Chuyện đế quân bị Dao Hoan - rồng tồi mặt dày ép phải đồng ý dạy nàng tu luyện đã lan khắp ngọn núi ngay trong đêm ấy.
Hoa cỏ tinh đang hội họp, hỉ hả nói cười bỗng hoảng hồn bặt tiếng, hồi lâu sau mới xác nhận lại với lợn rừng tinh báo tin: “Đế quân thực sự đã bị uy hiếp rồi khuất phục hả?”
Lợn rừng tinh thở phì phò đôi tiếng, gã tuôn mồ hôi đầy đầu vì phải chạy loan tin: “Chứ còn gì nữa! Chứ cô bảo xem nhân vật lẫy lừng chói lóa như đế quân, sao lại đồng ý giúp con rồng tồi ưa làm càn ấy?”
Tuy đám yêu tinh không rõ vì sao một bá chủ trên biển như Tứ Hải đế quân lại đến ngọn núi vô danh này, cũng chẳng biết do đâu mà y lại nán lại đây lâu như thế, nhưng đầu óc đơn giản của chúng luôn cảm thấy rằng, nhân vật tựa trích tiên như đế quân hẳn làm gì cũng sẽ có lý do của mình?
Cho nên chúng vô cùng thản nhiên đón nhận nhân vật Tứ Hải đế quân, người đem lại chính nghĩa cho những yêu tinh bị rồng tồi bức hại trên núi đây.
Đến nay bỗng nảy ra tin này, hoa cỏ tinh sợ úa màu hết cả.
Khi vẫn chưa có linh lực và không hóa hình được, Dao Hoan đã có thể dựa vào long uy đè đầu cưỡi cổ tất cả, chúng chỉ còn nước gắng gượng chịu hại. Giờ nàng mà biết tu luyện thì ngày tháng sau này của chúng sẽ càng vất vả hơn.
Thế là, lần đầu tiên cả ngọn núi xôn xao tụ tập, bàn tán xì xồ nguyên đêm.
Chúng đều lo sau này rồng tồi sẽ bắt nạt mình bằng cách vô nhân đạo hơn, và tiếc vì đế quân lại bị rồng tồi lừa phỉnh, nối giáo cho giặc.
Tiếng than khắp núi... ồn đến nỗi Vụ Kính không ngủ nổi.
Cô ngó gốc hòe cũng bị quấy tới mức mất ngủ bên cạnh, khá đồng cảm.
Vụ Kính là một yêu tinh thông minh, năm ấy Tứ Hải đế quân đột ngột xuất hiện ở đây, cô đã nhạy cảm phát hiện ra điều bất thường. Sau này vì Dao Hoan, cô ngày ngày tiếp xúc với vị đế quân này, hai năm trôi qua, suy đoán trong lòng dần thật hơn.
Cũng chỉ có đám yêu tinh chưa mở mang linh trí như Dao Hoan mới tin đế quân chỉ tình cờ đến đây chơi, hôm y đến, thần hồn đã trọng thương, thế mới bị ngữ ưa chõ mũi vào chuyện người khác như Dao Hoan nhặt về làm hàng xóm.
Tuy Vụ Kính không phát hiện ra được ngọn núi này có xuất hiện điều gì khác lạ hay không, nhưng ở đây bấy lâu nay, cô đã biết khu này có phong ấn. Tu vi cô không cao, ngay cả hóa hình cũng vẫn hơi vất vả, tất nhiên không rõ điều còn lẩn khuất.
Nhưng có một thứ cô dám khẳng định chắc chắn, đó là mục đích của đế quân -- Y đến đây vì Dao Hoan.
Trong trí nhớ của Vụ Kính, chưa từng có con rồng thuộc long tộc lẫy lừng nào vừa sinh ra đã bị trấn áp bởi phong ấn. Huyết mạch long tộc bắt nguồn từ thượng cổ, đến nay nếu tính cả Tứ Hải đế quân thì số cá thể thuộc long tộc trong tam giới đếm trên đầu vuốt rồng, địa vị thì đến cả Thiên đế cũng phải kính ba phần.
