Nhưng ai đó cứ thắc mắc: “ Anh là gì của ngươi?” Hắn nhìn ai đó, đợi người đó trả lời. Hắn chưa bao giờ bàn hay để ý tới nhan sắc của mình, nhưng hôm nay khi nghe nàng nói dung mạo của hắn thua một người thì lòng hắn có chút khó chịu.
Hồ Điệp nóng giận nói: “ Aizz..Anh? Không quan trọng..Ta đói! Ăn mới quan trọng!!!” Đói muốn chết, mà tên này hỏi linh tinh.
Hàn Phong nhìn nàng: Không quan trọng?
Hắn đứng vậy: “ Ở đây chờ.”
“ Ta đợi ngươi..đi về mau mau nha..” Sắp được ăn rồi nên tinh thần nàng vô cùng thoải mái.
Hàn Phong không nói thêm gì, mà bước đi. Vừa bước ra khỏi cửa, thì thấy từ xa...Hắc Qủa Phụ?
Hắn đi vội vào nhà, Hồ Điệp thấy vậy liền hỏi: “ Sao, sao vậy, không đi nữa à???”.
Hàn Phong không trả lời, vội vã nắm tay nàng lôi lại giường, miệng nói: “ Nếu muốn giữ mạng về nhà, thì im lặng ngồi yên ở đây.”
Nghe vậy Hồ Điệp liền hỏi: “ Sao? Có chuyện..” Nàng chưa kịp hỏi thì cả người cứng đờ, chỉ còn cặp mắt chuyển động được thôi. Hàn Phong đã điểm huyệt, để cho chắc chắn nàng ngồi im ở đây mà không gây ra tiếng động gì.
Hắn điểm huyệt xong còn nói: “ Thứ lỗi. Đắc tội.”
Hồ Điệp nhíu mày, tên này phải chăng, hắn lại phát bệnh?
Nàng dùng ánh mắt nhìn hắn, mặt nhăn nhó như muốn nói: “Mau giải nguyệt đạo, thả ta ra! Tên khùng.” Sao người cổ đại chơi mấy chiêu hèn hạ này không vậy?
Hàn Phong bước đi, không thèm liếc nhìn lại nàng. Đi ra, nhanh chóng đóng cửa lại. Ngay sau đó có một vị cô nương dung mạo xinh đẹp bay tới, đặt chân xuống sàn nhà một cách nhẹ nhàng không gây ra chút tiếng động nào.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, không thèm nhìn người đang tới là ai. Đứng một bên, vai tựa vào một cây cột của căn nhà trúc. Tay khoanh trước ngực, bộ dạng thờ ơ không thèm để ý tới vị cô nương có dung mạo rất mỹ kia. Mắt nhìn ra phía hồ nước, miệng khẽ mở: “ Chuyện gì?”
Hắn ta đang nói chuyện với một ai thì phải? Ai vậy nhỉ? Kẻ thù sao???
Vị cô nương đó khoảng 19 tuổi, mặc một bộ hắc y rất đơn giản. Nhưng, lại tôn lên vóc dáng hoàn hảo của nàng. Bên ngoài là một cái áo khoác dài và rộng tay màu đen bằng vải lụa the mỏng dài thướt tha và mềm mại để lộ hai cánh tay thon dài trắng nõn.
Tóc búi phân nửa còn lại thì xoã dài cho nó bay nhẹ trong gió. Khuôn mặt trái xoan, nước da trắng mịn. Ngũ quan tú lệ, dáng người thanh mảnh, yếu đuối làm ai thấy cũng muốn sống chết để bảo vệ nàng. Mang vẻ đẹp huyền bí rất thu hút. Nàng hay đến tìm hắn, quan hệ của hai người khá mù mịt không thể xác định...Đối với nàng.
Đôi môi trái tim khẽ cười nhẹ nhàng: “ Ta đến để thăm huynh!” Chẳng lẽ, có chuyện ta mới đến chỗ này tìm huynh sao?
