Ta bệnh nặng một trận, Xương Mân lưu lại trước giường chăm sóc ta.
Thẩm Đệ từng đến một lần, ta chưa từng nghĩ rằng, hắn còn nhớ rõ ân huệ chủ tớ năm đó.
Thẩm Đệ nói, lão bản của Thiên Chức, ai cũng chưa thấy qua. Ngay cả Thẩm Giáp, cũng không biết ai là lão bản.
Bởi vì lão bản của Thiên Chức, là một gia hỏa thích dịch dung.
Bởi vì trong nhà quản rất nghiêm, mà lão bản Thiên Chức lại thích du đãng khắp nơi, liền bỏ một đống tiền để học thuật dịch dung, dễ dàng gạt người xuất gia đi chơi, không nghĩ đến, lúc này đây lại gạt ta hảo thảm.
Ta tâm tàn ý lạnh, nguyên tưởng rằng ta gạt y không thể nói chuyện mà áy náy, lại có người, gạt ta còn nhiều hơn.
Xương Mân nghẹn lời, chuẩn bị xe đi đến kinh đô.
Ta chính là đem bệnh dưỡng hảo.
Duẫn Hạo từng nói, nếu có một ngày, y mất ta, muốn ta đứng tại chỗ chờ y.
Lúc này đây, ta không hề nghe lời, ta muốn lên kinh đô tìm y.
Chính miệng hỏi rõ ràng, ở trong lòng y, ta đến tột cùng được coi là gì?
Ta và Tuấn Tú, rốt cuộc ai trọng ai khinh?
Y rốt cuộc, có hay không, yêu ta.
Xương Mân không lay chuyển được ta, trước tiên mang ta tới kinh đô.
Kiên trì đi suốt một ngày một đêm, ta cũng không chịu dừng lại nghỉ ngơi nhiều.
Đây – sẽ là lần đánh cược cuối cùng của ta.
Buổi tối ngủ không được, nghĩ đến Duẫn Hạo bây giờ, ôm chặt Tuấn Tú ngắm trăng sao trên trời, lòng ta liền nhói đau không ngớt.
Ánh mắt ấm áp, bàn tay ấm áp, cái ôm ấm áp như thế, đã từng thuộc về một mình ta – Kim Tại Trung.
Giờ đây ngươi lại bỏ chạy tất cả, ngươi nói làm sao ta có thể rũ bỏ tất cả đây?
Trịnh Duẫn Hạo, ngươi đã từng cứu ta lúc nguy nan, ngươi đã từng gắng sức bảo vệ sự trong sạch của ta, ta luôn tưởng rằng ngươi sẽ là chỗ dựa của ta cả đời, ta luôn cho rằng ta đã nhận được sự hạnh phúc trọn đời về sau.
Đến khi ta đem toàn bộ trái tim và thân thể của ta đưa cho ngươi, ngươi lại đột nhiên ly khai.
Trịnh Duẫn Dạo, nếu như ngay cả ngươi cũng vứt bỏ ta,
Ta có lý do gì để không vứt bỏ chính mình?
Chạy tới kinh thành, Xương Mân đã gầy đi rất nhiều.
Đến Thiên Chức đi tìm người, toàn bộ hỏa kế1 đều nói lão bản đi vắng, ra ngoài du sơn ngoạn thủy.
Ta ngồi trong nhà trọ chờ tin tức, lần đầu đến phương Bắc, không quen khí hậu nơi này. Xương Mân ở bên ngoài thăm dò tin tức.
Bệnh cũ tái phát, cố gắng giãy dụa đi xuống lầu ăn cơm, Xương Mân vẫn chưa trở về.
Xúc vài muỗng cơm, uống chút canh, lại ăn không vô.
Ta gọi tiểu nhị lại tính tiền, đang muốn đứng dậy lên lầu, phía sau lại có một thanh âm, vô cùng quen thuộc.
Ta chậm rãi quay đầu lại.
Quả nhiên, là vậy.
Lâm tiểu thư đứng bên cạnh người trượng phu cao to uy mãnh, như chim nhỏ mà nép vào người trượng phu.
Nàng trợn mắt nhìn ta, “Ngươi là… Kim Tại Trung?”
Ta cười cười, không biết vì sao, trong lòng đã không còn thù hận. “Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp, có khỏe không?”
