Minh NGuyệt Đông cung,
Lãnh Nguyệt lặng lẽ nhìn ngắm thiếu niên đang say ngủ trong lòng mình, ánh mắt phức tạp. Ôn nhu vén lên một lọn tóc mềm mại, lại nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán nhỏ trắng noãn của ái nhân, sắc hoàng kim nơi đáy mắt của y ánh lên, khuôn mặt cũng trở nên kiên định hơn bao giờ hết. Chỉnh lại góc chăn bao bọc thân thể đơn bạc kia, y khẽ đứng dậy ly khai, gọi người hầu hạ khoác lên mình cổn bào Thái tử.
_ Ảnh Nhất, Ảnh Nhị, Ảnh Thất, bảo hộ tốt Tuệ vương.
_ Tuân mệnh.
Âm thanh mơ hồ hồi đáp lại từ khoảng không, Lãnh Nguyệt cũng yên tâm phần nào, dời bước thẳng tiến đến Càng Long cung.
Y đã quyết định.
……………………….
Giữa đại điện rộng lớn, Lãnh Nguyệt lặng lẽ quỳ. Trên long ỷ, Lãnh Minh là tức giận mà gầm lên.
_ NGƯƠI VỪA NÓI GÌ?
Ngược lại, Lãnh NGuyệt vẫn vô cùng trấn định, trầm ổn lập lại lời vừa mới nói.
_ Nhi Thần là nói, tuyệt đối sẽ không chấp nhận hôn sự cùng Nguyệt Hậu, hay bất kỳ nữ nhân nào khác. Thái tử phi của Nhi Thần, chỉ có thể là Thiên Đào.
Lãnh Minh tức giận hất tung mọi thứ trên thư trác, thở hổn hển, không thể tin được nhìn kẻ đang không biết trời cao đất rộng đang quỳ dưới kia.
_ Ngươi điên rồi, Thái tử, ngươi thật sự điên rồi!
Lãnh Nguyệt khẽ cười.
_ Nhi Thần không điên, Nhi thần biết mình đang làm gì.
Ánh mắt của Hoàng đế bỗng lóe lên một tia ngoan độc, lại nhẹ nhàng hỏi Lãnh NGuyệt.
_ Thái tử, ngươi có biết lời ngươi nói đồng nghĩa với điều gì không? NGươi nguyện ý từ bỏ tất cả, chỉ vì…y?
Lãnh Nguyệt cười khẽ.
_ Đối với Nhi Thần, nơi nào có Thiên Đào, nơi đó chính là Thiên hạ. Vì thế, Nhi Thần không từ bỏ gì cả, Phụ Hoàng.
_NGươi…
Sự im lặng đáng sợ kéo dài, trên môi Lãnh Nguyệt luôn khẽ mỉm cười. Đúng vậy, giang sơn có Thiên Đào, mới có thể là giang sơn của y.
Thân hình to lớn của Hoàng Đế thoáng run rẫy, sau lại đột ngột đứng dậy bước đến gần Lãnh Nguyệt. Không hề báo trước, Lãnh Minh tung một quyền nặng nề vào Lãnh NGuyệt.
_ Tỉnh lại đi Thái Tử! Trẫm phải làm cho ngươi tỉnh lại!
Từng quyền từng quyền nặng nề đánh lên cơ thể Lãnh Nguyệt, xong, y vẫn như cũ không hề cử động, cứ thế quỳ vững vàng như một ngọn núi bất định.
<>
Một ngụm máu tươi trào ra từ khóe miệng Lãnh Nguyệt, sắc mặt y cũng dần tái đi, mồ hôi từng hạt từng hạt lăn xuống. Xong y vẫn thanh thanh đạm đạm mỉm cười, ánh mắt kiên định.
_ Dù Phụ Hoàng có đánh chết Nhi Thần, vẫn sẽ không thay đổi được gì. Long thể ngàn vàng, thỉnh Phụ Hoàng đừng tức giận.
_ NGU NGỐC!
Hoàng Đế thở hổn hển, lại định đánh thêm một quyền. Ngay lúc này, một bóng người đột nhiên chạy đến ngăn cản Ngài lại.
_ Bệ hạ! Còn đánh nữa, Nguyệt nhi sẽ chết mất!
