại đây xem? Cứ tưởng ngài bỏ đi hay xen vào, nào ngờ..
**********
Tên bị nàng giẫm lên người, hắn lại chống cự: “ Tên khốn khiếp, ngươi..A..” Chưa nói hết, thì có một cú như trời giáng rơi mạnh vào mặt. Hắn ta choáng váng..
Chân giẫm mạnh lên thân hắn ta, Hồ Điệp khoanh tay trước ngực nhìn hắn một cái, bộ dạng thờ ơ, ngước đầu nhìn lên bầu trời, nhíu mày vì nắng gắt, mở miệng hỏi: “ Ngươi có biết, Lão tử ta là gia gia mấy dòng của ngươi không? Dám vô lễ, mắng ta là TÊN KHỐN KHIẾP sao?” Lại dùng chân đá hắn thêm một cái nữa, mấy tên còn lại thấy cảnh bạo lực này mà sợ xanh mặt, lồm cồm định bỏ chạy.
“ Tên nào, dám CHẠY khỏi đây. Lão tử BẢO ĐẢM, cả dòng tộc đều KHÔNG SỐNG SÓT được. Giữ nguyên, VỊ TRÍ.” Âm thanh đủ nhẹ, làm người nghe dừng lại các cử động định làm.
Mấy tên đó nghe vậy, liền nuốt mấy ngụm nước bọt, hoảng sợ làm theo lời nàng. Bọn chúng ngồi lại chỗ khi nãy mình đã ngồi và nằm, giữ nguyên hiện trường mình bị đánh ngã ra chỗ nào, vị trí không dám sai một li nào. Tên bị đạp xuống sông, hắn ta định bò lên bờ để chạy trốn, nhưng chưa lên tới bờ đã phải bò ngược trở xuống.
Vân Nhi và Diệu Hinh cười khúc khích khi thấy cảnh tượng dở khóc dở cười này, hai người chạy lại gần nàng: “ Công tử..”
Hồ Điệp liếc nhìn hai người họ: “ Mau lại đỡ công tử. Nhanh lên.” Giọng nàng thật đáng sợ, làm cho hai nàng ta không dám cãi, hai người chạy lại đỡ Trác Bình ngồi dậy.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn có vài vết bầm xanh và tím, khoé miệng còn đọng máu tươi. Thấy bộ dạng của hắn trông vô cùng khó coi, nàng gằn giọng hỏi: “ Tên khốn nào chửi biểu đệ ta là CHÓ, đánh hắn đầu tiên? MAU BÒ RA ĐÂY!!!” Con ngươi lạnh lẽo, trông như ác ma khát máu nhập vào, quét qua từng người một. Thấy hơi chậm trễ, nàng lên tiếng thúc giục.
“ MAU.” Thanh âm làm cho người nghe giật cả mình, sợ hãi, run rẩy. Đôi mắt to đẹp biến thành hai ác quỷ ẩn hiện bên trong, gương mặt lạnh lẽo, không chứa tình người.
Cả đám hoảng sợ, mắt nhìn về một tên. Hồ Điệp nhìn theo đám đó, hơi nhếch miệng cười: “ Là ngươi?” Dùng một ngón tay ngoắt hắn ta: “ Mau lại đây.” Là ngươi? Hừm!!!
Tên đó biết điều, hắn từ từ bò lại như thú cưng gặp chủ. Nếu có đuôi, có lẽ hắn ta đã ngoắt tới ngoắt lui để lấy lòng nàng rồi.
“ Xin, công..A...” Chưa kịp xin tha, thì bị nàng đá cho một phát nhanh gọn lẹ. Cú đá làm răng hắn ta đi một lượt hai cái, máu tươi phun ra bên ngoài.
Vân Nhi và Diệu Hinh hoảng sợ nắm chặt tay Tam công tử mình, gương mặt đầy khiếp sợ nhìn về vị tiểu thư nhà mình. Trác Bình lấy một tay ôm ngực, ngẩng đầu nhìn nàng không chớp mắt: Nhị tỷ của hắn sao? Tỷ ấy..Tỷ ấy, thật đáng sợ!!! Nhưng, tỷ ấy đang lo cho hắn sao? Đang trả thù cho hắn sao???
Tên đó ôm cái miệng máu me nhìn Hồ Điệp, lấp bấp nói: “ Ngươi dám..” Lời vẫn chưa kịp ra.
