Đó là một cung điện không lớn lắm, bên trong có đình đài thủy tạ, lầu cái lối đi, cầu trúc khe suối, hoa thơm cỏ lạ, cảnh trí vô cùng trang nhã.
Trong phòng sạch sẽ không chút bụi bặm, ánh nến vàng phủ khắp phòng một thứ ánh sáng vàng tối, Sắt Sắt cho các cung nữ theo hầu lui ra, nàng ngồi trong phòng, trái tim dần dần chùng xuống.
Nàng biết Phong Noãn sẽ không làm khó nàng, nhưng cho dù như vậy, trong lòng nàng vẫn có chút áy náy. Đây là chuyện hôn nhân đại sự, lại là kết thân giao hảo, nếu bỏ lại chàng mà đi, thật không nên. Cách tốt nhất là không đi thành thân.
Nhưng nàng cũng biết một khi Thánh ý đã quyết rất khó thay đổi, trừ phi nàng có thể bỏ trốn! Nhưng nàng có thể bỏ trốn được không?
"Nô tì tham kiến Dật Vương Điện hạ!" Bên ngoài vang lên tiếng cung nữ thỉnh an.
Cánh cửa nặng nề chầm chậm mở ra. Dạ Vô Nhai mặc trang phục màu lam, đội mũ ngọc đứng tựa bên cửa, gió đêm từ cửa thổi vào, dây lưng tà áo khẽ tung bay. Trên khuôn mặt anh tuấn đẹp đẽ tuyệt trần dường như có điều gì trầm uất.
"Dân nữ Tiêm Tiêm khấu khiến Dật Vương!" Sắt Sắt chầm chậm bước tới phía trước, hành lễ thật kính cẩn.
Dạ Vô Nhai ngẩng đầu, đôi mắt đen tĩnh lặng chăm chú nhìn nàng, thanh âm hơi run rẩy: "Sắt Sắt, đừng giả vờ nữa, nàng thực sự cho rằng ta không nhận ra nàng sao? Sắt Sắt, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Mấy năm nay nàng ở đâu? Bích Hải Long Nữ đó có phải là nàng không? Còn Mặc Nhiễm kia là ai?"
Đối mặt với một loạt câu hỏi, Sắt Sắt chỉ đành nở nụ cười cay đắng.
"Vô Nhai, vào đây ngồi đi!" Sắt Sắt khẽ cười rồi nói: "Bây giờ ta là công chúa rồi, có lẽ huynh nên gọi ta một tiếng muội muội thì hơn?"
Vô Nhai nghe vậy, nét u uất giữa đôi lông mày càng nhiều thêm, hắn chăm chú nhìn nụ cười của Sắt Sắt: "Nàng đúng là muốn lấy Hách Liên Ngạo Thiên? Nàng thích hắn ư?"
Vô Nhai xưa nay là người lãnh đạm, cho dù ban đầu nàng cự tuyệt tình cảm của hắn, hắn cũng không đau khổ thế này. Có lẽ bản lĩnh che giấu của hắn khá cao. Nhưng đêm nay bất luận Sắt Sắt nghe thế nào cũng chỉ thấy trong giọng nói của hắn là sự đớn đau sâu sắc.
Đó là sự đau đớn của tuyệt vọng!
Nhớ lại trên điện hắn đã vì nàng mà đỡ lời, trái tim Sắt Sắt nhẹ chùng xuống, nàng đã cự tuyệt hắn thẳng thừng, lẽ nào Vô Nhai vẫn còn thích nàng ư? Vậy mấy năm nay hắn không nạp phi, lẽ nào là vì nàng? Nhất thời Sắt Sắt cảm thấy tội lỗi của mình quá là to lớn, ban đầu rõ ràng nàng đã cự tuyệt hắn rồi. Vô Nhai, vì sao lại si tình như vậy chứ?
Bên ngoài cửa, trong bóng tối vô biên, có một làn gió mạnh bất thường thổi tới, Sắt Sắt nhanh chóng nhận ra, nhưng vẫn cười như không có chuyện gì.
"Phải!" Sắt Sắt quay đầu nhìn Dạ Vô Nhai, nở nụ cười nói: "Ta nhớ trước đây đã từng nói với huynh, ta muốn tìm một người mà ta yêu thích, một người đàn ông có thể cùng ta sánh vai, huynh không cảm thấy Hách Liên Ngạo Thiên chính là người đàn ông đó ư? Huống hồ, ta lấy huynh ấy, còn có thể khiến Bắc Lỗ Quốc và Nam Nguyệt trở nên hữu hảo, chẳng phải tốt lắm sao?"
Rắc một tiếng, ngoài cửa sổ, dường như có tiếng cành cây gãy vọng vào.
"Vô Nhai, ta biết huynh quan tâm đến ta, nhưng Hách Liên Ngạo Thiên quả thực đối xử với ta rất tốt. Ta nghĩ, nếu đi theo huynh ấy, sau này ta sẽ sống rất hạnh phúc." Sắt Sắt lại khẽ nói tiếp.
Thân hình Dạ Vô Nhai run lên, hắn còn chưa kịp trở nên mạnh mẽ, nàng đã tìm thấy người đàn ông có thể cùng mình sánh vai rồi.
Nhất thời hắn dường như cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi thốc vào tim.
Cuộc gặp gỡ kì lạ, những nắm đấm hung dữ lại mang theo những làn gió thơm, nỗi nhớ ban đầu mới chớm nở, nỗi đau khi nhận một kiếm đâm vào da thịt, hóa ra ông trời chỉ trêu đùa hắn mà thôi.
Đúng là trò đùa khi có duyên mà không có phận!
Ánh nến đung đưa, chiếu những ánh sáng khi mờ khi tỏ trên khuôn mặt Dạ Vô Nhai, hồi lâu, hắn khẽ cất giọng nói: "Ta đi đây, nàng tự bảo trọng nhé!"
Tà áo cuộn lên thành một làn gió lạnh, khiến ánh nến không ngừng đong đưa.
Sắt Sắt nhìn bóng hình khuất dần, khóe miệng nàng nở một nụ cười cay đắng.
Ngoài Khánh Hoa Môn, thị vệ Kim Đường của Dạ Vô Yên cầm chiếc đèn cung đình bằng lưu li đứng im lặng trong bóng tối. Xa xa thấy có một bóng người cao ráo đang bước từng bước chân nặng nề tới, trong lòng Kim Đường thoáng ngập ngừng, nhưng rồi liền cầm đèn tới đón.
"Vương gia..." Lời vừa nói ra, nhưng không biết nên nói tiếp thế nào.
Ngọn nến yếu ớt, chiếu lên khuôn mặt Dạ Vô Yên, hàng lông mày dài cau chặt, dường như đang phải chịu nỗi đau đớn không thể xóa mờ. Đôi mắt vốn sâu thẳm sắc bén dường như đã mất hết hồn phách, trống rỗng hoang mang.
Đây có còn là Tuyền Vương hô phong hoán vũ trên chiến trường nữa không? Thấy đôi mắt đen u ám của chàng, đôi tay cầm đen lưu li của Kim Đường đột nhiên run lên.
"Vương gia, người phải nghĩ thoáng một chút!" Kim Đường trầm giọng nói, thực sự không biết nên nói gì để an ủi Vương gia nữa. Bốn năm nay, ông ta thấy Vương gia sống như cái xác không hồn, cuối cùng khi có được tin tức của Vương phi, cũng là lúc phải chống mắt nhìn nàng đi lấy người khác. Tình cảm của Vương gia dành cho Vương phi ông ta hiểu hơn ai hết, chuyện này đối với Vương gia mà nói, thật tàn nhẫn biết bao!
Dạ Vô Yên ngước mắt, nhìn vào màn đêm sâu thẳm, nghĩ lại những lời ban nãy vừa nghe thấy.
Chàng muốn cứu nàng xuất cung, nhưng khi nhìn qua cánh cửa sổ hé mở, thấy Dạ Vô Nhai đang đứng ở bên trong, chàng liền không vào nữa. Nhưng chàng không ngờ mình lại nghe thấy câu nói đó.
Nàng thích Hách Liên Ngạo Thiên! Chính miệng nàng nói thế!
