Ngón tay đưa lấp lánh, nhạc khúc phiêu linh
Phòng nhỏ kề vai nói khẽ
Trước nguyệt hoa, lời hứa thành không.
Thề tam sinh, vô biên nhược thủy, nay đã siêu sinh.
Dằn vặt,
Áo thơm quyến luyến
Đứt nối thành lệ, còn thấy mùi tanh.
Hối hận ngàn sai lầm, đau xót sao đành
Cách song cửa gọi nhau trong mộng, lệ hoen gối, chàng chẳng quay đầu.
Còn hận mãi, canh khuya trằn trọc, thánh thót mưa rơi.[1]
[1] Điệu từ Phượng hoàng đài thượng ức xuy tiêu, một điệu từ xuất hiện sớm nhất trong từ của Tiểu Bổ Chi thời Bắc Tống. Tác phẩm nổi tiếng nhất viết theo điệu từ này là bài Phượng hoàng đài thượng ức xuy tiêu - Hương lãnh kim nghê của Lý Thanh Chiếu.
Sắt Sắt không còn nhớ rõ mình đã hôn mê đến lần thứ mấy, nàng trôi nổi trong bóng tối, mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, hoảng hốt bất an trong bóng đêm vô tận và sự giày vò đau đớn. Dường như nàng có thể nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ bên mình, cảm thấy tim đập mỗi lúc một nhanh, đầu đau như muốn nổ tung.
Nàng cảm thấy dường như Dạ Vô Yên đang ở bên mình, nhưng nàng giơ tay ra, lại không làm cách nào có thể nắm lấy chàng. Trước mắt nàng chỉ là một thi thể đáng sợ. Nàng cảm thấy thân mình rất nhẹ, dường như lúc nào cũng có thể bay lên.
Khi nàng tỉnh lại lần nữa, đã là chiều ngày hôm sau. Tuyết đã ngừng rơi từ lâu.
Nàng chầm chậm mở mắt, khóe mắt vẫn còn ướt lệ. Nàng áp mặt vào gối rồi nhẹ nhàng chớp mắt. Nàng thấy trên đầu được quấn một lần vải trắng, mũi nàng vẫn còn ngửi thấy mùi máu tanh.
Nàng chầm chậm ngồi dậy, cảm thấy chưa bao giờ mệt mỏi như thế, những vết thương trên người khiến nàng đau đớn đến lảo đảo, cánh tay không còn chút sức lực, dường như không thể chống đỡ được thân thể yếu ớt, suýt chút nữa ngã trở lại xuống giường.
“Tiểu thư, để em đỡ cô dậy.” Tử Mê thấy Sắt Sắt đã tỉnh, vội vã chạy tới.
Sắt Sắt ngồi trên mép giường, khuôn mặt vốn lạnh lùng của nàng hiện lên vẻ thê lương thảm đạm, nàng nói bằng giọng khàn khàn: “Ta nằm mơ, ta mơ thấy…” Nàng ngước mắt, ánh mắt trong veo nhìn chăm chú vào khuôn mặt Tử Mê: “… Mơ thấy… mơ thấy Dạ Vô Yên, chàng… chàng…”
Nàng ngước đôi mắt thê thảm nhìn Tử Mê, thần sắc có một vẻ ngẩn ngơ mê loạn, nói mãi mà không trọn được một câu. Nàng không biết nên hình dung giấc mộng đó thế nào, giấc mộng đáng sợ khiến tâm hồn và cả trái tim nàng tan nát.
Tử Mê cố kìm nước mắt, dìu Sắt Sắt tới trước giá gương, khẽ cười nói: “Tiểu thư, chỉ là một cơn ác mộng thôi mà, đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Tử Mê chải đầu cho tiểu thư, bên ngoài tuyết ngừng rơi rồi, chúng ta đi ngắm tuyết nhé.”
Lúc này nàng hi vọng biết bao, đó chỉ là một cơn ác mộng!
Tử Mê lấy lược ra, bắt đầu chải lại mái tóc dài cho Sắt Sắt, nhanh chóng búi thành kiểu Lăng Vân mà nàng thường yêu thích rồi cài lên đó một chiếc trâm bằng bạch ngọc.
Sắt Sắt nhìn dung nhan tiều tụy của mình trong gương, đôi mắt vẫn còn đỏ mọng.
Nàng khóc trong mơ đó ư?
Nàng chống tay xuống bàn, loạng choạng đứng dậy, chầm chậm bước ra ngoài.
Trong viện, tuyết trắng lấp lánh, mắt nhìn tới đâu, nơi đó đều chỉ một màu trắng. Đúng là một thế giới đẹp đẽ long lanh như thủy tinh. Sắt Sắt bước thấp bước cao đi trên tuyết, mặt tuyết phí sau in rõ những bước đi ngoằn ngoèo của nàng.
Tử Mê lập tức sai người mang một chiếc ghế mềm đặt ở giữa đình trong viện.
Sắt Sắt nằm trên ghế mềm, ngẩng mặt nhìn trời cao, bầu trời sau khi tuyết ngừng rơi trong canh, cao thăm thẳm, thuần khiết đến mức không có chút tạp gợn, những đám mây lững lờ trôi cũng trắng một màu.
Tuyết ngừng rơi rồi, hoa mai đang nở, mặt trời lại ló rạng, cả thế giới dường như chưa bao giờ tươi đẹp như thế.
Sắt Sắt cúi đầu, đột nhiên mắt nàng nóng rực, những giọt nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi, không sao cầm lại được, nàng đưa tay lau đi, nhưng không sao lau hết, nước mắt cứ thế chảy mãi không ngừng. Trái tim nàng đau đớn như chiếc lá khô héo gồng mình trước gió lạnh.
Dạ Vô Nhai đến bên nàng khi nào, Sắt Sắt cũng không hề biết. Đến khi thấy bên mình đột nhiên có một bàn tay, những ngón tay thon dài trắng trẻo cầm theo một chiếc khăn lụa trắng, lau những giọt nước mắt trên má nàng mới giật mình thoát khỏi mộng ảo.
Sắt Sắt ngước mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Dạ Vô Nhai cùng nụ cười chiều chuộng.
“Trời lạnh thế này, khóc gì chứ, cẩn thận nước mắt đóng thành băng đó.” Dạ Vô Nhai vừa lau nước mắt cho nàng, vừa nói khẽ.
Dạ Vô Nhai không mặc áo gấm thêu nữa, mà mặc bộ y phục hoàng cung màu đỏ, trước ngực thêu chín con rồng vàng năm móng đang bay trong những đám mây ngũ sắc, thần thái vô cùng cao ngạo. Rồng ư, cuối cùng Dạ Vô Nhai cũng nắm được giang sơn trong tay rồi, sự ấm áp nho nhã khi xưa không còn nữa, chỉ còn lại sự tôn quý khiến người ta kính ngưỡng và khí chất đế vương. Trên khuôn mặt tuấn tú của Dạ Vô Nhai, bây giờ nhìn lại, khóe mắt đôi mày đều toát ra bá khí vô hình uy nghiêm lầm lẫm. Lúc này võ công của chàng đã rất cao, Sắt Sắt biết người mặc áo đen cứu nàng hôm đó chính là Vô Nhai. Giây phút này chàng đã không còn là con người ôn nhu văn nhã như xưa nữa, mà đã là một Đế vương uy nghiêm, thần vũ.
