Ở Tương Tây, rất nhiều khi đơn vị tiền tệ trong lưu thông lại chính là thuốc phiện, bao nhiêu cuộc mua bán súng ống đạn dược với số lượng lớn đều dùng thuốc phiện để thanh toán, dân ở đây mê tít món này, nếu trên người mà không có tí thuốc phiện nào chứng tỏ nhất định là đã bị thằng khác cuỗm mất rồi. Trương Lão Quán nói: “Nhưng nơi này núi rừng hoang vắng, biết đi đâu mà tìm kẻ đã trộm đồ bây giờ?”
Trương Khải Sơn nói: “Cỗ xe lửa vừa hoạt động chẳng được mấy ngày, người chết thì lắm kẻ sống thì ít, những kẻ này trộm đồ một lần không xuể, chắc chắn còn quay lại vài lần nữa để lấy hết. Kẻ này cái gì cũng lấy cả, cái gì cũng thèm, có phần tham lam, trong mấy cái lán này chắc chắn vẫn còn chút đồ gì hắn chưa kịp khoắng hết. Châm lửa đi, chờ Bát gia xem xét xong xuôi, ta đốt sạch nơi này, để xem ai chạy đến đây trước tiên.”
Nói rồi, ông ta trỏ về phía vài vị trí, một vài thân binh đến đó chầu chực sẵn, Trương Khải Sơn nói tiếp: “Để ý mấy cửa hầm mỏ trên vách núi, nếu là thợ mỏ ở đây, tám chín phần mười là không đi trên mặt đất đâu.”
Nửa canh giờ sau, Tề Thiết Chủy mới từ dưới hầm mỏ chui lên trên, liền ngã vật ra đất, ngửa bụng lên trời thở hồng hộc, thân mình nhễ nhại mồ hôi lạnh đến nỗi thấm ướt cả cổ áo.
Trương Lão Quán đỡ hắn dậy, Tề Thiết Chủy mới hổn hển nói: “Tôi nói này Lão Quán, người Trương gia các ông có phải đều tuổi Khỉ hết không, leo trèo gì mà nhanh thế, làm ông đây theo phía sau, liều cả mạng cũng không theo nổi.”
“Thường ngày Bát gia phải luyện Ngũ cầm hí nhiều vào, hoặc là, đi theo Phật gia luyện binh cũng được, tay chân vững vàng hơn nhiều.” Trương Lão Quán cười nói, xem như là tử tế lắm rồi.
Tề Thiết Chủy đi được hai bước là chân run bắn cả lên, hồi ở Trường Sa hắn toàn ngồi xe kéo, đến chỗ Phật gia còn được anh chàng phụ tá cho xe đưa đón, kể từ khi thu nhận dăm đứa đệ tử là đã lâu lắm rồi không còn phải đến tận mấy mảnh ruộng để thu tô nữa. Quả thực dạo này rèn luyện quá ít, nhưng mà với cái kiểu leo trèo của bọn họ vừa rồi, đúng là chỉ có khỉ mới theo kịp mà.
Tề Thiết Chủy mới bước được vài bước đã thấy xác chết ngút cả tầm mắt, trong lòng phát hoảng, quay người thì lại chẳng thấy Trương Khải Sơn đâu, cũng không thấy viên sĩ quan phụ tá, đành phải chộp lấy Lão Quán nói: “Ông xem, quái thật đấy, sao bao nhiêu người lại chết hết ở đây thế nào?”
“Bát gia, Phật gia gọi ngài lên đây cũng là để hỏi chuyện này, lẽ nào ngài cũng không biết ư?” Trương Lão Quán nói, Tề Thiết Chủy mới bấm độn một chút, sai mấy anh thân binh lấy dao gạt hết đám tơ sâu ra, rồi tự mình bước vào xem xét, nói: “Đều đang đắp chăn cả, buổi tối chết trong lúc ngủ đây mà. Dặn xuống dưới phải nhớ kỹ đấy, tuyệt đối không được ngủ ở đây.” Nói rồi, đột nhiên ngửi thấy một mùi khen khét, ngẩng đầu lên mới thấy vài chiếc lán trước mặt đang cháy phừng phừng, khói đen bốc lên đến tận trời, bèn hỏi: “Sao thế?”