Nàng thích Hách Liên Ngạo Thiên!
Nàng thích Hách Liên Ngạo Thiên!
...
Câu nói này như lời nguyền, cứ văng vẳng trong đầu chàng mãi không thôi!
Chàng cũng đã từng đoán, sau bốn năm, có lẽ nàng không còn yêu chàng nữa. Dẫu sao năm đó chàng đã làm tổn thương nàng quá sâu sắc, nàng tuyệt vọng về chàng, hận chàng, chuyện thay đổi tình cảm cũng không có gì là lạ. Nhưng chàng không có dũng khí hỏi nàng câu đó. Không ngờ cho dù không hỏi, chàng vẫn nghe được câu trả lời, hơn nữa đó còn là câu trả lời khiến chàng không sao chịu đựng nổi!
Từng cơn giá lạnh không ngừng thổi vào tim chàng, khiến trái tim dần đóng băng lại, rồi bị đập mạnh mà vỡ tan nát. Giây phút này chàng cảm thấy thực sự yếu đuối, chân đứng không vững nữa, vị ngọt tanh trong cổ họng trào lên, cảnh vật trước mắt dần trở nên mơ hồ. Bên tai chàng không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, mọi thứ dường như đã biến thành tiếng gió bi ai, trào lên như nước thủy triều, không thể khống chế, quấn chặt lấy các giác quan của chàng!
Chàng lê những bước chân nặng nề, đi ra ngoài cung.
Kết thúc như vậy sao?
Chuyện tình khắc cốt ghi tâm của chàng và nàng?
Chàng đột nhiên thấy không cam lòng! Chàng thực sự không cam lòng!
Chàng đột ngột quay người, muốn xông vào Khánh Hoa Môn, bất luận thế nào, chàng cũng phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
Ánh mắt chàng lướt qua Kim Đường, bước chân bỗng khựng lại. Chàng nhìn thấy bên cạnh Kim Đường lúc này đang cực kỳ trống trải.
"Mặc Nhiễm đâu?" Trái tim Dạ Vô Yên phút chốc giật nảy lên, lạnh lùng hỏi. Vừa rồi chàng vội tới cung Ngọc Cẩm tìm Sắt Sắt, nên mới để Kim Đường trông coi Mặc Nhiễm, nhưng Mặc Nhiễm đâu rồi?
Trong lòng Kim Đường cũng đột nhiên trở nên giá lạnh. Vừa rồi sau khi Vương gia đi khỏi, Mặc Nhiễm đó ấp a ấp úng nói có chuyện, xem ra muốn đi vệ sinh. Kim Đường liền phái mấy thị nữ hộ tống nàng ta đi. Mấy thị nữ đó đều là cao thủ võ công, dư sức đối phó với Mặc Nhiễm. Lúc này, Vương gia hỏi, ông ta mới cảm thấy hình như họ đi hơi lâu rồi!
"Các người mau đi tìm khắp nơi xem!" Kim Đường lạnh lùng ra lệnh, lòng bàn tay không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Một lát sau, một thị vệ vội vã chạy lại, hấp tấp đưa lời bẩm báo: "Bẩm Vương gia, xảy ra chuyện rồi, không thấy Vương phi đâu, mấy thị nữ đó đều trúng độc hôn mê cả."
Dạ Vô Yên liền lập tức đi theo xem, chỉ thấy mấy thị nữ đó đang nằm trong đám hoa, sắc mặt ai cũng xanh lè, dường như trúng phải loại độc vô cùng lợi hại.
Trái tim Dạ Vô Yên trào lên một dự cảm không lành, vừa rồi đôi mắt đen của chàng còn u ám, lúc này đã sáng rực đến ghê người. Bình thường chàng vốn ung dung nho nhã, nhưng khi bị bức ép thì lại lạnh lùng sắc bén không khác gì bảo kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, hoàn toàn thành một người khác vậy, khiến người ta nhìn vào cảm thấy lạnh đến thấu xương.
"Kim Đường, theo Bản vương tới Lan Phường ngay!" Dạ Vô Yên lạnh lùng ra lệnh, đôi mắt đen láy sâu thẳm mang theo ánh sáng lạnh người, giống như hai đốm lửa.
Chàng thi triển khinh công, mau chóng chạy ra ngoài cửa cung, chưa đầy thời gian uống hết chén trà đã rời khỏi hoàng cung, lấy một con ngựa của cấm vệ quân rồi một người một ngựa chạy như bay về phía Lan Phường.
Đêm dần khuya, sắc trời tối sầm. Trời hôm nay không trăng không sao, giống như tâm tình của chàng lúc này vậy. Con phố lớn im lặng đến phát sợ, chỉ nghe tiếng vó ngựa gấp gáp như tiếng trống dồn, gõ trên mặt đường đến mức khiến trái tim chàng nóng như lửa đốt, đau như dao cắt.
Chàng luôn phòng bị Mặc Nhiễm, chưa diệt trừ nàng ta là vì muốn tìm ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau. Vì tuy biết nàng ta là do Dạ Vô Trần phái tới, nhưng chủ nhân của nàng ta không phải là Dạ Vô Trần. Đêm nay, vì chuyện Sắt Sắt thành thân, tâm tình của chàng đại loạn, đến mức quên mất cả việc phải kìm kẹp nàng ta! Nếu nàng ta làm hại Triệt Nhi, chàng làm sao chịu đựng nổi đây?
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, con ngựa bên đướ dường như đã chạy hết sức, nhưng không hiểu sao Dạ Vô Yên vẫn còn thấy chậm, liền vung roi đánh thật mạnh vào lưng ngựa.
Khi thấy trước cửa lớn của Lan Phường đèn đuốc vẫn sáng rực, Dạ Vô Yên mới nhảy như bay từ trên lưng ngựa xuống, cùng lúc ấy con ngựa phía sau chàng ngã khuỵu, mệt đến nỗi sùi bọt mép.
Dạ Vô Yên khuôn mặt sát khí đằng đằng, xông vào trong Lan Phường. Tố Chỉ lập tức nhận ra công tử đẹp trai này chính là Tuyền Vương, người đã từng giải độc cho tiểu công tử, nên vui mừng chạy ra chào đón, rồi đưa Dạ Vô Yên vào một gian nhã thất.
“Ta hỏi ngươi, tiểu công tử nhà ngươi đâu? Vô Tà tiểu công tử? Nó đâu rồi?” Cửa phòng vừa đóng lại, Dạ Vô Yên đã không còn nghĩ được gì nữa, xông lên hỏi.
Tố Chỉ cười tươi đáp: “Vương gia, ngài tìm Vô Tà tiểu công tử ư? Cậu ấy ra ngoài rồi.”
Dạ Vô Yên nghe vậy, khoảnh khắc cảm thấy như mình rơi xuống một chiếc động không đáy, lạnh đến thấu xương, đau đớn đến mức nghẹt thở. Con trai của chàng!
“Ra ngoài rồi? Đi đâu? Đi với ai?” Thanh âm của Dạ Vô Yên, từng lời từng chữ đều khiến người khác lạnh gáy, toàn thân toát ra sát khí đằng đằng. Nhất thời khiến người nghe tưởng mùa đông đến sớm.
Nụ cười trên mặt Tố Chỉ cứng đờ, giây phút ấy, nàng ta cảm thấy sát khí trong ánh mắt của người đứng trước mặt rất rõ ràng. Ánh mắt lạnh lẽo đó, nàng ta chưa bao giờ gặp phải. Lúc này, nàng ta bỗng thấy sống lưng lạnh toát, rồi mới nhận ra hàn ý, bá khí và sát khí của Tuyền Vương, mà trước đây mới chỉ nghe qua.
“Chủ nhân về nói muốn đưa con ra ngoài chơi!” Tố Chỉ lẩm bẩm, lẽ nào có gì không đúng sao?
