Hàn Phong mặc áo choàng đen, định bế nàng thì nàng lùi ra xa nói: “ Không được. Ta đã là nam nhân, huynh không nên bế ta.” Tại sao lại là hắn chứ? Lúc nào cũng là hắn bế bế..bồng bồng mình là sao chứ? “ Đừng lắm lời.” Hàn Phong định bế thì nàng đẩy hắn ra: “ Sao?” Nam nhân? Muốn làm nam nhân lắm sao? “ Không chịu thì để người khác đưa ta đi.” Hồ Điệp lườm hắn. Trác Bình đi lại nói: “ Để đệ đưa tỷ đi.” Hắn ta cười ngọt ngào với nàng. “...” Nàng định đồng ý, mới gật đầu là bị tên kia ôm eo bay ra giữa sông rồi. Nàng tức giận nói: “ Lần sau, làm gì. Muốn hành động gì, phải nói trước.” Không ưa mà cứ bên nhau HOÀI VẬY TRỜI!!! Trác Bình gọi theo: “ Tỷ..” Hoàng thượng đáng ghét!!!!! “ Ngươi, đừng có hành động như thế nữa. Nếu không thì đừng trách.” Uy Nhiên lườm hắn ta, buông lời cảnh cáo đối với hắn ta. “ Tam vương gia, đó là Nhị tỷ của ta.” Trác Bình không nhượng bộ. Uy Nhiên định nói gì nhưng rồi im: “ Ngươi..” Tỷ tỷ, nàng có phải là tỷ tỷ ruột của ngươi đâu? Nàng đâu phải con ruột của Thái Uý!!! “ Trác Bình..” Gia Bảo kéo hắn ta lại: “ Đại ca đã bảo đệ như thế nào? Lẽ nào, đệ đã quên?” Tên tiểu tử này thật là.. Trác Kỳ đã không muốn cho Trác Bình đi nhưng vì hắn ta hứa không bám theo Hồ Điệp nên mới được đi. Trác Bình cúi đầu: “ Đệ biết rồi!” Hoàng thượng.. Hàn Phong không thèm quan tâm lời nàng, hắn lườm nàng một cái rồi nhìn về phía trước nói: “ Không được quá thân với hắn ta.” Hắn lạnh lùng buông lời cảnh cáo với nàng, Hàn Phong không thích nàng quá thân thiết với Trác Bình cũng như với mấy tên khác. “ Sao vậy?” Hồ Điệp kéo mũ áo choàng lên hỏi hắn: “ Ta và hắn đâu có quan hệ huyết thống chứ. Mắc gì...” Nàng đang nói thì có một tiếng nói nhắc nhở trong đầu vang lên: Chẳng phải mày đã nói rằng, vì hắn là ân nhân của mày nên mày đã bảo sẽ nhượng hắn vài phần sao? Mày đã làm trái một lần rồi! Không nên có lần thứ hai..Hàn Phong dùng đôi mắt của ác ma từ địa ngục chứa sự lạnh lẽo nhìn nàng: “ Từ nay, không được tiếp xúc quá thân với hắn ta. Rõ chưa?” Sao con vịt xấu xí này, cứ làm hắn có những lo lắng bất thường hoài vậy? “ Huynh..” Nàng cúi đầu kìm nén cảm xúc của chính mình, cố nhịn để không cãi nhau với Hàn Phong: “ Rõ!!! Không được tiếp xúc quá thân với hắn ta!!!” Nàng trả lời hùng hồn như đang ở trong quân đội. Một tay nàng nắm chặt lại: Nhịn đi..NHỊN ĐI!!! Tức chết mà!!! Hắn hơi nhướng mày kiếm, gương mặt thì đầy kinh ngạc nhìn nàng. Theo hắn thì với tính cách của nàng đâu có dễ dàng nghe lời như thế, hắn thấy rất lạ. Tự dưng, lại nghe lời??? Bị làm sao vậy? Không cãi lại sao???Nàng quay qua lườm hắn: “ Có gì đáng để ngạc nhiên đâu chứ? Bộ thấy ta không cãi thì thấy lạ lắm sao???” Sao hai tên này giống nhau cả mặt mũi lẫn tính cách vậy??? Sao lúc nào cũng đem mấy trăm tấn, mấy ngàn tấn, mấy triệu tấn nước đá lạnh để ướp lên khuôn mặt vậy? “ Không.” Hồ Điệp quay đầu chỗ khác lẩm bẩm: “ Sao ta phải nghe lời huynh chứ? Có là gì của nhau? Có quan hệ gì đâu? Đúng là oan nghiệt và oan gia nên mới hội tụ lại một..” “ Mới nói gì? Hả?” Người nào đó hỏi. Là gì của nhau? Quan hệ gì với nhau? Oan nghiệt? Oan gia? Đúng là...Như thế!!! Không nên gặp mới phải! “ Hơ hơ hơ..Ta đâu có nói gì? Huynh nghe nhầm rồi!!!” Nàng cười vu vơ. Định làm anh trai thứ hai của ta sao? Có một tên là đủ rồi!!! Không muốn thêm một tên giống y như thế nữa để quản lý ta đâu!!! Hừm!!! Đến anh trai ta, ta còn chưa nhượng bao giờ..Vậy mà..