“...” Hồ Điệp mở miệng định kêu cái tên chưa để mình nói được lời nào thì đã bỏ đi nhưng nghĩ lại thì nàng im lặng, không muốn gọi hắn hay nói gì. Cúi đầu, miệng nàng nhếch lên cười lạnh: Tại ai mà chân mình thành ra như thế này? Hơ hơ hơ..Vậy mà hắn...
Nàng đứng yên nhìn tên đã bỏ mình đi, trong khi chân mình đang đau và đi lại có chút khó khăn. Cúi đầu nhìn cái chân đang bị trật một cái rồi nhìn tên đang đi ngày một xa dần kia. Nàng thấy hình ảnh quen thuộc của anh trai mình đang hiện lên thấp thoáng, mờ ảo và ẩn hiện sau bóng lưng của người đã bỏ nàng đi kia. Trong đôi mắt to tròn bỗng chốc xuất hiện một nỗi buồn, nàng nhớ lại lại một lần mình bị thương ở chân..
***
Một giọng nói quen thuộc cất lên, nó văng vẳng đâu đây: “ Có sao không? Đi được không? Nếu không được..” Tên đó nhìn cô em gái của mình cười nhẹ, một nụ cười đã lâu nàng không được thấy nữa: “ Để anh cõng em..”
“ Anh thật tốt!!!”
“ Vậy sao?” Hồ Tinh cười nhẹ rồi nói tiếp: “ Vậy những lúc em bị thương không đi được thì hãy đợi anh tới. Anh sẽ cõng em về nhà!”
“ Ừm, vậy thì..Anh chỉ được cõng mình em thôi đó!” Hồ Điệp ôm cổ hắn khẽ nói: “ Nếu như mà lúc em bị thương ở chân mà anh không tới cổng thì em sẽ hận anh luôn!!! Không muốn gặp lại anh nữa!!!”
“ Được! Nhưng mà..”
“ Nhưng gì?”
“ Nhưng mà..Em nên ăn ít lại!!! Mập lên quá!!! Nặng quá thì anh đây không cõng nỗi đâu!!!”
“ Mập?” Nàng véo vào má hắn miệng nói: “ Em mập sao? Như thế mà mập? Vậy mấy cô gái kia thì sao? Không mập à?”
“ A..đau!!! Buông ra..” Cái tay kia vẫn nắm lấy má hắn: “ Không buông. Từ nay, em ngã. Anh sẽ bỏ mặt. Có chuyện gì thì anh..A..” Cái tay kia lại nắm chặt má hắn.
“ Không lo..Không lo này!!!” Nàng kéo hai má hắn không thương tiếc.
“ Đau..Có buông ra không hả?”
“ Ha ha ha..Không buông!!!”
***
Anh đâu rồi? Anh đã nói..Mỗi lần em ngã là anh sẽ tới cõng em về nhà mà? Nếu không tới..em thật sự không thể gặp mặt anh nữa đâu..
Một giọt nước mắt rơi xuống, nó chảy lăn dài xuống trên má nàng. Mắt vẫn nhìn tên đang đi trước mặt mình, nước mắt tuôn xuống không ngừng, không có cách nào ngăn lại được. Miệng cười trong nỗi nghẹn ngào, Hồ Điệp xoay lưng lại với Hàn Phong, lấy tay lau khô nước mắt.
Nàng bước đi như người mất hồn, không biết chính mình đang định đi đâu và điểm đến là đâu. Mắt nhìn xung quanh, người người đi qua đi lại, cảm giác lạc lỏng, nàng như đang bị lạc giữa một dòng người xa lạ. Một loạt cảm giác xuất hiện, nàng cảm thấy nơi đây hoàn toàn là một nơi vô cùng xa lạ đối với mình, ở thế giới này chỉ có một mình nàng mà thôi, không có gia đình hay bạn bè bên cạnh.
Cả người anh trai nói sẽ bảo vệ và ở bên cạnh nàng, dù nàng có đi và ở đâu thì hắn cũng đến để đưa nàng về nhà. Nàng muốn anh trai nàng và anh họ mình tới đưa nàng về như những lúc nàng bỏ nhà đi chơi xa vậy, nhưng ngay bây giờ thì..
Anh trai nàng cũng không có ở bên cạnh để bảo vệ nàng, chăm sóc và lo lắng cho nàng, đỡ nàng mỗi khi nàng bị vấp ngã và bị thương, những lúc nàng buồn vì nhớ nhà,v.v.v Cần nhất là ngay vào lúc này..
Đôi mắt bắt đầu tối sằm lại, đầu óc nàng choáng váng, chân bước đi loạn choạng. Chứng hoảng sợ trong người nàng từ vụ tai nạn rơi xuống sông lúc nhỏ của nàng lại bắt đầu, thân thể không còn chút sức lực, mặt tái xanh rồi trắng bệch.