Dạ Vô Yên chầm chậm đứng dậy, đôi mắt đẹp đẽ phát ra hai luồng ánh sáng lạnh lùng, “Nghe đây, người đàn bà đưa tiểu công tử đi không phải chủ nhân của ngươi, chỉ là tướng mạo rất giống thôi. Chủ nhân của ngươi đang bị Thánh Thượng giam trong hoàng cung rồi, mấy ngày nữa sẽ tới Bắc Lỗ Quốc thành thân. Việc tiểu công tử mất tích, nếu chủ nhân của ngươi hỏi, ngươi nói là…” Dạ Vô Yên hít sâu một hơi, từng lời từng chữ nói ra rất rành rọt: “Ngươi cứ nói là ta mang đi rồi! Phải nhớ kỹ, những người khác ở đây, các thị nữ của nàng ấy, Thanh Mai, Tử Mê, đều phải dặn dò, thật cẩn thận!”
Tố Chỉ nghe vậy, chỉ cảm thấy như sấm động bên tai, lắp bắp hỏi: “Ngài nói thật sao?” Nàng ta đã từng nghe chủ nhân nói, trong Tuyền Vương Phủ có một người giống hệt chủ nhân, là nàng ta đã quá sơ suất.
“Nhưng vì sao không được nói thật cho chủ nhân, vì sao nói là ngài đưa đi?” Tố Chỉ kinh ngạc hỏi.
Dạ Vô Yên quay người, lạnh lùng đáp: “Vì đứa bé đó là con của Bản vương, nếu Bản vương đưa nó đi, ít ra nàng ấy không lo con xảy ra chuyện gì, nếu là người khác đưa đi…” Dạ Vô Yên nhắm mắt, chầm chậm nặng nề nói tiếp: “Ngươi nghĩ xem, nàng có chịu nổi không?”
Sắc mặt Tố Chỉ lập tức trắng bệch, mở lớn hai mắt nhìn Dạ Vô Yên. Hóa ra tiểu công tử là con của Tuyền Vương. Hơn nữa quả thực nếu biết con bị bắt đi, liệu chủ nhân có chịu nổi không? Lúc tiểu công tử phát hàn độc, nàng ta đã thấy bộ dạng đau đớn đến mức xé lòng của chủ nhân.
Tố Chỉ bỗng thấy trước mắt mơ hồ, liền gật đầu đáp: “Được, ta sẽ nói với chủ nhân là ngài mang đi. Nhưng xin Tuyền Vương nhất định phải tìm cách cứu được tiểu công tử!”
Dạ Vô Yên siết chặt nắm tay, chàng biết kẻ bắt Triệt Nhi đi là muốn đối phó với chàng. Nếu chưa đạt được mục đích, tạm thời con chàng sẽ không gặp nguy hiểm.
Ngày Sắt Sắt thành hôn, tiết trời không đẹp, mới sáng sớm, trời đã mưa rả rích. May mà chỉ là mưa xuân, không đủ làm ướt áo. Những hạt mưa rơi trên từng đóa hoa phiến lá tạo thành những đốm nhỏ như giọt lệ. Lầu các trong mưa là cảnh đẹp của phương Nam, cả hoàng thành chìm trong sương khói.
Trời mới mờ sáng, trong cung Ngọc Cẩm đã cực kỳ bận rộn, Hoàng đế Gia Tường chuẩn bị lễ tiết như của công chúa gả Sắt Sắt đi.
Mới sáng sớm dậy, Sắt Sắt đã được cung nữ hầu hạ đi tắm nước thơm, sau đó khoác lên mình bộ áo cưới mới may. Các ma ma trong cung nhanh nhẹn chải đầu, đội mũ phượng cho nàng, Sắt Sắt cứ như người gỗ, mặc kệ người khác muốn làm gì thì làm.
Trang điểm xong, các ma ma đứng dậy, dán lên trán Sắt Sắt hai cánh hoa đỏ rực to bằng móng tay, màu đỏ đó khiến sự thanh thoát động lòng người của nàng càng thêm diễm lệ và mê hoặc.
Trong cung ba ngày, ba ngày tinh thần Sắt Sắt đều không khỏi bất an, bị cắt đứt liên hệ với bên ngoài, nàng không biết Triệt Nhi, Thanh Mai và Tử Mê ở Lan Phường có ổn không, không biết Trầm Ngư đã quay về chưa. Có điều, nàng tin đã có thị vệ của Dạ Vô Yên bảo vệ, hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Hách Liên Ngạo Thiên ở tại dịch quán của Bắc Lỗ Quốc trong hoàng thành, mấy ngày nay, theo lễ tiết, cũng không thể vào thăm nàng. Hôm nay chàng sẽ xuất phát từ dịch quán, đến hoàng cung đón Sắt Sắt.
Chuyện đã đến nước này, nàng cũng chỉ đành chờ Hách Liên Ngạo Thiên tới đón mình thôi.
Ba ngày nay, Dạ Vô Yên không hề lộ diện.
Đêm đó, khi nàng và Dạ Vô Nhai nói chuyện, thấy bên ngoài có động, tuy rất khẽ, nhưng nàng đoán đó là chàng. Vì thế nàng mới cố ý nói nàng thích Hách Liên Ngạo Thiên, vừa để Dạ Vô Nhai hết hi vọng, vừa để chàng đừng quyến luyến thêm nữa.
Quả nhiên, nàng nghe thấy tiếng cành cây bị bẻ gãy, rồi thấy thân hình chàng bay đi trong gió.
Lần này, hẳn chàng đã hoàn toàn tuyệt vọng về nàng rồi.
Cuối cùng, mọi chuyện cũng kết thúc!
Mối tình khiến nàng suýt nữa thì mất mạng đã hoàn toàn chấm dứt!
Hạt mưa rơi xuống đất, để lại từng lỗ nhỏ, giống như những bước chân của số mệnh, rất nông, nhưng không thể nào tan biến đi một cách dễ dàng.
Nàng hờ hững rời khỏi bàn trang điểm, ánh mắt nhìn qua cánh cửa hé, thấy bên ngoài mưa bụi lây rây, có một chiếc dù nhỏ màu xanh lam đang mở lên ngoài cung Ngọc Cẩm, giống như đóa hoa màu xanh đang nở rộ. Dưới ô, Dạ Vô Nhai đứng đó, tấm áo màu xanh lam cuộn lên trong mưa gió.
Áo lam! Sắt Sắt lần đầu tiên phát hiện ra, Vô Nhai rất thích mặc áo lam! Nàng nhớ lại bốn năm trước, khi mình rơi từ trên vách núi Hắc Sơn xuống, khi đó người cứu nàng là công tử áo lam. Trái tim nàng đột nhiên lạnh giá, lẽ nào người đó là Vô Nhai? Sao có thể là Vô Nhai được chứ? Nàng nhanh chóng loại bỏ suy đoán đó. Nếu là Vô Nhai cứu nàng, vì sao không để cho nàng biết?
Sắt Sắt lắc đầu, xấu hổ vì ý nghĩ vừa rồi của mình đã làm nhơ bẩn một Vô Nhai trong sáng.
Dạ Vô Nhai đứng dưới mưa, không hề tiến lên, chỉ từ xa nhìn về phía nàng. Ánh mắt hắn dường như ẩn chứa quá nhiều điều, thiết tha đến mức nàng không nhẫn tâm hồi đáp.
Đối với Dạ Vô Nhai, Sắt Sắt cảm thấy cực kỳ chua xót, trong lòng nàng vì thế ngập tràn sự áy náy.
Trên đời này, bất luận nàng và hắn có ở cách nhau trăm núi ngàn sông, chân trời góc bể hay chỉ gần nhau trong gang tấc, hoặc giả cách nhau chỉ bằng một sợi dây thì với họ, đó đều là xa cách.
Vô Nhai, xin lỗi!
Sắt Sắt ngẩng đầu, ánh mắt như làn thu thủy nhìn về phía Vô Nhai.
Vô Nhai dường như hiểu được ánh mắt Sắt Sắt, khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười dịu dàng. Nhưng phía sau nụ cười đó là sự lạnh lẽo chua cay, có lẽ chỉ mình hắn mới có thể thấm thía.
