Gian phòng đó rất tối tăm, song Triệu Sĩ Nguyên có nhãn lực tinh vi, thấy rõ Triệu Sĩ Mẫn đang ngồi xếp bằng tròn trên chiếc bồ đoàn.
Sau mấy năm không gặp nhau, bây giờ Triệu Sĩ Nguyên nhận ra vị thứ huynh của chàng ốm hơn ngày trước.
Nếu không phải là đồng bào cốt nhục, từ nhỏ đến lớn sống chung dưới một mái nhà, hẳn Triệu Sĩ Nguyên không còn nhìn ra nổi.
Chàng bước vội tới, vừa quỳ lại, vừa kêu lên:
- Nhị ca! Nhị ca! Sĩ Nguyên đây!
Triệu Sĩ Mẫn thấy có người vào phòng toan cất tiếng mắng, bỗng nghe Triệu Sĩ Nguyên xưng tên, bất giác sửng sờ.
Triệu Sĩ Nguyên rít lên:
- Tam đệ đây, nhị ca! Sĩ Nguyên đây mà!
Triệu Sĩ Mẫn qua cơn sửng sốt, hấp tấp gọi:
- Tam đệ! Tam đệ đấy sao! Trời!
Triệu Sĩ Nguyên gần như nức nở:
- Nhị ca ơi, tiểu đệ nghe nói nhị ca vì tiểu đệ mà luyện công đến đổi phải mang lụy vào thân. Tiểu đệ khổ sở vô cùng. Tiểu đệ quyết hy sinh công lực của mình, chữa trị cho nhị ca phục hồi nguyên trạng.
Triệu Sĩ Mẫn khích động phi thường, bảo gấp:
- Đứng lên, tam đệ! Bước lại gần đây!
Y vẫy tay bảo đồng tử:
- Đưa tam gia ngươi đến gần lẹ đi!
Đồng tử bước tới, đỡ Triệu Sĩ Nguyên đứng lên rồi đưa chàng đến ngồi trước mặt Triệu Sĩ Mẫn.
Bây giờ Hồng Chấn mới tặt lưỡi, thốt:
- Tốt quá!
Thì ra từ trước đến nay chính lão cũng bị Triệu Sĩ Mẫn cự tuyệt không cho vào, nên lão cũng chẳng rõ là trong phòng Triệu Sĩ Mẫn trải qua nhiều năm tháng không hề có ánh đèn.
Triệu Sĩ Mẫn cất tiếng:
- Nhị thúc ngồi xuống đi!
Đồng tử áo xanh vội tìm ghế mang lại cho Hồng Chấn.
Hồng Chấn thở dài:
- Lâu lắm rồi đấy, Sĩ Mẫn, chúng ta không thấy nhau!
Triệu Sĩ Mẫn gật đầu:
- Từ lúc tiểu điệt thọ nạn đến giờ, nhị thúc!
Hồng Chấn cao giọng hỏi:
- Tại sao mỗi lần ta muốn vào gặp ngươi, ngươi đều cự tuyệt?
Triệu Sĩ Mẫn đáp:
- Từ ngày lâm vào cảnh tẩu hỏa nhập ma, tiểu điệt buồn thẹn vô cùng, cố quên đi điều bất hạnh cho khuây khỏa, nếu nhìn thấy nhị thúc thì sao khỏi xúc động tâm tình. Nhị thúc lượng xét cho.
Hồng Chấn thở ra:
- Lỗi tại ta, bức ngươi luyện công cấp tốc! Chỉ vì ta nóng lòng hoàn thành sứ mạng do phụ thân ngươi giao phó, mà thành ra có điều đáng tiếc như vậy!
Lão thở dài rồi tiếp:
- Phần ta, thấy ngươi cự tuyẹt cũng không nở buộc ngươi tiếp, ta sợ kích thích ngươi mà thành có hại cho ngươi trong tình trạng đó. Thật ngươi chịu khổ quá độ, đến đổi chẳng cần đến đèn đuốc.
