Trên tầng hai của thuyền Du Bích, trong phòng Hồ Điệp, một cảnh dở khóc dở cười, phim hành động gây cấn và hồi hộp. Kẻ thì tìm chỗ ẩn nấp, kẻ thì đang truy tìm. Cánh cửa bị Hàn Phong đạp một phát bay ra xa rồi rơi xuống: “ Rầm..”
Hồ Điệp đang ngồi xổm trên sàn, cấm cúi vào chiếc điện thoại, trên người chỉ có duy nhất chiếc khăn tắm. Đang đại chiến 300 trăm hiệp thì nghe tiếng xông cửa bất ngờ từ bên ngoài vào, nó làm nàng giật bắn người, tim nàng muốn chạy ra ngoài và đánh rơi chiếc điện thoại, mặt ngơ ngát như con nai tơ, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Tay nhặt chiếc điện thoại lên mà mắt cứ nhìn ra bên ngoài, Hồ Điệp tức giận đứng dậy định chạy ra xem coi ai dám cả gan vào mà không nói một tiếng, còn xông cửa mạnh như thế.
“...” Bộ dạng hùng hổ như đại ca nhà xã hội đen, tay kéo chiếc khăn tắm lên một chút định đi ra ngoài xem là ai nhưng sau đó nghĩ lại, thì từ một con hổ biến thành con chuột nhắt bé tí, nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp ngay lập tức. Nàng ngồi xuống rồi bò ra phía sau thùng tắm để nấp, nuốt một ngụm nước bọt: Ực..đừng nói là..
Nàng tưởng Thần Thiên cho thích khách tới ám toán sau, trả thù cái vụ đánh cờ vào tối đêm qua.Ngồitựa vào thùng tắm, nàng như một tên tội phạm bị truy nã đang trốn chui trốn nhủi. Tên khốn này!!! Vào đúng lúc ghê!!! Ngay lúc ta tắm..Vân Nhi tỷ, đi đâu rồi? Sao vẫn chưa quay trở lại vậy?
Khuôn mặt nàng trở nên căng thẳng, hồi hộp cùng lo lắng. Tay cầm chiếc ghế thủ sẵn, nếu tên đó mà tới là đập ngay vào đầu hắn ta.
Bây giờ, quần áo không có..Có khi nào tên đó vào, hắn thấy mình sexy quá..Hu hu..Nếu như không la lên thì, chết!!! Còn mà nếu la lên thì, càng chết nhanh hơn!!! Đường nào cũng chết!!! Ui mẹ ơi..cứu cứu..Hu.hu..Nhớ lúc trước ăn ở có đức lắm mà, sao gặp toàn chuyện gì không vậy?
“...” Hàn Phong đi vào trong phòng, mắt nhìn xung quanh căn phòng mà không thấy Hồ Điệp đâu. Hắn liền nhìn sang tấm bình phong, chân từ từ tiến lại gần.
Không khí trở nên căng thẳng và gây cấn đến ngạt thở, mà dở khóc dở cười. Một người cố tìm người kia, mà người kia lại cố ẩn nấp.
Hồ Điệp nấp ở phía sau thùng tắm, nín thở chờ tên đột nhập đi tới. Mắt nhìn cái bóng to tướng, nàng nuốt một ngụm nước bọt, tay nắm chặt chiếc ghế. Sau khi quan sát và phân tích đối thủ của mình: Tên này, thân hình cao lớn và khoẻ mạnh, võ công chắc rất cao vì không có tiếng bước chân của hắn!
Nàng hít sâu một hơi nhưng cũng không dám hít quá mạnh vì sợ tên kia nghe thấy, tay nắm chặt chiếc ghế, tư thế sẵn sàng đánh: Nhất định phải dùng hết sức bình sinh đập hắn một cái thật chuẩn xác rồi chạy ra ngoài..
