“Một nam sinh rất đẹp?” Xương Mân kinh ngạc nhìn ta.
“Đúng vậy, rất thông minh, rất đẹp.” Ta nhấp miệng vào chén trà đã nguội, “Với lại, huynh đáp ứng rồi, ngay mai phải dẫn đệ tới đó.”
Xương Mân thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Tại sao phải đưa đệ đi?”
“Nam hài kia vừa nghe thấy tên của đệ, thì nhất định phải gặp đệ, Xương Mân, có thể trên người hắn có một bí mật nào đó, vậy chúng ta sẽ được lợi đúng không?” Ta khuyên nó.
Xương Mân nâng trán, hơi trầm tư, “Tại Trung, không phải đệ không muốn đi, mà là đệ nghe nói, chỗ Bắc viện, là nơi mà nữ tử bị Thẩm Giáp bắt về đang ở, làm sao lại là nam nhân được? Chẳng lẽ bên trong lại có bẫy?”
Nghe xong những lời Xương Mân nói, ta cũng cảm thấy rất kì lạ, thế nhưng… nghĩ đến nam nhân mình đã chạm mặt hôm nay, bộ dạng không hề giống như đang gạt người. Ta nhìn về phía Xương Mân, Xương Mân khẽ dao động, “Không vào hang cọp…” Nó nhìn về phía ta.
Ta khẽ cười, không bước tiếp, chỉ xoay người lấy lại chén trà, “Buổi tối muốn ăn gì?”
Xương Mân lập tức biến thành bộ dạng mèo con nũng nịu, một phát đem ta ôm vào lòng, “Tại Trung ca, huynh luôn đối dệ tốt nhất.” Dứt lời liền ha ha cười đầy vui vẻ. Ta giả vờ dùng sức đánh đánh nó, cũng nhịn không được mà cười theo.
Đây là Xương Mân, Thẩm Xương Mân độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, là người duy nhất có thể khiến ta không thể giả bộ làm kẻ câm, là người duy nhất có thể khiến ta mỉm cười vui vẻ.
Đang nghĩ ngợi, Xương Mân đột nhiên dùng sức lắc lắc tay ta, ta lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn người cao hơn ta một cái đầu, vẻ mặt đầy nghiêm nghị, rồi đối ta hỏi:
“Tại Trung ca, cái nam nhân kia trông có đẹp không? Có đẹp hơn đệ không?”
Ta ngạc nhiên, sau đó bật cười, đẩy Xương Mân ra, đúng là đứa ngốc mà.
“Có, so với Thẩm tứ thiếu gia đệ còn xinh đẹp hơn nhiều!”
Sau một hồi không thấy người phía sau lên lên tiếng, ta thấy có điểm kỳ quái, liền quay đầu lại nhìn, Xương Mân rầu rĩ ngồi uống trà, trong lòng ta chợt cảm thấy không vui mà đứng lên, dường như ưu sầu của nó cũng lan đến gần ta rồi.
Ta ngồi đối diện Xương Mân, nhìn nó, “Giận rồi sao?”
“Không có.”
Ta khẽ cười, “Xương Mân ngốc, nam hài tử kia,dù có xinh đẹp hơn đệ, nhưng có một điểm mãi mãi không thể bì kịp Xương Mân đệ!”
“Là điểm gì?” Xương Mân lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt đầy hứng thú.
“Chính là ―――― sức ăn của hắn, cũng không bằng một nửa Xương Mân đệ a!”
Ngày thứ hai, ta đúng hẹn dẫn Xương Mân đi gặp nam hài tử kia.
Quả nhiên, đó là một câu chuyện xưa thật là xưa.
Hơn nữa, còn là một câu chuyện xưa rất êm tai.
Hắn là Kim Tuấn Tú, đến từ kinh thành.
Hắn có một ái nhân, Tuấn Tú cũng không nói ra tên của người đó, đôi mắt ánh lên một tia sáng, lại khiến ta một trận mơ màng.
Ái nhân của hắn, cũng là một người nam nhân.
‘Thiên Chức’ của kinh thành, có thể được mệnh danh là phố vải lớn nhất nước, cũng là lúc này đây, cướp đi sinh ý1 của cửa hàng chúng ta.
Kim Tuấn Tú, là đến từ Thiên Chức.
