Không ai biết là cường giả gì che chở Thanh Bình học viện nhưng tuyệt đối là đẳng cấp chí tôn, bởi vì khi đó trong dong binh đoàn có một cường giả cảnh giới bán thần cảnh trấn giữ nhưng không có chút sức phản kháng đã bị giết.
Tông môn cuối cùng tồn tại là thế lực phật môn, Vô Niệm phái.
Vô Niệm phái vốn không có thế lực đỉnh cao trong đại môn phái Tuyết Châu, nhưng nghe nói có cường giả đẳng cấp chí tôn của Tây Mạc Đại Lôi Âm Tự giáng xuống trấn giữ Vô Niệm phái. Trong phút chốc Vô Niệm tuyết sơn phòng thủ kiên cố.
Trừ ba đại tông môn này ra các thế lực vốn có trong Tuyết Châu bị xáo trộn, gặp kiếp nạn lớn.
Hôm nay trời trong nắng ấm.
Khu vực Vấn Kiếm tông.
Các lều, nhà tranh dựng khắp nơi, khói bếp bay lên. Giờ đang là mùa xuân, Tuyết Châu vẫn hơi lạnh. Sau khi tuyết tan nước sông tăng lên, dòng sông chảy xiết qua thảo nguyên lớn. Thảo nguyên mọc cỏ non mơ hồ có dấu vết tuyết đọng chưa tan.
Khắp nơi là nạn dân tỵ nạn.
Tống Quang là một trong các nạn dân.
Trước khi tai nạn xảy ra Tống Quang mới có sáu tuổi, là nhi tử một nhà buôn bán nhỏ ven Kính hồ. Phụ thân Tống Kỳ Dật có một tiệm nhỏ riêng trong chợ giao dịch Kính hồ, miễn cưỡng đủ cho gia đình sống.
Nhưng Huyết Long dong binh đoàn tấn công Kính hồ, chút tài sản nho nhỏ của Tống gia thành bọt nước. Tống Kỳ Dật bị thương, phòng bị hủy. Không nhà để về, gia đình ăn bữa đói bữa no, tình thế càng ngày càng gay go.
Thế đạo rối loạn, cuối cùng Kính hồ bị một thế lực mới hung ác chiếm cứ.
Có ngày Tống Kỳ Dật bị bắt đi tu sửa phòng ngự, vết thương trở nặng cộng thêm bị võ giả thế lực mới đánh thảm thương, cuối cùng tắt thở.
Hai mẫu tử Tống Quang, Doãn Uyển Đồng nghe tin tức này như tiếng sét giữa trời xanh. Mất trụ cột trong nhà, hai mẫu tử thấy không sống nổi nữa. Lúc này Kính hồ lại rơi vào chiến loạn, Doãn Uyển Đồng mang theo nhi tử Tống Quang chạy nạn, qua muôn vàn khó khăn, mấy lần suýt bị giết cuối cùng đến Vấn Kiếm sơn mạch.
Có cường giả bí ẩn trong Vấn Kiếm tông che chở, đây là khu vực an toàn duy nhất trong mấy ngàn dặm đối với đám bình dân.
Mỗi ngày Tống Quang ngơ ngác nhìn hướng sơn môn Vấn Kiếm tông.
Tống Quang siết chặt nắm tay nhỏ, nói:
- Mẫu thân, ta muốn lên núi. Nếu ta có thể bái vào môn hạ vị cường giả bí ẩn của Vấn Kiếm tông thì nhất định sẽ báo thù được cho phụ thân.
Doãn Uyển Đồng ôm nhi tử, gật đầu, nhưng nàng biết đó là điều không thể.
Doãn Uyển Đồng nghe nói sơn môn Vấn Kiếm tông đã đóng, dù là các cường giả võ đạo cũng không vào được chứ nói gì người thường nhỏ yếu như bọn họ. Đường vào núi đã đứt, con chim còn không thể bay vào.
Mấy ngày nay có nhiều người đến dưới núi thỉnh cầu bái sư học nghệ, có người quỳ mười ngày mười đêm bên Tẩy Kiếm Trì. Nhưng cường giả bí ẩn trên núi không lộ mặt, không đáp lại chút nào, có thể thể thấy cường giả kia không muốn thu đồ đệ.
Tống Quang bỗng lớn tiếng nói:
- Mẫu thân nhìn kia, chỗ đó có ánh sáng!
Bốn phía xôn xao, vô số nạn dân tụ tập lại lộ biểu tình kinh hoàng nhìn hướng Vấn Kiếm sơn mạch như thánh địa ở phía xa. Trên bầu trời Vấn Kiếm sơn mạch bỗng có đoàn sáng trắng khổng lồ hiện ra, hư không bị ánh sáng trắng xé rách, mơ hồ thấy các bóng người.
Có người hét to:
- Là vực môn Thần Ân đại lục!
Mấy ngày nay dân chạy nạn thấy rất nhiều cảnh tượng như vậy, đám dong binh đoàn săn giết từ khe hở không gian giáng xuống.
- Đám tạp chủng Thần Ân đại lục muốn tấn công Vấn Kiếm sơn mạch sao?