Đúng là ăn ở có đức KINH KHỦNG mới gặp được hắn!!! Mấy thuyền khác thấy một đám cao thủ bay ngang liền chạy ra ngó theo hướng họ đi, thấy mỹ nam bay ngang thì mấy cô kỹ nữ và nữ nhân cũng chạy ra xem. “ Khi nào rảnh, huynh dạy ta khinh công có được không?” Nàng ngó ngang ngó dọc. Nếu có thể bay như chim trên trời, vậy thì..Ha ha..Khi về hiện đại, khỏi cần đi xe nữa rồi! Hắc hắc..Chỉ bay thôi!!! Lúc đánh nhau cũng rất có ích!!! “ Không.” Không cần suy nghĩ mà trả lời ngay. Hàn Phong không phải là không muốn dạy, đơn giản là vì hắn không muốn cho nàng học mà thôi. Còn lý do tại sao hắn không muốn nàng học khinh công thì.. Hy vọng được bay như chim trên bầu trời của nàng bị tan thành mây khói: “ Không? Tại sao? Huynh không muốn dạy hay là sao?” “ Không là không. Đừng hỏi nhiều.” Ai đó cương quyết không muốn nàng học khinh công. “ Huynh..” Không dạy, ta sẽ tìm người khác!!! Hắc hắc..Làm như cả thế giới này chỉ có mình hắn biết khinh công vậy? Định độc quyền về khinh công sao? Đúng là..Ảo tưởng sức mạnh!!! Hàn Phong đặt chân xuống thuyền khẽ nói: “ Đừng nghĩ tới chuyện, sẽ kêu người khác dạy.” Hắn nhấn mạnh lần nữa, như cho nàng biết là trong đám nam nhân kia không ai dám dạy khinh công cho nàng đâu. “ Sao? Huynh..” Hồ Điệp lườm hắn một cái. Cái gọi là chịu ơn và muốn trả ơn là vậy đó..Phải nhịn và nghe lời!!! GRỪ!!! ỨC CHẾ CHẮC CHẾT QUÁ!!!! Hắn càng ngày càng quá đáng!!! Tức mà không biết dứt ở đâu cho hết tức đây... Hồ Điệp nhìn Hàn Phong như muốn ăn tươi hắn, thấy nàng nhìn hắn mà gương mặt thì có vẻ tức giận, hắn bày ra bộ dạng như không thấy gì, cứ nhìn thẳng. Miệng cười như không cười, làm bọn nữ nhân trên thuyền nhìn thấy hoá điên cuồng. Mặc dù, không thấy hết cả khuôn mặt nhưng nhìn hắn vẫn có thứ mị lực gì đó thu hút người nhìn. Bọn họ vừa đáp xuống thuyền thì ai cũng dừng tất cả hành động và việc làm lại, mắt nhìn 16 vị nam tử tuấn tú mới lên thuyền, mỗi người có một vẻ mặt khác nhau. Có hai vị mặc áo choàng, một vị mặc áo choàng đen trên người toát ra vẻ uy nghiêm và lạnh lùng cùng hàn khí. Một vị mặc áo choàng trắng trông rất tao nhã, có khí chất hơn người. Những tên trên thuyền đều đứng dậy chuẩn bị tư thế, sẵn sàng nghênh chiến, tay cầm sẵn vũ khí để có thể đánh nhau bất cứ lúc nào. Có một lão nhân khoảng ngoài 40 tuổi bước ra, phất tay ra ám hiệu cho bọn người kia tiếp tục việc của mỗi người, ông nhìn 16 vị mới tới hỏi: “ Cho hỏi các vị công tử đây, có chuyện gì không?” Võ công của ông không hề tệ, ông quan sát và đánh giá từng người một trong đám của họ. “ Thật ngại quá, bọn tại hạ chưa xin phép mà đã lên thuyền rồi. Xin Đại thúc thứ lỗi cho. Thật ra, bọn tại hạ muốn đánh bạc nên mới mạo phạm lên thuyền. Thật sự là quá thất lễ rồi!!!” Hồ Điệp