Nàng nhét lại chiếc khăn tắm cho thật chặt rồi nhìn cái bóng đang từ từ tiến sát: Tên khốn!!! Dám chọn vào lúc bổn tiểu thư ta đây đang tắm, để đến hành thích tên băng kia..Mà công nhận ngươi thông minh hơn cả HEO luôn chứ, hành thích mà đi lộn phòng!!! Chuẩn lắm..
Hồ Điệp hít hít mũi: Sao mùi nước hoa mà hắn ta dùng..giống của tên băng kia quá vậy nhỉ? Có khi nào là..Chắc không phải..Aiz..Xài nước hoa mà cũng để đụng hàng nữa, đúng là..Lúc cần thì mất dạng, không cần thì lù lù xuất hiện..Sao lại nghĩ tới hắn chứ? Rồi..rồi..đầu mày bị gì vậy? Mong hắn tới cứu sao???
OMG!!! Hắn tới gần rồi..
Cái bòng dần dần đi lại gần..
Nàng lấy tinh thần, răng cắn chặt môi, tay thì nắm chặt chiếc ghế: Chơi liều với ngươi luôn!!! Một mất một còn..Nào..nào..đi lại đây đi, tới gần nữa đi, bước thêm nữa đi là cái ghế ăn vào đầu của ngươi..Cho bỏ tật ngu..đi hành thích mà đi lộn phòng nà con heo to xác!!!
Hồ Điệp nhìn chiếc bóng trên sàn nhà, đếm ngược..
5..
4..
3..
Tinh thần chuẩn bị cực tốt, đang đếm ngược sạn đánh thì một giọng nói lạnh lẽo quen thuộc vang lên.
Hàn Phong đang đi đến gần tấm bình phong thì bỗng dừng lại, mắt nhìn nhìn tắm bình phong phía trước mặt của mình: “ Này..Có ở trong đó không? Không sao chứ?” Hắn khoanh tay trước ngực, bộ dạng như không có chuyện gì cả. Có một mình mà la hét om sòm!
Vì hắn chẳng cảm nhận được có người nào khác vào trong phòng nàng ngoài hắn cả, cửa vẫn đóng kín và không có dấu hiệu đột nhập, nhưng trên sàn thì đầy nước.
Nghe chính xác là tiếng của ai đó: “ Ài..Là huynh sao?” Hồ Điệp thở phào nhẹ nhõm, quăn chiếc ghế, máu nóng chạy lên. Vừa giữ chiếc khăn tấm choàng ngang ngực đứng dậy và đi ra ngoài: “ Huynh vào đây để làm gì? Muốn hù chết..” Chưa kịp nói hết thì..
“ Á..” Nàng ngã nhào về phía trước vì vấp phải cái thùng nước trên sàn, có lẽ khi nãy nàng đã đá nó nên giờ gặp phải quả báo.
Hàn Phong nhanh chóng nhào tới, lấy tay đỡ nàng, xoay một vòng. Vì hắn đỡ quá vội hay sao mà chiếc khăn tắm trên người Hồ Điệp bị rơi ra. Nó thảnh thơi, từ từ tiếp đất, mặc kệ chủ nó như thế nào.
Hàn Phong ôm Hồ Điệp vào ngực, hai cơ thể sát vào nhau. Một tay của hắn thì ôm ngang sau lưng, một tay thì ôm eo nàng. Một cảm giác mát lạnh và mềm mại vô cùng của da thịt của Hồ Điệp đã truyền lên tay của hắn.
Qụa..quạ..quạ..ụa..ạ..ẹt..
Đôi mày kiếm nhíu lại, lật đật ngó sang hướng khác, như là hắn đã hiểu ra rằng có chuyện gì không đúng, sai sai.
Tay Hồ Điệp cũng đang ôm lấy người Hàn Phong, nàng cũng nhận ra có gì không hợp lý, cảm giác gió luồng từ tứ phía vào cơ thể mình, cảm giác rất là MÁT. Nhưng nàng chợt nhớ ra và nhận ra một điều mà làm nàng rùng mình. Hơ hơ..Mát? Cái khăn..Cái khăn..Nó đâu rồi? ĐÂU RỒI??? OMG!!!
