Ý xuân thêm nồng, gió đêm đã không còn lạnh nữa. Sắt Sắt nằm trên một cây ngân hạnh cành là rậm rạp trong Đào Yêu Viện, ngẩng đầu ngắm nhìn những vì sao lấp lánh treo trên bầu trời đêm. Cảnh tượng đẹp thế này, chỉ tiếc chẳng có ai cùng nàng tận hưởng.
Sắt sắt khẽ thở dài, không đừng được cất giọng hát một khúc ca:
“Đứng trong đình ngắm sắc trời,
Bụi hoa đua nở thắm tươi muôn vàn.
Áo mềm khăn nhẹ hát vang,
Quạt màu thơ cũ trong làn khói sương.
Ngọc tiêu thổi khúc yến hường,
Lan can khắp chốn xuân đương ngập tràn.”[1]
[1] Phỏng dịch bài từ Cản Khê Sa – Đề Thảo Song Từ của Lý Bành Lão.
Nỗi buồn man mác, tiếng ca nhàn nhã, bay bổng như ảo như mơ. Đó là nỗi tịch liêu do bị cầm tù mất tự do, là sự bất lực bởi thân bất do kỷ.
Từ sau khi nghe lời cảnh cáo của Dạ Vô Yên, Sắt Sắt an phận thủ thường sống một tháng trong Đào Yêu Viện, nếu không có việc gì thì rất ít ra ngoài, cũng không có ai tới làm phiền nàng, ngày tháng trôi qua khá tự do tự tại. Chỉ có điều cuộc sống như thế này quả thực rất bức bối, nàng sợ rằng nếu cứ tiếp tục chờ đợi, nàng sẽ phát điên lên mất. Nhưng muốn ra khỏi phủ không phải việc dễ dàng. Tuyền Vương Phủ canh gác nghiêm ngặt, nàng lại không muốn mạo hiểm. Nàng chỉ có thể nằm trên cây ngắm bầu trời dưới sự che chở của màn đêm.
Nhưng mong muốn nhỏ nhoi này ông trời cũng không cho nàng toại nguyện. Nàng vừa hát xong khúc ca, liền nghe bên ngoài cửa viện có tiếng vỗ tay. Nhìn qua kẽ lá rậm rạp, Sắt Sắt thấy một bóng người đang chầm chậm tiến đến.
“Đêm nay không ngờ ta lại có phúc nghe giọng ca kì ảo, uyển chuyển như thế!”. Người đó đã tới dưới gốc cây, ngẩng đầu lên tán chuyện.
Đó là một vị công tử trẻ tuổi, y phục hoa lệ, dung mạo tuấn tú, có điều Sắt Sắt không biết hắn ta là ai. Khí độ hắn ta như vậy, Sắt Sắt đoán không phải là thị vệ vương phủ. Nàng nằm trên cây im lặng không đáp, trong lòng không khỏi hiếu kỳ, hậu viện Tuyền Vương Phủ cho phép người ngoài tùy ý ra vào như thế này từ lúc nào vậy?
“Còn không chịu xuống? Ta muốn xem xem người có giọng hát hay như thế dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn đến thế nào!” Giọng điệu tán dóc tiếp tục vang lên.
Sắt Sắt nằm trên chẽ cây đổi sang tư thế khác, tiếp tục ngẩng đầu ngắm sao.
Không ngờ người đó không chút sờn lòng, tự bay người lên cây. Sắt Sắt thấy hắn phi thân lên, hình như cũng muốn đứng chẽ cây nàng đang tựa vào, không chịu nổi liền giơ chân phóng cước. Người đó né qua, hai chân móc lên cành cây trên, thuận thế treo ngược người xuống, mặt đối mặt với nàng. Một luồn hơi ấm áp của đàn ông và hương thơm dịu mát êm ái phá lên mặt nàng, Sắt Sắt không nhịn được liền khẽ chau mày.
“Ơ? Là cô?” Người đó kinh ngạc thốt lên, xoay người, tựa nghiêng vào chẽ cây đối diện.
Sắt Sắ trong lòng kinh ngạc, lẽ nào người này biết nàng?
Mượn ánh trăng, nàng thấy một đôi mắt đen láy trong veo trên khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn đang nhìn nàng chằm chằm, ánh nhìn chăm chú, một tấc cũng không rời!
Trong đầu Sắt Sắt bỗng lóe lên một tia sáng, rồi đột nhiên nhớ ra người này.
Nàng và người này không hề quen biết, chỉ mới gặp mặt có một lần. Có điều lần đó, nàng đánh hắn rất thảm, thậm chí suýt chút còn hoạn người ta.
Hồi ấy, trong Phi Thành có một tên đạo tặc hái hoa. Sắt Sắt điều tra tới mấy đêm, khó khăn lắm mới phát hiện ra hành tung của tên đạo tặc, đuổi theo đến hai con phố liền gặp người này. Lúc đó hắn mặc y phục màu sắc y như tên đạo tặc hái hoa, đầu tóc cũng giống. Ban đêm ánh sáng mờ mịt, Sắt Sắt không suy nghĩ nhiều liền bắt hắn đánh cho một trận, đang định rút đao ra giải quyết gốc rễ gây tội ác của hắn thì phát hiện ra đã nhận nhầm người.
Tên đạo tặc hái hoa đó bộ dạng đê tiện xấu xí, tuy người này ăn mặc có hơi giống, mặt mày lại bị nàng đánh thành ra bầm dập, nhưng vẫn có thể nhìn ra tướng mạo anh tuấn. Nàng ngẩn người, may mà nàng động thủ chậm, nếu không đã gây đại họa mất rồi.
Nàng vốn cho rằng sẽ không gặp lại người này nữa, không ngờ hôm nay lại gặp nhau trong Tuyền Vương Phủ. Nhớ đến chuyện hoang đường đêm đó, trong lòng Sắt Sắt không khỏi có chút áy náy.
Trong phút chốc ý thức được lúc này mình đang ăn mặc kiểu nữ nhi nàng liền chau mày. Người này tuy thấy bộ dạng giả nam trang của nàng, nhưng may thay không biết đó là Tiêm Tiêm công tử, nếu không mọi chuyện hỏng bét. Hắn có thể đi lại trong Tuyền Vương phủ, khẳng định là biết Dạ Vô Yên.
“Ngươi là ai? Nhận nhầm người rồi.” Sắt Sắt quyết tâm giả ngốc.
“Làm sao nhận lầm được? Đêm đó với ta đúng là cả đời khó quên.” Gã đó nhướng mày đáp.
Làm sao hắn quên được, đêm đó nàng giả nam trang bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, đánh hắn một trận bầm dập, cuối cùng con rút dao định hoạn hắn. Bây giờ nghĩ lại, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi. Nhưng điều khiến hắn ấn tượng sâu sắc nhất là trong từng quyền phong vung tới đề có một mùi hương nhè nhẹ, như hương hoa lan phảng phất, u hương thanh nhã. Trong lúc bị đánh còn thưởng thức hương thơm, đến mức suýt chút nữa là thành thái giám, có lẽ hắn là người đầu tiên.
Không ngờ, thật không ngờ, gã nam nhân khiến hắn nhớ mãi không thể nào quên đó lại ở đây, còn lắc mình biến thành nữ nhân nữa.
Ánh trăng tràn qua cành cây kẽ lá, như dải lụa mềm quấn quanh thân nàng. Nàng ngồi tựa bên chẽ cây, trên người mặc bộ đồ màu trắng, như khói nhẹ, mờ ảo mơ màng. Mái tóc đen buông xõa như làn suối, khuôn mặt sáng trong dưới ánh trăng đẹp vô ngần. Gió đêm nhè nhẹ, mái tóc nàng khẽ tung bay. Tiên nữ giáng phàm e rằng cũng không có được phong thái như nàng.
Trái tim hắn bỗng trở nên mê muội.
“Ngươi là ai?” Nàng hỏi, thanh âm lạnh lùng.
“Dạ Vô Nhai!” Hắn dịu dàng đáp.
Dạ Vô Nhai? Ngũ Hoàng tử của Gia Tường Hoàng đế, ngũ ca của Dạ Vô Yên?
Sắt Sắt tụa vào cành cây khô, nghiêng đầu ngắm khuôn mặt đang tắm dưới ánh trăng của Dạ Vô Nhai, hắn cũng tuấn tú như Dạ Vô Yên, nhưng đã bớt vài phần lạnh lùng, lại thêm vài phần tuấn lãng. Đôi mắt trắng đen rõ ràng, ẩn chứa sự thuần khiết rất tự nhiên, điều đấy hẳn là được hun đúc trong hoàn cảnh sống an nhàn mà ra. So với đôi mắt đen sắc bén, sâu thẳm không thấy đáy được rèn luyện trên chiến trường của Dạ Vô Yên, đúng là khác nhau một trời một vực.
“Còn cô là ai?” Dạ Vô Nhai hai tay ôm ngực hỏi, “Ta không nghe nói ở hậu viện của lục đệ lại có một cô gái như cô, liệu có phải là thiên tiên hay yêu tinh quỷ quái không?”
“Ngươi nói đúng rồi, ta chính là tinh cây của cây ngân hạnh này, vừa rồi khúc hát đó là để dụ người đến đây, là muốn hút lấy tinh huyết của nhà ngươi.” Sắt Sắt chớp chớp hàng mi, nói rất nghiêm chỉnh.
Nếu như Dạ Vô Nhai quả thực tin nàng thì tốt. Sớm biết sẽ gặp phải hắn ở Tuyền Vương Phủ, nàng đã không rủa mặt sớm như thế này, vẫn nên để son phấn thật dày trên mặt thật dày thì hơn. Có điều, bây giờ hối hận cũng đã muộn, hắn đã nhận ra nàng rồi!
“Muốn hút tinh huyết của ta? Ta thực mong còn chẳng được, mau làm đi!” Hắn cười hớn hở nói, vừa đưa người tiến sát lại gần.
Khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ của hắn chỉ còn cách nàng tròn gang tấc, mắt thấy hai đốm lửa sáng rực trong mắt hắn như muốn thiêu đốt người ta, Sắt Sắt giơ tau chặn trước ngực hắn, lạnh lùng nói: “Đừng có làm bừa, ta là Thứ phi của của Tuyề Vương đấy!”
Như bị một gáo nước lạnh dội vào đầu, nụ cười trên khóa môi Dạ Vô Nhai liền ngưng bặt.
“Thứ phi? Nàng là Giang Sắt Sắt, là Giang Sắt Sắt đã mất đi sự trinh bạch?” Dạ Vô Nhai hỏi, khuôn mặt có chút không tin tưởng.
Sắt Sắt cau mày, có nhất thiết phải hỏi rõ như thế không?
“Nghe nói lục đệ không thích cô, trong ngày đại hôn chỉ cho cô giữ phòng không. Ôi da, đệ ấy thật là bỏ phí của trời rồi!” Trong lúc nói, hắn đã nhảy xuống khỏi cây: “Ta đi tìm đệ ấy!”
Sắt Sắt gối đầu trên chẽ cây, án binh bất động.
Phản ứng của Dạ Vô Nhai quả thực vượt ngoài dự tính của Sắt Sắt, nàng vốn cho rằng sau khi biết mình là Thứ phi của Tuyên Vương, hắn sẽ đối xử với nàng lễ phép hơn. Ai dè hắn hơi thất vọng, rồi lại còn đòi đi tìm Dạ Vô Yên.
“Ngươi tìm chàng làm gì?” Sắt Sắt hỏi rất hờ hững.
“Đương nhiên là đánh cho đệ ấy một trận rồi, ai cho đệ ấy đối xử với nàng như vậy!” Dạ Vô Nhai khẽ cười, đáp.
“Ta và ngươi thân quen lắm sao?” Sắt Sắt lạnh lùng hỏi. Nàng không hề thấy cảm kích, nàng và hắn chẳng qua chỉ mới gặp mặt hai lần, từ khi nào Giang Sắt Sắt nàng lại cần có người đứng ra bênh vực?
Dạ Vô Nhai bỗng tắc họng, đứng trân trân dưới gốc cây. Hồi lâu hắn mới đáp lại: “Tương tư suốt đêm ngày lẽ nào không được coi là thân quen ư?” Nói rồi hắn mặc nhiên bỏ đi, bóng dáng có phần lặng lẽ.
Ngày hai mươi sáu tháng tư là một ngày tiết trời rất đẹp, trời quang gió mát, mây nhẹ trời trong.
Đông cung Thái tử Dạ Vô Trần cử hành Vương tôn yến bên bờ sông Du Giang. Tuyên Vương Dạ Vô Yên đương nhiên cũng được mời, Y Doanh Hương và Sắt Sắt cũng được lệnh phải đi theo.
Vừa sáng sớm, Sắt Sắt đã trang điểm xong xuôi, cùng Dạ Vô Yên và Y Doanh Hương lên chiếc xe ngựa có bánh xe sơn đỏ chạm hoa đến tham gia dự tiệc.
Đã hơn một tháng kể từ ngày đại hôn, Sắt Sắt lại thấy Dạ Vô Yên nhiều ngày không gặp. Nếu không có Vương tôn yến lần này, Sắt Sắt đã nghĩ mình sẽ không bao giờ có cơ hội gặp Dạ Vô Yên. Bề ngoài hắn vẫn anh tuấn nho nhã, nhưng chỉ cần nhìn qua Sắt Sắt nhận ngay ra sự lãnh lẽo vô tình từ trong xương tủy của hắn.
Bánh xe lộc cộc rời đi, đi một lát đã tới bên bờ sông Du Giang. Mấy dặm dọc bờ sông đã được giới nghiêm cẩn mật, thường dân và những người muốn xem náo nhiệt đều bị ngăn lại ở phía ngoài xa.
Sắp tới giờ khai yến, người đến dự tiệc đã lần lượt kéo tới.
Nghe nói, yến tiệc lần này không chỉ dành cho các vương tôn công tử của quan viên trong kinh thành, mà còn có sự hiện diện của hoàng tử các nước đang bị giữ làm con tin trong Phi Thành. Thiên hạ ngày nay, Nam Nguyệt và Bắc Lỗ Quốc bá chiếm Nam Bắc cương thổ, phía Tây và phía Đông là các nước nhỏ khác. Những nước thần phục Nam Nguyệt đa phần đều đưa hoàng tử của mình tới Phi Thành làm con tin. Trong đó có người đầu hàng sau khi chiến bại, có những người chỉ là đi sứ.
Những người này đều đã quen với văn hóa Nam Nguyệt, ăn mặc đều theo phong tục nơi đây, đến khẩu âm cũng là phương ngôn của Nam Nguyệt. Nhưng có người vẫn mặc trang phục truyền thống của nước mình, nói ngôn ngữ của dân tộc. Tất cả người này đều mặc quần áo mới, cưỡi ngựa tốt, y phục đa dạng, khẩu âm phức tạp.
Sắt Sắt xuống ngựa, thấy quang cảnh trước mắt mà hoa mày chóng mặt.
