Trái tim Sắt Sắt giây phút này vô cùng hỗn loạn, nàng nằm trên giường, trở mình qua lại mãi mà không tài nào chợp mắt được. Giờ nàng thực sự có chút hối hận vì mình đã ép hết Hải Đường Túy ra. Nếu không, nàng có thể ngủ một giấc, và khi thức giấc sáng mai nàng có thể quên hết mọi chuyện. Đến tận khi trời gần sáng, Sắt Sắt mới mệt quá mà từ từ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, thì trời đã quá trưa. Sắt Sắt hoang mang ngồi dậy, không ngờ mình lại ngủ dậy muộn thế. Chải đầu rửa mặt xong, đang định ăn cơm, Sắt Sắt liền thấy Phong Tường Nhi đẩy rào bước vào, trên mặt mang nụ cười bí hiểm. Nàng ta không nói gì, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trước mặt Sắt Sắt, hai tay chống má, chớp mắt nhìn Sắt Sắt từ trái sang phải.
Sắt Sắt bị nàng ta nhìn đến mức khó chịu, liền hỏi: “Tường Nhi, cô sao thế? Mặt ta có gì à?”
Phong Tường Nhi vẫn nhìn nàng cười tinh nghịch nói: “Theo ta thấy, những người phụ nữ có niềm vui đều rất hạnh phúc xinh đẹp, nhưng sao ta thấy giữa hai lông mày cô lại có chút buồn rầu nhỉ? Lẽ nào đêm qua Lầu chủ chưa cố gắng hết sức sao?”
Sắt Sắt đang định gắp thức ăn, thấy thế liền đập mạnh đôi đũa xuống bàn, tức giận nói: “Phong Tường Nhi, cô còn nói bậy bạ nữa, để xem ta có xé rách miệng cô ra không?”
Chẳng trách Vân Khinh Cuồng gọi cô ta là yêu nữ, những lời như thế mà cô ta cũng nói ra được.
“Ta nói bậy gì chứ? Lầu chủ xưa nay rất nghiêm cẩn với nữ sắc, vậy mà tối qua lại ôm cô rời đi trước mặt bàn dân thiên hạ, cô không biết mọi người kinh hoàng tới mức nào đâu. Mọi người trong thôn trang đều vui chết đi được, suýt nữa thì đốt pháo hoa ăn mừng ấy chứ. Mọi người ai cũng mong cô sớm sinh một Thiếu chủ nhân cho chúng ta đấy.” Phong Tường Nhi nghiêm túc nói.
Sắt Sắt nghe vậy đột nhiên vô cùng xấu hổ. Nếu một mình Phong Tường Nhi nghĩ vậy còn đỡ, đằng này người cả thôn đều cho rằng nàng là người của Minh Xuân Thủy rồi. Nếu là thật cũng chẳng sao, đằng này, trong lòng nàng như có cái gai, không ngừng đâm vào trái tim nàng vô cùng đau đớn.
“Tường Nhi, đừng nói bậy nữa. Cô không biết Lầu chủ của cô đã từng chờ đợi một người con gái hay sao?” Sắt Sắt hỏi.
Phong Tường Nhi nghe vậy, mở to hai mắt, chỉ vào Sắt Sắt cười nói: “Thảo nào cô không vui, hóa ra là cô đang ghen à. Cô cũng biết là “đã từng” rồi, việc đã qua thì còn để ý làm gì. Bây giờ người mà Lầu chủ yêu không phải là cô sao? Hơn nữa lúc còn trẻ, ai mà chẳng từng mê đắm một người trong mộng chứ, lẽ nào cô không có ư?”
Lời của Phong Tường Nhi khiến Sắt Sắt chìm trong im lặng. Phải, nàng cũng từng có, lúc nhỏ là sự nhớ thương như có như không với Dạ Vô Yên, tuy không phải là tình yêu sâu sắc, nhưng cũng coi như là có tình cảm. Hơn nữa, nàng đã từng lấy người khác, dẫu chưa từng thất thân với Dạ Vô Yên, và nàng thuộc tuýp người phóng khoáng, chưa bao giờ coi chuyện hôn nhân đó là thứ khiến nàng vướng bận trong lòng, nhưng trên danh nghĩa, nàng cũng từng có một đời chồng. Minh Xuân Thủy không hề để ý tới quá khứ của nàng, vậy sao nàng lại đòi hỏi Minh Xuân Thủy phải là một trang giấy trắng?
Hơn nữa đêm qua chàng đã nói rồi, vì trong lòng chàng có nàng, vì vậy chàng không chờ đợi người con gái mà chàng không bao giờ có thể chờ được kia nữa. Nghĩ thông suốt được điều này, nỗi đau đớn trong lòng Sắt Sắt cũng dần được hóa giải.
Phong Tường Nhi thấy nàng không còn chau mày nữa, liền khẽ cười nói: “Như thế này mới phải chứ, cứ chau mày khổ sở thì làm sao tham gia lễ hội đốt lửa đêm nay?”
“Đêm nay còn lễ hội đốt lửa ư?” Sắt Sắt ngước mắt hỏi.
“Đúng thế, đây còn là một lễ hội cực kỳ quan trọng nữa. Đêm nay ta tới tìm cô, cô nhớ trang điểm cho đẹp đấy.” Phong Tường Nhi nói rồi, liền mang theo nụ cười bí hiểm mà bỏ đi.
Một lát sau, Tiểu Thoa và Trụy Tử ôm rất nhiều quần áo trang sức tới, không giải thích gì, bắt đầu trang điểm cho Sắt Sắt.
“Tiểu Thoa, Trụy Tử, làm gì vậy, ta thế này chẳng phải tốt rồi sao? Phải trang điểm làm gì chứ?” Sắt Sắt chau mày hỏi.
“Giang cô nương, lễ hội đốt lửa đêm nay đặc biệt hơn mọi lần, cô không thể cứ để nguyên khuôn mặt mộc thế này được, phải trang điểm cho xinh đẹp chứ.” Trụy Tử khẽ cười nói.
Hai người tay chân lanh lẹ, một lát sau đã búi kiểu tóc lưu vân rất đẹp cho Sắt Sắt. Kiểu tóc này cuộn như làn mây, nhìn rất sinh động uyển chuyển mà lại đơn giản thanh tao. Tiểu Thoa chọn một chiếc trâm màu xanh ngậm tuyết cài lên mái tóc Sắt Sắt, nhìn càng thêm uyển chuyển. Trụy Tử nhanh chóng mang lại bộ y phục đỏ và tấm màu khói xanh nhẹ mặc cho Sắt Sắt.
Trang điểm ăn mặc như vậy, nhìn Sắt Sắt thật cao nhã mà thanh tú, trong sự thuần khiết lại mang vẻ kiều diễm lạnh lùng.
“Bây giờ có lẽ nên nói cho ta biết lễ hội đốt lửa đêm nay quan trọng đến thế nào rồi chứ?” Sắt Sắt nhướng mày hỏi.
Tiểu Thoa mỉm cười nói: “Hôm nay là ngày lễ của tộc Ô Mặc chúng ta, mọi người đều ăn mặc rất đẹp, em và Trụy Tử cũng thế, đều phải trang điểm cả.”
Côn Luân Nô bọn họ là người của tộc Ô Mặc, những dân tộc này thường có những phong tục kỳ quái, có lẽ đúng là ngày lễ của bọn họ thật
Tiểu Thoa nói rồi, liền cùng Trụy Tử thay áo, có điều họ mặc trang phục của tộc Ô Mặc.
Màn đêm vừa buông xuống, Phong Tường Nhi liền dẫn theo rất nhiều cô gái tới gọi Sắt Sắt. Sắt Sắt nhanh chóng dẫn Tiểu Thoa và Trụy Tử đi theo bọn họ ra khoảnh đất trống ngoài thôn trang. Vẫn là nơi hằng ngày đốt lửa, nhưng hôm nay có chút gì đó khác lạ. Vì mọi ngày, mọi người đốt lửa vui chơi là để xua tan mệt nhọc sau một ngày làm lao động, trên người họ thậm chí vẫn mặc bộ đồ lúc làm việc chưa kịp thay ra. Nhưng đêm nay, trai gái trong thôn đều mặc những bộ quần áo dân tộc mới, các cô gái thậm chí còn cài trâm vàng, trâm bạc trên đầu ai cũng đều trang điểm cẩn thận.
Trong gió văng vẳng tiếng đàn, nghe uyển chuyển thiết tha.
“Rốt cuộc là ngày lễ gì vậy?” Sắt Sắt nghi hoặc hỏi.
Phong Tường Nhi nheo mắt cười nói: “Hôm nay là ngày lễ chọn ý trung nhân mỗi năm một lần của tộc Ô Mặc. Tộc người bọn họ theo chế độ một vợ một chồng, rất thận trọng trong việc chọn phu thê, chỉ khi nào chính hai người nam nữ đó đồng ý mới được kết thành hôn sự, vì thế, liền có một ngày công khai chọn bạn như thế này.”
Sắt Sắt ngẩn người, nàng đã từng nghe nói có một số dân tộc có những phong tục kỳ quái, họ không theo lệnh phụ mẫu, theo lời mai mối, mà tự mình chọn ý trung nhân mà mình ngưỡng mộ qua việc ca hát, nhảy múa, ném tú cầu. Phong tục như vậy khiến Sắt Sắt rất ngưỡng mộ, ai mà không muốn lấy được một người mà mình yêu thương cơ chứ?
“Trụy Tử, Tiểu Thoa, nếu ngày lễ của tộc Ô Mặc, vậy thì ta về đây.” Sắt Sắt cười khẽ nói. Nàng không phải là người của tộc Ô Mặc, vậy nàng đến đây làm gì?
Tiểu Thoa và Trụy Tử thấy vậy liền nói: “Giang cô nương, về làm gì, ở đây náo nhiệt thế này, xem một lát đi đã.”
Phong Tường Nhi quay đầu lườm nàng, cười nói hùa vào: “Cô sợ gì chứ, cô không phải người của tộc Ô Mặc, không ai chọn cô đâu. Đừng đi vội, ở đây xem năm nay ta có tóm được gã Vân điên không?”
Tường Nhi nói rồi liền tuột giày dưới chân, đi chân trần tới nhảy bên đống lửa, trong tay nàng ta còn cầm theo một quả tú cầu.
“Năm nay? Trước đây Tường Nhi đã chọn Vân Khinh Cuồng rồi sao?” Sắt Sắt tò mò hỏi.