Vậy nên xưa kia gặp Dao Hoan, cô mới ngạc nhiên như vậy. Đã bấy nhiêu năm trôi qua, vẫn chưa rõ lai lịch của nàng.
Chẳng những cô không biết, mà nàng rồng đương sự ấy càng trắng trong như giấy, chẳng hay tỏ điều gì.
Cô ngước mắt, dõi lên dải ngân hà giăng kín tầng không qua kẽ hở giữa những tán cây đan cài vào nhau của gốc hòe.
Đó là nơi tất cả yêu tinh luôn mơ mộng hướng về, họ gắng sức tu luyện thành tiên, chính là để sớm mai được liệt vào tiên ban, không mong trường sinh bất lão, chỉ hy vọng chẳng còn lo âu sợ hãi, không chỗ cậy nhờ.
Thuở đầu cô cũng nỗ lực tu luyện như vậy, nhưng sau khi trải nghiệm cả tam giới, quay về đây lần nữa, quen biết Dao Hoan, chợt cảm thấy chuyện tu luyện không còn quan trọng đến thế.
Con đường tu tiên đằng đẵng, chẳng ai biết mình có thể thành công hay không.
Sống đơn giản như Dao Hoan, không hay trời lên đất lặn, năm tháng trôi qua, vô thường mới là hạnh phúc.
Bấy giờ cô đau đáu nhìn bầu trời đêm trên đầu, chợt không trông thấy rõ tương lai của mình và Dao Hoan nữa.
•••••
Buổi đầu đi học, đế quân không trực tiếp dạy cách tu luyện cho Dao Hoan.
Linh khí trong cơ thể nàng cạn kiệt, y như chiếc lọ thủng, dẫu có hấp thụ bao nhiêu linh khí của đất trời cũng sẽ chảy trôi hết cả, phải bắt đầu lại từ căn bản.
Với cả tính cách của Dao Hoan đúng thật là cần rèn giũa một phen.
Tuy dốt đặc cán mai nhưng sau khi nghe Vụ Kính kể biết bao nhiêu là chuyện, Dao Hoan cũng mưa dầm thấm đất, góp nhặt được một ít kiến thức. Vừa mới bái sư, không thể chọc giận sư phụ, phải học hành đàng hoàng, không được để lại ấn tượng xấu.
Nàng cũng đã thực sự cố gắng được... ba ngày?
Dần dà, lúc có bướm bay đến, nàng không kìm được tật giơ vuốt lên vờn tý chút. Nhưng cứ hễ thò vuốt ra, đế quân sẽ lại ngước mắt trông sang, nhìn thẳng vào vuốt nàng, cái vuốt láu táu bèn nhói đau y như bị lửa đốt.
Dao Hoan biết đấy là đòn phạt của đế quân, bèn lặng lẽ rụt vuốt về tiếp tục cảm nhận linh khí đất trời.
Nhưng chẳng được bao lâu... bên tai đã vang lên tiếng vo ve của ong mật...
Không thì lại có thỏ mập trắng muốt nhảy vào bụi cỏ gần ngay trước mặt, cố ý chìa cái đuôi béo tròn ra đối diện với nàng.
Tóm lại, yêu tinh của cả quả núi này đều đang gắng sức rù quến nàng giở trò xấu xa!
Trong lòng Dao Hoan cứ như có móng mèo cào, thực sự rất khó chịu.
Nàng nghĩ nếu còn nhịn nữa thì mình chính là mấy cái gã Liễu Hạ Huệ, Đường Tam Tạng gì gì kia rồi!
Thường những lúc thế này, đế quân sẽ bắt đầu nướng đuôi quay sừng nàng... Đương nhiên không dùng lửa thật, y chỉ áp thần thức vào, lửa nóng cứ thể bùng cháy trong cơ thể nàng, xót đến độ nghiến răng nghiến lợi.