Hai bên bờ sông Du Giang trồng rất nhiều cây liễu, cây nào cũng xanh như ngọc, khe khẽ đung đưa trong gió mát, nhẹ nhàng soi bóng xuống mặt nước lạnh như gương.
Ánh mắt Sắt Sắt liếc qua từng mảng màu xanh, hốt nhiên ngừng lại.
Một bóng hình vừa quen vừa lạ cưỡi trên con ngựa trắng như tuyết, phía sau có mấy tên hầu đang đi tới.
Nói quen bởi đó là khuôn mặt của Phong Noãn, nói lạ bởi y phục và kiểu tóc của hắn đã hoàn toàn thay đổi, sự thay đổi này khiến hắn càng tăng thêm vài phần khí chất. Bộ y phục dân tộc hắn đang mặc khiên hắn như biến thành một người hoàn toàn xa lạ, các đường nét cơ thể trở nên rõ ràng, lộ ra vẻ đẹp hào sảng.
Nếu nói Dạ Vô Yên đẹp như viên ngọc được mài giũa thì Phong Noãn đẹp như được đẽo tạc. lúc này, dù có nhìn thế nào, Phong Noãn cũng không giống người Nam Nguyệt. Ban đầu, chính nàng cũng không nhận ra điều này.
Hóa ra hắn cũng là một vị hoàng tử, có điều, không biết là hoàng tử nước nào, Sắt Sắt không hiểu lắm về phục sức dân tộc mà hắn đang mặc. nàng vốn cho rằng Phong Noãn chỉ là một tay lãng tử giang hồ, nào ngờ hắn lại có thân phận cao quý như vậy. Nàng thậm chí còn mộng tưởng được cùng hắn phiêu bạt giang hồ, bây giờ xem ra đúng là nực cười.
“Yên ca ca, thiếp thấy Ngạo Thiên Hoàng tử đến rồi, có thể đi chào hỏi huynh ấy không?” Y Doanh Hương kéo tay áo Dạ Vô Yên, nói đầy hào hứng.
Trong mắt Dạ Vô Yên toàn là nét cười sủng ái, dịu dàng đáp: “Được, nàng đi đi!”
Y Doanh Hương nhấc váy, bước thật mau tới bên Phong Noãn, còn loạng choạng suýt ngã, hình như tâm tình còn hơi kích động.
Hóa ra Phong Noãn là Hoàng tủ Bắc Lỗ Quốc.
Bắc Lỗ Quốc cường thịnh chỉ mới hai năm gần đây. Năm năm trước, Bắc Lỗ Quốc có đưa Nhị Hoàng tử Xích Liên Ngạo Thiên tới Nam Nguyệt làm con tin. Bây giờ, Bắc Lỗ ngày một cường thịnh, có lẽ hắn cũng không còn phải ở Nam Nguyệt lâu nũa! Chẳng trách hắn muốn rời xa nàng như vậy.
Sắt Sắt chỉ thấy lại, Phong Noãn là con tin của Bắc Lỗ, mất tích hơn một năm, tại sao người Bắc Lỗ Quốc lại không hề hay biết? Xem ra, những kẻ tùy tùng và người Nam Nguyệt đã câu kết với nhau giấu nhẹm chuyện này rồi. Nếu Bắc Lỗ Quốc biết được chuyện Hoàng tử nước mình bị mất tích, thiên hạ liệu có thể thái bình?!
Phong Noãn là Nhị Hoàng tử Hách Liên Ngạo Thiên của Bắc Lỗ Quốc, Y Doanh Hương là Công chủa của Tộc trưởng bộ tộc lớn nhất nước này, vậy họ đương nhiên là biết nhau. Xa xa thấy hai người đó đứng nói chuyện, tuy không nghe rõ họ nói gì, nhưng Sắt Sắt cảm thấy thần tình của họ rất xa cách. Nhất là Phong Noãn, bộ dạng cực kỳ lạnh nhạt.
Hai người chỉ nói vài câu, sau đó Phong Noãn liền theo sự dẫn đường của người dưới đi thẳng tới chỗ yến tiệc.
Không hiểu sao, Sắt Sắt cảm thấy giữa họ có điều gì kì quái. Nhưng có thể do nàng nghĩ quá nhiều hoặc giả hai người đó vốn không quen biết nhau, chỉ tiện chào hỏi đôi câu khách khí.
“Lục đệ hồi kinh bao lâu, cuối cùng cũng có lúc rỗi rãi tới dự hội. Ngày lành cảnh đẹp, huynh đệ chúng ta nên vui vẻ một chút.” Thái tử Dạ Vô Trần mặc áo nhẹ đơn giản, từ bàn tiệc nhanh chân bước ra tiếp đón. Cùng đi với hắn là Dạ Vô Nhai, ánh mắt thâm sâu của hắn quét qua Sắt Sắt, không nói gì, nhưng sự kinh ngạc trong ánh mắt lại hiện lên rất rõ.
Sắt Sắt biết nguyên nhân là vì đâu., hôm nay nàng không mặc bộ y phục màu trắng đẹp đẽ thoát tục và buông mái tóc đen như nhung nhẹ xuống eo lưng như đêm trước nữa. Lúc này, áo nàng mặc tuy không màu mè thô tục như lần cố tình xuất hiện trước mặt Dạ Vô Yên trên núi Hương Diểu, nhưng cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Một bộ váy màu nây thấp kém đầy tục khí, tóc cài trâm ngang như một quý phu nhân quê mùa, khuôn mặt trát son phấn dày bự. Lần yến tiệc này, nàng không muốn quá lòe loạt, nhưng cũng không muốn người khác nhận ra nàng là Tiêm Tiêm công tử.
Dạ Vô Yên cười nhạt đáp: “Thịnh tình của hoàng huynh, Yên sao dám khước từ?!” Thân hình hắn cao ráo, mặc một bộ y phục mềm màu lam nhạt cực kỳ nhã nhặn, góc áo thêu hoa văn bạch vân đơn giản nhẹ nhàng, so với Hoàng tử các nước khác ăn mặc rực rỡ, quả là có phong thái trác việt không thể nói thành lời.
Yến tiệc hôm nay tổ chức rất lớn, thoải mái, lại thú vị. Mấy chục chiếc bàn nhỏ quây lại thành hình bầu dục, sau bàn bày đệm gấm các màu, chư vị vương tôn đều ngồi trên mặt đất.
Trời quang gió mát, liễu xanh phất phơ, hoa soi bóng nước.
Các chư vị vương tôn công tử ngồi bên bàn tiệc ai nấy đều phong lưu khoáng đạt, bên cạnh ai cũng có thê thiếp hoặc tì nữ xinh đẹp bầu bạn.
Tình ấy cảnh ấy đúng là phong nhã mê người.
Dạ Vô Yên ngồi ở vị trí khách chính. Thực ra ai tinh ý đều có thể nhận ra, khách chính của buổi tiệc hôm nay chính là Dạ Vô Yên, bởi Dạ Vô Trần đang muốn dò xét tâm ý của hắn. Dạ Vô Yên vừa về kinh liền được phong làm Tuyền Vương, lại được lòng thánh thượng, thế nên lập tức trở thành mối uy hiếp của Thái tử và câc hoàng tử khác. Thái tử Dạ Vô Trần đương nhiên thấy nguy hiểm.
Quan khách vừa yên vị đã có mấy thị nữ bưng các món sơn hào hải vị và rượu ngon lên. Yến tiệc diễn ra ở ngoại ô không giống với yến tiệc trong phủ, vì có cả thịt thú rừng nướng nên rất được các hoàng tử ở đại mạc yêu thích.
Dạ Vô Trần đứng lên, giơ cao ly rượu, nói mấy câu mở màn phong nhã, sau đó yến tiệc nhanh chóng bắt đầu. Mọi người vừa nói chuyện tán gẫu, vừa nâng ly chúc rượu, không khí lập tức trở nên cực kỳ vui vẻ.
Sắt Sắt và Y Doanh Hương ngồi hai bên Dạ Vô Yên, bên phải Sắt Sắt là Ngũ Hoàng tử Dạ Vô Nhai.
Các vương tôn trong yến tiệc phần nhiều đều mang theo thê thiếp hoặc những nàng hầu xinh đẹp. Ngược lại Dạ Vô Nhai chỉ đem theo hai tên người hầu thân cận. Hắn cúi đầu lặng lẽ ăn uống, nét mặt có vài phần thất vọng, sắc mặt cũng vì thế mà hơi tiều tụy. Ngồi đối diện Sắt Sắt là Phong Noãn nên nàng không dám ngẩng đầu, chỉ mải miết cắm đầu ăn uống, sợ Phong Noãn nhận ra.
Yến tiệc không thể thiếu những màn ca múa trợ hứng, thế nên vài thê thiếp và thị nữ đi theo các hoàng tử đều đứng lên thể hiện tài năng. Mọi người đến từ nhiều quốc gia khác nhau nên các màn biểu diễn rất đa dạng, nhiều màu sắc.
Sắt Sắt vừa ăn vừa xem, thái độ rất nhập tâm.
Ca vũ vừa biểu diễn xong, một giọng nói thô lỗ vang lên: “Mạc Tầm Hoan, còn không mau đàn một khúc cho các vị gia gia đây nghe.”
Sắt Sắt ngẩng đầu nhìn lên, thấy mấy người đàn ông thô hào, không biết là hoàng tử vương tôn nước nào đang co kéo một nam tử trong yến tiệc.
Nam tử đó mặc y phục bằng vải thô, đang cúi đầu ăn uống giữa đám áo quần sặc sỡ trông hắn ta có phần thô lậu. Bị mấy người xô đẩy, hắn bực tức ngẩng đầu, trước mặt nàng hiện lên một khuôn mặt vô cùng anh tuấn.
Sắt Sắt không đừng được kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc. Câu “nam nhân có tướng nữ nhân” có lẽ đê chỉ người này. Da trắng mịn như em bé, mũi cao môi đỏ, còn đẹp hơn cả nữ nhân. Dung mạo tuyệt mỹ như tiên khiến người ta hoài nghi liệu có phải đó là ánh trăng tinh khiết rơi xuống từ chín tầng trời rồi hóa làm một người không vướng chút bụi trần như hắn hay không.
Dạ Vô Trần nghe vậy gật đầu cười nói: “Nếu đã thế, Mạc Xuyên, ngươi đàn một khúc đi!”
Rõ ràng vừa nghe mấy người xô đẩy gã nam tử gọi hắn là Mặc Tầm Hoan, vì sao Thái tử lại gọi hắn là Mạc Xuyên? Dường như thấy được sự nghi hoặc trong mắt nàng, Dạ Vô Nhai thấp giọng giải thích: “Hắn là Hoàng tử Y Mạch Đảo, tên là Mạc Xuyên. Vì giỏi dùng các lại nhạc khí, nên thường bị bắt phải hầu nhạc các vương tôn, từ đó mới có biệt danh là Tầm Hoan.”
Sắt Sắt cau mày, hóa ra cũng là một vị hoàng tử. Mạc Tầm Hoan, cái tên nghe rất hay, nhưng không ngờ lại có lai lịch như thế, lại còn là một nhạc công giúp người khác tìm vui. Có điều cũng là hoàng tử, sao lại bị người khác ức hiếp, bị coi như người hầu? Xem ra vì đảo quốc rất nhỏ?! Sắt Sắt vốn có cảm tình với biển cả nên đối với những người tới từ nơi ấy đến, nàng bỗng nảy sinh cảm giác thân thiết.
Mạc Tầm Hoan dường như đã quen với việc bị người khác đối xử tàn tệ nên sắc mặt không chút biến đổi, nhận cây đàn từ tay hầu gái phía sau, so dây bấm phím. Y phục của hắn tuy cũ kỹ nhưng vẫn không thể che lấp đi thứ khí chất thong dong, so với những vương tôn thô lỗ ăn mặc lòe loẹt ngồi đây trông còn thuận mắt hơn nhiều. Hắn chầm chậm bước vào chính giữa vòng tròn được quây lại bởi các bàn tiệc, đặt đàn lên mặt một chiếc bàn nhỏ rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, vuốt ngón tay định đánh đàn.
“Dựa vào đâu mà bọn họ bắt ngươi đánh đàn là ngươi phải đánh?” Sắt Sắt không chịu nổi việc người khác bị bắt nạt liền đột ngột lên tiếng. Trước đây khi còn là Tiêm Tiêm công tử, nàng cũng đã không ít lần đứng ra giải quyết những việc bất bình. Lần này, vì có cảm tình với biển cả, vì cảm giác thân thiết ngay từ cái nhìn đầu tiên với Mạc Tầm Hoan, nàng không chút sợ hãi, lạnh lùng lên tiếng.
Nhất thời, mọi người trong yến tiệc đều nhìn về phía Sắt Sắt. Khi thấy đó là Thứ phi từng bị khinh bạc của Tuyền Vương, trên gương mặt ai nấy đền hiện lên vẻ khinh bỉ, coi thường. Dạ Vô Yên cũng có chút ngạc nhiên quay sang nhìn Sắt Sắt, ánh mắt thâm u như có điều gì suy tư. Lẽ nào Thứ phi của hắn sau lần chịu nhục trên núi Hương Diểu đã ngấm mầm bệnh, trở nên điên loạn? Trong tình cảnh này lại dám xuất khẩu cuồng ngôn chỉ vì một người đàn ông xa lạ, nàng ta to gan, hay là điên thật rồi?
Sắt Sắt không hề để tâm tới những ánh mắt dị thường của những người tham gia yến tiệc đang đổ dồn về mình, đưa đôi mắt trong veo nhìn thẳng về phía Mạc Tầm Hoan.
Mạc Tầm Hoan ngẩng đầu nhìn Sắt Sắt, không nói gì, chỉ lặng lẽ cười nhạt, đôi mắt dài và hẹp, con ngươi đen lấp lánh thứ ánh sáng đẹp đến mê người. Rồi năm ngón tay hắn vuối nhẹ dây đàn, tiếng đàn chầm chậm vang lên.
Đó là khúc Ngụy Phong.
Sắt Sắt không ngờ tài nghệ đánh đàn của Mạc Tầm Hoan lại cao siêu đến vậy. Tiếng đàn ngập tràn niềm hân hoan vui vẻ, trong tình cảnh này, hắn vẫn có thể gảy được điệu nhạc vui tươi như thế, thực không dễ dàng gì. Khi niềm vui qua đi là nỗi nhớ thương hoài niệm về gia đình nơi cố quốc, về tuổi xuân đã qua đi tự lúc nào.
Sắt Sắt nghe như si như mê, đôi mắt lấp lánh sóng mắt mênh mông, thỉnh thoảng nàng khẽ mỉm cười, đôi lúc lại thoáng chau mày, lúm đồng tiền trên má lúc sâu lúc nông, thoắt ẩn thoắt hiện. Nàng hoàn toàn không biết, trong ánh mắt Dạ Vô Yên ngồi bên đang có vài phần như bị mê hoặc.