Tiểu Thoa khẽ cười đáp: “Tường Nhi cô nương đã chọn Vân Khinh Cuồng ba năm liền rồi, nhưng năm nào cũng bị cự tuyệt. Có điều Tường Nhi cô nương không tức giận, xem xem, năm nay lại chọn rồi.”
“Vân Khinh Cuồng cự tuyệt ư?” Sắt Sắt chau mày, thực ra nàng thấy Tường Nhi và Vân Khinh Cuồng thực ra rấ xứng đôi.
Trụy Tử gật đầu, đột nhiên trong đám người có tiếng đàn ông nói: “Cuồng Y ở kia kìa!”
Sắt Sắt nhìn theo hướng tay chỉ, quả nhiên thấy Vân Khinh Cuồng mặc bộ đồ dân tộc, hắn nấp trong đám người, nhưng rõ ràng đã bị Phong Tường Nhi phát hiện. Phong Tường Nhi vừa nhảy múa, vừa đi về phía hắn. Theo lời Trụy Tử và Tiểu Thoa nói, chỉ cần những ai chưa thành thân đều phải tham gia. Vân Khinh Cuồng cho dù không tình nguyện, nhưng bắt buộc phải tới.
Quả nhiên, chỉ thấy tú cầu trong tay Phong Tường Nhi ném ra liền bay thẳng về phía Vân Khinh Cuồng, mọi người chăm chú nhìn, đã thấy quả cầu rơi ngay vào lòng hắn.
Theo Tiểu Thoa nói, nếu người bị ném trúng không bằng lòng, có thể ném trả lại. Vân Khinh Cuồng đã ném trả lại ba lần rồi. Nếu là các cô gái khác, e rằng bị cự tuyệt một lần, thì lần sau sẽ không ném cho hắn nữa. Thật hiếm có khi Phong Tường Nhi đã ném cho hắn tới bốn lần. Lúc này ngay đến Sắt Sắt cũng không khỏi thầm lo lắng thay cho Phong Tường Nhi, trong lòng thầm mong Vân Khinh Cuồng sẽ nhận tú cầu của nàng ta.
Điều khiến Sắt Sắt vui mừng là, lần này Vân Khinh Cuồng nắm lấy tú cầu của Tường Nhi mà không ném trả lại nữa. Hắn còn cầm tú cầu của Tường Nhi, tới trước mặt nàng ta, đôi mắt đào hoa liền nhìn chăm chú vào Phong Tường Nhi, rồi đột nhiên hắn khom lưng, bế bổng Phong Tường Nhi lên.
Mọi người đều không khỏi vui mừng ồ lên, xem ra lần này Phong Tường Nhi được toại nguyện rồi. Nhưng không ai ngờ rằng, Phong Tường Nhi đột nhiên vung lên một nắm thuốc bột lên người Vân Khinh Cuồng, rồi trượt từ từ trong vòng tay hắn xuống.
Nàng ta cong môi nói một cách hậm hực: “Gã Vân điên, ta ném tú cầu suốt bốn năm cho chàng, chàng đúng là vớ bỡ, chàng cho rằng mình nhận tú cầu rồi thì ta sẽ chấp nhận chàng ư? Chàng thử ném tú cầu cho ta bốn năm xem.” Nói rồi, nàng ta bỏ đi nhanh như gió. Chỉ còn lại Vân Khinh Cuông đứng ngây ra đó, cũng không biết Phong Tường Nhi đã bỏ thuốc độc gì khiến cho chân tay hắn tê dại.
Sắt Sắt nhếch môi, không nhịn được bật cười thành tiếng, cặp đôi này đúng thật là oan gia.
Đúng lúc này, Sắt Sắt đột nhiên nghe tiếng tiêu bay bổng dÂu Dương truyền lại trong màn đêm. Tiếng tiêu da diết, khúc nhạc quyến luyến, Sắt Sắt liền biết đó chính là khúc “Phượng cầu Hoàng”.
Đám người đang náo nhiệt lập tức chìm trong thinh lặng, chỉ thấy mọi người đều tự lui ra, Minh Xuân Thủy đang cầm ngọc tiêu thổi, cổ tay chàng có treo một quả tú cầu màu đỏ rực rỡ. Chàng đang chầm chậm bước tới.
“Lầu chủ cũng tới rồi, Lầu chủ chưa bao giờ tham gia cả, lẽ nào…” Một cô nương đứng cạnh vừa khẽ nói, vừa đưa ánh mắt về phía Sắt Sắt.
“Phải đó, Lầu chủ muốn vị cô nương này làm thê tử suốt đời của người thật sao?!” Một cô gái khác nói cực kỳ u oán, đôi mắt đen láy ánh lên cái nhìn ngưỡng mộ.
Bọn họ vốn cho rằng Minh Xuân Thủy chỉ có tình cảm nhất thời với Sắt Sắt, nhưng nếu trong buổi lễ hội đốt lửa hôm nay người quyết định ném tú cầu, có nghĩa là sẽ muốn làm thê tử suốt đời. Côn Luân Nô bọn họ suốt đời chỉ có hai người, một khi đã định tình vào ngày lễ hội đốt lửa, có nghĩa là sẽ nắm tay nhau đến đầu bạc răng long, sinh tử không rời, bên nhau suốt kiếp. Cả đời sẽ không bao giờ chia lìa.
Sắt Sắt đứng đó, nghe những người xung quanh nhắc đến những từ: suốt đời suốt kiếp chỉ có hai người, nàng thực sự ngây người, ánh mắt chăm chú nhìn Minh Xuân Thủy đang chầm chậm bước tới. Hôm nay chàng không còn mặc áo trắng nữa, mà mặc chiếc áo hoa màu đỏ rực rỡ, vạt áo nơi ống tay thêu từng đóa mặc liên nở rộ. Gió đêm thổi tới cuốn tung đóa mặc liên ở vạt áo chàng lên, mặc liên lạnh lùng dập dờn không ngớt, chân thực đến nỗi dường như có thể ngửi thấy hương hoa.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Minh Xuân Thủy đầy ắp nhu tình, thứ tình cảm dịu dàng và mối thâm tình quyến luyến trong tiếng tiêu hòa quyện vào nhau, quấn quít ùa tới bên tai Sắt Sắt, dịu dàng ôm ấp trái tim nàng. Sắt Sắt muốn cất chân lên, nhưng dưới gót chân dường như đã bị biết bao sợi tơ níu lại, khiến nàng không thể nào bước rời đi được, mà chỉ có thể đứng đó nhìn chàng tiến lại mỗi lúc một gần.
Xung quanh lúc này hoàn toàn chìm đắm trong tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi gần như Sắt Sắt có thể nghe thấy cả tiếng đập của trái tim mình. Thấp thoáng thấy ống tay áo Minh Xuân Thủy vung lên, quả tú cầu lớn mang theo hương thơm như có mắt nhẹ rơi vào lòng Sắt Sắt. Có lẽ hạnh phúc tới quá bất ngờ, hoặc có lẽ nàng bị chấn động quá, nên theo bản năng của người luyện võ, Sắt Sắt liền vọt lên, tú cầu rơi vào khoảng không, bay sượt qua người Sắt Sắt.
Xung quanh nổi lên những tiếng thở dài, Lầu chủ ném tú cầu vốn đã khiến họ kinh ngạc lắm rồi, không ngờ tú cầu đó lại bị nàng né tránh. Kinh ngạc thì có kinh ngạc, nhưng không ai dám nói gì, tất cả đều bụm miệng, ngây người nhìn tú cầu mà Lầu chủ tôn quý của họ ném ra bị cô gái này từ chối.
Ánh mắt Minh Xuân Thủy thâm trầm, chàng nhẹ nở nụ cười, không hề tức giận, giơ tay khẽ giật, quả tú cầu đó như có mắt liền vòng lại quấn lấy vào người Sắt Sắt như du long từng vòng quấn chặt lấy nàng. Lúc này mọi người mới nhìn rõ, trên quả tú cầu của Minh Xuân Thủy còn có một dải lụa đỏ. Một đầu của dải lụa vẫn nằm trong tay Minh Xuân Thủy.
Tất cả nam nữ ở Xuân Thủy Lầu lần đầu tiên thấy tú cầu gắn thêm dải lụa. Ai nấy đều vô cùng khâm phục, xem ra Lầu chủ nhất định phải có được cô gái này rồi, nhưng cách này mà Lầu chủ cũng nghĩ ra được. Họ không ngừng thi xuýt xoa, sao trước đây mình ngốc thế, sao không biết làm một quả tú cầu có sợi dây lụa để chỉ cần nhẹ quấn một cái, xem cô gái nào còn thoát được.
Sắt Sắt quả nhiên không chạy thoát, tấm eo thon đã bị sợi lụa đỏ quấn chặt, quả tú cầu cũng treo ngay trước ngực. Đống lửa lớn cháy rực chiếu soi dung nhan yêu kiều của nàng, thực không thể tả hết vẻ đẹp khiến người khác phải động lòng đó.
Tiếng tiêu nhẹ nhàng, quấn quít, quyến luyến vang lên những nốt nhạc cuối cùng, Minh Xuân Thủy bỏ cây tiêu xuống, chầm chậm tiến lại gần nàng. Từng bước từng bước, hơi thở của chàng bao trùm lấy nàng, mang theo sự ấm áp mê hoặc.
Sắt Sắt đã tỉnh táo hơn sau sự kinh ngạc ban đầu, nàng ngước mắt, nhìn chàng đang càng lúc càng lại gần mình.
Nàng nhớ lại những lần họ gặp nhau: sự ranh mãnh của chàng khi trêu ghẹo nàng ở Tuyền Cơ Phủ; lúc gặp mặt ở Lâm Giang Lầu, sự ăn ý của chàng và nàng khi cầm tiêu hợp tấu, sự mạnh mẽ hiên ngang khi cùng đối cờ; khi Mẫu thân nàng qua đời, chàng đã mang lại cho nàng sự ấm áp chở che; sự điềm tĩnh ung dung của chàng khi đối phó với gió bão trên biển. Tuy không phải lần gặp gỡ nào cũng vui vẻ, ví như lần giải mị dược và nụ hôn trên đảo khiến nàng rất thất vọng. Nhưng nàng không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mặt đã khiến nàng hoàn toàn chấn động.
Sự hài hước, ung dung, phóng khoáng, giảo hoạt, bình tĩnh, bá khí của chàng, thậm chí cả sự vô lại của chàng… tất cả đều khiến trái tim nàng chấn động. Nhưng lúc này đây nàng chỉ nhìn thấy sự chiều chuộng và nhu tình trong đôi mắt đen sâu thẳm của chàng, và cả hình bóng của nàng nữa.