Hàn Phong im lặng không nói câu nào, mặt lạnh không biểu hiện vui hay buồn. Hắn đứng nhìn chiếc lá trúc đang trôi nổi trên mặt hồ yên tĩnh. Có lúc lại dao động khi có một lá trúc khác rơi xuống mặt hồ, nhưng rồi cũng trở lại trạng thái ban đầu vốn có của nó. Vẫn là mặt hồ tĩnh lặng.
Tên này sợ mình quấy rầy, nên để mình ngồi như khúc gỗ. Còn hắn thì đi nói chuyện yêu đương với cô gái kia!!! Hừ..Máu lạnh như ngươi cũng có người thích? Cô ta bị thiếu não.
Nàng ta bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển tiến lại gần Hàn Phong. Hắn mặt lạnh như tuyết sơn, giọng lạnh lẽo: “ Nên giữ khoảng cách.” Nàng được đứng ở đây nói chuyện cũng là một đặt ân rồi.
Tên này sợ cô gái kia làm gì hắn sao? Ha ha..Người yêu gì đâu mà nói chuyện cộc lốc, trống không vậy trời? Lời nói gì mà không cánh, không ngọt ngào, lãng mạn gì hết. Làm sao mà..Aiz..Nhiều chuyện quá, không tốt cho sức khoẻ a! Tịnh tâm!!!
Khoảng cách? Chẳng lẽ, ngay cả đứng gần hắn nói chuyện thôi, nàng cũng không có cơ hội. Nếu vậy, đừng nói gì đến chạm vào người hắn, dù là một góc y phục hắn nàng cũng không chạm vào được. Vậy trái tim huynh ấy ngươi làm sao có thể đụng. Xem ra, trong mắt huynh ấy không hề có ngươi rồi. Trong lòng Hắc Quả Phụ cười khổ, con ngươi đen láy buồn bã nhìn Hàn Phong. Chân tự chủ bước lùi về sau mấy bước.
“ Huynh không thể quay mặt lại, nhìn ta dù chỉ là một lần thôi sao?” Đôi mắt nàng ta bắt đầu ngấn lệ, giọng nhẹ nhàng rung động lòng người. Thà nhìn hồ nước không có gì kia, chứ không thèm nhìn nàng. Dung mạo nàng lại thua cả một hồ nước không có cảm xúc kia sao? Đã quen biết gần hai năm mà hắn không hề nhìn nàng dù chỉ là một lần. Số lần gặp hắn cũng chẳng được bao nhiêu. Tim nàng đau nhói, ngươi yêu người này sao???
“ Ta không có hứng thú với nữ nhân.” Giọng nói cực kì lạnh lùng, vô tình. Thật sự hắn không có chút hứng thú hay cảm xúc gì với nàng. Bản thân đã không muốn nên không thể miễn cưỡng làm gì, nếu miễn cưỡng nhìn chẳng khác nào cho nàng ta có một chút hy vọng.
Không hứng thú với nữ nhân? Chẳng lẽ hắn thích ‘ Nam’ bị ‘ Gay’? Ha ha..Đẹp mà xài không được. Nếu ta là cô, ta sẽ tìm một người khác chuẩn ‘Men’ chính hãng đàn ông chứ..Ây da, mình lại nhiều chuyện nữa rồi...Không nên nghe..Tịnh tâm, tịnh tâm!!!
Nghe nói vậy, đôi mắt Hắc Qủa Phụ không ngừng rơi lệ. Những giọt nước mắt như một chuỗi hạt trân châu bị đứt rơi xuống, không thể ngăn lại. Không có hứng thú? Đó là câu trả lời nàng nhận được sau hai năm đó sao? Nàng chờ câu trả lời này sao?