“ Á...” Nàng hét lên một tiếng.
Hàn Phong vội lấy tay mình ra khỏi người nàng, hắn định lùi ra và quay lưng bỏ đi nhưng..
“ ĐỒ NGỐC..ĐỨNG YÊN!!!” Nàng kéo và giữ hắn lại, không cho hắn đẩy cơ thể nàng ra, vì nếu đẩy ra thì chẳng phải hắn thấy toàn bộ rồi sao?
“...” Hàn Phong đứng yên như tượng, không dám nhúc nhích vì nếu di chuyển là đụng trúng tứ lung tung các thứ ở phía trước người của hắn. Đầu hắn quay sang chỗ khác, miệng nói: “ Mau..Tránh ra!!!” Tim hắn có chút đập loạn nhịp..
Thời khắc này mà hai người vẫn còn cãi vã..
Hồ Điệp gượng cười trong tức giận: “ Hơ hơ..Bộ ta muốn..Muốn lắm sao? HẢ???” Tên này...
“ Ta..”
“ Ta gì mà ta? NHẮM MẶT LẠI!!! MAU LÊN!!!”
“...” Hắn liền nhấm mắt lại làm theo lời của nàng, hai tay hắn để ra phía sau như là không muốn đụng thêm gì vào cơ thể của nàng.
“ Nhắm mắt chưa?”
“ Rồi.”
Nàng ngẩng đầu lên xem: “ Huynh không được mở mắt ra nhìn đâu đó.”
“ Không mở.” Nếu biết trước, hắn đã không đi vào rồi!
“ Không được mở nha!!! Huynh mà xem trộm..”
“ Không xem. Mau buông ra.” Xem trộm? Hắn là loại người đó sao?
“ Buông ra? Huynh tưởng ta muốn giữ cái tư thế...này lắm sao? Hừ..Không được mở mắt ra đâu đó..” Nàng liền rời khỏi người hắn đi lại lấy chiếc khăn tắm choàng lên người rồi nhìn hắn.
“ Mở mắt ra đi.” Hồ Điệp đi lại nhặt chiếc điện thoại của mình, xem xét nó, coi nó có bị hư không: “ Tại sao lại tông cửa vào đây hả? Có phải...” Ánh mắt nàng đầy tà ý nhìn Hàn Phong. Trở nên biến thái rồi đây mà!!!
Hàn Phong mở mắt ra nhìn nàng giải thích lý do hắn đi vào phòng như thế: “ Ta nghe tiếng động..Mới vào xem.” Bộ hắn cố tình đi vào sao?
Mặc dù đã hiểu hắn đang giải thích lý do tại sao vào phòng của mình nhưng nàng lại phan ra một câu nhẹ nhàng về sự khác biệt của cơ thể nam và nữ: “ Ta và huynh..Có cái quái gì, khác nhau đâu mà vào xem!” Nói xong, Hồ Điệp đi lại chiếc giường rồi lấy chiếc chăn choàng lên người.
“ Nàng..” Hắn muốn thổ quyết, không biết nói gì với cái phán xét của nàng.
Bộ dạng coi như chưa có chuyện gì xảy ra: “ Ra ngoài đi.” Cái khăn chết tiệt!!!
Hàn Phong nhìn nàng một cái, không nói hay giải thích thêm gì nữa, quay đầu đi ra khỏi phòng, bộ dạng hắn cực tỉnh, không thua gì nàng. Không khác? Vào xem? Đúng là..Sao trên đời này, có người nữ nhân nói chuyện vô lý và ngang ngược như thế chứ?
Vân Nhi và Diệu Hinh thấy Hàn Phong bước ra, hai người cúi chào một cái rồi đi vào phòng. Thấy cảnh tượng trong phòng và thấy tiểu thư của họ đang quấn chăn lên người thì hai người hoảng sợ nhìn nhau vì khi nghĩ tới cảnh ám muội: Hoàng thượng..