“Đây đều là thật ư?” Nàng hỏi, tình yêu của chàng là thật ư?
Chàng cúi người, bàn tay to lớn khẽ khép lại, nắm chặt những ngón tay ngọc ngà của nàng, môi chàng khẽ nhếch lên thành một đường cong tuyệt mỹ, khẽ dùng lực, nàng liền rơi vào vòng tay ấm áp của chàng.
“Là thật!” Thanh âm của chàng vang trên đỉnh đầu nàng, chắc nịch mà kiên định, từng lời từng chữ đi thẳng vào trái tim nàng.
“Chúc mừng Lầu chủ, chúc mừng Lầu chủ phu nhân!” Những lời chúc mừng không ngừng vang lên bên tai. Tuy có rất nhiều cô nương nhìn Sắt Sắt bằng con mắt ngưỡng mộ và đố kị, nhưng họ vẫn vui mừng vì Lầu chủ cuối cùng đã có được mỹ nhân.
Tiếng chiêng trống lập tức nổi lên, mọi người nhanh chóng vây quanh họ tưng bừng nhảy múa.
Đêm về khuya, ánh trăng càng trở nên tuyệt đẹp.
Minh Xuân Thủy đưa Sắt Sắt đi qua đám đông thẳng về nơi ở của mình phía sau thôn. Trái tim Sắt Sắt có chút hoang mang, lúc này nàng mới biết câu nói đêm qua của chàng “dẫu sao nàng cũng không còn ở đây lâu nữa” là có ý gì. Hóa ra, chàng muốn nàng ở cùng chàng, ở cùng trong ngôi lầu nhỏ của chàng.
“Thiếp có thể không ở cùng chàng được không?” Nàng thấp giọng khẽ hỏi. Tuy lúc trước nàng là Thứ phi của Dạ Vô Yên, nhưng ngoài đêm giải mị dược ra, nàng thực ra vẫn chẳng khác gì thiếu nữ. Bây giờ đột nhiên muốn nàng phải ở cùng phòng với một người đàn ông, trong lòng nàng quả thực không quen ngay được, dù người đàn ông đó là người mà nàng yêu thương.
Minh Xuân Thủy nghe thấy sự bất an trong lời nói của Sắt Sắt liền ôm lấy eo thon của nàng, dịu dàng nói: “Nàng đã nhận tú cầu nghĩa là nàng đã là thê tử của ta, lẽ nào còn muốn ở một mình ư? Tiêm Tiêm công tử vốn không biết sợ hãi điều gì, nàng giờ lại biết sợ rồi sao?”
Chàng cười thầm rồi cúi người, ôm eo Sắt Sắt, bế nàng về “Trích Nguyệt Lầu”. Sắt Sắt bị chàng trêu ghẹo nên có phần xấu hổ, dựa vào trong lòng chàng, ngửi mùi hương trúc thơm dịu dàng toát ra từ cơ thể chàng, trái tim nàng dần trở nên mê loạn.
Tấm áo bào dài tung bay, theo bước chân chàng phấp phới trong gió đêm. Bóng chàng phiêu diêu, xuyên qua đám hoa cỏ, đi lướt qua Yên Ba Hồ, bước lên bậc thang, tới tẩm cư của chàng.
Tẩm cư của Minh Xuân Thủy rất gọn gàng thanh nhã, tấm thảm đỏ rực trên nền nhà khiến cả căn phòng vừa lãng mạn lại vừa tao nhã, tấm màn trắng như tuyết được móc âu vàng như những đám mây phiêu bồng nơi tiên cảnh.
Chàng ôm lấy nàng, chầm chậm bước vào sâu trong phòng, tấm màn trướng bằng vải sa như đám mây ngăn cách họ với thế giới bên ngoài, và lúc ấy dường như trên đời này chỉ có chàng và nàng vậy.
Chiếc giường lớn bằng gỗ nam mộc trổ hoa hiện ra trước mắt, rủ trên đó là tấm màn đỏ rực, đầu giường có đặt một chiếc bàn bằng gỗ lim đỏ, trên đó có giá nến long phượng, ánh nến nhấp nháy như nhảy nhót vui mừng.
Vén tấm màn đỏ lên, chỉ thấy chiếc khăn thêu uyên ương hỉ thúy được gấp gọn gàng đặt đó, trái tim Sắt Sắt lúc này cũng như ngọn nến trên bàn, nhảy nhót mãi không yên.
Minh Xuân Thủy khẽ đặt Sắt Sắt xuống giường, trong phòng yên tĩnh, hai người đều có thể nghe rõ tiếng tim nhau đang đập cuồng loạn. Qua chiếc mặt nạ Sắt Sắt chăm chú nhìn vào ánh nhìn thâm tình trong đôi mắt đen của Minh Xuân Thủy.
“Thiếp muốn nhìn thấy chàng.” Tay nàng vuốt ve chiếc mặt nạ, lướt trên những đường nét hoa văn tinh xảo, dịu dàng nói.
Minh Xuân Thủy thoáng chần chừ, đôi mắt đen láy ánh lên những tia nhìn phức tạp, chàng ôm chặt Sắt Sắt trong lòng, cười khẽ nói: “Sao hả, nàng sợ ta xấu xí ư?”
Sắt Sắt tựa vào lòng chàng, khẽ cười nói: “Nếu thiếp lấy người vì tướng mạo, sao lại đồng ý chứ. Thiếp chỉ muốn xem phu quân của thiếp trông như thế nào, như thế cũng không được sao?”
Minh Xuân Thủy cúi xuống, trong đôi mắt trong veo của nàng, chàng nhìn thấy sự chờ đợi thiết tha. Chàng chưa bao giờ nhìn thấy nàng mong chờ như thế, xưa nay nàng đều rất lãnh đạm, dường như không có chuyện gì có thể làm vướng bận lòng nàng. Thật hiếm khi nàng mong mỏi thế này, chàng thực sự không nhẫn tâm cự tuyệt, chàng gần như đã quyết định gỡ mặt nạ xuống rồi. Nhưng chàng bỗng nhận thức được hậu quả của việc này rất nhanh. Hậu quả đó là thứ mà bây giờ chàng không thể dàn xếp được. Chàng lúc này quyết phải nhẫn tâm không thể yếu mềm, liền thấp giọng nói: “Ta cũng rất muốn để nàng nhìn thấy ta, nhưng năm đó, ta đã thề trước Thần núi Hắc Sơn, không thể cho bất cứ ai thấy khuôn mặt thực sự của mình, trừ phi, có một ngày ta hoàn thành được lời thề trong lòng. Vì thế… bây giờ vẫn không thể được.”
Vì Sắt Sắt ở Xuân Thủy Lầu đã một thời gian, nên nàng biết Côn Luân Nô bọn họ rất sùng bái Thần núi Hắc Sơn, những lời thề trước thần không bao giờ được làm trái, thế nên nàng khẽ cười nói: “Được, thiếp không nhìn là được chứ gì.”
Tuy nói thế, nhưng trong đôi mắt trong trẻo của nàng vẫn lướt qua một tia thất vọng. Minh Xuân Thủy nhìn thấy vậy, trong đôi mắt trào dâng sự xót thương. Chàng liền nhanh chóng búng ngón tay, dập tắt ngọn nến trên chiếc giá long phượng, trong phòng liền trở nên tối mịt. Bàn tay ấm áp của chàng cầm tay Sắt Sắt, để nàng tự gỡ mặt nạ trên mặt mình xuống, đưa ngón tay nàng vuốt ve từng chút một trên khuôn mặt mình.
Lông mày, mắt, mũi, miệng của chàng đều nằm dưới những ngón tay ngọc ngà thon thả của Sắt Sắt. Trái tim nàng cũng khẽ gợn lên theo dấu những đầu ngón tay đang khẽ vuốt ve không ngừng.
“Sắt Sắt…” Chàng gọi tên nàng, thật dịu dàng quyến luyến, dường như trong tiếng gọi đó hòa quyện vô vàn yêu thương trìu mến và tình yêu không thể nói nên lời, “Sẽ có một ngày, ta nhất định để nàng nhìn thấy khuôn mặt thật của ta.”
Trong giọng nói của chàng nàng cảm thấy sự hối lỗi không hề che giấu liền khẽ cười nói: “Thiếp sẽ chờ, chờ tới khi chàng hoàn thành tâm nguyện.” Tuy không biết chàng đã thề nguyện những gì, nhưng nàng nhất định sẽ sánh vai bên chàng đối diện với mưa gió.
Minh Xuân Thủy ôm chặt lấy chàng, cảm nhận tấm thân mềm mại trong lòng mình, trái tim chàng ý xuân cuồn cuộn. Chàng giơ ngón tay khẽ cởi y phục trên người nàng. Sắt Sắt chỉ cảm thấy trên người hơi lạnh, trái tim bất giác căng thẳng, nàng xấu hổ lấy tay che trước ngực, tấm thân yêu kiều khẽ run lên.
Chàng cảm nhận được sự lo lắng và căng thẳng của nàng, thân thể nóng bỏng liền phủ lấy tấm thân mềm mại của nàng mà ôm chặt lấy nàng. Đôi môi nóng bỏng dán chặt vào môi nàng, hôn nàng, từng chút từng chút, dịu dàng mà tha thiết, đến khi sự căng thẳng trong lòng nàng dần tan biến. Lúc đó, chàng mới bắt đầu hôn sâu hơn, môi và lưỡi cuồng nhiệt lấn sâu vào khuôn miệng, lấy hết những ngọt ngào trong nàng. Tiếp tục lướt xuống dưới, hôn lên chiếc cổ trắng ngần của nàng, lên bờ vai mịn màng thơm ngát, rồi dừng lại ở nơi mềm mại trước ngực nàng.
Một luồng cảm giác nóng bỏng khó tả trào lên trong người người Sắt Sắt, cảm giác lạ lẫm đó sao giống với đêm đầu tiên giải mị dược đến thế, nàng không chịu được, khẽ phát ra tiếng rên khe khẽ. Nàng cảm thấy mình như nắm tuyết mới, còn chàng là vầng thái dương, nàng sắp bị sự nóng bỏng của chàng làm cho tan chảy thành nước mất rồi.