Cứ kiên trì mấy lâu, lâu đến nỗi Dao Hoan quen luôn rồi. Mỗi ngày cứ đến giờ ấy, nàng lại vào chỗ bắt đầu tĩnh tâm, dù có bị quấy nhiễu đến đâu cũng sẽ giữ được đến mức... khụ, tâm động nhưng vuốt không nhích.
Nàng còn ngoan ngoãn tưới nước cho lan nhỏ mỗi ngày.
Hôm ấy nàng tưới nước cho hoa cỏ tinh trong vườn đế quân, ấy thế y mới chịu dạy nàng tu luyện. Thế là Dao Hoan vô cùng ngây thơ cho rằng trình độ tưới tiêu của mình khá tốt, được đế quân tán thưởng.
Nàng nghĩ, mỗi ngày cứ cần cù hiền huệ như thế trước mắt đế quân, y mà vui lòng hẳn sẽ dạy nàng chiêu trò nọ kia thôi!
Hôm ấy, nàng vẫn dùng lá sen múc nước trong suối động mình ra tưới cho lan nhỏ như thường ngày. Giọt nước vừa rơi xuống đất trồng, lan nhỏ đã run gân lá cất tiếng.
Chít chít chít chít chiếp chiếp chiếp...
Dao Hoan nghe mà ngỡ ngàng, trợn mắt nhìn nó chăm chăm.
Lan nhỏ run lá, tiếp tục: “Chiếp chiếp chiếp.”
Dao Hoan: “...”
Sao giờ, nàng không có hiểu... Lan nhỏ cứ gáy lỳ lên như thế, lỡ làm phiền đến đế quân, y lại hiểu lầm nàng bắt nạt nó thì sao?
Dao Hoan đảo mắt lia lịa, nghĩ giờ không có ai, đương thò cái vuốt tội ác ra tính bịt mồm nó lại, ngàn cân treo sợi tóc, lan nhỏ trước mặt rốt cũng đã thốt lên được câu mà nàng có thể hiểu: “Mi nói ta phải tưới bao nhiêu nước cho mi thì đế quân mới chịu dạy ta tu luyện đây?”
Dao Hoan ngớ ra...
Đấy chẳng phải điều nàng vừa nghĩ thầm đó thôi?
Nàng vừa ngu ngơ, lan nhỏ lại càng hăng máu: “Toi rồi toi rồi, cành lan này thế mà biết mình đang nghĩ gì á? Mình có nên ngắt chết nó hông?”
Dao Hoan hoảng đến độ nhét cả vuốt vào mồm mà không biết, thấy đế quân sắp tới rồi, nàng bèn cực kỳ lanh lợi cuộn đuôi lại, giấu chậu lan dưới đuôi mình.
Kín kẽ vô cùng, không lọt gợn gió!
Lúc đế quân đến, thân mình khoác ánh ban mai, cả người như được tắm gội giữa làn nắng, lấp lánh vàng rực khiến Dao Hoan không dám tia thẳng.
Nàng cẩn thận dùng đuôi phủ kín lan nhỏ hơn nữa, mắt nhìn ngay, có vẻ nghiêm túc học hành lắm. Ngay cả dáng điệu cũng ngay ngắn vô chừng, nghiêm chỉnh đến độ lẫn đế quân cũng chẳng bói ra được lỗi nào.
Thế là, vô cùng hiếm thấy, đế quân mở miệng ngọc khen nàng: “Hôm nay biểu hiện không tồi.”
Trước kia cứ hễ những lúc thế này Dao Hoan sẽ vẫy đuôi phần phật, nhưng hôm nay dưới đuôi có chậu lan, vẫy đuôi thì lộ mất. Nàng chỉ còn cách kiềm chế nỗi thèm vẫy đuôi, đoan trang mỉm cười gật đầu: “Tạ đế quân khen ngợi.”