Trương Lão Quán thuật lại mệnh lệnh của Trương Khải Sơn một lượt, Tề Thiết Chủy tuy không tán thành, nhưng biết mình có nói cũng vô ích, lão già miền Đông Bắc này chẳng chịu nghe lời người khác nói đâu.
Lúc này, hắn cũng mới nhận ra, tất cả những cái xác đều là nằm sấp mà chết.
Trên mình những cái xác đều được đắp chăn bông, chắc là chết trong lúc ngủ, tư thế co quắp rất gượng gạo, nhìn kiểu nằm sấp này là biết không thoải mái tí nào, nhưng tất cả xác chết ở đây đều trong cùng một tư thế ấy. Rạch lớp áo trên lưng xác chết ra, ngoại trừ những vết hoen đang bắt đầu rữa ra từ bên trong nằm rải rác trên làn da khô đét ra, thì chẳng còn gì đặc biệt hết.
Tề Thiết Chủy bấm ngón tay tính toán một hồi, nói: “Những ai tuổi Rắn, tuổi Rồng, tuổi Khỉ, tuổi Hổ, tuổi Chó đều ra ngoài hết. Có ai tuổi Gà không?”
Mấy anh thân binh quay sang nhìn nhau, ai nấy đều lắc đầu. Tề Thiết Chủy bĩu môi, nghĩ bụng thôi mình tuổi Gà, để mình tự làm, rồi đeo găng tay, cẩn thận lật cái xác lên mặt trước.
Hắn cúi đầu nhìn, liền lạnh toát cả người, hắn nhận ra bộ dạng của cái xác này rõ ràng giống y hệt cái xác trong cỗ Tiêu tử quan, trạng thái cũng giống y hệt nhau, ngay cả cách mà hai cánh tay co quắp cũng giống hệt, đã hoàn toàn cứng ngắc.
Hắn kiểm tra suốt hồi lâu mà vẫn không có thu hoạch gì, trong miệng cái xác toàn là tơ sâu trắng ởn, cũng không biết liệu có phải lũ côn trùng này là nguyên nhân dẫn đến cái chết của những người này hay không. Nếu là vậy, rất có thể lũ côn trùng này có chứa một loại bệnh khuẩn hay chất kịch độc nào đó.
Tiếp tục tiến lên phía trước, chưa đi được mấy bước, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng “bịch” vang lên từ phía sau, như thể có vật gì đổ phịch xuống đất vậy. Quay lại nhìn, liền thấy cái xác vừa bị hắn lật lại bỗng dưng co giật kịch liệt, sau đó, cái xác cứng ngắc lật một cái… hình như còn định lật thêm nữa.
Tề Thiết Chủy mặt mũi tái mét, lắp ba lắp bắp định hét ầm lên, nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh nào.
Cái xác đó lại lật mình, lần này trông cứ như một con rùa lật mình vậy, khổ sở lật người lại, “bịch” một tiếng, quay trở lại nằm sấp trên giường.
Toàn bộ thân binh bên cạnh cất hết súng, nhanh tay rút quân đao ra. Tề Thiết Chủy vã cả mồ hôi lạnh, tự nói với mình: “Không được mê tín, không được mê tín, không phải quỷ nhập tràng.” Nhịp tim dần bình thường trở lại, hắn mới nói với Trương Lão Quán: “Đừng động vào nó, bên trong cơ thể mấy cái xác này có gì đó, chọc vào xác chết để nó chạy ra ngoài thì lại càng phiền đấy. Đến đây, giúp tôi lật thêm cái xác nữa đi.
Hắn đưa mắt nhìn một cái xác ông già ở bên cạnh, Trương Lão Quán bước tới, vừa mới động tay vào, thì thấy “cái xác” nọ bỗng dưng vùng bật dậy khỏi đám xác sâu, co cẳng chạy biến. Chạy được mấy bước, đẩy một tấm ván giường ra, để lộ một đường hầm mỏ thông xuống dưới ẩn dưới lòng sông, rồi nhảy tọt xuống đó.