Tiếng rên khe khẽ đó dường như lại kích thích đến chàng, thân thể chàng khẽ run lên, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo lưng nàng, da thịt nóng rực cọ sát vào nàng, đôi môi mỏng ngậm lấy thùy tai nhỏ xinh của nàng, thanh âm trầm thấp khàn khàn dịu dàng vang lên, “Sắt Sắt…” tiếng nói của chàng như đang cố nín nhịn điều gì, “Ta sợ sẽ không khống chế được mình mà làm nàng đau, ta sẽ cố gắng dịu dàng hết sức.”
Minh Xuân Thủy dường như biết nàng còn non nớt, chàng cố nhẫn nhịn, cực kỳ dịu dàng chờ cho nàng thoải mái, đến khi thân thể nàng đã như bông hoa gặp gió, từng cánh hoa đều đã nở bung, đến khi tấm thân yêu kiều không còn chịu sự khống chế của nàng nữa, chàng mới đưa nơi dũng mãnh nhất trên thân thể mình vào nơi êm ái của nàng. Chàng tiến nhanh vào khiến nàng không đừng được co rút người lại, lúc này nàng mới hiểu vừa rồi vì sao chàng lại nói sợ làm đau nàng.
Chàng của đêm nay và chàng của đêm giải mị dược khác nhau quá xa. Khi đó, sự dịu dàng của chàng rõ ràng như còn e ngại điều gì mà không hề tập trung, nếu không sau khi xong việc, chàng cũng không bỏ đi một cách thoải mái và bình thản như thế.
Còn hôm nay, nàng có thể cảm nhận được sóng tình cuồn cuộn trong cơ thể chàng, dường như đã vùi lấp cả lý trí nàng. Thanh âm của chàng khàn khàn đến đáng sợ. Còn chàng, quả thực cũng đã hết sức dịu dàng. Nhưng nàng vẫn cảm thấy sự hoang dại của chàng. Dường như chàng muốn đem tất cả những gì của mình trao cho nàng, chỉ hận không thể hòa tan thân thể nàng vào máu thịt của mình vậy.
Sự đòi hỏi lúc dịu dàng khi cuồng nhiệt của chàng khiến nàng như chết đi sống lại. Nàng hồi đáp chàng một cách vô thức cùng chàng bay bổng trong thế giới của hương thơm dịu dàng. Thân thể hòa quyện vào nhau như đôi bướm màu cùng nhau bay múa, cứ bay bay đi, đi mãi.
Đêm đã rất khuya!
Ánh bình minh vừa hé, tiếng chim bắt đầu ríu rít.
Sắt Sắt mở mắt, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới không có chỗ nào không tê mỏi, muốn động đậy một chút, liền phát hiện ra chiếc eo thon của mình vẫn nằm trong bàn tay to lớn của Minh Xuân Thủy. Nàng khẽ cựa, chàng cũng liền tỉnh giấc, trong đôi mắt xưa nay luôn sâu thẳm lạnh lùng bỗng lóe ánh sáng rực rỡ.
Chàng xoay người, nằm đè lên Sắt Sắt.
Sắt Sắt bỗng nhớ lại sự quấn quýt lưu luyến đêm qua, khuôn mặt đẹp như ngọc bỗng đỏ bừng, như đóa hải đường nở rộ, diễm lệ mà e thẹn vô cùng.
Thấy sự e thẹn của nàng chàng liền phát ra những tiếng cười khe khẽ rất động tình, trong sự trễ nãi là chút đùa giỡn. Ánh mắt chàng lướt trên khuôn mặt nàng đắm đuối dịu dàng, sự dịu dàng đó khiến chiếc mặt nạ lạnh lùng cũng toát lên thứ ánh sáng quyến luyến không bút vào tả xiết.
Ánh mặt trời mơ màng lọt qua song cửa, mái tóc đen buông xõa của Sắt Sắt khiến nàng mang một vẻ phong tình nhàn nhã tuyệt mỹ.
Ánh mắt Minh Xuân Thủy bỗng sâu thẳm, chàng cúi người, giống như con bướm không biết no, tiếp tục muốn cùng nàng bay lượn trong ánh bình minh vừa hé.
Đến khi mặt trời đã lên cao, chàng mới do dự buông nàng ra. Sắt Sắt lúc này, toàn thân trên dưới đều đầy những vết tím xanh sau cơn ái tình cuồng nhiệt, Minh Xuân Thủy lúc này mới để ý, trái tim chàng vì thế mà không khỏi xót xa.
“Nàng có mệt, có đau không?” Chàng cúi xuống bên tai nàng, dịu dàng hỏi.
Sắt Sắt ngưng thần nhìn những vết tích trên người mình mà ngơ ngẩn, chàng và nàng đã phóng túng đến thế ư.
Minh Xuân Thủy ngồi dậy, mặc áo khoác, lấy tấm thảm quấn Sắt Sắt lại, rồi lập tức bế nàng lên.
“Chàng làm gì thế?” Sắt Sắt nghi ngờ ngước mắt, nàng còn chưa mặc quần áo, chàng muốn bế nàng đi đâu?
Minh Xuân Thủy khẽ cười không đáp, ôm lấy nàng, men theo bậc thang đi xuống, xuyên qua biển hoa, tung người bay lên, chưa hết thời gian uống một tách trà đã đi tới suối nước nóng hôm nọ.
Ban ngày, suối nước nóng bốc lên những làn hơi nhè nhẹ, ánh mặt trời chiếu rọi khiến đám hơi nước giống như mây mù trắng xóa, trùm lên phía dòng suối, nhìn như phiêu bồng như tiên cảnh. Tiếng suối chảy róc rách như những âm điệu diệu kỳ.
Minh Xuân Thủy ôm lấy Sắt Sắt, chầm chậm bước vào trong suối nước nóng, nước suối trong veo gợn lên những đợt sóng ấm áp dịu dàng, từng vòng sóng ôm lấy hai người. Hơi nước uốn quanh khiến cõi lòng thanh thản. Minh Xuân Thủy vốc nước suối, cẩn thận đưa tay trên làn da mịn màng của nàng, những vết tím xanh trên da nàng được ngâm trong nước suối ấm dần dần nhạt bớt, cảm giác khó chịu trên người cũng dần dần tiêu tan.
Ánh mặt trời chiếu sáng đôi mắt lúc nào cũng thâm trầm của Minh Xuân Thủy, sóng mắt long lanh ánh lên sự yêu thương sâu sắc. Chàng nhìn những vệt xanh trên da Sắt Sắt vẫn chưa tan hẳn, liền đứng dậy mặc áo bào, bế nàng tới căn phòng trúc bên cạnh suối. Căn phòng không lớn, chỉ có hai gian, bên trong đồ đạc cũng toàn bằng trúc. Gian ngoài bàu một tủ quần áo và một chiếc giường, Minh Xuân Thủy đặt Sắt Sắt lên giường rồi liền vào trong tìm thứ gì đó.
Sắt Sắt cuộn mình trong tấm thảm, đi tới mở chiếc tủ, thấy trong tủ bày rất nhiều quần áo nữ, có màu xanh khói, màu xanh nhạt, xanh phấn, chiếc nào cũng là những màu nàng thích. Đêm qua Minh Xuân Thủy nói sẽ để quần áo cho nàng ở đây, hóa ra không phải tiện miệng nói chơi mà đã chuẩn bị hết cho ngày hôm nay rồi.
Sắt Sắt đưa tay vuốt lên một bộ váy, nàng lấy ra một bộ màu xanh phấn mặc lên người, váy áo vừa khít với người. Nàng vừa mặc xong liền thấy Minh Xuân Thủy cầm một chiếc bình sứ đi từ trong ra.
“Lại đây, ta bôi thuốc cho nàng.” Minh Xuân Thủy cười một cách gian tà.
Nàng đâu cần bôi thuốc? Thấy nụ cười gian tà đó trên khóe môi chàng, Sắt Sắt mới hiểu, chàng muốn bôi thuốc lên những vệt tím xanh chưa lành trên người nàng, nhưng xem bộ dạng chàng dường như lại muốn tự tay thoa thuốc cho nàng. Sắt Sắt lúc này thoáng đỏ mặt, những chỗ bị bầm đó đều là nơi kín đáo, sao có thể để chàng bôi thuốc cho được.
Sắt Sắt nghiêm nghị nói: “Thiếp tự làm được.” Liền giơ tay ra định lấy chiếc bình sứ, nhưng ai ngờ người nàng mới khẽ nghiêng đã bị chàng nắm chặt cổ tay, kéo ngã vào lòng.
Chàng ôm lấy nàng, ngồi trên giường nói: “Nghe lời nào! Đây là việc mà phu quân nên làm.” Giọng nói của chàng dịu dàng đến mức mê hoặc lòng người.
Sắt Sắt giành mấy cái không được, lại cũng không thoát ra được khỏi tay chàng, đành để mặc chàng bôi thuốc cho mình.
Chàng cởi áo váy nàng ra, ngón tay khẽ chấm vào thuốc cao, cau mày cẩn thận bôi thuốc cho nàng. Động tác của chàng dịu dàng tinh tế, cẩn thận dùng ngón tay khẽ thoa thuốc lên từng chỗ bầm tím trên người nàng. Trên cổ, trước ngực, cánh tay, bụng dưới, cả trên đùi nữa, xoa hết một lượt. Nước thuốc lành lạnh theo ngón tay chàng lướt trên vết bầm, nhanh chóng làm dịu cơn đau.
Ánh mặt trời dịu dàng lọt qua cửa sổ chiếu trên người nàng, như phủ lên một tầng sa mỏng.
Xung quanh yên tĩnh, ánh mặt trời chói chang, cả người chàng ngập trong ánh sáng, đôi mắt đen không còn tình dục, mà chỉ còn sự yêu thương tha thiết. Sắt Sắt nhìn bóng dáng nho nhã của chàng, tấm áo bào trắng rộng rãi của chàng khẽ động trong căn phòng lặng gió, cực kỳ phiêu dật.
“Hôm nay nàng nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa ta đưa nàng đi bái Thần núi Hắc Sơn.” Chàng ngước mắt cười nói.
Sắt Sắt chau mày nói: “Sao phải đi bái Thần núi Hắc Sơn? Có chuyện gì ư.”
Minh Xuân Thủy khẽ cười giả thích: “Đây là phong tục của Ô Mặc tộc chúng ta, trong lễ hội đốt lửa, nếu chọn được ý trung nhân, phải đi bái Thần núi Hắc Sơn, như thế mới được Thần núi Hắc Sơn chúc phúc và che chở suốt đời. Sau đó chúng ta mới trở thành phu thê danh chính ngôn thuận.”