Cùng với tiếng đàn vang lên, những miếng lụa đỏ phấp phới nhẹ bay, mấy cô gái ăn mặc đẹp đẽ tiến ra, múa theo tiếng đàn. Mạc Tầm Hoan cúi đầu, đôi mắt dài khép nhẹ, hẳn không nhìn dây đàn nữa, bản thân đã chìm đắm vào khúc nhạc tự lúc nào.
“Khúc nhạc hay như vậy, không có tiếng hát tương xứng, thật đáng tiếc!” Dạ Vô Nhai khẽ nói, đôi mắt đen bỗng nhìn về phía Sắt Sắt, ánh mắt đầy sự chờ đợi xen lẫn vài phần tiếc nuối.
Sắt Sắt cười nhạt đáp: “Ngũ Hoàng tử nói rất phải!” Nàng biết Dạ Vô Nhai đã nghe nàng hát đêm đó nên mới nói vậy. Có điều nàng biết, tiếng hát của mình thiên về uyển chuyển, không hợp với tình cảnh này. Chỉ có tiếng hát như khúc tiên nhạc của Y Doanh Hương mới phù hợp nhất. Có điều bây giờ nàng ta đã là Chính phi của Tuyền Vương, không phải ca nữ, thân phận không còn phù hợp để xướng ca góp vui nữa.
Nghĩ tới đây, Sắt Sắt liền quay sáng Y Doanh Hương, chỉ thấy đôi mắt nàng ta đang ngưng thần nhìn về phía đối diện, không biết do bị tiếng đàn mê hoặc hay vì lý do gì khác. Trong lòng đang băn khoăn, chợt khóe mắt nàng liếc thấy một bóng người mặc y phục Bắc Lỗ Quốc đang chầm chậm tiến về vị trí khách chính. Có lẽ thị vệ của Bắc Lỗ Quốc muốn gặp Công chúa Y Doanh Hương?!
Nhưng không biết vì sao, trong lòng Sắt Sắt bỗng tràn đầy sự bất an. Rất nhanh sau đó, nàng hiểu sự bất an này là từ đâu. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, từ vị trí ngồi của mình, nàng nhìn thấy trong tay áo người đó có một đạo hàn quang thấp thoáng.
Yến tiệc vương tôn lần này tuy không đến nỗi tạp nham, nhưng dẫu sao khách khứa cũng phức tạp, thậm chí còn có những hoàng tử vong quốc ở đây. Trong số những người này, khó tránh khỏi có người ôm lòng hận thù đối với Nam Nguyệt, muốn lợi dụng yến tiệc hôm nay để hành thích cũng là điều hoàn toàn có thể.
Sắt Sắt cầm ly rượu lên, khẽ nhấp mấy ngụm, đã thấy người đó đi tới phía trước Y Doanh Hương. Tay áo hắn bỗng hất lên, một bóng đen liền trượt ra từ tay áo, áo bào bên ngoài và thứ khí giới sắc bén đó trùm lên người Dạ Vô Yên. Một đạo hàn quang chói mắt nhanh như chớp phóng về phía ngực Dạ Vô Yên.
Đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên nheo lại, khóe miệng khẽ mỉm cười, nhẹ như gợn sóng. Nếu nhìn vào đôi mắt đen của hắn, sẽ phát hiện nụ cười chưa tới đáy mắt, mà trong mắt đã phủ một tầng khí lạnh như băng hàn.
Một tay Dạ Vô Yên hất chiếc áo bào đang bay tới, tay kia không quên ôm lấy Y Doanh Hương, nhanh chóng tránh đòn tấn công của đối thủ.
Tay Sắt Sắt vốn cầm ly rượu, muốn nhân đó tương trợ Dạ Vô Yên, nhưng giờ xem ra không cần nữa rồi. Dạ Vô Yên vẫn còn có thể quan tâm Y Doanh Hương chứng tỏ hắn không coi tên thích khách này vào đâu.
Dạ Vô Yên ôm Y Doanh Hương, nhanh như gió vặn người, tránh mũi kiếm đâm tới. Thích khách đâm một kiếm không trúng, trong ánh mắt không có vẻ gì kinh ngạc, thanh kiếm trong tay không thu về mà thuận thế đâm thẳng về phúa Sắt Sắt đằng sau Dạ Vô Yên.
Nếu nàng không biết võ công, một kiếm này sẽ khiến nàng mất mạng.
Sắt Sắt lạnh lùng nhìn kiếm thế như vũ bão lao tới, cùng ánh mắt sáng quắc lạnh lùng của tên thích khách, nàng cười lạnh lùng. Lúc này, trái tim nàng như lưu li trong suốt, đồng thời cũng thấu hiểu mọi điều. Tên thích khách này vốn không muốn giết Dạ Vô Yên, mà là muốn giết nàng, người ngồi phía sau Dạ Vô Yên.
Với võ công của tên thích khách này, muốn một kiếm lấy mạng Dạ Vô Yên thật khó hơn lên trời. Chiêu kiếm đâm Dạ Vô Yên vừa rồi chỉ là hư chiêu, nhằm đánh lạc hướng Dạ Vô Yên rồi chỉ là hư chiêu, nhằm đánh lạc hướng Dạ Vô Yên rồi nhân cơ hội đó lấy mạng nàng mà thôi.
Sắt Sắt thật không nghĩ ra là ai muốn giết nàng.
Là thiên kim của Giang Phủ, nàng tự thấy xưa nay mình chưa từng đắc tội với ai.
Là Tiêm Tiêm công tử, nàng vì thích lo chuyện bao đồng mà đắc tội với không ít người. Nhưng nàng biết quyết không phải là những người đó. Bởi nếu biết nàng là Tiêm Tiêm công tử, bọn chúng sao có thể ngu xuẩn đến độ cuồng vọng mà hành thích nàng. Bất kể vì lý do gì, hôm nay sợ rằng nàng sẽ phải khiến tên thích khách này bị mù rồi.
Sắt Sắt cầm ly rượu lên, ánh mắt trong trẻo lộ vẻ kinh hoàng. Trong mắt người ngoài, bộ dạng nàng như thể đang sợ đến đờ người. Chỉ mình Sắt Sắt biết, nàng đã ngầm vận lực vào ly rượu trong tay. Nhung nàng còn chưa kịp ra tay, một luồng lực đạo mạnh mẽ đã kéo nàng ra, liền đó, Sắt Sắt nghe thấy tiếng binh khí sắc nhọn đâm vào da thịt.
Dạ Vô Nhai ngã ra đất! Vào lúc nguy cấp ấy, chính hắn đã đẩy nàng ra, dùng chính tấm thân mình đỡ nhát đao cho nàng!
Sắt Sắt cười khổ, cả người phút chốc trở nên tê dại.
Tiếng đàn của Mạc Tầm Hoan vẫn tiếp tục không ngừng, chỉ có điều giai điệu không còn vui tươi như trước mà thay bằng âm điệu lạnh lùng xem lẫn bi thương. Sắt Sắt chầm chậm quỳ xuống, khẽ đặt tay lên vết thương trên vai Dạ Vô Nhai. Tuy vết thương không phạm chỗ yếu hại nhưng vì lực mạnh nên rất sâu, không ngừng chảy máu.
Nàng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Dạ Vô Nhai, thấp giọng hỏi: “Có đau không?”
“Không đau! Không đau chút nào!” Dạ Vô Nhai khẽ đáp, sắc mặt đã trắng bệch, trán toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố mỉm cười với Sắt Sắt.
“Ngươi ngốc quá, thế này mà không đau được sao?” Sắt Sắt bình tĩnh nói, trong lòng không kìm được nỗi đắng cay.
Dạ Vô Nhai khẽ cười, mẫu hậu cũng luôn nói hắn ngốc, không độc ác bằng Thái tử, không mưu trí bằng Tuyền Vương. Nhưng trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc ấy, hắn không kịp nghĩ nhiều. Hắn chỉ có một ý nghĩ là phải bảo vệ nàng. Tuy nàng không phải người phụ nữ của hắn, nhưng lại là cô gái hắn yêu thích, đã chìm đắm ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên. Hắn thà chết cũng phải bảo vệ nàng. Thậm chí hắn còn quên mất, với võ nghệ của nàng, nàng thậm chí không cần đến sự bảo vệ của hắn.
Dạ Vô Yên nhanh chóng phái người dìu Dạ Vô Nhai tới chiếc sập dưới tán lọng, ngự y lập tức tới chẩn mạch trị thương.
Dạ Vô Nhai xả thân cứu Thứ phi của Tuyền Vương là điều mọi người không ai ngờ tới, nhất là Dạ Vô Yên. Với hiểu biết vốn có về Dạ Vô Nhai, hắn hiểu Dạ Vô Nhai sẽ không vô duyên vô cớ xả thân mình đi cứu một nữ nhân, dù đó có là Thứ phi của Hoàng đệ. Hắn rất ít khi thân thiết với ai, tính cách lại hời hợt, không có dã tâm. Hắn thậm chí còn lạnh nhạt với cả mẫu hậu của mình. Đối với hoàng vị, hắn lại càng không có ý nghĩ nào vượt quá thân phận.
Một người như thế lại dám liều mạng xông ra cứu Thứ phi của hắn.
Hắn đúng là đã xem thường Giang Sắt Sắt rồi.
Điều càng khiến hắn không ngờ tới là lại có người muốn ám sát nàng,
Ban đầu, hắn cho rằng người đó muốn ám sát mình nên mới tránh nhát kiếm đó. Về lý, đáng lẽ tên thích khách kia phải quay người đâm tiếp hắn một chiêu và trong khoảnh khắc quay người đó, đám thị vệ của hắn chắc cũng kịp xông lên rồi.
Nhưng hắn thật không ngờ, kiếm của tên thích khách lại đâm thẳng về phía trước, lao về hướng nàng đang ngồi. Lúc đó, hắn mới kinh ngạc nhận ra, mục tiêu của tên thích khách không phải là hắn, dù nhìn bề ngoài có vẻ giống như tên thích khách không kịp rút kiếm nên đánh tới. Rốt cuộc là ai, ai lại muốn lấy mạng nàng? Dạ Vô Yên lạnh lùng nheo mắt, khuôn mặt tuấn tú hơi u ám.
Thực ra, trong lòng hắn còn có một điều không vui. Tuy nàng chỉ là Thứ phi của hắn trên danh nghĩa, hắn lại không hề thích nàng, nhưng phải để người khác bảo vệ nàng, trong lòng hắn ít nhiều cũng thấy bực bội.
Thời thái bình thịnh thế, giữa ban ngày ban mặt, ngay trong buổi yến tiệc vương tôn, thật chẳng ai nghĩ rằng sẽ có kẻ tới hành thích. Ngoài thích khách ra, chắc chẳng ai nghĩ ra mà tận dụng thời điểm này.
Những vương tôn quý tộc có mặt nhìn qua có vẻ vẫn vui cười như trước, nhưng trên nét mặt đa phần đều mang chút kinh hoàng.
Bọn họ ai nấy đều đi lại cẩn thận, chỉ sợ tội danh hành thích sẽ liên lụy đến mình.
Thích khách tuy đã bị thị vệ bắt sống, nhưng không thẩm vấn ra được ai là kẻ chủ mưu. Bởi sau khi hành thích thất bại, hắn liền cắn thuốc độc tự tử. Có điều, khi hành thích, hắn mặc y phục của Bắc Lỗ Quốc, vì thế nhiều người suy đoán kẻ chủ mưu đứng đằng sau là người Bắc Lỗ.
Dạ Vô Yên ngay lập tức loại bỏ suy nghĩ này.
“Bắc Lỗ Quốc và Nam Nguyệt vừa liên hôn, Bắc Lỗ Quốc quyết không hành thích Bản vương. Nếu là người do Bắc Lỗ Quốc phái tới, vì sao phải mặc trang phục dân tộc mình? Mục đích duy nhất chỉ có thể là muốn vu oan giá họa, phá hoại mối bang giao giữa Nam Nguyệt chúng ta và Bắc Lỗ Quốc.” Dạ Vô Yên lạnh nhạt nói, thanh âm bình thản nhưng lại có ma lực an ủi lòng người.
“Yên ca ca, đa tạ chàng đã tin bọn thiếp vô tội.” Y Doanh Hương nghe những lời Dạ Vô Yên vừa nói, đôi mắt trong veo đã ngấn lệ.
Dạ Vô Yên khẽ vỗ vai nàng, nở nụ cười dịu dàng.
Phong Noãn ngồi dự yến tiệc, ngón tay nhẹ nâng ly rượu, thần sắc có phần ung dung. Dường như hắn không biết hành vi hành thích vừa rồi có thể làm hại đến tình bang giao giữa hai nước, hoặc có lẽ hắn cũng chẳng buồn để ý tới.
Tình cảnh hỗn loạn cuối cùng cũng được kiểm soát, trên bãi cỏ biếc, bên dòng sông xanh, yến tiệc lại nhộn nhịp. Mọi việc cứ an lành như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chỉ có Sắt Sắt ngồi trong bữa tiệc mà lòng không thể bình tĩnh lại. Điều nàng lo lắng không phải ai muốn hành thích nàng, việc đó sau này nhất định nàng sẽ điều tra rõ. Điều bất an trong lòng nàng lúc này chính là Dạ Vô Nhai.
Nàng trước giờ vẫn tự cho mình là phóng khoáng, nhưng hóa ra vẫn chỉ là cô nương trẻ tuổi, khi chuyện tình cảm đột nhiên xuất hiện, khó tránh khỏi có chút hoảng loạn. Nàng hiểu rất rõ tâm ý mình, nàng vốn không thích hắn, vì thế trong lòng nàng tràn ngập cảm giác áy náy. Đối mặt với thứ tình cảm thẳng thắn thuần khiết, nàng thực khó có thể đáp lại.
Yến tiệc kết thúc, Sắt Sắt liền theo Dạ Vô Yên và Y Doanh Hương lên xe ngựa ra về.
Xe ngựa còn chưa khởi hành đã có thị vệ ở phủ Dạ Vô Nhai tới báo, Dạ Vô Nhai muốn cùng ngồi xe với họ về phủ. Tuy phủ đệ cúa Dạ Vô Nhai cách phủ Dạ Vô Yên không xa, nhưng đường đường là Hoàng tử lại đi nhờ xe ngựa của người khác, thực khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Ánh mắt Dạ Vô Yên sâu thẳm, khóe miệng nở một nụ cười đùa giỡn.
Rèm xe chầm chậm vén lên, Dạ Vô Nhai được thị vệ dìu đỡ, khó nhọc bước lên xe ngựa.
Trong xe có sập nằm, Dạ Vô Yên và Y Doanh Hương ngồi một sập, Sắt Sắt ngồi trên chiếc sập đối diện còn lại.