Tên này vô tình thiệt mà, động vật máu lạnh cấp cao..không, siêu cấp luôn. Nghe nàng ta nói nhẹ nhàng, ôn hoà, cảm động như vậy..Nếu đổi lại Hồ Điệp ta là ngươi..hê hê hê..Hốt liền, đem về nhà ra mắt nội ngoại hai bên rồi đính hôn luôn!!! Chắc là một mỹ nhân..Aizz..Tiếc quá!!!
Kìm nén sự nghẹn ngào đầy thương cảm, miệng nở nụ cười mà nước mắt cứ tuông: “ Huynh, không có hứng thú với nữ nhân? Hay lòng huynh đã có người nữ nhân khác rồi?” Yêu một người thật sự khó đến vậy sao? Đối với huynh thật sự là rất khó sao???
“ Sát thủ, không nên có tư tình. Nên từ nay, đừng đến tìm ta nữa. Hãy chọn một đối tượng tốt hơn sát thủ.”
Hắn muốn nàng biết rằng, hắn không thể yêu ai kể cả nàng. Chưa một nữ nhân nào làm Hàn Phong hắn cảm thấy...không thể mất người đó được. Hắn muốn nàng không nên vì hắn mà giết người vô cớ. Tìm một người khác là lời khuyên thật lòng của hắn nói với nàng.
OMG!!! Sát thủ? Hắn..hắn, hắn là sát thủ sao? Sao ông trời tốt với Hồ Điệp này quá vậy?..Hu hu..Gặp ai không gặp, gặp ngay sát thủ..Híc..99% dự đoán mình sẽ chết sớm!!! 1% là...Mà hắn đâu làm gì tổn thương hay giết mình đâu, mắc gì phải sợ chứ. Miễn hắn giúp tìm ngọc thì là người tốt, đâu phải sát thủ nào cũng xấu đâu. Trong lòng nàng tự trấn an, thở phào nhẹ nhõm.
Giọng nàng ta càng lúc càng nghẹn ngào hơn: “ Tại sao? Sát thủ cũng là con người làm bằng xương, bằng thịt, nên cũng có tình cảm..Tại sao không thể yêu ai chứ?” Nàng thật sự không tin, hắn không thể yêu ai. Tại sao hắn lại kêu nàng tìm một người khác chứ? Rõ ràng biết người mà nàng yêu là hắn, ngoài hắn ra nàng nhất định không yêu ai khác.
“ Nếu không còn chuyện gì khác. Không tiễn.” Hàn Phong đã nói câu trả lời nên hắn không muốn nhắc lại nữa, cũng không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Ây da, hắn đúng là..hết thuốc cứu chữa mà. Người ta tới năn nỉ nói chuyện muốn...Mà cô này ngốc quá!!! Đi yêu một tên chẳng ra gì!!! Con gái ở đây tư tưởng..Đúng lạc hậu!!! Yêu đơn phương...Khổ!!! Haiz..
Ngay cả nói chuyện, mà huynh ấy cũng không muốn..Vậy nàng còn mặt dày ở lại làm gì. Nhưng trước lúc đi nàng ta còn nói thêm một câu: “ Huynh vô tình, ta vẫn yêu huynh.” Rồi nàng quay đầu đi: “ Cáo từ.” Nàng thật sự quá yêu hắn rồi, không thể dừng lại được. Trừ phi nàng chết!!! Nhưng nàng chết cũng yêu hắn!!!
Nàng liền phi thân đi, lúc Hàn Phong định bước vào nhà thì nghe nàng nói giọng lại: “ Nếu nữ nhân nào ở cạnh huynh, sẽ đều có một kết cục như nhau là Chết.” Lão thiên đừng trách nàng vô tình hay độc ác, có trách thì trách nàng..vì quá yêu người mà thôi. Nếu nàng không có được hắn thì đừng hòng nữ nhân nào trong thiên mà dễ dàng có
Hồ Điệp thầm than trách: Haiz..Tình yêu không có lỗi, lỗi là ở ông đó, lão thiên! Con gái ở đây yêu một cách mù oán, Chẳng còn biết đúng sai, không phân rõ trắng đen..