Trái tim Sắt Sắt giây phút này vô cùng hỗn loạn, nàng nằm trên giường, trở mình qua lại mãi mà không tài nào chợp mắt được. Giờ nàng thực sự có chút hối hận vì mình đã ép hết Hải Đường Túy ra. Nếu không, nàng có thể ngủ một giấc, và khi thức giấc sáng mai nàng có thể quên hết mọi chuyện. Đến tận khi trời gần sáng, Sắt Sắt mới mệt quá mà từ từ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, thì trời đã quá trưa. Sắt Sắt hoang mang ngồi dậy, không ngờ mình lại ngủ dậy muộn thế. Chải đầu rửa mặt xong, đang định ăn cơm, Sắt Sắt liền thấy Phong Tường Nhi đẩy rào bước vào, trên mặt mang nụ cười bí hiểm. Nàng ta không nói gì, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trước mặt Sắt Sắt, hai tay chống má, chớp mắt nhìn Sắt Sắt từ trái sang phải.
Sắt Sắt bị nàng ta nhìn đến mức khó chịu, liền hỏi: “Tường Nhi, cô sao thế? Mặt ta có gì à?”
Phong Tường Nhi vẫn nhìn nàng cười tinh nghịch nói: “Theo ta thấy, những người phụ nữ có niềm vui đều rất hạnh phúc xinh đẹp, nhưng sao ta thấy giữa hai lông mày cô lại có chút buồn rầu nhỉ? Lẽ nào đêm qua Lầu chủ chưa cố gắng hết sức sao?”
Sắt Sắt đang định gắp thức ăn, thấy thế liền đập mạnh đôi đũa xuống bàn, tức giận nói: “Phong Tường Nhi, cô còn nói bậy bạ nữa, để xem ta có xé rách miệng cô ra không?”
Chẳng trách Vân Khinh Cuồng gọi cô ta là yêu nữ, những lời như thế mà cô ta cũng nói ra được.
“Ta nói bậy gì chứ? Lầu chủ xưa nay rất nghiêm cẩn với nữ sắc, vậy mà tối qua lại ôm cô rời đi trước mặt bàn dân thiên hạ, cô không biết mọi người kinh hoàng tới mức nào đâu. Mọi người trong thôn trang đều vui chết đi được, suýt nữa thì đốt pháo hoa ăn mừng ấy chứ. Mọi người ai cũng mong cô sớm sinh một Thiếu chủ nhân cho chúng ta đấy.” Phong Tường Nhi nghiêm túc nói.
Sắt Sắt nghe vậy đột nhiên vô cùng xấu hổ. Nếu một mình Phong Tường Nhi nghĩ vậy còn đỡ, đằng này người cả thôn đều cho rằng nàng là người của Minh Xuân Thủy rồi. Nếu là thật cũng chẳng sao, đằng này, trong lòng nàng như có cái gai, không ngừng đâm vào trái tim nàng vô cùng đau đớn.
“Tường Nhi, đừng nói bậy nữa. Cô không biết Lầu chủ của cô đã từng chờ đợi một người con gái hay sao?” Sắt Sắt hỏi.
Phong Tường Nhi nghe vậy, mở to hai mắt, chỉ vào Sắt Sắt cười nói: “Thảo nào cô không vui, hóa ra là cô đang ghen à. Cô cũng biết là “đã từng” rồi, việc đã qua thì còn để ý làm gì. Bây giờ người mà Lầu chủ yêu không phải là cô sao? Hơn nữa lúc còn trẻ, ai mà chẳng từng mê đắm một người trong mộng chứ, lẽ nào cô không có ư?”
Lời của Phong Tường Nhi khiến Sắt Sắt chìm trong im lặng. Phải, nàng cũng từng có, lúc nhỏ là sự nhớ thương như có như không với Dạ Vô Yên, tuy không phải là tình yêu sâu sắc, nhưng cũng coi như là có tình cảm. Hơn nữa, nàng đã từng lấy người khác, dẫu chưa từng thất thân với Dạ Vô Yên, và nàng thuộc tuýp người phóng khoáng, chưa bao giờ coi chuyện hôn nhân đó là thứ khiến nàng vướng bận trong lòng, nhưng trên danh nghĩa, nàng cũng từng có một đời chồng. Minh Xuân Thủy không hề để ý tới quá khứ của nàng, vậy sao nàng lại đòi hỏi Minh Xuân Thủy phải là một trang giấy trắng?
Hơn nữa đêm qua chàng đã nói rồi, vì trong lòng chàng có nàng, vì vậy chàng không chờ đợi người con gái mà chàng không bao giờ có thể chờ được kia nữa. Nghĩ thông suốt được điều này, nỗi đau đớn trong lòng Sắt Sắt cũng dần được hóa giải.
Phong Tường Nhi thấy nàng không còn chau mày nữa, liền khẽ cười nói: “Như thế này mới phải chứ, cứ chau mày khổ sở thì làm sao tham gia lễ hội đốt lửa đêm nay?”
“Đêm nay còn lễ hội đốt lửa ư?” Sắt Sắt ngước mắt hỏi.
“Đúng thế, đây còn là một lễ hội cực kỳ quan trọng nữa. Đêm nay ta tới tìm cô, cô nhớ trang điểm cho đẹp đấy.” Phong Tường Nhi nói rồi, liền mang theo nụ cười bí hiểm mà bỏ đi.
Một lát sau, Tiểu Thoa và Trụy Tử ôm rất nhiều quần áo trang sức tới, không giải thích gì, bắt đầu trang điểm cho Sắt Sắt.
“Tiểu Thoa, Trụy Tử, làm gì vậy, ta thế này chẳng phải tốt rồi sao? Phải trang điểm làm gì chứ?” Sắt Sắt chau mày hỏi.
“Giang cô nương, lễ hội đốt lửa đêm nay đặc biệt hơn mọi lần, cô không thể cứ để nguyên khuôn mặt mộc thế này được, phải trang điểm cho xinh đẹp chứ.” Trụy Tử khẽ cười nói.
Hai người tay chân lanh lẹ, một lát sau đã búi kiểu tóc lưu vân rất đẹp cho Sắt Sắt. Kiểu tóc này cuộn như làn mây, nhìn rất sinh động uyển chuyển mà lại đơn giản thanh tao. Tiểu Thoa chọn một chiếc trâm màu xanh ngậm tuyết cài lên mái tóc Sắt Sắt, nhìn càng thêm uyển chuyển. Trụy Tử nhanh chóng mang lại bộ y phục đỏ và tấm màu khói xanh nhẹ mặc cho Sắt Sắt.
Trang điểm ăn mặc như vậy, nhìn Sắt Sắt thật cao nhã mà thanh tú, trong sự thuần khiết lại mang vẻ kiều diễm lạnh lùng.
“Bây giờ có lẽ nên nói cho ta biết lễ hội đốt lửa đêm nay quan trọng đến thế nào rồi chứ?” Sắt Sắt nhướng mày hỏi.
Tiểu Thoa mỉm cười nói: “Hôm nay là ngày lễ của tộc Ô Mặc chúng ta, mọi người đều ăn mặc rất đẹp, em và Trụy Tử cũng thế, đều phải trang điểm cả.”
Côn Luân Nô bọn họ là người của tộc Ô Mặc, những dân tộc này thường có những phong tục kỳ quái, có lẽ đúng là ngày lễ của bọn họ thật
Tiểu Thoa nói rồi, liền cùng Trụy Tử thay áo, có điều họ mặc trang phục của tộc Ô Mặc.
Màn đêm vừa buông xuống, Phong Tường Nhi liền dẫn theo rất nhiều cô gái tới gọi Sắt Sắt. Sắt Sắt nhanh chóng dẫn Tiểu Thoa và Trụy Tử đi theo bọn họ ra khoảnh đất trống ngoài thôn trang. Vẫn là nơi hằng ngày đốt lửa, nhưng hôm nay có chút gì đó khác lạ. Vì mọi ngày, mọi người đốt lửa vui chơi là để xua tan mệt nhọc sau một ngày làm lao động, trên người họ thậm chí vẫn mặc bộ đồ lúc làm việc chưa kịp thay ra. Nhưng đêm nay, trai gái trong thôn đều mặc những bộ quần áo dân tộc mới, các cô gái thậm chí còn cài trâm vàng, trâm bạc trên đầu ai cũng đều trang điểm cẩn thận.
Trong gió văng vẳng tiếng đàn, nghe uyển chuyển thiết tha.
“Rốt cuộc là ngày lễ gì vậy?” Sắt Sắt nghi hoặc hỏi.
Phong Tường Nhi nheo mắt cười nói: “Hôm nay là ngày lễ chọn ý trung nhân mỗi năm một lần của tộc Ô Mặc. Tộc người bọn họ theo chế độ một vợ một chồng, rất thận trọng trong việc chọn phu thê, chỉ khi nào chính hai người nam nữ đó đồng ý mới được kết thành hôn sự, vì thế, liền có một ngày công khai chọn bạn như thế này.”
Sắt Sắt ngẩn người, nàng đã từng nghe nói có một số dân tộc có những phong tục kỳ quái, họ không theo lệnh phụ mẫu, theo lời mai mối, mà tự mình chọn ý trung nhân mà mình ngưỡng mộ qua việc ca hát, nhảy múa, ném tú cầu. Phong tục như vậy khiến Sắt Sắt rất ngưỡng mộ, ai mà không muốn lấy được một người mà mình yêu thương cơ chứ?
“Trụy Tử, Tiểu Thoa, nếu ngày lễ của tộc Ô Mặc, vậy thì ta về đây.” Sắt Sắt cười khẽ nói. Nàng không phải là người của tộc Ô Mặc, vậy nàng đến đây làm gì?
Tiểu Thoa và Trụy Tử thấy vậy liền nói: “Giang cô nương, về làm gì, ở đây náo nhiệt thế này, xem một lát đi đã.”
Phong Tường Nhi quay đầu lườm nàng, cười nói hùa vào: “Cô sợ gì chứ, cô không phải người của tộc Ô Mặc, không ai chọn cô đâu. Đừng đi vội, ở đây xem năm nay ta có tóm được gã Vân điên không?”
Tường Nhi nói rồi liền tuột giày dưới chân, đi chân trần tới nhảy bên đống lửa, trong tay nàng ta còn cầm theo một quả tú cầu.
“Năm nay? Trước đây Tường Nhi đã chọn Vân Khinh Cuồng rồi sao?” Sắt Sắt tò mò hỏi.