Đã tới giờ, các Đại thần tế lễ, cung nữ nội thị trong cung đều cầm nghi trượng, dẫn Hách Liên Ngạo Thiên oai phong vào đón Sắt Sắt. Sắt Sắt lúc này đã được phong làm Công chúa của Hoàng đế Gia Tường, lại là Yên Thị của Quốc vương Bắc Lỗ Quốc, Hách Liên Ngạo Thiên, thân phận nàng đương nhiên không hề thấp kém, hơn nữa từ xưa đến nay khi kết thân giao hảo mà được lập ngay làm Quốc mẫu quả thực rất hiếm.
Vì thế hôn sự của nàng vô cùng xa hoa, sang trọng, lại cực kỳ khoa trương.
Sắt Sắt trùm khăn hỉ trên đầu, được cung nữ nhẹ nhàng dìu lên kiệu, tiếng pháo và tiếng trống huyên náo suốt dọc đường đi.
Lúc ra khỏi hoàng cung, đoàn kiệu hoa thu hút người dân ở Phi Thành tới xem như trẩy hội. Sắt Sắt vốn định để đội đón dâu của Hách Liên Ngạo Thiên đi ngang qua Lan Phường, sẽ đón Triệt Nhi ra, nhưng xem tình hình này không tiện đi đón trực tiếp. Lúc này nàng thân mang danh phận là công chúa, đi qua thanh lâu thật không hợp lý chút nào.
Trong lòng Sắt Sắt đang buồn bực, chiếc rèm bên mình bỗng dược vén lên, rồi nàng nghe thấy tiếng gõ vào cửa sổ, Sắt Sắt vén tấm khăn che đầu nhìn ra, thấy Hách Liên Ngạo Thiên đang cúi người trên ngựa, đưa ngón tay vén rèm kiệu, nhìn nàng.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, Hách Liên Ngạo Thiên rõ ràng có chút ngơ ngẩn.
Khi tới đón Sắt Sắt, nàng đã đội khăn hỉ lên đầu, chàng muốn nhìn trộm dung nhan của nàng nhưng hoàn toàn không có cơ hội. Lúc này khi thấy được khuôn mặt nàng, trái tim chàng như ngừng đập, ánh mắt ngơ ngẩn thất thần, trong khoảnh khắc không còn nhớ được mình muốn nói gì với nàng nữa.
“Hách Liên, có chuyện gì vậy?” Sắt Sắt bị ánh mắt nóng rực của chàng nhìn đến đỏ mặt, liền cất giọng khẽ hỏi.
Hách Liên Ngạo Thiên nghe giọng nàng, hồn phách bị bắt đi lúc đó mới quay trở lại. Chàng khẽ nói: “Sáng sớm nay ta đã tới Lan Phường đón Vô Tà tiểu công tử rồi, nhưng các cô nương trong lầu nói không cho ta gặp, cũng không cho ta đón nó. Họ nói nàng phải đích thân đón mới được. Ta thấy, lát nữa khi kiệu hoa ra ngoài thành rồi, để đội nghi trượng về hết, hai người chúng ta sẽ lén quay lại Lan Phường đón tiểu công tử ra, có được không?”
Sắt Sắt không ngờ Hách Liên Ngạo Thiên lại cẩn thận như thế, còn nhớ tới Triệt Nhi, trong lòng cực kỳ cảm động, gật đầu đáp: “Được!” Ngừng lại một lát, nàng lại nhẹ nhàng nói: “Đa tạ!”
Hai tiếng “Đa tạ” của Sắt Sắt như khoét một lỗ sâu trong tim Hách Liên Ngạo Thiên, một nỗi bực bội khó tả trào lên trước ngực chàng. Nàng cảm tạ chàng như thế, rõ ràng trong tim nàng không coi chàng là phu quân của mình. Chàng hiểu, nàng chịu lấy chàng, cũng chỉ vì câu nói của chàng lúc ở trên đại điện – lấy chàng hay không sau này là do nàng quyết định.
Nếu không có câu đó, có lẽ nàng sẽ không bao giờ đồng ý đi kết thân giao hảo! Nhớ lại, Hách Liên Ngạo Thiên cảm thấy có phần bi ai, có điều, dẫu sao nàng cũng đã chịu theo chàng đi, thế cũng được. Chàng tin những ngày tháng sau này, chàng có thể dùng tình cảm sâu đậm của mình để làm tan chảy trái tim cố chấp của nàng.
Kiệu hoa đi qua con phố phồn hoa nhất của Phi Thành, rồi ngang qua Lâm Giang Lầu.
Trong nhã thất tầng hai của Lâm Giang Lầu, Dạ Vô Yên im lặng ngồi bên cửa sổ, hai tay chống trước trán, mái tóc đen bóng xõa xuống, che đi khuôn mặt tuấn tú của chàng. Chàng ngồi như hóa thành đá, không ai biết rốt cuộc chàng ngồi đó bao lâu, có lẽ chỉ mới đây thôi, nhưng cũng có thể đã ngồi yên ở đó suốt buổi rồi.
Trong tay chàng lúc này đang cầm một phong thư, trong đó là tin tức về Triệt Nhi mà ám vệ của chàng đã điều tra được.
Ánh sáng trong phòng rất mờ, không thấy rõ khuôn mặt chàng thế nào. Nhưng nỗi bi ai sâu thẳm toát ra từ thân người chàng, không cần nhìn rõ, chỉ cần qua bóng dáng chàng cũng có thể cảm nhận được.
Bên ngoài cửa, tiếng nhạc mỗi lúc một gần, khách trong Lâm Giang Lầu dù ở nhã thất tầng hai hay đại sảnh tầng một đều đã chạy cả ra ngoài, xem cảnh náo nhiệt Khả Hãn Bắc Lỗ Quốc đón dâu.
“Mau tới xem, người cưỡi ngựa trắng kia chính là Khả Hãn của Bắc Lỗ Quốc đó!”
“Thế ư, thế ư, hóa ra Khả Hãn của Bắc Lỗ Quốc lại anh tuấn như vậy! Thật là cao quý, cũng đầy bá khí!”
“Người ta nặng tình lắm dấy! Nghe nói công chúa đó được gả đi liền được phong làm Yên Thị, Yên Thị chính là Quốc mẫu đó! Đúng là khiến người ta ngưỡng mộ!”
“Ngươi có ngưỡng mộ nữa cũng vô ích thôi!”
…
Từng hồi những tiếng bình luận xuyên qua cánh cửa mở hờ lọt vào tai Dạ Vô Yên.
Chàng khẽ động đậy, nhẹ nhàng đứng dậy, đẩy cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài.
Một cơn gió xuân mang theo những hạt mưa lây rây ươn ướt táp vào mặt chàng, hơi lạnh từ da thịt phút chốc ngấm vào tim. Chàng chăm chú nhìn ra, trong mưa bụi mịt mù, một đoàn người đón dâu đang đi qua trên phố.
Phía trước là đội nghi trượng đón dâu, ở giữa là kiệu hỉ màu đỏ, phía sau là đội nhi trượng đưa dâu, sau nữa có hai chiếc xe ngựa, trên xe trở toàn của hồi môn. Không khí vui mừng, kiệu hoa đỏ rực, xen lẫn tiếng hò reo chúc tụng, tất cả đều như từng mũi dao đâm vào trái tim chàng.
Ánh mắt Dạ Vô Yên nhanh chóng lướt qua đoàn người, ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc kiệu hoa và con ngựa trắng đi bên kiệu.
Hách Liên Ngạo Thiên ngồi ngay ngắn trên ngựa, hoàn toàn theo phong tục của Nam Nguyệt, mặc chiếc áo màu đỏ, trước ngực đeo một bông hoa lớn cùng màu. Khuôn mặt Hách Liên Ngạo Thiên hôm nay cực kỳ tươi tỉnh, đầu mày cuối mắt hớn hở vui mừng, khóe miệng nở nụ cười vô cùng vui sướng.
Nụ cười của chàng sao mà rực rỡ, rõ ràng trong ngày mưa gió mịt mù, nhưng lại khiến người ta nhìn vào có cảm giác như có ánh mặt trời chiếu trong tim vậy. Niềm vui xuất phát từ đáy lòng, từ trái tim, bắt nguồn từ hai chữ hạnh phúc.
Nỗi bi ai khó lòng diễn tả bỗng cuộn lên trước ngực, khiến Dạ Vô Yên gần như tắc thở, trái tim bất giác chìm mãi, chìm mãi xuống tận đáy vực sâu muôn trượng.