“Ta gặp ác mộng! Ta mơ thấy chàng… giấc mơ đó đáng sợ lắm. Thế nên ta mới khóc.” Sắt Sắt ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp đầy sự đau đớn và nghi hoặc.
Trong lòng Dạ Vô Nhai vô cùng nhức nhối, thấy Sắt Sắt tiều tụy, chàng thật không dám tin, đây có còn là Tiêm Tiêm công tử phong độ năm nào? Có còn là Bích Hải Long Nữ hô phong hoán vũ? Bây giờ nàng yếu ớt như thế, tựa cánh nhạn cô đơn lẻ loi, hốt hoảng không nơi nương tựa, bi thương đến ai oán.
Nàng đang ngấm ngầm kháng cự lại sự thật! Nàng không tin đó là thật! Hóa ra nàng cũng có lúc muốn chạy trốn thực tại.
Dạ Vô Nhai khẽ thở dài, chầm chậm bước tới, nghiêng người cúi xuống trước mặt nàng, đưa tay nắm lấy tay nàng. Bàn tay nàng lạnh lẽo không còn chút hơi ấm, hơi lạnh đó từ bàn tay đột nhiên truyền thẳng vào trái tim chàng, trong khoảnh khắc, chàng cảm thấy trái tim mình cũng trở nên lạnh giá.
Chàng nhẹ nói: “Sắt Sắt, nghe ta nói này, nàng không hề mơ, đó là sự thật. Lục đệ đã không còn trên nhân gian nữa rồi, nàng phải sống tiếp, vì đệ ấy, nàng phải sống tiếp!”
Giọng nói của chàng khàn khàn, mang theo chút thê lương, nhưng những lời chàng nói ra quả thực vô cùng tàn nhẫn.
Từng câu từng chữ sao lại rõ ràng đến thế, giống như cơn mưa đá lạnh lẽo làm tan nát ý muốn lừa mình dối người của nàng.
“Huynh lừa ta? Sao chàng có thể rời khỏi nhân gian này được, không phải đâu! Huynh lừa ta! Ta hận huynh!” Sắt Sắt giơ tay ra nắm lấy cánh tay chàng, cách một lớp áo bông dày, nắm đến mức tay chàng đau nhói.
“Nàng không tin, được thôi, bây giờ ta đưa nàng tới linh đường của đệ ấy, xem thi thể của đệ ấy!” Trong lúc không biết phải khuyên giải nàng thế nào, chàng liền quyết định, chỉ còn cách phải nhẫn tâm. Chàng lôi nàng dậy khỏi ghế, định đưa nàng rời đi.
Nhưng nàng vội vã giằng ra khỏi tay Dạ Vô Nhai, rồi đứng yên bất động ở đó.
“Chàng không chết! Đó chỉ là ác mộng mà thôi, ta muốn đi ngủ. Sau khi tỉnh lại chàng chắc chắn sẽ xuất hiện bên cạnh ta.” Nàng cười, không thấy chút bi ai đau đớn nào mà chỉ thấy sự thuần khiết rạng rỡ, giống như hàn mai trong tuyết, đẹp đến tan nát cõi lòng.
Rồi đó, nàng giữ nụ cười, từ từ gục xuống.
Lần này, Sắt Sắt không tỉnh lại nữa, nàng cứ ngủ mê, nhưng không giống lần hôn mê trước, nàng ngủ rất yên lành. Ban đầu, mọi người cảm thấy rất yên tâm, cảm thấy để nàng ngủ như vậy còn tốt hơn là thấy nàng dằn vặt bản thân.
Nhưng nàng ngủ liền ba ngày, thậm chí không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, Tử Mê cuối cùng cũng lo lắng cuống cuồng. Nàng ta biết tuy ngoài miệng tiểu thư không tin Tuyền Vương đã qua đời, nhưng thực ra trong lòng nàng vẫn tin vào điều đó, nếu không, tiểu thư sẽ không ngủ mãi không dậy, một lòng muốn chết thế này. Nếu không phải vẫn còn hơi thở và mạch đập, có lẽ mọi người đã tưởng rằng nàng không phải là một người ngủ say, mà là một thi thể lạnh cóng.
Ba ngày, ngày nào Dạ Vô Nhai tan chầu cũng từ trong cung chạy tới, ở bên giường Sắt Sắt. Chàng không ngủ cũng chẳng nghĩ ngợi, cả người mau chóng gầy tọp đi.
Chàng nắm bàn tay lạnh giá của Sắt Sắt, cảm thấy tay nàng như được tạc bằng băng tuyết, lúc nào cũng có thể tan ra. Nỗi hoảng sợ dần xâm chiếm trái tim chàng, chàng khe khẽ nói bằng giọng cực kỳ kiên định: “Sắt Sắt, nàng phải tỉnh lại, nàng còn Triệt Nhi, nàng quyết không được ngủ luôn không tỉnh lại nữa. Sắt Sắt, nếu nàng còn muốn gặp đệ ấy, nàng phải tỉnh lại, nếu không, nàng vĩnh viễn không bao giờ gặp lại đệ ấy được đâu.”
Chàng cứ ở bên Sắt Sắt nói những điều ấy, bằng một giọng rất khẽ, rất dịu dàng, cứ nói mãi, nói mãi. Ban ngày nói, buổi tối nói, nói tới mức giọng chàng khản đặc đi, cuối cùng, chàng cũng thấy lông mi nàng khẽ rung, đôi mắt trong veo tuyệt đẹp lại lần nữa được mở ra.
“Chàng ở đâu, có phải chàng vẫn sống đúng không?” Ba ngày ba đêm hôn mê, không ăn uống, nhưng nàng vừa vùng dậy, ngồi trên giường, đã vội vã hỏi về Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Nhai hoàn toàn ngây người, chàng nhìn dáng vẻ lo lắng của Sắt Sắt, có những chuyện sắp bật khỏi miệng, nhưng cuối cùng chàng cũng nén được, hồi lâu mới nói bằng giọng khàn đặc: “Đi thăm đệ ấy đi, hôm nay là ngày an táng đệ ấy.”
Linh đường của Dạ Vô Yên trong Tuyền Vương Phủ.
Xe ngựa chầm chậm dừng lại trước cổng Tuyền Vương Phủ, Sắt Sắt xuống xe, tấm phướn chiêu hồn dài thượt treo cao trước cổng phủ đập vào mắt nàng. Tấm phướn bị gió lạnh thổi tung, lúc bay lên, lúc lại chầm chậm buông xuống. Hai con sư tử đá trước cổng cũng được buộc vải trắng.
Trong phủ chỗ nào cũng thấy một màu tang tóc, lồng đèn treo dưới mái nhà phủ đầy giấy trắng, đung đưa trong gió, toát lên nỗi bi ai không diễn tả thành lời.
Trên linh đường treo một tấm vải trắng nặng nề, trang nghiêm, linh cữu của Dạ Vô Yên đặt sau tấm rèm trắng. Những người giữ linh cữu đều là thuộc hạ của Dạ Vô Yên, ai nấy không ngừng khóc, người thắp hương, người đốt giấy, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, dường như sợ làm phiền chàng an nghỉ vậy.
