Buổi tối ngày hôm sau, trên sân thượng của thuyền Du Bích. Xung quanh thuyền còn có rất nhiều con thuyền lớn nhỏ khác nhau, mỗi con thuyền đều thắp đủ loại đèn lồng với đầy đủ màu sắc khác nhau. Thuyền người ta thì có kỹ nữ ca múa rất vui, có cả sòng bạc nữa chứ, trông náo nhiệt vô cùng. Còn Thuyền Du Bích thì chẳng thấy gì..
Một vị nam tử thân vận bộ bạch y, bên ngoài khoác một chiếc áo dài màu lam lụa the mỏng, tóc nâu đỏ búi cao trên đỉnh đầu bằng một cây trâm cài bạch ngọc, hắn ngồi xếp bằng trên chiếc bàn gỗ, bên cạnh để một giỏ táo, các loại hạt và bánh mức.
Một tay thì cầm quả táo cắn nhai nhai, tay thì cầm ống nhòm do Yên Nhã đã chuẩn bị sẵn, vừa nhai vừa nói: “ Này cái thuyền thứ ba có mỹ nam kìa. Tên mặc áo màu lục nhạt, tay cầm kiếm to to đó..” Hồ Điệp thở dài: “ Haiz..Sao thuyền người ta vui bao nhiêu, thì thuyền này buồn bấy nhiêu vậy? Chán thật chứ! Sao không có kỹ nữ ca và múa vậy?”
Doãn Nam Y Lệ, tóc thì búi một kiểu đơn giản, nàng ta có khuôn mặt bầu bĩnh hoa lệ và đáng yêu: “ Haiz..Đành chịu thôi..Aiz..Nếu biết trước, ta đã kêu vài cô kỹ nữ rồi. Haiz..” Thân nàng ta vận bộ vấy màu cam nhạt, thân thì tựa vào ghế còn chân gác lên bàn, miệng thì ăn bánh hoa quế, nàng ta nhếch miệng cười háo sắc nói: “ Ta thấy tên áo trắng kia mới đẹp..Tuấn tú hơn người..Yên Nhã bắt hắn cho ta đi.”
“ Aiz..Đẹp cái gì? Nhìn thuyền thứ năm, tên đang cầm cây sáo mới đẹp..Vừa phong nhã vừa tuyệt sắc..Sắc, hương, vị đều đầy đủ!!!” Yên Nhã ngồi trên bàn bên cạnh Hồ Điệp, ngồi như một lão đại. Tay cầm hột dưa đưa lên miệng cắn, thân vận bộ y phục màu tím nhạt, tóc dài búi sang một bên, phun vỏ hạt dưa nói: “ Phụt..A..Ta thấy tên kia kìa..đang ngồi ở phía cửa, hắn đang nhìn về phía chúng ta kìa..Dung mạo cũng không tệ..Phụt..”
“ Nhìn hắn háo sắc quá!” Chỉ sau cuộc trò chuyện, Gia Nhi nổi tiếng dịu dàng và thuỳ mị đã không như xưa được nữa rồi. Nàng ta đoan trang trong bộ bạch y hoa văn đỏ rực, nhập bọn cùng ba người nên chẳng còn vẻ hiền thục nữa. Dựa lưng vào cột cắn hạt dưa, nói: “ Tên đứng cầm đàn kìa..Tuấn mỹ..Phụt..” Không ngờ, trải nghiệm..Ngắm nam nhân không tệ!!!
Bốn người kéo tất cả nữ tì lên đây ngắm mỹ nam, không cho ai lên cả. Sau vụ tỉ thí thì Yên Nhã đã là bạn của Hồ Điệp, sau khi ngồi nói chuyện này nọ, họ cảm thấy bọn họ rất hợp nhau. Có thể nói, Tứ Đại Mỹ Nhân Siêu Quậy đã được thành lập và trong tương lai có thể nổi tiếng khắp Đại Lục cũng nên. Diệu Hinh và bọn nữ tì khác cũng ngó không chớp mắt, Vân Nhi và Diệp Hy đổ mồ hôi trước cảnh tượng này. Ngắm nam nhân còn phái hai người đứng canh gác ở cầu thang, họ phụ trách ngăn cản người tiến lên trên đây làm phiền.
“ Tỷ ơi..Cho đệ lên với..” Trác Bình muốn lên nhưng bị Vân Nhi và Diệp Hy cản lại, không cho hắn lên: “ Tỷ..” Sao tỷ của hắn trở nên háo sắc rồi?
“ Về phòng đi nhóc con..Tỷ bận rồi!” Hồ Điệp phan ra một câu, không quan tâm đến hắn nữa.