Chiếc kiệu chầm chậm đi qua cửa sổ, xa dần nhưng chàng vẫn đứng đó nhìn theo hướng kiệu hoa vừa rời đi. Thấp thoáng thấy bàn tay trắng trẻo vén rèm kiệu lên, trong mưa gió, bàn tay đó sao mà trắng ngần, như ánh chớp lóe lên trong mắt chàng. Chàng thấy Hách Liên Ngạo Thiên cúi gập người trên lưng ngựa, khuôn mặt tuấn tú đưa sát vào cửa sổ kiệu hoa, dường như đang nói gì đó với người ngồi trong kiệu.
Tình cảnh đó sao mà êm ái, sao mà tức mắt đến thế!
Thân hình Dạ Vô Yên giật nảy lên như bị sét đánh kim đâm, chỉ cảm thấy từng lỗ chân lông trên người dường như bị châm đến đau đớn, cả trái tim hoảng hốt co thắt lại, lục phủ ngũ tạng đều đau đến không chịu nổi.
Chàng đứng trước cửa sổ, nhìn xuyên qua màn mưa, nhìn chăm chú vào chiếc kiệu hoa đỏ rực, đến khi không còn nhìn thấy nữa, trước mắt chỉ còn là màn mưa bụi mênh mang.
Tiếng nhạc và những âm thanh huyên náo dần lắng xuống, sự cô đơn trống trải bắt đầu gặm nhấm từng chút một trên cơ thể và cả hồn phách nàng.
“Chủ nhân, có cần đi theo mai phục trên đường rồi cướp phu nhân về không?” Táng Hoa công tử Thiết Phi Dương mặc áo tím đi tới phía trước, trầm giọng nói.
Dạ Vô Yên lắc đầu nói: “Không cần đâu, họ sẽ quay lại thôi!”
Từng câu từng chữ chàng nói ra đều toát ra ý vị đau đớn.
Một giọt nước mưa từ mái nhà nhỏ xuống, rơi trên mặt đất, vỡ tan tành, bắn những tia nước li ti tung tóe ra tứ phía, gần như không phát ra tiếng động gì, nhưng đều không lọt qua thính giác của chàng. Lúc này trong chàng chỉ là đau đớn triền miên.
Đội ngũ đưa dâu đi một vòng quanh con phố phồn hoa nhất Phi Thành, cuối cùng cũng ra khỏi thành, những Đại thần chấp lễ đưa họ tới bờ sông Du Giang, đến đây cáo biệt quay về. Sắt Sắt từ kiệu hoa bước xuống, liền theo Hách Liên Ngạo Thiên trở lại Lan Phường đón Triệt Nhi và Thanh Mai, Tử Mê.
Hai người đang định đi, liền thấy dưới cây liễu rủ bên bờ có bóng dáng quen thuộc đang nhanh chóng bay về phía họ. Đến gần hơn, Sắt Sắt nhận ra đó là Tử Mê, Thanh Mai còn có cả Bắc Đẩu, Nam Tinh. Phía sau có Tố Chỉ, Trầm Ngư cùng tới.
Sắt Sắt thấy mấy người họ, trong lòng không khỏi vui mừng, có điều ánh mắt nàng nhìn khắp một lượt, không thấy Triệt Nhi đâu, trái tim nàng bỗng chùng hẳn xuống.
“Các ngươi tới rồi ư! Triệt Nhi đâu, sao không thấy Triệt Nhi?” Sắt Sắt nheo mắt lạnh lùng hỏi.
Tử Mê nhìn hàn ý trong đôi mắt trong veo của Sắt Sắt, chần chừ một lát, nàng ta quả thực không dám nói với tiểu thư chuyện công tử bị bắt cóc. Bốn năm nay, nàng tận mắt thấy nỗi giày vò đến xé lòng của tiểu thư vì Triệt Nhi. Nếu tiểu thư biết Triệt Nhi bị bắt cóc, không biết trong lòng sẽ đau khổ đến mức nào?
Sắt Sắt thấy Tử Mê ấp úng, trái tim nàng đột nhiên như bị rơi xuống vực sâu. Nàng cố nén cơn run, lạnh lùng hỏi: “Triệt Nhi rốt cuộc làm sao rồi? Nói mau!”
Tố Chỉ nghe vậy liền đi lên phía trước, đột ngột quỳ xuống, thê thảm nói: “Chủ nhân, là Tố Chỉ không bảo vệ được tiểu công tử. Tiểu công tử… bị Tuyền Vương mang đi rồi!”
Tố Chỉ nhìn dáng vẻ thê lương của Sắt Sắt, liền theo lời dặn của Dạ Vô Yên mà nói.
Sắt Sắt nghe thấy thế, trước ngực như bị đánh một đòn rất mạnh, nàng ôm ngực, loạng choạng suýt ngã, may là Hách Liên Ngạo Thiên đứng sau đỡ lấy thân người lảo đảo như sắp ngã gục của nàng.
Dạ Vô Yên!
Chàng lại dám cướp Triệt Nhi đi ư! Vốn lo lắng Triệt Nhi đã xảy ra chuyện, giờ phút này mọi nỗi lo lắng bi thương trong lòng nàng nhất thời đều biến thành phẫn nộ.
Dạ Vô Yên, chàng dựa vào đâu mà cướp Triệt Nhi đi! Vì nàng đi lấy người khác ư? Cho dù nàng đi lấy người khác, chàng cũng không có tư cách để mang Triệt Nhi đi! Triệt Nhi là con nàng, là đứa con mà nàng dùng tính mạng của mình để bảo vệ. Mấy năm nay mẹ con nàng vì muốn được sống sót mà phải chịu biết bao nhiêu khổ cực? Còn chàng, chàng đã làm được gì cho Triệt Nhi?
Triệt Nhi là tất cả của nàng, chàng cướp Triệt Nhi đi, khác gì lấy mạng nàng cơ chứ!
Dạ Vô Yên, chàng thật là nhẫn tâm!
Nắm đấm trong tay áo Sắt Sắt dần siết chặt lại. Trước ngực, nộ khí bừng bừng, nàng không kịp cởi cả hỉ phục, liền tung người lên ngựa chạy như bay về Phi Thành.
Hách Liên Ngạo Thiên thấy vậy cũng phóng người lên ngựa, ra roi đuổi theo!
“Huynh tới đây làm gì? Huynh về đi, đây là chuyện giữa ta và hắn, huynh không cần nhúng tay vào!” Sắt Sắt lạnh lùng nói.
“Sắt Sắt, ta sẽ không bỏ mặc nàng đâu, để ta đi cùng nàng, được không? Ta là phu quân của nàng, tuy chỉ là trên danh nghĩa, nhưng ta nguyện làm tròn trách nhiệm vì nàng. Để ta đi, để ta đòi lại lẽ phải cho nàng, được không?” Tiếng nói của Hách Liên Ngạo Thiên trầm ấm vang lên trong màn mưa lạnh giá.
Hách Liên Ngạo Thiên không phải là phu quân của nàng mà còn muốn làm tròn trách nhiệm với nàng. Còn chàng thì sao?
Sắt Sắt nhắm mắt, hồi lâu mới mở mắt ra, cất giọng trong trẻo đáp: “Được!”
Trong mưa bụi, hai bóng áo đỏ chạy như bay về phía trước.
Sắt Sắt và Hách Liên Ngạo Thiên được Kim Tổng quản chỉ đường, liền tới thẳng hậu viên trong Tuyền Vương Phủ. Bốn năm trước, khi Dạ Vô Yên đuổi nàng khỏi Vương phủ, đây là lần đầu tiên Sắt Sắt quay trở lại đây một cách quang minh chính đại.
Hậu viên, vẫn là một nơi thanh tĩnh. Đi qua tấm cửa tròn, vòng qua ngọn núi giả, lại đi qua một con đường nhỏ, liền tới một chiếc hồ bán nguyệt.
Trên hòn đảo nhỏ giữa hồ, trên chiếc đình ngói ngọc cột trạm trổ công phu, một bóng người toàn thân bận màu nguyệt bạch đang ngồi, trong sương khói và ánh sáng long lanh của hồ nước, thật vô cùng nổi bật.