Dạ Vô Nhai vừa vào trong xe, liền tự ý ngồi xuống cạnh bên Sắt Sắt. Sắc mặt hắn trắng bệch như tấm vải trắng băng bó trên đầu vai, Sắt Sắt chau mày thầm nghĩ, hắn không tĩnh tâm dương thương, tới đây muốn làm gì chứ?
“Ngũ ca, thương thế ra sao rồi?” Dạ Vô Yên hỏi, ánh mắt ánh lên vẻ quan tâm.
“Đã cầm máu rồi, không có gì đáng ngại.” Dạ Vô Nhai cau mày đáp.
Dạ Vô Yên khẽ nhướng lông mày, nói: “Yên phải đa tạ ngũ ca, nếu hôm nay không có ngũ ca, e rằng Sắt Sắt đã mất mạng rồi.” Hắn chưa từng trực tiếp gọi tên Sắt Sắt bao giờ, lúc này nói ra, giọng điệu êm ái mà uyển chuyển, khiến người nghe có cảm giác Sắt Sắt rất được hắn sủng ái.
Sắt Sắt nghe Dạ Vô Yên thốt ra tên mình, bàn tay ngà ngọc không dừng được khẽ run lên.
Dạ Vô Nhai thì khác, khi nghe thấy những lời này, ánh mắt hắn lộ nét đau đớn, hắn nhìn lướt qua Sắt Sắt, trầm giọng hỏi: “Lục đệ, ta có chuyện muốn nói với đệ, đệ tới xe ta được không?”
“Hương Hương và Sắt Sắt không phải người ngoài, ngũ ca có chuyện gì cứ nói thẳng ra đừng ngại.” Dạ Vô Yên lạnh nhạt nói, mắt phượng thâm sâu nhìn không thấu đáy.
Dạ Vô Nhai sầm mặt, muốn nói rồi lại thôi, hồi lâu mới cất lời: “Lục đệ, đệ không cảm thấy mình đối xử với Sắt Sắt như vậy có chút tàn nhẫn sao?”
“Sắt Sắt? Không ngờ ngũ ca và cơ thiếp của Yên lại thân mật đến vậy thậm chí gọi cả tên ra nữa. Ngũ ca nói xem, Yên tàn nhẫn chỗ nào?” Dạ Vô Yên khóe miệng mang nét cười lạnh nhạt, đôi mắt phượng đen nháy lại càng thăm thẳm khó lường.
“Vô Yên, ta biết đệ hận nhất là những kẻ vô tình vô nghĩa, ban đầu lợi dụng về sau bỏ rơi người khác. Ta thật không ngờ đệ lại trở thành loại người ngư vậy. Tuy có rất nhiều việc ta không tận mắt chứng kiến, nhưng trong tòa thành nhỏ bé này, chuyện của đệ đã lan truyền ầm ĩ rồi. Ai cũng nói, hôm đó khi kẻ xấu khinh bạc cô ấy, đệ đã tận mắt chứng kiến nhưng không hề ra tay cứu giúp. Cô ấy được gả vào phủ của đệ mà như bị đày vào lãnh cung. Những điều này ta vốn không tin. Nhưng hôm nay, trong yến tiệc, đệ vốn có thể ngăn mũi kiếm như sấm chớp của tên thích khách, vậy mà để cứu Vương phi của mình, đệ đã tránh ra chỗ khác, đẩy nguy hiểm cho người ngồi sau. Đệ cảm thấy mình làm như vậy còn chưa đủ vô tình sao?” Dạ Vô Nhai nói liền một mạch, vì quá kích động không kịp nuối hơi nên nói xong liền ho liên hồi.
Sắt Sắt không ngờ Dạ Vô Nhai lại vì chuyện bất bình của nàng mà can thiệp, nhất thời trong lòng nàng liên tục cười khổ, gã Dạ Vô Nhai này sao phải khổ thế? Chuyện chính nàng còn không để ý, hắn lại để trong lòng làm gì?
Dạ Vô Yên ôm lấy eo thon của Y Doanh Hương, nghiêng đầu nghe những lời khẳng khái sục sôi của Dạ Vô Nhai, chờ khi hắn nói hết mới ngẩng đầu cười dài. Trong tiếng cười thấp thoáng có cảm giác như vàng đá, lại như tiếng suối chảy dưới lớp băng sâu, khiến người ta không thể phân biệt được đâu là cảm xúc thật của hắn.
Dạ Vô Nhai thấy hắn cười chẳng rõ đầu đuôi, khuôn mặt đang trắng bệch vì tức giận trở nên đỏ ửng.
Sắt Sắt đã quen với phong thái ung dung của Dạ Vô Yên, nhưng chưa từng thấy hắn cười điên cuồng như thế, trong lòng thoáng ngạc nhiên. Hành động này có thể coi là phá vỡ sự bình tĩnh nho nhã của hắn không?
“Lại đây!” Tiếng cười vừa ngừng lại, hắn bỗng vẫy tay với Sắt Sắt.
Sắt Sắt hơi ngẩn ra, nhưng vẫn theo lời hắn đứng dậy đi qua đó. Nàng vừa đứng dậy, Dạ Vô Yên liền vươn cánh tay ra, ôm nàng vào lòng, khuôn mặt tuấn tú thấp thoáng nụ cười mê hoặc, hắn cúi đầu xuống, ghé sát bên tai nàng, thanh âm dịu dàng khẽ hỏi: “Bản vương lạnh nhạt với nàng ư?”
Tuy nói hắn là phụ quân của nàng, nhưng ngoài đêm động phòng ra, họ chưa từng gần nhau đến thế. Vậy mà trong khoảnh khắc này, hắn ôm chặt nàng trong lòng, đôi môi mỏng mát rượi ghé bên tai nàng thì thầm.
Sắt Sắt ngẩn người, toàn thân cứng đờ gục ngay trước ngực hắn, không biết phải làm gì. Cảm giác ấm áp dưới bàn tay chân thực đến nỗi khiễn nàng hoang mang, nàng biết hắn cố ý thân mật với nàng trước mặt Dạ Vô Nhai. Đối phó với đao kiếm của địch nhân nàng không sợ, nhưng nàng lại không có cách gì chống đỡ lại hành động ôm ấp thế này.
Nàng có nên đẩy hắn ra không? Nhưng có điều nếu so sánh với sự vô tình của Dạ Vô Yên thì mối thâm tình của Dạ Vô Nhai còn khiến nàng đau đầu hơn. Liệu làm thế này Dạ Vô Nhai có tuyệt vọng với nàng không?
Sắt Sắt đang do dự hoảng hốt, nụ hôm của hắn đã chạm tới.
Giống như đùa giỡn, giống như nghịch ngợm, hắn hôn quanh môi nàng. Hương vị đàn ông ập tới, đầu óc Sắt Sắt bỗng nhiên trống rỗng, may mà ý thức vẫn chưa bị mê muội hoàn toàn, còn giữ được vài phần tỉnh táo, vì thế nàng thấy rõ trong mắt Dạ Vô Yên sự trào lộng bỡn cợt.
Dưới ánh mắt ấy, nàng cảm thấy mình thật đúng là chú chuột nhỏ bị mèo già đùa giỡn.
Quấn quýt, lưu luyến.
Người ngoài không hiểu chuyện nhìn vào sẽ tưởng hai người họ vô cùng thân mật, dường như đắm chìm trong nụ hôn mà quyến luyến không rời. nhưng Sắt Sắt biết rõ, nàng không hề bị mê hoặc, khi sự hoảng hốt ban đầu qua đi, tận đáy lòng nàng hiểu rõ, Dạ Vô Yên cũng không hề say.
Hai người đều mở to mắt, trong khoảng cách gần trong gang tấc, đôi bên nhìn thấy sự tỉnh táo và điềm tĩnh trong mắt đối phương.
Hắn hôn nàng rất hời hợt, không chịu để môi và lưỡi quấn quýt lấy nhau, hắn cố ý làm vậy chẳng qua chỉ để Dạ Vô Nhai thấy. Hắn muốn phát tiết sự bực tức mà lời nói của Dạ Vô Nhai gây ra, đồng thời cũng để cảnh cào Dạ Vô Nhai, nàng là người của hắn, bất luận hắn đối xử với nàng như thế nào, Dạ Vô Nhai đều không có quyền hỏi tới.
Nàng bị hôn nhưng không hề kháng cự, chỉ bởi muốn đoạn tuyện hẳn tình ý của Dạ Vô Nhai dành cho nàng.
Nụ hôn của họ chẳng liên quan gì đến tình yêu, đôi bên đều có mục đích riêng của mình.
“Đủ rồi!” Thanh âm như xé vải vang lên, Dạ Vô Nhai vội nhảy xuống xe ngựa, cơ thể yếu ớt lảo đảo muốn ngã. Lúc này, hắn cảm thấy mình quả thực rất ngốc.
Bọn họ tình chàng ý thiếp như vậy, dù Dạ Vô Yên đối với nàng không tốt, nàng vẫn vui lòng cam chịu.
Sao hắn phải khổ sở, đau buồn vì nàng! Đúng là tự mình ảo tưởng!
Dạ Vô Nhai rời khỏi đó cũng đồng thời chấm dứt hành động của Dạ Vô Yên. Hai người như bị điểm huyệt, Dạ Vô Yên vẫn ôm chặt lấy Sắt Sắt, giữ nguyên tư thế không nghiêm chỉnh đó.
Đôi mắt phượng của hắn nhìn vào đôi mắt trong veo đen láy không hề gợn chúc dục tình nào của Sắt Sắt, bỗng nhiên nheo lại đầy nguy hiểm.
Tuy hắn không phải cao thủ điều khiển dục tình, nhưng cũng không tệ đến mức khiến cô gái hắn hôn vẫn có thể bình tĩnh ung dụng vậy chứ? Đúng là một sự châm biếm! Hắn không đủ sức hấp dẫn, hay nàng là một khúc gỗ không có cảm xúc? Nàng có còn là Giang Sắt Sắt định quyến rũ hắn trong đêm động phòng nữa không?
Sắt Sắt thấy hắn không định buông mình ra, không nhịn được liền lên tiếng: “Vương gia, Ngũ Hoàng tử đã đi xa rồi, kịch cũng nên hạ màn thôi, nếu không, Vương phi của chàng lại ghen đấy.”
Lời Sắt Sắt vang lên lạnh lùng mà rõ ràng, giọng điệu mang ý châm biếm rõ rệt.
Dạ Vô Yên nghe vậy cúi đầu, hàng lông mày dài khẽ nhíu, đôi mắt phượng trừng lên nhìn nàng lạnh lùng. Đồng tử của hắn đen như trời đêm không sao, Sắt Sắt nhìn thẳng vào mắt Dạ Vô Yên, có cảm giác như sắp bị hút vào đó.
Trong lòng Sắt Sắt thoáng run lên, nhưng nàng kiên quyết ngẩng đẩu, không muốn để lộ cho hắn biết.
Dạ Vô Yên bỗng nheo hàng mi, sự lạnh lùng trong ánh mắt phút chốc biết thành tà khí mênh mông. Miệng hắn đưa sát tới bên tai Sắt Sắt, hơi thở cùng thanh âm nhẹ như gió thoảng phảng phất bên nàng, “Không, vở kịch của chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi.”
Lưỡi hắn chạm vào chiếc cổ nõn nà của nàng, bàn tay to lớn của hắn thừa cơ lướt trên bộ ngực trắng như mỡ đông của nàng, vuốt ve bầu ngực tròn trĩnh, như thế đùa giỡn trên chọc, lại như lạnh lùng trừng phạt.
Sắt Sắt thở ra một hơi lạnh lẽo, đôi mắt trong treo đột nhiên nhắm lại. Khi nàng mở mắt ra, trong đôi mắt đen đã ngập tràn tia nhìn lạnh giá.
Không thể nhịn được nữa, không cần phải nhẫn nhịn thêm nữa.
Hắn hôn nàng, sờ mó nàng, thần sắc đầy vẻ đùa giỡn, trong phút chốc nàng cảm thấy cực kì chán ghét. Hắn với nàng không hề có chút tình ý, giờ lại đối xử như vậy có khác gì hắn đang khinh bạc nàng. Tuy trên danh nghĩa hắn là phu quân của nàng, nhưng nàng không thể cho phép hắn làm nhục nàng như vậy.
Nàng ngẩng đầu cười nhạt, trong đôi mắt trong veo sóng mắt mênh mông, rồi nàng bỗng co gối huých vào phần thân dưới của hắn.
Dạ Vô Yên bị ánh mắt trong trẻo long lanh của Sắt Sắt mê hoặc, không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy phía dưới đột ngột lan đến cảm giác đau đớn. hắn không ngờ nàng lại dùng chiêu này, bàn tay hơi buông lỏng, thông không đùa bỡn nàng nữa. Cánh tay hắn lật lên, đè cả người nàng xuống sập, khiến nàng không thể động đậy.
“Con đàn bà này, cô thật độc ác.” Thanh âm lạnh lẽo của hắn phảng bên tai nàng, khiến trái tim Sắt Sắt không ngừng run rẩy.
“Vương gia, ngài cũng biết Sắt Sắt đã từng bị khinh bạc, vì thế trong lòng luôn có bóng đen, vừa rồi chỉ là hành động vô thức, xin Vương gia thứ tội! Thiếp không dám nữa đâu.” Sắt Sắt nhẹ nhàng nói, cố hết sức để giọng mình nghe thật đáng thương, trong khi lòng nàng lại không ngừng cười nhạo.
Lông mày Dạ Vô Yên nhếch lên, khóe miệng lộ nét cười cợt.
“Vậy ra nàng chê Bản vương thô lỗ sao? Nếu đã vậy, đêm nay nàng chuẩn bị hầu hạ ta ngủ, Bản vương sẽ đối xử dịu dàng với nàng.” Dạ Vô Yên nói xa xôi.
Trong lòng Sắt Sắt bỗng hoảng sợ, nhìn đôi mắt đang bừng lên ý cười của hắn, ánh mắt đấy ngoài sự bỡn cợt còn có thêm vài phần chăm chú kiếm tìm.
“Vương phi, người xem, Vương gia thật xấu!” Sắt Sắt nhìn Y Doanh Hương đang ngồi trên chiếc sập đối diện, cười nói.
Y Doanh Hương nãy giờ vẫn ngồi yên lặng nhìn hai người bọn họ, lúc này, trong đôi mắt đen đã đầy sóng mắt long lanh, khuôn mặt xinh đẹp mang vài phần thê lương tan nát.
Dạ Vô Yên ngẩng đầu, nụ cười hốt nhiên cứng ngắc, chầm chậm đứng dậy.
Sắt Sắt yên lặng ngồi xuống, chỉnh trang lại y phục,cười nhạt, vén rèm nhìn ra ngoài. Một vùng cỏ xanh chạy dài theo chân ngựa, gió thổi không ngừng. Những cành liễu phất phơ như múa lượn trong gió, thỉnh thoảng có mấy phiến là rơi trên tóc người đi đường, tiết trời đã mang theo hơi thở đậm đà của mùa xuân.