Thân ngã ra phía sau, tay một tay giơ lên: “ Táo..táo..” Miệng lẩm bẩm mấy tiếng trong vô thức, nàng muốn ăn táo vào lúc này vì mỗi lần sợ hãi là nàng muốn ăn nó, tập thành thói quen không thể bỏ được.
“ Không sao chứ?” Một đôi tay xa lạ đỡ lấy thân thể nàng, trước khi nàng ngã ra và nằm ra trên đường. Táo?
Mũ áo choàng rơi khỏi đầu nàng, để lộ khuôn mặt bầu bĩnh trắng bệch. Hồ Điệp mệt mỏi, mắt hơi mở, lờ mờ nhìn tên đang đỡ mình nói với một giọng yếu ớt: “ Ai..ai cho ngươi đụng vào người ta. Bỏ ra..oo0ooo..” Rồi ngất luôn.
Nàng không cử động hay nói lời gì, ngất trong vòng tay của người xa lạ đó. Miệng hắn nhếch lên khi nghe nàng nói không cho hắn đụng vào người, nụ cười của hắn dịu dàng, mắt nhìn nàng. Hắn bế bổng nàng lên rồi từ từ bước đi, hắn ta không chỉ đụng vào mà còn đem nàng đi luôn..
Hàn Phong vẫn đi trước, không thèm quay đầu nhìn lại người phía sau lưng mình. Không gọi? Không đi theo?
Hắn dừng bước, quay đầu nhìn về phía sau thì không thấy nàng đâu cả, nàng đã đi mất rồi. Hàn Phong đưa mắt nhìn xung quanh, hắn bắt đầu đi tìm nàng. Đi đâu rồi????? Tức chết mà, đồ ngốc này..
Đôi mắt lạnh lẽo nhìn biển người mênh mông, cảm giác cho hắn biết rằng hắn đang mất một món đồ cực kì quan trọng, tìm mãi mà không thấy. Hắn vừa tức giận nhưng lại lo lắng vô cùng, một cảm giác làm hắn có chút mâu thuẫn, muốn giết chết người đó khi tìm được nhưng lại không muốn người đó chịu bất kì tổn thương nào, dù là rất nhỏ cũng không muốn.
Hồ Điệp bị tên kia đưa đến gần bờ sông, hắn đặt nàng nằm tựa vào một cây to. Hắn nhìn nàng một cái rồi cũng ngồi xuống, tựa người vào góc cây đó với bộ dạng vô cùng tiêu sái. Hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm đầy sao kia, rồi nhìn người bên cạnh mình một cái.
Hàn Phong vẫn đi tìm nàng ở khắp thành, hắn đi về thuyền Du Bích huy động tất cả mọi người cùng đi tìm nàng.
***
Nàng ngồi tựa thân vào chiếc cây đó, vẫn chưa tỉnh lại, tên đưa nàng đến đây vẫn ngồi bên cạnh nàng.
Hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy sao: “ Có phải chúng ta có duyên với nhau không?” Miệng hắn cười khổ: “ Hay chỉ tình cờ gặp nhau thôi?” Nếu gặp trước thì có lẽ..
“...” Hồ Điệp tỉnh lại, vừa quay qua thì thấy hắn: “ A..” Nàng hét toán lên.
“ Nàng không sao chứ? ” Tên đó nhìn nàng hỏi ân cần, hai tay nắm lấy hai vai nàng.
Sau khi nhìn kỹ tên đang ở trước mặt mình là ai, nàng dời mắt nhìn hành động có chút thái quá của hắn rồi nhìn mặt hắn: “ Buông ra.” Muốn chết à? Tên biến thái!!!
Hắn buông tay ra, lấy tay che miệng ho nhẹ: “ Khụ..Xin lỗi!!! Ta đã mạo phạm!!!”
“ ĐÃ MẠO PHẠM?” Hồ Điệp vừa nghe xong ba chữ đó thì hét toán lên, lếch ra xa, hai tay che thân mình.
Nàng lấp bấp, mắt nhìn hắn hỏi: “ Đồ xấu xa!!! Ngươi đã làm gì ta rồi hả? Có phải..có phải..”
Hắn nhìn hành động xa cách của nàng thì hiểu ra chuyện nàng định nói là gì: “ Không phải, không phải. Ta không có làm gì cả!!!” Hắn là loại người đó sao? Háo sắc, hạ lưu..???
“ Không có?” Hồ Điệp nhìn hắn, liếc nhìn toàn thân hắn. Đồ hắn vẫn còn nằm trên thân hắn..không lý nào lại làm..Khụ..khụ..Có khi nào người cổ đại, lại có phương thức làm chuyện đó mà không cần cởi y phục không? OMG!!!!! Cái đồ ĐẠI BIẾN NÀY!!!! Ta giết ngươi..
“ Ta thật sự không có làm chuyện gì cả!!!”
