Hai mươi tháng, chẳng phải là một thời gian quá lâu, song đang lúc phong ba nổi dậy trên giang hồ, thì trong thời gian đó có biết bao nhiêu biến chuyển phi thường dồn dập.
Trong những biến chuyển đó có người việc sau đây được kể là quan trọng nhất:
Việc thứ nhất, Thiếu Lâm phái từ nhiều năm qua có thanh danh trọng vọng như Bắc Đẩu, như Thái Sơn trong võ lâm, đột nhiên tuyên bố thoái xuất giang hồ, không can dự vào mọi hoạt động của các môn các phái khác.
Thiếu Lâm phái đóng cửa tạ khách, chuyên tâm tu phật, lánh việc, cầu an.
Việc thứ hai là một phái mới được thành lập, lấy cái tên là Vô Cực phái.
Vô Cực phái chưa tròn một tuổi mà đã độc bá trọn vùng Tây Nam, thanh danh chấn động khắp giang hồ.
Một trong Chí Tôn Tam Lịnh là Vô Tình Môn cũng phải nhượng Vô Cực phái mấy phần, và luôn luôn mua tình bén nghĩa với phái đó.
Việc thứ hai là lời truyền thuyết Long Phụng thiếu lệnh chủ đã chết, chết không minh bạch. Lời truyền thuyết đó gieo niềm tuyệt vọng nơi lòng người hằng ngưỡng mộ Triệu Sĩ Nguyên.
Việc thứ tư là Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã nhân cái chết của Triệu Sĩ Nguyên, tỏ vẻ thương tiếc phi thường, và lão gởi thiệp đi khắp nơi, triệu quần hùng họp đại hội, để chọn một người trong mười đệ tử của Long Phụng Môn, chấp chưởng quyền lệnh chủ, duy trì truyền thống của Long Phụng lệnh chủ, tiếp nối Triệu Sĩ Nguyên.
Thời gian đại hội định vào ngày lão đã ước hẹn với Triệu Sĩ Nguyên ba năm về trước.
Địa điểm là cơ sở của Triệu Sĩ Nguyên, tại Ngọc Tiêu Sơn, bên cạnh sông Mịch La.
Những việc đó vang đến tai bọn tại sao rất nhanh chóng.
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười gọi Đơn Minh:
- Đơn bá bá! Xem ra chúng ta không thể đi chung với nhau được như trước nữa.
Đơn Minh trừng mắt:
- Ngươi sợ lão phu làm phiền lụy đến ngươi à?
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Đâu phải vậy, bá bá!
Đơn Minh hừ một tiếng:
- Thế thì tại sao?
Triệu Sĩ Nguyên cười lớn:
- Tại sao thì tiểu điệt phải nói rõ cho bá bá biết chứ. Bá bá nóng nảy quá chừng.
Đơn Minh lại hừ một tiếng:
- Ngươi còn chờ gì chẳng chịu nói gấp.
Triệu Sĩ Nguyên giải thích:
- Khách giang hồ đều cho là tiểu điệt phải chết, tiểu điệt định lợi dụng trường hợp này thi hành kế hoạch, xuất kỳ bất ý, phá hỏng âm mưu của Vô Tình lệnh chủ.
Đơn Minh sáng mắt lên:
- Kế hoạch đó hẳn thú vị lắm!
Nhưng Lý Linh lại cau mày:
- Tào Duy Ngã là một con cáo già, rất có thể lão ta sẽ truy nguyên sự thật qua sự tái hiện trên giang hồ của Ngọc Kỳ tỷ tỷ, tiểu muội tin chắc là lão chẳng mắc mưu tam ca đâu.
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Mắc mưu hay không còn do nhiều yếu tố, và cái may hay rủi chưa hẳn ngã về bên nào.
Tuy nhiên, ít nhất ngu huynh cũng thu thập được một điều lợi, là gây hoang mang cho lão, khiến lão không thể hiểu được hư thật về chúng ta. Bởi, ai thì ngu huynh không cần biết đến, chứ còn lão thì với tánh đa nghi, ngu huynh hiểu là lão hoài nghi ngu huynh chưa chết, mà cũng chẳng tin quyết là ngu huynh còn sống, do đó dù lão có dọ thám phía Vô Vi Tiên Tử, thu thập được tin tức gì lão cũng không quả quyết được, và thế nào lão cũng họp đại hội quần hùng như đã định, trong khi đó chúng ta âm thầm len lỏi vào đại hội, chờ đúng lúc sẽ xuất hiện trước quần hùng, tố cáo cái dã tâm của lão.
Chàng nhìn qua Đơn Minh, tiếp luôn:
- Tiểu điệt nhờ bá bá thông tri sự tình với các môn các phái có hảo ý với chúng ta, chuẩn bị có mặt trong ngày đại hội, để cùng nhau hiệp lực, gở mặt nạ của lão ma đầu.