Nhưng ai đó cứ thắc mắc: “ Anh là gì của ngươi?” Hắn nhìn ai đó, đợi người đó trả lời. Hắn chưa bao giờ bàn hay để ý tới nhan sắc của mình, nhưng hôm nay khi nghe nàng nói dung mạo của hắn thua một người thì lòng hắn có chút khó chịu.
Hồ Điệp nóng giận nói: “ Aizz..Anh? Không quan trọng..Ta đói! Ăn mới quan trọng!!!” Đói muốn chết, mà tên này hỏi linh tinh.
Hàn Phong nhìn nàng: Không quan trọng?
Hắn đứng vậy: “ Ở đây chờ.”
“ Ta đợi ngươi..đi về mau mau nha..” Sắp được ăn rồi nên tinh thần nàng vô cùng thoải mái.
Hàn Phong không nói thêm gì, mà bước đi. Vừa bước ra khỏi cửa, thì thấy từ xa...Hắc Qủa Phụ?
Hắn đi vội vào nhà, Hồ Điệp thấy vậy liền hỏi: “ Sao, sao vậy, không đi nữa à???”.
Hàn Phong không trả lời, vội vã nắm tay nàng lôi lại giường, miệng nói: “ Nếu muốn giữ mạng về nhà, thì im lặng ngồi yên ở đây.”
Nghe vậy Hồ Điệp liền hỏi: “ Sao? Có chuyện..” Nàng chưa kịp hỏi thì cả người cứng đờ, chỉ còn cặp mắt chuyển động được thôi. Hàn Phong đã điểm huyệt, để cho chắc chắn nàng ngồi im ở đây mà không gây ra tiếng động gì.
Hắn điểm huyệt xong còn nói: “ Thứ lỗi. Đắc tội.”
Hồ Điệp nhíu mày, tên này phải chăng, hắn lại phát bệnh?
Nàng dùng ánh mắt nhìn hắn, mặt nhăn nhó như muốn nói: “Mau giải nguyệt đạo, thả ta ra! Tên khùng.” Sao người cổ đại chơi mấy chiêu hèn hạ này không vậy?
Hàn Phong bước đi, không thèm liếc nhìn lại nàng. Đi ra, nhanh chóng đóng cửa lại. Ngay sau đó có một vị cô nương dung mạo xinh đẹp bay tới, đặt chân xuống sàn nhà một cách nhẹ nhàng không gây ra chút tiếng động nào.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, không thèm nhìn người đang tới là ai. Đứng một bên, vai tựa vào một cây cột của căn nhà trúc. Tay khoanh trước ngực, bộ dạng thờ ơ không thèm để ý tới vị cô nương có dung mạo rất mỹ kia. Mắt nhìn ra phía hồ nước, miệng khẽ mở: “ Chuyện gì?”
Hắn ta đang nói chuyện với một ai thì phải? Ai vậy nhỉ? Kẻ thù sao???
Vị cô nương đó khoảng tuổi, mặc một bộ hắc y rất đơn giản. Nhưng, lại tôn lên vóc dáng hoàn hảo của nàng. Bên ngoài là một cái áo khoác dài và rộng tay màu đen bằng vải lụa the mỏng dài thướt tha và mềm mại để lộ hai cánh tay thon dài trắng nõn.
Tóc búi phân nửa còn lại thì xoã dài cho nó bay nhẹ trong gió. Khuôn mặt trái xoan, nước da trắng mịn. Ngũ quan tú lệ, dáng người thanh mảnh, yếu đuối làm ai thấy cũng muốn sống chết để bảo vệ nàng. Mang vẻ đẹp huyền bí rất thu hút. Nàng hay đến tìm hắn, quan hệ của hai người khá mù mịt không thể xác định...Đối với nàng.
Đôi môi trái tim khẽ cười nhẹ nhàng: “ Ta đến để thăm huynh!” Chẳng lẽ, có chuyện ta mới đến chỗ này tìm huynh sao?