Nữ nhân gần như phát khóc, còn ai khác chính là Quỳnh hoa Hoàng hậu. Nghe cung nữ bẩm báo, đã dự cảm có chuyện chẳng lành. Thật không ngờ…Thái tử y lại cứng đầu như vậy…
_ Hoàng Hậu! Chớ ngăn cản Trẫm! Cần phải làm cho kẻ điên này thức tỉnh! Thức tỉnh!
Giằng co một lúc, cuối cùng Lãnh Minh cũng bình tĩnh lại. HOàng đế thất thần thả người trên Long ỷ, sắc mặt mệt mỏi. Hoàng Hậu khẽ đến cạnh bên Lãnh Nguyệt, dùng khăn lụa chùi đi vệt máu trên khóe môi y, lệ lại trào dâng.
_ Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, sao ngươi lại cố chấp như vậy? Đây không phải vận mệnh của ngươi…Nếu ngươi chọn Thiên Đào, sẽ làm trái ý trời, có thể sẽ trả giá bằng cả mạng sống của mình, ngươi có biết?.
_ Mẫu hậu, dù có phải nghịch Thiên, Nhi Thần vẫn không thay lòng.
Nói rồi y quỳ lạy hai người ba lạy.
_ Nhi Thần bất hiếu.
Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng hành lễ, rồi đứng dậy rời đi. Rời khỏi Càng Long điện, trong lòng y cũng lãnh đi vài phần. Có lẽ Phụ Hoàng cùng Mẫu hậu, cũng chỉ muốn tốt cho y. Nguyệt Hậu kia, cũng là một tài nữ hiếm có. Mẫu hậu có lẽ đã dốc nhiều sức lực tìm ra nàng, dung mạo cũng mang vài nét tương đồng cùng Thiên Đào, lại có thân phận vô cùng cao quý.
Xong nàng là nàng, Thiên Đào là Thiên Đào. Sao có thể lấy nhật nguyệt tráo đổi?
Vừa nghĩ, bước chân của y lại thêm vội vàng. Phải trở về bên cạnh Thiên Đào thôi. Không biết người kia tỉnh dậy mà không thấy y bên cạnh sẽ lại nháo đến mức nào.
_ Thái tử điện hạ, xin dừng bước.
Ngoài ý muốn, lúc này lại có người muốn cản bước y? Nhìn qua người nọ dung nhan tuyệt sắc, bạch phát tử mâu, phục sức hoa lệ, còn ai khác ngoài Nguyệt Hậu? Y thoáng nhíu mi, sắc mặt thâm trầm. Nào ngờ nữ nhân kia cũng chỉ lặng lẽ nhìn y, sau lại thoáng mỉm cười.
_ Điện hạ, Người sẽ không thú ta, đúng không?
Lãnh NGuyệt sửng sốt. Này thì nữ nhân này, lại có thể…thẳng thắng đến vậy?
_ Phải.
NGuyệt hậu sau nghe đáp án, thanh thanh đạm đạm thở dài, đôi tử mâu trong suốt khẽ nhìn sâu vào Lãnh Nguyệt.
_ Điện hạ đã có người trong lòng?
_ Phải.
Một nữ nhân lại mang cốt cách như vậy, thật khiến người yêu thích đi?
_ Người kia xinh đẹp hơn ta, tài đức hơn ta, địa vị tốt hơn ta sao?
_ Cũng không hẳn.
Nói đến đây Lãnh Nguyệt lại khẽ mỉm cười.
_ Chỉ vì y chính là y, là đủ rồi.
Nữ nhân thoáng đăm chiêu, rồi như nhận thức được một điều gì đó thú vị lắm, cũng khẽ mỉm cười.
_ Ra vậy, người đó chính là Tuệ vương, phải không?
Lãnh Nguyệt thật sự sửng sốt.
_ Phải.
Nữ nhân lại nghĩ nghĩ, lấy trong mình ra một chiếc chuông bằng bạch ngọc. Nàng cứ thế rung chiếc chuông vài lần, vậy nhưng không một âm thanh nào thoát ra từ chiếc chuông, vô cùng quỷ dị.
_ Điện hạ phải đi nhanh thôi, Tuệ vương đang gặp nguy hiểm.