“ Mau lấy y phục cho ta đi.” Hồ Điệp nhìn hai người: “ Dọn dẹp đi.” Nàng ngã nằm xuống giường, nhắm mắt lại, khuôn mặt hơi ngơ ngơ. Hắn nhìn thấy được gì rồi? Hay không thấy được gì? Àiz...Khốn khiếp!!! Nếu huynh mà thấy cái gì, ta sẽ không tha cho huynh đâu..Đừng tưởng là ân nhân của ta, là muốn làm gì thì làm!!!!
“ Dạ..” Diệu Hinh đi lấy y phục cho nàng. Tiểu thư bị hoàng thượng..
“ Tiểu thư..người không sao chứ?” Vân Nhi đi lại giường nhìn nàng có chút lo lắng. Hoàng thượng..thật là..Có chuyện gì rồi sao? Đã xảy chuyện gì kia chứ? Không..Không phải, thế chứ???
Hồ Điệp mở mắt ra ngồi bật dậy nhìn Vân Nhi: “ Không có gì. Ta không sao cả.”
“ Không sao? Thật..” Vân Nhi nhìn nàng chăm chú.
“ Tỷ đừng có nghĩ bậy có được không? Không có gì hết!!! Ta và huynh ấy không có xảy ra vấn đề..gì cả!!!” Sao toàn nghĩ gì không vậy chứ?
“ Để Vân Nhi đi lấy thức ăn cho tiểu thư! Chờ Vân Nhi một chút!” Vân Nhi đưa táo cho nàng rồi đi. Làm hết cả hồn!!! Không có gì mà phòng..sao lộn xộn vậy chứ? Lạ thật..
Hồ Điệp cầm trái táo nhìn nó đầy tà ác, nằm xuống giường cắn nó không ngừng..
Trong phòng Hàn Phong, hắn cũng nằm trên giường. Một tay gối dưới đầu, tay thì để lên đầu gối, nằm một dáng rất thoải mái và tiêu sái. Gương mặt vẫn thế, đôi mắt thâm sâu như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó..
Trên tầng hai của thuyền Du Bích, trong phòng Hồ Điệp, một cảnh dở khóc dở cười, phim hành động gây cấn và hồi hộp. Kẻ thì tìm chỗ ẩn nấp, kẻ thì đang truy tìm. Cánh cửa bị Hàn Phong đạp một phát bay ra xa rồi rơi xuống: “ Rầm..”
Hồ Điệp đang ngồi xổm trên sàn, cấm cúi vào chiếc điện thoại, trên người chỉ có duy nhất chiếc khăn tắm. Đang đại chiến trăm hiệp thì nghe tiếng xông cửa bất ngờ từ bên ngoài vào, nó làm nàng giật bắn người, tim nàng muốn chạy ra ngoài và đánh rơi chiếc điện thoại, mặt ngơ ngát như con nai tơ, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Tay nhặt chiếc điện thoại lên mà mắt cứ nhìn ra bên ngoài, Hồ Điệp tức giận đứng dậy định chạy ra xem coi ai dám cả gan vào mà không nói một tiếng, còn xông cửa mạnh như thế.
“...” Bộ dạng hùng hổ như đại ca nhà xã hội đen, tay kéo chiếc khăn tắm lên một chút định đi ra ngoài xem là ai nhưng sau đó nghĩ lại, thì từ một con hổ biến thành con chuột nhắt bé tí, nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp ngay lập tức. Nàng ngồi xuống rồi bò ra phía sau thùng tắm để nấp, nuốt một ngụm nước bọt: Ực..đừng nói là..
Nàng tưởng Thần Thiên cho thích khách tới ám toán sau, trả thù cái vụ đánh cờ vào tối đêm qua.Ngồitựa vào thùng tắm, nàng như một tên tội phạm bị truy nã đang trốn chui trốn nhủi. Tên khốn này!!! Vào đúng lúc ghê!!! Ngay lúc ta tắm..Vân Nhi tỷ, đi đâu rồi? Sao vẫn chưa quay trở lại vậy?