Triệu Sĩ Mẫn thốt:
- Nhị thúc chẳng có lỗi gì cả, xin đừng tự trách, tiểu điệt không muốn vậy đâu. Còn như tiểu điệt không dùng đèn là vì bỗng nhiên đôi mắt sáng lạ, do đó tiểu điệt không đòi hỏi làm gì?
Hồng Chấn day qua Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
- Nghe nói chưởng môn nhân phái Võ Đang cũng lâm vào cảnh tẩu hỏa nhập ma, nhờ ngươi chữa trị được lành, vậy ngươi cũng có thể chữa trị cho nhị ca ngươi chứ? Ta giao hắn cho ngươi đó!
Triệu Sĩ Nguyên đáp nhanh:
- Nhị thúc yên tâm, người ngoài tiểu điệt còn giúp tận tình, huống chi người trong nhà?
Triệu Sĩ Mẫn thở dài:
- Phần dưới thân thể của ta hoàn toàn tê liệt, gân mạch chết hết rồi, chỉ sợ tam đệ phí công lực vô ích.
Hồng Chấn cao giọng:
- Ai dám cho rằng ngươi không thể khôi phục nguyên trạng chứ? Ta tưởng ngươi không nen quá bi quan như vậy, chỉ cần ngươi còn một hơi thở, là hy vọng vẫn còn. Ngươi đừng quên trách nhiệm của người trong công cuộc chống đối Vô Tình lệnh chủ!
Triệu Sĩ Mẫn sợ Hồng Chấn phiền lòng, vội đáp:
- Nhị thúc nói phải, tiểu điệt không dám quên nhiệm trọng của mình.
Y nhìn sang Triệu Sĩ Nguyên, khẽ thở dài.
Triệu Sĩ Nguyên thốt:
- Tiểu đệ ngay từ bây giờ bắt đầu chữa trị cho nhị ca!
Triệu Sĩ Mẫn thoáng biến sắc, khoát tay nhanh:
- Cần chi phải vội? Ngu ca muốn biết tình huống của tam đệ sau ngày ly biệt. Mình đàm đạo với nhau, sao đó sẽ chữa trị cũng không muộn.
Triệu Sĩ Nguyên xúc động vô cùng:
- Tiểu đệ cũng biết là nhị ca lo sợ cho tiểu đệ lắm!
Triệu Sĩ Mẫn tiếp:
- Cũng tại gia gia an bày, thành ra ngu ca nhàn, trong khi tam đệ bôn ba, vất vả vào hiểm ra nguy. Thật ngu ca hổ thẹn hết sức.
Y hướng sang Hồng Chấn tiếp:
- Xin nhị thúc thuật lại sự tình cho Sĩ Nguyên nghe đi!
Hồng Chấn do dự một chút, rồi thuật sơ lượt những tao ngộ của lão và Triệu Sĩ Mẫn từ khi rời nhà, đến lúc vào thủy phủ dưới Hắc đầm.
Tòa thủy phủ này trước kia được Long Phụng lệnh chủ khám phá đầu tiên.
Cách đây mấy trăm năm, một vị kỳ nhân kiến tạo để làm nơi tu nhân dưỡng tánh, trong phủ có một pho bí kíp võ công do vị kỳ nhân đó lưu lại, đồng thời cũng có đầy đủ vật dụng cần thiết để xuất nhập thủy phủ.
Phát hiện ra tòa thủy phủ Long Phụng lệnh chủ vốn không có lòng tham, niêm phong lại rồi bỏ đi.
Mãi về sau vì tình thế bắt buộc phải đối phó với Vô Tình lệnh chủ, thời gian khẩn cấp, Long Phụng lệnh chủ không còn câu chấp tiểu tiết, sai Triệu Sĩ Mẫn đến đây khổ luyện thần công.
Hồng Chấn được Long Phụng lệnh chủ nhờ theo Triệu Sĩ Mẫn giám thị, đốc thúc y trong việc luyện công.