Đế quân nhướng nhẹ mày, thong dong bước tới đứng chỗ cách nàng vài bước, ung dung khen tiếp: “Rốt cũng đã có cái vẻ tu luyện rồi đấy.”
Mắt Dao Hoan đã tít cả lại, đuôi xoắn xít, càng đè chặt chậu lan nhỏ đang gáy ỏm tỏi hơn.
Hàng mày đế quân khẽ vương nét cười, tay khều nhẹ sừng nàng: “Hôm nay dạy ngươi tu luyện nhé?”
Đòn như bom nổ này khiến Dao Hoan mất sạch phòng bị, vui vẻ vẫy đuôi ngay: “Thiệt hả?”
Một giây sau, lan nhỏ lấy lại được quyền tự do ngôn luận bắt đầu tru tréo điên cuồng.
”Á á á á á, đế quân tới rồi!”
”Á á á á á, đuôi sắp giấu hết nổi rồi!”
”Ôi ôi ôi ôi ôi, đế quân hôm nay lôi thôi ghê.”
”Á á á á á, chậu bông chết tiệt này!”
Giữa luồng âm thanh đinh tai nhức óc, Dao Hoan thấy sắc mặt của đế quân tức khắc sa sầm ngay.
Dao Hoan lặng lẽ nuốt nước bọt, chưa kịp tìm cách xoay chuyển, chậu lan lại thét to lên liền: “Đế quân muốn xơi đuôi rồng nướng đuôi rồng nướng đuôi rồng nướng!”
Bấy giờ tới lượt Dao Hoan tái mặt xám mày.
Mới nãy nàng chả nghĩ gì hết, câu mà chậu lan này tinh tướng lên hẳn phải là tiếng lòng của đế quân rồi!
Ý thức được điều này, nàng nhanh chóng ôm lấy đuôi mình, lượn xuống núi nhanh như điện. Động tác như nước chảy mây trôi, vô cùng lưu loát.
Hoa cỏ tinh đang hội họp, hỉ hả nói cười bỗng hoảng hồn bặt tiếng, hồi lâu sau mới xác nhận lại với lợn rừng tinh báo tin: “Đế quân thực sự đã bị uy hiếp rồi khuất phục hả?”
Lợn rừng tinh thở phì phò đôi tiếng, gã tuôn mồ hôi đầy đầu vì phải chạy loan tin: “Chứ còn gì nữa! Chứ cô bảo xem nhân vật lẫy lừng chói lóa như đế quân, sao lại đồng ý giúp con rồng tồi ưa làm càn ấy?”
Tuy đám yêu tinh không rõ vì sao một bá chủ trên biển như Tứ Hải đế quân lại đến ngọn núi vô danh này, cũng chẳng biết do đâu mà y lại nán lại đây lâu như thế, nhưng đầu óc đơn giản của chúng luôn cảm thấy rằng, nhân vật tựa trích tiên như đế quân hẳn làm gì cũng sẽ có lý do của mình?
Cho nên chúng vô cùng thản nhiên đón nhận nhân vật Tứ Hải đế quân, người đem lại chính nghĩa cho những yêu tinh bị rồng tồi bức hại trên núi đây.
Đến nay bỗng nảy ra tin này, hoa cỏ tinh sợ úa màu hết cả.
Khi vẫn chưa có linh lực và không hóa hình được, Dao Hoan đã có thể dựa vào long uy đè đầu cưỡi cổ tất cả, chúng chỉ còn nước gắng gượng chịu hại. Giờ nàng mà biết tu luyện thì ngày tháng sau này của chúng sẽ càng vất vả hơn.
Thế là, lần đầu tiên cả ngọn núi xôn xao tụ tập, bàn tán xì xồ nguyên đêm.