Khi còn sống Dạ Vô Yên dấy binh tạo phản, nhưng Dạ Vô Nhai đã tuyên cáo khắp thiên hạ Dạ Vô Yên làm vậy là để khu trừ ngoại tặc, vì thế luận công chàng thậm chí còn được khen ngợi. Các thần tử trong triều cũng không phải là lũ ngốc, thứ nhất là vì thái độ của tân đế, thứ hai bọn họ quả thực đều khâm phục Dạ Vô Yên, vậy nên người đến điếu tang nhiều không kể xiết.
Sắt Sắt chầm chậm bước vào linh đường, màu trắng lóa mắt khiến tim nàng đau thắt. Nàng đứng lặng ở đó, ánh nến kéo dài bóng hình gầy gò của nàng, chiếu lên tường, dập dờn hư ảo. Nàng đứng đó rất lâu, dường như câm lặng, chỉ có đôi mắt ngẩn ngơ nhìn vào cỗ quan tài gần trong gang tấc.
Thần tình ngơ ngẩn như mất hồn đó của nàng, thần sắc thảm đạm thê lương đó của nàng khiến trái tim mọi người đều run lên. Vốn dĩ còn rất nhiều thuộc hạ của Dạ Vô Yên oán hận nàng, nếu không phải vì nàng, chàng sẽ không rơi vào thảm cảnh, nhưng khi thấy nàng đau đớn, trong lòng họ đột nhiên như có thứ gì đó chặn lại, bi ai đến mức khó mà chịu đựng được.
Cứ như thế, vĩnh viễn từ biệt nhau.
Khi chàng còn sống, nàng còn có thể tự an ủi mình, cho dù tương tư, cho dù căm hận, cho dù ai oán, nhưng còn hơn là không có gì. Bây giờ, người đã ra đi, trái tim nàng còn biết đặt vào đâu?
Trong linh đường, Sắt Sắt thấy Dạ Vô Yên nằm cứng đờ trong linh cữu, trên người không còn là máu thịt tơi bời nữa, mà là tấm áo thọ màu trắng sạch sẽ. Có điều nàng vẫn không nhìn rõ hình dáng chàng, trên mặt vẫn là những vết bỏng quá nặng.
Không biết vì sao, lần này khi đối diện với thi hài của chàng, trái tim Sắt Sắt dường như rất bình tĩnh, không có cảm giác đau đớn như xé ruột xé gan, lẽ nào nàng dễ dàng chấp nhận việc chàng ra đi đến thế? Nàng cứ thế bước ra khỏi nỗi bi ai nhanh đến thế sao?
Nàng cẩn thận nhìn lại khuôn mặt chàng, đưa ngón tay chầm chậm vuốt ve, ánh mắt chăm chú nhìn mái tóc đen của chàng. Đêm đó, mái tóc đen ấy bết vào cùng máu và băng tuyết, nàng không nhận ra, dường như tóc chàng ngắn hơn trước nhiều, hơn nữa, còn không hề đen bóng.
Đây liệu có phải do tra tấn gây ra?
“Giang cô nương, đến giờ rồi, chúng ta phải đưa linh cữu ra thôi.” Kim Đường đi tới, nói với nàng cực kỳ khách khí.
Kim Đường đã đổi cách xưng hô, Vương gia đã mất, không còn Vương phi nữa, hơn nữa vốn dĩ nàng chưa hề danh chính ngôn thuận thành thân với chàng.
Nàng bình tĩnh gật đầu, nếu không khóc nữa, thì cũng không còn bi thương. Nàng nhìn linh cữu của chàng được khiêng ra, nhấc lên xe ngựa, men theo con đường dài mười dặm, đưa tới hoàng lăng.
“Vô Nhai, ta muốn đi theo chàng! Huynh có thể sắp xếp giúp ta không?” Sắt Sắt ngước mắt, khẽ nói.
Dạ Vô Nhai luôn trầm mặc lúc này nhìn sắc mặt lạnh lùng của Sắt Sắt, khẽ than: “Ta có thể cự tuyệt được không?” Nàng lắc đầu. “Ta sẽ lập tức đi sắp xếp.”
Khu lăng mộ hoàng gia ở Miêu Vân Sơn phía Bắc hoàng thành, ngọn núi này có Thanh Giang bao quanh, phong cảnh tú lệ, sơn thủy tuyệt đẹp, là một nơi phong thủy bảo địa. Bây giờ đang là ngày đông, trong núi còn có tùng bách xanh xanh, hàn mai diễm lệ, và cả tuyết phủ trên khắp núi đồi.
Nhiệt độ trong núi không như trong hoàng thành, cực kỳ lạnh lẽo, làn khí ù ù bốc lên đều là bạch khí. Trong núi có phòng canh linh cữu, Dạ Vô Nhai sai người mang than củi tới, đốt lên hai lò lửa lớn, lúc ấy trong phòng mới bắt đầu có hơi ấm.
Vô Nhai vốn định đưa mấy cung nữ trong cung tới hầu hạ Sắt Sắt, nhưng Sắt Sắt cự tuyệt. Ngay cả Tử Mê nàng cũng không đem theo hầu, chỉ một mình nàng sống ở hậu sơn hoang vắng. Nàng chỉ muốn một mình, lặng lẽ ở bên cạnh Dạ Vô Yên, thứ duy nhất nàng mang theo là một cây dao cầm.
Mỗi tối, khi mặt trăng nhô lên từ núi Tây, ánh trăng trong suốt tinh khiết phủ khắp núi non, tiếng đàn trong trẻo cũng vang lên trong núi, dÂu Dương uyển chuyển, tiếng đàn như tiêu tương dạ vũ, miên man bất tận.
Nàng tấu khúc Phượng cầu hoàng, cứ thế gảy đi gảy lại.
Đây là khúc nhạc chỉ tấu khi đón dâu, vốn dĩ là một khúc nhạc vui tươi, nhưng Sắt Sắt lại tấu lên nỗi bi ai trong niềm hoan lạc.
Nàng vẫn còn nhớ, hôm đó trên Thủy Long Đảo, chàng ở ngoài cửa sổ, thổi khúc Phượng cầu hoàng hết lần này đến lần khác, chờ nàng hòa tấu. Nhưng nàng lại cố ý tấu khúc Phượng quy vân.
Lúc đó, nàng không chịu hợp tấu cùng chàng, vì trong lòng nàng vẫn còn khúc mắc, nàng không muốn đón nhận chàng.
Bây giờ, khi nàng muốn cùng chàng hợp tấu, thì chàng lại đang ở đâu?
Đây vốn dĩ là khúc nhạc loan phượng hòa minh, nhưng lúc này nghe ra, lại như con phượng cô đơn đang kêu thương ai oán.
Đáng tiếc là cho dù nàng có tấu nhạc thế nào, cuối cùng cũng không có tiếng tiêu vang lên. Lúc này, nàng đã hoàn toàn cảm nhận được tâm trạng của Dạ Vô Yên khi chàng thôi khúc Phượng cầu hoàng hôm đó, khi đó, chàng hẳn hi vọng nàng tới hợp tấu cùng chàng biết bao nhiêu.
Gió đêm thổi qua, khẽ khàng hôn lên tấm áo màu nguyệt bạch của nàng, mái tóc tung bay quét qua khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong trẻo của nàng đầy ắp nỗi thê lương.