Thỉnh thoảng, lão ta cũng xuất ngoại, nghe ngóng sự tình trên giang hồ, đồng thời kết nạp một số cao thủ đồng tâm đồng chí, hầu gây thực lực, chờ thời cơ thuận tiện là cử đồ đại sự.
Ngờ đâu Triệu Sĩ Mẫn vì quá gấp thành công, phải chịu cái nạn tẩu hỏa nhập ma.
Triệu Sĩ Nguyên cũng tóm lược những việc đã trải qua cho Hồng Chấn và Triệu Sĩ Mẫn rõ.
Hồng Chấn bật cười ha hả:
- Thế là Vô Tình lệnh chủ hết thời rồi! Hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhân. Đúng lắm!
Triệu Sĩ Nguyên thuật đến đoạn chàng vào địa phủ, xảy ra cuộc ấn chứng võ công với Vô Vi Tiên Tử, cả hai cùng thọ thương.
Nghe đến đó, Triệu Sĩ Mẫn biến đổi sắc mặt, chừng như y khoan khoái vô cùng.
Hồng Chấn không có nhãn lực như Triệu Sĩ Nguyên, nên không nhận ra sự biến đổi đó.
Chỉ có Triệu Sĩ Nguyên phát hiện nhị ca có thái độ kỳ lạ, chàng hết sức ngạc nhiên, chẳng hiểu cái đạo lý của thái độ đó như thế nào.
Hồng Chấn kêu lên:
- Thế là cũng như không!
Triệu Sĩ Nguyên tiếp:
- Hiện tại thì tiểu điệt không còn thi triển Thiên Linh Tam Thức được nữa, song vẫn còn phát huy công lực như thường.
Triệu Sĩ Mẫn hỏi gấp:
- Tam đệ có thể luyện lại Thiên Linh Tam Thức chứ?
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
- Có thể!
Triệu Sĩ Mẫn lại giật mình.
Triệu Sĩ Nguyên một lần nữa phải lấy làm lạ về thái độ của vị nhị ca.
Triệu Sĩ Mẫn lại hỏi:
- Muốn luyện lại, phải mất bao nhiêu thời gian?
Triệu Sĩ Nguyên cười khổ:
- Tiểu đệ chưa biết được!
Hồng Chấn bảo:
- Vậy thì ngươi cứ ở đây luyện công, khi nào thành sẽ rời thủy phủ, tìm Vô Tình lệnh chủ định phân cao thấp.
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Tình thế cấp bách, tiểu điệt không thể ở đây lâu. Chữa trị cho nhị ca xong, tiểu điệt phải đi liền, cho kịp hạn kỳ ước hội với Vô Tình lệnh chủ.
Hồng Chấn vốn trọng tín nghĩa, phải công nhận Triệu Sĩ Nguyên có lý nên không cưỡng ép chàng ở lại.
Triệu Sĩ Mẫn thốt:
- Chừng như Vô Tình lệnh chủ gấp thực hiện mưu đồ của lão...
Rồi y cương quyết đáp:
- Việc ước hội với Vô Tình lệnh chủ quan trọng hơn, ngu ca có thể chờ tam đệ trở lại.
Nếu bây giờ chữa trị cho ngu ca, tam đệ sẽ hao phí rất nhiều chân lực, đến lúc phải động thủ với Vô Tình lệnh chủ, tam đệ làm sao có đủ sức thủ thắng? Mà bại là cái nhục chung cho cả bọn chúng ta.
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
- Nhị ca yên trí, việc chữa trị không ảnh hưởng gì đến công lực của tiểu đệ đâu!
Triệu Sĩ Mẫn cao giọng:
- Ngu ca quyết định rồi, tam đệ đừng nói gì hơn!
Y day qua Hồng Chấn hỏi:
- Nhị thúc nghĩ như thế nào?
Hồng Chấn trầm ngâm một chút:
- Ngươi nói phải đó, Sĩ Mẫn!