Chúng đều lo sau này rồng tồi sẽ bắt nạt mình bằng cách vô nhân đạo hơn, và tiếc vì đế quân lại bị rồng tồi lừa phỉnh, nối giáo cho giặc.
Tiếng than khắp núi... ồn đến nỗi Vụ Kính không ngủ nổi.
Cô ngó gốc hòe cũng bị quấy tới mức mất ngủ bên cạnh, khá đồng cảm.
Vụ Kính là một yêu tinh thông minh, năm ấy Tứ Hải đế quân đột ngột xuất hiện ở đây, cô đã nhạy cảm phát hiện ra điều bất thường. Sau này vì Dao Hoan, cô ngày ngày tiếp xúc với vị đế quân này, hai năm trôi qua, suy đoán trong lòng dần thật hơn.
Cũng chỉ có đám yêu tinh chưa mở mang linh trí như Dao Hoan mới tin đế quân chỉ tình cờ đến đây chơi, hôm y đến, thần hồn đã trọng thương, thế mới bị ngữ ưa chõ mũi vào chuyện người khác như Dao Hoan nhặt về làm hàng xóm.
Tuy Vụ Kính không phát hiện ra được ngọn núi này có xuất hiện điều gì khác lạ hay không, nhưng ở đây bấy lâu nay, cô đã biết khu này có phong ấn. Tu vi cô không cao, ngay cả hóa hình cũng vẫn hơi vất vả, tất nhiên không rõ điều còn lẩn khuất.
Nhưng có một thứ cô dám khẳng định chắc chắn, đó là mục đích của đế quân -- Y đến đây vì Dao Hoan.
Trong trí nhớ của Vụ Kính, chưa từng có con rồng thuộc long tộc lẫy lừng nào vừa sinh ra đã bị trấn áp bởi phong ấn. Huyết mạch long tộc bắt nguồn từ thượng cổ, đến nay nếu tính cả Tứ Hải đế quân thì số cá thể thuộc long tộc trong tam giới đếm trên đầu vuốt rồng, địa vị thì đến cả Thiên đế cũng phải kính ba phần.
Vậy nên xưa kia gặp Dao Hoan, cô mới ngạc nhiên như vậy. Đã bấy nhiêu năm trôi qua, vẫn chưa rõ lai lịch của nàng.
Chẳng những cô không biết, mà nàng rồng đương sự ấy càng trắng trong như giấy, chẳng hay tỏ điều gì.
Cô ngước mắt, dõi lên dải ngân hà giăng kín tầng không qua kẽ hở giữa những tán cây đan cài vào nhau của gốc hòe.
Đó là nơi tất cả yêu tinh luôn mơ mộng hướng về, họ gắng sức tu luyện thành tiên, chính là để sớm mai được liệt vào tiên ban, không mong trường sinh bất lão, chỉ hy vọng chẳng còn lo âu sợ hãi, không chỗ cậy nhờ.
Thuở đầu cô cũng nỗ lực tu luyện như vậy, nhưng sau khi trải nghiệm cả tam giới, quay về đây lần nữa, quen biết Dao Hoan, chợt cảm thấy chuyện tu luyện không còn quan trọng đến thế.
Con đường tu tiên đằng đẵng, chẳng ai biết mình có thể thành công hay không.
Sống đơn giản như Dao Hoan, không hay trời lên đất lặn, năm tháng trôi qua, vô thường mới là hạnh phúc.
Bấy giờ cô đau đáu nhìn bầu trời đêm trên đầu, chợt không trông thấy rõ tương lai của mình và Dao Hoan nữa.
•••••
Buổi đầu đi học, đế quân không trực tiếp dạy cách tu luyện cho Dao Hoan.
Linh khí trong cơ thể nàng cạn kiệt, y như chiếc lọ thủng, dẫu có hấp thụ bao nhiêu linh khí của đất trời cũng sẽ chảy trôi hết cả, phải bắt đầu lại từ căn bản.
