Tề Thiết Chủy nhoài người ra ngoài cửa sổ. Tàu đã đến ngoài trạm xe lửa Trường Sa, hắn nhìn thấy bên ngoài quân cảnh dàn thành từng vòng tròn, quần chúng hóng chuyện còn chưa kịp túm tụm lại đã bị xua đi. Trong bụng mới nghĩ thầm, mới sáng sớm canh năm, Phật Gia đã sai người đến lôi hắn ra khỏi cửa hàng, không xong không xong, Phật Gia là người từng trải, không có chuyện gì mà không đợi được đến khi trời sáng hẵng nói cả. Thế mà giờ hắn còn chưa kịp rửa mặt, mới gặm được có một cây củ cải đã bị gọi đi, chứng tỏ Phật Gia cần gặp hắn gấp. Đến cả Phật Gia mà cũng phải quýnh cả đít lên như thế, bát hương nhỏ này của hắn lại chẳng đổ nghiêng đổ ngả à.
Tề Thiết Chủy nhìn ra bên ngoài, định tìm cớ gì đó đặng chuồn đi. Tàu đã vào khu vực kiểm soát, cửa vừa mở, sĩ quan phụ tá của Phật Gia đã vào đón.
Viên sĩ quan này cũng mang họ Trương, thường ngày trầm tính ít nói, nghe đâu Phật Gia đưa anh ta về từ Đông Bắc rồi cứ thế giữ bên mình luôn, không thể đắc tội được. Phật Gia phái anh ta đi đón người cũng thực là hiếm thấy, Tề Thiết Chủy vừa xuống tàu liền gật đầu, viên sĩ quan phụ tá kính cẩn nói: “Bát Gia, Phật Gia mời ngài mau chóng đến nơi, nghe nói ngài còn chưa dùng bữa sáng, chúng ta tạm thời nhịn một chút, trong nhà đã ninh sẵn một nồi chân giò hầm củ sen, xong việc rồi quay về xin hầu ngài một bữa cơm chắc dạ.”
“Rốt cuộc thế này là thế nào? Bữa sáng mà ăn chân giò hầm củ sen? Không ngấy à? Phật Gia dạo này thua Mã điếu nhiều quá đến hồ đồ rồi à?” Tề Thiết Chủy oán trách một câu, trong lòng đã rõ ràng rồi, Phật Gia là người nghiêm khắc với bản thân, nồi chân giò hầm củ sen này, vốn không phải điểm tâm sáng, mà chỉ e là bữa tối thôi. Phật Gia liệu định rằng, việc này chắc phải đến tận tối mới xong.
Rốt cuộc là việc gì thế nhỉ? Hắn lau mồ hôi trên trán, cùng sĩ quan phụ tá đi thẳng qua căn phòng chờ của trạm xe lửa, thấy trong phòng toàn là quân binh, nhiều kho hàng bị khóa kín, mấy người quân binh đang bàn vài chuyện giao thương, xì xà xì xào. Ra đến sân ga, vừa ngước mắt lên nhìn, hai chân Tề Thiết Chủy lập tức nhũn ra, suýt chút nữa là ngã bổ chửng.
Hắn nhìn thấy một chiếc xe lửa kiểu cũ màu đen, phủ đầy rỉ sắt và nước bùn, đang dừng trên đường ray. Cả đoàn tàu trông như vừa bị đào lên từ dưới đất, rất giống những quan tài cũ kỹ bị đất đá rửa trôi bề mặt mà hắn vô cùng quen thuộc.
Tề Thiết Chủy là thầy tướng số nổi danh nhất thành Trường Sa, tinh thông phong thủy và xem bói đoán mệnh, nhưng có ba thứ là hắn không xem. Người nước ngoài không xem. Người có hình xăm kỳ lân không xem. Và chuyện lạ không xem. Còn lại, không kiêng kỵ gì.
Lý do rất đơn giản, người nước ngoài có xem cũng không hiểu, cũng không thuộc quản lý của thần phật Trung Quốc. Chuyện lạ không xem, bởi đằng sau những chuyện lạ thường có nhiều mưu cao kế sâu, dễ chọc phải thị phi. Người có hình xăm kỳ lân không xem, đấy là quy củ của tổ tiên để lại, nghe nói sau khi tổ tiên mấy đời gặp phải một chuyện kỳ lạ liền lập ra quy tắc thép này.