khẽ nhếch miệng cười nhẹ nhàng, thân thiện và lịch sự, giọng nói thì trong trẻo mê người. Nụ cười đó làm mấy vị cô nương nhìn nàng mà đỏ cả mặt và thẹn thùng, tự dưng có một đám mỹ nam đi lên thuyền, họ đâu có dại gì mà không nhìn chứ. Đám nam tử của thuyền thấy vậy thì tức giận nhìn đám người mới lên kia, họ không vui vẻ được nữa khi mấy vị cô nương của thuyền cứ dán mắt lên đám nam nhân kia, đặc biệt là hai tên mặc áo choàng. “ Này, ngươi đúng là ghê thật!!! Nhìn mấy cô kỹ nữ đó đang nhìn ngươi đắm đuối kìa!” Yên Nhã khẽ nói với Hồ Điệp: “ Ngươi đúng là yêu nghiệt..Dù làm nam nhân hay nữ nhân thì ai nhìn cũng phải thích!!!” Nghe vậy, nàng nghĩ thầm trong lòng: Đúng là một đám người mê trai đẹp, mà không nhìn rõ xem có phải nam thật sự hay không? Nhưng mà.. Kiêu hãnh dâng trào: Aiz..Mà tại mình quá thu hút..Cũng đành chịu thôi!!! Ai biểu mình mặc nam trang trông như nam nhân nho nhã thật sự làm chi? Nữ nhân nhìn là mê thì đúng rồi!!! Hắc hắc..Tưởng nam nhân thật sự, ai ngờ chỉ là cái vỏ thôi!!! Thật ra..Hàng nội địa thì không phải của nam, mà là chuẩn GIRL đó mấy chế ạ!!! Các cô có gì ta có cái đó thôi!!! Ha ha.. Y Lệ cố nhịn cười khi thấy Hồ Điệp cứ nhếch miệng cười là bọn nữ nhân kia thần hồn điên đảo: “ Mắt họ có vấn đề về việc phân biệt giới tính rồi nên mới nhìn ngươi như vậy!!!” Gia Nhi và Diệu Hinh che miệng cười khúc khích, Vân Nhi và Diệp Hy đổ mồ hôi. “ Ah..Không sao. Nếu công tử muốn đánh bạc thì..” Ông liền chìa tay ra, bộ dáng mời: “..Xin các vị công tử đi lên tầng hai.” Không biết có phải lên đánh bạc thật không đây? Ông kêu một tên mặt mũi hung tợn dẫn đường, hắn ta đi trước để chỉ dẫn bọn họ đi lên lầu hai. Hầu như, tất cả người trên thuyền đều biết võ công. Tên dẫn đường cứ tỏ vẻ đề phòng không ngừng, những người đi ngang qua họ cũng thế. Có rất nhiều tên đứng canh gác ở dọc theo các hành lang, các lối đi và ở trước các cửa phòng, vô cùng nghiêm ngặt. Nếu là thuyền bình thường thì dù có người canh gác đi nữa, cũng không đông như thế này...
Hàn Phong mặc áo choàng đen, định bế nàng thì nàng lùi ra xa nói: “ Không được. Ta đã là nam nhân, huynh không nên bế ta.” Tại sao lại là hắn chứ? Lúc nào cũng là hắn bế bế..bồng bồng mình là sao chứ? “ Đừng lắm lời.” Hàn Phong định bế thì nàng đẩy hắn ra: “ Sao?” Nam nhân? Muốn làm nam nhân lắm sao? “ Không chịu thì để người khác đưa ta đi.” Hồ Điệp lườm hắn. Trác Bình đi lại nói: “ Để đệ đưa tỷ đi.” Hắn ta cười ngọt ngào với nàng. “...” Nàng định đồng ý, mới gật đầu là bị tên kia ôm eo bay ra giữa sông rồi. Nàng tức giận nói: “ Lần sau, làm gì. Muốn hành động gì, phải nói trước.” Không ưa mà cứ bên nhau HOÀI VẬY TRỜI!!! Trác Bình gọi theo: “ Tỷ..” Hoàng thượng đáng ghét!!!!! “ Ngươi, đừng có hành động như thế nữa. Nếu không thì đừng trách.” Uy Nhiên lườm hắn ta, buông lời cảnh cáo đối với hắn ta. “ Tam vương gia, đó là Nhị tỷ của ta.” Trác Bình không nhượng bộ. Uy Nhiên định nói gì nhưng rồi im: “ Ngươi..” Tỷ tỷ, nàng có phải là tỷ tỷ ruột của ngươi đâu? Nàng đâu phải con ruột của Thái Uý!!! “ Trác Bình..” Gia Bảo kéo hắn ta