“ Mau lui cho ta.” Yên Nhã cũng kêu hắn ta đi: “ Trẻ con..Về phòng ngủ sớm đi.” Nàng bảo Trác Bình là trẻ con mà trong khi đó, nàng chỉ lớn hơn hắn 1 tuổi mà thôi.
“ Tam công tử..Xin người hãy về phòng.” Vân Nhi đổ mồ hôi, gương mặt khổ sở nhìn Trác Bình. Nàng cũng không thích tiểu thư mình trở nên như thế này đâu.
“ Tỷ..Đừng xem nữa..” Trác Bình gào lên, muốn lên: “ Tránh ra..” Nhưng bị Vân Nhi giữ lại. Hiện giờ tỷ hắn đã không còn quan tâm gì nữa rồi, nên cũng không nghe lời hắn nói nữa.
“ Công chúa bảo ngươi...” Diệp Hy định bảo Trác Bình đi đi, nhưng thấy người kia đang đi lên. Nàng sợ hãi, cúi đầu. Đứng sang một bên với Vân Nhi.
Vân Nhi cúi đầu kêu khổ: Chết rồi! Tiểu thư ơi..Là tiểu thư..
“ Tên áo màu lục nhạt đẹp đó..” Y Lệ đứng lên nhìn.
“ Đâu..Đâu???” Yên Nhã kích động hỏi.
“ Thuyền nào vậy? Sao ta không thấy?” Gia Nhi bỏ hột dưa xuống.
“ Chỉ nô tỳ với..” Diệu Hinh cầm miếng bánh cắn dở dang, chạy lại Hồ Điệp.
“ Thuyền thứ ba đó..Lầu hai, phòng đầu tiên. Hắn đang đứng cạnh cửa sổ đó.” Hồ Điệp cầm ống nhòm lên, đưa vào một mắt, mắt còn lại nhắm nghiền, miệng nói: “ Mày kiếm thanh thanh, mũi cao như núi thái sơn, mắt sết dài hút hồn..Aizz..Môi mỏng màu hồng phấn gợi cảm..Cắn một cái..Hảo hảo..ngon ngon..” Nàng lộ bản chất háo sắc ra, tay kia đưa quả táo lên miệng cắn nhai nhai. Haiz..Toàn là mỹ nam. Đau lòng quá!!! Không thể gom hết về làm thú cưng!
Đôi mắt nhìn hai vị canh gác một cái đầy lạnh lẽo, không nói gì cả: Bây giờ có thêm tật háo sắc?
Hàn Phong chấp hờ tay ra phía sau, hắn vừa lên đã nghe nàng tả dung mạo nam nhân rồi. Môi mỏng hỏi: “ Cắn cái gì ngon ngon?” Hắn đi lên cùng Ma Lạc Thần, Uy Nhiên và Gia Bảo, sắc mặt không đổi vẫn lạnh.
Bốn người nam nhân còn lại thấy cảnh này thì kinh hãi, một đám nữ nhân đang nhìn về phía thuyền khác để ngắm nam nhân, bộ bọn họ xấu lắm sao mà không để ý, thật đau lòng và tủi thân. Yên Nhã và hai người kia cùng mấy vị nô tỳ nghe thấy tiếng Hàn Phong thì vội ngồi dậy, đứng một bên mà không dám nhìn. Chỉ trừ một người, vẫn như không nghe thấy gì.
Nàng lấy táo cắn nhai, bình tỉnh trả lời: “ Táo rất ngon, cắn một cái ngọt ngọt, ngon ngon, thanh thanh..Mùi vị không tệ.” Nàng dời ống nhòm sang chiếc thuyền khác hỏi: “ Sao thuyền ai cũng có ca kỹ? Thuyền này sao không có? Huynh không thích nữ nhân, thì cũng nên để cho người khác chứ.” Hưm..chuẩn bị một đống y phục nam nhân.
“ Này, Tiểu Điệp..” Yên Nhã khẽ kêu. Nha đầu ngươi gan thật, không sợ Nhị ca ta thiệt mà.
“ Tỷ..” Trác Bình đi lại, nắm tay nàng.
Hồ Điệp nhìn hắn cười nhẹ, nói nhỏ với hắn cái gì đó. Hắn không muốn nhưng, nàng lườm hắn. Trác Bình liền kêu Diệu Hinh và Vân Nhi đi cùng.
“ Nàng thích sao? Cuối cùng nàng là nữ nhân hay nam nhân?” Hàn Phong đi lại chỗ nàng nhìn về mấy con thuyền kia, thấy mấy cô ỏng ẹo ôm mấy tên kia. Sắc mặt của hắn liền âm lạnh.