Triệu Sĩ Mẫn day lại Triệu Sĩ Nguyên:
- Nhị thúc tán đồng ý kiến của ngu ca, tam đệ không còn nói gì được nữa!
Triệu Sĩ Nguyên toan tranh biện, Triệu Sĩ Mẫn vội khoát tay ngăn chận:
- Muốn nói gì, hãy để sáng mai, tam đệ! Bây giờ ngu ca cần phải tiếp tục hành công.
Rồi y nhắm mắt lại, không nói gì tiếp.
Hồng Chấn hướng sang Triệu Sĩ Nguyên thốt:
- Chúng ta ra ngoài uống mấy chén rượu cho ấm lòng.
Đoạn lão nắm tay Triệu Sĩ Nguyên, đưa chàng đến một gian nhà bên cạnh.
Bỗng Triệu Sĩ Nguyên buông tiếng thở dài.
Hồng Chấn giật mình hỏi:
- Ngươi mệt? Muốn nằm nghỉ chăng?
Triệu Sĩ Nguyên hỏi lại:
- Nhị thúc có khinh thường tiểu điệt chăng?
Hồng Chấn bật cười ha hả:
- Thật khó mà hầu hạ anh em ngươi. Khó hơn đối với gia gia các ngươi!
Triệu Sĩ Nguyên nghiêm sắc mặt:
- Hai tiếng hầu hạ, xin nhị thúc đừng dùng đến. Tiểu điệt làm sao dám nhận.
Hồng Chấn còn cười lớn hơn:
- Thế thì ta đổi lại, ta phải nói là rất khó trêu vào các ngươi!
Triệu Sĩ Nguyên chợt cau mày kêu lên:
- Nhị thúc!
Hồng Chấn nhìn chàng:
- Ngươi muốn gì?
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Tiểu điệt cần lên khỏi nước có việc gấp.
Hồng Chấn kinh dị:
- Việc gì?
Triệu Sĩ Nguyên tiếp:
- Trầm Hạo bị chưởng môn nhân phái Vô Cực bắc giam cầm, tiểu điệt muốn tìm cách giải cứu lão ta.
Hồng Chấn gật đầu:
- Tự nhiên là phải giải cứu lão ấy. Bởi việc làm rất chánh đáng, sao ngươi không nói sớm cho ta biết? Để ta cùng đi với ngươi.
Lão tuy già, song máu vẫn nóng như ngày nào, và bất cứ trong việc gì lão cũng muốn lãnh vai trò xung phong, chẳng bao giờ chịu lạc hậu.
Thốt xong, lão đưa Triệu Sĩ Nguyên đến kho y phục cho chàng chọn một bộ, rồi cả hai đi luôn đến động khẩu.
Nơi đó có rất nhiều dây đai nịt lưng, có hiệu dụng hóa giải sức hút của các xoáy nước.
Nhờ sự hướng dẫn của Hồng Chấn, Triệu Sĩ Nguyên vượt Hắc đầm lên đồi cỏ không khó khăn lắm.
Lửa trên đồi chưa tắt hẳn, từng nơi còn lửa cháy, có chỗ khói bốc lên cao, cũng có chỗ không còn lửa không còn khói.
Cả hai tìm chỗ kín ẩn nấp, quan sát tình hình.
Nhìn quanh một lúc, bỗng Triệu Sĩ Nguyên rời chỗ nấp đến một nơi khác.
Hồng Chấn kinh hãi hỏi khẽ:
- Ngươi làm gì thế, Sĩ Nguyên? Ngươi định tránh ta?
Lão bước theo liền.
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Không phải tránh nhị thúc đâu! Tiểu điệt muốn được an tịnh nghĩ đến một việc!
Chàng tiếp luôn:
- Tiểu điệt muốn chứng minh một cảm nghĩ!
Hồng Chấn lấy làm lạ:
- Ngươi linh cảm điều gì?
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Chừng như tiểu điệt có nhầm lẫn? Song khó nói quá, nhị thúc ạ!