Hắn đổ mồ hôi trước cái nhìn và ánh mắt xem xét toàn thân hắn của nàng, hắn thấy nàng lấy một cái gì đó dẹp dẹp ra rồi thấy ấn ấn vào rồi cái đó phát ra ánh sáng đủ màu rất lạ. Hắn chăm chú nhìn cái điện thoại di động trên tay của nàng.
Hồ Điệp mở camera phía trước lên, làm mấy vẻ mặt khổ sở rồi chụp lại: “ Tách..tách..tách..” Sau khi chụp mình xong thì chụp cả tên hung thủ để làm chứng cớ, tên đã bắt cóc nàng mang tới đây là hắn.
“ Tách..” Đèn led lé sáng làm Thần Hy giật mình, hắn tưởng chiếc điện thoại là ám khí hay là vũ khí nên nàng mới nhấn nút là hắn đã chạy mất dạng rồi: “ Vèo..vù vù..” Tốc độ chạy thoát thân như ánh sáng.
Qụa..quạ..quạ..quạ..ụa..
“...” Hồ Điệp vẫn trong tư thế chụp, tay vẫn cầm chiếc điện thoại, động tác vẫn giữ vậy. Đầu quay nhìn xung quanh thì thấy tên thủ phạm đó đứng cách xa nàng khoảng hơn cả 50m, nàng đổ mồ hôi hột vì nàng chưa ra tay thì hắn đã chạy rồi.
Nàng nhìn hắn xong thì cúi đầu, hai tay ôm bụng nằm lăn ra cỏ cười như điên.
“ Ha ha ha..Hắn..hắn..hắn..Buồn cười quá.” Nàng ôm bụng cười lăn qua lộn lại như phát dại.
Thần Hy thấy nàng tự dưng nằm lăn ra, còn đang cười thì phải nên hắn định đi lại xem sao thì thấy có một tên đi tới chỗ nàng, hắn đành dừng bước.
“...” Đang cười nghiêng ngửa thì nàng cảm thấy có người đang đứng nhìn mình.
Hồ Điệp nhìn tên đứng: “...” Nàng ngưng cười vì ánh mắt mà hắn dành cho nàng không hề có chút thiện cảm nào, như ác ma muốn giết mình.
“ Tại sao đến đây? Làm gì ở đây?” Hàn Phong nhìn người đang từ từ ngồi dậy kia hỏi.
Hắn định đi về thuyền xem nàng đã về chưa thì vô tình thấy ánh sáng của đèn led nên đi lại xem thử có phải nàng đang ở đây và dùng điện thoại để chụp hình hay không. Không ngờ đúng là nàng đang ở đây..
“ Là..” Hồ Điệp đứng dậy chỉ tay về hướng của Thần Hy đang đứng, định bảo là hắn ta đã đưa nàng tới đây nhưng không còn thấy hắn đâu. Ngươi chạy thật nhanh!!! Vương gia CHUỘT!!!
“ Là gì?” Hàn Phong nhìn theo hướng tay của nàng nhưng không thấy gì cả. Làm gì mà thần sắc có chút không tốt như thế?
“ Hơ hơ..Không có gì cả!!!!!” Hồ Điệp cười vu vơ, nói tiếp với giọng uể oải, khuôn mặt có chút mệt mỏi: “ Về thuyền thôi!!!” Nàng đi trước, cái chân đi cà nhắc.
Nàng đang đi thì bị tên nào đó bất thình lình đi lại bế bổng nàng lên.
“ Ya..Lần sau, có làm gì thì báo trước một tiếng. Ta đã bảo rồi mà. Huynh không để ý lời ta nói sao?” Mắt nhìn tên đang bế mình.
“ Đừng có nhiều lời.” Hàn Phong nhìn về phía trước nói tiếp: “ Lần sau, không được đi lung tung như thế này nữa.”
Mặc dù, lúc đi tìm nàng thì hắn vô cùng tức giận nhưng khi tìm thấy thì mọi sự tức giận đều biến mất, không có chút dấu vết nào. Có lẽ, hắn chỉ cần tìm thấy nàng và thấy nàng bình an vô sự là được rồi.
Thần Hy đứng ở phía xa nhìn theo hai người, hắn nhìn lên bầu trời đêm cười khổ. Hắn quả là chỉ là người đến sau, dù có làm gì thì cũng thế phải không???
“ Không cần biết. Ta muốn ăn táo!!!” Hồ Điệp lờ đi lời hắn, cơn nghiện ăn táo trong người lại lên cộng thêm lúc nãy nàng đã ngất xỉu nên nàng muốn bổ sung năng lượng và trấn an tinh thần của mình lại.
“ Không mua được. Đã hết!” Không hiểu sao? Táo trong thành đã hết sạch, ai đã mua tất cả.
Uy Nhiên đã bảo như thế, đám người hắn định mua táo cho nàng thì không thấy nơi nào bán cả. Những chỗ bán trái cây đều bảo rằng có người đã mua tất cả táo ở quầy họ.