Trượng phu của nàng nhìn ta, “Nương tử, nàng quen?”
Vành mắt Lâm tiểu thư đỏ lên, “Quen.”
Ta rốt cuộc lại có chút không đành lòng, “Ta là thư đồng của Lâm tiểu thư, vị này, chắc hẳn là cô gia.”
Trượng phu của nàng không nghi có giả dối, liền chắp tay, “Tại hạ Thôi Thủy Nguyên, không biết Kim công tử lên kinh vì chuyện gì?”
Ta nhìn Lâm tiểu thư, khẽ cười, nhân tình năm đó, ngày hôm nay, làm một cái kết đi.
“Ta lên kinh tìm người, mong Thôi công tử giúp đỡ.”
“Ồ, công tử tìm người phương nào?”
Ta vuốt tay, “Đây là một câu chuyện dài, nếu như hai vị không vội, có thể ngồi xuống nghe ta nói.”
Tiểu nhị đưa trà nóng lên, tinh thần ta đột nhiên tăng gấp trăm lần.
Được Mông Lâm tiểu thư giúp đỡ, ta thuận lợi tiến nhập Thiên Chức.
Thôi công tử dẫn ta đi cùng Thiên Chức đàm sinh ý, Xương Mân và ta hóa trang thành tùy tùng, lẫn vào trong đó.
Vừa vào Thiên Chức, quả nhiên ngửi thấy luồng hương khí kia, ta nhếch môi không nói, tim lại đập loạn không ngừng.
Trịnh Duẫn Hạo, chúng ta rốt cuộc cũng có thể gặp lại rồi.
Có thể gặp lại, ta có đúng hay không nên đổi xưng hô mà gọi ngươi.
Tỷ như,
Phác Hữu Thiên.
Thị nữ đưa trà lên, ta cùng Xương Mân hộ tống Thôi Thủy Nguyên ngồi ở bên cạnh. Lẳng lặng chờ.
Bên trong mành trúc, không thấy người, chỉ nghe thấy tiếng.
“Thôi huynh hôm nay hảo tâm tình, làm sao lại muốn đứng lên tiếp kiến một người nhàn rỗi như ta?”
Thủy Nguyên chậm rãi đứng dậy, mỉm cười chắp tay.
“Hữu Thiên huynh thật là nói giỡn, là ngươi mỗi ngày bận lừa người, đem đống bằng hữu chúng ta lãnh ở một bên.”
Ta cuối cùng cũng nhìn rõ, người trong miệng Tuấn Tú đích thực là y.
Quả thực, tác phong nhẹ nhàng, hảo một người khiêm khiêm quân tử2.
Ta đột nhiên cúi đầu cười, nước mắt lại ngừng không được mà chảy xuống.
“Thôi huynh, tùy tùng của ngươi hình như… bị đau mắt sao?”
“Cái này… không cần để ý, được rồi, Tuấn Tú nghe nói đã trở về, đã lâu không thấy, ta cũng có điểm nhớ hắn.”
“Ngươi nhớ hắn làm gì?”
“Hữu Thiên, những lời của ngươi nói rất…” Thủy Nguyên nhướn nhướn mi. “Nghe nói ngươi nghìn dặm cứu mỹ nhân, chúc mừng chúc mừng, tình cảm tiểu lưỡng khẩu3 lại tăng thêm một lầu rồi. Thế nhưng vẫn sợ ta nhìn dù chỉ một cái sao?”
“Cũng được, đi, gọi Tuấn Tú đến đây, nói là Thủy Nguyên tới gặp hắn.”
Xương Mân ở bên cạnh siết chặt nắm tay, ta ngừng lệ, thản nhiên nhìn y.
Y nhìn ta, ngữ khí chậm rãi:
“Vị tiểu ca này, có cần cho ngươi một tấm khăn không, ngươi rơi lệ rất nhiều?”
Ta lắc đầu, nhìn y, đặc biệt bi ai.
Ngay cả quen cũng không thể quen ta sao?
Trịnh Duẫn Hạo.
Tuấn Tú từ đằng sau xuất hiện, tay tự nhiên khoác lên Hữu Thiên.
Tất cả đều như trong tưởng tượng, Liên nhi cầm mâm trái cây bước đến.
Thôi Thủy Nguyên đứng dậy, cùng Tuấn Tú chào hỏi hai câu, rồi ngồi xuống.
Ta nhìn Tuấn Tú, xuất ra toàn bộ dũng khí.
“Tuấn Tú, đã lâu không gặp.”
Mâm trái cây của Liên nhi theo tiếng mà rơi xuống đất. Tuấn Tú há hốc mồm nhìn ta.
“Tại… Tại Trung, Xương Mân… Các ngươi, các ngươi làm sao lại ở đây?”
“Ngươi quen, Tuấn Tú?” Hữu Thiên nghiêng đầu nhìn ta.
“Ngươi không nhớ?” Tuấn Tú giật mình nhìn Hữu Thiên, “Tại Trung a, chính là…”
“Vương bát đản, Trịnh Duẫn Hạo!” Xương Mân đã sớm không nhịn được mà xông tới, đánh một quyền.
Phác Hữu Thiên tránh không kịp, miễn cưỡng trúng một quyền, đau đớn che mắt nhảy nhảy.
Ta kéo Xương Mân, Tuấn Tú cũng ngăn Hữu Thiên ở phía trước.
“Trịnh Duẫn Hạo ngươi là kẻ hèn nhát, ngươi cư nhiên đùa bỡn Tại Trung, ngươi có phải là người hay không hả, ngươi tìm trái tim của ngươi hỏi chính ngươi đi, ngươi không nhớ Kim Tại Trung, ngươi hôn người ta, ôm người ta trên giường như thế nào mà bây giờ khi không lại đột nhiên mất trí nhớ, ngươi…”
Ta dốc sức che miệng Xương Mân lại,
“Đừng nói, đừng nói nữa, Xương Mân.”
“Vì sao không cho đệ nói, Tại Trung ca, loại người khốn nạn như hắn khi dễ huynh…”
“Hắn không phải Duẫn Hạo a, Xương Mân, đừng nói nữa.”
Động tác Xương Mân dừng lại giữa không trung, trợn mắt nhìn ta.
“Huynh nói cái gì, Tại Trung ca.”
Ta đột nhiên cười rộ lên,
“Huynh nói, hắn – không – phải – Trịnh – Duẫn – Hạo.”
Ngồi xuống, Xương Mân có điểm xấu hổ nhìn Tuấn Tú.
“Xin lỗi, Tuấn Tú, ta tưởng rằng…”
Tuấn Tú đang dùng trứng gà luộc lăn trên vết thương của Hữu Thiên, đầu cũng không ngẩng lên:
“Không sao, Xương Mân, hắn không tự mình đi cứu ta, một quyền này coi như ngươi thay ta báo thù.”
Hữu Thiên giơ cái mặt anh tuấn bị bầm một mắt lên, “Tuấn Tú, ta đã giải thích rất nhiều lần rồi, ta thực sự ôm bệnh trên giường, nếu không cũng sẽ không làm phiền Duẫn Hạo mà đi một chuyến.”
Tuấn Tú nhìn hắn, thở dài.
“Cũng là ta bất hảo, khiến ngươi bực bội đến phát bệnh.”
Hữu Thiên nhẹ nhàng vòng qua Tuấn Tú, vỗ vỗ hắn. Hai người liền nhìn nhau cười.
“Không sao cả, đánh nhau xong mới thành bằng hữu.” Xoa dược, Hữu Thiên hào khí vỗ vỗ Xương Mân.
“Tuấn Tú, ngươi trước tiên dẫn bọn hắn đi đến quán trọ, ta đi an bài tiệc rượu.”
Ta kéo Hữu Thiên, “Hữu Thiên, Duẫn Hạo ở đâu?”
Hữu Thiên sửng sốt, nhìn Tuấn Tú,
“Ta lúc sau sẽ phái người đi tìm hắn, các ngươi trước tiên đi bỏ hành lý xuống đi. Chúng ta trên bàn rượu sẽ chậm rãi nói chuyện.”
Ta nhìn thân ảnh Hữu Thiên dần tiêu thất, tâm tình vừa buông lỏng lại nổi lên cảm giác không tốt.
Tại sao Hữu Thiên lại úp úp mở mở, lẽ nào?
Ta đột nhiên có dự cảm bất hảo…
_________________
(1) Hỏa kế: người làm mướn.
(2) Khiêm khiêm quân tử: người khiêm tốn (thường chỉ những người đạo đức giả)
(3) Tiểu lưỡng khẩu: vợ chồng son.
Thẩm Đệ từng đến một lần, ta chưa từng nghĩ rằng, hắn còn nhớ rõ ân huệ chủ tớ năm đó.
Thẩm Đệ nói, lão bản của Thiên Chức, ai cũng chưa thấy qua. Ngay cả Thẩm Giáp, cũng không biết ai là lão bản.
Bởi vì lão bản của Thiên Chức, là một gia hỏa thích dịch dung.
Bởi vì trong nhà quản rất nghiêm, mà lão bản Thiên Chức lại thích du đãng khắp nơi, liền bỏ một đống tiền để học thuật dịch dung, dễ dàng gạt người xuất gia đi chơi, không nghĩ đến, lúc này đây lại gạt ta hảo thảm.
Ta tâm tàn ý lạnh, nguyên tưởng rằng ta gạt y không thể nói chuyện mà áy náy, lại có người, gạt ta còn nhiều hơn.
Xương Mân nghẹn lời, chuẩn bị xe đi đến kinh đô.
Ta chính là đem bệnh dưỡng hảo.
Duẫn Hạo từng nói, nếu có một ngày, y mất ta, muốn ta đứng tại chỗ chờ y.
Lúc này đây, ta không hề nghe lời, ta muốn lên kinh đô tìm y.
Chính miệng hỏi rõ ràng, ở trong lòng y, ta đến tột cùng được coi là gì?
Ta và Tuấn Tú, rốt cuộc ai trọng ai khinh?
Y rốt cuộc, có hay không, yêu ta.
Xương Mân không lay chuyển được ta, trước tiên mang ta tới kinh đô.
Kiên trì đi suốt một ngày một đêm, ta cũng không chịu dừng lại nghỉ ngơi nhiều.
Đây – sẽ là lần đánh cược cuối cùng của ta.
Buổi tối ngủ không được, nghĩ đến Duẫn Hạo bây giờ, ôm chặt Tuấn Tú ngắm trăng sao trên trời, lòng ta liền nhói đau không ngớt.
Ánh mắt ấm áp, bàn tay ấm áp, cái ôm ấm áp như thế, đã từng thuộc về một mình ta – Kim Tại Trung.
Giờ đây ngươi lại bỏ chạy tất cả, ngươi nói làm sao ta có thể rũ bỏ tất cả đây?
Trịnh Duẫn Hạo, ngươi đã từng cứu ta lúc nguy nan, ngươi đã từng gắng sức bảo vệ sự trong sạch của ta, ta luôn tưởng rằng ngươi sẽ là chỗ dựa của ta cả đời, ta luôn cho rằng ta đã nhận được sự hạnh phúc trọn đời về sau.
Đến khi ta đem toàn bộ trái tim và thân thể của ta đưa cho ngươi, ngươi lại đột nhiên ly khai.
Trịnh Duẫn Dạo, nếu như ngay cả ngươi cũng vứt bỏ ta,
Ta có lý do gì để không vứt bỏ chính mình?
Chạy tới kinh thành, Xương Mân đã gầy đi rất nhiều.
Đến Thiên Chức đi tìm người, toàn bộ hỏa kế1 đều nói lão bản đi vắng, ra ngoài du sơn ngoạn thủy.
Ta ngồi trong nhà trọ chờ tin tức, lần đầu đến phương Bắc, không quen khí hậu nơi này. Xương Mân ở bên ngoài thăm dò tin tức.
Bệnh cũ tái phát, cố gắng giãy dụa đi xuống lầu ăn cơm, Xương Mân vẫn chưa trở về.
Xúc vài muỗng cơm, uống chút canh, lại ăn không vô.
Ta gọi tiểu nhị lại tính tiền, đang muốn đứng dậy lên lầu, phía sau lại có một thanh âm, vô cùng quen thuộc.
Ta chậm rãi quay đầu lại.
Quả nhiên, là vậy.
Lâm tiểu thư đứng bên cạnh người trượng phu cao to uy mãnh, như chim nhỏ mà nép vào người trượng phu.
Nàng trợn mắt nhìn ta, “Ngươi là… Kim Tại Trung?”
Ta cười cười, không biết vì sao, trong lòng đã không còn thù hận. “Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp, có khỏe không?”
Trượng phu của nàng nhìn ta, “Nương tử, nàng quen?”
Vành mắt Lâm tiểu thư đỏ lên, “Quen.”
Ta rốt cuộc lại có chút không đành lòng, “Ta là thư đồng của Lâm tiểu thư, vị này, chắc hẳn là cô gia.”
Trượng phu của nàng không nghi có giả dối, liền chắp tay, “Tại hạ Thôi Thủy Nguyên, không biết Kim công tử lên kinh vì chuyện gì?”
Ta nhìn Lâm tiểu thư, khẽ cười, nhân tình năm đó, ngày hôm nay, làm một cái kết đi.
“Ta lên kinh tìm người, mong Thôi công tử giúp đỡ.”
“Ồ, công tử tìm người phương nào?”
Ta vuốt tay, “Đây là một câu chuyện dài, nếu như hai vị không vội, có thể ngồi xuống nghe ta nói.”
Tiểu nhị đưa trà nóng lên, tinh thần ta đột nhiên tăng gấp trăm lần.
Được Mông Lâm tiểu thư giúp đỡ, ta thuận lợi tiến nhập Thiên Chức.
Thôi công tử dẫn ta đi cùng Thiên Chức đàm sinh ý, Xương Mân và ta hóa trang thành tùy tùng, lẫn vào trong đó.
Vừa vào Thiên Chức, quả nhiên ngửi thấy luồng hương khí kia, ta nhếch môi không nói, tim lại đập loạn không ngừng.
Trịnh Duẫn Hạo, chúng ta rốt cuộc cũng có thể gặp lại rồi.
Có thể gặp lại, ta có đúng hay không nên đổi xưng hô mà gọi ngươi.
Tỷ như,
Phác Hữu Thiên.
Thị nữ đưa trà lên, ta cùng Xương Mân hộ tống Thôi Thủy Nguyên ngồi ở bên cạnh. Lẳng lặng chờ.
Bên trong mành trúc, không thấy người, chỉ nghe thấy tiếng.
“Thôi huynh hôm nay hảo tâm tình, làm sao lại muốn đứng lên tiếp kiến một người nhàn rỗi như ta?”
Thủy Nguyên chậm rãi đứng dậy, mỉm cười chắp tay.
“Hữu Thiên huynh thật là nói giỡn, là ngươi mỗi ngày bận lừa người, đem đống bằng hữu chúng ta lãnh ở một bên.”
Ta cuối cùng cũng nhìn rõ, người trong miệng Tuấn Tú đích thực là y.
Quả thực, tác phong nhẹ nhàng, hảo một người khiêm khiêm quân tử2.
Ta đột nhiên cúi đầu cười, nước mắt lại ngừng không được mà chảy xuống.
“Thôi huynh, tùy tùng của ngươi hình như… bị đau mắt sao?”
“Cái này… không cần để ý, được rồi, Tuấn Tú nghe nói đã trở về, đã lâu không thấy, ta cũng có điểm nhớ hắn.”
“Ngươi nhớ hắn làm gì?”
“Hữu Thiên, những lời của ngươi nói rất…” Thủy Nguyên nhướn nhướn mi. “Nghe nói ngươi nghìn dặm cứu mỹ nhân, chúc mừng chúc mừng, tình cảm tiểu lưỡng khẩu3 lại tăng thêm một lầu rồi. Thế nhưng vẫn sợ ta nhìn dù chỉ một cái sao?”
“Cũng được, đi, gọi Tuấn Tú đến đây, nói là Thủy Nguyên tới gặp hắn.”
Xương Mân ở bên cạnh siết chặt nắm tay, ta ngừng lệ, thản nhiên nhìn y.
Y nhìn ta, ngữ khí chậm rãi:
“Vị tiểu ca này, có cần cho ngươi một tấm khăn không, ngươi rơi lệ rất nhiều?”
Ta lắc đầu, nhìn y, đặc biệt bi ai.
Ngay cả quen cũng không thể quen ta sao?
Trịnh Duẫn Hạo.
Tuấn Tú từ đằng sau xuất hiện, tay tự nhiên khoác lên Hữu Thiên.
Tất cả đều như trong tưởng tượng, Liên nhi cầm mâm trái cây bước đến.
Thôi Thủy Nguyên đứng dậy, cùng Tuấn Tú chào hỏi hai câu, rồi ngồi xuống.