Khuôn mặt nàng trở nên căng thẳng, hồi hộp cùng lo lắng. Tay cầm chiếc ghế thủ sẵn, nếu tên đó mà tới là đập ngay vào đầu hắn ta.
Bây giờ, quần áo không có..Có khi nào tên đó vào, hắn thấy mình sexy quá..Hu hu..Nếu như không la lên thì, chết!!! Còn mà nếu la lên thì, càng chết nhanh hơn!!! Đường nào cũng chết!!! Ui mẹ ơi..cứu cứu..Hu.hu..Nhớ lúc trước ăn ở có đức lắm mà, sao gặp toàn chuyện gì không vậy?
“...” Hàn Phong đi vào trong phòng, mắt nhìn xung quanh căn phòng mà không thấy Hồ Điệp đâu. Hắn liền nhìn sang tấm bình phong, chân từ từ tiến lại gần.
Không khí trở nên căng thẳng và gây cấn đến ngạt thở, mà dở khóc dở cười. Một người cố tìm người kia, mà người kia lại cố ẩn nấp.
Hồ Điệp nấp ở phía sau thùng tắm, nín thở chờ tên đột nhập đi tới. Mắt nhìn cái bóng to tướng, nàng nuốt một ngụm nước bọt, tay nắm chặt chiếc ghế. Sau khi quan sát và phân tích đối thủ của mình: Tên này, thân hình cao lớn và khoẻ mạnh, võ công chắc rất cao vì không có tiếng bước chân của hắn!
Nàng hít sâu một hơi nhưng cũng không dám hít quá mạnh vì sợ tên kia nghe thấy, tay nắm chặt chiếc ghế, tư thế sẵn sàng đánh: Nhất định phải dùng hết sức bình sinh đập hắn một cái thật chuẩn xác rồi chạy ra ngoài..
Nàng nhét lại chiếc khăn tắm cho thật chặt rồi nhìn cái bóng đang từ từ tiến sát: Tên khốn!!! Dám chọn vào lúc bổn tiểu thư ta đây đang tắm, để đến hành thích tên băng kia..Mà công nhận ngươi thông minh hơn cả HEO luôn chứ, hành thích mà đi lộn phòng!!! Chuẩn lắm..
Hồ Điệp hít hít mũi: Sao mùi nước hoa mà hắn ta dùng..giống của tên băng kia quá vậy nhỉ? Có khi nào là..Chắc không phải..Aiz..Xài nước hoa mà cũng để đụng hàng nữa, đúng là..Lúc cần thì mất dạng, không cần thì lù lù xuất hiện..Sao lại nghĩ tới hắn chứ? Rồi..rồi..đầu mày bị gì vậy? Mong hắn tới cứu sao???
OMG!!! Hắn tới gần rồi..
Cái bòng dần dần đi lại gần..
Nàng lấy tinh thần, răng cắn chặt môi, tay thì nắm chặt chiếc ghế: Chơi liều với ngươi luôn!!! Một mất một còn..Nào..nào..đi lại đây đi, tới gần nữa đi, bước thêm nữa đi là cái ghế ăn vào đầu của ngươi..Cho bỏ tật ngu..đi hành thích mà đi lộn phòng nà con heo to xác!!!
Hồ Điệp nhìn chiếc bóng trên sàn nhà, đếm ngược..
..
..
..
Tinh thần chuẩn bị cực tốt, đang đếm ngược sạn đánh thì một giọng nói lạnh lẽo quen thuộc vang lên.
Hàn Phong đang đi đến gần tấm bình phong thì bỗng dừng lại, mắt nhìn nhìn tắm bình phong phía trước mặt của mình: “ Này..Có ở trong đó không? Không sao chứ?” Hắn khoanh tay trước ngực, bộ dạng như không có chuyện gì cả. Có một mình mà la hét om sòm!
Vì hắn chẳng cảm nhận được có người nào khác vào trong phòng nàng ngoài hắn cả, cửa vẫn đóng kín và không có dấu hiệu đột nhập, nhưng trên sàn thì đầy nước.