“ Không có? Không có thật sao?” Khuôn mặt nàng bỗng biến sắc khi nghe không mua được táo.
Hàn Phong nhìn nàng, thấy mặt nàng trắng bệch thì nhíu mày: “ Không sao chứ?”
“ Có..có sao đó. Không táo, ta sẽ chết!!!” Mặt nàng ngày càng trắng bệch, toàn thân không còn sức lực: “ Chết thật đó..” Cả người nàng mềm nhũng ra, mắt nhắm lại luôn, mặt trắng không còn chút máu nào. ( Tới cử ăn táo của bả -_-!)
“ Này..Không sao chứ?” Thấy nàng không nói câu nào, hắn phi thân đi nhanh về thuyền cho Ma Lạc Thần xem xem nàng bị gì rồi.
Hàn Phong ôm Hồ Điệp bay lên thuyền, nhanh chóng đặt lên giường gọi nàng: “ Tiểu Điệp..Tiểu Điệp..” Hắn lay gọi nàng không ngừng, vẻ mặt hắn không ngừng lo lắng.
“ Tiểu Điệp..” Cả đám hốt hoảng. Nhìn Hàn Phong còn lo hơn bọn họ..
“ Tiểu thư..hu hu..tiểu thư..hu hu..” Diệu Hinh khóc ầm lên.
Vân nhi cũng rớt nước mắt: “ Hu hu..Tiểu thư..”
“ Ma Lạc Thần huynh, mau xem nàng bị gì vậy?” Uy Nhiên lo lắng.
“ Tỷ..Tỷ à..” Trác Bình kích động gọi nàng.
Thấy nàng không tỉnh lại Hàn Phong vận nội công chưởng một phát vào lưng nàng: “ Khụ khụ..khụ khụ...” Mặt nàng tái nhợt xanh mét.
Giọng nói nhỏ yếu ớt: “ Ăn táo..Mau..” Nàng nhắm mắt thở dốc không ngừng.
Từ sau cái vụ nàng bị rơi xuống sông khi đi du lịch cùng ba mẹ thì nàng bị chứng sợ sông nước về đến nhà chẳng nói gì liền lấy táo ăn không ngừng nên đâm ra nghiện nó rồi. Nếu nàng mà nhịn ăn táo là sẽ như thế này đây, toàn thân không có sức.
“ Mau lấy táo..” Hàn Phòng hét một tiếng làm ai cũng hoảng sợ đi lấy táo.
Diệu Hinh và Vân Nhi liền đi lấy táo cho nàng, lấy tất cả táo trên thuyền cho nàng. Nhận được táo nàng liền cắn ăn, nhai nhai. Một quả hết: “ Một trái nữa..”
“ Thêm một trái.”
“ Thêm.”
“ Thêm..” Nàng ăn hơn một chục trái sắc mặt trở nên hồng hào, mở mắt nói: “ Cho thêm..”
Hàn Phong nói: “ Hết rồi.” Tay hắn vẫn ôm nàng.
“ Hết..ta chết..” Cơ thể nàng sụi lơ, mặt tái nhợt, trắng dần, mắt nhắm lại.
Ai cũng sợ hãi, táo là thuốc sao?
Yên Nhã đổ mồ hôi, bảo: “ Còn rất nhiều!!!! Trên Thượng thuyền đấy!!! Tên vương gia kia đem rất nhiều táo sang thuyền của chúng ta. Bảo rằng đền táo cho ngươi đó.”
Nghe còn rất nhiều táo thì nàng mở mắt ra nói: “ Lấy cho ta..”
Khéo miệng mọi giật giật mấy cái khi chứng kiến cái kiểu ngất tới ngất lui chỉ vì trái táo nhỏ nhoi mà thôi. Trừ Hàn Phong chỉ nhìn nàng, không có nói hay biểu hiện gì cả.
Trác Bình liền đi lấy, hắn chạy vào phòng nàng vừa thở vừa nói: “ Táo đây..” Hắn ta cầm hai giỏ táo chạy lại.
Ma Lạc Thần đưa cho nàng, cắn nhai nhai tiếp: “ Thêm đi..”
“ Thêm..”
“..”
Qụa..quạ..quạ..
“ Thêm..thêm...”
Mặt Hàn Phong và mọi người đầy hắc tuyến, sửng sốt khi nàng lấy táo ăn liên tiếp, mặt lại hồng hồng trở lại. Một màn ăn táo có một không hai, chỉ diễn ra một lần tại thuyền Du Bích trên sông Thanh Thuỷ.
“ Nước..”
Uy Nhiên lấy nước đem lại: “ Nước đây!” Nàng có thể ăn nhiều táo như thế, sao? Không thể tin được!!!!
Hàn Phong đút nước cho nàng uống cả mấy bình. Một lúc sau thì nàng tỉnh táo lại, ngồi dậy nhìn mọi người đang đứng nhìn mình, há mồm và mở to mắt ra mà nhìn..