Ý xuân thêm nồng, gió đêm đã không còn lạnh nữa. Sắt Sắt nằm trên một cây ngân hạnh cành là rậm rạp trong Đào Yêu Viện, ngẩng đầu ngắm nhìn những vì sao lấp lánh treo trên bầu trời đêm. Cảnh tượng đẹp thế này, chỉ tiếc chẳng có ai cùng nàng tận hưởng.
Sắt sắt khẽ thở dài, không đừng được cất giọng hát một khúc ca:
“Đứng trong đình ngắm sắc trời,
Bụi hoa đua nở thắm tươi muôn vàn.
Áo mềm khăn nhẹ hát vang,
Quạt màu thơ cũ trong làn khói sương.
Ngọc tiêu thổi khúc yến hường,
Lan can khắp chốn xuân đương ngập tràn.”[]
[] Phỏng dịch bài từ Cản Khê Sa – Đề Thảo Song Từ của Lý Bành Lão.
Nỗi buồn man mác, tiếng ca nhàn nhã, bay bổng như ảo như mơ. Đó là nỗi tịch liêu do bị cầm tù mất tự do, là sự bất lực bởi thân bất do kỷ.
Từ sau khi nghe lời cảnh cáo của Dạ Vô Yên, Sắt Sắt an phận thủ thường sống một tháng trong Đào Yêu Viện, nếu không có việc gì thì rất ít ra ngoài, cũng không có ai tới làm phiền nàng, ngày tháng trôi qua khá tự do tự tại. Chỉ có điều cuộc sống như thế này quả thực rất bức bối, nàng sợ rằng nếu cứ tiếp tục chờ đợi, nàng sẽ phát điên lên mất. Nhưng muốn ra khỏi phủ không phải việc dễ dàng. Tuyền Vương Phủ canh gác nghiêm ngặt, nàng lại không muốn mạo hiểm. Nàng chỉ có thể nằm trên cây ngắm bầu trời dưới sự che chở của màn đêm.
Nhưng mong muốn nhỏ nhoi này ông trời cũng không cho nàng toại nguyện. Nàng vừa hát xong khúc ca, liền nghe bên ngoài cửa viện có tiếng vỗ tay. Nhìn qua kẽ lá rậm rạp, Sắt Sắt thấy một bóng người đang chầm chậm tiến đến.
“Đêm nay không ngờ ta lại có phúc nghe giọng ca kì ảo, uyển chuyển như thế!”. Người đó đã tới dưới gốc cây, ngẩng đầu lên tán chuyện.
Đó là một vị công tử trẻ tuổi, y phục hoa lệ, dung mạo tuấn tú, có điều Sắt Sắt không biết hắn ta là ai. Khí độ hắn ta như vậy, Sắt Sắt đoán không phải là thị vệ vương phủ. Nàng nằm trên cây im lặng không đáp, trong lòng không khỏi hiếu kỳ, hậu viện Tuyền Vương Phủ cho phép người ngoài tùy ý ra vào như thế này từ lúc nào vậy?
“Còn không chịu xuống? Ta muốn xem xem người có giọng hát hay như thế dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn đến thế nào!” Giọng điệu tán dóc tiếp tục vang lên.
Sắt Sắt nằm trên chẽ cây đổi sang tư thế khác, tiếp tục ngẩng đầu ngắm sao.
Không ngờ người đó không chút sờn lòng, tự bay người lên cây. Sắt Sắt thấy hắn phi thân lên, hình như cũng muốn đứng chẽ cây nàng đang tựa vào, không chịu nổi liền giơ chân phóng cước. Người đó né qua, hai chân móc lên cành cây trên, thuận thế treo ngược người xuống, mặt đối mặt với nàng. Một luồn hơi ấm áp của đàn ông và hương thơm dịu mát êm ái phá lên mặt nàng, Sắt Sắt không nhịn được liền khẽ chau mày.
“Ơ? Là cô?” Người đó kinh ngạc thốt lên, xoay người, tựa nghiêng vào chẽ cây đối diện.
Sắt Sắ trong lòng kinh ngạc, lẽ nào người này biết nàng?
Mượn ánh trăng, nàng thấy một đôi mắt đen láy trong veo trên khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn đang nhìn nàng chằm chằm, ánh nhìn chăm chú, một tấc cũng không rời!
Trong đầu Sắt Sắt bỗng lóe lên một tia sáng, rồi đột nhiên nhớ ra người này.
Nàng và người này không hề quen biết, chỉ mới gặp mặt có một lần. Có điều lần đó, nàng đánh hắn rất thảm, thậm chí suýt chút còn hoạn người ta.
Hồi ấy, trong Phi Thành có một tên đạo tặc hái hoa. Sắt Sắt điều tra tới mấy đêm, khó khăn lắm mới phát hiện ra hành tung của tên đạo tặc, đuổi theo đến hai con phố liền gặp người này. Lúc đó hắn mặc y phục màu sắc y như tên đạo tặc hái hoa, đầu tóc cũng giống. Ban đêm ánh sáng mờ mịt, Sắt Sắt không suy nghĩ nhiều liền bắt hắn đánh cho một trận, đang định rút đao ra giải quyết gốc rễ gây tội ác của hắn thì phát hiện ra đã nhận nhầm người.
Tên đạo tặc hái hoa đó bộ dạng đê tiện xấu xí, tuy người này ăn mặc có hơi giống, mặt mày lại bị nàng đánh thành ra bầm dập, nhưng vẫn có thể nhìn ra tướng mạo anh tuấn. Nàng ngẩn người, may mà nàng động thủ chậm, nếu không đã gây đại họa mất rồi.
Nàng vốn cho rằng sẽ không gặp lại người này nữa, không ngờ hôm nay lại gặp nhau trong Tuyền Vương Phủ. Nhớ đến chuyện hoang đường đêm đó, trong lòng Sắt Sắt không khỏi có chút áy náy.
Trong phút chốc ý thức được lúc này mình đang ăn mặc kiểu nữ nhi nàng liền chau mày. Người này tuy thấy bộ dạng giả nam trang của nàng, nhưng may thay không biết đó là Tiêm Tiêm công tử, nếu không mọi chuyện hỏng bét. Hắn có thể đi lại trong Tuyền Vương phủ, khẳng định là biết Dạ Vô Yên.
“Ngươi là ai? Nhận nhầm người rồi.” Sắt Sắt quyết tâm giả ngốc.
“Làm sao nhận lầm được? Đêm đó với ta đúng là cả đời khó quên.” Gã đó nhướng mày đáp.
Làm sao hắn quên được, đêm đó nàng giả nam trang bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, đánh hắn một trận bầm dập, cuối cùng con rút dao định hoạn hắn. Bây giờ nghĩ lại, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi. Nhưng điều khiến hắn ấn tượng sâu sắc nhất là trong từng quyền phong vung tới đề có một mùi hương nhè nhẹ, như hương hoa lan phảng phất, u hương thanh nhã. Trong lúc bị đánh còn thưởng thức hương thơm, đến mức suýt chút nữa là thành thái giám, có lẽ hắn là người đầu tiên.
Không ngờ, thật không ngờ, gã nam nhân khiến hắn nhớ mãi không thể nào quên đó lại ở đây, còn lắc mình biến thành nữ nhân nữa.
Ánh trăng tràn qua cành cây kẽ lá, như dải lụa mềm quấn quanh thân nàng. Nàng ngồi tựa bên chẽ cây, trên người mặc bộ đồ màu trắng, như khói nhẹ, mờ ảo mơ màng. Mái tóc đen buông xõa như làn suối, khuôn mặt sáng trong dưới ánh trăng đẹp vô ngần. Gió đêm nhè nhẹ, mái tóc nàng khẽ tung bay. Tiên nữ giáng phàm e rằng cũng không có được phong thái như nàng.
Trái tim hắn bỗng trở nên mê muội.
“Ngươi là ai?” Nàng hỏi, thanh âm lạnh lùng.
“Dạ Vô Nhai!” Hắn dịu dàng đáp.
Dạ Vô Nhai? Ngũ Hoàng tử của Gia Tường Hoàng đế, ngũ ca của Dạ Vô Yên?
Sắt Sắt tụa vào cành cây khô, nghiêng đầu ngắm khuôn mặt đang tắm dưới ánh trăng của Dạ Vô Nhai, hắn cũng tuấn tú như Dạ Vô Yên, nhưng đã bớt vài phần lạnh lùng, lại thêm vài phần tuấn lãng. Đôi mắt trắng đen rõ ràng, ẩn chứa sự thuần khiết rất tự nhiên, điều đấy hẳn là được hun đúc trong hoàn cảnh sống an nhàn mà ra. So với đôi mắt đen sắc bén, sâu thẳm không thấy đáy được rèn luyện trên chiến trường của Dạ Vô Yên, đúng là khác nhau một trời một vực.
“Còn cô là ai?” Dạ Vô Nhai hai tay ôm ngực hỏi, “Ta không nghe nói ở hậu viện của lục đệ lại có một cô gái như cô, liệu có phải là thiên tiên hay yêu tinh quỷ quái không?”
“Ngươi nói đúng rồi, ta chính là tinh cây của cây ngân hạnh này, vừa rồi khúc hát đó là để dụ người đến đây, là muốn hút lấy tinh huyết của nhà ngươi.” Sắt Sắt chớp chớp hàng mi, nói rất nghiêm chỉnh.
Nếu như Dạ Vô Nhai quả thực tin nàng thì tốt. Sớm biết sẽ gặp phải hắn ở Tuyền Vương Phủ, nàng đã không rủa mặt sớm như thế này, vẫn nên để son phấn thật dày trên mặt thật dày thì hơn. Có điều, bây giờ hối hận cũng đã muộn, hắn đã nhận ra nàng rồi!
“Muốn hút tinh huyết của ta? Ta thực mong còn chẳng được, mau làm đi!” Hắn cười hớn hở nói, vừa đưa người tiến sát lại gần.
Khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ của hắn chỉ còn cách nàng tròn gang tấc, mắt thấy hai đốm lửa sáng rực trong mắt hắn như muốn thiêu đốt người ta, Sắt Sắt giơ tau chặn trước ngực hắn, lạnh lùng nói: “Đừng có làm bừa, ta là Thứ phi của của Tuyề Vương đấy!”
Như bị một gáo nước lạnh dội vào đầu, nụ cười trên khóa môi Dạ Vô Nhai liền ngưng bặt.
“Thứ phi? Nàng là Giang Sắt Sắt, là Giang Sắt Sắt đã mất đi sự trinh bạch?” Dạ Vô Nhai hỏi, khuôn mặt có chút không tin tưởng.
Sắt Sắt cau mày, có nhất thiết phải hỏi rõ như thế không?
“Nghe nói lục đệ không thích cô, trong ngày đại hôn chỉ cho cô giữ phòng không. Ôi da, đệ ấy thật là bỏ phí của trời rồi!” Trong lúc nói, hắn đã nhảy xuống khỏi cây: “Ta đi tìm đệ ấy!”
Sắt Sắt gối đầu trên chẽ cây, án binh bất động.
Phản ứng của Dạ Vô Nhai quả thực vượt ngoài dự tính của Sắt Sắt, nàng vốn cho rằng sau khi biết mình là Thứ phi của Tuyên Vương, hắn sẽ đối xử với nàng lễ phép hơn. Ai dè hắn hơi thất vọng, rồi lại còn đòi đi tìm Dạ Vô Yên.
“Ngươi tìm chàng làm gì?” Sắt Sắt hỏi rất hờ hững.
“Đương nhiên là đánh cho đệ ấy một trận rồi, ai cho đệ ấy đối xử với nàng như vậy!” Dạ Vô Nhai khẽ cười, đáp.
“Ta và ngươi thân quen lắm sao?” Sắt Sắt lạnh lùng hỏi. Nàng không hề thấy cảm kích, nàng và hắn chẳng qua chỉ mới gặp mặt hai lần, từ khi nào Giang Sắt Sắt nàng lại cần có người đứng ra bênh vực?
Dạ Vô Nhai bỗng tắc họng, đứng trân trân dưới gốc cây. Hồi lâu hắn mới đáp lại: “Tương tư suốt đêm ngày lẽ nào không được coi là thân quen ư?” Nói rồi hắn mặc nhiên bỏ đi, bóng dáng có phần lặng lẽ.
Ngày hai mươi sáu tháng tư là một ngày tiết trời rất đẹp, trời quang gió mát, mây nhẹ trời trong.
Đông cung Thái tử Dạ Vô Trần cử hành Vương tôn yến bên bờ sông Du Giang. Tuyên Vương Dạ Vô Yên đương nhiên cũng được mời, Y Doanh Hương và Sắt Sắt cũng được lệnh phải đi theo.
Vừa sáng sớm, Sắt Sắt đã trang điểm xong xuôi, cùng Dạ Vô Yên và Y Doanh Hương lên chiếc xe ngựa có bánh xe sơn đỏ chạm hoa đến tham gia dự tiệc.
Đã hơn một tháng kể từ ngày đại hôn, Sắt Sắt lại thấy Dạ Vô Yên nhiều ngày không gặp. Nếu không có Vương tôn yến lần này, Sắt Sắt đã nghĩ mình sẽ không bao giờ có cơ hội gặp Dạ Vô Yên. Bề ngoài hắn vẫn anh tuấn nho nhã, nhưng chỉ cần nhìn qua Sắt Sắt nhận ngay ra sự lãnh lẽo vô tình từ trong xương tủy của hắn.
Bánh xe lộc cộc rời đi, đi một lát đã tới bên bờ sông Du Giang. Mấy dặm dọc bờ sông đã được giới nghiêm cẩn mật, thường dân và những người muốn xem náo nhiệt đều bị ngăn lại ở phía ngoài xa.
Sắp tới giờ khai yến, người đến dự tiệc đã lần lượt kéo tới.
Nghe nói, yến tiệc lần này không chỉ dành cho các vương tôn công tử của quan viên trong kinh thành, mà còn có sự hiện diện của hoàng tử các nước đang bị giữ làm con tin trong Phi Thành. Thiên hạ ngày nay, Nam Nguyệt và Bắc Lỗ Quốc bá chiếm Nam Bắc cương thổ, phía Tây và phía Đông là các nước nhỏ khác. Những nước thần phục Nam Nguyệt đa phần đều đưa hoàng tử của mình tới Phi Thành làm con tin. Trong đó có người đầu hàng sau khi chiến bại, có những người chỉ là đi sứ.
Những người này đều đã quen với văn hóa Nam Nguyệt, ăn mặc đều theo phong tục nơi đây, đến khẩu âm cũng là phương ngôn của Nam Nguyệt. Nhưng có người vẫn mặc trang phục truyền thống của nước mình, nói ngôn ngữ của dân tộc. Tất cả người này đều mặc quần áo mới, cưỡi ngựa tốt, y phục đa dạng, khẩu âm phức tạp.
Sắt Sắt xuống ngựa, thấy quang cảnh trước mắt mà hoa mày chóng mặt.