Hàn Phong im lặng không nói câu nào, mặt lạnh không biểu hiện vui hay buồn. Hắn đứng nhìn chiếc lá trúc đang trôi nổi trên mặt hồ yên tĩnh. Có lúc lại dao động khi có một lá trúc khác rơi xuống mặt hồ, nhưng rồi cũng trở lại trạng thái ban đầu vốn có của nó. Vẫn là mặt hồ tĩnh lặng.
Tên này sợ mình quấy rầy, nên để mình ngồi như khúc gỗ. Còn hắn thì đi nói chuyện yêu đương với cô gái kia!!! Hừ..Máu lạnh như ngươi cũng có người thích? Cô ta bị thiếu não.
Nàng ta bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển tiến lại gần Hàn Phong. Hắn mặt lạnh như tuyết sơn, giọng lạnh lẽo: “ Nên giữ khoảng cách.” Nàng được đứng ở đây nói chuyện cũng là một đặt ân rồi.
Tên này sợ cô gái kia làm gì hắn sao? Ha ha..Người yêu gì đâu mà nói chuyện cộc lốc, trống không vậy trời? Lời nói gì mà không cánh, không ngọt ngào, lãng mạn gì hết. Làm sao mà..Aiz..Nhiều chuyện quá, không tốt cho sức khoẻ a! Tịnh tâm!!!
Khoảng cách? Chẳng lẽ, ngay cả đứng gần hắn nói chuyện thôi, nàng cũng không có cơ hội. Nếu vậy, đừng nói gì đến chạm vào người hắn, dù là một góc y phục hắn nàng cũng không chạm vào được. Vậy trái tim huynh ấy ngươi làm sao có thể đụng. Xem ra, trong mắt huynh ấy không hề có ngươi rồi. Trong lòng Hắc Quả Phụ cười khổ, con ngươi đen láy buồn bã nhìn Hàn Phong. Chân tự chủ bước lùi về sau mấy bước.
“ Huynh không thể quay mặt lại, nhìn ta dù chỉ là một lần thôi sao?” Đôi mắt nàng ta bắt đầu ngấn lệ, giọng nhẹ nhàng rung động lòng người. Thà nhìn hồ nước không có gì kia, chứ không thèm nhìn nàng. Dung mạo nàng lại thua cả một hồ nước không có cảm xúc kia sao? Đã quen biết gần hai năm mà hắn không hề nhìn nàng dù chỉ là một lần. Số lần gặp hắn cũng chẳng được bao nhiêu. Tim nàng đau nhói, ngươi yêu người này sao???
“ Ta không có hứng thú với nữ nhân.” Giọng nói cực kì lạnh lùng, vô tình. Thật sự hắn không có chút hứng thú hay cảm xúc gì với nàng. Bản thân đã không muốn nên không thể miễn cưỡng làm gì, nếu miễn cưỡng nhìn chẳng khác nào cho nàng ta có một chút hy vọng.
Không hứng thú với nữ nhân? Chẳng lẽ hắn thích ‘ Nam’ bị ‘ Gay’? Ha ha..Đẹp mà xài không được. Nếu ta là cô, ta sẽ tìm một người khác chuẩn ‘Men’ chính hãng đàn ông chứ..Ây da, mình lại nhiều chuyện nữa rồi...Không nên nghe..Tịnh tâm, tịnh tâm!!!
Nghe nói vậy, đôi mắt Hắc Qủa Phụ không ngừng rơi lệ. Những giọt nước mắt như một chuỗi hạt trân châu bị đứt rơi xuống, không thể ngăn lại. Không có hứng thú? Đó là câu trả lời nàng nhận được sau hai năm đó sao? Nàng chờ câu trả lời này sao?