Tiếng đàn đang lúc cao vút, dây đàn đột nhiên đứt lìa, ngón tay đau đớn, từng giọt máu đỏ tứa ra.
Nàng ngưng hơi thở, trái tim cuồng loạn không ngừng. Lẽ nào? Lẽ nào, chàng tới ư?!
Dạ Vô Yên không chết, chàng nhất định vẫn chưa chết! Thân thể máu thịt bê bết đó không thể nào lại là chàng được! Nhất định không phải là chàng! Cảm giác vô cùng mãnh liệt bỗng bùng lên trong nàng.
Nhưng nàng vẫn không dám quay đầu lại nhìn, nàng chỉ e hi vọng lại thành thất vọng. Nghe tiếng bước chân nhè nhẹ phía sau, nàng nối lại dây đàn, tiếp tục đánh, nhưng vì trong lòng căng thẳng nên không đàn được thành điệu.
“Khúc Phượng cầu hoàng hay lắm, nhưng sao nghe lại như cánh nhạn lẻ loi, cô đơn kêu một mình thế?” Giọng nữ lạnh lùng mang đậm chất châm biếm vang lên.
Sắc mặt Sắt Sắt đột nhiên trắng bệch, trái tim nàng chùng xuống, nàng chầm chậm quay đầu, chỉ thấy phía xa, trên mặt tuyết, có hai bóng người đang tới.
Vằng trăng treo trên cao, mơ hồ và xa xăm, ánh trăng dịu dàng tuôn xuống hòa cùng màu tuyết trắng ánh lên hình dáng người tới. Đó là Y Lãnh Tuyết và thị nữ Linh Lung. Hai người bọn họ dáng vẻ tiều tụy, dường như vội vã tới đây thì phải.
Linh Lung là thị nữ của Dạ Vô Yên, có lẽ Lý Tướng quân canh gác hoàng lăng biết, vì thế chỉ thấy mấy binh sĩ canh gác ngoài xa, không tới ngăn cản.
Y Lãnh Tuyết mặc váy trắng, mái tóc đen được búi lên, trên tóc cài một bông hoa trắng, ăn mặc như thể muốn hòa cùng tuyết trắng trên khắp vùng núi này vậy. Duy chỉ có đôi mắt đen là ngời sáng, mang đầy sự thê lương và bi ai. Nàng ta từng bước một dẫm lên tuyết, chầm chậm đi tới trước mặt Sắt Sắt.
Sắt Sắt đứng dậy, hai người phụ nữ đứng nhìn nhau trong tuyết trắng.
Sắc mặt trắng bệch, thần sắc thê lương, nỗi thống khổ trong ánh mắt cũng cực kỳ sâu thẳm.
Bọn họ đều đau đớn vì một người đàn ông.
Y Lãnh Tuyết đột nhiên cúi người, đưa ngón tay gảy lên dây đàn của Sắt Sắt, một tiếng “phừng” vang lên, như ngọc rơi tung tóe, hỗn loạn không ra điệu. Nàng ta đứng dậy, lạnh lùng nói: “Cô có thể đàn khúc Phượng cầu hoàng ai oán như thế cũng không dễ gì!”
Sắt Sắt không nói gì cúi người, ôm lấy cây dao cầm đặt trên mặt đất.
“Giang Sắt Sắt, chàng không còn nữa thật sao?” Từng lời từng chữ của Y Lãnh Tuyết nghe ra rất lạnh. Trước đây khi làm Tế Tư, thanh âm của nàng ta trong trẻo, nhưng bây giờ thanh âm đó chỉ toàn là giá lạnh, lạnh đến thấu xương, rồi lại nhuốm cả bi thương, khiến người nghe muốn tan nát cõi lòng.
Ánh mắt nàng ta nhìn vào Sắt Sắt, rồi chầm chậm đưa mắt nhìn tấm bia mộ lạnh lẽo. Nhìn hàng chữ khắc tên húy của Dạ Vô Yên trên bia mộ, nàng ta thoáng ngơ ngẩn, đứng yên trước mộ.
Sắt Sắt đứng dậy, ôm lấy dao cầm, hờ hững nhìn Y Lãnh Tuyết, nàng thấy nàng ta đang vuốt ve bia mộ, hai vai không ngừng run lên, dường như đang khóc. Hóa ra, Y Lãnh Tuyết cũng yêu thương Dạ Vô Yên vô cùng.
Linh Lung đi tới trước mộ Dạ Vô Yên, lặng lẽ quỳ xuống, lúc đó, khuôn mặt nàng ta đã đầm đìa nước mắt.
Trong núi lúc này yên lặng, tĩnh mịch, không một tiếng động, chỉ có vầng trăng lạnh lẽo trên cao tỏa ra thứ ánh sáng xa xôi yếu ớt.
Không biết bao lâu sau, Sắt Sắt mới phát hiện ra Y Lãnh Tuyết ôm bia mộ của Dạ Vô Yên, đầu khẽ gục xuống, giống như đóa hoa ngủ trên cành, không hề cử động.
Trong lòng Sắt Sắt thoáng kinh hãi, không lẽ Y Lãnh Tuyết tự tử vì tình? Nàng vội bước tới bên Y Lãnh Tuyết, Linh Lung cũng thấy Y Lãnh Tuyết có phần bất thường, liền đứng dậy, gỡ bàn tay ôm bia mộ của nàng ta ra, mới phát hiện nàng ta đã khóc ngất đi, trên hàng mi còn vương ướt lệ.
“Bên ngoài lạnh, dìu nàng ta vào phòng đi!” Sắt Sắt hờ hững nói.
Linh Lung gật đầu, dìu Y Lãnh Tuyết, rồi cõng nàng ta vào phòng Sắt Sắt. Thần thái lạnh nhạt của Sắt Sắt khiến tâm trạng Linh Lung vô cùng phức tạp liền cất lời dò hỏi: “Cô không đau lòng ư? Vương gia vì cứu cô nên mới mất mạng đó!”
Vì nàng ta, bốn năm trước, không ngày nào Vương gia không sống trong sự giày vò, bây giờ, lại vì nàng ta mà chết. Ấy vậy mà nàng ta, lại chẳng có vẻ gì là đau khổ.
Sắt Sắt ngước mắt, nàng cũng cảm thấy kỳ lạ, từ khi nhìn thấy thi thể chàng ở linh đường, trái tim nàng không còn bi thương nữa. Có lẽ sâu trong tim mình, nàng lờ mờ cảm thấy đó chỉ là một thứ hi vọng xa xỉ, vì nếu chàng chưa chết, sao tới bây giờ vẫn chưa chịu xuất hiện?
Trong lòng Sắt Sắt thực ra vô cùng mâu thuẫn. Nghe Linh Lung hỏi, nàng không biết phải trả lời thế nào, nàng đứng dậy ngồi trước bàn, nối lại dây đàn vừa đứt, chỉnh lại dây, rồi lại bắt đầu đánh đàn. Hôm nay, nàng chưa tấu xong khúc Phượng cầu hoàng, nàng không thể để chàng chỉ nghe nửa khúc thế được.
Tiếng đàn như nước chảy, kể lể nỗi u sầu miên man bất tận.
Linh Lung cúi đầu, thấy trên mặt đàn có những đốm đỏ, lúc này mới phát hiện ra, ngón tay Sắt Sắt đã bị dây đàn cứa phải, giờ lại gảy tiếp, máu bắn ra, nhuộm đỏ cả mặt đàn. Ngay cả tiếng đàn lúc này cũng đã thấm đẫm màu máu.