Thấp thoáng trong tiếng tiêu phiêu diêu bay bổng, chầm chậm chảy trôi như dòng suối dịu dàng là nỗi uất kết khó lòng diễn đạt thành lời. Không cần nhìn cũng biết đó là tiếng tiêu của Dạ Vô Yên.
Có người đưa chiếc thuyền nhỏ tới, Kim Tổng quản ra hiệu mời hai người Sắt Sắt và Hách Liên Ngạo Thiên lên thuyền. Chiếc thuyền nhỏ sau đó đi qua đám lá sen, một lát thì tới hòn đảo nhỏ.
Hòn đảo nhỏ chính là nơi trước đây đã từng tổ chức sinh nhật cho Y Doanh Hương, ban ngày, Sắt Sắt chưa bao giờ tới đây cả. Lúc này mới thấy nơi đây có phong cảnh rất đẹp, có trúc cảnh, hoa cỏ, còn có cả hòn giả sơn bằng đá xanh. Mấy cây liễu như tơ trong làn mưa bụi khẽ đung đưa những cánh rủ dịu dàng.
Dưới một cây liễu, Dạ Vô Yên ngồi yên lặng trên tảng đá lớn ven hồ, trong tay cầm chiếc tiêu, đang dÂu Dương thổi.
Tiếng tiêu nho nhã uyển chuyển, như mây bay nước chảy, âm vận thiên thành, dường như trong đó ẩn giấu tất cả nỗi nhớ thương và tình ý, cùng với tiếng mưa rơi lách tách hòa thành một khúc nhạc trong trẻo đến mê người.
Tà áo thêu hoa văn đám mây của tấm áo màu nguyệt bạch tung bay trong gió, chàng ngồi đó, dáng người trong làn mưa bụi có chút mờ ảo.
Chàng bắt cóc Triệt Nhi của nàng, lại còn ra bờ hồ thổi tiêu, đúng là biết cách hưởng thụ thật!
“Dạ Vô Yên! Triệt Nhi đâu? Ngươi bắt nó đi đâu rồi?” Sắt Sắt đứng sau lưng chàng, cố nén cơn giận đang cuồn cuộn trong lồng ngực, lạnh lùng hỏi.
“Nàng tới rồi?!” Dạ Vô Yên chẳng buồn quay đầu nhìn lại, chậm rãi nói, dường như đã liệu trước được việc nàng sẽ tới tìm chàng.
“Ta tới đòi Triệt Nhi, ngươi giam nó ở đâu?” Sắt Sắt biết bây giờ nàng quyết không được giận dữ. nhưng ngọn lửa căm giận trong lồng ngực càng ngày càng thiêu đốt bừng bừng.
“Dạ Vô Yên, nếu ngươi không muốn cho Sắt Sắt thành thân, có thể quang minh chính đại tỷ võ với Bản Hãn, sao lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy? Ngươi không thấy nhục nhã sao?” Hách Liên Ngạo Thiên bước lên phía trước, đứng sóng vai với Sắt Sắt bên hồ, cất giọng nói.
“Nhục nhã?” Dạ Vô Yên khẽ cười rồi đứng dậy, tấm áo màu nguyệt bạch rủ xuống, giống như đám mây trên trời bay xuống trước mặt, mãi mãi vẫn là màu áo trắng, chỉ có điều trên mặt không còn đeo mặt nạ như trước kia nữa.
Đây là lần đầu tiên Sắt Sắt thấy Dạ Vô Yên mặc trang phục màu sắc tươi sáng dịu dàng như vậy, có lẽ nên nói là Minh Xuân Thủy đã gỡ bỏ mặt nạ thì đúng hơn.
Bất luận căm hận người đàn ông này thế nào, Sắt Sắt cũng không thể không thừa nhận, hắn quả thực đẹp đến mê người. Khi mặc áo đen, chàng một thân khí thế, lúc mặc áo trắng lại tiêu sái phiêu dật.
“Sao hả? Ta mặc áo trắng anh tuấn lắm đúng không? Thực ra ta không mặc gì thì còn mê người hơn ấy chứ.” Dạ Vô Yên mặc kệ câu hỏi của Hách Liên Ngạo Thiên, quay đầu nói với Sắt Sắt.
“Dạ Vô Yên…” Sắt Sắt lạnh lùng cắt ngang lời nói của chàng, nghiến răng rít lên mấy chữ: “Vô liêm sỉ!” Chàng vẫn còn tâm trạng mà đùa cợt sao.
Dạ Vô Yên nghe thấy Sắt Sắt vội vã cắt ngang lời nói của mình, liền nheo mắt cười, gã đàn ông vô liêm sỉ này lúc cười rất đẹp, lông mày và khóe mắt xếch lên, cực kỳ hấp dẫn.
Có điều, ánh mắt chàng khi nhìn thấy Sắt Sắt và Hách Liên Ngạo Thiên đứng sóng vai bên nhau, liền đột nhiên tối sầm lại.
Trong làn mưa bụi mịt mờ, hai người cùng mặc hỉ phục đỏ chói, đằng sau là hồ nước và cây xanh, hòa trong gió mưa rả rích. Lúc này chỉ có màu đỏ là nổi bật nhất. Trong lòng chàng đồng thời cảm thán vang lên, thứ màu đỏ ấy sao mà tươi đẹp và hân hoan nhưng lại tức mắt đến thế. Hai người họ nhìn mới xứng đôi làm sao. Một người cao to anh tuấn mười phần bá khí, một người diễm lệ dịu dàng, dung nhan thanh tú thoát tục.
Dù Dạ Vô Yên cố nhếch cặp môi mỏng, làm ra bộ mỉm cười, nhưng vẫn không thể làm mờ đi ánh mắt u buồn và sắc bén đến kinh người của chàng.
Chàng hạ cây tiêu xuống, đứng cạnh mặt hồ, nước hồ ánh lên bóng chàng, tấm áo trắng theo gió tung bay giống như một đóa thủy tiên cô đơn trác tuyệt.
“Hách Liên Ngạo Thiên, ngươi cũng tới đòi Triệt Nhi ư?” Đột nhiên chàng quay sang Hách Liên Ngạo Thiên, nheo mắt lại, ánh mắt vô cùng sâu sắc và khó lường.
Hách Liên Ngạo Thiên nắm chặt tay Sắt Sắt, bước lên phía trước, lạnh lùng đáp: “Đúng thế, ta tới đây là để đòi Triệt Nhi. Tuyền Vương, nếu ngươi còn chút lương tâm, thì giao Triệt Nhi ra đây! Bốn năm trước, ngươi đẩy mẹ con nàng xuống vực sâu, một chưởng đó đã cắt đứt quan hệ của họ với ngươi rồi. Bây giờ ngươi không còn quan hệ gì với họ nữa. Dù Sắt Sắt có lấy ai, thì đó cũng là sự lựa chọn của nàng, ngươi không có lý do gì để can thiệp, ngươi cũng không có tư cách gì mà cướp Triệt Nhi đi cả! Vì thế, xin Tuyền Vương hãy giao Triệt Nhi ra!”
Ánh mắt Dạ Vô Yên đột nhiên tối sầm lại, chàng hừ lạnh một tiếng, đôi mắt dài và hẹp khẽ nheo lại: “Có lẽ Bản vương không có tư cách, nhưng e rằng cũng không đến lượt ngươi được nói đâu!”
“Thế ư? Vậy mà Bản Hãn lại cảm thấy mình rất có tư cách đó! Vì bây giờ ta đã là phu quân của Sắt Sắt, tư cách đó là do Yên Thị của Bản Hãn cho ta!” Hách Liên Ngạo Thiên khoanh tay đứng đó, trầm giọng nói, đôi mắt đen như đá cẩm thạch cúi xuống, nhìn chăm chú vào Sắt Sắt.
Sắt Sắt lặng nhìn Hách Liên Ngạo Thiên. Trên danh nghĩa, quả thực Hách Liên Ngạo Thiên có tư cách, còn về Dạ Vô Yên, nàng không muốn nói thêm gì nữa!
