Đinh Hạo thả thần thức ra đại khái quét hình, đẳng cấp mớ chiến kỹ kiếm đạo này cỡ thiên giai trở lên, dưới thần giai. Các kiếm chiêu công phòng lùi tiến, cơ bản đền từ thượng cổ kiếm kỹ từ mấy vạn năm trước, chứa đầy cổ ý, khác hẳn với kiếm pháp kiếm thuật hiện nay trên Vô Tận đại lục, uy lực không tầm thường.
Ngải Thanh đến từ Liệt Thiên Kiếm Tông kinh thán:
- Trời ạ . . .
Ngải Thanh là đại gia kiếm tu, ánh mắt sắc bén, đặc biệt đối với chiến kỹ kiếm đạo. Ngải Thanh nhìn xong tặc lưỡi cảm thán, cổ nhân hiểu về kiếm đạo hơi khác hiện tại, đại khái bởi vì nguyên tố huyền khí, pháp tắc thiên địa thay đổi. Nhưng thứ tỉ mỹ, kỹ càng bày ra tinh túy kiếm đạo thượng cổ rất ít thấy trong Vô Tận đại lục hiện giờ, dù là kho vũ khí của Liệt Thiên Kiếm Tông cũng chỉ rải rác mười mấy quyển sách đơn, không như một dọc vách tường Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu.
Chỗ này có ít nhất trăm bộ kiếm đạo chiến kỹ khác biệt.
Trước không nói đến uy lực những chiến kỹ kiếm đạo như thế nào chỉ tính số lượng đã tương đương với tiêu chuẩn tổng sản lượng kho vũ khí tông môn đẳng cấp cao, nếu có thể tu luyện kiếm pháp trên vách tường . . . Suy nghĩ xẹt qua đầu óc, Ngải Thanh thấy háo hức.
Nhưng Ngải Thanh không dám tự quyết định.
Ngải Thanh biết rõ địa vị của mình, bây giờ gã chỉ là người hầu, nô lệ đi theo Đinh Hạo. Nếu nói người bên cạnh Đinh Hạo ba đẳng thì Ngải Thanh có địa vị thấp nhất, kém hơn năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm rất nhiều.
Vì vậy Ngải Thanh kiềm chế xúc động, chỉ liếc sơ chứ không dám nhìn kỹ kiếm đạo chiến kỹ trên tường. Ngải Thanh gục đầu xuóng, biểu hiện thành thật.
Đinh Hạo thấy hết động tác nhỏ của Ngải Thanh nhưng không để bụng, nói với gã:
- Mỗi người các ngươi có thể chọn mười môn trên chiến kỹ vách tường tu luyện, tuy chỉ là chiến kỹ thiên giai nhưng là bí kỹ thời đại thượng cổ, tu luyện vô cùng khó khăn. Ta không cho các ngươi luyện nhiều không phải vì keo kiệt mà là tham thì thâm.
Ngải Thanh giành tỏ thái độ trước, cười nịnh nói:
- Đa tạ chủ nhân!
Ngải Thanh đã hoàn toàn đặt mình vào vị trí người hầu của Đinh Hạo, rất vui vẻ nhận điều đó.
Năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm lần lượt cảm ơn Đinh Hạo.
Đinh Hạo nói chuyện vài câu với Trầm Bất Hồi, biểu thị gã cũng có thể tu luyện chiến kỹ kiếm đạo trên vách tường rồi ôm Tây Môn Thiên Tuyết khỏi cái cáng, cùng Lý Y Nhược, thiếu niên thợ săn Trương Phàm bước lên thang lầu bạch ngọc hướng tới tầng hai.
- Đây là . . .
Đinh Hạo nhìn trên vách tường tầng hai rậm rạp đồ an, hơi bất ngờ.
Những đồ án này đa phần là chiến kỹ kiếm đạo không hoàn chỉnh, trông như cường giả thượng cổ thời đại nào đó khi tu luyện cảm ngộ nảy linh cảm. Chữ thời đại thượng cổ không khác biệt lớn với hiện tại nên Đinh Hạo xem hiểu hết, nhiều đồ án lúc đứt lúc nối, ghi chép linh cảm trong khoảnh khắc nào đó bùng phát hoặc là kết quả thực tiễn suy nghĩ kỳ diệu nào.