“Giang Sắt Sắt, ta không ngờ cô lại đánh đàn được nhanh như thế!” Thanh âm của Y Lãnh Tuyết từ phía sau đưa lại, mang theo chút u oán, nhưng ngấm ngầm lại có chút đắc ý.
Khúc đàn vừa dứt, Sắt Sắt hờ hững nói: “Ta chỉ muốn để chàng nghe trọn khúc đàn mà thôi.”
“Giang Sắt Sắt, sao ngươi không chết đi? Chàng vì ngươi mà không cần cả tính mệnh, còn ngươi, sao cứ sống mãi thế này? Ngươi có thật sự yêu chàng không?” Y Lãnh Tuyết ngồi dậy, chầm chậm bước tới trước mặt Sắt Sắt, dấu lệ trên mặt đã khô, thần thái bi thương đã chuyển thành phẫn hận.
“Vì sao chàng phải làm nhiều việc vì ngươi như thế? Nếu không có ngươi, chàng sẽ không chết, còn ta, sẽ chờ đợi được chàng. Nhưng chàng chết rồi, giấc mơ của ta cũng kết thúc. Ta làm bao nhiêu chuyện vì chàng, nhưng kết cục lại chỉ là hư không.” Y Lãnh Tuyết lầm bầm nói, thần sắc cực kỳ ai oán.
Linh Lung đứng cạnh nghe vậy liền lạnh lùng nói: “Cô làm gì cho Vương gia? Cô hãm hại con của Vương gia, cô giá họa cho người mà Vương gia yêu thương, cô đưa tin tức của Vương gia cho Mạc Tầm Hoan, những điều này đều là cô làm vì Vương gia sao? Năm xưa trên núi Hắc Sơn, cô bị treo trên vách núi, chính cô là người đưa ra chủ ý này, chỉ vì muốn giá họa cho Vương phi. Khi cô bị Mạc Tầm Hoan cướp đi, cô đã hợp tác với hắn rồi, đúng không? Cô muốn Vương gia thân bại danh liệt không còn thứ gì, đó là tình yêu của cô ư?”
“Linh Lung, ngươi… ngươi…” Y Lãnh Tuyết chỉ vào mặt Linh Lung, kinh ngạc thốt lên: “Ngươi luôn giám sát ta sao?”
Linh Lung cười thê lương: “Đúng thế, Y Tế Tư, năm xưa, cô hái đóa tuyết liên cứu mạng Vương gia, rồi cũng dùng đóa tuyết liên đó cứu mạng ta, ta rất cảm kích, vì thế ta luôn khâm phục cô, luôn bảo vệ cô. Nhưng ta chưa bao giờ ngờ rằng cô lại biến thành thế này. Từ khi Vương phi rơi xuống vách núi, ta luôn ở bên cô, nhận lời ủy thác của Vương gia, giám sát cô! Ta là thị nữ của Vương gia, sao ta có thể phản bội Vương gia được?”
Y Lãnh Tuyết đột nhiên cười sằng sặc: “Ngươi nói đúng, sao ta quên được, ngươi là thị nữ của chàng. Ta còn cho rằng trong Vương phủ, ngươi là người duy nhất thực lòng đối tốt với ta. Nhưng vì sao lần này khi ta từ Mạc Thành về Bắc Lỗ Quốc, ngươi vẫn đi theo ta? Chẳng phải ngươi nên ở bên chàng hay sao?”
Linh Lung nhìn Y Lãnh Tuyết rồi nói một cách bi thảm: “Thực ra, cho dù cô có rời khỏi Vương phủ về Bắc Lỗ Quốc, Vương gia vẫn không yên tâm về cô. Ngài sợ cô lại hợp tác với Mạc Tầm Hoan, sợ khi không còn giá trị lợi dụng nữa, cô sẽ bị Mạc Tầm Hoan giết hại. Vì vậy ngài muốn ta ở bên cô, một là bảo vệ cô, hai là muốn ta đưa tin cho Vương gia.”
“Chàng muốn ngươi bảo vệ ta?” Y Lãnh Tuyết lầm bầm tự nói, “Chẳng phải chàng hận ta, muốn ta chết sao? Chẳng phải chàng đã nói, ta muốn giết thê tử chàng, giết con chàng, vì thế, chàng và ta ân đoạn nghĩa tuyệt, nếu còn gặp lại thì sẽ là kẻ thù hay sao?”
“Cô là ân nhân của ngài, nếu còn một tia hi vọng, ngài sẽ không để cô phải chết, ngài mong cô có thể sớm quay đầu, đừng tiếp tục làm những chuyện hại mình hại người nữa.”
Sắt Sắt ngồi trước đàn, nghe Y Lãnh Tuyết và Linh Lung nói chuyện, trong lòng cực kỳ cay đắng, nhất là khi Y Lãnh Tuyết kể lại lời nói của Dạ Vô Yên. Chàng nói, Y Lãnh Tuyết muốn giết thê tử chàng, muốn làm hại con của chàng, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt. Hóa ra, trong trái tim chàng, xưa nay đều coi nàng là thê tử.
“Y Lãnh Tuyết, ta biết cô phải chịu nhiều đau khổ!” Sắt Sắt khẽ nói. Y Lãnh Tuyết vốn bị Hách Liên Bá Thiên cưỡng hiếp, bị con dân của mình phỉ nhổ, từ vị trí Tế Tư rơi xuống phầm trần, có lẽ đối với bất kỳ người nào cũng không thể chịu đựng nổi sự thật phũ phàng “Nhưng trên đời này, chúng ta đều là người, là những người bình thường, không phải là thần thánh. Vì thế, trong cuộc đời mỗi người đều phải chịu nhiều đau đớn, thương tâm và những nỗi khổ không thể nói cho người khác nghe được. Mọi chuyện đều như con dao trong máu thịt cô, cô sống ngày nào là phải chịu khổ ngày đó. Con dao đó nằm trong người cô, trong người ta, thậm chí là Linh Lung nữa. Nhưng nếu cô có thể hóa giải nó, rồi sẽ có một ngày cô có thể dứt ra khỏi những đau khổ mà nó gây ra, từ đó về sau, quên đi những đau khổ ấy, và rồi dũng cảm tiếp tục sống.” Năm xưa khi rơi xuống vách núi, nàng đau khổ biết chừng nào, nhưng đã hóa giải được con dao trong trái tim mình, không để nó hóa thành thù hận, cũng không để con dao đó khống chế hành động của nàng.
Y Lãnh Tuyết chăm chú nhìn Sắt Sắt, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nàng dưới ánh nến mờ, thần sắc lạnh nhạt, cùng ánh sáng ẩn hiện trong đôi mắt Sắt Sắt, khoảnh khắc đó, nàng ta chợt hiểu, nàng ta thua ở đâu. Chẳng trách Dạ Vô Yên không thích nàng ta, vì nàng ta quả thực không xứng. Nàng ta thực sự không bằng nàng, không thể so bì với sự thuần khiết và lương thiện của nàng.
