“Nữ nhân viên tiệm Lý Phát?” Nhân viên này rất có thể là điểm mấu chốt.
“Đúng vậy,” Liễu Nhứ không cảm thấy bất thường, nói tiếp: “Cô ấy thực sự rất tốt, tính tình rộng rãi, làm việc nhiệt tình chu đáo, còn đặc biệt hào phóng, không hề tính toán chi li. Bọn em nói chuyện hợp nhau, nên mỗi lần em đến gội đầu, chỉ cần rảnh cô ấy nhất định sẽ gội đầu cho em. Lúc gội đầu còn lén kéo dài giời gian.”
Quy định của tiệm Lý Phát nghiêm ngặt, mỗi khách hàng đều có thời gian hạn chế, cố định phút đến nửa tiếng. Xong sớm hoặc muộn hơn đều không được, quá nhanh làm khách thấy không sạch, lâu thì ảnh hưởng khách khác đang đợi. Rất nhiều khách chờ lâu sẽ mất kiên nhẫn và rời đi. Nếu nhân viên nào có hành vi vi phạm sẽ bị phạt tiền. Nhưng nữ nhân viên lúc nào cũng kéo dài thời gian gội đầu cho cô bé: “Cô ấy nói em là học sinh, thường xuyên gõ máy tính làm luận văn dễ bị đau mỏi vai gáy, mát xa nhiều sẽ thoải mái hơn, giúp giảm bớt tỷ lệ mắc bệnh xương cổ.”
“Vì thế mỗi lần gội đầu cho em, đều mát xa hơn phút.” Bình thường trả thêm tiền, chỉ được thêm phút mát xa: “Em đưa thêm tiền bo mà cô ấy không chịu nhận, nói em không cần lãng phí tiền.” Nhận tiền bo sẽ mát xa lâu hơn, nên nữ nhân viên lén mát xa thêm phút không sao.
Nữ nhân viên nhất quyết không nhận tiền bo, Liễu Nhứ đành thôi, mỗi lần đến gội đầu sẽ thuận tay mang theo vài thứ. Lúc thì ly trà sữa, khi thì cái bánh ngọt nhỏ. Còn ngày lễ tết sẽ tặng son môi này nọ.
“Bọn em là bạn tốt của nhau.”
Nhắc tới cô gái đó, Liễu Nhứ lộ vẻ tươi cười. Trừ người nhà, còn có thể gặp được người thấy mình mọc mụn mà không kỳ thị là may mắn của mình. Tuy sau này mụn mọc nặng nghiêm trọng, hai người không còn liên hệ, nhưng Liễu Nhứ vẫn luôn coi đối phương là bạn thân.
“Vậy em có cảm thấy tiệm Lý Phát có chỗ nào không đúng?” Nghe cô bé kể chuyện lạc đề nửa ngày, Cố Trường Sinh vội kéo về đề tài chính.
“Hình như không có.” Liễu Nhứ nhớ lại một chút: “Nói thật thì quản lý ở đó rất nghiêm túc, ít nói cười. Là loại người dù mọi người xung quanh cười to ầm ĩ, cười đến lúc ngừng vẫn giữ vẻ nghiêm túc.” Còn hơn cả mặt than.
“Thật ra lâu rồi em không tới, nên không rõ tình huống ở đó lắm. Cố đại sư, có phải cửa tiệm đó có vấn đề?” Liễu Nhứ không ngu, Cố Trường Sinh ám chỉ rõ ràng, sao cô còn không hiểu.
“Em có hình của nữ nhân viên cửa hàng Lý Phát không?” Cố Trường Sinh hỏi.
Cậu phải nhìn thử mới có thể xác định cô ta có vấn đề gì hay không.
Bây giờ chụp ảnh bằng điện thoại rất phổ biến, ai cũng thích chụp ảnh, riêng Liễu Nhứ thì không. Dù cô bé hay đến tiệm, nhưng ảnh của nữ nhân viên hay cửa tiệm đều không có, Liễu Nhứ lắc đầu.
“Vậy phương thức liên hệ? Nếu kết bạn WeChat thì lên trang cá nhân tìm.” Vì muốn kiếm thêm khách, rất nhiều nhân viên làm nghề phục vụ sẽ chủ động trao đổi cách liên lạc với khách hàng. Liễu Nhứ là khách quen của tiệm, chắc hẳn cũng có trao đổi.
