- Ha ha ha, lão thất phu. Ngươi cần gì phải giả mù sa mưa, giả vờ từ bi chứ? Các ngươi tàn sát cùng tộc, tiêu diệt tông môn ta, tội ác ngập trời. Sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày, các ngươi sẽ bị ông trời trừng phạt...
Một đệ tử Vấn Kiếm Tông toàn thân loang lổ vết máu, cười lạnh quát to:
- Đệ tử Vấn Kiếm Tông ta nổi tiếng là những người xương sắt, là đại nam nhi tốt, làm sao có thể khuất phục trước một kẻ có nhân phẩm đê tiện như ngươi được? Ha ha ha. Chúng ta thà làm quỷ Vấn Kiếm, cũng không làm tay sai cho học viện Thanh Bình!
Những lời nòi này đã kích thích lòng nhiệt huyết của các đệ tử Vấn Kiếm Tông khác.
- Không sai. Ha ha ha, không phải chỉ là chết thôi sao. Ngươi nói nhiều như vậy làm gì?
- Máu Vấn Kiếm Tông ta hôm nay chảy ra, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày, máu của các ngươi phải chảy hoàn trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần!
- Cho dù chết, chúng ta cũng phải làm nam nhi Nhân tộc đường đường chính chính. Chúng ta sao có thể thông đồng với đám người xấu xa ti tiện cấu kết với Yêu tộc như các ngươi được?
- Phi! Lão tặc Lục Hùng Phi, ngày xưa ngươi được xem là một lá cờ cho Nhân tộc ta ở Tuyết Châu, mang danh hai chữ “cường giả”. Đáng tiếc, đến lúc tuổi già khí tiết khó giữ được, trở thành cường đạo. Lão bất tử kia, ta khuyên ngươi vẫn nhanh chóng tự cắt cổ mình đi!
Trong gió lạnh, một đám tử tù đứng cũng không vững cười ha ha, nhiệt huyết cuồn cuộn.
Sắc mặt Lục Hùng Phi thay đổi liên tục. Cuối cùng hắn hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, một đám không biết chết sống. Xem các ngươi còn có thể mạnh miệng bao lâu!
Hắn nhìn về phía mấy người bên cạnh, gật đầu một cái.
Một người trung niên mặt trắng có râu, tướng mạo lạ kỳ, cười lạnh đi nhanh đi tới giữa quảng trường.
Hắn đưa tay ra. huyền lực cường đại tuôn ra, trực tiếp kéo người đệ tử Vấn Kiếm Tông vừa nói chuyện, từ trong đám tử tì ra ngoài. Hắn cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi tên là gì?
Người đệ tử Vấn Kiếm Tông này cũng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khóe miệng vẫn lún phún lông tơ, sắc mặt có phần ngây thơ, lại không chút nhường nhịn, cười to nói:
- Gia gia ta đi không thay tên ngồi không đổi họ, Triệu Tinh Thành của đội chấp pháp Vấn Kiếm Tông. Gia gia nhận ra ngươi. Ngươi tên là Kim Tường, chưởng môn nhân Hoàng Kim Môn tại Tuyết Châu. Thật buồn cười. Mới nửa năm trước, khi Vấn Kiếm Tông ta đoạt được đệ nhất tông môn trong đại hội luận phẩm Tuyết Châu, Kim Tường người mỗi ngày đều theo chân chưởng môn nhân Lý Kiếm Ý muốn kết minh cùng Vấn Kiếm Tông ta. Hôm nay ngươi lại ăn nói khép nép, trở thành tên tay sai của học viện Thanh Bình, tàn sát đệ tử Vấn Kiếm Tông ta. Ngươi có mặt mũi gì đứng ở trước mặt gia gia?
Kim Tường bị mắng một hồi, lông mày dựng nhảy, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, thẹn quá hóa giận nói:
- Được, Triệu Tinh Thành, ngươi còn mạnh miệng đúng không? Ta thật ra muốn xem thử, dưới chảo dầu sôi, ngươi rốt cuộc còn có thể nói cứng được tới mức nào!
Lời còn chưa dứt, trong tay hắn tuôn ra một huyền khí, kéo Triệu Tinh Thành bay vút lên trời cao, trực tiếp ném về phía chảo dầu đang sôi sùng sục.
Kim Tường cũng không lập tức hoàn toàn thả cả người Triệu Tinh Thành vào. Hắn điều khiển huyền khí, treo Triệu Tinh Thành ở phía trên chảo dầu, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, cảm giác được hơi dầu nóng bốc lên chứ? Cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Chỉ cần ngươi lớn tiếng mắng một câu “Lý Kiếm Ý là kẻ nhát gan, là con rùa đen rụt cổ”, bản chưởng môn cho ngươi được vui vẻ!
Mọi người vây xem xung quanh gan nhỏ một chút đã không dám nhìn nữa.
