Đám tù nhân tức giận mà tuyệt vọng nguyền rủa, mắng chửi thành chủ Lôi Đào.
Nhưng càng nhiều người bị đánh gần chết, không có sức vùng vẫy.
Thành chủ Lôi Đào đứng trên đài giam trảm phía xa, khóe môi cong lên nụ cười độc ác.
Ở trong mắt thành chủ Lôi Đào có giết vài người cũng không sao, trong loạn thế mạng người còn không bằng con chó. Thành chủ Lôi Đào phải dùng máu, xương trắng khiến đám người sinh ra nên làm nô lệ biết ngoan, chấp nhận vận mệnh. Thế giới này cường giả là vua, các ngươi nên bị giẫm dưới chân.
Gió mạnh mặt trời nóng cháy, đồ tể giơ cao quỷ đầu đao.
Lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh khiến người tuyệt vọng.
Đồ tể hét to một tiếng:
- Giết!
Đồ tể phun ngụm rượu mạnh vào quỷ đầu đao, giơ tay chém xuống.
Phập!
Máu phun ra, đầu người bay lên.
Vô số người đứng ngoài pháp trường gục mặt xuống, không muốn thấy cuộc tàn sát vô tình.
Nhưng rất nhanh có người kinh kêu.
Tiếng hét lan tràn ra như thủy triều, nhiều người cúi mặt ngay từ đầu nghe thanh âm thì tò mò ngẩng lên, đứng ngây như phỗng.
Có đầu người bay lên, nhưng người chết không phải kẻ bị xử chém.
Là đầu của đồ tể.
Một kiếm quang rực rỡ từ xa bay tới như sấm sét thần phạt chặt đứt quỷ đầu đao và cái đầu của đồ tể.
Thành chủ Lôi Đào đứng trên đài giam trảm, biểu tình ngạc nhiên.
Thành chủ Lôi Đào rống to:
- Người nào? Lăn ra đây cho ta.
Thành chủ Lôi Đào bước lên hư không nhìn bốn phương, người dâng trào sát khí.
Vù vù vù vù vù!
Mấy tiếng xé gió sắc bén vang lên.
Một loại lực lượng kỳ dị khuếch tán trong không trung, ánh sáng bạc rữ rỡ chớp lóe. Cuồng phong rít gào chợt ngừng lại, mọi người ngẩng đầu lên thấy trong pháp trường bỗng có thêm mấy chục người.
Trong mấy chục người đột nhiên xuất hiện một nam nhân trung niên mặc hồng hao lạnh lùng cười:
- Lôi thành chủ, đã lâu không gặp.
- Ngươi là . . .
Thành chủ Lôi Đào ngây ra, nhìn kỹ thì thấy nam nhân trung niên mặt hồng hòa khá quen mắt, hình như gã đã gặp ở đâu nhưng tạm thời không nhớ ra.
Khi thành chủ Lôi Đào trông thấy trang phục đám người này thì giật nảy mình, nỗi sợ hãi nhấn chìm gã.
Là y phục kiếm sĩ Vấn Kiếm tông.
Bọn họ là người của Vấn Kiếm tông.
Trong đầu thành chủ Lôi Đào lóe tia chớp, hiểu điều gì, thất thanh kinh kêu:
- Ngươi . . . Ngươi là Cổ Tâm trưởng lão . . . Sao . . . Sao ngươi xuất hiện ở đây? Chẳng phải ngươi . . .
Cổ Tâm ngày xưa là trưởng lão ngoại môn Vấn Kiếm tông, đã có mấy trăm tuổi, là một vị cường giả Tiên Thiên Võ Tông cảnh. Cổ Tâm trưởng lão không xem như cao tầng trung tâm Vấn Kiếm tông, phụ trách tuần tra tình trạng các thành Vấn Kiếm tông che chở. Cổ Tâm trưởng lão từng nhiều lần đến Thái Bình thành nên thành chủ Lôi Đào rất quen mặt, gã từng tìm mọi cách nịnh bợ Cổ Tâm trưởng lão.
Nhưng lúc đó Cổ Tâm trưởng lão đã là tóc trắng như tuyết, huyết khí suy nhược, đi vào tuổi già.
Cổ Tâm trưởng lão bây giờ huyết khí vượng thịnh, tóc đen rậm như thác, mặt hòng hào, dấu hiệu tráng niên nên trong phút chốc thành chủ Lôi Đào không nhận ra.
Thành chủ Lôi Đào làm sao biết từ sau khi đám người Cổ Tâm trưởng lão đến Thần Ân đại lục thì đột phá bình cảnh tu vi, liên tục lên hai đại cảnh giới, hiện giờ đã là nhị khiếu Võ Hoàng cảnh, tuổi thọ dài bốn trăm năm. Sức sống trở về cơ thể Cổ Tâm trưởng lão, hồi phục phong độ tráng niên.