Đơn Minh cao hứng cực độ, thốt oang oang:
- Chỉ cần ngươi đừng xem lão phu là của nợ, vướng bận ngươi trong mọi hành động, thôi, ngươi sai bảo gì là lão phu sẽ làm y như vậy.
Triệu Sĩ Nguyên dặn dò thêm:
- Bá bá cũng phải hóa trang, đừng để đối phương nhận ra chân diện mạo bởi cứ theo lời truyền thuyết thì bá bá cũng đã chết cùng một lúc với tiểu điệt, chúng nhận ra bá bá là cơ mưu của mình hỏng mất.
Đơn Minh gật đầu:
- Lão phu hiểu.
Lão cao giọng tiếp:
- Chúng ta sẽ gặp nhau bên bờ sông Mịch La!
Phất cánh tay áo, lão phi thân vút đi liền.
Lý Linh nhìn theo bóng Đơn Minh đến lúc khuất trên dặm đường, rồi quay hỏi Triệu Sĩ Nguyên:
- Mình đến Tương giang ngay bây giờ chứ Tam ca?
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Chúng ta tạm chia tay, muội đến Mịch La âm thầm tra cứu xem chúng chuẩn bị ra sao để tránh rơi vào cảnh bị động lúc hành sự.
Lý Linh hỏi nhanh:
- Tại sao chúng ta lại chia tay nhau hở Tam ca?
Triệu Sĩ Nguyên an ủi:
- Mình phải dành cái thế chủ động, Linh muội ạ! Hiện nay công lực của Linh muội khá cao, có thể tự bảo vệ bất cứt rong cảnh ngộ nào, nếu cùng đi chung với nhau thì lãng phí thời gian lại không xúc tiến kế hoạch đúng mức, chỉ vì chúng ta quá thiếu người. Huống chi trong một thời gian ngắn chúng ta lại sẽ gặp nhau? Đại sự thành rồi là chúng ta không còn chia cách nhau nữa.
Chàng mỉm cười, tiếp:
- Chúng ta còn trẻ, tương lai còn dài mà Linh muội.
Lý Linh thoáng đỏ mặt, dậm chân nũng nịu.
Triệu Sĩ Nguyên đùa một câu:
- Ngu huynh xin lỗi nhé, tứ đệ!
Lý Linh vụt cười sằng sặc:
- Miễn đừng khinh thường người ta là nữ nhân thôi! Ai cần ai xin lỗi.
Đoạn nàng hỏi:
- Phần tiểu muội đến Mịch La, còn Tam ca đi về đâu. Hay là...
Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
- Hay là làm sao?
Lý Linh chỉnh sắc mặt:
- Tam ca dành chút ít thì giờ đến Cao Lương Côn Sơn tiếp trợ Ngọc Kỳ tỷ tỷ chỉnh lý môn hộ...
Triệu Sĩ Nguyên cau mày:
- Việc nhà của người ta, mình chen vào làm sao tiện?
Lý Linh điểm một nụ cười bí hiểm:
- Ngọc Kỳ tỷ tỷ có cảm tình đặc biệt đối với Tam ca, thực ra thì Tam ca chưa hẳn là ngoại nhân.
Triệu Sĩ Nguyên giật mình, lộ vẻ bối rối ra mặt.
Chàng ấp úng:
- Chúng ta... ngu huynh không liên quan gì đến nàng...
Lý Linh nghiêm giọng:
- Đừng vờ vỉnh nữa, tiểu muội hiểu lắm rồi. Cứ làm theo lời tiểu muội đi, không khéo Tam ca lại mang tiếng vô tình vô nghĩa đó nhé.
Triệu Sĩ Nguyên càng bối rối:
- Linh muội...
Chàng thở dài tiếp:
- Linh muội có thể nghi ngờ ngu huynh nữa sao?
Lý Linh lắc đầu:
- Tiểu muội chỉ bất bình thay cho Ngọc Kỳ tỷ tỷ thôi.
Triệu Sĩ Nguyên gằn giọng:
- Linh muội cãi lý thay cho ai thế?
Lý Linh điềm nhiên:
- Cho chính mình chứ chẳng cho ai cả. Hay là cho Ngọc Kỳ tỷ tỷ cũng thế.
Triệu Sĩ Nguyên trố mắt:
- Thế là nghĩa sao?
Lý Linh nguýt xéo chàng:
- Tam ca thật không hiểu hay vờ không hiểu?
Triệu Sĩ Nguyên cười khổ:
- Thật mà Linh muội...
Lý Linh thở dài:
- Thế ra Tam ca không nhận thức cảm tình của Ngọc Kỳ tỷ tỷ dành cho Tam ca à?
Triệu Sĩ Nguyên nín lặng.
Chàng khóa khẩu, có nghĩa là chàng mặc nhận.
Lý Linh tiếp:
- Nếu cần phải nói đúng sự thật thì chính tiểu muội đoạt Tam ca nơi tay Ngọc Kỳ tỷ tỷ!
Triệu Sĩ Nguyên kinh hãi:
- Linh muội có bình tĩnh không?