Trong đôi mắt Y Lãnh Tuyết tràn ngập sự cay đắng, khẽ nói: “Ta biết ngươi yêu chàng, thực ra lần ở trên vách núi, ngươi cứu ta cũng là vì yêu chàng. Ngươi biết ta là ân nhân của chàng, vì thế ngươi mới không màng tới tính mạng mà cứu ta, đúng không? Còn chàng, cũng vì yêu ngươi, từ khi ngươi rơi xuống vách núi, chàng đã phải sống những ngày sống không bằng chết. Tuy giữ ta lại trong Vương phủ, nhưng chỉ khi Y Lương phát hàn độc, chàng mới tới, ngay cả khi đi, chàng chưa bao giờ nhìn ta lấy một lần.”
“Giang Sắt Sắt, ta không bằng ngươi, ta quả thực không bằng ngươi, vì thế, ta phải đi đây, ta muốn đi theo chàng. Mong rằng kiếp sau, ta có thể thắng được ngươi.” Y Lãnh Tuyết khẽ nói, rồi khóe môi ứa ra một dòng máu tươi.
“Cô làm sao thế?” Mượn ánh nến vàng vọt, Sắt Sắt thấp thoáng phát hiện ra sắc mặt Y Lãnh Tuyết có gì đó không ổn, sắc mặt nàng ta lúc này trắng bệch, lại thoáng lộ ra sắc xanh xám.
Y Lãnh Tuyết cười thê lương nói: “Vừa rồi khi ngươi ngồi đánh đàn, ta đã uống thuốc độc.”
“Sao cô ngốc thế, Vương gia có lẽ còn chưa chết đâu.” Sắt Sắt nói, sắc mặt vô cùng thảm đạm.
“Ngươi nói sao?” Mắt Y Lãnh Tuyết hơi sáng lên, rồi nàng ta lắc đầu, “Cho dù chàng có chưa chết đi nữa, ta cũng không còn mặt mũi nào gặp lại, cái chết, đối với ta mà nói, là cách giải thoát tốt nhất. Có điều, Giang Sắt Sắt, ngươi cũng không sống được nữa đâu.”
“Gì cơ?” Linh Lung kinh hãi, “Cô đã làm gì rồi?”
“Giang Sắt Sắt, khi tới đây, ta rất hận ngươi, hận ngươi hại chết Vương gia. Nhưng võ công của ngươi cao như vậy, ta biết mình không thể giết được ngươi, vì thế ta chỉ có thể tự sát, sau đó sẽ bắt ngươi phải chết. Giang Sắt Sắt, xin lỗi nhé, ta đã hạ độc trùng cho ngươi, liên tâm trùng. Ta bỏ thuốc lên người hai ta. Hai con trùng độc này liên tâm, vì vậy nếu ta chết, ngươi cũng không thể sống được.” Y Lãnh Tuyết dứt lời liền nôn ra một bụm máu đen.
Linh Lung kinh hãi hỏi, “Cô hạ độc lúc nào?”
“Ta bỏ lên dây đàn, vừa rồi ta cúi người gảy đàn, liền hạ độc lên đó, vì ngón tay ngươi bị thương. Nên khi ngươi gảy đàn tiếp, tức thì sẽ trúng độc. Nhưng ta không ngờ hôm nay ngươi gảy đàn lại nhanh như thế.” Thần sắc Y Lãnh Tuyết rất lạnh nhạt.
Liên tâm trùng!
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Linh Lung lập tức trắng bệch.
Trên đời này thứ trùng độc nhất, lợi hại nhất chính là liên tâm trùng, nói chúng lợi hại, là bởi người trúng liên tâm trùng, một khi một người chết đi, con trùng kia sẽ cảm nhận được, rồi cắn nát tim người kia mà chết. Nhưng loại trùng này không màu không mùi, mắt người không thể nhìn thấy, thế nên không thứ gì có thể kiệm nghiệm chất độc của chúng.
Nhưng loại trùng độc này đã sớm tuyệt tích trên đời. Sao Y Lãnh Tuyết lại có thứ trùng độc lợi hại như vậy?
“Sao cô lại có thứ trùng độc ác này chứ?” Linh Lung nghiến răng hỏi.
“Là Mạc Tầm Hoan cho ta, rất lâu rồi, hắn muốn ta hạ độc Vương gia, nhưng ta không làm, ta cứ giữ mãi, không thể nhẫn tâm làm vậy được. Ta nghe nói Vương gia chết vì nàng ta, vì thế, ta hận nàng ta, ta muốn nàng ta phải chết.” Y Lãnh Tuyết hổn hển nói, độc dược trên người dường như đã phát tác.
Linh Lung nhào tới, lay người Y Lãnh Tuyết: “Y Lãnh Tuyết, cô đừng chết, cô nhất định không được chết!” Nếu nàng ta chết, Sắt Sắt cũng không thể sống được nữa.
“Ta quả thực không xong rồi! Giang Sắt Sắt, hóa ra cả hai chúng ta không ai có được chàng! Có lẽ chàng chưa chết, nhưng hai chúng ta lại đều chết cả rồi, ha ha ha…” Y Lãnh Tuyết nói rồi, ngồi trên ghế, gục đầu xuống, đúng là đã ngủ thiếp đi, ngủ mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Trong phòng rất tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió lạnh thổi trên từng lớp tuyết mỏng vù vù bên ngoài vọng vào. Những khe cửa được đóng rất chặt, hoàn toàn ngăn được hàn khí ở phía ngoài. Nhưng Sắt Sắt vẫn cảm thấy rất lạnh. Nàng quay người ngồi trên ghế, nhìn Y Lãnh Tuyết đã cứng đờ, có lẽ một lát nữa, nàng cũng sẽ giống như nàng ta. Nàng không ngờ vì muốn giết nàng, nàng ta lại quyết định tự sát trước. Y Lãnh Tuyết quả thực căm hận nàng đến cực điểm, hận đến mức vứt bỏ cả tính mạng mình chỉ vì muốn giết nàng sao?
“Vương phi, người sao rồi, có phải cảm thấy khó chịu không?” Linh Lung vội vã bước tới trước mặt Sắt Sắt, lo lắng hỏi. Nàng ta không thấy biểu hiện gì trên mặt Sắt Sắt, thực không biết Sắt Sắt đang nghĩ gì. Cũng không biết trùng độc trên người nàng đã phát tác hay chưa.
“Ta không sao!” Sắt Sắt đứng dậy, thần sắc vẫn như thường, nàng nắm bàn tay lạnh giá, đi tới bên lò lửa, mở nắp, cào than nóng trong lò.
Thực ra lúc này trong lòng nàng rất bình tĩnh, không hề có chút cảm giác sợ hãi nào.
Nàng trúng trùng độc, nếu Dạ Vô Yên quả thực không còn nữa, vậy thì nàng có thể đi theo chàng rồi. Nhưng nếu chàng còn sống, nghe tin nàng trúng độc, chắc chắn chàng sẽ xuất hiện.
Sắt Sắt khẽ cho thêm than vào lò, trong phòng lại ấm dần lên.
“Có lẽ, có lẽ Vương phi không trúng độc, cây dao cầm này không nên dùng nữa, mau vứt đi thôi.” Linh Lung đứng dậy, ôm cây dao cầm đó lên.
Đột nhiên Sắt Sắt buông tay, que cời lò đột ngột rơi xuống đất, nàng đưa tay ấn vào trước ngực.