“...” Hồ Điệp mở miệng định kêu cái tên chưa để mình nói được lời nào thì đã bỏ đi nhưng nghĩ lại thì nàng im lặng, không muốn gọi hắn hay nói gì. Cúi đầu, miệng nàng nhếch lên cười lạnh: Tại ai mà chân mình thành ra như thế này? Hơ hơ hơ..Vậy mà hắn...
Nàng đứng yên nhìn tên đã bỏ mình đi, trong khi chân mình đang đau và đi lại có chút khó khăn. Cúi đầu nhìn cái chân đang bị trật một cái rồi nhìn tên đang đi ngày một xa dần kia. Nàng thấy hình ảnh quen thuộc của anh trai mình đang hiện lên thấp thoáng, mờ ảo và ẩn hiện sau bóng lưng của người đã bỏ nàng đi kia. Trong đôi mắt to tròn bỗng chốc xuất hiện một nỗi buồn, nàng nhớ lại lại một lần mình bị thương ở chân..
Một giọng nói quen thuộc cất lên, nó văng vẳng đâu đây: “ Có sao không? Đi được không? Nếu không được..” Tên đó nhìn cô em gái của mình cười nhẹ, một nụ cười đã lâu nàng không được thấy nữa: “ Để anh cõng em..”
“ Anh thật tốt!!!”
“ Vậy sao?” Hồ Tinh cười nhẹ rồi nói tiếp: “ Vậy những lúc em bị thương không đi được thì hãy đợi anh tới. Anh sẽ cõng em về nhà!”
“ Ừm, vậy thì..Anh chỉ được cõng mình em thôi đó!” Hồ Điệp ôm cổ hắn khẽ nói: “ Nếu như mà lúc em bị thương ở chân mà anh không tới cổng thì em sẽ hận anh luôn!!! Không muốn gặp lại anh nữa!!!”
“ Được! Nhưng mà..”
“ Nhưng gì?”
“ Nhưng mà..Em nên ăn ít lại!!! Mập lên quá!!! Nặng quá thì anh đây không cõng nỗi đâu!!!”
“ Mập?” Nàng véo vào má hắn miệng nói: “ Em mập sao? Như thế mà mập? Vậy mấy cô gái kia thì sao? Không mập à?”
“ A..đau!!! Buông ra..” Cái tay kia vẫn nắm lấy má hắn: “ Không buông. Từ nay, em ngã. Anh sẽ bỏ mặt. Có chuyện gì thì anh..A..” Cái tay kia lại nắm chặt má hắn.
“ Không lo..Không lo này!!!” Nàng kéo hai má hắn không thương tiếc.
“ Đau..Có buông ra không hả?”
“ Ha ha ha..Không buông!!!”
Anh đâu rồi? Anh đã nói..Mỗi lần em ngã là anh sẽ tới cõng em về nhà mà? Nếu không tới..em thật sự không thể gặp mặt anh nữa đâu..
Một giọt nước mắt rơi xuống, nó chảy lăn dài xuống trên má nàng. Mắt vẫn nhìn tên đang đi trước mặt mình, nước mắt tuôn xuống không ngừng, không có cách nào ngăn lại được. Miệng cười trong nỗi nghẹn ngào, Hồ Điệp xoay lưng lại với Hàn Phong, lấy tay lau khô nước mắt.
Nàng bước đi như người mất hồn, không biết chính mình đang định đi đâu và điểm đến là đâu. Mắt nhìn xung quanh, người người đi qua đi lại, cảm giác lạc lỏng, nàng như đang bị lạc giữa một dòng người xa lạ. Một loạt cảm giác xuất hiện, nàng cảm thấy nơi đây hoàn toàn là một nơi vô cùng xa lạ đối với mình, ở thế giới này chỉ có một mình nàng mà thôi, không có gia đình hay bạn bè bên cạnh.
Cả người anh trai nói sẽ bảo vệ và ở bên cạnh nàng, dù nàng có đi và ở đâu thì hắn cũng đến để đưa nàng về nhà. Nàng muốn anh trai nàng và anh họ mình tới đưa nàng về như những lúc nàng bỏ nhà đi chơi xa vậy, nhưng ngay bây giờ thì..
Anh trai nàng cũng không có ở bên cạnh để bảo vệ nàng, chăm sóc và lo lắng cho nàng, đỡ nàng mỗi khi nàng bị vấp ngã và bị thương, những lúc nàng buồn vì nhớ nhà,v.v.v Cần nhất là ngay vào lúc này..
Đôi mắt bắt đầu tối sằm lại, đầu óc nàng choáng váng, chân bước đi loạn choạng. Chứng hoảng sợ trong người nàng từ vụ tai nạn rơi xuống sông lúc nhỏ của nàng lại bắt đầu, thân thể không còn chút sức lực, mặt tái xanh rồi trắng bệch.