Lý Linh lắc đầu:
- Tiểu muội sáng suốt lắm Tam ca! Chỉ cần tiểu muội hỏi mấy điều là Tam ca hiểu ngay.
Triệu Sĩ Nguyên giục:
- Linh muội hỏi đi!
Lý Linh hỏi liền:
- Tại Quân Sơn, ai cứu Tam ca?
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Tố Dung cô nương.
Lý Linh lại hỏi:
- Không có nàng có gan làm cái việc được kể như một hành động phản nghịch. Phải có một động cơ thúc đẩy nàng vi phạm qui luật môn phái chứ.
Triệu Sĩ Nguyên thốt:
- Theo lời nàng ấy nói thì sở dĩ nàng cứu ngu huynh là cốt để cho cái tâm được an thôi.
Lý Linh thở dài:
- Nếu Tam ca cho rằng đó là một ân huệ đặc biệt của Tố Dung cô nương dành riêng cho Tam ca thì thật là Tam ca phủ nhận niềm thống khổ của Ngọc Kỳ tỷ tỷ.
Triệu Sĩ Nguyên không hiểu nàng muốn nói gì. Do đó chàng không dám có ý kiến, bởi chàng sợ nàng đi từ hiểu lầm này sang hiểu lầm khác, cuối cùng lại sanh biến tai hại.
Chàng chỉ hỏi lơ lửng:
- Linh muội làm sao biết rõ như vậy?
Lý Linh buông gọn:
- Ngọc Kỳ tỷ tỷ đã thố lộ với tiểu muội trọn vẹn cả tâm tình.
Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha ha:
- Không ai có thể tin dễ dàng một câu chuyện như vậy được Linh muội ơi! Nếu ở trong trường hợp nàng, Linh muội có thể nói như vậy mà không ngượng chăng?
Lý Linh hừ một tiếng:
- Nhưng người đối thoại với nàng chính là tiểu muội, chứ nào phải Tam ca đâu mà nàng ngượng. Huống chi làm sao Tam ca biết được tiểumuội không dám nói như nàng? Cho Tam ca biết, dù nàng dù, dù là tiểu muội, nếu cần nói gì, nếu bắt buộc phải nói gì thì vẫn nói được như thường.
Nàng thuật lại những gì Vô Vi Tiên Tử đã nói với nàng, trước khi Tiên Tử quyết định quyên sinh.
Triệu Sĩ Nguyên sững sờ.
Thực ra chàng đâu phải là một ngốc tử mà chẳng thấy mối tình của Vô Vi Tiên Tử dành cho chàng? Chàng cũng có hảo cảm đối với nàng, song cái hảo cảm đó làm sao chàng dám nói ra cho Tiên Tử biết, khi con tim của chàng đã được dành trọn cho Lý Linh?
Chàng nín lặng, cố đè nén nguồn lòng, ngờ đâu Vô Vi Tiên Tử lại thố lộ tâm tư với Lý Linh như thế.
Tình của nàng thâm hậu kín đáo như vậy đó, một khi biết là vô vọng rồi, nàng nghĩ đến quyên sinh, và hẳn là cái ý quyên sinh của nàng kiên định lắm rồi.
Cũng may, mọi cơn nguy cuối cùng rồi cũng chuyển thành an. Nhưng an trong lúc đó, chứ sau này chắc gì nàng bỏ luôn ý định đó?
Rất có thể là sau khi về đến Cao Lương Côn Sơn, chỉnh lý môn hộ xong nàng lại nghĩ đến những việc qua, rồi thực hiện lại cái ý định đó?
Bất giác chàng kêu lên:
- Không xong.
Liều theo đó, chàng giật mình biết đã hớ, nên nín lặng bỏ dở câu nói.
Nếu cho rằng nàng có giữ ý định quyên sinh thì chẳng hóa ra mình tự đề cao lấy mình sao?
Dù sao nàng cũng còn lý trí, dù sao nàng cũng còn trách vụ do tiền nhân đặt lên vai nàng với ngôi vị chưởng môn chứ?
Cái lý trí đó giúp nàng nhận định tình yêu đặt không đúng chỗ, và trách vụ đó giúp nàng lãng quên một bóng hình!
Chàng lại nghĩ:
- Dù tâm tư của Âu Dương Ngọc Kỳ như thế nào, trước hết hãy dứt khoát với ta!
Chàng thay đổi ngay cái hướng suy tư, trở về thực tại, gọi Lý Linh:
- Ngu huynh hiểu rõ cái nhân lượng của Linh muội đối với Âu Dương Ngọc Kỳ, song chẳng bao giờ ngu huynh dám nghĩ đến một việc làm có tội đối với Linh muội. Đừng thúc đẩy ngu huynh làm một việc miễn cưỡng, để trở thành bất xứng với Linh muội.