“Vương phi, sao rồi? Phát… phát tác rồi sao?” Thần sắc Linh Lung cực kỳ kinh hoàng, nàng ta đưa tay đỡ thân hình lảo đảo như muốn ngã của Sắt Sắt, dìu Sắt Sắt tới ngồi bên giường.
“Ta đi gọi người!” Sắc mặt Linh Lung càng lúc càng trở nên nhợt nhạt, nàng ta chạy đi tìm Lý tướng quân giữ Hoàng lăng.
Sắt Sắt ngồi bên giường, chỉ cảm thấy trong tim như có hàng vạn con kiến đang cắn, khiến nàng toát mồ hôi lạnh, nàng không biết mình có thể cầm cự nổi hay không.
Cửa phòng đột nhiên bật mở, một trận gió lạnh ùa vào, kèm theo một bóng người đang đứng ở trước cửa. Tấm áo bào đen bị gió thổi tung, vì đứng ngược gió nên mái tóc dài bị gió thổi tạt vào mặt, che đi hoàn toàn khuôn mặt hắn. Nhưng dưới mái tóc rối đó, Sắt Sắt vẫn thấy một đôi mắt phát ra những tia sáng rực rỡ.
Hắn đi tới trước mặt Sắt Sắt, đưa ngón tay điểm hai cái trước ngực nàng, cảm giác bị hàng vạn con kiến cắn đột nhiên biến mất.
“Mạc Tầm Hoan, ngươi… sao ngươi lại ở đây?” Sắt Sắt ngước mắt, chăm chú nhìn hắn.
Sao Mạc Tầm Hoan vẫn ở Phi Thành, chẳng phải hắn nên trốn khỏi Phi Thành rồi sao? Sao hắn vẫn ở đây, hơn nữa lại ẩn thân trong Hoàng lăng thế này.
Mạc Tầm Hoan đứng trong phòng, lặng lẽ nhìn vào Sắt Sắt, trong ánh mắt tràn ngập sự bình yên, lạnh nhạt, khóe môi mang nụ cười xuất trần khiến nàng không sao hiểu được.
“Nếu ta bỏ đi, đêm nay, chẳng phải tính mạng nàng sẽ về tây thiên rồi sao?” Mạc Tầm Hoan cúi đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ nở một nụ cười: “Nàng đúng là không để ta yên tâm được! Thôi đành vậy, một người phụ nữ rắc rối thế này, đành để lại cho Dạ Vô Yên thôi!”
Hắn khẽ cười, rồi giơ tay ra, cởi tấm áo dày màu đen đang khoác trên người mình xuống, rồi lại đưa ngón tay khẽ búng, cúc áo trước ngực rơi hết xuống, lộ ra bộ ngực rắn chắc tuyệt đẹp. Làn da trắng như bạch ngọc tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, rất đẹp, rất đẹp.
“Ngươi làm gì thế?” Sắt Sắt lùi lại phía sau một bước, tay phải đã giữ chặt lấy chuôi của Tân Nguyệt loan đao. Nhưng tim nàng vừa bớt cảm giác cắn xé lại bắt đầu đau đớn. Khoảnh khắc đó, nàng không còn sức để nắm chuôi đao nữa.
Mạc Tầm Hoan cười nhạt, khuôn mặt hắn dưới lớp bóng sáng ánh thành một lớp sương mơ hồ, không nhìn rõ dung mạo, chỉ cảm thấy hắn rất đẹp, đẹp đến mức khiến người khác phải chấn động cõi lòng.
Hắn khom lưng, lấy một thanh chủy thủ[2] trong giày ra, đưa tay rút thanh chủy thủ ra khỏi vỏ. Thanh chủy thủ rất hẹp, rất dài, rất mỏng, dưới ánh nến lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo.
[2] Kiếm ngắn hoặc dao găm.
Mạc Tầm Hoan xoay thanh chủy thủ, khe khẽ cắm vào tim mình, máu tươi ứa ra, nhuộm đỏ cả ngón tay trắng ngần của hắn.
“Sắt Sắt, nàng có từng yêu ta dù chỉ một chút nào không?” Hắn giơ ngón tay ra, dừng lại trên má Sắt Sắt, đôi mắt đen như màn đêm vĩnh cửu trầm mặc, nhưng lại lóe lên ánh sáng hi vọng còn sáng hơn cả sao trời.
“Ta… ta…” Sắt Sắt còn chưa nói ra, ngón tay Mạc Tầm Hoan đã lướt từ má xuống môi nàng.
Ngón tay có máu đè lên môi nàng, ngăn lời nàng muốn nói. Trên mặt hắn nở một nụ cười, rất tươi sáng thuần khiết, không hề có chút tạp niệm. Khuôn mặt tuyệt mỹ, tình cảm trong mắt sóng sánh như hồ nước, đầy ắp sự dịu dàng lặng lẽ và nỗi sầu thương man mác.
“Đừng nói!” Hắn khe khẽ nói. Thực ra hắn đã biết câu trả lời rồi, nhưng hắn không đừng được vẫn muốn hỏi, hỏi rồi lại không dám nghe câu trả lời. “Quả thực Dạ Vô Trần không giết Dạ Vô Yên, bọn ta nghe nói nàng đánh vào thiên lao, vốn định lấy hắn ra làm con tin, liền giữ tính mạng cho hắn. Vì thế khi chúng ta rời khỏi phòng giam, hắn vẫn còn sống, nhưng quả thực hắn đã bị tra tấn đến mức không thành hình người nữa rồi.”
Hắn nói, giọng nhè nhẹ, dịu dàng.
Giống như năm xưa khi nàng lần đầu gặp hắn, gã nam tử phải chịu nhục mà không kinh sợ trên yến tiệc vương tôn.
Trong lòng Sắt Sắt đột nhiên vui mừng, nàng biết, Dạ Vô Yên không chết, nhất định không chết.
Ánh mắt nàng đột nhiên lóe lên tia sáng mừng vui như điên cuồng khiến Mạc Tầm Hoan khẽ chau mày, đôi mắt đen ánh lên một tia thảm đạm, hàng lông mày dài của hắn rủ xuống, che đi sự thất vọng trong đôi mắt, hắn đưa ngón tay khẽ điểm vào huyệt ngủ của Sắt Sắt.
Khi Sắt Sắt tỉnh lại, trong phòng đã không còn thấy bóng dáng Mạc Tầm Hoan đâu, người ngồi bên nàng là Dạ Vô Nhai. Nhìn khắp một lượt, trong phòng ngoài Dạ Vô Nhai ra, là Linh Lung. Ngoài ra không còn ai khác. Ngay cả Y Lãnh Tuyết đã chết cũng không thấy đâu nữa rồi.
“Sao huynh lại tới đây?” Sắt Sắt hờ hững hỏi, trước ngực vẫn hơi đau, nàng nhè nhẹ vuốt ngực, rồi khẽ chau mày.
“Sao ta có thể không tới đây được, xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn thủ vệ đúng là đồ bỏ đi, không nên để Y Lãnh Tuyết vào gặp nàng mới phải.” Dạ Vô Nhai trầm giọng nói: “Đừng động đậy, trước ngực nàng có một vết thương.” Dạ Vô Nhai thấy Sắt Sắt chau mày, vội vã nói.