Tiểu Thoa khẽ cười đáp: “Tường Nhi cô nương đã chọn Vân Khinh Cuồng ba năm liền rồi, nhưng năm nào cũng bị cự tuyệt. Có điều Tường Nhi cô nương không tức giận, xem xem, năm nay lại chọn rồi.”
“Vân Khinh Cuồng cự tuyệt ư?” Sắt Sắt chau mày, thực ra nàng thấy Tường Nhi và Vân Khinh Cuồng thực ra rấ xứng đôi.
Trụy Tử gật đầu, đột nhiên trong đám người có tiếng đàn ông nói: “Cuồng Y ở kia kìa!”
Sắt Sắt nhìn theo hướng tay chỉ, quả nhiên thấy Vân Khinh Cuồng mặc bộ đồ dân tộc, hắn nấp trong đám người, nhưng rõ ràng đã bị Phong Tường Nhi phát hiện. Phong Tường Nhi vừa nhảy múa, vừa đi về phía hắn. Theo lời Trụy Tử và Tiểu Thoa nói, chỉ cần những ai chưa thành thân đều phải tham gia. Vân Khinh Cuồng cho dù không tình nguyện, nhưng bắt buộc phải tới.
Quả nhiên, chỉ thấy tú cầu trong tay Phong Tường Nhi ném ra liền bay thẳng về phía Vân Khinh Cuồng, mọi người chăm chú nhìn, đã thấy quả cầu rơi ngay vào lòng hắn.
Theo Tiểu Thoa nói, nếu người bị ném trúng không bằng lòng, có thể ném trả lại. Vân Khinh Cuồng đã ném trả lại ba lần rồi. Nếu là các cô gái khác, e rằng bị cự tuyệt một lần, thì lần sau sẽ không ném cho hắn nữa. Thật hiếm có khi Phong Tường Nhi đã ném cho hắn tới bốn lần. Lúc này ngay đến Sắt Sắt cũng không khỏi thầm lo lắng thay cho Phong Tường Nhi, trong lòng thầm mong Vân Khinh Cuồng sẽ nhận tú cầu của nàng ta.
Điều khiến Sắt Sắt vui mừng là, lần này Vân Khinh Cuồng nắm lấy tú cầu của Tường Nhi mà không ném trả lại nữa. Hắn còn cầm tú cầu của Tường Nhi, tới trước mặt nàng ta, đôi mắt đào hoa liền nhìn chăm chú vào Phong Tường Nhi, rồi đột nhiên hắn khom lưng, bế bổng Phong Tường Nhi lên.
Mọi người đều không khỏi vui mừng ồ lên, xem ra lần này Phong Tường Nhi được toại nguyện rồi. Nhưng không ai ngờ rằng, Phong Tường Nhi đột nhiên vung lên một nắm thuốc bột lên người Vân Khinh Cuồng, rồi trượt từ từ trong vòng tay hắn xuống.
Nàng ta cong môi nói một cách hậm hực: “Gã Vân điên, ta ném tú cầu suốt bốn năm cho chàng, chàng đúng là vớ bỡ, chàng cho rằng mình nhận tú cầu rồi thì ta sẽ chấp nhận chàng ư? Chàng thử ném tú cầu cho ta bốn năm xem.” Nói rồi, nàng ta bỏ đi nhanh như gió. Chỉ còn lại Vân Khinh Cuông đứng ngây ra đó, cũng không biết Phong Tường Nhi đã bỏ thuốc độc gì khiến cho chân tay hắn tê dại.
Sắt Sắt nhếch môi, không nhịn được bật cười thành tiếng, cặp đôi này đúng thật là oan gia.
Đúng lúc này, Sắt Sắt đột nhiên nghe tiếng tiêu bay bổng dÂu Dương truyền lại trong màn đêm. Tiếng tiêu da diết, khúc nhạc quyến luyến, Sắt Sắt liền biết đó chính là khúc “Phượng cầu Hoàng”.
Đám người đang náo nhiệt lập tức chìm trong thinh lặng, chỉ thấy mọi người đều tự lui ra, Minh Xuân Thủy đang cầm ngọc tiêu thổi, cổ tay chàng có treo một quả tú cầu màu đỏ rực rỡ. Chàng đang chầm chậm bước tới.
“Lầu chủ cũng tới rồi, Lầu chủ chưa bao giờ tham gia cả, lẽ nào…” Một cô nương đứng cạnh vừa khẽ nói, vừa đưa ánh mắt về phía Sắt Sắt.
“Phải đó, Lầu chủ muốn vị cô nương này làm thê tử suốt đời của người thật sao?!” Một cô gái khác nói cực kỳ u oán, đôi mắt đen láy ánh lên cái nhìn ngưỡng mộ.
Bọn họ vốn cho rằng Minh Xuân Thủy chỉ có tình cảm nhất thời với Sắt Sắt, nhưng nếu trong buổi lễ hội đốt lửa hôm nay người quyết định ném tú cầu, có nghĩa là sẽ muốn làm thê tử suốt đời. Côn Luân Nô bọn họ suốt đời chỉ có hai người, một khi đã định tình vào ngày lễ hội đốt lửa, có nghĩa là sẽ nắm tay nhau đến đầu bạc răng long, sinh tử không rời, bên nhau suốt kiếp. Cả đời sẽ không bao giờ chia lìa.
Sắt Sắt đứng đó, nghe những người xung quanh nhắc đến những từ: suốt đời suốt kiếp chỉ có hai người, nàng thực sự ngây người, ánh mắt chăm chú nhìn Minh Xuân Thủy đang chầm chậm bước tới. Hôm nay chàng không còn mặc áo trắng nữa, mà mặc chiếc áo hoa màu đỏ rực rỡ, vạt áo nơi ống tay thêu từng đóa mặc liên nở rộ. Gió đêm thổi tới cuốn tung đóa mặc liên ở vạt áo chàng lên, mặc liên lạnh lùng dập dờn không ngớt, chân thực đến nỗi dường như có thể ngửi thấy hương hoa.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Minh Xuân Thủy đầy ắp nhu tình, thứ tình cảm dịu dàng và mối thâm tình quyến luyến trong tiếng tiêu hòa quyện vào nhau, quấn quít ùa tới bên tai Sắt Sắt, dịu dàng ôm ấp trái tim nàng. Sắt Sắt muốn cất chân lên, nhưng dưới gót chân dường như đã bị biết bao sợi tơ níu lại, khiến nàng không thể nào bước rời đi được, mà chỉ có thể đứng đó nhìn chàng tiến lại mỗi lúc một gần.
Xung quanh lúc này hoàn toàn chìm đắm trong tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi gần như Sắt Sắt có thể nghe thấy cả tiếng đập của trái tim mình. Thấp thoáng thấy ống tay áo Minh Xuân Thủy vung lên, quả tú cầu lớn mang theo hương thơm như có mắt nhẹ rơi vào lòng Sắt Sắt. Có lẽ hạnh phúc tới quá bất ngờ, hoặc có lẽ nàng bị chấn động quá, nên theo bản năng của người luyện võ, Sắt Sắt liền vọt lên, tú cầu rơi vào khoảng không, bay sượt qua người Sắt Sắt.
Xung quanh nổi lên những tiếng thở dài, Lầu chủ ném tú cầu vốn đã khiến họ kinh ngạc lắm rồi, không ngờ tú cầu đó lại bị nàng né tránh. Kinh ngạc thì có kinh ngạc, nhưng không ai dám nói gì, tất cả đều bụm miệng, ngây người nhìn tú cầu mà Lầu chủ tôn quý của họ ném ra bị cô gái này từ chối.
Ánh mắt Minh Xuân Thủy thâm trầm, chàng nhẹ nở nụ cười, không hề tức giận, giơ tay khẽ giật, quả tú cầu đó như có mắt liền vòng lại quấn lấy vào người Sắt Sắt như du long từng vòng quấn chặt lấy nàng. Lúc này mọi người mới nhìn rõ, trên quả tú cầu của Minh Xuân Thủy còn có một dải lụa đỏ. Một đầu của dải lụa vẫn nằm trong tay Minh Xuân Thủy.
Tất cả nam nữ ở Xuân Thủy Lầu lần đầu tiên thấy tú cầu gắn thêm dải lụa. Ai nấy đều vô cùng khâm phục, xem ra Lầu chủ nhất định phải có được cô gái này rồi, nhưng cách này mà Lầu chủ cũng nghĩ ra được. Họ không ngừng thi xuýt xoa, sao trước đây mình ngốc thế, sao không biết làm một quả tú cầu có sợi dây lụa để chỉ cần nhẹ quấn một cái, xem cô gái nào còn thoát được.
Sắt Sắt quả nhiên không chạy thoát, tấm eo thon đã bị sợi lụa đỏ quấn chặt, quả tú cầu cũng treo ngay trước ngực. Đống lửa lớn cháy rực chiếu soi dung nhan yêu kiều của nàng, thực không thể tả hết vẻ đẹp khiến người khác phải động lòng đó.
Tiếng tiêu nhẹ nhàng, quấn quít, quyến luyến vang lên những nốt nhạc cuối cùng, Minh Xuân Thủy bỏ cây tiêu xuống, chầm chậm tiến lại gần nàng. Từng bước từng bước, hơi thở của chàng bao trùm lấy nàng, mang theo sự ấm áp mê hoặc.
Sắt Sắt đã tỉnh táo hơn sau sự kinh ngạc ban đầu, nàng ngước mắt, nhìn chàng đang càng lúc càng lại gần mình.
Nàng nhớ lại những lần họ gặp nhau: sự ranh mãnh của chàng khi trêu ghẹo nàng ở Tuyền Cơ Phủ; lúc gặp mặt ở Lâm Giang Lầu, sự ăn ý của chàng và nàng khi cầm tiêu hợp tấu, sự mạnh mẽ hiên ngang khi cùng đối cờ; khi Mẫu thân nàng qua đời, chàng đã mang lại cho nàng sự ấm áp chở che; sự điềm tĩnh ung dung của chàng khi đối phó với gió bão trên biển. Tuy không phải lần gặp gỡ nào cũng vui vẻ, ví như lần giải mị dược và nụ hôn trên đảo khiến nàng rất thất vọng. Nhưng nàng không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mặt đã khiến nàng hoàn toàn chấn động.
Sự hài hước, ung dung, phóng khoáng, giảo hoạt, bình tĩnh, bá khí của chàng, thậm chí cả sự vô lại của chàng… tất cả đều khiến trái tim nàng chấn động. Nhưng lúc này đây nàng chỉ nhìn thấy sự chiều chuộng và nhu tình trong đôi mắt đen sâu thẳm của chàng, và cả hình bóng của nàng nữa.