“ Bốp..A..” Lại thêm một cú nữa vào bụng, hắn gục xuống.
Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt côn đồ, đầy hung tợn. Miệng cong lên một bên: “ Nhà của ngươi nuôi chó? Để chó chạy bậy..Cắn người..Cho nên, con chó đó..”
“ Bốp..A..” Lại hai ba cái răng cùng máu tươi chạy đi du ngoạn, rời xa gia đình răng thân yêu. Hồ Điệp dùng chân đá tên đó một cước bay lọt xuống sông “ Đùng.”
Hắn bay xuống nằm cùng với tên dưới kia, tên nằm dưới sông đầu tiên, hiện giờ hắn ta đã có bạn cùng tắm sông cùng. Cả đám người trên bờ toát mồ hôi, cũng may là bọn hắn đánh ít chứ nếu không là CHẾT.
Hồ Điệp nhìn hắn nói tiếp lời khi nãy: “..Chó cắn bậy, thì nên NHỔ RĂNG của nó.” Nàng nhìn Trác Bình cười một cái, rồi quay đầu nhìn đám còn lại hỏi: “ Ta nói, đúng không?” Ánh mắt hâm doạ nhìn họ: Các ngươi dám nói KHÔNG, ta cho đi chơi hết!!!
Mấy tên kia hoảng sợ gật đầu lia lịa, nếu không nghe lời, không biết họ sẽ ra sao? Có thể, sẽ thê thảm hơn tên đó rất nhiều!!!
Nàng hài lòng, miệng cười, chân bước lại gần Trác Bình. Lấy tay sờ khuôn mặt của hắn một cách nhẹ nhàng, vẻ mặt nàng đầy tức giận hỏi: “ Ngươi có sao không?” Tại sao, đánh khuôn mặt đẹp trai của hắn thành ra như vầy? Mấy tên khốn!!! Nợ này phải tính LÃI lẫn tiền LỜI, bạc nóng cho vay phải lấy tiền lời liền.
Hồ Điệp đứng dậy nhìn nhìn hỏi: “ Tên khốn nào, nhục mạ mẫu thân hắn? MAU RA ĐÂY.” Cái xã hội bất công..Con của vợ lẽ, thì đã sao? Không phải người sao?
Mấy tên kia lại nhìn về một phía, tên mới bị đạp xuống sông xanh mặt khi thấy nàng nhìn hắn. Hồ Điệp nhíu mày nhìn hắn ta hỏi: “ Lại là NGƯƠI?” Miệng nhếch lên cười như ác ma, từng bước đi lại gần hắn.
Vân Nhi hốt hoảng chạy lên, kéo tay ngăn nàng lại, khẽ nói: “ Đánh nữa..Sẽ có án mạng...Tha cho hắn đi...Tiểu thư..” Nàng ta nhìn tiểu thư của mình với vẻ mặt cầu khẩn.
Trác Bình nhìn nàng, đôi mắt buồn vui lẫn lộn, miệng kêu: “ Nhị ( tỷ)..” Hắn định kêu nàng đừng đánh nữa, tên kia thê thảm như thế, sợ rằng hắn ta không chịu nổi mà chết đi. Sẽ có rắc rối..
“ Biểu đệ, ta là Biểu ca của ngươi!!!” Nàng nhắc nhở hắn, mày nàng hơi nhướng lên, miệng cười lạnh: “ Tạm thời, tha cho ngươi.” Nếu không phải, vì Tống phủ..Ta sẽ cho ngươi, sống đời sống của thực vật.
Ai cũng sửng sốt trước mối quan hệ mù mịt, rối rắm về thân thích đó. Nàng còn không biết, tại sao nói tới nói lui, mình lại là Biểu ca của Trác Bình. Quan hệ dòng tộc quá phức tạp, không lời giải đáp, dù là chuyên gia phân tích cũng phải bó tay.
Trên mái nhà ở phía xa xa, có hai thân ảnh đang đứng nhìn về phía bờ sông. Một tên có dung mạo tuấn dật, đưa mắt nhìn nàng, miệng khẽ cười khi nghe nàng nói về mối quan hệ của nàng với Trác Bình.