Lý Linh chớp mắt:
- Tam ca nói câu đó đủ cho tiểu muội vui rồi. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Tiểu muội chỉ là một kẻ đến sau, may mắn lại đến trước đó thôi. Cho nên để được công bình, tiểu muội không thể tự tư tự tại, mà quên đi nỗi khổ của một người. Giờ đây, tiểu muội xin Tam ca hứa cho một lời, trong tương lai, việc đó có trở nên như thế nào, Tam ca cũng đừng quá cố chấp.
Triệu Sĩ Nguyên kêu lên:
- Ngu huynh mong Linh muội đừng bày vẻ, không khéo Linh muội lại tạo phiền phức cho ngu huynh đấy!
Lý Linh mỉm cười thốt:
- Còn một câu nữa tiểu muội xin hỏi luôn Tam ca!
Dừng lại một cút, nàng nhìn chàng hỏi:
- Tam ca đến Cao Lương Côn Sơn tiếp trợ Ngọc Kỳ tỷ tỷ hay không?
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Đường đi xa quá, ngu huynh chỉ sợ không về kịp lúc cần có mặt tại Mịch La. Huống chi đã có mười hai vị trưởng lão ở bên cạnh Vô Vi Tiên Tử, không kể những phần tử trung thành âm thầm khuất phục trong hàng ngũ bọn phản bội, chờ thời cơ quật khởi? Lực lượng của họ rất quan trọng, họ có cần chi đến sự tiếp trợ của mình?
Lý Linh gật đầu:
- Tam ca có lý. Tuy nhiên...
Triệu Sĩ Nguyên khoát tay:
- Không tuy nhiên gì cả. Linh muội!
Lý Linh trừng mắt:
- Từ nay trước mặt tiểu muội, Tam ca không được gọi nàng là Vô Vi Tiên Tử, mà phải gọi là Ngọc Kỳ tỷ tỷ. Biết chưa?
Triệu Sĩ Nguyên hừ một tiếng:
- Ngu huynh có kết giao với nàng đâu?
Lý Linh dậm chân:
- Tam ca biết chứ, nàng là tỷ tỷ của tiểu muội đó!
Triệu Sĩ Nguyên cười hì hì:
- Được! Được! Ngu huynh xin tuân lời!
Lý Linh đỏ mặt, sừng sộ:
- Tam ca học ở đâu cái giọng ởm ờ đó?
Bất thình lình nàng nhún chân, vừa nhảy vọt đi vừa gọi với lại:
- Tam ca? Tiểu muội đi đây. Hẹn gặp nhau bên bờ sông Mịch La.
Triệu Sĩ Nguyên kêu lên:
- Khoan đi Linh muội.
Lý Linh dừng chân:
- Còn điều chi phân phó nữa Tam ca?
Triệu Sĩ Nguyên chạy đến cạnh nàng:
- Phải cẩn thận dọc đường nhé.
Lý Linh xúc động vô cùng:
- Tam ca cũng thế nhé.
Nàng phi thân bay vút đi, sợ ở lại lâu hơn lòng nàng sẽ mềm nhủn.
Mà cũng có thể nàng sẽ làm cho Triệu Sĩ Nguyên mềm lòng luôn.
Đứng lại đó một lúc lâu khi cơn bồi hồi lắng dịu, Triệu Sĩ Nguyên mới cất bước.
Chàng vào trong xóm, mua một y phục khách thương cải dạng.
Chiếc áo Long Phụng lệnh chủ màu trắng như không hề bị lửa tại Hỏa Hải đốt cháy, chàng cho vào bọc, mang bọc vào lưng rồi ra đi.
Bỗng một tràng cười đâu đây vang lên âm trầm chào đón chàng ở vệ đường.
Tiếp theo đó ba bóng người hiện ra, theo hình chữ phẩm, một trước hai sau.
Người phía trước cao giọng hỏi:
- Cách biệt nhau bao lâu nay, Triệu thiếu lệnh chủ được bình an chứ? Chẳng hay Triệu thiếu lệnh chủ còn nhận ra được lão phu chăng?
Triệu Sĩ Nguyên ngẩng mặt nhìn lên.
Thì ra chính là Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ, một nhân vật trên Câu Lậu Sơn.
Chàng nghiêng mình, hỏi lại:
- À! Thang lão tiền bối đấy à? Sao lão tiền bối không ở trên Câu Lậu Sơn, hưởng phúc thanh nhàn, mà lại ở đây?
Chàng chỉ nghe Lý Linh cho biết là sự việc trên Câu Lậu Thiên Phủ được giao phó cho Bát Tẩu xử lý, chứ chưa biết những biến cố do chính Bát Tẩu gây nên.
Chàng cũng biết Thang Kỳ là một lão già đa trá, ác độc, song chưa phải lúc đối đầu với lão, thì vội gì chàng tỏ thái độ?
Cho nên chàng vẫn giữ tròn lễ, đúng theo cái sáo giang hồ.
Thang Kỳ cười lớn:
- Triệu thiếu lệnh chủ đã làm khổ lão phu không ít.
Triệu Sĩ Nguyên giật mình:
- Thang tiền bối nói thế là có ý tứ gì?