Tên này vô tình thiệt mà, động vật máu lạnh cấp cao..không, siêu cấp luôn. Nghe nàng ta nói nhẹ nhàng, ôn hoà, cảm động như vậy..Nếu đổi lại Hồ Điệp ta là ngươi..hê hê hê..Hốt liền, đem về nhà ra mắt nội ngoại hai bên rồi đính hôn luôn!!! Chắc là một mỹ nhân..Aizz..Tiếc quá!!!
Kìm nén sự nghẹn ngào đầy thương cảm, miệng nở nụ cười mà nước mắt cứ tuông: “ Huynh, không có hứng thú với nữ nhân? Hay lòng huynh đã có người nữ nhân khác rồi?” Yêu một người thật sự khó đến vậy sao? Đối với huynh thật sự là rất khó sao???
“ Sát thủ, không nên có tư tình. Nên từ nay, đừng đến tìm ta nữa. Hãy chọn một đối tượng tốt hơn sát thủ.”
Hắn muốn nàng biết rằng, hắn không thể yêu ai kể cả nàng. Chưa một nữ nhân nào làm Hàn Phong hắn cảm thấy...không thể mất người đó được. Hắn muốn nàng không nên vì hắn mà giết người vô cớ. Tìm một người khác là lời khuyên thật lòng của hắn nói với nàng.
OMG!!! Sát thủ? Hắn..hắn, hắn là sát thủ sao? Sao ông trời tốt với Hồ Điệp này quá vậy?..Hu hu..Gặp ai không gặp, gặp ngay sát thủ..Híc..% dự đoán mình sẽ chết sớm!!! % là...Mà hắn đâu làm gì tổn thương hay giết mình đâu, mắc gì phải sợ chứ. Miễn hắn giúp tìm ngọc thì là người tốt, đâu phải sát thủ nào cũng xấu đâu. Trong lòng nàng tự trấn an, thở phào nhẹ nhõm.
Giọng nàng ta càng lúc càng nghẹn ngào hơn: “ Tại sao? Sát thủ cũng là con người làm bằng xương, bằng thịt, nên cũng có tình cảm..Tại sao không thể yêu ai chứ?” Nàng thật sự không tin, hắn không thể yêu ai. Tại sao hắn lại kêu nàng tìm một người khác chứ? Rõ ràng biết người mà nàng yêu là hắn, ngoài hắn ra nàng nhất định không yêu ai khác.
“ Nếu không còn chuyện gì khác. Không tiễn.” Hàn Phong đã nói câu trả lời nên hắn không muốn nhắc lại nữa, cũng không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Ây da, hắn đúng là..hết thuốc cứu chữa mà. Người ta tới năn nỉ nói chuyện muốn...Mà cô này ngốc quá!!! Đi yêu một tên chẳng ra gì!!! Con gái ở đây tư tưởng..Đúng lạc hậu!!! Yêu đơn phương...Khổ!!! Haiz..
Ngay cả nói chuyện, mà huynh ấy cũng không muốn..Vậy nàng còn mặt dày ở lại làm gì. Nhưng trước lúc đi nàng ta còn nói thêm một câu: “ Huynh vô tình, ta vẫn yêu huynh.” Rồi nàng quay đầu đi: “ Cáo từ.” Nàng thật sự quá yêu hắn rồi, không thể dừng lại được. Trừ phi nàng chết!!! Nhưng nàng chết cũng yêu hắn!!!
Nàng liền phi thân đi, lúc Hàn Phong định bước vào nhà thì nghe nàng nói giọng lại: “ Nếu nữ nhân nào ở cạnh huynh, sẽ đều có một kết cục như nhau là Chết.” Lão thiên đừng trách nàng vô tình hay độc ác, có trách thì trách nàng..vì quá yêu người mà thôi. Nếu nàng không có được hắn thì đừng hòng nữ nhân nào trong thiên mà dễ dàng có
Hồ Điệp thầm than trách: Haiz..Tình yêu không có lỗi, lỗi là ở ông đó, lão thiên! Con gái ở đây yêu một cách mù oán, Chẳng còn biết đúng sai, không phân rõ trắng đen..