Đoàn tàu sắt này có thể coi như là chuyện lạ, Tề Thiết Chủy vừa nhìn là biết là điềm xấu, bèn cuống quít kêu toáng lên: “Sợ chết khiếp rồi, sợ chết khiếp rồi, Trương Đại Phật Gia ông biết quy tắc của tôi mà, cái xe lửa này quá dọa người. Tôi về đây! Tôi về đây.”
“Về? Ông định về đâu?” Giọng của Trương Khải Sơn vọng lên từ bên dưới đường ray. “Phụ tá, lão thầy bói dám bước ra khỏi trạm xe lửa này một bước, cứ một phát súng bắn chết luôn cho ta!”
Viên sĩ quan phụ tá liếc mắt nhìn Tề Thiết Chủy, Tề Thiết Chủy cũng nhìn anh ta, anh ta bèn nói: “Bát Gia, chết như vậy khó coi lắm. Chớ.”
Tề Thiết Chủy biết Trương Khải Sơn chưa bao giờ thích nói giỡn, đặc biệt là trong tình huống này, bèn tức giận giậm chân một cái, chạy đến sân ga, chỉ thấy Trương Khải Sơn ở dưới đường ray, nhìn vết đâm ở đầu tàu.
“Phật Gia, chuyện gì xảy ra thế?”
Trương Khải Sơn chỉ vào một chỗ trên đầu tàu: “Ông xem đây là cái gì?”
Tề Thiết Chủy quay đầu nhìn, chỉ thấy trên đầu tàu có một cái gương, đó là một cái gương đồng cổ, đã mục nát hết cả. Trương Khải Sơn nói hay là dùng bội đao cậy ra, Tề Thiết Chủy bèn la lên: “Ấy chớ!”
Khiến Trương Khải Sơn giật mình, Trương Khải Sơn tức giận trợn mắt với hắn, Tề Thiết Chủy đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn chợt nhớ lại một chuyện cách đây rất lâu mà hắn suýt quên mất. Hắn quay đầu hỏi viên sĩ quan phụ tá: “Xe lửa từ đâu mà đến thế?”
Viên sĩ quan lắc đầu, Tề Thiết Chủy lôi đồng hồ quả quýt ra xem.
“Ông thấy sao?” Trương Khải Sơn vươn tay lên, viên sĩ quan nọ liền kéo ông ta lên khỏi đường ray. Ông ta cởi chiếc găng tay quân đội của mình, nhìn về phía Tề Thiết Chủy. Tề Thiết Chủy nói: “Đầu treo gương đồng, đây là điển cố, là có cao nhân báo tin.”
Tề Thiết Chủy nhoài người ra ngoài cửa sổ. Tàu đã đến ngoài trạm xe lửa Trường Sa, hắn nhìn thấy bên ngoài quân cảnh dàn thành từng vòng tròn, quần chúng hóng chuyện còn chưa kịp túm tụm lại đã bị xua đi. Trong bụng mới nghĩ thầm, mới sáng sớm canh năm, Phật Gia đã sai người đến lôi hắn ra khỏi cửa hàng, không xong không xong, Phật Gia là người từng trải, không có chuyện gì mà không đợi được đến khi trời sáng hẵng nói cả. Thế mà giờ hắn còn chưa kịp rửa mặt, mới gặm được có một cây củ cải đã bị gọi đi, chứng tỏ Phật Gia cần gặp hắn gấp. Đến cả Phật Gia mà cũng phải quýnh cả đít lên như thế, bát hương nhỏ này của hắn lại chẳng đổ nghiêng đổ ngả à.
Tề Thiết Chủy nhìn ra bên ngoài, định tìm cớ gì đó đặng chuồn đi. Tàu đã vào khu vực kiểm soát, cửa vừa mở, sĩ quan phụ tá của Phật Gia đã vào đón.