Lãnh Nguyệt nhíu mi khó hiểu.
_ Bên ngoài cổng Càng long điện, có rất nhiều ngự binh đang trấn thủ, để ngăn cản điện hạ rời bước khỏi đây.
_ Nàng đang muốn nói điều gì?
Một ý nghĩ thoáng qua, Lãnh Nguyệt khẽ giật mình. Không thể nào là…?
_ Lần này nghịch Thiên ý, chỉ mong hai người có thể hạnh phúc bên nhau.
Nàng vừa dứt lời, một bóng trắng bất ngờ từ trên trời giáng xuống. Một thân bạch mao ánh lên ngũ sắc lộng lẫy, thân thể mềm mại, tỏa ra hào quang sáng ngời. Thần thú thiêng liêng khí thế dũng mãnh cư nhiên ngoan ngoãn phủ phục dưới chân Nguyệt Hậu.
_ Bạch kỳ lân, giúp ta việc này.
Nàng khẽ cuối người, nói nhỏ gì đó vào tai của thần thú. Con vật vừa nghe, khẽ gầm gừ vài tiếng, sau lại liếc nhìn về phía Lãnh Nguyệt. Đôi mắt ngọc bích yêu dị khẽ lộ vài tia tò mò hứng thú, lại như có như không mang ý cười. Lãnh Nguyệt ngây người. Sau đó, thần thú tiến đến bên cạnh Lãnh Nguyệt, khẽ khuỵu chân trước, ý bảo Lãnh Nguyệt cưỡi lên.
_ BẠch kỳ lân sẽ giúp điện hạ.
Lãnh Nguyệt thật sự bất ngờ, cảm thấy vô cùng bội phục trước nữ nhân này. Khẽ nhìn về phía nàng, tạ lễ.
_ Đa tạ.
Nói rồi y cưỡi lên Thần thú, con vật gầm lên một tiếng, phi nước đại lên không trung, rời khỏi Càn long điện, tiến về Đông cung.
Lãnh Nguyệt lòng như lửa đốt, dự cảm không lành. Chỉ mong, Đào nhi bình yên vô sự.
Lãnh Nguyệt lặng lẽ nhìn ngắm thiếu niên đang say ngủ trong lòng mình, ánh mắt phức tạp. Ôn nhu vén lên một lọn tóc mềm mại, lại nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán nhỏ trắng noãn của ái nhân, sắc hoàng kim nơi đáy mắt của y ánh lên, khuôn mặt cũng trở nên kiên định hơn bao giờ hết. Chỉnh lại góc chăn bao bọc thân thể đơn bạc kia, y khẽ đứng dậy ly khai, gọi người hầu hạ khoác lên mình cổn bào Thái tử.
_ Ảnh Nhất, Ảnh Nhị, Ảnh Thất, bảo hộ tốt Tuệ vương.
_ Tuân mệnh.
Âm thanh mơ hồ hồi đáp lại từ khoảng không, Lãnh Nguyệt cũng yên tâm phần nào, dời bước thẳng tiến đến Càng Long cung.
Y đã quyết định.
……………………….
Giữa đại điện rộng lớn, Lãnh Nguyệt lặng lẽ quỳ. Trên long ỷ, Lãnh Minh là tức giận mà gầm lên.
_ NGƯƠI VỪA NÓI GÌ?
Ngược lại, Lãnh NGuyệt vẫn vô cùng trấn định, trầm ổn lập lại lời vừa mới nói.
_ Nhi Thần là nói, tuyệt đối sẽ không chấp nhận hôn sự cùng Nguyệt Hậu, hay bất kỳ nữ nhân nào khác. Thái tử phi của Nhi Thần, chỉ có thể là Thiên Đào.
Lãnh Minh tức giận hất tung mọi thứ trên thư trác, thở hổn hển, không thể tin được nhìn kẻ đang không biết trời cao đất rộng đang quỳ dưới kia.
_ Ngươi điên rồi, Thái tử, ngươi thật sự điên rồi!
Lãnh Nguyệt khẽ cười.
_ Nhi Thần không điên, Nhi thần biết mình đang làm gì.
Ánh mắt của Hoàng đế bỗng lóe lên một tia ngoan độc, lại nhẹ nhàng hỏi Lãnh NGuyệt.