Hai bên bờ sông Du Giang trồng rất nhiều cây liễu, cây nào cũng xanh như ngọc, khe khẽ đung đưa trong gió mát, nhẹ nhàng soi bóng xuống mặt nước lạnh như gương.
Ánh mắt Sắt Sắt liếc qua từng mảng màu xanh, hốt nhiên ngừng lại.
Một bóng hình vừa quen vừa lạ cưỡi trên con ngựa trắng như tuyết, phía sau có mấy tên hầu đang đi tới.
Nói quen bởi đó là khuôn mặt của Phong Noãn, nói lạ bởi y phục và kiểu tóc của hắn đã hoàn toàn thay đổi, sự thay đổi này khiến hắn càng tăng thêm vài phần khí chất. Bộ y phục dân tộc hắn đang mặc khiên hắn như biến thành một người hoàn toàn xa lạ, các đường nét cơ thể trở nên rõ ràng, lộ ra vẻ đẹp hào sảng.
Nếu nói Dạ Vô Yên đẹp như viên ngọc được mài giũa thì Phong Noãn đẹp như được đẽo tạc. lúc này, dù có nhìn thế nào, Phong Noãn cũng không giống người Nam Nguyệt. Ban đầu, chính nàng cũng không nhận ra điều này.
Hóa ra hắn cũng là một vị hoàng tử, có điều, không biết là hoàng tử nước nào, Sắt Sắt không hiểu lắm về phục sức dân tộc mà hắn đang mặc. nàng vốn cho rằng Phong Noãn chỉ là một tay lãng tử giang hồ, nào ngờ hắn lại có thân phận cao quý như vậy. Nàng thậm chí còn mộng tưởng được cùng hắn phiêu bạt giang hồ, bây giờ xem ra đúng là nực cười.
“Yên ca ca, thiếp thấy Ngạo Thiên Hoàng tử đến rồi, có thể đi chào hỏi huynh ấy không?” Y Doanh Hương kéo tay áo Dạ Vô Yên, nói đầy hào hứng.
Trong mắt Dạ Vô Yên toàn là nét cười sủng ái, dịu dàng đáp: “Được, nàng đi đi!”
Y Doanh Hương nhấc váy, bước thật mau tới bên Phong Noãn, còn loạng choạng suýt ngã, hình như tâm tình còn hơi kích động.
Hóa ra Phong Noãn là Hoàng tủ Bắc Lỗ Quốc.
Bắc Lỗ Quốc cường thịnh chỉ mới hai năm gần đây. Năm năm trước, Bắc Lỗ Quốc có đưa Nhị Hoàng tử Xích Liên Ngạo Thiên tới Nam Nguyệt làm con tin. Bây giờ, Bắc Lỗ ngày một cường thịnh, có lẽ hắn cũng không còn phải ở Nam Nguyệt lâu nũa! Chẳng trách hắn muốn rời xa nàng như vậy.
Sắt Sắt chỉ thấy lại, Phong Noãn là con tin của Bắc Lỗ, mất tích hơn một năm, tại sao người Bắc Lỗ Quốc lại không hề hay biết? Xem ra, những kẻ tùy tùng và người Nam Nguyệt đã câu kết với nhau giấu nhẹm chuyện này rồi. Nếu Bắc Lỗ Quốc biết được chuyện Hoàng tử nước mình bị mất tích, thiên hạ liệu có thể thái bình?!
Phong Noãn là Nhị Hoàng tử Hách Liên Ngạo Thiên của Bắc Lỗ Quốc, Y Doanh Hương là Công chủa của Tộc trưởng bộ tộc lớn nhất nước này, vậy họ đương nhiên là biết nhau. Xa xa thấy hai người đó đứng nói chuyện, tuy không nghe rõ họ nói gì, nhưng Sắt Sắt cảm thấy thần tình của họ rất xa cách. Nhất là Phong Noãn, bộ dạng cực kỳ lạnh nhạt.
Hai người chỉ nói vài câu, sau đó Phong Noãn liền theo sự dẫn đường của người dưới đi thẳng tới chỗ yến tiệc.
Không hiểu sao, Sắt Sắt cảm thấy giữa họ có điều gì kì quái. Nhưng có thể do nàng nghĩ quá nhiều hoặc giả hai người đó vốn không quen biết nhau, chỉ tiện chào hỏi đôi câu khách khí.
“Lục đệ hồi kinh bao lâu, cuối cùng cũng có lúc rỗi rãi tới dự hội. Ngày lành cảnh đẹp, huynh đệ chúng ta nên vui vẻ một chút.” Thái tử Dạ Vô Trần mặc áo nhẹ đơn giản, từ bàn tiệc nhanh chân bước ra tiếp đón. Cùng đi với hắn là Dạ Vô Nhai, ánh mắt thâm sâu của hắn quét qua Sắt Sắt, không nói gì, nhưng sự kinh ngạc trong ánh mắt lại hiện lên rất rõ.
Sắt Sắt biết nguyên nhân là vì đâu., hôm nay nàng không mặc bộ y phục màu trắng đẹp đẽ thoát tục và buông mái tóc đen như nhung nhẹ xuống eo lưng như đêm trước nữa. Lúc này, áo nàng mặc tuy không màu mè thô tục như lần cố tình xuất hiện trước mặt Dạ Vô Yên trên núi Hương Diểu, nhưng cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Một bộ váy màu nây thấp kém đầy tục khí, tóc cài trâm ngang như một quý phu nhân quê mùa, khuôn mặt trát son phấn dày bự. Lần yến tiệc này, nàng không muốn quá lòe loạt, nhưng cũng không muốn người khác nhận ra nàng là Tiêm Tiêm công tử.
Dạ Vô Yên cười nhạt đáp: “Thịnh tình của hoàng huynh, Yên sao dám khước từ?!” Thân hình hắn cao ráo, mặc một bộ y phục mềm màu lam nhạt cực kỳ nhã nhặn, góc áo thêu hoa văn bạch vân đơn giản nhẹ nhàng, so với Hoàng tử các nước khác ăn mặc rực rỡ, quả là có phong thái trác việt không thể nói thành lời.
Yến tiệc hôm nay tổ chức rất lớn, thoải mái, lại thú vị. Mấy chục chiếc bàn nhỏ quây lại thành hình bầu dục, sau bàn bày đệm gấm các màu, chư vị vương tôn đều ngồi trên mặt đất.
Trời quang gió mát, liễu xanh phất phơ, hoa soi bóng nước.
Các chư vị vương tôn công tử ngồi bên bàn tiệc ai nấy đều phong lưu khoáng đạt, bên cạnh ai cũng có thê thiếp hoặc tì nữ xinh đẹp bầu bạn.
Tình ấy cảnh ấy đúng là phong nhã mê người.
Dạ Vô Yên ngồi ở vị trí khách chính. Thực ra ai tinh ý đều có thể nhận ra, khách chính của buổi tiệc hôm nay chính là Dạ Vô Yên, bởi Dạ Vô Trần đang muốn dò xét tâm ý của hắn. Dạ Vô Yên vừa về kinh liền được phong làm Tuyền Vương, lại được lòng thánh thượng, thế nên lập tức trở thành mối uy hiếp của Thái tử và câc hoàng tử khác. Thái tử Dạ Vô Trần đương nhiên thấy nguy hiểm.
Quan khách vừa yên vị đã có mấy thị nữ bưng các món sơn hào hải vị và rượu ngon lên. Yến tiệc diễn ra ở ngoại ô không giống với yến tiệc trong phủ, vì có cả thịt thú rừng nướng nên rất được các hoàng tử ở đại mạc yêu thích.
Dạ Vô Trần đứng lên, giơ cao ly rượu, nói mấy câu mở màn phong nhã, sau đó yến tiệc nhanh chóng bắt đầu. Mọi người vừa nói chuyện tán gẫu, vừa nâng ly chúc rượu, không khí lập tức trở nên cực kỳ vui vẻ.
Sắt Sắt và Y Doanh Hương ngồi hai bên Dạ Vô Yên, bên phải Sắt Sắt là Ngũ Hoàng tử Dạ Vô Nhai.
Các vương tôn trong yến tiệc phần nhiều đều mang theo thê thiếp hoặc những nàng hầu xinh đẹp. Ngược lại Dạ Vô Nhai chỉ đem theo hai tên người hầu thân cận. Hắn cúi đầu lặng lẽ ăn uống, nét mặt có vài phần thất vọng, sắc mặt cũng vì thế mà hơi tiều tụy. Ngồi đối diện Sắt Sắt là Phong Noãn nên nàng không dám ngẩng đầu, chỉ mải miết cắm đầu ăn uống, sợ Phong Noãn nhận ra.
Yến tiệc không thể thiếu những màn ca múa trợ hứng, thế nên vài thê thiếp và thị nữ đi theo các hoàng tử đều đứng lên thể hiện tài năng. Mọi người đến từ nhiều quốc gia khác nhau nên các màn biểu diễn rất đa dạng, nhiều màu sắc.
Sắt Sắt vừa ăn vừa xem, thái độ rất nhập tâm.
Ca vũ vừa biểu diễn xong, một giọng nói thô lỗ vang lên: “Mạc Tầm Hoan, còn không mau đàn một khúc cho các vị gia gia đây nghe.”
Sắt Sắt ngẩng đầu nhìn lên, thấy mấy người đàn ông thô hào, không biết là hoàng tử vương tôn nước nào đang co kéo một nam tử trong yến tiệc.
Nam tử đó mặc y phục bằng vải thô, đang cúi đầu ăn uống giữa đám áo quần sặc sỡ trông hắn ta có phần thô lậu. Bị mấy người xô đẩy, hắn bực tức ngẩng đầu, trước mặt nàng hiện lên một khuôn mặt vô cùng anh tuấn.
Sắt Sắt không đừng được kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc. Câu “nam nhân có tướng nữ nhân” có lẽ đê chỉ người này. Da trắng mịn như em bé, mũi cao môi đỏ, còn đẹp hơn cả nữ nhân. Dung mạo tuyệt mỹ như tiên khiến người ta hoài nghi liệu có phải đó là ánh trăng tinh khiết rơi xuống từ chín tầng trời rồi hóa làm một người không vướng chút bụi trần như hắn hay không.
Dạ Vô Trần nghe vậy gật đầu cười nói: “Nếu đã thế, Mạc Xuyên, ngươi đàn một khúc đi!”
Rõ ràng vừa nghe mấy người xô đẩy gã nam tử gọi hắn là Mặc Tầm Hoan, vì sao Thái tử lại gọi hắn là Mạc Xuyên? Dường như thấy được sự nghi hoặc trong mắt nàng, Dạ Vô Nhai thấp giọng giải thích: “Hắn là Hoàng tử Y Mạch Đảo, tên là Mạc Xuyên. Vì giỏi dùng các lại nhạc khí, nên thường bị bắt phải hầu nhạc các vương tôn, từ đó mới có biệt danh là Tầm Hoan.”
Sắt Sắt cau mày, hóa ra cũng là một vị hoàng tử. Mạc Tầm Hoan, cái tên nghe rất hay, nhưng không ngờ lại có lai lịch như thế, lại còn là một nhạc công giúp người khác tìm vui. Có điều cũng là hoàng tử, sao lại bị người khác ức hiếp, bị coi như người hầu? Xem ra vì đảo quốc rất nhỏ?! Sắt Sắt vốn có cảm tình với biển cả nên đối với những người tới từ nơi ấy đến, nàng bỗng nảy sinh cảm giác thân thiết.
Mạc Tầm Hoan dường như đã quen với việc bị người khác đối xử tàn tệ nên sắc mặt không chút biến đổi, nhận cây đàn từ tay hầu gái phía sau, so dây bấm phím. Y phục của hắn tuy cũ kỹ nhưng vẫn không thể che lấp đi thứ khí chất thong dong, so với những vương tôn thô lỗ ăn mặc lòe loẹt ngồi đây trông còn thuận mắt hơn nhiều. Hắn chầm chậm bước vào chính giữa vòng tròn được quây lại bởi các bàn tiệc, đặt đàn lên mặt một chiếc bàn nhỏ rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, vuốt ngón tay định đánh đàn.
“Dựa vào đâu mà bọn họ bắt ngươi đánh đàn là ngươi phải đánh?” Sắt Sắt không chịu nổi việc người khác bị bắt nạt liền đột ngột lên tiếng. Trước đây khi còn là Tiêm Tiêm công tử, nàng cũng đã không ít lần đứng ra giải quyết những việc bất bình. Lần này, vì có cảm tình với biển cả, vì cảm giác thân thiết ngay từ cái nhìn đầu tiên với Mạc Tầm Hoan, nàng không chút sợ hãi, lạnh lùng lên tiếng.
Nhất thời, mọi người trong yến tiệc đều nhìn về phía Sắt Sắt. Khi thấy đó là Thứ phi từng bị khinh bạc của Tuyền Vương, trên gương mặt ai nấy đền hiện lên vẻ khinh bỉ, coi thường. Dạ Vô Yên cũng có chút ngạc nhiên quay sang nhìn Sắt Sắt, ánh mắt thâm u như có điều gì suy tư. Lẽ nào Thứ phi của hắn sau lần chịu nhục trên núi Hương Diểu đã ngấm mầm bệnh, trở nên điên loạn? Trong tình cảnh này lại dám xuất khẩu cuồng ngôn chỉ vì một người đàn ông xa lạ, nàng ta to gan, hay là điên thật rồi?
Sắt Sắt không hề để tâm tới những ánh mắt dị thường của những người tham gia yến tiệc đang đổ dồn về mình, đưa đôi mắt trong veo nhìn thẳng về phía Mạc Tầm Hoan.
Mạc Tầm Hoan ngẩng đầu nhìn Sắt Sắt, không nói gì, chỉ lặng lẽ cười nhạt, đôi mắt dài và hẹp, con ngươi đen lấp lánh thứ ánh sáng đẹp đến mê người. Rồi năm ngón tay hắn vuối nhẹ dây đàn, tiếng đàn chầm chậm vang lên.
Đó là khúc Ngụy Phong.
Sắt Sắt không ngờ tài nghệ đánh đàn của Mạc Tầm Hoan lại cao siêu đến vậy. Tiếng đàn ngập tràn niềm hân hoan vui vẻ, trong tình cảnh này, hắn vẫn có thể gảy được điệu nhạc vui tươi như thế, thực không dễ dàng gì. Khi niềm vui qua đi là nỗi nhớ thương hoài niệm về gia đình nơi cố quốc, về tuổi xuân đã qua đi tự lúc nào.
Sắt Sắt nghe như si như mê, đôi mắt lấp lánh sóng mắt mênh mông, thỉnh thoảng nàng khẽ mỉm cười, đôi lúc lại thoáng chau mày, lúm đồng tiền trên má lúc sâu lúc nông, thoắt ẩn thoắt hiện. Nàng hoàn toàn không biết, trong ánh mắt Dạ Vô Yên ngồi bên đang có vài phần như bị mê hoặc.