“Không có.” Cái gì cũng không có, Liễu Nhứ cảm thấy bản thân quá vô dụng, thanh âm thấp xuống, giọng nói nhỏ xíu, nếu không phải Cố Trường Sinh vẫn luôn chú ý lắng nghe, có lẽ chẳng nghe thấy gì.
Cố Trường Sinh hơi giật mình. Theo lý thuyết, Liễu Nhứ và cô gái kia quan hệ tốt như vậy, dù không vì kiếm thêm khách, bạn bè thân quen lẽ ra phải tìm cách giữ liên lạc với nhau chứ?
Cố Trường Sinh giữ biểu tình rất khá, Liễu Nhứ không biết suy nghĩ của cậu, theo bản năng giải thích: “Em không thích chụp ảnh, tự chụp bản thân hay chụp hộ người khác đều không thích, nên em không có ảnh. Phương thức liên hệ em từng xin số điện thoại, nhưng cô ấy nói hay ở tiệm gội đầu, không chạy đi đâu, hai người có thể thường xuyên gặp mặt, không cần trao đổi số điện thoại. Bình thường có ấy thật sự rất bận, nếu em gọi điện hay nhắn tin cô ấy cũng không rảnh trả lời. Dù sao cũng chỉ là một dãy số, em thấy vậy nên không xin nữa.”
“Cơ mà em học trường đại học bản địa.” Thành phố A có nhiều cơ sở đại học chất lượng cao, hồi trước cô bé không muốn ở xa gia đình, nên chọn học trong thành phố: “Nếu ngài có thời gian rảnh, em sẽ dẫn ngài đến đó xem. Cửa tiệm kia gần trường đại học của em.” Liễu Nhứ hạ quyết tâm lắm mới ra quyết định này. Mặc kệ có chữa khỏi bệnh hay không, cô không thể trốn tránh mãi được.
Không thể làm phiền người nhà nữa.
Vì mình, ba mẹ cùng chị Ngô dì Ngô đều gầy một vòng.
Liễu Nhứ tỉnh táo muốn đối mặt, đương nhiên Cố Trường Sinh không cản. Cậu nuốt câu hỏi địa chỉ để anh tự đến đó vào bụng, nói: “Được, em về chuẩn bị, ngày mai chúng ta đi sau nhé.” Hôm nay hơi trễ rồi.
Thống nhất thời gian hai người sẽ gặp nhau ở cổng trường đại học, Liễu Nhứ về nhà. Ngày hôm sau Cố Trường Sinh đến trước phút, không ngờ Liễu Nhứ cùng Ngô Tiệp đã sớm chờ ở đó.
“Cố đại sư, lần này lại làm phiền ngài.” Thấy Cố Trường Sinh, Ngô Tiệp ngượng ngùng tiến lên: “Mong ngài để tôi đi cùng, vốn ba mẹ bé muốn đi theo, nhưng sợ dọa bọn họ nên tôi ngăn lại.”
“Dọa?” Liễu Nhứ ngơ ngác, ba mẹ cô bé đâu phải người nhát gan.
Ánh mắt Ngô Tiệp ôn hòa, từ ái xoa tóc Liễu Nhứ: “Từ bé con đối với việc bói toán bắt quỷ gì đó chẳng bao giờ sợ, mấy đứa bé khác xem phim ma quỷ bị dọa tè ra quần, còn con thắc mắc hỏi sao chúng nó sợ. Con nói mấy cái này đều là lừa đảo, phong kiến mê tín, đồ giả không cần sợ.” Trước đây lá gan Liễu Nhứ rất lớn.
“Dì biết con vẫn nghĩ Cố đại sư là bác sĩ,” Ngô Tiệp nói tiếp: “Sợ con không muốn tới, nên dì không nói rõ, Cố đại sư gọi là đại sư không phải ám chỉ trình độ y thuật cao.”
Ngô Tiệp nói thật cho Liễu Nhứ nghe, cuối cùng mới nói: “Nốt đỏ mọc trên người con quá kỳ lạ, nên dì mới gợi ý bảo con tìm Cố đại sư giúp đỡ.”
Liễu Nhứ không tin trên thế giới tồn tại ma quỷ. Nhưng chuyện của Đóa Đóa không thể dùng lẽ thường để giải thích. Nếu dì Ngô là người thích lừa gạt thì dì đã không bị chồng cũ dùng tình yêu lừa đối. Hơn nữa Cố Trường Sinh kém tuổi dì Ngô, lại là người ngoài, không thể lừa dì Ngô dễ thế.