_ Thái tử, ngươi có biết lời ngươi nói đồng nghĩa với điều gì không? NGươi nguyện ý từ bỏ tất cả, chỉ vì…y?
Lãnh Nguyệt cười khẽ.
_ Đối với Nhi Thần, nơi nào có Thiên Đào, nơi đó chính là Thiên hạ. Vì thế, Nhi Thần không từ bỏ gì cả, Phụ Hoàng.
_NGươi…
Sự im lặng đáng sợ kéo dài, trên môi Lãnh Nguyệt luôn khẽ mỉm cười. Đúng vậy, giang sơn có Thiên Đào, mới có thể là giang sơn của y.
Thân hình to lớn của Hoàng Đế thoáng run rẫy, sau lại đột ngột đứng dậy bước đến gần Lãnh Nguyệt. Không hề báo trước, Lãnh Minh tung một quyền nặng nề vào Lãnh NGuyệt.
_ Tỉnh lại đi Thái Tử! Trẫm phải làm cho ngươi tỉnh lại!
Từng quyền từng quyền nặng nề đánh lên cơ thể Lãnh Nguyệt, xong, y vẫn như cũ không hề cử động, cứ thế quỳ vững vàng như một ngọn núi bất định.
<>
Một ngụm máu tươi trào ra từ khóe miệng Lãnh Nguyệt, sắc mặt y cũng dần tái đi, mồ hôi từng hạt từng hạt lăn xuống. Xong y vẫn thanh thanh đạm đạm mỉm cười, ánh mắt kiên định.
_ Dù Phụ Hoàng có đánh chết Nhi Thần, vẫn sẽ không thay đổi được gì. Long thể ngàn vàng, thỉnh Phụ Hoàng đừng tức giận.
_ NGU NGỐC!
Hoàng Đế thở hổn hển, lại định đánh thêm một quyền. Ngay lúc này, một bóng người đột nhiên chạy đến ngăn cản Ngài lại.
_ Bệ hạ! Còn đánh nữa, Nguyệt nhi sẽ chết mất!
Nữ nhân gần như phát khóc, còn ai khác chính là Quỳnh hoa Hoàng hậu. Nghe cung nữ bẩm báo, đã dự cảm có chuyện chẳng lành. Thật không ngờ…Thái tử y lại cứng đầu như vậy…
_ Hoàng Hậu! Chớ ngăn cản Trẫm! Cần phải làm cho kẻ điên này thức tỉnh! Thức tỉnh!
Giằng co một lúc, cuối cùng Lãnh Minh cũng bình tĩnh lại. HOàng đế thất thần thả người trên Long ỷ, sắc mặt mệt mỏi. Hoàng Hậu khẽ đến cạnh bên Lãnh Nguyệt, dùng khăn lụa chùi đi vệt máu trên khóe môi y, lệ lại trào dâng.
_ Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, sao ngươi lại cố chấp như vậy? Đây không phải vận mệnh của ngươi…Nếu ngươi chọn Thiên Đào, sẽ làm trái ý trời, có thể sẽ trả giá bằng cả mạng sống của mình, ngươi có biết?.
_ Mẫu hậu, dù có phải nghịch Thiên, Nhi Thần vẫn không thay lòng.
Nói rồi y quỳ lạy hai người ba lạy.
_ Nhi Thần bất hiếu.
Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng hành lễ, rồi đứng dậy rời đi. Rời khỏi Càng Long điện, trong lòng y cũng lãnh đi vài phần. Có lẽ Phụ Hoàng cùng Mẫu hậu, cũng chỉ muốn tốt cho y. Nguyệt Hậu kia, cũng là một tài nữ hiếm có. Mẫu hậu có lẽ đã dốc nhiều sức lực tìm ra nàng, dung mạo cũng mang vài nét tương đồng cùng Thiên Đào, lại có thân phận vô cùng cao quý.
Xong nàng là nàng, Thiên Đào là Thiên Đào. Sao có thể lấy nhật nguyệt tráo đổi?
Vừa nghĩ, bước chân của y lại thêm vội vàng. Phải trở về bên cạnh Thiên Đào thôi. Không biết người kia tỉnh dậy mà không thấy y bên cạnh sẽ lại nháo đến mức nào.