lại: “ Đại ca đã bảo đệ như thế nào? Lẽ nào, đệ đã quên?” Tên tiểu tử này thật là.. Trác Kỳ đã không muốn cho Trác Bình đi nhưng vì hắn ta hứa không bám theo Hồ Điệp nên mới được đi. Trác Bình cúi đầu: “ Đệ biết rồi!” Hoàng thượng.. Hàn Phong không thèm quan tâm lời nàng, hắn lườm nàng một cái rồi nhìn về phía trước nói: “ Không được quá thân với hắn ta.” Hắn lạnh lùng buông lời cảnh cáo với nàng, Hàn Phong không thích nàng quá thân thiết với Trác Bình cũng như với mấy tên khác. “ Sao vậy?” Hồ Điệp kéo mũ áo choàng lên hỏi hắn: “ Ta và hắn đâu có quan hệ huyết thống chứ. Mắc gì...” Nàng đang nói thì có một tiếng nói nhắc nhở trong đầu vang lên: Chẳng phải mày đã nói rằng, vì hắn là ân nhân của mày nên mày đã bảo sẽ nhượng hắn vài phần sao? Mày đã làm trái một lần rồi! Không nên có lần thứ hai..Hàn Phong dùng đôi mắt của ác ma từ địa ngục chứa sự lạnh lẽo nhìn nàng: “ Từ nay, không được tiếp xúc quá thân với hắn ta. Rõ chưa?” Sao con vịt xấu xí này, cứ làm hắn có những lo lắng bất thường hoài vậy? “ Huynh..” Nàng cúi đầu kìm nén cảm xúc của chính mình, cố nhịn để không cãi nhau với Hàn Phong: “ Rõ!!! Không được tiếp xúc quá thân với hắn ta!!!” Nàng trả lời hùng hồn như đang ở trong quân đội. Một tay nàng nắm chặt lại: Nhịn đi..NHỊN ĐI!!! Tức chết mà!!! Hắn hơi nhướng mày kiếm, gương mặt thì đầy kinh ngạc nhìn nàng. Theo hắn thì với tính cách của nàng đâu có dễ dàng nghe lời như thế, hắn thấy rất lạ. Tự dưng, lại nghe lời??? Bị làm sao vậy? Không cãi lại sao???Nàng quay qua lườm hắn: “ Có gì đáng để ngạc nhiên đâu chứ? Bộ thấy ta không cãi thì thấy lạ lắm sao???” Sao hai tên này giống nhau cả mặt mũi lẫn tính cách vậy??? Sao lúc nào cũng đem mấy trăm tấn, mấy ngàn tấn, mấy triệu tấn nước đá lạnh để ướp lên khuôn mặt vậy? “ Không.” Hồ Điệp quay đầu chỗ khác lẩm bẩm: “ Sao ta phải nghe lời huynh chứ? Có là gì của nhau? Có quan hệ gì đâu? Đúng là oan nghiệt và oan gia nên mới hội tụ lại một..” “ Mới nói gì? Hả?” Người nào đó hỏi. Là gì của nhau? Quan hệ gì với nhau? Oan nghiệt? Oan gia? Đúng là...Như thế!!! Không nên gặp mới phải! “ Hơ hơ hơ..Ta đâu có nói gì? Huynh nghe nhầm rồi!!!” Nàng cười vu vơ. Định làm anh trai thứ hai của ta sao? Có một tên là đủ rồi!!! Không muốn thêm một tên giống y như thế nữa để quản lý ta đâu!!! Hừm!!! Đến anh trai ta, ta còn chưa nhượng bao giờ..Vậy mà..Đúng là ăn ở có đức KINH KHỦNG mới gặp được hắn!!! Mấy thuyền khác thấy một đám cao thủ bay ngang liền chạy ra ngó theo hướng họ đi, thấy mỹ nam bay ngang thì mấy cô kỹ nữ và nữ nhân cũng chạy ra xem. “ Khi nào rảnh, huynh dạy ta khinh công có được không?” Nàng ngó ngang ngó dọc. Nếu có thể bay như chim trên trời, vậy thì..Ha ha..Khi về hiện đại, khỏi cần đi xe nữa rồi! Hắc hắc..Chỉ bay thôi!!! Lúc đánh nhau cũng rất có ích!!! “ Không.” Không cần suy nghĩ mà trả lời ngay. Hàn Phong không phải là không muốn dạy, đơn giản là vì hắn không muốn cho nàng học mà thôi. Còn lý do tại sao hắn không muốn nàng học khinh công thì.. Hy vọng được bay như chim trên bầu trời của nàng bị tan thành mây khói: “ Không? Tại sao? Huynh không muốn dạy hay là sao?” “ Không là không. Đừng hỏi nhiều.” Ai đó cương quyết không muốn nàng học khinh công. “ Huynh..” Không dạy, ta sẽ tìm người khác!!! Hắc hắc..Làm như cả thế giới này chỉ có mình hắn biết khinh công vậy? Định độc quyền về khinh công sao? Đúng là..