Hai mươi tháng, chẳng phải là một thời gian quá lâu, song đang lúc phong ba nổi dậy trên giang hồ, thì trong thời gian đó có biết bao nhiêu biến chuyển phi thường dồn dập.
Trong những biến chuyển đó có người việc sau đây được kể là quan trọng nhất:
Việc thứ nhất, Thiếu Lâm phái từ nhiều năm qua có thanh danh trọng vọng như Bắc Đẩu, như Thái Sơn trong võ lâm, đột nhiên tuyên bố thoái xuất giang hồ, không can dự vào mọi hoạt động của các môn các phái khác.
Thiếu Lâm phái đóng cửa tạ khách, chuyên tâm tu phật, lánh việc, cầu an.
Việc thứ hai là một phái mới được thành lập, lấy cái tên là Vô Cực phái.
Vô Cực phái chưa tròn một tuổi mà đã độc bá trọn vùng Tây Nam, thanh danh chấn động khắp giang hồ.
Một trong Chí Tôn Tam Lịnh là Vô Tình Môn cũng phải nhượng Vô Cực phái mấy phần, và luôn luôn mua tình bén nghĩa với phái đó.
Việc thứ hai là lời truyền thuyết Long Phụng thiếu lệnh chủ đã chết, chết không minh bạch. Lời truyền thuyết đó gieo niềm tuyệt vọng nơi lòng người hằng ngưỡng mộ Triệu Sĩ Nguyên.
Việc thứ tư là Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã nhân cái chết của Triệu Sĩ Nguyên, tỏ vẻ thương tiếc phi thường, và lão gởi thiệp đi khắp nơi, triệu quần hùng họp đại hội, để chọn một người trong mười đệ tử của Long Phụng Môn, chấp chưởng quyền lệnh chủ, duy trì truyền thống của Long Phụng lệnh chủ, tiếp nối Triệu Sĩ Nguyên.
Thời gian đại hội định vào ngày lão đã ước hẹn với Triệu Sĩ Nguyên ba năm về trước.
Địa điểm là cơ sở của Triệu Sĩ Nguyên, tại Ngọc Tiêu Sơn, bên cạnh sông Mịch La.
Những việc đó vang đến tai bọn tại sao rất nhanh chóng.
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười gọi Đơn Minh:
- Đơn bá bá! Xem ra chúng ta không thể đi chung với nhau được như trước nữa.
Đơn Minh trừng mắt:
- Ngươi sợ lão phu làm phiền lụy đến ngươi à?
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Đâu phải vậy, bá bá!
Đơn Minh hừ một tiếng:
- Thế thì tại sao?
Triệu Sĩ Nguyên cười lớn:
- Tại sao thì tiểu điệt phải nói rõ cho bá bá biết chứ. Bá bá nóng nảy quá chừng.
Đơn Minh lại hừ một tiếng:
- Ngươi còn chờ gì chẳng chịu nói gấp.
Triệu Sĩ Nguyên giải thích:
- Khách giang hồ đều cho là tiểu điệt phải chết, tiểu điệt định lợi dụng trường hợp này thi hành kế hoạch, xuất kỳ bất ý, phá hỏng âm mưu của Vô Tình lệnh chủ.
Đơn Minh sáng mắt lên:
- Kế hoạch đó hẳn thú vị lắm!
Nhưng Lý Linh lại cau mày:
- Tào Duy Ngã là một con cáo già, rất có thể lão ta sẽ truy nguyên sự thật qua sự tái hiện trên giang hồ của Ngọc Kỳ tỷ tỷ, tiểu muội tin chắc là lão chẳng mắc mưu tam ca đâu.
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Mắc mưu hay không còn do nhiều yếu tố, và cái may hay rủi chưa hẳn ngã về bên nào.
Tuy nhiên, ít nhất ngu huynh cũng thu thập được một điều lợi, là gây hoang mang cho lão, khiến lão không thể hiểu được hư thật về chúng ta. Bởi, ai thì ngu huynh không cần biết đến, chứ còn lão thì với tánh đa nghi, ngu huynh hiểu là lão hoài nghi ngu huynh chưa chết, mà cũng chẳng tin quyết là ngu huynh còn sống, do đó dù lão có dọ thám phía Vô Vi Tiên Tử, thu thập được tin tức gì lão cũng không quả quyết được, và thế nào lão cũng họp đại hội quần hùng như đã định, trong khi đó chúng ta âm thầm len lỏi vào đại hội, chờ đúng lúc sẽ xuất hiện trước quần hùng, tố cáo cái dã tâm của lão.
Chàng nhìn qua Đơn Minh, tiếp luôn:
- Tiểu điệt nhờ bá bá thông tri sự tình với các môn các phái có hảo ý với chúng ta, chuẩn bị có mặt trong ngày đại hội, để cùng nhau hiệp lực, gở mặt nạ của lão ma đầu.