Ta nhìn Tuấn Tú, xuất ra toàn bộ dũng khí.
“Tuấn Tú, đã lâu không gặp.”
Mâm trái cây của Liên nhi theo tiếng mà rơi xuống đất. Tuấn Tú há hốc mồm nhìn ta.
“Tại… Tại Trung, Xương Mân… Các ngươi, các ngươi làm sao lại ở đây?”
“Ngươi quen, Tuấn Tú?” Hữu Thiên nghiêng đầu nhìn ta.
“Ngươi không nhớ?” Tuấn Tú giật mình nhìn Hữu Thiên, “Tại Trung a, chính là…”
“Vương bát đản, Trịnh Duẫn Hạo!” Xương Mân đã sớm không nhịn được mà xông tới, đánh một quyền.
Phác Hữu Thiên tránh không kịp, miễn cưỡng trúng một quyền, đau đớn che mắt nhảy nhảy.
Ta kéo Xương Mân, Tuấn Tú cũng ngăn Hữu Thiên ở phía trước.
“Trịnh Duẫn Hạo ngươi là kẻ hèn nhát, ngươi cư nhiên đùa bỡn Tại Trung, ngươi có phải là người hay không hả, ngươi tìm trái tim của ngươi hỏi chính ngươi đi, ngươi không nhớ Kim Tại Trung, ngươi hôn người ta, ôm người ta trên giường như thế nào mà bây giờ khi không lại đột nhiên mất trí nhớ, ngươi…”
Ta dốc sức che miệng Xương Mân lại,
“Đừng nói, đừng nói nữa, Xương Mân.”
“Vì sao không cho đệ nói, Tại Trung ca, loại người khốn nạn như hắn khi dễ huynh…”
“Hắn không phải Duẫn Hạo a, Xương Mân, đừng nói nữa.”
Động tác Xương Mân dừng lại giữa không trung, trợn mắt nhìn ta.
“Huynh nói cái gì, Tại Trung ca.”
Ta đột nhiên cười rộ lên,
“Huynh nói, hắn – không – phải – Trịnh – Duẫn – Hạo.”
Ngồi xuống, Xương Mân có điểm xấu hổ nhìn Tuấn Tú.
“Xin lỗi, Tuấn Tú, ta tưởng rằng…”
Tuấn Tú đang dùng trứng gà luộc lăn trên vết thương của Hữu Thiên, đầu cũng không ngẩng lên:
“Không sao, Xương Mân, hắn không tự mình đi cứu ta, một quyền này coi như ngươi thay ta báo thù.”
Hữu Thiên giơ cái mặt anh tuấn bị bầm một mắt lên, “Tuấn Tú, ta đã giải thích rất nhiều lần rồi, ta thực sự ôm bệnh trên giường, nếu không cũng sẽ không làm phiền Duẫn Hạo mà đi một chuyến.”
Tuấn Tú nhìn hắn, thở dài.
“Cũng là ta bất hảo, khiến ngươi bực bội đến phát bệnh.”
Hữu Thiên nhẹ nhàng vòng qua Tuấn Tú, vỗ vỗ hắn. Hai người liền nhìn nhau cười.
“Không sao cả, đánh nhau xong mới thành bằng hữu.” Xoa dược, Hữu Thiên hào khí vỗ vỗ Xương Mân.
“Tuấn Tú, ngươi trước tiên dẫn bọn hắn đi đến quán trọ, ta đi an bài tiệc rượu.”
Ta kéo Hữu Thiên, “Hữu Thiên, Duẫn Hạo ở đâu?”
Hữu Thiên sửng sốt, nhìn Tuấn Tú,
“Ta lúc sau sẽ phái người đi tìm hắn, các ngươi trước tiên đi bỏ hành lý xuống đi. Chúng ta trên bàn rượu sẽ chậm rãi nói chuyện.”
Ta nhìn thân ảnh Hữu Thiên dần tiêu thất, tâm tình vừa buông lỏng lại nổi lên cảm giác không tốt.
Tại sao Hữu Thiên lại úp úp mở mở, lẽ nào?
Ta đột nhiên có dự cảm bất hảo…
_________________
(1) Hỏa kế: người làm mướn.
(2) Khiêm khiêm quân tử: người khiêm tốn (thường chỉ những người đạo đức giả)
(3) Tiểu lưỡng khẩu: vợ chồng son.