Thân ngã ra phía sau, tay một tay giơ lên: “ Táo..táo..” Miệng lẩm bẩm mấy tiếng trong vô thức, nàng muốn ăn táo vào lúc này vì mỗi lần sợ hãi là nàng muốn ăn nó, tập thành thói quen không thể bỏ được.
“ Không sao chứ?” Một đôi tay xa lạ đỡ lấy thân thể nàng, trước khi nàng ngã ra và nằm ra trên đường. Táo?
Mũ áo choàng rơi khỏi đầu nàng, để lộ khuôn mặt bầu bĩnh trắng bệch. Hồ Điệp mệt mỏi, mắt hơi mở, lờ mờ nhìn tên đang đỡ mình nói với một giọng yếu ớt: “ Ai..ai cho ngươi đụng vào người ta. Bỏ ra..ooooo..” Rồi ngất luôn.
Nàng không cử động hay nói lời gì, ngất trong vòng tay của người xa lạ đó. Miệng hắn nhếch lên khi nghe nàng nói không cho hắn đụng vào người, nụ cười của hắn dịu dàng, mắt nhìn nàng. Hắn bế bổng nàng lên rồi từ từ bước đi, hắn ta không chỉ đụng vào mà còn đem nàng đi luôn..
Hàn Phong vẫn đi trước, không thèm quay đầu nhìn lại người phía sau lưng mình. Không gọi? Không đi theo?
Hắn dừng bước, quay đầu nhìn về phía sau thì không thấy nàng đâu cả, nàng đã đi mất rồi. Hàn Phong đưa mắt nhìn xung quanh, hắn bắt đầu đi tìm nàng. Đi đâu rồi????? Tức chết mà, đồ ngốc này..
Đôi mắt lạnh lẽo nhìn biển người mênh mông, cảm giác cho hắn biết rằng hắn đang mất một món đồ cực kì quan trọng, tìm mãi mà không thấy. Hắn vừa tức giận nhưng lại lo lắng vô cùng, một cảm giác làm hắn có chút mâu thuẫn, muốn giết chết người đó khi tìm được nhưng lại không muốn người đó chịu bất kì tổn thương nào, dù là rất nhỏ cũng không muốn.
Hồ Điệp bị tên kia đưa đến gần bờ sông, hắn đặt nàng nằm tựa vào một cây to. Hắn nhìn nàng một cái rồi cũng ngồi xuống, tựa người vào góc cây đó với bộ dạng vô cùng tiêu sái. Hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm đầy sao kia, rồi nhìn người bên cạnh mình một cái.
Hàn Phong vẫn đi tìm nàng ở khắp thành, hắn đi về thuyền Du Bích huy động tất cả mọi người cùng đi tìm nàng.
Nàng ngồi tựa thân vào chiếc cây đó, vẫn chưa tỉnh lại, tên đưa nàng đến đây vẫn ngồi bên cạnh nàng.
Hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy sao: “ Có phải chúng ta có duyên với nhau không?” Miệng hắn cười khổ: “ Hay chỉ tình cờ gặp nhau thôi?” Nếu gặp trước thì có lẽ..
“...” Hồ Điệp tỉnh lại, vừa quay qua thì thấy hắn: “ A..” Nàng hét toán lên.
“ Nàng không sao chứ? ” Tên đó nhìn nàng hỏi ân cần, hai tay nắm lấy hai vai nàng.
Sau khi nhìn kỹ tên đang ở trước mặt mình là ai, nàng dời mắt nhìn hành động có chút thái quá của hắn rồi nhìn mặt hắn: “ Buông ra.” Muốn chết à? Tên biến thái!!!
Hắn buông tay ra, lấy tay che miệng ho nhẹ: “ Khụ..Xin lỗi!!! Ta đã mạo phạm!!!”
“ ĐÃ MẠO PHẠM?” Hồ Điệp vừa nghe xong ba chữ đó thì hét toán lên, lếch ra xa, hai tay che thân mình.
Nàng lấp bấp, mắt nhìn hắn hỏi: “ Đồ xấu xa!!! Ngươi đã làm gì ta rồi hả? Có phải..có phải..”
Hắn nhìn hành động xa cách của nàng thì hiểu ra chuyện nàng định nói là gì: “ Không phải, không phải. Ta không có làm gì cả!!!” Hắn là loại người đó sao? Háo sắc, hạ lưu..???
“ Không có?” Hồ Điệp nhìn hắn, liếc nhìn toàn thân hắn. Đồ hắn vẫn còn nằm trên thân hắn..không lý nào lại làm..Khụ..khụ..Có khi nào người cổ đại, lại có phương thức làm chuyện đó mà không cần cởi y phục không? OMG!!!!! Cái đồ ĐẠI BIẾN NÀY!!!! Ta giết ngươi..
“ Ta thật sự không có làm chuyện gì cả!!!”