Đơn Minh cao hứng cực độ, thốt oang oang:
- Chỉ cần ngươi đừng xem lão phu là của nợ, vướng bận ngươi trong mọi hành động, thôi, ngươi sai bảo gì là lão phu sẽ làm y như vậy.
Triệu Sĩ Nguyên dặn dò thêm:
- Bá bá cũng phải hóa trang, đừng để đối phương nhận ra chân diện mạo bởi cứ theo lời truyền thuyết thì bá bá cũng đã chết cùng một lúc với tiểu điệt, chúng nhận ra bá bá là cơ mưu của mình hỏng mất.
Đơn Minh gật đầu:
- Lão phu hiểu.
Lão cao giọng tiếp:
- Chúng ta sẽ gặp nhau bên bờ sông Mịch La!
Phất cánh tay áo, lão phi thân vút đi liền.
Lý Linh nhìn theo bóng Đơn Minh đến lúc khuất trên dặm đường, rồi quay hỏi Triệu Sĩ Nguyên:
- Mình đến Tương giang ngay bây giờ chứ Tam ca?
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Chúng ta tạm chia tay, muội đến Mịch La âm thầm tra cứu xem chúng chuẩn bị ra sao để tránh rơi vào cảnh bị động lúc hành sự.
Lý Linh hỏi nhanh:
- Tại sao chúng ta lại chia tay nhau hở Tam ca?
Triệu Sĩ Nguyên an ủi:
- Mình phải dành cái thế chủ động, Linh muội ạ! Hiện nay công lực của Linh muội khá cao, có thể tự bảo vệ bất cứt rong cảnh ngộ nào, nếu cùng đi chung với nhau thì lãng phí thời gian lại không xúc tiến kế hoạch đúng mức, chỉ vì chúng ta quá thiếu người. Huống chi trong một thời gian ngắn chúng ta lại sẽ gặp nhau? Đại sự thành rồi là chúng ta không còn chia cách nhau nữa.
Chàng mỉm cười, tiếp:
- Chúng ta còn trẻ, tương lai còn dài mà Linh muội.
Lý Linh thoáng đỏ mặt, dậm chân nũng nịu.
Triệu Sĩ Nguyên đùa một câu:
- Ngu huynh xin lỗi nhé, tứ đệ!
Lý Linh vụt cười sằng sặc:
- Miễn đừng khinh thường người ta là nữ nhân thôi! Ai cần ai xin lỗi.
Đoạn nàng hỏi:
- Phần tiểu muội đến Mịch La, còn Tam ca đi về đâu. Hay là...
Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
- Hay là làm sao?
Lý Linh chỉnh sắc mặt:
- Tam ca dành chút ít thì giờ đến Cao Lương Côn Sơn tiếp trợ Ngọc Kỳ tỷ tỷ chỉnh lý môn hộ...
Triệu Sĩ Nguyên cau mày:
- Việc nhà của người ta, mình chen vào làm sao tiện?
Lý Linh điểm một nụ cười bí hiểm:
- Ngọc Kỳ tỷ tỷ có cảm tình đặc biệt đối với Tam ca, thực ra thì Tam ca chưa hẳn là ngoại nhân.
Triệu Sĩ Nguyên giật mình, lộ vẻ bối rối ra mặt.
Chàng ấp úng:
- Chúng ta... ngu huynh không liên quan gì đến nàng...
Lý Linh nghiêm giọng:
- Đừng vờ vỉnh nữa, tiểu muội hiểu lắm rồi. Cứ làm theo lời tiểu muội đi, không khéo Tam ca lại mang tiếng vô tình vô nghĩa đó nhé.
Triệu Sĩ Nguyên càng bối rối:
- Linh muội...
Chàng thở dài tiếp:
- Linh muội có thể nghi ngờ ngu huynh nữa sao?
Lý Linh lắc đầu:
- Tiểu muội chỉ bất bình thay cho Ngọc Kỳ tỷ tỷ thôi.
Triệu Sĩ Nguyên gằn giọng:
- Linh muội cãi lý thay cho ai thế?
Lý Linh điềm nhiên:
- Cho chính mình chứ chẳng cho ai cả. Hay là cho Ngọc Kỳ tỷ tỷ cũng thế.
Triệu Sĩ Nguyên trố mắt:
- Thế là nghĩa sao?
Lý Linh nguýt xéo chàng:
- Tam ca thật không hiểu hay vờ không hiểu?
Triệu Sĩ Nguyên cười khổ:
- Thật mà Linh muội...
Lý Linh thở dài:
- Thế ra Tam ca không nhận thức cảm tình của Ngọc Kỳ tỷ tỷ dành cho Tam ca à?
Triệu Sĩ Nguyên nín lặng.
Chàng khóa khẩu, có nghĩa là chàng mặc nhận.
Lý Linh tiếp:
- Nếu cần phải nói đúng sự thật thì chính tiểu muội đoạt Tam ca nơi tay Ngọc Kỳ tỷ tỷ!
Triệu Sĩ Nguyên kinh hãi:
- Linh muội có bình tĩnh không?