Đinh Hạo cảm giác hắn bước vào phòng thí nghiệm của kẻ cuồng thực nghiệm.
Mới đầu Đinh Hạo hơi thất vọng, với ví dụ tầng một làm hắn tưởng vách tường tầng hai kiếm lâu sẽ ghi chép công pháp chiến kỹ thần cấp gì, không ngờ là nội dung không nối liền. Nhưng Đinh Hạo liếc sơ mấy chữ lúc ngừng lúc ngắt rồi dần chìm đắm vào trong.
Suy nghĩ về thuật đoán cốt kiếm đạo.
Suy nghĩ về thân thể ôn nhuận kiếm khí.
Thực tiễn hạt giống huyền khí hóa thành kiếm tâm.
Suy nghĩ biến mình thành kiếm, tay chân thành trường kiếm.
Các phỏng đoán kỳ dị nhìn như không có khả năng đều được nhắc đến trên vách tường, không chỉ nhắc đến còn phân tích kỹ càng suy nghĩ, lối tắt, nhiều cách tu luyện kỳ lạ. Người khắc chữ tự thân thực nghiệm, không ngừng sửa lại.
Chữ viết thoạt nhìn rối lung tung trên vách tường nếu sửa lại quy luật, thứ tự thì sẽ công bố ra vô số khả năng tu luyện kiếm đạo, mỗi một loại đều kinh thế hãi tục. Ở bên ngoài thì đây là cuồng tưởng hoang đường nhưng người khắc trên vách tường tuyệt đối là quỷ tài vạn cổ không có người, nghĩ ra cách thực hiện như vậy.
- Quá điên cuồng . . .
Đinh Hạo tim đập chân run nhìn.
Đinh Hạo chắc chắn một điều người để lại chữ viết trên vách tường tuyệt đối là đỉnh cao về tu luyện kiếm đạo, hiểu biết kiếm hơn xa vô số thời đại. Không chỉ thế, thực lực người đó chắc cũng là một trong vài vị đỉnh cao thời đó, không phải phạm trù cảnh giới Đinh Hạo bây giờ có thể hiểu biết.
- Hay cho Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu!
Kiếm Tổ tán thán:
- Những thứ kia mặc dù không hoàn chỉnh nhưng xứng là di điển kiếm đạo thần giai, người để lại mấy thứ này đúng là kẻ điên, một kẻ điên thiên tài tuyệt thế.
Đao Tổ không bỏ qua cơ hội hạ thấp, trêu chọc lão oan gia:
- Như thế nào? Tiện tổ cũng thừa nhận mình không bằng người ta?
Lần này Kiếm Tổ không nổi giận phản bác Đao Tổ mà than thở nói:
- Lĩnh vực kiếm đạo thần ảo vô tận, trên đời này có ngàn vạn chiến kỹ kiếm đạo, không ai nắm giữ được hết tất cả. Tuy ta tự xưng là Kiếm Tổ nhưng không dám nói biết hết kiếm đạo vạn cổ. Người để lại chữ viếttrên vách tường là một quỷ tài, suốt đời trung với kiếm, người như vậy xứng cho ta tán thán.
Đao Tổ lầm bầm:
- Xì, giả vờ thâm trâm còn kiếm nhiều lý do bào chữa.
Nhưng Đao Tổ không trêu chọc Kiếm Tổ thêm.
Đinh Hạo nghe hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ nói, đầu óc hắn tỉnh táo chút.
Theo cách Kiếm Tổ nói thì người để lại đạo tu luyện kỳ lạ kiếm tẩu thiên phong tuy không phải kiếm tu chính thống nhưng cực kỳ lợi hại, nếu cẩn thận tham ngộ, hoàn thiện thì sẽ trở thành di điển kiếm đạo thần giai. Suốt đời Đinh Hạo nhờ nó sẽ được ích lợi vô cùng.
Đinh Hạo gật gù, hắn có ý đồ đó.
Đinh Hạo đặc biệt thiên vị đạo đao kiếm, hắn thấy những chữ viết trên tường như ăn hàng trông thấy món ngon, muốn thử một lần, dung hội quán thông chúng nó xem như không uổng chuyến này.
Tầng hai kiếm lâu có diện tích lớn hơn tầng một gấp đôi.