Dạ Vô Yên nghe vậy, khí huyết trong người đột ngột trở nên nhộn nhạo, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng với biểu cảm mặc nhiên chấp nhận của Sắt Sắt, chàng nắm chặt nắm đấm trong tay áo, lạnh lùng nheo mắt, tất cả sự nhẫn nhịn trong phút chốc hóa thành thanh kiếm sắc bén tỏa ra trong ánh mắt chàng.
“Dù huynh ấy không có tư cách, hẳn là ta có chứ? Dạ Vô Yên, ngươi trả Triệt Nhi cho ta!” Sắt Sắt nói từng câu từng chữ, đôi mắt trong trẻo rừng rực lửa giận và bi thương.
Dạ Vô Yên quay đầu, không nhẫn tâm nhìn sự đau đớn và bi thương trong mắt nàng. Chàng biết nàng đau khổ. Chàng không thể tưởng tượng được bao nhiêu năm nay nàng đã sống thế nào, chàng càng biết rõ, đối với nàng, Triệt Nhi quan trọng ra sao. Vì thế, chuyện của Triệt Nhi chàng rất khó nói rõ với nàng! Chàng đã có tin về Triệt Nhi, không lâu nữa chàng có thể tìm cách cứu Triệt Nhi ra, nhưng bây giờ, vẫn không nên khiến nàng lo lắng!
“Triệt Nhi là con ta, nó là huyết mạch của hoàng gia, ta quyết không cho nàng mang con đi lấy người khác. Vì thế, ta sẽ không cho Triệt Nhi đi theo nàng đâu! Nếu nàng mang Triệt Nhi đi cũng được, trừ phi, nàng không lấy gã này.” Chàng ung dung nói, khóe miệng nhếch lên, như cười lại như không.
“Dạ Vô Yên, ngươi dám làm thế thật sao?” Sắt Sắt căm hận cực điểm, khuôn mặt bình tĩnh giờ đã trở nên hung dữ. Nàng thực sự đã rất phẫn nộ rồi, chàng dựa vào đâu mà can thiệp vào chuyện của nàng chứ? Lúc này nàng chỉ muốn xông lên đánh cho Dạ Vô Yên một trận.
Hách Liên Ngạo Thiên giơ tay giữ chặt lấy Sắt Sắt, chàng bước lên phía trước, đón lấy ánh mắt sắc bén của Dạ Vô Yên, trầm giọng nói: “Dạ Vô Yên, hôm đó trên yến tiệc, chúng ta không có cơ hội thẳng thắn quyết đấu. Hôm nay Hách Liên vẫn muốn thách đấu với ngươi, nếu ta thắng ngươi, hi vọng ngươi sẽ trả Triệt Nhi lại cho Sắt Sắt.”
Dạ Vô Nhai nheo mắt nhìn Hách Liên Ngạo Thiên: “Hách Liên Ngạo Thiên, ngươi thực sự cho rằng Bản vương không thắng nổi ngươi ư?” Trong ngữ khí an nhàn của chàng lộ ra sự sắc bén, sự sắc bén lạnh lùng của thanh kiếm đã được tuốt ra khỏi vỏ thay thế cho sự ung dung nho nhã dịu dàng vừa rồi. Giống như một con người khác vậy, lạnh lùng đến băng giá.
“Được thôi, Tuyền Vương có dám nghênh chiến không?” Lông mày Hách Liên Ngạo Thiên khẽ chau lại, chàng đứng sừng sững dưới làn mưa mù, trầm giọng hỏi.
“Có gì mà không dám?” Dạ Vô Yên vẫn khoanh tay đứng đó cười một cách bình thản.
“Nếu vậy, rút kiếm ra đi!” Thanh đao ở lưng Hách Liên Ngạo Thiên đã nhanh chóng được rút ra khỏi vỏ, trong làn mưa lây rây lóe lên hàn quang lạnh lẽo.
Sắt Sắt mở to mắt, thực ra trước khi tới đây, nàng hiểu hôm nay nếu không dựa vào võ công, e rằng sẽ không thể giải quyết được chuyện này. Nhưng nếu là như vậy, nàng hi vọng mình đích thân ra tay.
"Hách Liên, để ta!" Sắt Sắt lạnh lùng nói. Lời còn chưa dứt, đã thấy tiếng đao xé gió lao tới. Hách Liên Ngạo Thiên đã vung đao giáp chiến.
Dạ Vô Yên cười nhạt, chàng chầm chậm tiến tới, nhàn nhã mà tự tin. Nháy mắt, trong tay chàng đã có thêm một thanh kiếm được tuốt ra khỏi vỏ. Chàng vung kiếm lên đỡ, một kiếm vừa vung ra, như vạch ra một cơn mưa mù mịt. Tà áo màu nguyệt bạch khe khẽ bay theo những cử động của chàng.
Bất kể kiếm chiêu có nhẹ nhàng bay bổng thế nào thì kiếm khí vẫn như chẻ tre, mau như sao xẹt. Ngoài mặt, chàng vẫn bình tĩnh, nho nhã, phong thái rất tiêu diêu, nhưng khi xuất thủ, lại vô cùng mạnh mẽ.
Hách Liên Ngạo Thiên và Dạ Vô Yên quyết đấu. Dạ Vô Yên vốn dĩ không có gì phải bận tâm bởi võ công của Bắc Lỗ Quốc tuy cường mãnh hung bạo, nhưng không bì được với sự tinh diệu khéo léo của võ học Nam Nguyệt.
Thế nhưng bốn năm trước, Hách Liên Ngạo Thiên tới làm con tin ở đế đô, lại ở Nam Nguyệt hai năm khiến chàng được văn hóa Nam Nguyệt hun đúc nên cũng có ít nhiều lợi ích. Đương nhiên võ học cũng có thành tựu. Thế nên võ công chiêu số của Hách Liên Ngạo Thiên không chỉ cương mãnh mà còn rất thần tốc.
Sắt Sắt chăm chú nhìn hai người bọn họ quyết đấu, đôi mày chau lại, ánh mắt ưu tư. Thực lòng nàng không muốn nhìn thấy hai người bọn họ quyết đấu thế này. nhưng rốt cuộc họ vẫn phải đánh nhau, hơn nữa, lại là vì nàng.
Nàng hi vọng Hách Liên Ngạo Thiên thắng, vì nàng muốn đón Triệt Nhi về. Bất luận thế nào, nàng cũng phải mang Triệt Nhi đi.
Vốn cho rằng Dạ Vô Yên đã mất đi nửa thành công lực, Hách Liên Ngạo Thiên sẽ dễ dàng thủ thắng, nhưng không ngờ Dạ Vô Yên đã có sự chuẩn bị từ trước, không hề đối đầu trực diện với Hách Liên Ngạo Thiên. Khinh công của chàng hơn Hách Liên Ngạo Thiên, lúc đầu, chỉ thấy bóng chàng lướt qua, có thể tránh được thì cố hết sức tránh, có thể nấp được thì cố hết sức nấp, chỉ cần không để cho Hách Liên Ngạo Thiên thắng mình là được.
Vì thế, Hách Liên Ngạo Thiên toàn lực công kích, Dạ Vô Yên mặc tấm áo trắng vẫn như một đám mây phiêu dạt khắp nơi.
Sắt Sắt nheo mắt, thầm nghĩ trong khoảng thời gian ngắn, Hách Liên Ngạo Thiên không thể nào thủ thắng, trong lòng liền vô cùng lo lắng, nàng cúi đầu, thấy bên hòn non bộ đá xanh có một cây dao cầm. Hiển nhiên, vừa rồi Dạ Vô Yên ở đây không chỉ thổi tiêu, mà có lẽ còn đánh đàn nữa.
Đôi mày đen nhánh của Sắt Sắt chau lại, nàng bước tới trước giá đàn. Ngón tay ngọc ngà đặt lên dây, đánh đàn một cách tùy hứng, tiếng đàn âm vang, dư âm dÂu Dương lan tỏa khắp màn mưa mù mịt, hồi lâu không dứt.