Lý Linh lắc đầu:
- Tiểu muội sáng suốt lắm Tam ca! Chỉ cần tiểu muội hỏi mấy điều là Tam ca hiểu ngay.
Triệu Sĩ Nguyên giục:
- Linh muội hỏi đi!
Lý Linh hỏi liền:
- Tại Quân Sơn, ai cứu Tam ca?
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Tố Dung cô nương.
Lý Linh lại hỏi:
- Không có nàng có gan làm cái việc được kể như một hành động phản nghịch. Phải có một động cơ thúc đẩy nàng vi phạm qui luật môn phái chứ.
Triệu Sĩ Nguyên thốt:
- Theo lời nàng ấy nói thì sở dĩ nàng cứu ngu huynh là cốt để cho cái tâm được an thôi.
Lý Linh thở dài:
- Nếu Tam ca cho rằng đó là một ân huệ đặc biệt của Tố Dung cô nương dành riêng cho Tam ca thì thật là Tam ca phủ nhận niềm thống khổ của Ngọc Kỳ tỷ tỷ.
Triệu Sĩ Nguyên không hiểu nàng muốn nói gì. Do đó chàng không dám có ý kiến, bởi chàng sợ nàng đi từ hiểu lầm này sang hiểu lầm khác, cuối cùng lại sanh biến tai hại.
Chàng chỉ hỏi lơ lửng:
- Linh muội làm sao biết rõ như vậy?
Lý Linh buông gọn:
- Ngọc Kỳ tỷ tỷ đã thố lộ với tiểu muội trọn vẹn cả tâm tình.
Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha ha:
- Không ai có thể tin dễ dàng một câu chuyện như vậy được Linh muội ơi! Nếu ở trong trường hợp nàng, Linh muội có thể nói như vậy mà không ngượng chăng?
Lý Linh hừ một tiếng:
- Nhưng người đối thoại với nàng chính là tiểu muội, chứ nào phải Tam ca đâu mà nàng ngượng. Huống chi làm sao Tam ca biết được tiểumuội không dám nói như nàng? Cho Tam ca biết, dù nàng dù, dù là tiểu muội, nếu cần nói gì, nếu bắt buộc phải nói gì thì vẫn nói được như thường.
Nàng thuật lại những gì Vô Vi Tiên Tử đã nói với nàng, trước khi Tiên Tử quyết định quyên sinh.
Triệu Sĩ Nguyên sững sờ.
Thực ra chàng đâu phải là một ngốc tử mà chẳng thấy mối tình của Vô Vi Tiên Tử dành cho chàng? Chàng cũng có hảo cảm đối với nàng, song cái hảo cảm đó làm sao chàng dám nói ra cho Tiên Tử biết, khi con tim của chàng đã được dành trọn cho Lý Linh?
Chàng nín lặng, cố đè nén nguồn lòng, ngờ đâu Vô Vi Tiên Tử lại thố lộ tâm tư với Lý Linh như thế.
Tình của nàng thâm hậu kín đáo như vậy đó, một khi biết là vô vọng rồi, nàng nghĩ đến quyên sinh, và hẳn là cái ý quyên sinh của nàng kiên định lắm rồi.
Cũng may, mọi cơn nguy cuối cùng rồi cũng chuyển thành an. Nhưng an trong lúc đó, chứ sau này chắc gì nàng bỏ luôn ý định đó?
Rất có thể là sau khi về đến Cao Lương Côn Sơn, chỉnh lý môn hộ xong nàng lại nghĩ đến những việc qua, rồi thực hiện lại cái ý định đó?
Bất giác chàng kêu lên:
- Không xong.
Liều theo đó, chàng giật mình biết đã hớ, nên nín lặng bỏ dở câu nói.
Nếu cho rằng nàng có giữ ý định quyên sinh thì chẳng hóa ra mình tự đề cao lấy mình sao?
Dù sao nàng cũng còn lý trí, dù sao nàng cũng còn trách vụ do tiền nhân đặt lên vai nàng với ngôi vị chưởng môn chứ?
Cái lý trí đó giúp nàng nhận định tình yêu đặt không đúng chỗ, và trách vụ đó giúp nàng lãng quên một bóng hình!
Chàng lại nghĩ:
- Dù tâm tư của Âu Dương Ngọc Kỳ như thế nào, trước hết hãy dứt khoát với ta!
Chàng thay đổi ngay cái hướng suy tư, trở về thực tại, gọi Lý Linh:
- Ngu huynh hiểu rõ cái nhân lượng của Linh muội đối với Âu Dương Ngọc Kỳ, song chẳng bao giờ ngu huynh dám nghĩ đến một việc làm có tội đối với Linh muội. Đừng thúc đẩy ngu huynh làm một việc miễn cưỡng, để trở thành bất xứng với Linh muội.