Với cả tính cách của Dao Hoan đúng thật là cần rèn giũa một phen.
Tuy dốt đặc cán mai nhưng sau khi nghe Vụ Kính kể biết bao nhiêu là chuyện, Dao Hoan cũng mưa dầm thấm đất, góp nhặt được một ít kiến thức. Vừa mới bái sư, không thể chọc giận sư phụ, phải học hành đàng hoàng, không được để lại ấn tượng xấu.
Nàng cũng đã thực sự cố gắng được... ba ngày?
Dần dà, lúc có bướm bay đến, nàng không kìm được tật giơ vuốt lên vờn tý chút. Nhưng cứ hễ thò vuốt ra, đế quân sẽ lại ngước mắt trông sang, nhìn thẳng vào vuốt nàng, cái vuốt láu táu bèn nhói đau y như bị lửa đốt.
Dao Hoan biết đấy là đòn phạt của đế quân, bèn lặng lẽ rụt vuốt về tiếp tục cảm nhận linh khí đất trời.
Nhưng chẳng được bao lâu... bên tai đã vang lên tiếng vo ve của ong mật...
Không thì lại có thỏ mập trắng muốt nhảy vào bụi cỏ gần ngay trước mặt, cố ý chìa cái đuôi béo tròn ra đối diện với nàng.
Tóm lại, yêu tinh của cả quả núi này đều đang gắng sức rù quến nàng giở trò xấu xa!
Trong lòng Dao Hoan cứ như có móng mèo cào, thực sự rất khó chịu.
Nàng nghĩ nếu còn nhịn nữa thì mình chính là mấy cái gã Liễu Hạ Huệ, Đường Tam Tạng gì gì kia rồi!
Thường những lúc thế này, đế quân sẽ bắt đầu nướng đuôi quay sừng nàng... Đương nhiên không dùng lửa thật, y chỉ áp thần thức vào, lửa nóng cứ thể bùng cháy trong cơ thể nàng, xót đến độ nghiến răng nghiến lợi.
Cứ kiên trì mấy lâu, lâu đến nỗi Dao Hoan quen luôn rồi. Mỗi ngày cứ đến giờ ấy, nàng lại vào chỗ bắt đầu tĩnh tâm, dù có bị quấy nhiễu đến đâu cũng sẽ giữ được đến mức... khụ, tâm động nhưng vuốt không nhích.
Nàng còn ngoan ngoãn tưới nước cho lan nhỏ mỗi ngày.
Hôm ấy nàng tưới nước cho hoa cỏ tinh trong vườn đế quân, ấy thế y mới chịu dạy nàng tu luyện. Thế là Dao Hoan vô cùng ngây thơ cho rằng trình độ tưới tiêu của mình khá tốt, được đế quân tán thưởng.
Nàng nghĩ, mỗi ngày cứ cần cù hiền huệ như thế trước mắt đế quân, y mà vui lòng hẳn sẽ dạy nàng chiêu trò nọ kia thôi!
Hôm ấy, nàng vẫn dùng lá sen múc nước trong suối động mình ra tưới cho lan nhỏ như thường ngày. Giọt nước vừa rơi xuống đất trồng, lan nhỏ đã run gân lá cất tiếng.
Chít chít chít chít chiếp chiếp chiếp...
Dao Hoan nghe mà ngỡ ngàng, trợn mắt nhìn nó chăm chăm.
Lan nhỏ run lá, tiếp tục: “Chiếp chiếp chiếp.”
Dao Hoan: “...”
Sao giờ, nàng không có hiểu... Lan nhỏ cứ gáy lỳ lên như thế, lỡ làm phiền đến đế quân, y lại hiểu lầm nàng bắt nạt nó thì sao?