Cổ Tâm trưởng lão nhướng mày, cực kỳ tức giận quát:
- Hừ! Tên giặc lòng muông dạ thú, rắp tâm hại người này dám tàn sát người của Vấn Kiếm tông ta? Còn tai họa Thái Bình thành, theo ta thấy ngươi chán sống rồi, mau chịu chết đi!
Trên đường đám người Cổ Tâm trưởng lão tới gặp một số nạn dân, vào Thái Bình thành lục tục nghe nói chuyện xảy ra trong thành. Cổ Tâm trưởng lão giận run người. Năm xưa Cổ Tâm trưởng lão hết sức đề cử nên Lôi Đào mới được làm thành chủ Thái Bình thành, gã đúng là bị mù mắt, dẫn sói vào nhà, không thấy rõ thành chủ Lôi Đào âm hiểm tạo thành sai lầm hơn.
Thành chủ Lôi Đào từ hoảng hốt đến bình tĩnh lại.
Biểu tình thành chủ Lôi Đào liên ục thay đổi nhưng nghĩ đến chỗ dựa sau lưng, gã cắn răng ra quyết định.
Thành chủ Lôi Đào cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Cố Tâm, ngươi còn dám xuất hiện ở đây? Ám Hương Thiên Phong, Tình Xuyên Điện chưa rút về tuyệt sát lệnh, đệ tử Vấn Kiếm tông hiện giờ đã là chuột chạy qua đường, người người đòi đánh. Vừa lúc bắt ngươi đưa đi lĩnh thưởng.
- Tình Xuyên Điện, Ám Hương Thiên Phong? Bọn họ là bồ tát đất qua sông, bản thân khó bảo đảm!
Cổ Tâm trưởng lão lắc người bước lên không trung, nhìn thành chủ Lôi Đào.
Cổ Tâm trưởng lão nói:
- Lúc trước ta đã nhìn lầm con sói độc nhà ngươi.
Thành chủ Lôi Đào lạnh lùng cười:
- Bớt nói nhảm đi. Cổ Tâm lão nhân, lão già phế vật, ta sợ nắm xương giàn hà ngươi sao? Nếu lúc trước không phải sợ Vấn Kiếm tông thì ngươi làm gì có tư cách diễu võ dương oai trước mặt ta?
Năm xưa thực lực của Cổ Tâm trưởng lão không bằng thành chủ Lôi Đào nên bây giờ gã không sợ.
- Chết cũng không hối cải.
Cổ Tâm trưởng lão giơ tay lên, lực lượng không thể chống cự giáng xuống. Thành chủ Lôi Đào vận tất cả sức lực vẫn bị chấn hộc bãi máu, từ trên trời rớt xuống.
Cái này không phải quyết đấu, đẳng cấp lực lượng hai bên không ngang hàng.
Nụ cười đông trên mặt thành chủ Lôi Đào, gã đã là cường giả đỉnh Võ Vương cảnh nên mới không để Cổ Tâm vào lòng. Ai ngờ lực lượng của Cổ Tâm trưởng lão khủng bố như vậy, mạnh hơn ngày xưa gấp vô số lần.
Chẳng lẽ Vấn Kiếm tông thật sự trở về từ tiên giới?
Nghĩ đến tin đồn về Vấn Kiếm tông, thành chủ Lôi Đào cảm thấy những chuyện gã đã làm trong mấy ngày qua là lựa chọn ngu ngốc nhất.
Rầm!
Thành chủ Lôi Đào đập mạnh xuống pháp trường, hộc bãi máu, xương toàn thân gãy vụn. Lực lượng của Cổ Tâm trưởng lão xâm nhập vào cơ thể thành chủ Lôi Đào, giam cầm sức mạnh của gã. Thành chủ Lôi Đào gần như té chết.
Bên kia, đệ tử Vấn Kiếm tông đã gỡ bỏ xiềng xích trên người hơn một trăm tù nhân.
Một tù nhân mắt lóe tia thù hận điên cuồng, gầm rống như dã thú nhào vào người thành chủ Lôi Đào, há mồm xé một miếng thịt của gã xuống.
Thành chủ Lôi Đào đau nhức rống to:
- A!
Ngày càng nhiều người lao đến, điên cuồng cắn xé thành chủ Lôi Đào. Các tù nhân hận thành chủ Lôi Đào như nước lũ tuôn trào không thể ngăn chặn, người thân của họ đều chết vào tay tên đồ tể này, bản thân họ chịu đủ hành hạ không con người nào chịu nổi.
Mỗi người hận không thể ăn thịt, uống máu thành chủ Lôi Đào.
Thành chủ Lôi Đào thê thảm kêu gào, chớp mắt cơ thể không còn bao nhiêu khối thịt.
Thành chủ Lôi Đào gào thét:
- Ha ha ha ha ha ha! Các ngươi đều phải chết, đều phải chết. Chờ đi, bóng tối sẽ giáng xuống . . .
Cổ Tâm trưởng lão cười lạnh.
Lão Quân thành.
- Lý trưởng lão, cuối cùng các ngươi cũng về!
Thành chủ Quách Thiên Lâm lão Quân thành vô cùng kích động.