Hồng Chấn hừ một tiếng:
- Dù ngươi có nghĩ lầm điều gì đi nữa, chẳng lẽ ta trách ngươi. Nếu ngươi không nói cho ta biết, thì nhất định là ta phải có thái độ với ngươi. Ngươi đừng cho ta bất kính đấy nhé!
Bất kính? Lão luôn luôn cho là mình có thân phận thấp kém đối với cha con họ Triệu.
Triệu Sĩ Nguyên thở dài:
- Tiểu điệt có một điểm nghi ngờ, mong nhị thúc giải thích.
Hồng Chấn giục:
- Thì ngươi cứ hỏi! Làm gì mà e ấp do dự như gái cấm phòng the.
Triệu Sĩ Nguyên trầm ngâm một chút:
- Lúc nhị ca vận công bị tẩu hỏa nhập ma, nhị thúc ở tại thủy phủ chăng?
Hồng Chấn trừng mắt:
- Ngươi hỏi thế là có ý tứ gì? Ngươi trách ta không tận tâm chu toàn cho Sĩ Mẫn phải không?
Triệu Sĩ Nguyên hấp tấp phân trần:
- Nhị thúc đừng nghi oan cho tiểu điệt. Lòng trung thành của nhị thúc đối với gia đình họ Triệu sáng như ban ngày, khi nào tiểu điệt dám nghĩ quấy cho nhị thúc đâu?
Hồng Chấn bật cười ha hả:
- Đa tạ ngươi! Biết xét như vậy là ngươi thổi mát lòng dạ của ta lắm đó nhé!
Đoạn lão đi ngay vào nghi vấn của Triệu Sĩ Nguyên:
- Cái tin ngươi chết được truyền đến tai ta độ nửa năm nay thôi. Theo lời ngươi nói thì ngươi vào địa phủ cách nay hơn một năm sáu tháng, mà cái tin ngươi chết chỉ được loan đi một năm sau, điều đó làm cho ta phải thắc mắc.
Triệu Sĩ Nguyên thốt:
- Điều đó liên quan đến phái Vô Cực, chúng ta tạm thời bỏ qua một bên, hãy nói đến việc chúng ta trước.
Hồng Chấn gật đầu:
- Ta trở về thủy phủ báo tin đó cho Sĩ Mẫn biết, qua ngày sau hắn bị tẩu hỏa nhập ma!
Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
- Từ ngày đó, nhị thúc có hội với nhị ca chăng?
Hồng Chấn thở dài:
- Có chứ! Ta có tìm cách chữa trị cho hắn, song thẹn mình bất lực chẳng giúp ích gì được.
Triệu Sĩ Nguyên lại hỏi:
- Mãi đến lúc nào nhị ca không chịu tiếp xúc với người?
Hồng Chấn đáp:
- Từ ba tháng trước đây thôi. Chính ta muốn nói gì với hắn cũng bắt buột phải đứng bên ngoài cửa, chứ không được vào.
Triệu Sĩ Nguyên cau mày:
- Gã đồng tử đó phục thị nhị ca từ lâu rồi chứ?
Hồng Chấn hừ một tiếng:
- Nhị ca ngươi đến đây nào phải để hưởng phúc đâu mà có kẻ hầu người hạ? Ta thấy hắn không đi đứng được, rất bất tiện, nên tìm cho hắn một người để tùy tiện sai vặt.
Triệu Sĩ Nguyên trầm ngâm một chút:
- Nhị ca cự tuyệt tiếp kiến người, trước hay sau khi có đồng tử?
Hồng Chấn đáp:
- Sau khi có đồng tử?
Triệu Sĩ Nguyên chú ý:
- Ai đưa đồng tử xuống thủy phủ này. Nhị thúc tìm hắn hay có ai giới thiệu hắn?
Hồng Chấn giật mình:
- Ngươi nghi ngờ nhị ca ngươi bị người mua chuộc?