- Làm sao đây? Vị đại nhân cường giả đó có thể chống đỡ được không?
Tim đám nạn dân treo cao, chỗ này là đất lành cuối cùng của bọn họ. Nếu đám tạp chủng Thần Ân đại lục tấn công Vấn Kiếm sơn mạch thì bọn họ không còn hy vọng gì, chỉ có thể chờ bị tàn sát.
- Thiên Dực ca, thật sự là ngươi sao?
Thiên Âm ngây ngốc nhìn thanh niên tuấn tú khóc ròng trước mắt mình, đầu óc nàng trống rỗng.
Hình ảnh Thiên Âm chỉ thấy trong giấc mơ hàng đêm đột nhiên thành hiện thực, làm nàng thở gấp. Hình ảnh trước mắt giống cảnh trong mơ biết bao, nhưng mỗi lần Thiên Âm vui vẻ xông tới muốn ôm người đó thì bóng dáng Phương Thiên Dực sẽ vỡ ra.
Thiên Âm sợ hãi không dám tiến lên.
Phương Thiên Dực ngẩn ngơ.
Dù Phương Thiên Dực là cường giả đỉnh cao có thể trấn áp khí vận một phương, tâm tình tu vi tĩnh lặng như nước nhưng thấy khuôn mặt ngày nhớ đêm mong này gã vẫn kiềm không được xao động. Nước mắt chất chứa tình cảm trào ra hốc mắt.
Phương Thiên Dực sống qua thời gian sống và chết tôi luyện, gã cho rằng mình mãi mãi không khóc nữa, nhưng trước mặt Thiên Âm thì vách tường trong lòng gã, sự kiêu ngạo của gã chớp mắt tan rã.
Nàng gầy đi.
Nàng tiều tụy.
Thiếu nữ xinh đẹp ngày xưa dào dạt sức sống thanh xuân hiện lên trong đầu Phương Thiên Dực, nữ nhân trước mặt gã gầy yếu nhiều. Đôi mắt sáng ngời, trong suốt chất chứa mệt mỏi.
- Thiên . . . Thiên Âm . . .
Phương Thiên Dực cúi đầu, khi ngẩng lên thì nước mắt không còn, gã mỉm cười từng bước đến gần. Phương Thiên Dực ôm chặt thiếu nữ Thiên Âm vào lòng.
- Thiên Dực ca . . .
Thiên Âm lẩm bẩm:
- Thật sự là Thiên Dực ca sao?
Phương Thiên Dực gật đầu lia, cảm nhận ôn hương trong nực chân thật, không phải làm ộng.
Đám đệ tử Vấn Kiếm tông Lý Y Nhược, Nhậm Tiêu Dao, Cuồng Đao Trương Phàm đứng một bên nhìn, mừng thay cho Thiên Âm.
Thật không ngờ bọn họ quay về sơn môn Vấn Kiếm tông sẽ có việc vui như thế. Phương Thiên Dực sư huynh mất tích mấy năm xuất hiện trong sơn môn trống rỗng, giống như câu: Bách lý tìm hắn thiên bách độ, bỗng nhiên ngoái đầu người đã ở nơi ngọn đè leo lắt.
Nên biết rằng trước đó Đinh Hạo động viên các loại lực lượng, con đường, tiêu hao nhiều nhân lực, vật lực, tài lực nhưng không tìm được Phương Thiên Dực. Mọi người sợ kích thích Thiên Âm, dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cho rằng Phương Thiên Dực đã chết.
Không ngờ thiên tài kiếm đạo từng cùng Đinh Hạo được gọi là kiếm thuật song tuyệt của Thanh Sam Đông Viện xuất hiện trước mặt mọi người.
Hữu tình nhân sẽ thành thân thuộc, không uổng công mấy năm nay Thiên Âm sư muội chảy nước mắt nhớ nhung.
Vương Tuyệt Phong cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu Dực ở đây sao?
Khi Phương Thiên Dực bước tới hành lễ thì Vương Tuyệt Phong nâng gã lên, vỗ mạnh vào vai gã.
Vương Tuyệt Phong nói:
- Ta đã nói rồi, người tốt không sống lâu, tai họa kéo ngàn năm. Tiểu tử nhà ngươi cũng độc lắm, sao chết dễ được.
Trán Phương Thiên Dực nổi gân xanh.
Mọi người che mặt.
Vương sư thúc quả nhiên vẫn phong cách cũ, khen người kiểu đặc biệt.
- Phương sư huynh.
- Thiên Dực sư huynh.
- Ha ha ha ha ha ha! Tốt qua, Thiên Dực huynh đã về!
Rất nhiều đệ tử Thanh Sam Đông Viện ngày xưa vây quanh Phương Thiên Dực, từng cùng nhau học nghệ khiến mọi người có tình cảm sâu đậm. Đệ tử quý đó nhờ có Đinh Hạo tồn tại nên rất đoàn kết, Phương Thiên Dực là một trong mấy nhân vật trung tâm Thanh Sam Đông Viện, có quan hệ đặc biệt tốt với nhiều người.