_ Thái tử điện hạ, xin dừng bước.
Ngoài ý muốn, lúc này lại có người muốn cản bước y? Nhìn qua người nọ dung nhan tuyệt sắc, bạch phát tử mâu, phục sức hoa lệ, còn ai khác ngoài Nguyệt Hậu? Y thoáng nhíu mi, sắc mặt thâm trầm. Nào ngờ nữ nhân kia cũng chỉ lặng lẽ nhìn y, sau lại thoáng mỉm cười.
_ Điện hạ, Người sẽ không thú ta, đúng không?
Lãnh NGuyệt sửng sốt. Này thì nữ nhân này, lại có thể…thẳng thắng đến vậy?
_ Phải.
NGuyệt hậu sau nghe đáp án, thanh thanh đạm đạm thở dài, đôi tử mâu trong suốt khẽ nhìn sâu vào Lãnh Nguyệt.
_ Điện hạ đã có người trong lòng?
_ Phải.
Một nữ nhân lại mang cốt cách như vậy, thật khiến người yêu thích đi?
_ Người kia xinh đẹp hơn ta, tài đức hơn ta, địa vị tốt hơn ta sao?
_ Cũng không hẳn.
Nói đến đây Lãnh Nguyệt lại khẽ mỉm cười.
_ Chỉ vì y chính là y, là đủ rồi.
Nữ nhân thoáng đăm chiêu, rồi như nhận thức được một điều gì đó thú vị lắm, cũng khẽ mỉm cười.
_ Ra vậy, người đó chính là Tuệ vương, phải không?
Lãnh Nguyệt thật sự sửng sốt.
_ Phải.
Nữ nhân lại nghĩ nghĩ, lấy trong mình ra một chiếc chuông bằng bạch ngọc. Nàng cứ thế rung chiếc chuông vài lần, vậy nhưng không một âm thanh nào thoát ra từ chiếc chuông, vô cùng quỷ dị.
_ Điện hạ phải đi nhanh thôi, Tuệ vương đang gặp nguy hiểm.
Lãnh Nguyệt nhíu mi khó hiểu.
_ Bên ngoài cổng Càng long điện, có rất nhiều ngự binh đang trấn thủ, để ngăn cản điện hạ rời bước khỏi đây.
_ Nàng đang muốn nói điều gì?
Một ý nghĩ thoáng qua, Lãnh Nguyệt khẽ giật mình. Không thể nào là…?
_ Lần này nghịch Thiên ý, chỉ mong hai người có thể hạnh phúc bên nhau.
Nàng vừa dứt lời, một bóng trắng bất ngờ từ trên trời giáng xuống. Một thân bạch mao ánh lên ngũ sắc lộng lẫy, thân thể mềm mại, tỏa ra hào quang sáng ngời. Thần thú thiêng liêng khí thế dũng mãnh cư nhiên ngoan ngoãn phủ phục dưới chân Nguyệt Hậu.
_ Bạch kỳ lân, giúp ta việc này.
Nàng khẽ cuối người, nói nhỏ gì đó vào tai của thần thú. Con vật vừa nghe, khẽ gầm gừ vài tiếng, sau lại liếc nhìn về phía Lãnh Nguyệt. Đôi mắt ngọc bích yêu dị khẽ lộ vài tia tò mò hứng thú, lại như có như không mang ý cười. Lãnh Nguyệt ngây người. Sau đó, thần thú tiến đến bên cạnh Lãnh Nguyệt, khẽ khuỵu chân trước, ý bảo Lãnh Nguyệt cưỡi lên.
_ BẠch kỳ lân sẽ giúp điện hạ.
Lãnh Nguyệt thật sự bất ngờ, cảm thấy vô cùng bội phục trước nữ nhân này. Khẽ nhìn về phía nàng, tạ lễ.
_ Đa tạ.
Nói rồi y cưỡi lên Thần thú, con vật gầm lên một tiếng, phi nước đại lên không trung, rời khỏi Càn long điện, tiến về Đông cung.
Lãnh Nguyệt lòng như lửa đốt, dự cảm không lành. Chỉ mong, Đào nhi bình yên vô sự.