“Trước ngực có một vết thương, bây giờ ta sao rồi?” Sắt Sắt nghi ngờ hỏi, Mạc Tầm Hoan làm gì nàng rồi?
“Trùng độc của nàng đã được giải rồi! Ai giải trùng độc cho nàng vậy?” Dạ Vô Nhai hỏi: “Có phải Mạc Tầm Hoan không?”
Sắc mặt Sắt Sắt cứng đờ, liền lắp bắp hỏi: “Chẳng phải liên tâm trùng không thể giải được sao? Sao có thể giải được trùng độc của ta?”
“Liên tâm trùng không có thuốc giải, nhưng có một cách giải, đó là dùng máu ở tim người khác dẫn trùng độc ra. Có điều không phải ai cũng làm được điều này, trừ phi trên người người đó phải có trùng mẹ của thứ trùng mà nàng trúng phải, như thế, trùng độc mới theo vết thương trên máu nàng chui vào vết thương của người kia. Vì thế liên tâm trùng gần như không có cách giải. Vì không ai biết được trùng mẹ của con trùng độc đó ở trên người ai, và người đó liệu có dùng thân mình để giải độc cho người khác không.” Dạ Vô Nhai lặng lẽ nói.
“Vậy sau khi dẫn trùng độc sang rồi, trên thân thể người kia liền có hai con trùng độc phải không? Vậy… vậy người kia, còn sống được không?” Sắt Sắt khẽ hỏi.
Dạ Vô Nhai trầm tư trong chốc lát, rồi nói: “Có lẽ không sống được nữa.”
Sắt Sắt khẽ “ồ” một tiếng, ngồi dậy khỏi giường, đi tới bên cửa sổ, nhẹ mở cửa ra, rồi phóng tầm mắt nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.
Vầng trăng vẫn treo trên trời, lạnh lùng, lặng lẽ soi rọi nhân gian. Trên từng cành cây bên ngoài, đều tích lại vô số tuyết, gió nổi lên, những bông tuyết đua nhau rơi xuống, giống như tuyết lại đang rơi…
Mạc Tầm Hoan, một nam tử kiêu ngạo tuyệt mỹ như thế đã ra đi như vậy sao?
Sắt Sắt nhẹ nhàng nhắm mắt, chỉ cảm thấy trái tim mình trào lên từng nỗi bi ai. Nàng chưa bao giờ nghĩ, Mạc Tầm Hoan lại bỏ mạng để cứu nàng.
Hắn đã từng nói yêu nàng, nhưng nàng chưa bao giờ coi đó là thật. Nàng cho rằng, chẳng qua hắn chỉ cố ý quyến rũ nàng, để tiếp tục lợi dụng nàng mà thôi.
Nhưng đến tận lúc này nàng mới biết, tình cảm của hắn là thật, không hề có chút tạp niệm. Một nam tử lúc nào cũng lặng lẽ, không hề rung động bởi bất cứ thứ gì, hóa ra luôn để nàng trong tim.
Trên pháp trường, nếu Dạ Vô Yên không xuất hiện, có lẽ, hắn cũng sẽ không giết nàng.
Ban đầu ở Y Mạch Đảo, hắn cầu hôn nàng, hóa ra cũng là thật lòng, tất cả đều là thật.
Nếu không có mối hận nước thù nhà, gã đàn ông đó có lẽ sẽ là một người đàn ông tốt, tài hoa tột đỉnh.
Sắt Sắt ngẩn ngơ nhìn cảnh đêm, nhìn rất lâu, đến mức Dạ Vô Nhai tưởng nàng dường như đã hóa đá, nàng mới đột nhiên quay người, thần sắc nghiêm trang hỏi: “Hoàng thượng, người định bao giờ tấn công Y Mạch Quốc?”
Dạ Vô Nhai ngẩn người, từ khi chàng đăng cơ làm Đế tới nay, chưa từng xưng Trẫm trước mặt nàng bao giờ, còn nàng, dường như cũng chưa bao giờ coi chàng là Hoàng thượng, không chỉ không quan tâm tới lễ số, mà ngay cả cách xưng hô Hoàng thượng cũng chưa bao giờ gọi. Bây giờ, nàng đột nhiên gọi chàng như vậy, thật khiến chàng có chút ngẩn người.
“Có gì nàng cứ nói!” Đôi mắt dịu dàng của Dạ Vô Nhai chăm chú nhìn nàng.
“Ta không có tư cách hỏi chuyện quốc gia đại sự, ta chỉ hỏi vậy thôi, Hoàng thượng có định đánh Y Mạch Quốc không? Ngoài ra không có ý gì khác!” Sắt Sắt lại hỏi, trong lòng thầm nghĩ Mạc Tầm Hoan tuy làm việc sai trái, nhưng đất nước và con dân của hắn thì vô tội.
Dạ Vô Nhai than thở: “Trước mắt thì chưa, phải xem Y Mạch Quốc biểu hiện thế nào đã. Nếu chúng chịu xưng thần, ta sẽ không gây chiến.”
Sắt Sắt gật đầu, không nói gì nữa. Trầm ngâm hồi lâu, nàng mới hờ hững hỏi tiếp: “Y Lãnh Tuyết chôn ở đâu rồi?”
Linh Lung nghe hỏi khẽ đáp: “Chôn ở sau núi rồi!”
“Lập bia mộ chưa?” Sắt Sắt chau mày hỏi. Thân phận Y Lãnh Tuyết đương nhiên không thể chôn ở Hoàng lăng, chỉ có thể chôn ở núi sau Hoàng lăng mà thôi. Có điều, Y Lãnh Tuyết dẫu sao cũng không phải là người Nam Nguyệt, bây giờ lại chôn ở nơi hoang vu, quả thực rất thê lương. Thế nên cần ghi một tấm bia mộ, sau này người Bắc Lỗ Quốc có tới, sẽ đón nàng ta về. Dẫu sao nàng ta cũng là mẹ của Y Lương. Y Lương ở Bắc Lỗ Quốc cũng được coi là người trong Hoàng thất.
Linh Lung lắc đầu nói: “Nô tỳ chỉ làm một dấu hiệu để nhận ra thôi.” Vừa rồi Sắt Sắt xảy ra chuyện, họ đương nhiên không hơi sức đâu mà nghĩ tới chuyện làm bia mộ.
Sắt Sắt gật đầu, có dấu hiệu là được rồi.
“Vô Nhai, ta muốn xuống núi.” Sắt Sắt quay đầu khẽ nói với Dạ Vô Nhai. Nếu Mạc Tầm Hoan nói Dạ Vô Trần không giết Dạ Vô Yên, vậy thì nàng không cần phải ở đây làm gì nữa.
Dạ Vô Yên đi đâu rồi? Vì sao chàng không gặp nàng, có phải bị thương nặng quá ư? Hay là chàng có nỗi khổ gì khó nói? Dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải bắt chàng xuất hiện.
“Được, ta cũng đang muốn nói với nàng một chuyện. Phụ thân nàng Định An Hầu đã về phủ rồi, nàng nên về phủ thăm ông ấy đi!” Dạ Vô Nhai khẽ nói.
“Huynh nói ai cơ? Định An Hầu, cha ta?” Sắt Sắt ngước mắt hỏi. Cha nàng, chẳng phải bốn năm trước đã chết trong lao tù rồi ư?
“Phải!” Dạ Vô Nhai cười, khẽ đáp.