Lý Linh chớp mắt:
- Tam ca nói câu đó đủ cho tiểu muội vui rồi. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Tiểu muội chỉ là một kẻ đến sau, may mắn lại đến trước đó thôi. Cho nên để được công bình, tiểu muội không thể tự tư tự tại, mà quên đi nỗi khổ của một người. Giờ đây, tiểu muội xin Tam ca hứa cho một lời, trong tương lai, việc đó có trở nên như thế nào, Tam ca cũng đừng quá cố chấp.
Triệu Sĩ Nguyên kêu lên:
- Ngu huynh mong Linh muội đừng bày vẻ, không khéo Linh muội lại tạo phiền phức cho ngu huynh đấy!
Lý Linh mỉm cười thốt:
- Còn một câu nữa tiểu muội xin hỏi luôn Tam ca!
Dừng lại một cút, nàng nhìn chàng hỏi:
- Tam ca đến Cao Lương Côn Sơn tiếp trợ Ngọc Kỳ tỷ tỷ hay không?
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Đường đi xa quá, ngu huynh chỉ sợ không về kịp lúc cần có mặt tại Mịch La. Huống chi đã có mười hai vị trưởng lão ở bên cạnh Vô Vi Tiên Tử, không kể những phần tử trung thành âm thầm khuất phục trong hàng ngũ bọn phản bội, chờ thời cơ quật khởi? Lực lượng của họ rất quan trọng, họ có cần chi đến sự tiếp trợ của mình?
Lý Linh gật đầu:
- Tam ca có lý. Tuy nhiên...
Triệu Sĩ Nguyên khoát tay:
- Không tuy nhiên gì cả. Linh muội!
Lý Linh trừng mắt:
- Từ nay trước mặt tiểu muội, Tam ca không được gọi nàng là Vô Vi Tiên Tử, mà phải gọi là Ngọc Kỳ tỷ tỷ. Biết chưa?
Triệu Sĩ Nguyên hừ một tiếng:
- Ngu huynh có kết giao với nàng đâu?
Lý Linh dậm chân:
- Tam ca biết chứ, nàng là tỷ tỷ của tiểu muội đó!
Triệu Sĩ Nguyên cười hì hì:
- Được! Được! Ngu huynh xin tuân lời!
Lý Linh đỏ mặt, sừng sộ:
- Tam ca học ở đâu cái giọng ởm ờ đó?
Bất thình lình nàng nhún chân, vừa nhảy vọt đi vừa gọi với lại:
- Tam ca? Tiểu muội đi đây. Hẹn gặp nhau bên bờ sông Mịch La.
Triệu Sĩ Nguyên kêu lên:
- Khoan đi Linh muội.
Lý Linh dừng chân:
- Còn điều chi phân phó nữa Tam ca?
Triệu Sĩ Nguyên chạy đến cạnh nàng:
- Phải cẩn thận dọc đường nhé.
Lý Linh xúc động vô cùng:
- Tam ca cũng thế nhé.
Nàng phi thân bay vút đi, sợ ở lại lâu hơn lòng nàng sẽ mềm nhủn.
Mà cũng có thể nàng sẽ làm cho Triệu Sĩ Nguyên mềm lòng luôn.
Đứng lại đó một lúc lâu khi cơn bồi hồi lắng dịu, Triệu Sĩ Nguyên mới cất bước.
Chàng vào trong xóm, mua một y phục khách thương cải dạng.
Chiếc áo Long Phụng lệnh chủ màu trắng như không hề bị lửa tại Hỏa Hải đốt cháy, chàng cho vào bọc, mang bọc vào lưng rồi ra đi.
Bỗng một tràng cười đâu đây vang lên âm trầm chào đón chàng ở vệ đường.
Tiếp theo đó ba bóng người hiện ra, theo hình chữ phẩm, một trước hai sau.
Người phía trước cao giọng hỏi:
- Cách biệt nhau bao lâu nay, Triệu thiếu lệnh chủ được bình an chứ? Chẳng hay Triệu thiếu lệnh chủ còn nhận ra được lão phu chăng?
Triệu Sĩ Nguyên ngẩng mặt nhìn lên.
Thì ra chính là Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ, một nhân vật trên Câu Lậu Sơn.
Chàng nghiêng mình, hỏi lại:
- À! Thang lão tiền bối đấy à? Sao lão tiền bối không ở trên Câu Lậu Sơn, hưởng phúc thanh nhàn, mà lại ở đây?
Chàng chỉ nghe Lý Linh cho biết là sự việc trên Câu Lậu Thiên Phủ được giao phó cho Bát Tẩu xử lý, chứ chưa biết những biến cố do chính Bát Tẩu gây nên.
Chàng cũng biết Thang Kỳ là một lão già đa trá, ác độc, song chưa phải lúc đối đầu với lão, thì vội gì chàng tỏ thái độ?
Cho nên chàng vẫn giữ tròn lễ, đúng theo cái sáo giang hồ.
Thang Kỳ cười lớn:
- Triệu thiếu lệnh chủ đã làm khổ lão phu không ít.
Triệu Sĩ Nguyên giật mình:
- Thang tiền bối nói thế là có ý tứ gì?