Viên sĩ quan này cũng mang họ Trương, thường ngày trầm tính ít nói, nghe đâu Phật Gia đưa anh ta về từ Đông Bắc rồi cứ thế giữ bên mình luôn, không thể đắc tội được. Phật Gia phái anh ta đi đón người cũng thực là hiếm thấy, Tề Thiết Chủy vừa xuống tàu liền gật đầu, viên sĩ quan phụ tá kính cẩn nói: “Bát Gia, Phật Gia mời ngài mau chóng đến nơi, nghe nói ngài còn chưa dùng bữa sáng, chúng ta tạm thời nhịn một chút, trong nhà đã ninh sẵn một nồi chân giò hầm củ sen, xong việc rồi quay về xin hầu ngài một bữa cơm chắc dạ.”
“Rốt cuộc thế này là thế nào? Bữa sáng mà ăn chân giò hầm củ sen? Không ngấy à? Phật Gia dạo này thua Mã điếu nhiều quá đến hồ đồ rồi à?” Tề Thiết Chủy oán trách một câu, trong lòng đã rõ ràng rồi, Phật Gia là người nghiêm khắc với bản thân, nồi chân giò hầm củ sen này, vốn không phải điểm tâm sáng, mà chỉ e là bữa tối thôi. Phật Gia liệu định rằng, việc này chắc phải đến tận tối mới xong.
Rốt cuộc là việc gì thế nhỉ? Hắn lau mồ hôi trên trán, cùng sĩ quan phụ tá đi thẳng qua căn phòng chờ của trạm xe lửa, thấy trong phòng toàn là quân binh, nhiều kho hàng bị khóa kín, mấy người quân binh đang bàn vài chuyện giao thương, xì xà xì xào. Ra đến sân ga, vừa ngước mắt lên nhìn, hai chân Tề Thiết Chủy lập tức nhũn ra, suýt chút nữa là ngã bổ chửng.
Hắn nhìn thấy một chiếc xe lửa kiểu cũ màu đen, phủ đầy rỉ sắt và nước bùn, đang dừng trên đường ray. Cả đoàn tàu trông như vừa bị đào lên từ dưới đất, rất giống những quan tài cũ kỹ bị đất đá rửa trôi bề mặt mà hắn vô cùng quen thuộc.
Tề Thiết Chủy là thầy tướng số nổi danh nhất thành Trường Sa, tinh thông phong thủy và xem bói đoán mệnh, nhưng có ba thứ là hắn không xem. Người nước ngoài không xem. Người có hình xăm kỳ lân không xem. Và chuyện lạ không xem. Còn lại, không kiêng kỵ gì.
Lý do rất đơn giản, người nước ngoài có xem cũng không hiểu, cũng không thuộc quản lý của thần phật Trung Quốc. Chuyện lạ không xem, bởi đằng sau những chuyện lạ thường có nhiều mưu cao kế sâu, dễ chọc phải thị phi. Người có hình xăm kỳ lân không xem, đấy là quy củ của tổ tiên để lại, nghe nói sau khi tổ tiên mấy đời gặp phải một chuyện kỳ lạ liền lập ra quy tắc thép này.
Đoàn tàu sắt này có thể coi như là chuyện lạ, Tề Thiết Chủy vừa nhìn là biết là điềm xấu, bèn cuống quít kêu toáng lên: “Sợ chết khiếp rồi, sợ chết khiếp rồi, Trương Đại Phật Gia ông biết quy tắc của tôi mà, cái xe lửa này quá dọa người. Tôi về đây! Tôi về đây.”
“Về? Ông định về đâu?” Giọng của Trương Khải Sơn vọng lên từ bên dưới đường ray. “Phụ tá, lão thầy bói dám bước ra khỏi trạm xe lửa này một bước, cứ một phát súng bắn chết luôn cho ta!”
Viên sĩ quan phụ tá liếc mắt nhìn Tề Thiết Chủy, Tề Thiết Chủy cũng nhìn anh ta, anh ta bèn nói: “Bát Gia, chết như vậy khó coi lắm. Chớ.”
Tề Thiết Chủy biết Trương Khải Sơn chưa bao giờ thích nói giỡn, đặc biệt là trong tình huống này, bèn tức giận giậm chân một cái, chạy đến sân ga, chỉ thấy Trương Khải Sơn ở dưới đường ray, nhìn vết đâm ở đầu tàu.
“Phật Gia, chuyện gì xảy ra thế?”
Trương Khải Sơn chỉ vào một chỗ trên đầu tàu: “Ông xem đây là cái gì?”
Tề Thiết Chủy quay đầu nhìn, chỉ thấy trên đầu tàu có một cái gương, đó là một cái gương đồng cổ, đã mục nát hết cả. Trương Khải Sơn nói hay là dùng bội đao cậy ra, Tề Thiết Chủy bèn la lên: “Ấy chớ!”
Khiến Trương Khải Sơn giật mình, Trương Khải Sơn tức giận trợn mắt với hắn, Tề Thiết Chủy đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn chợt nhớ lại một chuyện cách đây rất lâu mà hắn suýt quên mất. Hắn quay đầu hỏi viên sĩ quan phụ tá: “Xe lửa từ đâu mà đến thế?”
Viên sĩ quan lắc đầu, Tề Thiết Chủy lôi đồng hồ quả quýt ra xem.
“Ông thấy sao?” Trương Khải Sơn vươn tay lên, viên sĩ quan nọ liền kéo ông ta lên khỏi đường ray. Ông ta cởi chiếc găng tay quân đội của mình, nhìn về phía Tề Thiết Chủy. Tề Thiết Chủy nói: “Đầu treo gương đồng, đây là điển cố, là có cao nhân báo tin.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tề Thiết Chủy nhoài người ra ngoài cửa sổ. Tàu đã đến ngoài trạm xe lửa Trường Sa, hắn nhìn thấy bên ngoài quân cảnh dàn thành từng vòng tròn, quần chúng hóng chuyện còn chưa kịp túm tụm lại đã bị xua đi. Trong bụng mới nghĩ thầm, mới sáng sớm canh năm, Phật Gia đã sai người đến lôi hắn ra khỏi cửa hàng, không xong không xong, Phật Gia là người từng trải, không có chuyện gì mà không đợi được đến khi trời sáng hẵng nói cả. Thế mà giờ hắn còn chưa kịp rửa mặt, mới gặm được có một cây củ cải đã bị gọi đi, chứng tỏ Phật Gia cần gặp hắn gấp. Đến cả Phật Gia mà cũng phải quýnh cả đít lên như thế, bát hương nhỏ này của hắn lại chẳng đổ nghiêng đổ ngả à.
Tề Thiết Chủy nhìn ra bên ngoài, định tìm cớ gì đó đặng chuồn đi. Tàu đã vào khu vực kiểm soát, cửa vừa mở, sĩ quan phụ tá của Phật Gia đã vào đón.
Viên sĩ quan này cũng mang họ Trương, thường ngày trầm tính ít nói, nghe đâu Phật Gia đưa anh ta về từ Đông Bắc rồi cứ thế giữ bên mình luôn, không thể đắc tội được. Phật Gia phái anh ta đi đón người cũng thực là hiếm thấy, Tề Thiết Chủy vừa xuống tàu liền gật đầu, viên sĩ quan phụ tá kính cẩn nói: “Bát Gia, Phật Gia mời ngài mau chóng đến nơi, nghe nói ngài còn chưa dùng bữa sáng, chúng ta tạm thời nhịn một chút, trong nhà đã ninh sẵn một nồi chân giò hầm củ sen, xong việc rồi quay về xin hầu ngài một bữa cơm chắc dạ.”
“Rốt cuộc thế này là thế nào? Bữa sáng mà ăn chân giò hầm củ sen? Không ngấy à? Phật Gia dạo này thua Mã điếu nhiều quá đến hồ đồ rồi à?” Tề Thiết Chủy oán trách một câu, trong lòng đã rõ ràng rồi, Phật Gia là người nghiêm khắc với bản thân, nồi chân giò hầm củ sen này, vốn không phải điểm tâm sáng, mà chỉ e là bữa tối thôi. Phật Gia liệu định rằng, việc này chắc phải đến tận tối mới xong.