Dao Hoan đảo mắt lia lịa, nghĩ giờ không có ai, đương thò cái vuốt tội ác ra tính bịt mồm nó lại, ngàn cân treo sợi tóc, lan nhỏ trước mặt rốt cũng đã thốt lên được câu mà nàng có thể hiểu: “Mi nói ta phải tưới bao nhiêu nước cho mi thì đế quân mới chịu dạy ta tu luyện đây?”
Dao Hoan ngớ ra...
Đấy chẳng phải điều nàng vừa nghĩ thầm đó thôi?
Nàng vừa ngu ngơ, lan nhỏ lại càng hăng máu: “Toi rồi toi rồi, cành lan này thế mà biết mình đang nghĩ gì á? Mình có nên ngắt chết nó hông?”
Dao Hoan hoảng đến độ nhét cả vuốt vào mồm mà không biết, thấy đế quân sắp tới rồi, nàng bèn cực kỳ lanh lợi cuộn đuôi lại, giấu chậu lan dưới đuôi mình.
Kín kẽ vô cùng, không lọt gợn gió!
Lúc đế quân đến, thân mình khoác ánh ban mai, cả người như được tắm gội giữa làn nắng, lấp lánh vàng rực khiến Dao Hoan không dám tia thẳng.
Nàng cẩn thận dùng đuôi phủ kín lan nhỏ hơn nữa, mắt nhìn ngay, có vẻ nghiêm túc học hành lắm. Ngay cả dáng điệu cũng ngay ngắn vô chừng, nghiêm chỉnh đến độ lẫn đế quân cũng chẳng bói ra được lỗi nào.
Thế là, vô cùng hiếm thấy, đế quân mở miệng ngọc khen nàng: “Hôm nay biểu hiện không tồi.”
Trước kia cứ hễ những lúc thế này Dao Hoan sẽ vẫy đuôi phần phật, nhưng hôm nay dưới đuôi có chậu lan, vẫy đuôi thì lộ mất. Nàng chỉ còn cách kiềm chế nỗi thèm vẫy đuôi, đoan trang mỉm cười gật đầu: “Tạ đế quân khen ngợi.”
Đế quân nhướng nhẹ mày, thong dong bước tới đứng chỗ cách nàng vài bước, ung dung khen tiếp: “Rốt cũng đã có cái vẻ tu luyện rồi đấy.”
Mắt Dao Hoan đã tít cả lại, đuôi xoắn xít, càng đè chặt chậu lan nhỏ đang gáy ỏm tỏi hơn.
Hàng mày đế quân khẽ vương nét cười, tay khều nhẹ sừng nàng: “Hôm nay dạy ngươi tu luyện nhé?”
Đòn như bom nổ này khiến Dao Hoan mất sạch phòng bị, vui vẻ vẫy đuôi ngay: “Thiệt hả?”
Một giây sau, lan nhỏ lấy lại được quyền tự do ngôn luận bắt đầu tru tréo điên cuồng.
”Á á á á á, đế quân tới rồi!”
”Á á á á á, đuôi sắp giấu hết nổi rồi!”
”Ôi ôi ôi ôi ôi, đế quân hôm nay lôi thôi ghê.”
”Á á á á á, chậu bông chết tiệt này!”
Giữa luồng âm thanh đinh tai nhức óc, Dao Hoan thấy sắc mặt của đế quân tức khắc sa sầm ngay.
Dao Hoan lặng lẽ nuốt nước bọt, chưa kịp tìm cách xoay chuyển, chậu lan lại thét to lên liền: “Đế quân muốn xơi đuôi rồng nướng đuôi rồng nướng đuôi rồng nướng!”
Bấy giờ tới lượt Dao Hoan tái mặt xám mày.
Mới nãy nàng chả nghĩ gì hết, câu mà chậu lan này tinh tướng lên hẳn phải là tiếng lòng của đế quân rồi!
Ý thức được điều này, nàng nhanh chóng ôm lấy đuôi mình, lượn xuống núi nhanh như điện. Động tác như nước chảy mây trôi, vô cùng lưu loát.