Hắn đổ mồ hôi trước cái nhìn và ánh mắt xem xét toàn thân hắn của nàng, hắn thấy nàng lấy một cái gì đó dẹp dẹp ra rồi thấy ấn ấn vào rồi cái đó phát ra ánh sáng đủ màu rất lạ. Hắn chăm chú nhìn cái điện thoại di động trên tay của nàng.
Hồ Điệp mở camera phía trước lên, làm mấy vẻ mặt khổ sở rồi chụp lại: “ Tách..tách..tách..” Sau khi chụp mình xong thì chụp cả tên hung thủ để làm chứng cớ, tên đã bắt cóc nàng mang tới đây là hắn.
“ Tách..” Đèn led lé sáng làm Thần Hy giật mình, hắn tưởng chiếc điện thoại là ám khí hay là vũ khí nên nàng mới nhấn nút là hắn đã chạy mất dạng rồi: “ Vèo..vù vù..” Tốc độ chạy thoát thân như ánh sáng.
Qụa..quạ..quạ..quạ..ụa..
“...” Hồ Điệp vẫn trong tư thế chụp, tay vẫn cầm chiếc điện thoại, động tác vẫn giữ vậy. Đầu quay nhìn xung quanh thì thấy tên thủ phạm đó đứng cách xa nàng khoảng hơn cả m, nàng đổ mồ hôi hột vì nàng chưa ra tay thì hắn đã chạy rồi.
Nàng nhìn hắn xong thì cúi đầu, hai tay ôm bụng nằm lăn ra cỏ cười như điên.
“ Ha ha ha..Hắn..hắn..hắn..Buồn cười quá.” Nàng ôm bụng cười lăn qua lộn lại như phát dại.
Thần Hy thấy nàng tự dưng nằm lăn ra, còn đang cười thì phải nên hắn định đi lại xem sao thì thấy có một tên đi tới chỗ nàng, hắn đành dừng bước.
“...” Đang cười nghiêng ngửa thì nàng cảm thấy có người đang đứng nhìn mình.
Hồ Điệp nhìn tên đứng: “...” Nàng ngưng cười vì ánh mắt mà hắn dành cho nàng không hề có chút thiện cảm nào, như ác ma muốn giết mình.
“ Tại sao đến đây? Làm gì ở đây?” Hàn Phong nhìn người đang từ từ ngồi dậy kia hỏi.
Hắn định đi về thuyền xem nàng đã về chưa thì vô tình thấy ánh sáng của đèn led nên đi lại xem thử có phải nàng đang ở đây và dùng điện thoại để chụp hình hay không. Không ngờ đúng là nàng đang ở đây..
“ Là..” Hồ Điệp đứng dậy chỉ tay về hướng của Thần Hy đang đứng, định bảo là hắn ta đã đưa nàng tới đây nhưng không còn thấy hắn đâu. Ngươi chạy thật nhanh!!! Vương gia CHUỘT!!!
“ Là gì?” Hàn Phong nhìn theo hướng tay của nàng nhưng không thấy gì cả. Làm gì mà thần sắc có chút không tốt như thế?
“ Hơ hơ..Không có gì cả!!!!!” Hồ Điệp cười vu vơ, nói tiếp với giọng uể oải, khuôn mặt có chút mệt mỏi: “ Về thuyền thôi!!!” Nàng đi trước, cái chân đi cà nhắc.
Nàng đang đi thì bị tên nào đó bất thình lình đi lại bế bổng nàng lên.
“ Ya..Lần sau, có làm gì thì báo trước một tiếng. Ta đã bảo rồi mà. Huynh không để ý lời ta nói sao?” Mắt nhìn tên đang bế mình.
“ Đừng có nhiều lời.” Hàn Phong nhìn về phía trước nói tiếp: “ Lần sau, không được đi lung tung như thế này nữa.”
Mặc dù, lúc đi tìm nàng thì hắn vô cùng tức giận nhưng khi tìm thấy thì mọi sự tức giận đều biến mất, không có chút dấu vết nào. Có lẽ, hắn chỉ cần tìm thấy nàng và thấy nàng bình an vô sự là được rồi.
Thần Hy đứng ở phía xa nhìn theo hai người, hắn nhìn lên bầu trời đêm cười khổ. Hắn quả là chỉ là người đến sau, dù có làm gì thì cũng thế phải không???
“ Không cần biết. Ta muốn ăn táo!!!” Hồ Điệp lờ đi lời hắn, cơn nghiện ăn táo trong người lại lên cộng thêm lúc nãy nàng đã ngất xỉu nên nàng muốn bổ sung năng lượng và trấn an tinh thần của mình lại.
“ Không mua được. Đã hết!” Không hiểu sao? Táo trong thành đã hết sạch, ai đã mua tất cả.
Uy Nhiên đã bảo như thế, đám người hắn định mua táo cho nàng thì không thấy nơi nào bán cả. Những chỗ bán trái cây đều bảo rằng có người đã mua tất cả táo ở quầy họ.