Chuyển ngữ: Vân Mộc
Ở Tương Tây, rất nhiều khi đơn vị tiền tệ trong lưu thông lại chính là thuốc phiện, bao nhiêu cuộc mua bán súng ống đạn dược với số lượng lớn đều dùng thuốc phiện để thanh toán, dân ở đây mê tít món này, nếu trên người mà không có tí thuốc phiện nào chứng tỏ nhất định là đã bị thằng khác cuỗm mất rồi. Trương Lão Quán nói: “Nhưng nơi này núi rừng hoang vắng, biết đi đâu mà tìm kẻ đã trộm đồ bây giờ?”
Trương Khải Sơn nói: “Cỗ xe lửa vừa hoạt động chẳng được mấy ngày, người chết thì lắm kẻ sống thì ít, những kẻ này trộm đồ một lần không xuể, chắc chắn còn quay lại vài lần nữa để lấy hết. Kẻ này cái gì cũng lấy cả, cái gì cũng thèm, có phần tham lam, trong mấy cái lán này chắc chắn vẫn còn chút đồ gì hắn chưa kịp khoắng hết. Châm lửa đi, chờ Bát gia xem xét xong xuôi, ta đốt sạch nơi này, để xem ai chạy đến đây trước tiên.”
Nói rồi, ông ta trỏ về phía vài vị trí, một vài thân binh đến đó chầu chực sẵn, Trương Khải Sơn nói tiếp: “Để ý mấy cửa hầm mỏ trên vách núi, nếu là thợ mỏ ở đây, tám chín phần mười là không đi trên mặt đất đâu.”
Nửa canh giờ sau, Tề Thiết Chủy mới từ dưới hầm mỏ chui lên trên, liền ngã vật ra đất, ngửa bụng lên trời thở hồng hộc, thân mình nhễ nhại mồ hôi lạnh đến nỗi thấm ướt cả cổ áo.
Trương Lão Quán đỡ hắn dậy, Tề Thiết Chủy mới hổn hển nói: “Tôi nói này Lão Quán, người Trương gia các ông có phải đều tuổi Khỉ hết không, leo trèo gì mà nhanh thế, làm ông đây theo phía sau, liều cả mạng cũng không theo nổi.”
“Thường ngày Bát gia phải luyện Ngũ cầm hí nhiều vào, hoặc là, đi theo Phật gia luyện binh cũng được, tay chân vững vàng hơn nhiều.” Trương Lão Quán cười nói, xem như là tử tế lắm rồi.
Tề Thiết Chủy đi được hai bước là chân run bắn cả lên, hồi ở Trường Sa hắn toàn ngồi xe kéo, đến chỗ Phật gia còn được anh chàng phụ tá cho xe đưa đón, kể từ khi thu nhận dăm đứa đệ tử là đã lâu lắm rồi không còn phải đến tận mấy mảnh ruộng để thu tô nữa. Quả thực dạo này rèn luyện quá ít, nhưng mà với cái kiểu leo trèo của bọn họ vừa rồi, đúng là chỉ có khỉ mới theo kịp mà.
Tề Thiết Chủy mới bước được vài bước đã thấy xác chết ngút cả tầm mắt, trong lòng phát hoảng, quay người thì lại chẳng thấy Trương Khải Sơn đâu, cũng không thấy viên sĩ quan phụ tá, đành phải chộp lấy Lão Quán nói: “Ông xem, quái thật đấy, sao bao nhiêu người lại chết hết ở đây thế nào?”
“Bát gia, Phật gia gọi ngài lên đây cũng là để hỏi chuyện này, lẽ nào ngài cũng không biết ư?” Trương Lão Quán nói, Tề Thiết Chủy mới bấm độn một chút, sai mấy anh thân binh lấy dao gạt hết đám tơ sâu ra, rồi tự mình bước vào xem xét, nói: “Đều đang đắp chăn cả, buổi tối chết trong lúc ngủ đây mà. Dặn xuống dưới phải nhớ kỹ đấy, tuyệt đối không được ngủ ở đây.” Nói rồi, đột nhiên ngửi thấy một mùi khen khét, ngẩng đầu lên mới thấy vài chiếc lán trước mặt đang cháy phừng phừng, khói đen bốc lên đến tận trời, bèn hỏi: “Sao thế?”