Từ miệng Kim Tuấn Tú, chúng ta mới biết được toàn bộ ngọn nguồn này.
Ta giương mắt mà nghe, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Xương Mân, đồng thời còn phải cẩn thận, nghìn vạn lần không thể thốt ra điều thất ý, nếu không sẽ bại lộ sự thật rằng ta có thể nói chuyện.
Cho dù nói như thế nào, Kim Tuấn Tú là địch hay bạn, đối với ta vẫn còn là một điều bí ẩn.
Xương Mân khẽ lần mò túi áo, nhìn Tuấn Tú, Tuấn Tú lại lộ vẻ nôn nóng, gắt gao kéo lấy tay của Xương Mân: “Thẩm tứ thiếu gia, ta từ trong miệng thị nữ nghe nói rằng, ngươi là một người rất quang minh chính đại, ngươi bỏ qua cho ta, ta sẽ đáp ứng ngươi, khi nào trở lại sẽ không để Thiên Chức lại đoạt lấy phần sinh ý của Thẩm gia, thế nào?”
Xương Mân hai tay bình ổn đặt lên bàn, “Kim công tử, ta cũng muốn giúp ngươi, nhưng thế lực của ta vẫn còn chưa đủ, ngươi muốn ta làm thế nào mới giúp được ngươi đây?”
“Tặng ta tiền bạc, tặng ta ngựa tốt, để ta đi.” Tuấn Tú hai tay chống lên bàn, thẳng thắn nói.
Xương Mân đứng dậy, xoay người nói, “Kim công tử, yêu cầu của ngươi, cho phép ta về suy nghĩ một chút,” Xương Mân chậm rãi bước đến trước mặt Tuấn Tú, “Gần đây có một khách hàng lớn ở phương Bắc, nên mấy ngày sau, có lẽ ta sẽ rất bận bịu.” Dứt lời, Xương Mân tinh tế quan sát Tuấn Tú.
Tuấn Tú ngẩng đầu, ánh mắt thanh lãnh2, có điểm u buồn, ta rốt cuộc lại cảm thấy không nỡ.
Xương Mân chỉ vào ta, “Đây là Tại Trung, thư đồng3 của ta.”
“Ta gặp rồi, ngày hôm qua đã đắc tội không ít, thỉnh Thẩm thiếu gia hãy bỏ qua cho.”
Xương Mân lại mỉm cười, Xương Mân hôm nay, ta không tài nào đoán nổi.
“Không sao, ngươi nếu như có thể khiến Tại Trung nói được, ta còn muốn trọng trọng tạ ơn ngươi!”
“Thực sự,” Tuấn Tú trong mắt lóe lên một tia sáng, “có đúng là nếu ta khiến Tại Trung nói được, ngươi có thể thả ta đi?”
Ta không khỏi cúi đầu nhịn cười, Kim Tuấn Tú, hoặc là ngươi thực sự là một kẻ ngây thơ ngu ngốc, hoặc là ngươi diễn kịch quá công phu, có phần quá mức cao thâm.
Xương Mân cười rộ lên, “Việc này có hơi khó khăn a, ha ha.”
Ly khai Bắc viện, trở về gian phòng, ta mới hỏi Xương Mân.
“Xương Mân, hôm nay đối Tuấn Tú, đệ có điểm không khách khí?”
Xương Mân trong mồm nhai bánh hoa quế, ta đưa lên trà nóng, nó liền uống lấy hai ngụm lớm, đối ta xua xua tay, “Huynh không hiểu đâu. Tại Trung.”
Ta có điểm tức giận, “Huynh không hiểu cái gì? Có đúng là đệ còn đang bực bội vì lời nói hôm qua của huynh hay không? Đó chỉ là đùa mà thôi!”
Xương Mân nhìn ta, tràn đầy bất đắc dĩ, “Tại Trung, gần đây có một khách hàng lớn, ngày mai, Thẩm phủ muốn thiết yến chiêu đãi, đệ và đại ca sẽ phải tranh đoạt phần sinh ý đó, hiện tại, đệ không thể để lộ bất cứ điều gì. Kim Tuấn Tú hắn cho dù là nhi tử của lão hoàng đế, đệ cũng phải chờ đến khi khoản buôn bán đó kết thúc mới có thể dính líu vào.”
Đôi mắt ta chợt sáng lên, “Xương Mân, huynh có thể giúp hay không?”