“ Không có? Không có thật sao?” Khuôn mặt nàng bỗng biến sắc khi nghe không mua được táo.
Hàn Phong nhìn nàng, thấy mặt nàng trắng bệch thì nhíu mày: “ Không sao chứ?”
“ Có..có sao đó. Không táo, ta sẽ chết!!!” Mặt nàng ngày càng trắng bệch, toàn thân không còn sức lực: “ Chết thật đó..” Cả người nàng mềm nhũng ra, mắt nhắm lại luôn, mặt trắng không còn chút máu nào. ( Tới cử ăn táo của bả -_-!)
“ Này..Không sao chứ?” Thấy nàng không nói câu nào, hắn phi thân đi nhanh về thuyền cho Ma Lạc Thần xem xem nàng bị gì rồi.
Hàn Phong ôm Hồ Điệp bay lên thuyền, nhanh chóng đặt lên giường gọi nàng: “ Tiểu Điệp..Tiểu Điệp..” Hắn lay gọi nàng không ngừng, vẻ mặt hắn không ngừng lo lắng.
“ Tiểu Điệp..” Cả đám hốt hoảng. Nhìn Hàn Phong còn lo hơn bọn họ..
“ Tiểu thư..hu hu..tiểu thư..hu hu..” Diệu Hinh khóc ầm lên.
Vân nhi cũng rớt nước mắt: “ Hu hu..Tiểu thư..”
“ Ma Lạc Thần huynh, mau xem nàng bị gì vậy?” Uy Nhiên lo lắng.
“ Tỷ..Tỷ à..” Trác Bình kích động gọi nàng.
Thấy nàng không tỉnh lại Hàn Phong vận nội công chưởng một phát vào lưng nàng: “ Khụ khụ..khụ khụ...” Mặt nàng tái nhợt xanh mét.
Giọng nói nhỏ yếu ớt: “ Ăn táo..Mau..” Nàng nhắm mắt thở dốc không ngừng.
Từ sau cái vụ nàng bị rơi xuống sông khi đi du lịch cùng ba mẹ thì nàng bị chứng sợ sông nước về đến nhà chẳng nói gì liền lấy táo ăn không ngừng nên đâm ra nghiện nó rồi. Nếu nàng mà nhịn ăn táo là sẽ như thế này đây, toàn thân không có sức.
“ Mau lấy táo..” Hàn Phòng hét một tiếng làm ai cũng hoảng sợ đi lấy táo.
Diệu Hinh và Vân Nhi liền đi lấy táo cho nàng, lấy tất cả táo trên thuyền cho nàng. Nhận được táo nàng liền cắn ăn, nhai nhai. Một quả hết: “ Một trái nữa..”
“ Thêm một trái.”
“ Thêm.”
“ Thêm..” Nàng ăn hơn một chục trái sắc mặt trở nên hồng hào, mở mắt nói: “ Cho thêm..”
Hàn Phong nói: “ Hết rồi.” Tay hắn vẫn ôm nàng.
“ Hết..ta chết..” Cơ thể nàng sụi lơ, mặt tái nhợt, trắng dần, mắt nhắm lại.
Ai cũng sợ hãi, táo là thuốc sao?
Yên Nhã đổ mồ hôi, bảo: “ Còn rất nhiều!!!! Trên Thượng thuyền đấy!!! Tên vương gia kia đem rất nhiều táo sang thuyền của chúng ta. Bảo rằng đền táo cho ngươi đó.”
Nghe còn rất nhiều táo thì nàng mở mắt ra nói: “ Lấy cho ta..”
Khéo miệng mọi giật giật mấy cái khi chứng kiến cái kiểu ngất tới ngất lui chỉ vì trái táo nhỏ nhoi mà thôi. Trừ Hàn Phong chỉ nhìn nàng, không có nói hay biểu hiện gì cả.
Trác Bình liền đi lấy, hắn chạy vào phòng nàng vừa thở vừa nói: “ Táo đây..” Hắn ta cầm hai giỏ táo chạy lại.
Ma Lạc Thần đưa cho nàng, cắn nhai nhai tiếp: “ Thêm đi..”
“ Thêm..”
“..”
Qụa..quạ..quạ..
“ Thêm..thêm...”
Mặt Hàn Phong và mọi người đầy hắc tuyến, sửng sốt khi nàng lấy táo ăn liên tiếp, mặt lại hồng hồng trở lại. Một màn ăn táo có một không hai, chỉ diễn ra một lần tại thuyền Du Bích trên sông Thanh Thuỷ.
“ Nước..”
Uy Nhiên lấy nước đem lại: “ Nước đây!” Nàng có thể ăn nhiều táo như thế, sao? Không thể tin được!!!!
Hàn Phong đút nước cho nàng uống cả mấy bình. Một lúc sau thì nàng tỉnh táo lại, ngồi dậy nhìn mọi người đang đứng nhìn mình, há mồm và mở to mắt ra mà nhìn..