Trương Lão Quán thuật lại mệnh lệnh của Trương Khải Sơn một lượt, Tề Thiết Chủy tuy không tán thành, nhưng biết mình có nói cũng vô ích, lão già miền Đông Bắc này chẳng chịu nghe lời người khác nói đâu.
Lúc này, hắn cũng mới nhận ra, tất cả những cái xác đều là nằm sấp mà chết.
Trên mình những cái xác đều được đắp chăn bông, chắc là chết trong lúc ngủ, tư thế co quắp rất gượng gạo, nhìn kiểu nằm sấp này là biết không thoải mái tí nào, nhưng tất cả xác chết ở đây đều trong cùng một tư thế ấy. Rạch lớp áo trên lưng xác chết ra, ngoại trừ những vết hoen đang bắt đầu rữa ra từ bên trong nằm rải rác trên làn da khô đét ra, thì chẳng còn gì đặc biệt hết.
Tề Thiết Chủy bấm ngón tay tính toán một hồi, nói: “Những ai tuổi Rắn, tuổi Rồng, tuổi Khỉ, tuổi Hổ, tuổi Chó đều ra ngoài hết. Có ai tuổi Gà không?”
Mấy anh thân binh quay sang nhìn nhau, ai nấy đều lắc đầu. Tề Thiết Chủy bĩu môi, nghĩ bụng thôi mình tuổi Gà, để mình tự làm, rồi đeo găng tay, cẩn thận lật cái xác lên mặt trước.
Hắn cúi đầu nhìn, liền lạnh toát cả người, hắn nhận ra bộ dạng của cái xác này rõ ràng giống y hệt cái xác trong cỗ Tiêu tử quan, trạng thái cũng giống y hệt nhau, ngay cả cách mà hai cánh tay co quắp cũng giống hệt, đã hoàn toàn cứng ngắc.
Hắn kiểm tra suốt hồi lâu mà vẫn không có thu hoạch gì, trong miệng cái xác toàn là tơ sâu trắng ởn, cũng không biết liệu có phải lũ côn trùng này là nguyên nhân dẫn đến cái chết của những người này hay không. Nếu là vậy, rất có thể lũ côn trùng này có chứa một loại bệnh khuẩn hay chất kịch độc nào đó.
Tiếp tục tiến lên phía trước, chưa đi được mấy bước, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng “bịch” vang lên từ phía sau, như thể có vật gì đổ phịch xuống đất vậy. Quay lại nhìn, liền thấy cái xác vừa bị hắn lật lại bỗng dưng co giật kịch liệt, sau đó, cái xác cứng ngắc lật một cái… hình như còn định lật thêm nữa.
Tề Thiết Chủy mặt mũi tái mét, lắp ba lắp bắp định hét ầm lên, nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh nào.
Cái xác đó lại lật mình, lần này trông cứ như một con rùa lật mình vậy, khổ sở lật người lại, “bịch” một tiếng, quay trở lại nằm sấp trên giường.
Toàn bộ thân binh bên cạnh cất hết súng, nhanh tay rút quân đao ra. Tề Thiết Chủy vã cả mồ hôi lạnh, tự nói với mình: “Không được mê tín, không được mê tín, không phải quỷ nhập tràng.” Nhịp tim dần bình thường trở lại, hắn mới nói với Trương Lão Quán: “Đừng động vào nó, bên trong cơ thể mấy cái xác này có gì đó, chọc vào xác chết để nó chạy ra ngoài thì lại càng phiền đấy. Đến đây, giúp tôi lật thêm cái xác nữa đi.