“ Y phục nào..Thì giới tính cũng thế!” Mắt nàng dẫn không rời ống nhòm: “ Qua cái thuyền thứ ba chơi có được không?” Có ca kĩ, có casino..Lâu rồi không động tay chân. Máu cờ bạc trong người nàng chạy lên, làm nàng khó chịu vô cùng. Thầm trách: Aiz..Tất cả là tại anh trai nàng và anh họ, ai bảo họ dẫn nàng đi chơi casino chi, giờ nhìn là..Ngứa tay, có lẽ đã nghiện rồi!!!
Yên Nhã hào hứng hỏi: “ Ngươi chấm tên nào rồi sao? Ta sẽ giúp ngươi bắt hắn.” Nàng lấy ống nhòm nhìn nhìn hỏi: “ Tên nào? Tên đó mặc y phục màu gì? Dung mạo ra sao?” Ai cũng sửng sốt khi nghe nàng ta hỏi vậy.
“ Thuyền thứ ba..” Nàng định nói, nhưng ai đó lườm nàng, cười cười nói: “ Huynh đừng nghĩ ta háo sắc thế chứ?” Mắt nàng mở to tròn nhìn về chiếc thuyền, tay ngứa ngái không yên.
“ Không phải chấm tên nào sao?” Yên Nhã cầm ống nhòm nhìn nàng, miệng cười tà hỏi.
“ Không có.” Nàng lườm Yên Nhã một cái rồi quay lại, lấy tay kéo nhẹ áo Hàn Phong giật giật chu miệng mắt nhìn hắn bộ dạng cún con xuất chiêu: “ Dẫn ta qua con thuyền thứ ba chơi đi...Hàn Phong huynh..” Ánh mắt đầy cầu khẩn nhìn hắn, ai nhìn cũng phải tan chảy.
Hàn Phong nhìn tay áo hắn đang bị ai kia kéo kéo, một hành động quen thuộc.Gương mặt lạnh lẽo nhìn gương mặt cún con đầy cầu khẩn kia đang nhìn mình, đôi mắt thâm sâu như đang suy nghĩ. Mọi người đều im lặng chờ câu trả lời của hắn..
Buổi tối ngày hôm sau, trên sân thượng của thuyền Du Bích. Xung quanh thuyền còn có rất nhiều con thuyền lớn nhỏ khác nhau, mỗi con thuyền đều thắp đủ loại đèn lồng với đầy đủ màu sắc khác nhau. Thuyền người ta thì có kỹ nữ ca múa rất vui, có cả sòng bạc nữa chứ, trông náo nhiệt vô cùng. Còn Thuyền Du Bích thì chẳng thấy gì..
Một vị nam tử thân vận bộ bạch y, bên ngoài khoác một chiếc áo dài màu lam lụa the mỏng, tóc nâu đỏ búi cao trên đỉnh đầu bằng một cây trâm cài bạch ngọc, hắn ngồi xếp bằng trên chiếc bàn gỗ, bên cạnh để một giỏ táo, các loại hạt và bánh mức.
Một tay thì cầm quả táo cắn nhai nhai, tay thì cầm ống nhòm do Yên Nhã đã chuẩn bị sẵn, vừa nhai vừa nói: “ Này cái thuyền thứ ba có mỹ nam kìa. Tên mặc áo màu lục nhạt, tay cầm kiếm to to đó..” Hồ Điệp thở dài: “ Haiz..Sao thuyền người ta vui bao nhiêu, thì thuyền này buồn bấy nhiêu vậy? Chán thật chứ! Sao không có kỹ nữ ca và múa vậy?”
Doãn Nam Y Lệ, tóc thì búi một kiểu đơn giản, nàng ta có khuôn mặt bầu bĩnh hoa lệ và đáng yêu: “ Haiz..Đành chịu thôi..Aiz..Nếu biết trước, ta đã kêu vài cô kỹ nữ rồi. Haiz..” Thân nàng ta vận bộ vấy màu cam nhạt, thân thì tựa vào ghế còn chân gác lên bàn, miệng thì ăn bánh hoa quế, nàng ta nhếch miệng cười háo sắc nói: “ Ta thấy tên áo trắng kia mới đẹp..Tuấn tú hơn người..Yên Nhã bắt hắn cho ta đi.”