“Đây đều là thật ư?” Nàng hỏi, tình yêu của chàng là thật ư?
Chàng cúi người, bàn tay to lớn khẽ khép lại, nắm chặt những ngón tay ngọc ngà của nàng, môi chàng khẽ nhếch lên thành một đường cong tuyệt mỹ, khẽ dùng lực, nàng liền rơi vào vòng tay ấm áp của chàng.
“Là thật!” Thanh âm của chàng vang trên đỉnh đầu nàng, chắc nịch mà kiên định, từng lời từng chữ đi thẳng vào trái tim nàng.
“Chúc mừng Lầu chủ, chúc mừng Lầu chủ phu nhân!” Những lời chúc mừng không ngừng vang lên bên tai. Tuy có rất nhiều cô nương nhìn Sắt Sắt bằng con mắt ngưỡng mộ và đố kị, nhưng họ vẫn vui mừng vì Lầu chủ cuối cùng đã có được mỹ nhân.
Tiếng chiêng trống lập tức nổi lên, mọi người nhanh chóng vây quanh họ tưng bừng nhảy múa.
Đêm về khuya, ánh trăng càng trở nên tuyệt đẹp.
Minh Xuân Thủy đưa Sắt Sắt đi qua đám đông thẳng về nơi ở của mình phía sau thôn. Trái tim Sắt Sắt có chút hoang mang, lúc này nàng mới biết câu nói đêm qua của chàng “dẫu sao nàng cũng không còn ở đây lâu nữa” là có ý gì. Hóa ra, chàng muốn nàng ở cùng chàng, ở cùng trong ngôi lầu nhỏ của chàng.
“Thiếp có thể không ở cùng chàng được không?” Nàng thấp giọng khẽ hỏi. Tuy lúc trước nàng là Thứ phi của Dạ Vô Yên, nhưng ngoài đêm giải mị dược ra, nàng thực ra vẫn chẳng khác gì thiếu nữ. Bây giờ đột nhiên muốn nàng phải ở cùng phòng với một người đàn ông, trong lòng nàng quả thực không quen ngay được, dù người đàn ông đó là người mà nàng yêu thương.
Minh Xuân Thủy nghe thấy sự bất an trong lời nói của Sắt Sắt liền ôm lấy eo thon của nàng, dịu dàng nói: “Nàng đã nhận tú cầu nghĩa là nàng đã là thê tử của ta, lẽ nào còn muốn ở một mình ư? Tiêm Tiêm công tử vốn không biết sợ hãi điều gì, nàng giờ lại biết sợ rồi sao?”
Chàng cười thầm rồi cúi người, ôm eo Sắt Sắt, bế nàng về “Trích Nguyệt Lầu”. Sắt Sắt bị chàng trêu ghẹo nên có phần xấu hổ, dựa vào trong lòng chàng, ngửi mùi hương trúc thơm dịu dàng toát ra từ cơ thể chàng, trái tim nàng dần trở nên mê loạn.
Tấm áo bào dài tung bay, theo bước chân chàng phấp phới trong gió đêm. Bóng chàng phiêu diêu, xuyên qua đám hoa cỏ, đi lướt qua Yên Ba Hồ, bước lên bậc thang, tới tẩm cư của chàng.
Tẩm cư của Minh Xuân Thủy rất gọn gàng thanh nhã, tấm thảm đỏ rực trên nền nhà khiến cả căn phòng vừa lãng mạn lại vừa tao nhã, tấm màn trắng như tuyết được móc âu vàng như những đám mây phiêu bồng nơi tiên cảnh.
Chàng ôm lấy nàng, chầm chậm bước vào sâu trong phòng, tấm màn trướng bằng vải sa như đám mây ngăn cách họ với thế giới bên ngoài, và lúc ấy dường như trên đời này chỉ có chàng và nàng vậy.
Chiếc giường lớn bằng gỗ nam mộc trổ hoa hiện ra trước mắt, rủ trên đó là tấm màn đỏ rực, đầu giường có đặt một chiếc bàn bằng gỗ lim đỏ, trên đó có giá nến long phượng, ánh nến nhấp nháy như nhảy nhót vui mừng.
Vén tấm màn đỏ lên, chỉ thấy chiếc khăn thêu uyên ương hỉ thúy được gấp gọn gàng đặt đó, trái tim Sắt Sắt lúc này cũng như ngọn nến trên bàn, nhảy nhót mãi không yên.
Minh Xuân Thủy khẽ đặt Sắt Sắt xuống giường, trong phòng yên tĩnh, hai người đều có thể nghe rõ tiếng tim nhau đang đập cuồng loạn. Qua chiếc mặt nạ Sắt Sắt chăm chú nhìn vào ánh nhìn thâm tình trong đôi mắt đen của Minh Xuân Thủy.
“Thiếp muốn nhìn thấy chàng.” Tay nàng vuốt ve chiếc mặt nạ, lướt trên những đường nét hoa văn tinh xảo, dịu dàng nói.
Minh Xuân Thủy thoáng chần chừ, đôi mắt đen láy ánh lên những tia nhìn phức tạp, chàng ôm chặt Sắt Sắt trong lòng, cười khẽ nói: “Sao hả, nàng sợ ta xấu xí ư?”
Sắt Sắt tựa vào lòng chàng, khẽ cười nói: “Nếu thiếp lấy người vì tướng mạo, sao lại đồng ý chứ. Thiếp chỉ muốn xem phu quân của thiếp trông như thế nào, như thế cũng không được sao?”
Minh Xuân Thủy cúi xuống, trong đôi mắt trong veo của nàng, chàng nhìn thấy sự chờ đợi thiết tha. Chàng chưa bao giờ nhìn thấy nàng mong chờ như thế, xưa nay nàng đều rất lãnh đạm, dường như không có chuyện gì có thể làm vướng bận lòng nàng. Thật hiếm khi nàng mong mỏi thế này, chàng thực sự không nhẫn tâm cự tuyệt, chàng gần như đã quyết định gỡ mặt nạ xuống rồi. Nhưng chàng bỗng nhận thức được hậu quả của việc này rất nhanh. Hậu quả đó là thứ mà bây giờ chàng không thể dàn xếp được. Chàng lúc này quyết phải nhẫn tâm không thể yếu mềm, liền thấp giọng nói: “Ta cũng rất muốn để nàng nhìn thấy ta, nhưng năm đó, ta đã thề trước Thần núi Hắc Sơn, không thể cho bất cứ ai thấy khuôn mặt thực sự của mình, trừ phi, có một ngày ta hoàn thành được lời thề trong lòng. Vì thế… bây giờ vẫn không thể được.”
Vì Sắt Sắt ở Xuân Thủy Lầu đã một thời gian, nên nàng biết Côn Luân Nô bọn họ rất sùng bái Thần núi Hắc Sơn, những lời thề trước thần không bao giờ được làm trái, thế nên nàng khẽ cười nói: “Được, thiếp không nhìn là được chứ gì.”
Tuy nói thế, nhưng trong đôi mắt trong trẻo của nàng vẫn lướt qua một tia thất vọng. Minh Xuân Thủy nhìn thấy vậy, trong đôi mắt trào dâng sự xót thương. Chàng liền nhanh chóng búng ngón tay, dập tắt ngọn nến trên chiếc giá long phượng, trong phòng liền trở nên tối mịt. Bàn tay ấm áp của chàng cầm tay Sắt Sắt, để nàng tự gỡ mặt nạ trên mặt mình xuống, đưa ngón tay nàng vuốt ve từng chút một trên khuôn mặt mình.
Lông mày, mắt, mũi, miệng của chàng đều nằm dưới những ngón tay ngọc ngà thon thả của Sắt Sắt. Trái tim nàng cũng khẽ gợn lên theo dấu những đầu ngón tay đang khẽ vuốt ve không ngừng.
“Sắt Sắt…” Chàng gọi tên nàng, thật dịu dàng quyến luyến, dường như trong tiếng gọi đó hòa quyện vô vàn yêu thương trìu mến và tình yêu không thể nói nên lời, “Sẽ có một ngày, ta nhất định để nàng nhìn thấy khuôn mặt thật của ta.”
Trong giọng nói của chàng nàng cảm thấy sự hối lỗi không hề che giấu liền khẽ cười nói: “Thiếp sẽ chờ, chờ tới khi chàng hoàn thành tâm nguyện.” Tuy không biết chàng đã thề nguyện những gì, nhưng nàng nhất định sẽ sánh vai bên chàng đối diện với mưa gió.
Minh Xuân Thủy ôm chặt lấy chàng, cảm nhận tấm thân mềm mại trong lòng mình, trái tim chàng ý xuân cuồn cuộn. Chàng giơ ngón tay khẽ cởi y phục trên người nàng. Sắt Sắt chỉ cảm thấy trên người hơi lạnh, trái tim bất giác căng thẳng, nàng xấu hổ lấy tay che trước ngực, tấm thân yêu kiều khẽ run lên.
Chàng cảm nhận được sự lo lắng và căng thẳng của nàng, thân thể nóng bỏng liền phủ lấy tấm thân mềm mại của nàng mà ôm chặt lấy nàng. Đôi môi nóng bỏng dán chặt vào môi nàng, hôn nàng, từng chút từng chút, dịu dàng mà tha thiết, đến khi sự căng thẳng trong lòng nàng dần tan biến. Lúc đó, chàng mới bắt đầu hôn sâu hơn, môi và lưỡi cuồng nhiệt lấn sâu vào khuôn miệng, lấy hết những ngọt ngào trong nàng. Tiếp tục lướt xuống dưới, hôn lên chiếc cổ trắng ngần của nàng, lên bờ vai mịn màng thơm ngát, rồi dừng lại ở nơi mềm mại trước ngực nàng.
Một luồng cảm giác nóng bỏng khó tả trào lên trong người người Sắt Sắt, cảm giác lạ lẫm đó sao giống với đêm đầu tiên giải mị dược đến thế, nàng không chịu được, khẽ phát ra tiếng rên khe khẽ. Nàng cảm thấy mình như nắm tuyết mới, còn chàng là vầng thái dương, nàng sắp bị sự nóng bỏng của chàng làm cho tan chảy thành nước mất rồi.