Hắn đưa mắt nhìn một cái xác ông già ở bên cạnh, Trương Lão Quán bước tới, vừa mới động tay vào, thì thấy “cái xác” nọ bỗng dưng vùng bật dậy khỏi đám xác sâu, co cẳng chạy biến. Chạy được mấy bước, đẩy một tấm ván giường ra, để lộ một đường hầm mỏ thông xuống dưới ẩn dưới lòng sông, rồi nhảy tọt xuống đó.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chuyển ngữ: Vân Mộc
Ở Tương Tây, rất nhiều khi đơn vị tiền tệ trong lưu thông lại chính là thuốc phiện, bao nhiêu cuộc mua bán súng ống đạn dược với số lượng lớn đều dùng thuốc phiện để thanh toán, dân ở đây mê tít món này, nếu trên người mà không có tí thuốc phiện nào chứng tỏ nhất định là đã bị thằng khác cuỗm mất rồi. Trương Lão Quán nói: “Nhưng nơi này núi rừng hoang vắng, biết đi đâu mà tìm kẻ đã trộm đồ bây giờ?”
Trương Khải Sơn nói: “Cỗ xe lửa vừa hoạt động chẳng được mấy ngày, người chết thì lắm kẻ sống thì ít, những kẻ này trộm đồ một lần không xuể, chắc chắn còn quay lại vài lần nữa để lấy hết. Kẻ này cái gì cũng lấy cả, cái gì cũng thèm, có phần tham lam, trong mấy cái lán này chắc chắn vẫn còn chút đồ gì hắn chưa kịp khoắng hết. Châm lửa đi, chờ Bát gia xem xét xong xuôi, ta đốt sạch nơi này, để xem ai chạy đến đây trước tiên.”
Nói rồi, ông ta trỏ về phía vài vị trí, một vài thân binh đến đó chầu chực sẵn, Trương Khải Sơn nói tiếp: “Để ý mấy cửa hầm mỏ trên vách núi, nếu là thợ mỏ ở đây, tám chín phần mười là không đi trên mặt đất đâu.”
Nửa canh giờ sau, Tề Thiết Chủy mới từ dưới hầm mỏ chui lên trên, liền ngã vật ra đất, ngửa bụng lên trời thở hồng hộc, thân mình nhễ nhại mồ hôi lạnh đến nỗi thấm ướt cả cổ áo.
Trương Lão Quán đỡ hắn dậy, Tề Thiết Chủy mới hổn hển nói: “Tôi nói này Lão Quán, người Trương gia các ông có phải đều tuổi Khỉ hết không, leo trèo gì mà nhanh thế, làm ông đây theo phía sau, liều cả mạng cũng không theo nổi.”
“Thường ngày Bát gia phải luyện Ngũ cầm hí nhiều vào, hoặc là, đi theo Phật gia luyện binh cũng được, tay chân vững vàng hơn nhiều.” Trương Lão Quán cười nói, xem như là tử tế lắm rồi.
Tề Thiết Chủy đi được hai bước là chân run bắn cả lên, hồi ở Trường Sa hắn toàn ngồi xe kéo, đến chỗ Phật gia còn được anh chàng phụ tá cho xe đưa đón, kể từ khi thu nhận dăm đứa đệ tử là đã lâu lắm rồi không còn phải đến tận mấy mảnh ruộng để thu tô nữa. Quả thực dạo này rèn luyện quá ít, nhưng mà với cái kiểu leo trèo của bọn họ vừa rồi, đúng là chỉ có khỉ mới theo kịp mà.
Tề Thiết Chủy mới bước được vài bước đã thấy xác chết ngút cả tầm mắt, trong lòng phát hoảng, quay người thì lại chẳng thấy Trương Khải Sơn đâu, cũng không thấy viên sĩ quan phụ tá, đành phải chộp lấy Lão Quán nói: “Ông xem, quái thật đấy, sao bao nhiêu người lại chết hết ở đây thế nào?”
“Bát gia, Phật gia gọi ngài lên đây cũng là để hỏi chuyện này, lẽ nào ngài cũng không biết ư?” Trương Lão Quán nói, Tề Thiết Chủy mới bấm độn một chút, sai mấy anh thân binh lấy dao gạt hết đám tơ sâu ra, rồi tự mình bước vào xem xét, nói: “Đều đang đắp chăn cả, buổi tối chết trong lúc ngủ đây mà. Dặn xuống dưới phải nhớ kỹ đấy, tuyệt đối không được ngủ ở đây.” Nói rồi, đột nhiên ngửi thấy một mùi khen khét, ngẩng đầu lên mới thấy vài chiếc lán trước mặt đang cháy phừng phừng, khói đen bốc lên đến tận trời, bèn hỏi: “Sao thế?”