“Có, đệ đang muốn cùng huynh nói đây.”
Ngày thứ hai, Thẩm phủ giăng đèn kết hoa, nghênh tiếp khách quý từ phương Bắc đến.
Một cái kiệu mềm mại, đi đến trước cửa, Thẩm Giáp ra nghênh đón đầu tiên.
“Thẩm Giáp cung nghênh Lý công công. Lý công công giá lâm tệ xá, Thẩm phủ bất thịnh vinh hạnh.”
Nguyên lai là vải dệt trong cung thường do chính đại thái giám Lý công công tuyển chọn, ta ngầm xả giận, Thẩm Giáp chú ý đến từng chí tiết như vậy vì cũng biết rằng đây thực sự là một phương pháp để kiếm tiền. Thảo nào Xương Mân cũng muốn đoạt lấy.
Nghênh tiếp vào trong phủ, chén rượu giao thoa, ta ôm cầm, từ phía sau hướng về phía trước viện mà chạy đi.
Xương Mân biết được vị Lý công công này rất thích thanh âm của cầm sắt, liền mời ta lên khảy một bản, nhằm lấy lòng Lý công công.
Ta không muốn để Xương Mân phải khó xử, rốt cuộc đành phải cầm chiếc đàn cổ đã vứt bỏ mấy năm lên.
Vội vàng chạy qua viện, trước đình lại có bốn vị đại hán đứng ngang nhiên tại đó.
Ta cả kinh, suýt nữa té ngã, bốn người đó vây quanh ta, rồi một người trông như thủ lĩnh một phát đoạt lấy cầm ta, ném xuống đất, cây cầm liền gãy thành hai nửa. Ta cuống quýt thối lui về phía sau, không dám lên tiếng,
“Thẩm Xương Mân thực sự là nham hiểm a.” Thẩm Khoa từ phía sau bóng râm đi tới, “Ca ca nói quả không sai, nhi tử của ả tiện nữ kia quả nhiên cũng là tâm cơ ma quỷ, Kim Tại Trung, ngươi vì tiểu tình nhân của ngươi, đúng là cái gì cũng chịu làm a!”
Ta tức giận đi tới đánh cho hắn một cú, Thẩm Khoa tránh né không kịp, miễng cưỡng ăn của ta một chưởng.
“Hỗn đản,” Thẩm Khoa muốn xông lên đánh ta, Thẩm Đệ lại đột nhiên từ phía trước chạy tới.
“Tam đệ, còn không mau đi đi, thế nào lại còn chưa đến nữa?” Thấy ta, Thẩm Đệ không nói gì, một phát lôi Thẩm Khoa đi, trước khi đi, Thẩm Khoa hung tợn đối bốn người hán tử bảo:
“Bắt hắn lại cho ta, ta cho các ngươi tùy ý giải quyết.”
Ta đột nhiên có điểm sợ, cảnh sắc năm năm trước chợt hiện lên trong đầu.
Không có đường thoát, chỉ có thể từng bước thối lui về phía sau.
Mắt thấy một bàn tay to hướng về phía ta, ta liền cúi xuống mặt đất nhặt lên một mảnh cầm bị gãy, nhắm mắt lại, cố sức ném đi.
Không có thanh âm gì.
Ta cẩn thận mở một mắt, lại bị cảnh sắc trước mắt làm cho hoảng sợ.
Bốn người, đều ‘ngũ thể đầu địa4‘ ngã trên mặt đất.
Mà trước mặt ta, là một đại nam nhân đang ngồi xổm ôi ôi xoa đầu. Bên cạnh là miếng cầm gãy mà vừa nãy ta đã ném đi.
Ta vội vàng chạy tới, không thể nói xin lỗi, chỉ có thể luống cuống giúp y nhu nhu đầu.
Không hề báo trước, người nọ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt ta.
Trong nháy mắt, ta cảm thấy chính mình như bị mảnh gỗ đánh trúng, tay của ta dừng trên đầu y, ngây người nhìn chằm chằm vào y.
Đây là thế nào, một đôi mắt, dường như muốn hút đi hồn phách của ta.
Ta còn đang ngây người, một bàn tay đem tay ta đang đặt trên đầu y, nhẹ nhàng nắm lấy.
Tay kia, vòng đến sau lưng ta, rồi chậm rãi nâng ta lên.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền tới, ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, vội vàng cố gắng đứng dậy. Khuôn mặt đã có điểm ửng đỏ.