Nghe chính xác là tiếng của ai đó: “ Ài..Là huynh sao?” Hồ Điệp thở phào nhẹ nhõm, quăn chiếc ghế, máu nóng chạy lên. Vừa giữ chiếc khăn tấm choàng ngang ngực đứng dậy và đi ra ngoài: “ Huynh vào đây để làm gì? Muốn hù chết..” Chưa kịp nói hết thì..
“ Á..” Nàng ngã nhào về phía trước vì vấp phải cái thùng nước trên sàn, có lẽ khi nãy nàng đã đá nó nên giờ gặp phải quả báo.
Hàn Phong nhanh chóng nhào tới, lấy tay đỡ nàng, xoay một vòng. Vì hắn đỡ quá vội hay sao mà chiếc khăn tắm trên người Hồ Điệp bị rơi ra. Nó thảnh thơi, từ từ tiếp đất, mặc kệ chủ nó như thế nào.
Hàn Phong ôm Hồ Điệp vào ngực, hai cơ thể sát vào nhau. Một tay của hắn thì ôm ngang sau lưng, một tay thì ôm eo nàng. Một cảm giác mát lạnh và mềm mại vô cùng của da thịt của Hồ Điệp đã truyền lên tay của hắn.
Qụa..quạ..quạ..ụa..ạ..ẹt..
Đôi mày kiếm nhíu lại, lật đật ngó sang hướng khác, như là hắn đã hiểu ra rằng có chuyện gì không đúng, sai sai.
Tay Hồ Điệp cũng đang ôm lấy người Hàn Phong, nàng cũng nhận ra có gì không hợp lý, cảm giác gió luồng từ tứ phía vào cơ thể mình, cảm giác rất là MÁT. Nhưng nàng chợt nhớ ra và nhận ra một điều mà làm nàng rùng mình. Hơ hơ..Mát? Cái khăn..Cái khăn..Nó đâu rồi? ĐÂU RỒI??? OMG!!!
“ Á...” Nàng hét lên một tiếng.
Hàn Phong vội lấy tay mình ra khỏi người nàng, hắn định lùi ra và quay lưng bỏ đi nhưng..
“ ĐỒ NGỐC..ĐỨNG YÊN!!!” Nàng kéo và giữ hắn lại, không cho hắn đẩy cơ thể nàng ra, vì nếu đẩy ra thì chẳng phải hắn thấy toàn bộ rồi sao?
“...” Hàn Phong đứng yên như tượng, không dám nhúc nhích vì nếu di chuyển là đụng trúng tứ lung tung các thứ ở phía trước người của hắn. Đầu hắn quay sang chỗ khác, miệng nói: “ Mau..Tránh ra!!!” Tim hắn có chút đập loạn nhịp..
Thời khắc này mà hai người vẫn còn cãi vã..
Hồ Điệp gượng cười trong tức giận: “ Hơ hơ..Bộ ta muốn..Muốn lắm sao? HẢ???” Tên này...
“ Ta..”
“ Ta gì mà ta? NHẮM MẶT LẠI!!! MAU LÊN!!!”
“...” Hắn liền nhấm mắt lại làm theo lời của nàng, hai tay hắn để ra phía sau như là không muốn đụng thêm gì vào cơ thể của nàng.
“ Nhắm mắt chưa?”
“ Rồi.”
Nàng ngẩng đầu lên xem: “ Huynh không được mở mắt ra nhìn đâu đó.”
“ Không mở.” Nếu biết trước, hắn đã không đi vào rồi!
“ Không được mở nha!!! Huynh mà xem trộm..”
“ Không xem. Mau buông ra.” Xem trộm? Hắn là loại người đó sao?
“ Buông ra? Huynh tưởng ta muốn giữ cái tư thế...này lắm sao? Hừ..Không được mở mắt ra đâu đó..” Nàng liền rời khỏi người hắn đi lại lấy chiếc khăn tắm choàng lên người rồi nhìn hắn.