Ảo tưởng sức mạnh!!! Hàn Phong đặt chân xuống thuyền khẽ nói: “ Đừng nghĩ tới chuyện, sẽ kêu người khác dạy.” Hắn nhấn mạnh lần nữa, như cho nàng biết là trong đám nam nhân kia không ai dám dạy khinh công cho nàng đâu. “ Sao? Huynh..” Hồ Điệp lườm hắn một cái. Cái gọi là chịu ơn và muốn trả ơn là vậy đó..Phải nhịn và nghe lời!!! GRỪ!!! ỨC CHẾ CHẮC CHẾT QUÁ!!!! Hắn càng ngày càng quá đáng!!! Tức mà không biết dứt ở đâu cho hết tức đây... Hồ Điệp nhìn Hàn Phong như muốn ăn tươi hắn, thấy nàng nhìn hắn mà gương mặt thì có vẻ tức giận, hắn bày ra bộ dạng như không thấy gì, cứ nhìn thẳng. Miệng cười như không cười, làm bọn nữ nhân trên thuyền nhìn thấy hoá điên cuồng. Mặc dù, không thấy hết cả khuôn mặt nhưng nhìn hắn vẫn có thứ mị lực gì đó thu hút người nhìn. Bọn họ vừa đáp xuống thuyền thì ai cũng dừng tất cả hành động và việc làm lại, mắt nhìn vị nam tử tuấn tú mới lên thuyền, mỗi người có một vẻ mặt khác nhau. Có hai vị mặc áo choàng, một vị mặc áo choàng đen trên người toát ra vẻ uy nghiêm và lạnh lùng cùng hàn khí. Một vị mặc áo choàng trắng trông rất tao nhã, có khí chất hơn người. Những tên trên thuyền đều đứng dậy chuẩn bị tư thế, sẵn sàng nghênh chiến, tay cầm sẵn vũ khí để có thể đánh nhau bất cứ lúc nào. Có một lão nhân khoảng ngoài tuổi bước ra, phất tay ra ám hiệu cho bọn người kia tiếp tục việc của mỗi người, ông nhìn vị mới tới hỏi: “ Cho hỏi các vị công tử đây, có chuyện gì không?” Võ công của ông không hề tệ, ông quan sát và đánh giá từng người một trong đám của họ. “ Thật ngại quá, bọn tại hạ chưa xin phép mà đã lên thuyền rồi. Xin Đại thúc thứ lỗi cho. Thật ra, bọn tại hạ muốn đánh bạc nên mới mạo phạm lên thuyền. Thật sự là quá thất lễ rồi!!!” Hồ Điệp khẽ nhếch miệng cười nhẹ nhàng, thân thiện và lịch sự, giọng nói thì trong trẻo mê người. Nụ cười đó làm mấy vị cô nương nhìn nàng mà đỏ cả mặt và thẹn thùng, tự dưng có một đám mỹ nam đi lên thuyền, họ đâu có dại gì mà không nhìn chứ. Đám nam tử của thuyền thấy vậy thì tức giận nhìn đám người mới lên kia, họ không vui vẻ được nữa khi mấy vị cô nương của thuyền cứ dán mắt lên đám nam nhân kia, đặc biệt là hai tên mặc áo choàng. “ Này, ngươi đúng là ghê thật!!! Nhìn mấy cô kỹ nữ đó đang nhìn ngươi đắm đuối kìa!” Yên Nhã khẽ nói với Hồ Điệp: “ Ngươi đúng là yêu nghiệt..Dù làm nam nhân hay nữ nhân thì ai nhìn cũng phải thích!!!” Nghe vậy, nàng nghĩ thầm trong lòng: Đúng là một đám người mê trai đẹp, mà không nhìn rõ xem có phải nam thật sự hay không? Nhưng mà.. Kiêu hãnh dâng trào: Aiz..Mà tại mình quá thu hút..Cũng đành chịu thôi!!! Ai biểu mình mặc nam trang trông như nam nhân nho nhã thật sự làm chi? Nữ nhân nhìn là mê thì đúng rồi!!! Hắc hắc..Tưởng nam nhân thật sự, ai ngờ chỉ là cái vỏ thôi!!! Thật ra..Hàng nội địa thì không phải của