Rốt cuộc là việc gì thế nhỉ? Hắn lau mồ hôi trên trán, cùng sĩ quan phụ tá đi thẳng qua căn phòng chờ của trạm xe lửa, thấy trong phòng toàn là quân binh, nhiều kho hàng bị khóa kín, mấy người quân binh đang bàn vài chuyện giao thương, xì xà xì xào. Ra đến sân ga, vừa ngước mắt lên nhìn, hai chân Tề Thiết Chủy lập tức nhũn ra, suýt chút nữa là ngã bổ chửng.
Hắn nhìn thấy một chiếc xe lửa kiểu cũ màu đen, phủ đầy rỉ sắt và nước bùn, đang dừng trên đường ray. Cả đoàn tàu trông như vừa bị đào lên từ dưới đất, rất giống những quan tài cũ kỹ bị đất đá rửa trôi bề mặt mà hắn vô cùng quen thuộc.
Tề Thiết Chủy là thầy tướng số nổi danh nhất thành Trường Sa, tinh thông phong thủy và xem bói đoán mệnh, nhưng có ba thứ là hắn không xem. Người nước ngoài không xem. Người có hình xăm kỳ lân không xem. Và chuyện lạ không xem. Còn lại, không kiêng kỵ gì.
Lý do rất đơn giản, người nước ngoài có xem cũng không hiểu, cũng không thuộc quản lý của thần phật Trung Quốc. Chuyện lạ không xem, bởi đằng sau những chuyện lạ thường có nhiều mưu cao kế sâu, dễ chọc phải thị phi. Người có hình xăm kỳ lân không xem, đấy là quy củ của tổ tiên để lại, nghe nói sau khi tổ tiên mấy đời gặp phải một chuyện kỳ lạ liền lập ra quy tắc thép này.
Đoàn tàu sắt này có thể coi như là chuyện lạ, Tề Thiết Chủy vừa nhìn là biết là điềm xấu, bèn cuống quít kêu toáng lên: “Sợ chết khiếp rồi, sợ chết khiếp rồi, Trương Đại Phật Gia ông biết quy tắc của tôi mà, cái xe lửa này quá dọa người. Tôi về đây! Tôi về đây.”
“Về? Ông định về đâu?” Giọng của Trương Khải Sơn vọng lên từ bên dưới đường ray. “Phụ tá, lão thầy bói dám bước ra khỏi trạm xe lửa này một bước, cứ một phát súng bắn chết luôn cho ta!”
Viên sĩ quan phụ tá liếc mắt nhìn Tề Thiết Chủy, Tề Thiết Chủy cũng nhìn anh ta, anh ta bèn nói: “Bát Gia, chết như vậy khó coi lắm. Chớ.”
Tề Thiết Chủy biết Trương Khải Sơn chưa bao giờ thích nói giỡn, đặc biệt là trong tình huống này, bèn tức giận giậm chân một cái, chạy đến sân ga, chỉ thấy Trương Khải Sơn ở dưới đường ray, nhìn vết đâm ở đầu tàu.
“Phật Gia, chuyện gì xảy ra thế?”
Trương Khải Sơn chỉ vào một chỗ trên đầu tàu: “Ông xem đây là cái gì?”
Tề Thiết Chủy quay đầu nhìn, chỉ thấy trên đầu tàu có một cái gương, đó là một cái gương đồng cổ, đã mục nát hết cả. Trương Khải Sơn nói hay là dùng bội đao cậy ra, Tề Thiết Chủy bèn la lên: “Ấy chớ!”
Khiến Trương Khải Sơn giật mình, Trương Khải Sơn tức giận trợn mắt với hắn, Tề Thiết Chủy đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn chợt nhớ lại một chuyện cách đây rất lâu mà hắn suýt quên mất. Hắn quay đầu hỏi viên sĩ quan phụ tá: “Xe lửa từ đâu mà đến thế?”
Viên sĩ quan lắc đầu, Tề Thiết Chủy lôi đồng hồ quả quýt ra xem.
“Ông thấy sao?” Trương Khải Sơn vươn tay lên, viên sĩ quan nọ liền kéo ông ta lên khỏi đường ray. Ông ta cởi chiếc găng tay quân đội của mình, nhìn về phía Tề Thiết Chủy. Tề Thiết Chủy nói: “Đầu treo gương đồng, đây là điển cố, là có cao nhân báo tin.”