“ Mở mắt ra đi.” Hồ Điệp đi lại nhặt chiếc điện thoại của mình, xem xét nó, coi nó có bị hư không: “ Tại sao lại tông cửa vào đây hả? Có phải...” Ánh mắt nàng đầy tà ý nhìn Hàn Phong. Trở nên biến thái rồi đây mà!!!
Hàn Phong mở mắt ra nhìn nàng giải thích lý do hắn đi vào phòng như thế: “ Ta nghe tiếng động..Mới vào xem.” Bộ hắn cố tình đi vào sao?
Mặc dù đã hiểu hắn đang giải thích lý do tại sao vào phòng của mình nhưng nàng lại phan ra một câu nhẹ nhàng về sự khác biệt của cơ thể nam và nữ: “ Ta và huynh..Có cái quái gì, khác nhau đâu mà vào xem!” Nói xong, Hồ Điệp đi lại chiếc giường rồi lấy chiếc chăn choàng lên người.
“ Nàng..” Hắn muốn thổ quyết, không biết nói gì với cái phán xét của nàng.
Bộ dạng coi như chưa có chuyện gì xảy ra: “ Ra ngoài đi.” Cái khăn chết tiệt!!!
Hàn Phong nhìn nàng một cái, không nói hay giải thích thêm gì nữa, quay đầu đi ra khỏi phòng, bộ dạng hắn cực tỉnh, không thua gì nàng. Không khác? Vào xem? Đúng là..Sao trên đời này, có người nữ nhân nói chuyện vô lý và ngang ngược như thế chứ?
Vân Nhi và Diệu Hinh thấy Hàn Phong bước ra, hai người cúi chào một cái rồi đi vào phòng. Thấy cảnh tượng trong phòng và thấy tiểu thư của họ đang quấn chăn lên người thì hai người hoảng sợ nhìn nhau vì khi nghĩ tới cảnh ám muội: Hoàng thượng..
“ Mau lấy y phục cho ta đi.” Hồ Điệp nhìn hai người: “ Dọn dẹp đi.” Nàng ngã nằm xuống giường, nhắm mắt lại, khuôn mặt hơi ngơ ngơ. Hắn nhìn thấy được gì rồi? Hay không thấy được gì? Àiz...Khốn khiếp!!! Nếu huynh mà thấy cái gì, ta sẽ không tha cho huynh đâu..Đừng tưởng là ân nhân của ta, là muốn làm gì thì làm!!!!
“ Dạ..” Diệu Hinh đi lấy y phục cho nàng. Tiểu thư bị hoàng thượng..
“ Tiểu thư..người không sao chứ?” Vân Nhi đi lại giường nhìn nàng có chút lo lắng. Hoàng thượng..thật là..Có chuyện gì rồi sao? Đã xảy chuyện gì kia chứ? Không..Không phải, thế chứ???
Hồ Điệp mở mắt ra ngồi bật dậy nhìn Vân Nhi: “ Không có gì. Ta không sao cả.”
“ Không sao? Thật..” Vân Nhi nhìn nàng chăm chú.
“ Tỷ đừng có nghĩ bậy có được không? Không có gì hết!!! Ta và huynh ấy không có xảy ra vấn đề..gì cả!!!” Sao toàn nghĩ gì không vậy chứ?
“ Để Vân Nhi đi lấy thức ăn cho tiểu thư! Chờ Vân Nhi một chút!” Vân Nhi đưa táo cho nàng rồi đi. Làm hết cả hồn!!! Không có gì mà phòng..sao lộn xộn vậy chứ? Lạ thật..
Hồ Điệp cầm trái táo nhìn nó đầy tà ác, nằm xuống giường cắn nó không ngừng..
Trong phòng Hàn Phong, hắn cũng nằm trên giường. Một tay gối dưới đầu, tay thì để lên đầu gối, nằm một dáng rất thoải mái và tiêu sái. Gương mặt vẫn thế, đôi mắt thâm sâu như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó..