“ Tôn Tử đã dạy:' Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.' “. Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Thiên Vy bởi vì ánh mắt Tùy Tâm nhìn cô bây giờ quá mức gắt gao. Theo kế hoạch thì sự tin tưởng của Tùy Tâm là vô cùng quan trọng. Nếu hiện tại chưa thể khiến cô ấy tín nhiệm mình thì cũng không thể để cô ấy mất lòng tin nơi mình. Và thế là...
- Chị Thiên Thiên à... Ừhm... Bây giờ em có chút việc bận... Em đi trước nhé!
Giọng nói rất ngập ngừng lại cố làm ra vẻ tự nhiên. Nhưng chính hai bàn tay không ngừng mân mê gấu áo cùng khuôn mặt cúi gằm đã bán đứng cô gái nhỏ, bóc mẽ cô đang nói dối.
- Việc bận của em là đi tìm Lam lão đại phải không? - Tùy Tâm ngư cười như không hỏi Thiên Vy, khuôn mặt không lộ chút cảm xúc.
- Vâng - Mặt Thiên Vy đỏ ửng lên, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu - Em đi đây.
Lời vừa dứt bóng dáng yêu kiều nhỏ nhắn đã lập tức biến mất sau cánh cửa.
* Tại phòng Lam Tư *
Thiên Vy một tay chống hông, tay kia đặt nơi trái tim, thở hổn hển. Đây không phải lần đầu tiên và cũng sẽ không là lần cuối cùng cô diễn trò. Mọi lần thì cô không bao giờ mất bình tĩnh như thế. Có lẽ là do những kẻ kia sẽ chẳng có cơ hội gặp lại cô nên cô không lo. Còn lần này lại chính là người có thể sẽ trở thành chị dâu của mình, sau này cô và cô ấy sẽ còn chạm mặt dài dài. Đúng là tiến thoái lưỡng nan mà.
Thấy em gái mình có mặt ở trong phòng, Lam Tư bày ra một bộ nghiêm lãnh ( nghiêm túc + lạnh lùng) hỏi cô, mắt lại thủy chung hướng về tập tài liệu trong tay:
- Em đến đây làm gì?
Thiên Vy không hề quan tâm đến thái độ của Lam Tư, vô cùng tự nhiên kéo ghế ngồi xuống.
- Đến để chúc mừng anh chứ sao.
Nghe câu nói vô thưởng vô phạt, hữu ý mà vô tình của cô, Lam Tư mặt không đổi sắc, tiếp tục cầm bút khoanh vùng những điểm quan trọng trên tài liệu.
- Cuối cùng em cũng có thể nhìn thấy chị dâu tương lai rồi. - ThiênVy nói bằng giọng vô cùng mãn nguyện như thể đây là ước nguyện lớn nhất của cô khiến Lam Tư vừa nhấp một ngụm cà phê thiếu chút phun ra ngoài.- Tạ ơn thánh Ala, tạ ơn chúa Giê-su, tạ ơn thần Risna...
Nghe ThiênVy tạ ơn đủ loại thánh thần, Lam Tư hơi nhíu mày. Không dừng lại ở đó, Thiên Vy vẫn tiếp tục phát biểu mà câu sau còn có mức độ cấp số nhân so với câu trước. Câu sau còn khiến Lam Tư shock hơn câu trước.
- Em không dám nghĩ mình sẽ có một ngày nhìn thấy chị dâu. Anh xem, bây giờ đã là thời đại nào rồi. Chính là thế kỷ XXI đó. Tình yêu đồng tính bây giờ có thể chấp nhận được. Em cũng đã tính đến việc mình sẽ có một anh rể.
Mặt Lam Tư lúc này so với đáy nồi e là còn đen hơn. Thiên Vy lại không biết tốt xấu đổ thêm dầu vào lửa.
- Nói gì thì nói. Dù sao anh cũng là lão đại cơ mà. Cho dù anh có thật sự thích đàn ông thì ai dám nói gì. Chỉ cần cưới một cô tiểu thư õng ẹo kiêu kỳ về làm chủ mẫu thì còn ai dám dị nghị. Nhắc mới nhớ, cậu bạn của em anh gặp trước kia đó, hình như cậu ta có ý với anh thì phải. Có cần em làm cầu Ô Thước giúp hai người không?
Gân xanh trên trán Lam Tư nổi hết lên. Chiếc bút trong tay bị hắn siết chặt đến nỗi phát ra những tiếng “ rắc...rắc” thảm thương. Tay kia của Lam Tư siết chặt thành đấm. Thiên Vy bị hắn dọa, đang tính trốn đi thì bàn tay đang đưa lên của hắn nhẹ nhàng hạ xuống, khẽ chạm vào vành tai phải .
- Cái gì? Có chút chuyện đó mà làm cũng không xong. Tôi còn nuôi mấy kẻ ăn hại các người để làm gì.
Sau tiếng quát của Lam Tư, một người đàn ông lí nhí biện giải. Lam Tư đang bàn việc công thế chẳng hó từ nãy đến giờ cô nói chuyện một mình à. Thảo nào mình vào phòng một lúc hắn mới nhận ra. Có thể làm Vy tiểu thư không vui, Lam Tư chiêu này quả là cao tay!
Hai anh em nhà họ Lam ở đây trêu chọc nhau, ta đùa ngươi, ngươi chọc ta vô cùng sảng khoái. Ởcách đây nửa vòng Trái Đất, người vừa bị Lam Tư răn dạy không sai lệch chính là một Nghi trượng. Hắn vẫn đang ngây ngốc suy nghĩ lý do mình bị mắng. Chẳng phải chỉ là đến muộn một phút thôi sao? Trước đây lão đại dù không phải người hiền hòa nhưng cũng không răn dạy thuộc hạ chủ vì một lỗi nhỏ như vậy. Lão đại đúng là ngày càng hà khắc mà!
Vì vẫn trong thời kỳ dưỡng thương nên cũng chẳng có ai đến tìm Lam Tư hay “ ân nhân “ hờ là cô đây. Chính vì không có việc gì để làm nên Tùy Tâm hoàn toàn trở thành một con mọt gạo chính cống a. Cô sẽ hoàn toàn buông lỏng tinh thần nếu như không có chuyện sáng nay.
Trong tâm trạng được coi là vui vẻ, Tùy Tâm bước ra khỏi phòng tắm, trông rất vô tư yêu đời. Cùng lúc đó, cửa phòng bật mở, Lam Tư bước vào. Chuyện tưởng như vô cùng bình thường nhưng lại vô cùng bất thường vì khi Lam Tư bước vào thì trên người Tùy Tâm chỉ quấn mỗi một chiếc áo choàng tắm.
Trong trường hợp thiên thời địa lợi nhân hòa, có đủ bối cảnh, nam chính, nữ chính thì chắc chắn không thể thiếu chuyện đẹp của nhân sinh rồi. Tùy Tâm liền phản xạ có điều kiện bằng cách lùi về phía sau. Tấm thảm theo bước chân của cô liền bị xê dịch khiến cô mất đà ngã xuống. Vốn galant, Lam Tư giơ tay ra đỡ cô. Chắc là do đang bị thương nên sức lực của hắn không đủ để đỡ cô mà ngược lại còn ngã xuống cùng cô. Cả thân hình bé nhỏ của Tùy Tâm lập tức bị vây khốn trong lồng ngực mạnh mẽ rắn chắc của Lam Tư. Cả người hắn hoàn toàn áp đảo cô. Đúng lúc đó cửa lại lần nữa bật mở.
Người vừa bước vào chỉ là một nữ hầu nhưng lại chính là người hôm qua đã bước vào phòng cô. Sao có thể có chuyện trùng hợp đến vậy cơ chứ? Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều. Chỉ chuyện hôm qua cùng hôm nay cũng đủ lý do để cô có thêm động lực rờikhỏi đây sớm rồi.
Mấy ngày sau vô cùng yên ắng, vô cùng tĩnh lặng, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lam Tư không tìm cô đồng nghĩa với việc không có ai làm phiền cô. Cô đến Lam Bangđã tuần rồi nhưng chỉ ở trong phòng không ra ngoài nên cũng chẳng quen biết được mấy người. Có thể nói mấy ngày này của cô vô cùng buồn chán.
Đến ngày thứ tám thì Lam Tư đến tìm cô. Hắn đến nhưng không bước vào phòng mà chỉ đứng ở cửa. Bộ dáng rất giống muốn nói: “ Cô không mời thì tôi nhất quyết không bước vào. “. Hai người cứ thế đứng nhìn đối phương. Buổi nói chuyện bắt đầu bằng một khoảng tĩnh lặng. Cuối cùng thì vẫn là Tùy Tâm mở miệng trước.
- Anh đến tìm tôi có chuyện gì sao? - Câu mở đầu quen thuộc cho mọi cuộc nói chuyện.
- Cũng không có gì. Chỉ là đến báo với cô về chỗ ở mới của cô thôi. Vốn là cô ở phòng bên phải. Nay đã sửa xong thì cô không phiền chuyển sang bên đó chứ?
- À. Không phiền. Không phiền đâu. - Xong rồi cười gượng mấy tiếng.
Kỳ thực cô không phiền một tẹo nào. Cô vốn đâu có muốn ở lại. Cô chính là bị giữ ở lại đây. Phòng bên trái hay bên phải với cô cũng giống nhau.
Căn phòng này có cách bài trí không khác gì phòng Lam Tư, đều rất ấm cúng. Cách bài trí tuy rất gọn gàng nhưng không hề đơn điệu, mọi vật dụng đều rất tỉ mỉ như muốn nói chủ nhân của chúng đã bỏ bao nhiêu dụng tâm vào chúng.
Nhìn thấy vẻ hài lòng trên mặt Tùy Tâm, khóe miệng Lam Tư nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
- Nếu như cô đã nhìn xong rồi thù có thể xem thử mấy bộ quần áo trong tủ có vừa ý cô không. Tôi đã chọn giúp cho cô mấy bộ trang phục rồi.
Theo lời Lam Tư, Tùy Tám mở tủ quần áo ra và hoàn toàn bị choáng ngợp bởi quần áo trong tủ. Quần áo đúng là nhiều thật nhưng chắc là chúng không hợp với cô cho lắm. Tủ quần áo này hoàn toàn có thể chia làm năm ngăn cho năm người khác biệt: một cô nàng thân hình bốc lửa, một sporty-girl năng động, một loli đáng yêu tuổi, một ngự tỷ già dặn và một cô sinh viên năm nhất thanh thuần. Cô không nói quá một chút nào. Trong đây kiểu quần áo nào cũng có. Từ chiếc áo sơ mi “ kín cổng cao tường “ cho đến bộ đầm quây thiếu vải ; từ giày thể thao đơn giản cho đến đôi guốc cực kỳ cao gót.
Tùy Tâm chuyển rời tầm mắt từ chiếc tủ quần áo sang Lam Tư, dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn hắn. Dưới ánh nhìn của cô, Lam Tư mặt không đổi sắc nhưng giọng nói đã có chút lúng túng:
- Rõ ràng....Mà thôi, không sao, tôi sẽ cho người đổi ngay.
- Đổi cái gì?
Tùy Tâm còn chưa kịp lên tiếng thì ở bên ngoài đã truyền đến một giọng nữ trong trẻo cao vút. Chỉ nghe giọng nói thôi cũng đã thấy rất đẹp rồi. Không biết người còn đẹp đến mức nào.
Đúng như cô đoán, cô gái vừa nói rất đẹp, rất rất đẹp. Cô gái này không có vẻ đẹp tục tằng như những người cô từng gặp trước đó. Cô gái này đẹp khuynh quốc khuynh thành, nếu như sống ở thời cổ đại thì hoàn toàn có đầy đủ mọi tính chất của một họa quốc yêu phi. Làn da của cô ấy trắng không tỳ vết, mày cong lá liễu, đôi mắt to tròn nhưng không kém phần sắc sảo, chiếc cằm thon hoàn mỹ, mũi thẳng, cánh môi chúm chím tựa hoa đào mới nở.Trái ngược với khuôn mặt loli, số đo ba vòng không sai lệch một chút nào, theo cô đoán thì ít nhất cũng phải là D. Cô ấy ngây thơ nhưng không kém phần quyến rũ. Quả là thiên sứ ma mị câu hồn đoạt phách người ta mà!
Điều quan trọng là mỹ nữ bây giờ đang khoanh tay, đứng dựa vào cửa, bĩu môi nhìn Lam Tư, có vẻ làm nũng. Đồng thời ánh mắt của cô ấy cũng đang không ngừng dò xét cô. Cô có cảm giác mình đang trở thành nạn nhân của một vụ tai nạn thì phải.