Cùng với tiếng đàn vang lên, những miếng lụa đỏ phấp phới nhẹ bay, mấy cô gái ăn mặc đẹp đẽ tiến ra, múa theo tiếng đàn. Mạc Tầm Hoan cúi đầu, đôi mắt dài khép nhẹ, hẳn không nhìn dây đàn nữa, bản thân đã chìm đắm vào khúc nhạc tự lúc nào.
“Khúc nhạc hay như vậy, không có tiếng hát tương xứng, thật đáng tiếc!” Dạ Vô Nhai khẽ nói, đôi mắt đen bỗng nhìn về phía Sắt Sắt, ánh mắt đầy sự chờ đợi xen lẫn vài phần tiếc nuối.
Sắt Sắt cười nhạt đáp: “Ngũ Hoàng tử nói rất phải!” Nàng biết Dạ Vô Nhai đã nghe nàng hát đêm đó nên mới nói vậy. Có điều nàng biết, tiếng hát của mình thiên về uyển chuyển, không hợp với tình cảnh này. Chỉ có tiếng hát như khúc tiên nhạc của Y Doanh Hương mới phù hợp nhất. Có điều bây giờ nàng ta đã là Chính phi của Tuyền Vương, không phải ca nữ, thân phận không còn phù hợp để xướng ca góp vui nữa.
Nghĩ tới đây, Sắt Sắt liền quay sáng Y Doanh Hương, chỉ thấy đôi mắt nàng ta đang ngưng thần nhìn về phía đối diện, không biết do bị tiếng đàn mê hoặc hay vì lý do gì khác. Trong lòng đang băn khoăn, chợt khóe mắt nàng liếc thấy một bóng người mặc y phục Bắc Lỗ Quốc đang chầm chậm tiến về vị trí khách chính. Có lẽ thị vệ của Bắc Lỗ Quốc muốn gặp Công chúa Y Doanh Hương?!
Nhưng không biết vì sao, trong lòng Sắt Sắt bỗng tràn đầy sự bất an. Rất nhanh sau đó, nàng hiểu sự bất an này là từ đâu. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, từ vị trí ngồi của mình, nàng nhìn thấy trong tay áo người đó có một đạo hàn quang thấp thoáng.
Yến tiệc vương tôn lần này tuy không đến nỗi tạp nham, nhưng dẫu sao khách khứa cũng phức tạp, thậm chí còn có những hoàng tử vong quốc ở đây. Trong số những người này, khó tránh khỏi có người ôm lòng hận thù đối với Nam Nguyệt, muốn lợi dụng yến tiệc hôm nay để hành thích cũng là điều hoàn toàn có thể.
Sắt Sắt cầm ly rượu lên, khẽ nhấp mấy ngụm, đã thấy người đó đi tới phía trước Y Doanh Hương. Tay áo hắn bỗng hất lên, một bóng đen liền trượt ra từ tay áo, áo bào bên ngoài và thứ khí giới sắc bén đó trùm lên người Dạ Vô Yên. Một đạo hàn quang chói mắt nhanh như chớp phóng về phía ngực Dạ Vô Yên.
Đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên nheo lại, khóe miệng khẽ mỉm cười, nhẹ như gợn sóng. Nếu nhìn vào đôi mắt đen của hắn, sẽ phát hiện nụ cười chưa tới đáy mắt, mà trong mắt đã phủ một tầng khí lạnh như băng hàn.
Một tay Dạ Vô Yên hất chiếc áo bào đang bay tới, tay kia không quên ôm lấy Y Doanh Hương, nhanh chóng tránh đòn tấn công của đối thủ.
Tay Sắt Sắt vốn cầm ly rượu, muốn nhân đó tương trợ Dạ Vô Yên, nhưng giờ xem ra không cần nữa rồi. Dạ Vô Yên vẫn còn có thể quan tâm Y Doanh Hương chứng tỏ hắn không coi tên thích khách này vào đâu.
Dạ Vô Yên ôm Y Doanh Hương, nhanh như gió vặn người, tránh mũi kiếm đâm tới. Thích khách đâm một kiếm không trúng, trong ánh mắt không có vẻ gì kinh ngạc, thanh kiếm trong tay không thu về mà thuận thế đâm thẳng về phúa Sắt Sắt đằng sau Dạ Vô Yên.
Nếu nàng không biết võ công, một kiếm này sẽ khiến nàng mất mạng.
Sắt Sắt lạnh lùng nhìn kiếm thế như vũ bão lao tới, cùng ánh mắt sáng quắc lạnh lùng của tên thích khách, nàng cười lạnh lùng. Lúc này, trái tim nàng như lưu li trong suốt, đồng thời cũng thấu hiểu mọi điều. Tên thích khách này vốn không muốn giết Dạ Vô Yên, mà là muốn giết nàng, người ngồi phía sau Dạ Vô Yên.
Với võ công của tên thích khách này, muốn một kiếm lấy mạng Dạ Vô Yên thật khó hơn lên trời. Chiêu kiếm đâm Dạ Vô Yên vừa rồi chỉ là hư chiêu, nhằm đánh lạc hướng Dạ Vô Yên rồi chỉ là hư chiêu, nhằm đánh lạc hướng Dạ Vô Yên rồi nhân cơ hội đó lấy mạng nàng mà thôi.
Sắt Sắt thật không nghĩ ra là ai muốn giết nàng.
Là thiên kim của Giang Phủ, nàng tự thấy xưa nay mình chưa từng đắc tội với ai.
Là Tiêm Tiêm công tử, nàng vì thích lo chuyện bao đồng mà đắc tội với không ít người. Nhưng nàng biết quyết không phải là những người đó. Bởi nếu biết nàng là Tiêm Tiêm công tử, bọn chúng sao có thể ngu xuẩn đến độ cuồng vọng mà hành thích nàng. Bất kể vì lý do gì, hôm nay sợ rằng nàng sẽ phải khiến tên thích khách này bị mù rồi.
Sắt Sắt cầm ly rượu lên, ánh mắt trong trẻo lộ vẻ kinh hoàng. Trong mắt người ngoài, bộ dạng nàng như thể đang sợ đến đờ người. Chỉ mình Sắt Sắt biết, nàng đã ngầm vận lực vào ly rượu trong tay. Nhung nàng còn chưa kịp ra tay, một luồng lực đạo mạnh mẽ đã kéo nàng ra, liền đó, Sắt Sắt nghe thấy tiếng binh khí sắc nhọn đâm vào da thịt.
Dạ Vô Nhai ngã ra đất! Vào lúc nguy cấp ấy, chính hắn đã đẩy nàng ra, dùng chính tấm thân mình đỡ nhát đao cho nàng!
Sắt Sắt cười khổ, cả người phút chốc trở nên tê dại.
Tiếng đàn của Mạc Tầm Hoan vẫn tiếp tục không ngừng, chỉ có điều giai điệu không còn vui tươi như trước mà thay bằng âm điệu lạnh lùng xem lẫn bi thương. Sắt Sắt chầm chậm quỳ xuống, khẽ đặt tay lên vết thương trên vai Dạ Vô Nhai. Tuy vết thương không phạm chỗ yếu hại nhưng vì lực mạnh nên rất sâu, không ngừng chảy máu.
Nàng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Dạ Vô Nhai, thấp giọng hỏi: “Có đau không?”
“Không đau! Không đau chút nào!” Dạ Vô Nhai khẽ đáp, sắc mặt đã trắng bệch, trán toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố mỉm cười với Sắt Sắt.
“Ngươi ngốc quá, thế này mà không đau được sao?” Sắt Sắt bình tĩnh nói, trong lòng không kìm được nỗi đắng cay.
Dạ Vô Nhai khẽ cười, mẫu hậu cũng luôn nói hắn ngốc, không độc ác bằng Thái tử, không mưu trí bằng Tuyền Vương. Nhưng trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc ấy, hắn không kịp nghĩ nhiều. Hắn chỉ có một ý nghĩ là phải bảo vệ nàng. Tuy nàng không phải người phụ nữ của hắn, nhưng lại là cô gái hắn yêu thích, đã chìm đắm ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên. Hắn thà chết cũng phải bảo vệ nàng. Thậm chí hắn còn quên mất, với võ nghệ của nàng, nàng thậm chí không cần đến sự bảo vệ của hắn.
Dạ Vô Yên nhanh chóng phái người dìu Dạ Vô Nhai tới chiếc sập dưới tán lọng, ngự y lập tức tới chẩn mạch trị thương.
Dạ Vô Nhai xả thân cứu Thứ phi của Tuyền Vương là điều mọi người không ai ngờ tới, nhất là Dạ Vô Yên. Với hiểu biết vốn có về Dạ Vô Nhai, hắn hiểu Dạ Vô Nhai sẽ không vô duyên vô cớ xả thân mình đi cứu một nữ nhân, dù đó có là Thứ phi của Hoàng đệ. Hắn rất ít khi thân thiết với ai, tính cách lại hời hợt, không có dã tâm. Hắn thậm chí còn lạnh nhạt với cả mẫu hậu của mình. Đối với hoàng vị, hắn lại càng không có ý nghĩ nào vượt quá thân phận.
Một người như thế lại dám liều mạng xông ra cứu Thứ phi của hắn.
Hắn đúng là đã xem thường Giang Sắt Sắt rồi.
Điều càng khiến hắn không ngờ tới là lại có người muốn ám sát nàng,
Ban đầu, hắn cho rằng người đó muốn ám sát mình nên mới tránh nhát kiếm đó. Về lý, đáng lẽ tên thích khách kia phải quay người đâm tiếp hắn một chiêu và trong khoảnh khắc quay người đó, đám thị vệ của hắn chắc cũng kịp xông lên rồi.
Nhưng hắn thật không ngờ, kiếm của tên thích khách lại đâm thẳng về phía trước, lao về hướng nàng đang ngồi. Lúc đó, hắn mới kinh ngạc nhận ra, mục tiêu của tên thích khách không phải là hắn, dù nhìn bề ngoài có vẻ giống như tên thích khách không kịp rút kiếm nên đánh tới. Rốt cuộc là ai, ai lại muốn lấy mạng nàng? Dạ Vô Yên lạnh lùng nheo mắt, khuôn mặt tuấn tú hơi u ám.
Thực ra, trong lòng hắn còn có một điều không vui. Tuy nàng chỉ là Thứ phi của hắn trên danh nghĩa, hắn lại không hề thích nàng, nhưng phải để người khác bảo vệ nàng, trong lòng hắn ít nhiều cũng thấy bực bội.
Thời thái bình thịnh thế, giữa ban ngày ban mặt, ngay trong buổi yến tiệc vương tôn, thật chẳng ai nghĩ rằng sẽ có kẻ tới hành thích. Ngoài thích khách ra, chắc chẳng ai nghĩ ra mà tận dụng thời điểm này.
Những vương tôn quý tộc có mặt nhìn qua có vẻ vẫn vui cười như trước, nhưng trên nét mặt đa phần đều mang chút kinh hoàng.
Bọn họ ai nấy đều đi lại cẩn thận, chỉ sợ tội danh hành thích sẽ liên lụy đến mình.
Thích khách tuy đã bị thị vệ bắt sống, nhưng không thẩm vấn ra được ai là kẻ chủ mưu. Bởi sau khi hành thích thất bại, hắn liền cắn thuốc độc tự tử. Có điều, khi hành thích, hắn mặc y phục của Bắc Lỗ Quốc, vì thế nhiều người suy đoán kẻ chủ mưu đứng đằng sau là người Bắc Lỗ.
Dạ Vô Yên ngay lập tức loại bỏ suy nghĩ này.
“Bắc Lỗ Quốc và Nam Nguyệt vừa liên hôn, Bắc Lỗ Quốc quyết không hành thích Bản vương. Nếu là người do Bắc Lỗ Quốc phái tới, vì sao phải mặc trang phục dân tộc mình? Mục đích duy nhất chỉ có thể là muốn vu oan giá họa, phá hoại mối bang giao giữa Nam Nguyệt chúng ta và Bắc Lỗ Quốc.” Dạ Vô Yên lạnh nhạt nói, thanh âm bình thản nhưng lại có ma lực an ủi lòng người.
“Yên ca ca, đa tạ chàng đã tin bọn thiếp vô tội.” Y Doanh Hương nghe những lời Dạ Vô Yên vừa nói, đôi mắt trong veo đã ngấn lệ.
Dạ Vô Yên khẽ vỗ vai nàng, nở nụ cười dịu dàng.
Phong Noãn ngồi dự yến tiệc, ngón tay nhẹ nâng ly rượu, thần sắc có phần ung dung. Dường như hắn không biết hành vi hành thích vừa rồi có thể làm hại đến tình bang giao giữa hai nước, hoặc có lẽ hắn cũng chẳng buồn để ý tới.
Tình cảnh hỗn loạn cuối cùng cũng được kiểm soát, trên bãi cỏ biếc, bên dòng sông xanh, yến tiệc lại nhộn nhịp. Mọi việc cứ an lành như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chỉ có Sắt Sắt ngồi trong bữa tiệc mà lòng không thể bình tĩnh lại. Điều nàng lo lắng không phải ai muốn hành thích nàng, việc đó sau này nhất định nàng sẽ điều tra rõ. Điều bất an trong lòng nàng lúc này chính là Dạ Vô Nhai.
Nàng trước giờ vẫn tự cho mình là phóng khoáng, nhưng hóa ra vẫn chỉ là cô nương trẻ tuổi, khi chuyện tình cảm đột nhiên xuất hiện, khó tránh khỏi có chút hoảng loạn. Nàng hiểu rất rõ tâm ý mình, nàng vốn không thích hắn, vì thế trong lòng nàng tràn ngập cảm giác áy náy. Đối mặt với thứ tình cảm thẳng thắn thuần khiết, nàng thực khó có thể đáp lại.
Yến tiệc kết thúc, Sắt Sắt liền theo Dạ Vô Yên và Y Doanh Hương lên xe ngựa ra về.
Xe ngựa còn chưa khởi hành đã có thị vệ ở phủ Dạ Vô Nhai tới báo, Dạ Vô Nhai muốn cùng ngồi xe với họ về phủ. Tuy phủ đệ cúa Dạ Vô Nhai cách phủ Dạ Vô Yên không xa, nhưng đường đường là Hoàng tử lại đi nhờ xe ngựa của người khác, thực khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Ánh mắt Dạ Vô Yên sâu thẳm, khóe miệng nở một nụ cười đùa giỡn.
Rèm xe chầm chậm vén lên, Dạ Vô Nhai được thị vệ dìu đỡ, khó nhọc bước lên xe ngựa.
Trong xe có sập nằm, Dạ Vô Yên và Y Doanh Hương ngồi một sập, Sắt Sắt ngồi trên chiếc sập đối diện còn lại.