“ Aiz..Đẹp cái gì? Nhìn thuyền thứ năm, tên đang cầm cây sáo mới đẹp..Vừa phong nhã vừa tuyệt sắc..Sắc, hương, vị đều đầy đủ!!!” Yên Nhã ngồi trên bàn bên cạnh Hồ Điệp, ngồi như một lão đại. Tay cầm hột dưa đưa lên miệng cắn, thân vận bộ y phục màu tím nhạt, tóc dài búi sang một bên, phun vỏ hạt dưa nói: “ Phụt..A..Ta thấy tên kia kìa..đang ngồi ở phía cửa, hắn đang nhìn về phía chúng ta kìa..Dung mạo cũng không tệ..Phụt..”
“ Nhìn hắn háo sắc quá!” Chỉ sau cuộc trò chuyện, Gia Nhi nổi tiếng dịu dàng và thuỳ mị đã không như xưa được nữa rồi. Nàng ta đoan trang trong bộ bạch y hoa văn đỏ rực, nhập bọn cùng ba người nên chẳng còn vẻ hiền thục nữa. Dựa lưng vào cột cắn hạt dưa, nói: “ Tên đứng cầm đàn kìa..Tuấn mỹ..Phụt..” Không ngờ, trải nghiệm..Ngắm nam nhân không tệ!!!
Bốn người kéo tất cả nữ tì lên đây ngắm mỹ nam, không cho ai lên cả. Sau vụ tỉ thí thì Yên Nhã đã là bạn của Hồ Điệp, sau khi ngồi nói chuyện này nọ, họ cảm thấy bọn họ rất hợp nhau. Có thể nói, Tứ Đại Mỹ Nhân Siêu Quậy đã được thành lập và trong tương lai có thể nổi tiếng khắp Đại Lục cũng nên. Diệu Hinh và bọn nữ tì khác cũng ngó không chớp mắt, Vân Nhi và Diệp Hy đổ mồ hôi trước cảnh tượng này. Ngắm nam nhân còn phái hai người đứng canh gác ở cầu thang, họ phụ trách ngăn cản người tiến lên trên đây làm phiền.
“ Tỷ ơi..Cho đệ lên với..” Trác Bình muốn lên nhưng bị Vân Nhi và Diệp Hy cản lại, không cho hắn lên: “ Tỷ..” Sao tỷ của hắn trở nên háo sắc rồi?
“ Về phòng đi nhóc con..Tỷ bận rồi!” Hồ Điệp phan ra một câu, không quan tâm đến hắn nữa.
“ Mau lui cho ta.” Yên Nhã cũng kêu hắn ta đi: “ Trẻ con..Về phòng ngủ sớm đi.” Nàng bảo Trác Bình là trẻ con mà trong khi đó, nàng chỉ lớn hơn hắn tuổi mà thôi.
“ Tam công tử..Xin người hãy về phòng.” Vân Nhi đổ mồ hôi, gương mặt khổ sở nhìn Trác Bình. Nàng cũng không thích tiểu thư mình trở nên như thế này đâu.
“ Tỷ..Đừng xem nữa..” Trác Bình gào lên, muốn lên: “ Tránh ra..” Nhưng bị Vân Nhi giữ lại. Hiện giờ tỷ hắn đã không còn quan tâm gì nữa rồi, nên cũng không nghe lời hắn nói nữa.
“ Công chúa bảo ngươi...” Diệp Hy định bảo Trác Bình đi đi, nhưng thấy người kia đang đi lên. Nàng sợ hãi, cúi đầu. Đứng sang một bên với Vân Nhi.
Vân Nhi cúi đầu kêu khổ: Chết rồi! Tiểu thư ơi..Là tiểu thư..
“ Tên áo màu lục nhạt đẹp đó..” Y Lệ đứng lên nhìn.
“ Đâu..Đâu???” Yên Nhã kích động hỏi.
“ Thuyền nào vậy? Sao ta không thấy?” Gia Nhi bỏ hột dưa xuống.
“ Chỉ nô tỳ với..” Diệu Hinh cầm miếng bánh cắn dở dang, chạy lại Hồ Điệp.
“ Thuyền thứ ba đó..Lầu hai, phòng đầu tiên. Hắn đang đứng cạnh cửa sổ đó.” Hồ Điệp cầm ống nhòm lên, đưa vào một mắt, mắt còn lại nhắm nghiền, miệng nói: “ Mày kiếm thanh thanh, mũi cao như núi thái sơn, mắt sết dài hút hồn..Aizz..Môi mỏng màu hồng phấn gợi cảm..Cắn một cái..Hảo hảo..ngon ngon..” Nàng lộ bản chất háo sắc ra, tay kia đưa quả táo lên miệng cắn nhai nhai. Haiz..Toàn là mỹ nam. Đau lòng quá!!! Không thể gom hết về làm thú cưng!
Đôi mắt nhìn hai vị canh gác một cái đầy lạnh lẽo, không nói gì cả: Bây giờ có thêm tật háo sắc?
Hàn Phong chấp hờ tay ra phía sau, hắn vừa lên đã nghe nàng tả dung mạo nam nhân rồi. Môi mỏng hỏi: “ Cắn cái gì ngon ngon?” Hắn đi lên cùng Ma Lạc Thần, Uy Nhiên và Gia Bảo, sắc mặt không đổi vẫn lạnh.
Bốn người nam nhân còn lại thấy cảnh này thì kinh hãi, một đám nữ nhân đang nhìn về phía thuyền khác để ngắm nam nhân, bộ bọn họ xấu lắm sao mà không để ý, thật đau lòng và tủi thân. Yên Nhã và hai người kia cùng mấy vị nô tỳ nghe thấy tiếng Hàn Phong thì vội ngồi dậy, đứng một bên mà không dám nhìn. Chỉ trừ một người, vẫn như không nghe thấy gì.
Nàng lấy táo cắn nhai, bình tỉnh trả lời: “ Táo rất ngon, cắn một cái ngọt ngọt, ngon ngon, thanh thanh..Mùi vị không tệ.” Nàng dời ống nhòm sang chiếc thuyền khác hỏi: “ Sao thuyền ai cũng có ca kỹ? Thuyền này sao không có? Huynh không thích nữ nhân, thì cũng nên để cho người khác chứ.” Hưm..chuẩn bị một đống y phục nam nhân.
“ Này, Tiểu Điệp..” Yên Nhã khẽ kêu. Nha đầu ngươi gan thật, không sợ Nhị ca ta thiệt mà.
“ Tỷ..” Trác Bình đi lại, nắm tay nàng.
Hồ Điệp nhìn hắn cười nhẹ, nói nhỏ với hắn cái gì đó. Hắn không muốn nhưng, nàng lườm hắn. Trác Bình liền kêu Diệu Hinh và Vân Nhi đi cùng.
“ Nàng thích sao? Cuối cùng nàng là nữ nhân hay nam nhân?” Hàn Phong đi lại chỗ nàng nhìn về mấy con thuyền kia, thấy mấy cô ỏng ẹo ôm mấy tên kia. Sắc mặt của hắn liền âm lạnh.
“ Y phục nào..Thì giới tính cũng thế!” Mắt nàng dẫn không rời ống nhòm: “ Qua cái thuyền thứ ba chơi có được không?” Có ca kĩ, có casino..Lâu rồi không động tay chân. Máu cờ bạc trong người nàng chạy lên, làm nàng khó chịu vô cùng. Thầm trách: Aiz..Tất cả là tại anh trai nàng và anh họ, ai bảo họ dẫn nàng đi chơi casino chi, giờ nhìn là..Ngứa tay, có lẽ đã nghiện rồi!!!
Yên Nhã hào hứng hỏi: “ Ngươi chấm tên nào rồi sao? Ta sẽ giúp ngươi bắt hắn.” Nàng lấy ống nhòm nhìn nhìn hỏi: “ Tên nào? Tên đó mặc y phục màu gì? Dung mạo ra sao?” Ai cũng sửng sốt khi nghe nàng ta hỏi vậy.
“ Thuyền thứ ba..” Nàng định nói, nhưng ai đó lườm nàng, cười cười nói: “ Huynh đừng nghĩ ta háo sắc thế chứ?” Mắt nàng mở to tròn nhìn về chiếc thuyền, tay ngứa ngái không yên.
“ Không phải chấm tên nào sao?” Yên Nhã cầm ống nhòm nhìn nàng, miệng cười tà hỏi.
“ Không có.” Nàng lườm Yên Nhã một cái rồi quay lại, lấy tay kéo nhẹ áo Hàn Phong giật giật chu miệng mắt nhìn hắn bộ dạng cún con xuất chiêu: “ Dẫn ta qua con thuyền thứ ba chơi đi...Hàn Phong huynh..” Ánh mắt đầy cầu khẩn nhìn hắn, ai nhìn cũng phải tan chảy.
Hàn Phong nhìn tay áo hắn đang bị ai kia kéo kéo, một hành động quen thuộc.Gương mặt lạnh lẽo nhìn gương mặt cún con đầy cầu khẩn kia đang nhìn mình, đôi mắt thâm sâu như đang suy nghĩ. Mọi người đều im lặng chờ câu trả lời của hắn..