Trương Lão Quán thuật lại mệnh lệnh của Trương Khải Sơn một lượt, Tề Thiết Chủy tuy không tán thành, nhưng biết mình có nói cũng vô ích, lão già miền Đông Bắc này chẳng chịu nghe lời người khác nói đâu.
Lúc này, hắn cũng mới nhận ra, tất cả những cái xác đều là nằm sấp mà chết.
Trên mình những cái xác đều được đắp chăn bông, chắc là chết trong lúc ngủ, tư thế co quắp rất gượng gạo, nhìn kiểu nằm sấp này là biết không thoải mái tí nào, nhưng tất cả xác chết ở đây đều trong cùng một tư thế ấy. Rạch lớp áo trên lưng xác chết ra, ngoại trừ những vết hoen đang bắt đầu rữa ra từ bên trong nằm rải rác trên làn da khô đét ra, thì chẳng còn gì đặc biệt hết.
Tề Thiết Chủy bấm ngón tay tính toán một hồi, nói: “Những ai tuổi Rắn, tuổi Rồng, tuổi Khỉ, tuổi Hổ, tuổi Chó đều ra ngoài hết. Có ai tuổi Gà không?”
Mấy anh thân binh quay sang nhìn nhau, ai nấy đều lắc đầu. Tề Thiết Chủy bĩu môi, nghĩ bụng thôi mình tuổi Gà, để mình tự làm, rồi đeo găng tay, cẩn thận lật cái xác lên mặt trước.
Hắn cúi đầu nhìn, liền lạnh toát cả người, hắn nhận ra bộ dạng của cái xác này rõ ràng giống y hệt cái xác trong cỗ Tiêu tử quan, trạng thái cũng giống y hệt nhau, ngay cả cách mà hai cánh tay co quắp cũng giống hệt, đã hoàn toàn cứng ngắc.
Hắn kiểm tra suốt hồi lâu mà vẫn không có thu hoạch gì, trong miệng cái xác toàn là tơ sâu trắng ởn, cũng không biết liệu có phải lũ côn trùng này là nguyên nhân dẫn đến cái chết của những người này hay không. Nếu là vậy, rất có thể lũ côn trùng này có chứa một loại bệnh khuẩn hay chất kịch độc nào đó.
Tiếp tục tiến lên phía trước, chưa đi được mấy bước, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng “bịch” vang lên từ phía sau, như thể có vật gì đổ phịch xuống đất vậy. Quay lại nhìn, liền thấy cái xác vừa bị hắn lật lại bỗng dưng co giật kịch liệt, sau đó, cái xác cứng ngắc lật một cái… hình như còn định lật thêm nữa.
Tề Thiết Chủy mặt mũi tái mét, lắp ba lắp bắp định hét ầm lên, nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh nào.
Cái xác đó lại lật mình, lần này trông cứ như một con rùa lật mình vậy, khổ sở lật người lại, “bịch” một tiếng, quay trở lại nằm sấp trên giường.
Toàn bộ thân binh bên cạnh cất hết súng, nhanh tay rút quân đao ra. Tề Thiết Chủy vã cả mồ hôi lạnh, tự nói với mình: “Không được mê tín, không được mê tín, không phải quỷ nhập tràng.” Nhịp tim dần bình thường trở lại, hắn mới nói với Trương Lão Quán: “Đừng động vào nó, bên trong cơ thể mấy cái xác này có gì đó, chọc vào xác chết để nó chạy ra ngoài thì lại càng phiền đấy. Đến đây, giúp tôi lật thêm cái xác nữa đi.
Hắn đưa mắt nhìn một cái xác ông già ở bên cạnh, Trương Lão Quán bước tới, vừa mới động tay vào, thì thấy “cái xác” nọ bỗng dưng vùng bật dậy khỏi đám xác sâu, co cẳng chạy biến. Chạy được mấy bước, đẩy một tấm ván giường ra, để lộ một đường hầm mỏ thông xuống dưới ẩn dưới lòng sông, rồi nhảy tọt xuống đó.