nam, mà là chuẩn GIRL đó mấy chế ạ!!! Các cô có gì ta có cái đó thôi!!! Ha ha.. Y Lệ cố nhịn cười khi thấy Hồ Điệp cứ nhếch miệng cười là bọn nữ nhân kia thần hồn điên đảo: “ Mắt họ có vấn đề về việc phân biệt giới tính rồi nên mới nhìn ngươi như vậy!!!” Gia Nhi và Diệu Hinh che miệng cười khúc khích, Vân Nhi và Diệp Hy đổ mồ hôi. “ Ah..Không sao. Nếu công tử muốn đánh bạc thì..” Ông liền chìa tay ra, bộ dáng mời: “..Xin các vị công tử đi lên tầng hai.” Không biết có phải lên đánh bạc thật không đây? Ông kêu một tên mặt mũi hung tợn dẫn đường, hắn ta đi trước để chỉ dẫn bọn họ đi lên lầu hai. Hầu như, tất cả người trên thuyền đều biết võ công. Tên dẫn đường cứ tỏ vẻ đề phòng không ngừng, những người đi ngang qua họ cũng thế. Có rất nhiều tên đứng canh gác ở dọc theo các hành lang, các lối đi và ở trước các cửa phòng, vô cùng nghiêm ngặt. Nếu là thuyền bình thường thì dù có người canh gác đi nữa, cũng không đông như thế này...
Đào Hoa Truyện: Nàng Tiểu Thư Của Trẫm - Chapter 74
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hàn Phong mặc áo choàng đen, định bế nàng thì nàng lùi ra xa nói: “ Không được. Ta đã là nam nhân, huynh không nên bế ta.” Tại sao lại là hắn chứ? Lúc nào cũng là hắn bế bế..bồng bồng mình là sao chứ? “ Đừng lắm lời.” Hàn Phong định bế thì nàng đẩy hắn ra: “ Sao?” Nam nhân? Muốn làm nam nhân lắm sao? “ Không chịu thì để người khác đưa ta đi.” Hồ Điệp lườm hắn. Trác Bình đi lại nói: “ Để đệ đưa tỷ đi.” Hắn ta cười ngọt ngào với nàng. “...” Nàng định đồng ý, mới gật đầu là bị tên kia ôm eo bay ra giữa sông rồi. Nàng tức giận nói: “ Lần sau, làm gì. Muốn hành động gì, phải nói trước.” Không ưa mà cứ bên nhau HOÀI VẬY TRỜI!!! Trác Bình gọi theo: “ Tỷ..” Hoàng thượng đáng ghét!!!!! “ Ngươi, đừng có hành động như thế nữa. Nếu không thì đừng trách.” Uy Nhiên lườm hắn ta, buông lời cảnh cáo đối với hắn ta. “ Tam vương gia, đó là Nhị tỷ của ta.” Trác Bình không nhượng bộ. Uy Nhiên định nói gì nhưng rồi im: “ Ngươi..” Tỷ tỷ, nàng có phải là tỷ tỷ ruột của ngươi đâu? Nàng đâu phải con ruột của Thái Uý!!! “ Trác Bình..” Gia Bảo kéo hắn ta lại: “ Đại ca đã bảo đệ như thế nào? Lẽ nào, đệ đã quên?” Tên tiểu tử này thật là.. Trác Kỳ đã không muốn cho Trác Bình đi nhưng vì hắn ta hứa không bám theo Hồ Điệp nên mới được đi. Trác Bình cúi đầu: “ Đệ biết rồi!” Hoàng thượng.. Hàn Phong không thèm quan tâm lời nàng, hắn lườm nàng một cái rồi nhìn về phía trước nói: “ Không được quá thân với hắn ta.” Hắn lạnh lùng buông lời cảnh cáo với nàng, Hàn Phong không thích nàng quá thân thiết với Trác Bình cũng như với mấy tên khác. “ Sao vậy?” Hồ Điệp kéo mũ áo choàng lên hỏi hắn: “ Ta và hắn đâu có quan hệ huyết thống chứ. Mắc gì...” Nàng đang nói thì có một tiếng nói nhắc nhở trong đầu vang lên: Chẳng phải mày đã nói rằng, vì hắn là ân nhân của mày nên mày đã bảo sẽ nhượng hắn vài phần sao? Mày đã làm trái một lần rồi! Không nên có lần thứ hai..Hàn Phong dùng đôi mắt của ác ma từ địa ngục chứa sự lạnh lẽo nhìn nàng: “ Từ nay, không được tiếp xúc quá thân với hắn ta. Rõ chưa?” Sao con