Năm xưa, khi Hách Liên Ngạo Thiên mất trí, nàng không chỉ một lần gảy đàn giúp chàng luyện đao. Khúc nhạc và đao pháp sớm đã hòa làm một thể. Nhìn hai người đang đấu phía xa, Sắt Sắt nheo đôi mắt trong, đáy mắt hiện lên sự lạnh lùng băng giá.
Trong màn mưa gió, khúc nhạc Phá trận tử vang lên.
Tiếng đàn dồn dập, như thiên binh vạn mã ào tới, tiếng đàn đìu hiu như gió thu cuốn lá khô, tiếng đàn cuồn cuộn như nước sông chảy đi không bao giờ quay lại.
Trái tim Hách Liên Ngạo Thiên lập tức chấn động, trước mắt hiện lên hình ảnh một người gảy đàn, một người luyện đao. Trái tim theo tiếng đàn, thanh đao theo trái tim, đao pháp và tiếng đàn phối hợp, chỉ trong khoảnh khắc, uy lực đại trấn.
Lúc nghe thấy tiếng đàn, Dạ Vô Yên kinh hãi đến lạc hồn phách, chàng quay đầu, thấy Sắt Sắt đang lặng lẽ gảy đàn trên phiến đá xanh, những ngón tay thon thả cong lên một cách tao nhã.
Nàng gảy đàn để giúp Hách Liên Ngạo Thiên!
Trong lòng chàng không đừng được trào lên cảm giác đau đớn, kiếm chiêu trong tay nhất thời loạn nhịp, mất hết linh hồn. Chàng vốn đã mất đi nửa thành công lực, nội lực đã thua Hách Liên Ngạo Thiên, bây giờ lại bị Hách Liên Ngạo Thiên liên tục bức bách phải lùi về phía sau, gần như không thể chống cự được nữa.
Đã rất lâu rồi không được nghe nàng đánh đàn, chàng yêu tiếng đàn của nàng biết bao, nhưng không ngờ tiếng đàn vừa cất lên, lại là một khúc đàn đoạt mệnh.
Phá trận tử, khúc đàn mới hay làm sao!
Tiếng đàn vang vọng như bùa chú tà ma đột nhiên trở nên gấp gáp, thanh đao của Hách Liên Ngạo Thiên mang theo hàn quang cùng tiếng đàn hừng hực đó đâm thẳng vào trước ngực Dạ Vô Yên chính vào khoảnh khắc chàng đang thất thần nhất.
Mưa bụi lây rây, gió nhẹ tung bay, nỗi uất ức trong lòng chàng hóa thành sương khói bay ngập khắp trời.
Đao khí theo tâm mà thu lại, tiếng đàn cũng vì thế mà ngưng bặt.
Bốn bề tĩnh mịch, chỉ nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên lá sen...
"Đao pháp hay lắm, tiếng đàn hay lắm!" Hồi lâu, thanh âm của Dạ Vô Yên mới uể oải cất lên, khi nói ra câu này, thanh đao cắm trên ngực chàng cũng khẽ rung lên. Nhưng chàng không hề để ý, vẫn nhàn nhã cười nhạt: "Không ngờ đao pháp lại có thể hòa hợp với tiếng đàn như thế, đúng là hiếm có, hiếm có!"
"Dạ Vô Yên..." Sắt Sắt cay đắng mở lời, nhưng thân hình nàng vẫn đứng trước giá đàn, hoàn toàn bất động. Đôi mắt trong trẻo nhìn vết thương trên ngực Dạ Vô Yên không ngừng tuôn máu, nàng chỉ muốn Hách Liên Ngạo Thiên thắng chàng, nàng chỉ muốn mang Triệt Nhi đi, nhưng nàng quên mất một điều, gươm đao không có mắt!
Trái tim Sắt Sắt thắt lại, những ngón tay gảy đàn run lên, nàng bất giác khẽ búng ngón tay, một tiếng "phừng" vang lên, một sợi dây đàn đã đứt. Máu tươi từ ngón tay nàng rỉ ra, mang theo nỗi đau đớn dội thẳng vào tim.
Nàng hoang mang gảy đàn, ngón tay vội vã, lại "phừng" một tiếng, sợi dây đàn tiếp theo bị nàng làm đứt. Tiếng "u u" làm xao động cả trái tim nàng, khiến trái tim nàng cũng theo đó mà run lên.
Hách Liên Ngạo Thiên thấy thanh kiếm trúc nhằm vào cổ họng mình, càng không hiểu thanh kiếm trúc đó từ đâu xuất hiện, sắc nhọn mà thanh nhã, trên thân kiếm vẫn còn nhựa trúc lấm tấm.
Hóa ra từ đầu tới giờ Dạ Vô Yên vẫn không để lộ thực lực, hóa ra Dạ Vô Yên có thể dùng kiếm bằng tay trái. Với kẻ thù lâu năm như Dạ Vô Yên, chàng tìm hiểu khá rõ, biết rằng bốn năm trước, hắn đã từng gãy tay phải, nhưng không biết hắn đã luyện được cách dùng kiếm bằng tay trái tự lúc nào. Vừa rồi khi đao của Hách Liên Ngạo Thiên cắm vào ngực Dạ Vô Yên, tay trái của hắn đột nhiên có thêm một thanh kiếm trúc, nhằm thẳng vào cổ họng chàng lao đến.
"Xin lỗi, tuy ngươi đâm ta một đao, nhưng chưa chắc ta đã chết. Nhưng nếu ta xọc thanh kiếm trúc này vào, chắc chắn ngươi phải chết!" Đôi mắt đen láy của Dạ Vô Yên như tóe lửa, chất giọng ung dung khàn khàn, nhẹ nhàng nói.
"Ta thua rồi!" Hách Liên Ngạo Thiên nhướng mày, chàng thua một cách tâm phục khẩu phục!
Dạ Vô Yên nghe vậy, liền rút thanh kiếm trúc trong tay trái lại. Tấm áo trắng trong màn mưa khẽ động, chàng hơi lảo đảo, phải cầm thanh kiếm trúc mới đứng vững được, nhưng vẫn hiên ngang trong gió mưa.
"Sắt Sắt, xin lỗi, ta đã làm nàng thất vọng rồi." Hách Liên Ngạo Thiên nhìn Sắt Sắt ảo não, thanh âm cực kỳ day dứt. Rõ ràng chàng cảm thấy công lực Dạ Vô Yên không đủ, nhưng không ngờ chàng vẫn thua. Nếu không phải Dạ Vô Yên hạ thủ lưu tình, e rằng chàng đã bị đâm thủng cổ họng mất rồi.
"Không sao, Hách Liên, huynh không cần áy náy." Sắt Sắt đứng dậy, đi tới bên Dạ Vô Yên!
Đôi mắt trong trẻo của nàng lặng lẽ quan sát Dạ Vô Yên, trên mặt chàng đã không còn chút huyết sắc, khuôn mặt tuấn tú vô cùng nhợt nhạt, nhưng đôi mắt vẫn đen láy, đen như màn đêm sâu thẳm. Hàng lông mi dài ướt mưa mang chút gì đó tươi mới lạnh lùng.
Đôi mắt thâm sâu đó như làm bằng hắc ngọc, đáy mắt như có ngọn lửa đang bừng bừng thiêu đốt, mang theo sự thăm dò, như muốn nhìn thật sâu vào linh hồn nàng.
Sắt Sắt quay đầu, không nhìn vào ánh mắt chàng nữa, lạnh lùng nói: "Lần này dừng lại ở đây thôi. Lần sau người tới quyết đấu với ngươi sẽ là ta. Mong là ngươi mau chóng dưỡng thương cho chóng khỏe, để ta còn thắng ngươi một cách quang minh chính đại, đón Triệt Nhi về!" nàng lạnh lùng nói, rồi quay người bỏ đi.
Đi một đoạn xa, lúc Sắt Sắt quay đầu nhìn lại, thấy Dạ Vô Yên vẫn đứng bên hồ như một cây trúc, tấm áo màu nguyệt bạch khẽ bay trong gió, đẹp đẽ và dịu dàng như dòng suối trong mát nơi khe núi.
Chờ khi nàng thu ánh mắt lại, quyết ý ra đi, phía sau lưng nàng, chàng đột ngột đổ gục xuống!