Chảo dầu đun người sống, thảm kịch thống khổ như thế, cho dù là hán tử làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
- Ha ha ha, họ Kim kia, có bản lĩnh thì ngươi cứ tới đi, xem gia gia có cầu xin một tiếng nào hay không...
Triệu Tinh Thành cũng cười ha ha.
- Lão tử chẳng qua là một đệ tử bình thường của Vấn Kiếm Tông, xuất thân thấp hèn, chưa tiến vào các vị trí đứng đầu tông môn, cũng từng là một kẻ khốn kiếp, thậm chí cũng chưa từng tới gần nhìn qua mặt của chưởng môn nhân. Nhưng tấm xương này của lão tử lại không mềm hơn nửa phần so với những sư huynh sư thúc vì tông môn, chiến đấu anh dũng an nghỉ trong lòng đất. Đến đây đi, họ Kim kia. Ha ha!
- Được, để xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu...
Kim Tường cười nhạt, điều khiển huyền khí, hạ Triệu Tinh Thành xuống. Nước dầu sôi nhất thời ngập tới đầu gối của hắn.
Trong không khí vang lên tiếng dầu sôi xèo xèo. Một mùi khét lẹt thoảng bay ra.
Khắp nơi rõ ràng là mùi thịt cháy.
Trong nháy mắt, thân thể Triệu Tinh Thành điên cuồng co quắp. Bởi vì đau đớn, cả khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn biến hình. Hắn cắn răng thật chặt, ngay cả một tiếng hừ nhẹ cũng không phát ra. Đến cuối cùng, hắn trực tiếp cắn nát môi, cắn nát hàm răng, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu điên cuồng hiện ra trên trán. Rất nhanh hắn đã ngất đi...
- Triệu sư đệ...
- Họ Kim kia, tên súc sinh nhà ngươi, có bản lĩnh thì xông tới đây với lão tử!
- Ta xin thề, ngày hôm nay nếu như Phùng Đức Luân ta không chết, sớm hay muộn cũng có một ngày, ta chém Kim Tường ngươi thành thành trăm mảnh...
- Tinh Thành sư đệ, ngươi tốt lắm. Ngươi là hảo hán. Hôm nay ta phục ngươi...
Các đệ tử Vấn Kiếm Tông khác đều trở nên điên cuồng. Bọn họ điên cuồng xông lên, nhưng lại bị đám võ sĩ mặc áo giáp ngăn cản. Tu vi huyền khí của bọn họ đều bị phong ấn, còn chẳng bằng người bình thường, sao có thể xông qua được? Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn huynh đệ đồng môn thân như huynh đệ ruột thịt chịu cực hình.
Kim Tường cười lạnh, nhấc Triệu Tinh Thành ra.
Một mùi thịt lan ra.
Chỉ thấy hai chân và bắp chân Triệu Tinh Thành đã hoàn toàn cháy đen. Cơ bắp hoàn toàn bị hoại tử tróc ra, lộ ra xương cháy đen, quả thực vô cùng thê thảm.
Kim Tường điều khiển huyền khí chấn động.
Triệu Tinh Thành kêu lên một tiếng, đau đớn tỉnh lại.
- Tiểu tử, còn nói cứng được nữa sao?
Triệu Tinh Thành trải qua cực hình như vậy đã suy yếu tới cực độ, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có. Hắn hơi hé mắt ra, khóe môi nhếch lên, lộ vẻ xem thường, cười nhạt, há miệng:
- Phi!
Một ngụm máu tươi bắn đến trên mặt Kim Tường...
- Tiểu tử ngươi giỏi lám. Vậy ngươi cứ chờ bị chiên chết đi! Từ nay về sau, trên thế giới không còn có Triệu Tinh Thành của Vấn Kiếm Tông nữa, ha ha!
Lời nói vừa dứt, Kim Tường buông tay. Triệu Tinh Thành trực tiếp rơi vào trong chảo dầu cực nóng.
Mọi người vây xem kinh hãi kêu lên. Có người nhanh chóng che mắt.
Triệu Tinh Thành kiên cường như vậy, khiến rất nhiều người âm thầm tán thưởng. Một một con người sắt đá như vậy, chết thảm như vậy, thực sự đáng tiếc.
Đúng lúc này, một biến cố khác thường đột ngột phát sinh…
Cánh cửa truyền tống trận trong quảng trường Chiến Thần thường ngày rất ít khi được sử dụng, đột nhiên phóng ra vạn đạo ánh sáng. Trong nháy mắt, cánh cửa truyền tống mở ra. Mấy bóng người thoáng hiện ra.
- Cái gì? Triệu Tinh Thành của Vấn Kiếm Tông? Triệu sư đệ?
Một tiếng thét kinh hãi vang lên. Một nhân ảnh trong đó, giống như tia chớp, hóa thành lưu quang lao về phía chảo dầu.