Một tên nữa, dung mạo cũng khá tuấn tú, khẽ hỏi hắn: “ Tần vương gia, có nên đi xem thử không ạ?” Kinh thành Tô An, lại có đám ô hợp, không biết phép nước..Dám làm càng như thế này!? Mà cũng lạ, tên tiểu tử kia nhìn thoáng qua đâu có biết võ công? Sao hắn ta có thể đánh lại mười mấy tên to khoẻ như thế chứ? Hắn dùng võ công của môn phái gì, mà mình chưa từng thấy qua bao giờ? Không hề có nội lực..
Tên được gọi là Tần vương gia, hắn ngồi xuống mái nhà với bộ dáng tiêu sái, nhếch miệng cười nhẹ: “ Không. Ở đây, là thấy rồi.” Âm thanh ôn nhu, nhẹ nhàng, có chút uy nghiêm.
Tên tì tùng đi theo, khoé miệng của hắn giật giật mấy cái: Ngài ấy..Định ở lại đây xem? Cứ tưởng ngài bỏ đi hay xen vào, nào ngờ..
Tên bị nàng giẫm lên người, hắn lại chống cự: “ Tên khốn khiếp, ngươi..A..” Chưa nói hết, thì có một cú như trời giáng rơi mạnh vào mặt. Hắn ta choáng váng..
Chân giẫm mạnh lên thân hắn ta, Hồ Điệp khoanh tay trước ngực nhìn hắn một cái, bộ dạng thờ ơ, ngước đầu nhìn lên bầu trời, nhíu mày vì nắng gắt, mở miệng hỏi: “ Ngươi có biết, Lão tử ta là gia gia mấy dòng của ngươi không? Dám vô lễ, mắng ta là TÊN KHỐN KHIẾP sao?” Lại dùng chân đá hắn thêm một cái nữa, mấy tên còn lại thấy cảnh bạo lực này mà sợ xanh mặt, lồm cồm định bỏ chạy.
“ Tên nào, dám CHẠY khỏi đây. Lão tử BẢO ĐẢM, cả dòng tộc đều KHÔNG SỐNG SÓT được. Giữ nguyên, VỊ TRÍ.” Âm thanh đủ nhẹ, làm người nghe dừng lại các cử động định làm.
Mấy tên đó nghe vậy, liền nuốt mấy ngụm nước bọt, hoảng sợ làm theo lời nàng. Bọn chúng ngồi lại chỗ khi nãy mình đã ngồi và nằm, giữ nguyên hiện trường mình bị đánh ngã ra chỗ nào, vị trí không dám sai một li nào. Tên bị đạp xuống sông, hắn ta định bò lên bờ để chạy trốn, nhưng chưa lên tới bờ đã phải bò ngược trở xuống.
Vân Nhi và Diệu Hinh cười khúc khích khi thấy cảnh tượng dở khóc dở cười này, hai người chạy lại gần nàng: “ Công tử..”
Hồ Điệp liếc nhìn hai người họ: “ Mau lại đỡ công tử. Nhanh lên.” Giọng nàng thật đáng sợ, làm cho hai nàng ta không dám cãi, hai người chạy lại đỡ Trác Bình ngồi dậy.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn có vài vết bầm xanh và tím, khoé miệng còn đọng máu tươi. Thấy bộ dạng của hắn trông vô cùng khó coi, nàng gằn giọng hỏi: “ Tên khốn nào chửi biểu đệ ta là CHÓ, đánh hắn đầu tiên? MAU BÒ RA ĐÂY!!!” Con ngươi lạnh lẽo, trông như ác ma khát máu nhập vào, quét qua từng người một. Thấy hơi chậm trễ, nàng lên tiếng thúc giục.
“ MAU.” Thanh âm làm cho người nghe giật cả mình, sợ hãi, run rẩy. Đôi mắt to đẹp biến thành hai ác quỷ ẩn hiện bên trong, gương mặt lạnh lẽo, không chứa tình người.
Cả đám hoảng sợ, mắt nhìn về một tên. Hồ Điệp nhìn theo đám đó, hơi nhếch miệng cười: “ Là ngươi?” Dùng một ngón tay ngoắt hắn ta: “ Mau lại đây.” Là ngươi? Hừm!!!
Tên đó biết điều, hắn từ từ bò lại như thú cưng gặp chủ. Nếu có đuôi, có lẽ hắn ta đã ngoắt tới ngoắt lui để lấy lòng nàng rồi.