vịt xấu xí này, cứ làm hắn có những lo lắng bất thường hoài vậy? “ Huynh..” Nàng cúi đầu kìm nén cảm xúc của chính mình, cố nhịn để không cãi nhau với Hàn Phong: “ Rõ!!! Không được tiếp xúc quá thân với hắn ta!!!” Nàng trả lời hùng hồn như đang ở trong quân đội. Một tay nàng nắm chặt lại: Nhịn đi..NHỊN ĐI!!! Tức chết mà!!! Hắn hơi nhướng mày kiếm, gương mặt thì đầy kinh ngạc nhìn nàng. Theo hắn thì với tính cách của nàng đâu có dễ dàng nghe lời như thế, hắn thấy rất lạ. Tự dưng, lại nghe lời??? Bị làm sao vậy? Không cãi lại sao???Nàng quay qua lườm hắn: “ Có gì đáng để ngạc nhiên đâu chứ? Bộ thấy ta không cãi thì thấy lạ lắm sao???” Sao hai tên này giống nhau cả mặt mũi lẫn tính cách vậy??? Sao lúc nào cũng đem mấy trăm tấn, mấy ngàn tấn, mấy triệu tấn nước đá lạnh để ướp lên khuôn mặt vậy? “ Không.” Hồ Điệp quay đầu chỗ khác lẩm bẩm: “ Sao ta phải nghe lời huynh chứ? Có là gì của nhau? Có quan hệ gì đâu? Đúng là oan nghiệt và oan gia nên mới hội tụ lại một..” “ Mới nói gì? Hả?” Người nào đó hỏi. Là gì của nhau? Quan hệ gì với nhau? Oan nghiệt? Oan gia? Đúng là...Như thế!!! Không nên gặp mới phải! “ Hơ hơ hơ..Ta đâu có nói gì? Huynh nghe nhầm rồi!!!” Nàng cười vu vơ. Định làm anh trai thứ hai của ta sao? Có một tên là đủ rồi!!! Không muốn thêm một tên giống y như thế nữa để quản lý ta đâu!!! Hừm!!! Đến anh trai ta, ta còn chưa nhượng bao giờ..Vậy mà..Đúng là ăn ở có đức KINH KHỦNG mới gặp được hắn!!! Mấy thuyền khác thấy một đám cao thủ bay ngang liền chạy ra ngó theo hướng họ đi, thấy mỹ nam bay ngang thì mấy cô kỹ nữ và nữ nhân cũng chạy ra xem. “ Khi nào rảnh, huynh dạy ta khinh công có được không?” Nàng ngó ngang ngó dọc. Nếu có thể bay như chim trên trời, vậy thì..Ha ha..Khi về hiện đại, khỏi cần đi xe nữa rồi! Hắc hắc..Chỉ bay thôi!!! Lúc đánh nhau cũng rất có ích!!! “ Không.” Không cần suy nghĩ mà trả lời ngay. Hàn Phong không phải là không muốn dạy, đơn giản là vì hắn không muốn cho nàng học mà thôi. Còn lý do tại sao hắn không muốn nàng học khinh công thì.. Hy vọng được bay như chim trên bầu trời của nàng bị tan thành mây khói: “ Không? Tại sao? Huynh không muốn dạy hay là sao?” “ Không là không. Đừng hỏi nhiều.” Ai đó cương quyết không muốn nàng học khinh công. “ Huynh..” Không dạy, ta sẽ tìm người khác!!! Hắc hắc..Làm như cả thế giới này chỉ có mình hắn biết khinh công vậy? Định độc quyền về khinh công sao? Đúng là..Ảo tưởng sức mạnh!!! Hàn Phong đặt chân xuống thuyền khẽ nói: “ Đừng nghĩ tới chuyện, sẽ kêu người khác dạy.” Hắn nhấn mạnh lần nữa, như cho nàng biết là trong đám nam nhân kia không ai dám dạy khinh công cho nàng đâu. “ Sao? Huynh..” Hồ Điệp lườm hắn một cái. Cái gọi là chịu ơn và muốn trả ơn là vậy đó..Phải nhịn và nghe lời!!! GRỪ!!! ỨC CHẾ CHẮC CHẾT QUÁ!!!! Hắn càng ngày càng quá đáng!!! Tức mà không biết dứt ở đâu cho hết tức đây... Hồ Điệp nhìn Hàn Phong như muốn ăn tươi hắn, thấy nàng nhìn hắn mà gương mặt thì có vẻ tức giận, hắn bày ra bộ dạng như không thấy gì, cứ nhìn thẳng. Miệng cười như không cười, làm bọn nữ nhân trên thuyền nhìn thấy hoá điên