Tiếng rên khe khẽ đó dường như lại kích thích đến chàng, thân thể chàng khẽ run lên, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo lưng nàng, da thịt nóng rực cọ sát vào nàng, đôi môi mỏng ngậm lấy thùy tai nhỏ xinh của nàng, thanh âm trầm thấp khàn khàn dịu dàng vang lên, “Sắt Sắt…” tiếng nói của chàng như đang cố nín nhịn điều gì, “Ta sợ sẽ không khống chế được mình mà làm nàng đau, ta sẽ cố gắng dịu dàng hết sức.”
Minh Xuân Thủy dường như biết nàng còn non nớt, chàng cố nhẫn nhịn, cực kỳ dịu dàng chờ cho nàng thoải mái, đến khi thân thể nàng đã như bông hoa gặp gió, từng cánh hoa đều đã nở bung, đến khi tấm thân yêu kiều không còn chịu sự khống chế của nàng nữa, chàng mới đưa nơi dũng mãnh nhất trên thân thể mình vào nơi êm ái của nàng. Chàng tiến nhanh vào khiến nàng không đừng được co rút người lại, lúc này nàng mới hiểu vừa rồi vì sao chàng lại nói sợ làm đau nàng.
Chàng của đêm nay và chàng của đêm giải mị dược khác nhau quá xa. Khi đó, sự dịu dàng của chàng rõ ràng như còn e ngại điều gì mà không hề tập trung, nếu không sau khi xong việc, chàng cũng không bỏ đi một cách thoải mái và bình thản như thế.
Còn hôm nay, nàng có thể cảm nhận được sóng tình cuồn cuộn trong cơ thể chàng, dường như đã vùi lấp cả lý trí nàng. Thanh âm của chàng khàn khàn đến đáng sợ. Còn chàng, quả thực cũng đã hết sức dịu dàng. Nhưng nàng vẫn cảm thấy sự hoang dại của chàng. Dường như chàng muốn đem tất cả những gì của mình trao cho nàng, chỉ hận không thể hòa tan thân thể nàng vào máu thịt của mình vậy.
Sự đòi hỏi lúc dịu dàng khi cuồng nhiệt của chàng khiến nàng như chết đi sống lại. Nàng hồi đáp chàng một cách vô thức cùng chàng bay bổng trong thế giới của hương thơm dịu dàng. Thân thể hòa quyện vào nhau như đôi bướm màu cùng nhau bay múa, cứ bay bay đi, đi mãi.
Đêm đã rất khuya!
Ánh bình minh vừa hé, tiếng chim bắt đầu ríu rít.
Sắt Sắt mở mắt, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới không có chỗ nào không tê mỏi, muốn động đậy một chút, liền phát hiện ra chiếc eo thon của mình vẫn nằm trong bàn tay to lớn của Minh Xuân Thủy. Nàng khẽ cựa, chàng cũng liền tỉnh giấc, trong đôi mắt xưa nay luôn sâu thẳm lạnh lùng bỗng lóe ánh sáng rực rỡ.
Chàng xoay người, nằm đè lên Sắt Sắt.
Sắt Sắt bỗng nhớ lại sự quấn quýt lưu luyến đêm qua, khuôn mặt đẹp như ngọc bỗng đỏ bừng, như đóa hải đường nở rộ, diễm lệ mà e thẹn vô cùng.
Thấy sự e thẹn của nàng chàng liền phát ra những tiếng cười khe khẽ rất động tình, trong sự trễ nãi là chút đùa giỡn. Ánh mắt chàng lướt trên khuôn mặt nàng đắm đuối dịu dàng, sự dịu dàng đó khiến chiếc mặt nạ lạnh lùng cũng toát lên thứ ánh sáng quyến luyến không bút vào tả xiết.
Ánh mặt trời mơ màng lọt qua song cửa, mái tóc đen buông xõa của Sắt Sắt khiến nàng mang một vẻ phong tình nhàn nhã tuyệt mỹ.
Ánh mắt Minh Xuân Thủy bỗng sâu thẳm, chàng cúi người, giống như con bướm không biết no, tiếp tục muốn cùng nàng bay lượn trong ánh bình minh vừa hé.
Đến khi mặt trời đã lên cao, chàng mới do dự buông nàng ra. Sắt Sắt lúc này, toàn thân trên dưới đều đầy những vết tím xanh sau cơn ái tình cuồng nhiệt, Minh Xuân Thủy lúc này mới để ý, trái tim chàng vì thế mà không khỏi xót xa.
“Nàng có mệt, có đau không?” Chàng cúi xuống bên tai nàng, dịu dàng hỏi.
Sắt Sắt ngưng thần nhìn những vết tích trên người mình mà ngơ ngẩn, chàng và nàng đã phóng túng đến thế ư.
Minh Xuân Thủy ngồi dậy, mặc áo khoác, lấy tấm thảm quấn Sắt Sắt lại, rồi lập tức bế nàng lên.
“Chàng làm gì thế?” Sắt Sắt nghi ngờ ngước mắt, nàng còn chưa mặc quần áo, chàng muốn bế nàng đi đâu?
Minh Xuân Thủy khẽ cười không đáp, ôm lấy nàng, men theo bậc thang đi xuống, xuyên qua biển hoa, tung người bay lên, chưa hết thời gian uống một tách trà đã đi tới suối nước nóng hôm nọ.
Ban ngày, suối nước nóng bốc lên những làn hơi nhè nhẹ, ánh mặt trời chiếu rọi khiến đám hơi nước giống như mây mù trắng xóa, trùm lên phía dòng suối, nhìn như phiêu bồng như tiên cảnh. Tiếng suối chảy róc rách như những âm điệu diệu kỳ.
Minh Xuân Thủy ôm lấy Sắt Sắt, chầm chậm bước vào trong suối nước nóng, nước suối trong veo gợn lên những đợt sóng ấm áp dịu dàng, từng vòng sóng ôm lấy hai người. Hơi nước uốn quanh khiến cõi lòng thanh thản. Minh Xuân Thủy vốc nước suối, cẩn thận đưa tay trên làn da mịn màng của nàng, những vết tím xanh trên da nàng được ngâm trong nước suối ấm dần dần nhạt bớt, cảm giác khó chịu trên người cũng dần dần tiêu tan.
Ánh mặt trời chiếu sáng đôi mắt lúc nào cũng thâm trầm của Minh Xuân Thủy, sóng mắt long lanh ánh lên sự yêu thương sâu sắc. Chàng nhìn những vệt xanh trên da Sắt Sắt vẫn chưa tan hẳn, liền đứng dậy mặc áo bào, bế nàng tới căn phòng trúc bên cạnh suối. Căn phòng không lớn, chỉ có hai gian, bên trong đồ đạc cũng toàn bằng trúc. Gian ngoài bàu một tủ quần áo và một chiếc giường, Minh Xuân Thủy đặt Sắt Sắt lên giường rồi liền vào trong tìm thứ gì đó.
Sắt Sắt cuộn mình trong tấm thảm, đi tới mở chiếc tủ, thấy trong tủ bày rất nhiều quần áo nữ, có màu xanh khói, màu xanh nhạt, xanh phấn, chiếc nào cũng là những màu nàng thích. Đêm qua Minh Xuân Thủy nói sẽ để quần áo cho nàng ở đây, hóa ra không phải tiện miệng nói chơi mà đã chuẩn bị hết cho ngày hôm nay rồi.
Sắt Sắt đưa tay vuốt lên một bộ váy, nàng lấy ra một bộ màu xanh phấn mặc lên người, váy áo vừa khít với người. Nàng vừa mặc xong liền thấy Minh Xuân Thủy cầm một chiếc bình sứ đi từ trong ra.
“Lại đây, ta bôi thuốc cho nàng.” Minh Xuân Thủy cười một cách gian tà.
Nàng đâu cần bôi thuốc? Thấy nụ cười gian tà đó trên khóe môi chàng, Sắt Sắt mới hiểu, chàng muốn bôi thuốc lên những vệt tím xanh chưa lành trên người nàng, nhưng xem bộ dạng chàng dường như lại muốn tự tay thoa thuốc cho nàng. Sắt Sắt lúc này thoáng đỏ mặt, những chỗ bị bầm đó đều là nơi kín đáo, sao có thể để chàng bôi thuốc cho được.
Sắt Sắt nghiêm nghị nói: “Thiếp tự làm được.” Liền giơ tay ra định lấy chiếc bình sứ, nhưng ai ngờ người nàng mới khẽ nghiêng đã bị chàng nắm chặt cổ tay, kéo ngã vào lòng.
Chàng ôm lấy nàng, ngồi trên giường nói: “Nghe lời nào! Đây là việc mà phu quân nên làm.” Giọng nói của chàng dịu dàng đến mức mê hoặc lòng người.
Sắt Sắt giành mấy cái không được, lại cũng không thoát ra được khỏi tay chàng, đành để mặc chàng bôi thuốc cho mình.
Chàng cởi áo váy nàng ra, ngón tay khẽ chấm vào thuốc cao, cau mày cẩn thận bôi thuốc cho nàng. Động tác của chàng dịu dàng tinh tế, cẩn thận dùng ngón tay khẽ thoa thuốc lên từng chỗ bầm tím trên người nàng. Trên cổ, trước ngực, cánh tay, bụng dưới, cả trên đùi nữa, xoa hết một lượt. Nước thuốc lành lạnh theo ngón tay chàng lướt trên vết bầm, nhanh chóng làm dịu cơn đau.
Ánh mặt trời dịu dàng lọt qua cửa sổ chiếu trên người nàng, như phủ lên một tầng sa mỏng.
Xung quanh yên tĩnh, ánh mặt trời chói chang, cả người chàng ngập trong ánh sáng, đôi mắt đen không còn tình dục, mà chỉ còn sự yêu thương tha thiết. Sắt Sắt nhìn bóng dáng nho nhã của chàng, tấm áo bào trắng rộng rãi của chàng khẽ động trong căn phòng lặng gió, cực kỳ phiêu dật.
“Hôm nay nàng nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa ta đưa nàng đi bái Thần núi Hắc Sơn.” Chàng ngước mắt cười nói.
Sắt Sắt chau mày nói: “Sao phải đi bái Thần núi Hắc Sơn? Có chuyện gì ư.”
Minh Xuân Thủy khẽ cười giả thích: “Đây là phong tục của Ô Mặc tộc chúng ta, trong lễ hội đốt lửa, nếu chọn được ý trung nhân, phải đi bái Thần núi Hắc Sơn, như thế mới được Thần núi Hắc Sơn chúc phúc và che chở suốt đời. Sau đó chúng ta mới trở thành phu thê danh chính ngôn thuận.”