“Ngươi không sao chứ?” Chủ nhân của thanh âm này lo lắng hỏi ta.
Ta cố sức lắc đầu, không dám nhìn y, chỉ chỉ vào bốn kẻ đang nằm trên mặt đất, lại chỉ vào ta, rồi đối y chắp tay.
Y hiển nhiên có điểm mờ mịt, không rõ ý tứ của ta cho lắm. Suy nghĩ một chút, mới phản ứng trở lại.
“À, ta chỉ là gặp chuyện bất bình, thấy bốn đại hán khi dễ một người như ngươi. Nhưng mà công tử, sức lực của ngươi cũng không nhỏ a, một khối mộc bản như vậy, đánh người rất đau đấy.” Y sờ sờ đầu, vô tội nhìn ta.
Ta xấu hổ đứng lên, quay đầu. Y cười cười, “Ta chỉ nói đùa thôi. Công tử, ngươi vội vàng như thế, là muốn đi đâu a?”
Đột nhiên nhớ tới chuyện của Xương Mân, ta khẽ kinh hô một tiếng, lại nhìn cây cầm, căn bản không có biện pháp để gảy đàn.
“Tại Trung, ngươi thế nào còn không đi a?” Đột nhiên lại thấy Xương Mân chạy tới. Thấy người lạ, Xương Mân cũng dừng chân.
Ta chỉ chỉ cây cầm, lại chỉ chỉ bốn đại hán, liên tục xua tay. Xương Mân cũng có chút chóng mặt, chỉ nắm lấy tay ta rồi dẫn đi, bước nhanh về phía bữa tiệc đằng kia.
Ta quay đầu lại, nhìn người nọ dưới ánh trăng, muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ vươn tay vẫy vẫy.
Đến nội đường, ta bị Xương Mân kéo vào sau tấm rèm vải.
“Sao vậy?” Xương Mân trông vô cùng cấp thiết.
“Không có gì, Thẩm Giáp xem ra không muốn huynh có thể bước lên gảy đàn, may là có người cứu huynh.”
“Vậy còn cầm của huynh thì sao?”
“Bị đập gãy rồi.” Ta bất đắc dĩ trả lời.
Xương Mân có chút chán nản, nhưng lại lập tức vỗ vỗ ta, “Tại Trung ca, huynh không có chuyện gì là tốt rồi.”
“Xin lỗi, Xương Mân, huynh không thể giúp đệ được rồi.” Ta cảm thấy rất đau lòng.
Xương Mân nhẹ nhàng vòng qua ta, “Đi ra ngoài thôi, huynh ở bên cạnh đệ, đệ mới có thể yên tâm được.”
Ta gật đầu, cùng Xương Mân đi vào chính thất.
Lý công công mắt tinh, nhìn thấy người mới là ta đang ngồi xuống.
“Thẩm công tử, người công tử mới tới này, là ai a?” Lý công công nâng chén rượu lên, bình tĩnh nhìn ta.
Xương Mân liền đáp: “Bẩm công công, vị này chính là Kim Tại Trung, là một tiểu cầm đồng, chín tuổi năm đó được xưng là thần đồng cầm giới Giang Nam, nguyên bản, là muốn diễn tấu một khúc cho công công nghe.”
“Vậy tại sao hiện tại lại không tấu?” Lý công công thanh âm sắc nhọn, ta nghe lại có điểm nổi da gà.
Xương Mân trừng mắt nhìn chỗ ngồi của Thẩm Giáp, hơi âm hiểm cười, “Tiếc là, có một người không hiểu chuyện, không cẩn thận làm gãy cầm khiến cho Kim công tử vô pháp thi triển sở trường a.”
Ly công công buông chén rượu, dư quang khẽ đảo qua Thẩm gia tam huynh đệ, cười cười, “Lão phu, tai không có phúc a.”
Ta đứng dậy bồi lễ. Đột nhiên, một thanh âm nam nhân từ phía sau gian phòng truyền đến.
“Cũng không chắc a.”
____________________________________
(1) Sinh ý: Việc làm ăn.
(2) Thanh lãnh: Trong trẻo nhưng lạnh lùng.
(3) Thư đồng: Người hầu hạ đèn sách.
(4) Ngũ thể đầu địa: Đầu rạp xuống đất.
“Đúng vậy, rất thông minh, rất đẹp.” Ta nhấp miệng vào chén trà đã nguội, “Với lại, huynh đáp ứng rồi, ngay mai phải dẫn đệ tới đó.”
Xương Mân thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Tại sao phải đưa đệ đi?”
“Nam hài kia vừa nghe thấy tên của đệ, thì nhất định phải gặp đệ, Xương Mân, có thể trên người hắn có một bí mật nào đó, vậy chúng ta sẽ được lợi đúng không?” Ta khuyên nó.
Xương Mân nâng trán, hơi trầm tư, “Tại Trung, không phải đệ không muốn đi, mà là đệ nghe nói, chỗ Bắc viện, là nơi mà nữ tử bị Thẩm Giáp bắt về đang ở, làm sao lại là nam nhân được? Chẳng lẽ bên trong lại có bẫy?”
Nghe xong những lời Xương Mân nói, ta cũng cảm thấy rất kì lạ, thế nhưng… nghĩ đến nam nhân mình đã chạm mặt hôm nay, bộ dạng không hề giống như đang gạt người. Ta nhìn về phía Xương Mân, Xương Mân khẽ dao động, “Không vào hang cọp…” Nó nhìn về phía ta.
Ta khẽ cười, không bước tiếp, chỉ xoay người lấy lại chén trà, “Buổi tối muốn ăn gì?”
Xương Mân lập tức biến thành bộ dạng mèo con nũng nịu, một phát đem ta ôm vào lòng, “Tại Trung ca, huynh luôn đối dệ tốt nhất.” Dứt lời liền ha ha cười đầy vui vẻ. Ta giả vờ dùng sức đánh đánh nó, cũng nhịn không được mà cười theo.
Đây là Xương Mân, Thẩm Xương Mân độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, là người duy nhất có thể khiến ta không thể giả bộ làm kẻ câm, là người duy nhất có thể khiến ta mỉm cười vui vẻ.
Đang nghĩ ngợi, Xương Mân đột nhiên dùng sức lắc lắc tay ta, ta lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn người cao hơn ta một cái đầu, vẻ mặt đầy nghiêm nghị, rồi đối ta hỏi:
“Tại Trung ca, cái nam nhân kia trông có đẹp không? Có đẹp hơn đệ không?”
Ta ngạc nhiên, sau đó bật cười, đẩy Xương Mân ra, đúng là đứa ngốc mà.
“Có, so với Thẩm tứ thiếu gia đệ còn xinh đẹp hơn nhiều!”
Sau một hồi không thấy người phía sau lên lên tiếng, ta thấy có điểm kỳ quái, liền quay đầu lại nhìn, Xương Mân rầu rĩ ngồi uống trà, trong lòng ta chợt cảm thấy không vui mà đứng lên, dường như ưu sầu của nó cũng lan đến gần ta rồi.
Ta ngồi đối diện Xương Mân, nhìn nó, “Giận rồi sao?”
“Không có.”
Ta khẽ cười, “Xương Mân ngốc, nam hài tử kia,dù có xinh đẹp hơn đệ, nhưng có một điểm mãi mãi không thể bì kịp Xương Mân đệ!”
“Là điểm gì?” Xương Mân lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt đầy hứng thú.
“Chính là ―――― sức ăn của hắn, cũng không bằng một nửa Xương Mân đệ a!”
Ngày thứ hai, ta đúng hẹn dẫn Xương Mân đi gặp nam hài tử kia.
Quả nhiên, đó là một câu chuyện xưa thật là xưa.
Hơn nữa, còn là một câu chuyện xưa rất êm tai.
Hắn là Kim Tuấn Tú, đến từ kinh thành.
Hắn có một ái nhân, Tuấn Tú cũng không nói ra tên của người đó, đôi mắt ánh lên một tia sáng, lại khiến ta một trận mơ màng.
Ái nhân của hắn, cũng là một người nam nhân.
‘Thiên Chức’ của kinh thành, có thể được mệnh danh là phố vải lớn nhất nước, cũng là lúc này đây, cướp đi sinh ý1 của cửa hàng chúng ta.
Kim Tuấn Tú, là đến từ Thiên Chức.
Từ miệng Kim Tuấn Tú, chúng ta mới biết được toàn bộ ngọn nguồn này.
Ta giương mắt mà nghe, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Xương Mân, đồng thời còn phải cẩn thận, nghìn vạn lần không thể thốt ra điều thất ý, nếu không sẽ bại lộ sự thật rằng ta có thể nói chuyện.
Cho dù nói như thế nào, Kim Tuấn Tú là địch hay bạn, đối với ta vẫn còn là một điều bí ẩn.
Xương Mân khẽ lần mò túi áo, nhìn Tuấn Tú, Tuấn Tú lại lộ vẻ nôn nóng, gắt gao kéo lấy tay của Xương Mân: “Thẩm tứ thiếu gia, ta từ trong miệng thị nữ nghe nói rằng, ngươi là một người rất quang minh chính đại, ngươi bỏ qua cho ta, ta sẽ đáp ứng ngươi, khi nào trở lại sẽ không để Thiên Chức lại đoạt lấy phần sinh ý của Thẩm gia, thế nào?”
Xương Mân hai tay bình ổn đặt lên bàn, “Kim công tử, ta cũng muốn giúp ngươi, nhưng thế lực của ta vẫn còn chưa đủ, ngươi muốn ta làm thế nào mới giúp được ngươi đây?”
“Tặng ta tiền bạc, tặng ta ngựa tốt, để ta đi.” Tuấn Tú hai tay chống lên bàn, thẳng thắn nói.
Xương Mân đứng dậy, xoay người nói, “Kim công tử, yêu cầu của ngươi, cho phép ta về suy nghĩ một chút,” Xương Mân chậm rãi bước đến trước mặt Tuấn Tú, “Gần đây có một khách hàng lớn ở phương Bắc, nên mấy ngày sau, có lẽ ta sẽ rất bận bịu.” Dứt lời, Xương Mân tinh tế quan sát Tuấn Tú.
Tuấn Tú ngẩng đầu, ánh mắt thanh lãnh2, có điểm u buồn, ta rốt cuộc lại cảm thấy không nỡ.
Xương Mân chỉ vào ta, “Đây là Tại Trung, thư đồng3 của ta.”
“Ta gặp rồi, ngày hôm qua đã đắc tội không ít, thỉnh Thẩm thiếu gia hãy bỏ qua cho.”
Xương Mân lại mỉm cười, Xương Mân hôm nay, ta không tài nào đoán nổi.
“Không sao, ngươi nếu như có thể khiến Tại Trung nói được, ta còn muốn trọng trọng tạ ơn ngươi!”
“Thực sự,” Tuấn Tú trong mắt lóe lên một tia sáng, “có đúng là nếu ta khiến Tại Trung nói được, ngươi có thể thả ta đi?”
Ta không khỏi cúi đầu nhịn cười, Kim Tuấn Tú, hoặc là ngươi thực sự là một kẻ ngây thơ ngu ngốc, hoặc là ngươi diễn kịch quá công phu, có phần quá mức cao thâm.
Xương Mân cười rộ lên, “Việc này có hơi khó khăn a, ha ha.”
Ly khai Bắc viện, trở về gian phòng, ta mới hỏi Xương Mân.
“Xương Mân, hôm nay đối Tuấn Tú, đệ có điểm không khách khí?”
Xương Mân trong mồm nhai bánh hoa quế, ta đưa lên trà nóng, nó liền uống lấy hai ngụm lớm, đối ta xua xua tay, “Huynh không hiểu đâu. Tại Trung.”
Ta có điểm tức giận, “Huynh không hiểu cái gì? Có đúng là đệ còn đang bực bội vì lời nói hôm qua của huynh hay không? Đó chỉ là đùa mà thôi!”
Xương Mân nhìn ta, tràn đầy bất đắc dĩ, “Tại Trung, gần đây có một khách hàng lớn, ngày mai, Thẩm phủ muốn thiết yến chiêu đãi, đệ và đại ca sẽ phải tranh đoạt phần sinh ý đó, hiện tại, đệ không thể để lộ bất cứ điều gì. Kim Tuấn Tú hắn cho dù là nhi tử của lão hoàng đế, đệ cũng phải chờ đến khi khoản buôn bán đó kết thúc mới có thể dính líu vào.”
Đôi mắt ta chợt sáng lên, “Xương Mân, huynh có thể giúp hay không?”
“Có, đệ đang muốn cùng huynh nói đây.”
Ngày thứ hai, Thẩm phủ giăng đèn kết hoa, nghênh tiếp khách quý từ phương Bắc đến.
Một cái kiệu mềm mại, đi đến trước cửa, Thẩm Giáp ra nghênh đón đầu tiên.
“Thẩm Giáp cung nghênh Lý công công. Lý công công giá lâm tệ xá, Thẩm phủ bất thịnh vinh hạnh.”
Nguyên lai là vải dệt trong cung thường do chính đại thái giám Lý công công tuyển chọn, ta ngầm xả giận, Thẩm Giáp chú ý đến từng chí tiết như vậy vì cũng biết rằng đây thực sự là một phương pháp để kiếm tiền. Thảo nào Xương Mân cũng muốn đoạt lấy.
Nghênh tiếp vào trong phủ, chén rượu giao thoa, ta ôm cầm, từ phía sau hướng về phía trước viện mà chạy đi.
Xương Mân biết được vị Lý công công này rất thích thanh âm của cầm sắt, liền mời ta lên khảy một bản, nhằm lấy lòng Lý công công.
Ta không muốn để Xương Mân phải khó xử, rốt cuộc đành phải cầm chiếc đàn cổ đã vứt bỏ mấy năm lên.
Vội vàng chạy qua viện, trước đình lại có bốn vị đại hán đứng ngang nhiên tại đó.
Ta cả kinh, suýt nữa té ngã, bốn người đó vây quanh ta, rồi một người trông như thủ lĩnh một phát đoạt lấy cầm ta, ném xuống đất, cây cầm liền gãy thành hai nửa. Ta cuống quýt thối lui về phía sau, không dám lên tiếng,
“Thẩm Xương Mân thực sự là nham hiểm a.” Thẩm Khoa từ phía sau bóng râm đi tới, “Ca ca nói quả không sai, nhi tử của ả tiện nữ kia quả nhiên cũng là tâm cơ ma quỷ, Kim Tại Trung, ngươi vì tiểu tình nhân của ngươi, đúng là cái gì cũng chịu làm a!”
Ta tức giận đi tới đánh cho hắn một cú, Thẩm Khoa tránh né không kịp, miễng cưỡng ăn của ta một chưởng.
“Hỗn đản,” Thẩm Khoa muốn xông lên đánh ta, Thẩm Đệ lại đột nhiên từ phía trước chạy tới.
“Tam đệ, còn không mau đi đi, thế nào lại còn chưa đến nữa?” Thấy ta, Thẩm Đệ không nói gì, một phát lôi Thẩm Khoa đi, trước khi đi, Thẩm Khoa hung tợn đối bốn người hán tử bảo:
“Bắt hắn lại cho ta, ta cho các ngươi tùy ý giải quyết.”
Ta đột nhiên có điểm sợ, cảnh sắc năm năm trước chợt hiện lên trong đầu.
Không có đường thoát, chỉ có thể từng bước thối lui về phía sau.
Mắt thấy một bàn tay to hướng về phía ta, ta liền cúi xuống mặt đất nhặt lên một mảnh cầm bị gãy, nhắm mắt lại, cố sức ném đi.
Không có thanh âm gì.
Ta cẩn thận mở một mắt, lại bị cảnh sắc trước mắt làm cho hoảng sợ.
Bốn người, đều ‘ngũ thể đầu địa4‘ ngã trên mặt đất.
Mà trước mặt ta, là một đại nam nhân đang ngồi xổm ôi ôi xoa đầu. Bên cạnh là miếng cầm gãy mà vừa nãy ta đã ném đi.
Ta vội vàng chạy tới, không thể nói xin lỗi, chỉ có thể luống cuống giúp y nhu nhu đầu.
Không hề báo trước, người nọ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt ta.
Trong nháy mắt, ta cảm thấy chính mình như bị mảnh gỗ đánh trúng, tay của ta dừng trên đầu y, ngây người nhìn chằm chằm vào y.
Đây là thế nào, một đôi mắt, dường như muốn hút đi hồn phách của ta.
Ta còn đang ngây người, một bàn tay đem tay ta đang đặt trên đầu y, nhẹ nhàng nắm lấy.
Tay kia, vòng đến sau lưng ta, rồi chậm rãi nâng ta lên.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền tới, ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, vội vàng cố gắng đứng dậy. Khuôn mặt đã có điểm ửng đỏ.
“Ngươi không sao chứ?” Chủ nhân của thanh âm này lo lắng hỏi ta.
Ta cố sức lắc đầu, không dám nhìn y, chỉ chỉ vào bốn kẻ đang nằm trên mặt đất, lại chỉ vào ta, rồi đối y chắp tay.
Y hiển nhiên có điểm mờ mịt, không rõ ý tứ của ta cho lắm. Suy nghĩ một chút, mới phản ứng trở lại.
“À, ta chỉ là gặp chuyện bất bình, thấy bốn đại hán khi dễ một người như ngươi. Nhưng mà công tử, sức lực của ngươi cũng không nhỏ a, một khối mộc bản như vậy, đánh người rất đau đấy.” Y sờ sờ đầu, vô tội nhìn ta.
Ta xấu hổ đứng lên, quay đầu. Y cười cười, “Ta chỉ nói đùa thôi. Công tử, ngươi vội vàng như thế, là muốn đi đâu a?”
Đột nhiên nhớ tới chuyện của Xương Mân, ta khẽ kinh hô một tiếng, lại nhìn cây cầm, căn bản không có biện pháp để gảy đàn.
“Tại Trung, ngươi thế nào còn không đi a?” Đột nhiên lại thấy Xương Mân chạy tới. Thấy người lạ, Xương Mân cũng dừng chân.
Ta chỉ chỉ cây cầm, lại chỉ chỉ bốn đại hán, liên tục xua tay. Xương Mân cũng có chút chóng mặt, chỉ nắm lấy tay ta rồi dẫn đi, bước nhanh về phía bữa tiệc đằng kia.
Ta quay đầu lại, nhìn người nọ dưới ánh trăng, muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ vươn tay vẫy vẫy.
Đến nội đường, ta bị Xương Mân kéo vào sau tấm rèm vải.
“Sao vậy?” Xương Mân trông vô cùng cấp thiết.
“Không có gì, Thẩm Giáp xem ra không muốn huynh có thể bước lên gảy đàn, may là có người cứu huynh.”
“Vậy còn cầm của huynh thì sao?”
“Bị đập gãy rồi.” Ta bất đắc dĩ trả lời.
Xương Mân có chút chán nản, nhưng lại lập tức vỗ vỗ ta, “Tại Trung ca, huynh không có chuyện gì là tốt rồi.”
“Xin lỗi, Xương Mân, huynh không thể giúp đệ được rồi.” Ta cảm thấy rất đau lòng.
Xương Mân nhẹ nhàng vòng qua ta, “Đi ra ngoài thôi, huynh ở bên cạnh đệ, đệ mới có thể yên tâm được.”
Ta gật đầu, cùng Xương Mân đi vào chính thất.
Lý công công mắt tinh, nhìn thấy người mới là ta đang ngồi xuống.
“Thẩm công tử, người công tử mới tới này, là ai a?” Lý công công nâng chén rượu lên, bình tĩnh nhìn ta.
Xương Mân liền đáp: “Bẩm công công, vị này chính là Kim Tại Trung, là một tiểu cầm đồng, chín tuổi năm đó được xưng là thần đồng cầm giới Giang Nam, nguyên bản, là muốn diễn tấu một khúc cho công công nghe.”
“Vậy tại sao hiện tại lại không tấu?” Lý công công thanh âm sắc nhọn, ta nghe lại có điểm nổi da gà.
Xương Mân trừng mắt nhìn chỗ ngồi của Thẩm Giáp, hơi âm hiểm cười, “Tiếc là, có một người không hiểu chuyện, không cẩn thận làm gãy cầm khiến cho Kim công tử vô pháp thi triển sở trường a.”
Ly công công buông chén rượu, dư quang khẽ đảo qua Thẩm gia tam huynh đệ, cười cười, “Lão phu, tai không có phúc a.”
Ta đứng dậy bồi lễ. Đột nhiên, một thanh âm nam nhân từ phía sau gian phòng truyền đến.
“Cũng không chắc a.”
____________________________________
(1) Sinh ý: Việc làm ăn.
(2) Thanh lãnh: Trong trẻo nhưng lạnh lùng.
(3) Thư đồng: Người hầu hạ đèn sách.
(4) Ngũ thể đầu địa: Đầu rạp xuống đất.