“ Xin, công..A...” Chưa kịp xin tha, thì bị nàng đá cho một phát nhanh gọn lẹ. Cú đá làm răng hắn ta đi một lượt hai cái, máu tươi phun ra bên ngoài.
Vân Nhi và Diệu Hinh hoảng sợ nắm chặt tay Tam công tử mình, gương mặt đầy khiếp sợ nhìn về vị tiểu thư nhà mình. Trác Bình lấy một tay ôm ngực, ngẩng đầu nhìn nàng không chớp mắt: Nhị tỷ của hắn sao? Tỷ ấy..Tỷ ấy, thật đáng sợ!!! Nhưng, tỷ ấy đang lo cho hắn sao? Đang trả thù cho hắn sao???
Tên đó ôm cái miệng máu me nhìn Hồ Điệp, lấp bấp nói: “ Ngươi dám..” Lời vẫn chưa kịp ra.
“ Bốp..A..” Lại thêm một cú nữa vào bụng, hắn gục xuống.
Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt côn đồ, đầy hung tợn. Miệng cong lên một bên: “ Nhà của ngươi nuôi chó? Để chó chạy bậy..Cắn người..Cho nên, con chó đó..”
“ Bốp..A..” Lại hai ba cái răng cùng máu tươi chạy đi du ngoạn, rời xa gia đình răng thân yêu. Hồ Điệp dùng chân đá tên đó một cước bay lọt xuống sông “ Đùng.”
Hắn bay xuống nằm cùng với tên dưới kia, tên nằm dưới sông đầu tiên, hiện giờ hắn ta đã có bạn cùng tắm sông cùng. Cả đám người trên bờ toát mồ hôi, cũng may là bọn hắn đánh ít chứ nếu không là CHẾT.
Hồ Điệp nhìn hắn nói tiếp lời khi nãy: “..Chó cắn bậy, thì nên NHỔ RĂNG của nó.” Nàng nhìn Trác Bình cười một cái, rồi quay đầu nhìn đám còn lại hỏi: “ Ta nói, đúng không?” Ánh mắt hâm doạ nhìn họ: Các ngươi dám nói KHÔNG, ta cho đi chơi hết!!!
Mấy tên kia hoảng sợ gật đầu lia lịa, nếu không nghe lời, không biết họ sẽ ra sao? Có thể, sẽ thê thảm hơn tên đó rất nhiều!!!
Nàng hài lòng, miệng cười, chân bước lại gần Trác Bình. Lấy tay sờ khuôn mặt của hắn một cách nhẹ nhàng, vẻ mặt nàng đầy tức giận hỏi: “ Ngươi có sao không?” Tại sao, đánh khuôn mặt đẹp trai của hắn thành ra như vầy? Mấy tên khốn!!! Nợ này phải tính LÃI lẫn tiền LỜI, bạc nóng cho vay phải lấy tiền lời liền.
Hồ Điệp đứng dậy nhìn nhìn hỏi: “ Tên khốn nào, nhục mạ mẫu thân hắn? MAU RA ĐÂY.” Cái xã hội bất công..Con của vợ lẽ, thì đã sao? Không phải người sao?
Mấy tên kia lại nhìn về một phía, tên mới bị đạp xuống sông xanh mặt khi thấy nàng nhìn hắn. Hồ Điệp nhíu mày nhìn hắn ta hỏi: “ Lại là NGƯƠI?” Miệng nhếch lên cười như ác ma, từng bước đi lại gần hắn.
Vân Nhi hốt hoảng chạy lên, kéo tay ngăn nàng lại, khẽ nói: “ Đánh nữa..Sẽ có án mạng...Tha cho hắn đi...Tiểu thư..” Nàng ta nhìn tiểu thư của mình với vẻ mặt cầu khẩn.
Trác Bình nhìn nàng, đôi mắt buồn vui lẫn lộn, miệng kêu: “ Nhị ( tỷ)..” Hắn định kêu nàng đừng đánh nữa, tên kia thê thảm như thế, sợ rằng hắn ta không chịu nổi mà chết đi. Sẽ có rắc rối..
“ Biểu đệ, ta là Biểu ca của ngươi!!!” Nàng nhắc nhở hắn, mày nàng hơi nhướng lên, miệng cười lạnh: “ Tạm thời, tha cho ngươi.” Nếu không phải, vì Tống phủ..Ta sẽ cho ngươi, sống đời sống của thực vật.