Dạ Vô Nhai vừa vào trong xe, liền tự ý ngồi xuống cạnh bên Sắt Sắt. Sắc mặt hắn trắng bệch như tấm vải trắng băng bó trên đầu vai, Sắt Sắt chau mày thầm nghĩ, hắn không tĩnh tâm dương thương, tới đây muốn làm gì chứ?
“Ngũ ca, thương thế ra sao rồi?” Dạ Vô Yên hỏi, ánh mắt ánh lên vẻ quan tâm.
“Đã cầm máu rồi, không có gì đáng ngại.” Dạ Vô Nhai cau mày đáp.
Dạ Vô Yên khẽ nhướng lông mày, nói: “Yên phải đa tạ ngũ ca, nếu hôm nay không có ngũ ca, e rằng Sắt Sắt đã mất mạng rồi.” Hắn chưa từng trực tiếp gọi tên Sắt Sắt bao giờ, lúc này nói ra, giọng điệu êm ái mà uyển chuyển, khiến người nghe có cảm giác Sắt Sắt rất được hắn sủng ái.
Sắt Sắt nghe Dạ Vô Yên thốt ra tên mình, bàn tay ngà ngọc không dừng được khẽ run lên.
Dạ Vô Nhai thì khác, khi nghe thấy những lời này, ánh mắt hắn lộ nét đau đớn, hắn nhìn lướt qua Sắt Sắt, trầm giọng hỏi: “Lục đệ, ta có chuyện muốn nói với đệ, đệ tới xe ta được không?”
“Hương Hương và Sắt Sắt không phải người ngoài, ngũ ca có chuyện gì cứ nói thẳng ra đừng ngại.” Dạ Vô Yên lạnh nhạt nói, mắt phượng thâm sâu nhìn không thấu đáy.
Dạ Vô Nhai sầm mặt, muốn nói rồi lại thôi, hồi lâu mới cất lời: “Lục đệ, đệ không cảm thấy mình đối xử với Sắt Sắt như vậy có chút tàn nhẫn sao?”
“Sắt Sắt? Không ngờ ngũ ca và cơ thiếp của Yên lại thân mật đến vậy thậm chí gọi cả tên ra nữa. Ngũ ca nói xem, Yên tàn nhẫn chỗ nào?” Dạ Vô Yên khóe miệng mang nét cười lạnh nhạt, đôi mắt phượng đen nháy lại càng thăm thẳm khó lường.
“Vô Yên, ta biết đệ hận nhất là những kẻ vô tình vô nghĩa, ban đầu lợi dụng về sau bỏ rơi người khác. Ta thật không ngờ đệ lại trở thành loại người ngư vậy. Tuy có rất nhiều việc ta không tận mắt chứng kiến, nhưng trong tòa thành nhỏ bé này, chuyện của đệ đã lan truyền ầm ĩ rồi. Ai cũng nói, hôm đó khi kẻ xấu khinh bạc cô ấy, đệ đã tận mắt chứng kiến nhưng không hề ra tay cứu giúp. Cô ấy được gả vào phủ của đệ mà như bị đày vào lãnh cung. Những điều này ta vốn không tin. Nhưng hôm nay, trong yến tiệc, đệ vốn có thể ngăn mũi kiếm như sấm chớp của tên thích khách, vậy mà để cứu Vương phi của mình, đệ đã tránh ra chỗ khác, đẩy nguy hiểm cho người ngồi sau. Đệ cảm thấy mình làm như vậy còn chưa đủ vô tình sao?” Dạ Vô Nhai nói liền một mạch, vì quá kích động không kịp nuối hơi nên nói xong liền ho liên hồi.
Sắt Sắt không ngờ Dạ Vô Nhai lại vì chuyện bất bình của nàng mà can thiệp, nhất thời trong lòng nàng liên tục cười khổ, gã Dạ Vô Nhai này sao phải khổ thế? Chuyện chính nàng còn không để ý, hắn lại để trong lòng làm gì?
Dạ Vô Yên ôm lấy eo thon của Y Doanh Hương, nghiêng đầu nghe những lời khẳng khái sục sôi của Dạ Vô Nhai, chờ khi hắn nói hết mới ngẩng đầu cười dài. Trong tiếng cười thấp thoáng có cảm giác như vàng đá, lại như tiếng suối chảy dưới lớp băng sâu, khiến người ta không thể phân biệt được đâu là cảm xúc thật của hắn.
Dạ Vô Nhai thấy hắn cười chẳng rõ đầu đuôi, khuôn mặt đang trắng bệch vì tức giận trở nên đỏ ửng.
Sắt Sắt đã quen với phong thái ung dung của Dạ Vô Yên, nhưng chưa từng thấy hắn cười điên cuồng như thế, trong lòng thoáng ngạc nhiên. Hành động này có thể coi là phá vỡ sự bình tĩnh nho nhã của hắn không?
“Lại đây!” Tiếng cười vừa ngừng lại, hắn bỗng vẫy tay với Sắt Sắt.
Sắt Sắt hơi ngẩn ra, nhưng vẫn theo lời hắn đứng dậy đi qua đó. Nàng vừa đứng dậy, Dạ Vô Yên liền vươn cánh tay ra, ôm nàng vào lòng, khuôn mặt tuấn tú thấp thoáng nụ cười mê hoặc, hắn cúi đầu xuống, ghé sát bên tai nàng, thanh âm dịu dàng khẽ hỏi: “Bản vương lạnh nhạt với nàng ư?”
Tuy nói hắn là phụ quân của nàng, nhưng ngoài đêm động phòng ra, họ chưa từng gần nhau đến thế. Vậy mà trong khoảnh khắc này, hắn ôm chặt nàng trong lòng, đôi môi mỏng mát rượi ghé bên tai nàng thì thầm.
Sắt Sắt ngẩn người, toàn thân cứng đờ gục ngay trước ngực hắn, không biết phải làm gì. Cảm giác ấm áp dưới bàn tay chân thực đến nỗi khiễn nàng hoang mang, nàng biết hắn cố ý thân mật với nàng trước mặt Dạ Vô Nhai. Đối phó với đao kiếm của địch nhân nàng không sợ, nhưng nàng lại không có cách gì chống đỡ lại hành động ôm ấp thế này.
Nàng có nên đẩy hắn ra không? Nhưng có điều nếu so sánh với sự vô tình của Dạ Vô Yên thì mối thâm tình của Dạ Vô Nhai còn khiến nàng đau đầu hơn. Liệu làm thế này Dạ Vô Nhai có tuyệt vọng với nàng không?
Sắt Sắt đang do dự hoảng hốt, nụ hôm của hắn đã chạm tới.
Giống như đùa giỡn, giống như nghịch ngợm, hắn hôn quanh môi nàng. Hương vị đàn ông ập tới, đầu óc Sắt Sắt bỗng nhiên trống rỗng, may mà ý thức vẫn chưa bị mê muội hoàn toàn, còn giữ được vài phần tỉnh táo, vì thế nàng thấy rõ trong mắt Dạ Vô Yên sự trào lộng bỡn cợt.
Dưới ánh mắt ấy, nàng cảm thấy mình thật đúng là chú chuột nhỏ bị mèo già đùa giỡn.
Quấn quýt, lưu luyến.
Người ngoài không hiểu chuyện nhìn vào sẽ tưởng hai người họ vô cùng thân mật, dường như đắm chìm trong nụ hôn mà quyến luyến không rời. nhưng Sắt Sắt biết rõ, nàng không hề bị mê hoặc, khi sự hoảng hốt ban đầu qua đi, tận đáy lòng nàng hiểu rõ, Dạ Vô Yên cũng không hề say.
Hai người đều mở to mắt, trong khoảng cách gần trong gang tấc, đôi bên nhìn thấy sự tỉnh táo và điềm tĩnh trong mắt đối phương.
Hắn hôn nàng rất hời hợt, không chịu để môi và lưỡi quấn quýt lấy nhau, hắn cố ý làm vậy chẳng qua chỉ để Dạ Vô Nhai thấy. Hắn muốn phát tiết sự bực tức mà lời nói của Dạ Vô Nhai gây ra, đồng thời cũng để cảnh cào Dạ Vô Nhai, nàng là người của hắn, bất luận hắn đối xử với nàng như thế nào, Dạ Vô Nhai đều không có quyền hỏi tới.
Nàng bị hôn nhưng không hề kháng cự, chỉ bởi muốn đoạn tuyện hẳn tình ý của Dạ Vô Nhai dành cho nàng.
Nụ hôn của họ chẳng liên quan gì đến tình yêu, đôi bên đều có mục đích riêng của mình.
“Đủ rồi!” Thanh âm như xé vải vang lên, Dạ Vô Nhai vội nhảy xuống xe ngựa, cơ thể yếu ớt lảo đảo muốn ngã. Lúc này, hắn cảm thấy mình quả thực rất ngốc.
Bọn họ tình chàng ý thiếp như vậy, dù Dạ Vô Yên đối với nàng không tốt, nàng vẫn vui lòng cam chịu.
Sao hắn phải khổ sở, đau buồn vì nàng! Đúng là tự mình ảo tưởng!
Dạ Vô Nhai rời khỏi đó cũng đồng thời chấm dứt hành động của Dạ Vô Yên. Hai người như bị điểm huyệt, Dạ Vô Yên vẫn ôm chặt lấy Sắt Sắt, giữ nguyên tư thế không nghiêm chỉnh đó.
Đôi mắt phượng của hắn nhìn vào đôi mắt trong veo đen láy không hề gợn chúc dục tình nào của Sắt Sắt, bỗng nhiên nheo lại đầy nguy hiểm.
Tuy hắn không phải cao thủ điều khiển dục tình, nhưng cũng không tệ đến mức khiến cô gái hắn hôn vẫn có thể bình tĩnh ung dụng vậy chứ? Đúng là một sự châm biếm! Hắn không đủ sức hấp dẫn, hay nàng là một khúc gỗ không có cảm xúc? Nàng có còn là Giang Sắt Sắt định quyến rũ hắn trong đêm động phòng nữa không?
Sắt Sắt thấy hắn không định buông mình ra, không nhịn được liền lên tiếng: “Vương gia, Ngũ Hoàng tử đã đi xa rồi, kịch cũng nên hạ màn thôi, nếu không, Vương phi của chàng lại ghen đấy.”
Lời Sắt Sắt vang lên lạnh lùng mà rõ ràng, giọng điệu mang ý châm biếm rõ rệt.
Dạ Vô Yên nghe vậy cúi đầu, hàng lông mày dài khẽ nhíu, đôi mắt phượng trừng lên nhìn nàng lạnh lùng. Đồng tử của hắn đen như trời đêm không sao, Sắt Sắt nhìn thẳng vào mắt Dạ Vô Yên, có cảm giác như sắp bị hút vào đó.
Trong lòng Sắt Sắt thoáng run lên, nhưng nàng kiên quyết ngẩng đẩu, không muốn để lộ cho hắn biết.
Dạ Vô Yên bỗng nheo hàng mi, sự lạnh lùng trong ánh mắt phút chốc biết thành tà khí mênh mông. Miệng hắn đưa sát tới bên tai Sắt Sắt, hơi thở cùng thanh âm nhẹ như gió thoảng phảng phất bên nàng, “Không, vở kịch của chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi.”
Lưỡi hắn chạm vào chiếc cổ nõn nà của nàng, bàn tay to lớn của hắn thừa cơ lướt trên bộ ngực trắng như mỡ đông của nàng, vuốt ve bầu ngực tròn trĩnh, như thế đùa giỡn trên chọc, lại như lạnh lùng trừng phạt.
Sắt Sắt thở ra một hơi lạnh lẽo, đôi mắt trong treo đột nhiên nhắm lại. Khi nàng mở mắt ra, trong đôi mắt đen đã ngập tràn tia nhìn lạnh giá.
Không thể nhịn được nữa, không cần phải nhẫn nhịn thêm nữa.
Hắn hôn nàng, sờ mó nàng, thần sắc đầy vẻ đùa giỡn, trong phút chốc nàng cảm thấy cực kì chán ghét. Hắn với nàng không hề có chút tình ý, giờ lại đối xử như vậy có khác gì hắn đang khinh bạc nàng. Tuy trên danh nghĩa hắn là phu quân của nàng, nhưng nàng không thể cho phép hắn làm nhục nàng như vậy.
Nàng ngẩng đầu cười nhạt, trong đôi mắt trong veo sóng mắt mênh mông, rồi nàng bỗng co gối huých vào phần thân dưới của hắn.
Dạ Vô Yên bị ánh mắt trong trẻo long lanh của Sắt Sắt mê hoặc, không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy phía dưới đột ngột lan đến cảm giác đau đớn. hắn không ngờ nàng lại dùng chiêu này, bàn tay hơi buông lỏng, thông không đùa bỡn nàng nữa. Cánh tay hắn lật lên, đè cả người nàng xuống sập, khiến nàng không thể động đậy.
“Con đàn bà này, cô thật độc ác.” Thanh âm lạnh lẽo của hắn phảng bên tai nàng, khiến trái tim Sắt Sắt không ngừng run rẩy.
“Vương gia, ngài cũng biết Sắt Sắt đã từng bị khinh bạc, vì thế trong lòng luôn có bóng đen, vừa rồi chỉ là hành động vô thức, xin Vương gia thứ tội! Thiếp không dám nữa đâu.” Sắt Sắt nhẹ nhàng nói, cố hết sức để giọng mình nghe thật đáng thương, trong khi lòng nàng lại không ngừng cười nhạo.
Lông mày Dạ Vô Yên nhếch lên, khóe miệng lộ nét cười cợt.
“Vậy ra nàng chê Bản vương thô lỗ sao? Nếu đã vậy, đêm nay nàng chuẩn bị hầu hạ ta ngủ, Bản vương sẽ đối xử dịu dàng với nàng.” Dạ Vô Yên nói xa xôi.
Trong lòng Sắt Sắt bỗng hoảng sợ, nhìn đôi mắt đang bừng lên ý cười của hắn, ánh mắt đấy ngoài sự bỡn cợt còn có thêm vài phần chăm chú kiếm tìm.
“Vương phi, người xem, Vương gia thật xấu!” Sắt Sắt nhìn Y Doanh Hương đang ngồi trên chiếc sập đối diện, cười nói.
Y Doanh Hương nãy giờ vẫn ngồi yên lặng nhìn hai người bọn họ, lúc này, trong đôi mắt đen đã đầy sóng mắt long lanh, khuôn mặt xinh đẹp mang vài phần thê lương tan nát.
Dạ Vô Yên ngẩng đầu, nụ cười hốt nhiên cứng ngắc, chầm chậm đứng dậy.
Sắt Sắt yên lặng ngồi xuống, chỉnh trang lại y phục,cười nhạt, vén rèm nhìn ra ngoài. Một vùng cỏ xanh chạy dài theo chân ngựa, gió thổi không ngừng. Những cành liễu phất phơ như múa lượn trong gió, thỉnh thoảng có mấy phiến là rơi trên tóc người đi đường, tiết trời đã mang theo hơi thở đậm đà của mùa xuân.