cuồng. Mặc dù, không thấy hết cả khuôn mặt nhưng nhìn hắn vẫn có thứ mị lực gì đó thu hút người nhìn. Bọn họ vừa đáp xuống thuyền thì ai cũng dừng tất cả hành động và việc làm lại, mắt nhìn 16 vị nam tử tuấn tú mới lên thuyền, mỗi người có một vẻ mặt khác nhau. Có hai vị mặc áo choàng, một vị mặc áo choàng đen trên người toát ra vẻ uy nghiêm và lạnh lùng cùng hàn khí. Một vị mặc áo choàng trắng trông rất tao nhã, có khí chất hơn người. Những tên trên thuyền đều đứng dậy chuẩn bị tư thế, sẵn sàng nghênh chiến, tay cầm sẵn vũ khí để có thể đánh nhau bất cứ lúc nào. Có một lão nhân khoảng ngoài 40 tuổi bước ra, phất tay ra ám hiệu cho bọn người kia tiếp tục việc của mỗi người, ông nhìn 16 vị mới tới hỏi: “ Cho hỏi các vị công tử đây, có chuyện gì không?” Võ công của ông không hề tệ, ông quan sát và đánh giá từng người một trong đám của họ. “ Thật ngại quá, bọn tại hạ chưa xin phép mà đã lên thuyền rồi. Xin Đại thúc thứ lỗi cho. Thật ra, bọn tại hạ muốn đánh bạc nên mới mạo phạm lên thuyền. Thật sự là quá thất lễ rồi!!!” Hồ Điệp khẽ nhếch miệng cười nhẹ nhàng, thân thiện và lịch sự, giọng nói thì trong trẻo mê người. Nụ cười đó làm mấy vị cô nương nhìn nàng mà đỏ cả mặt và thẹn thùng, tự dưng có một đám mỹ nam đi lên thuyền, họ đâu có dại gì mà không nhìn chứ. Đám nam tử của thuyền thấy vậy thì tức giận nhìn đám người mới lên kia, họ không vui vẻ được nữa khi mấy vị cô nương của thuyền cứ dán mắt lên đám nam nhân kia, đặc biệt là hai tên mặc áo choàng. “ Này, ngươi đúng là ghê thật!!! Nhìn mấy cô kỹ nữ đó đang nhìn ngươi đắm đuối kìa!” Yên Nhã khẽ nói với Hồ Điệp: “ Ngươi đúng là yêu nghiệt..Dù làm nam nhân hay nữ nhân thì ai nhìn cũng phải thích!!!” Nghe vậy, nàng nghĩ thầm trong lòng: Đúng là một đám người mê trai đẹp, mà không nhìn rõ xem có phải nam thật sự hay không? Nhưng mà.. Kiêu hãnh dâng trào: Aiz..Mà tại mình quá thu hút..Cũng đành chịu thôi!!! Ai biểu mình mặc nam trang trông như nam nhân nho nhã thật sự làm chi? Nữ nhân nhìn là mê thì đúng rồi!!! Hắc hắc..Tưởng nam nhân thật sự, ai ngờ chỉ là cái vỏ thôi!!! Thật ra..Hàng nội địa thì không phải của nam, mà là chuẩn GIRL đó mấy chế ạ!!! Các cô có gì ta có cái đó thôi!!! Ha ha.. Y Lệ cố nhịn cười khi thấy Hồ Điệp cứ nhếch miệng cười là bọn nữ nhân kia thần hồn điên đảo: “ Mắt họ có vấn đề về việc phân biệt giới tính rồi nên mới nhìn ngươi như vậy!!!” Gia Nhi và Diệu Hinh che miệng cười khúc khích, Vân Nhi và Diệp Hy đổ mồ hôi. “ Ah..Không sao. Nếu công tử muốn đánh bạc thì..” Ông liền chìa tay ra, bộ dáng mời: “..Xin các vị công tử đi lên tầng hai.” Không biết có phải lên đánh bạc thật không đây? Ông kêu một tên mặt mũi hung tợn dẫn đường, hắn ta đi trước để chỉ dẫn bọn họ đi lên lầu hai. Hầu như, tất cả người trên thuyền đều biết võ công. Tên dẫn đường cứ tỏ vẻ đề phòng không ngừng, những người đi ngang qua họ cũng thế. Có rất nhiều tên đứng canh gác ở dọc theo các hành lang, các lối đi và ở trước các cửa phòng, vô cùng nghiêm ngặt. Nếu là thuyền bình thường thì dù có người canh gác đi nữa, cũng không đông như thế này...