Dù là thật hay giả, sớm muộn gì cũng lòi đuôi. Cuối cùng, Liễu Nhứ vẫn chọn tin tưởng Ngô Tiệp. Nếu là kẻ lừa đảo thì báo cảnh sát, còn nếu thật là đại sư, đối với cô chính là sự cứu rỗi.
Chỉ cần khỏi bệnh, là bác sĩ hay thần tiên cũng được, Liễu Nhứ không ngại thử một lần.
Ngô Tiệp thấy Liễu Nhứ không nói gì, tưởng cô bé lo lắng, vội an ủi: “Đừng nhìn Cố đại sư trẻ tuổi, thật ra ngài rất có bản lĩnh.” Nếu là quỷ vật âm tà quấy phá, chắc chắn Cố đại sẽ giải quyết được.
Vào khu đại học, cả người Liễu Nhứ bọc kín mít, mặc kệ ánh mắt tò mò của người qua đường, cô bé đi trước dẫn đường, rất nhanh đã tới tiệm Lý Phát.
“Nhân viên số có ở đây không?” Nhân viên tại cửa tiệm Lý Phát không gọi tên thật, chỉ đánh số, bình thường khách chỉ định nhân viên phục vụ cũng dùng số thứ tự. Nữ nhân viên kia là số , Liễu Nhứ vào tiệm không thấy người, chủ động hỏi.
“Không có,” Liễu Nhứ che kín mặt, nhân viên tiếp đón không thấy da của cô bé nên không bị dọa. Chỉ cảm thấy Liễu Nhứ ăn mặc kỳ quái, chắc là sợ bị nắng đen da. Lo mình làm khách hàng khó chịu, nhân viên cố gắng khống chế biểu tình, ôn nhu hỏi: “Chị muốn gọi đầu hay làm tóc? Gội đầu thì có số và đang rảnh, tay nghề đều tốt. Chị xem tóc của em là số cắt.” Nhân viên cửa tiệm cực lực đề cử, giữ chân khách.
“Hôm nay tôi tới không phải để gội đầu, có chút chuyện muốn tìm nữ nhân viên số .”
Nhân viên cửa tiệm hơi thất vọng, nhưng thái độ vẫn ôn hòa, giải thích: “Số nghỉ việc, đã rời tiệm khoảng nửa tháng.”
Thái độ phục vụ của cửa tiệm tốt thật, dù Liễu Nhứ không chi tiền vẫn tận tình nói: “Trước kia số bị nổi mụn trên mặt, gần đây hình như tìm được bác sĩ tốt, mụn biến mất hết, da mặt tốt lên, trở nên đẹp hơn, cô ấy bảo muốn thôi việc để lập gia đình.” Số tuổi không nhỏ, đã sớm tính toán kết hôn. Trước kia do vấn đề về da nên không tìm được đối tượng hợp ý. Lần này về nhà có lẽ sẽ được như ý nguyện.
“Đẹp hơn?” Liễu Nhứ bối rối hỏi. Cô bé biết nốt đỏ trên mặt mình không phải mụn, nhưng nghe có bác sĩ chuyên trị, nhịn không được tò mò.
“Đúng vậy,” Nhân viên tưởng rằng Liễu Nhứ không tin, lấy di động: “Em có ảnh chụp nè, chị xem đi.”
Mở album ảnh đưa Liễu Nhứ xem, nhân viên cảm thán: “Số thay đổi thật sự rất lớn, nếu không phải tận mắt nhìn thấy em cũng không tin. Không chỉ hết mụn, mà người cũng gầy hơn, làn da vừa trắng vừa mịn, không phải là đẹp hơn sao!”
“Chị xem, ảnh này chưa dùng photoshop đâu, trông đẹp ngang ngửa ngôi sao nổi tiếng.” Nhân viên cửa tiệm có chút tàn nhang, vẻ mặt hâm mộ: “Không biết cô ấy tìm được bác sĩ nào.” Mình cũng muốn đẹp hơn. Nhưng số nói chuyện mập mờ, hỏi cỡ nào cũng không ra, đành phải bỏ qua.
Nhân viên cửa tiệm không biết kia bác sĩ kia là ai, Liễu Nhứ có chút thất vọng. Nhưng cô bé vẫn nhớ mình đến để làm gì, biết số không quay về cũng không có cách liên lạc, Liễu Nhứ đành xin nhân viên ảnh chụp số . Nhân viên cửa tiệm hào phóng chia sẻ ảnh: “Chị đừng đăng lung tung nhé.”
Ba người ra khỏi cửa tiệm Lý Phát, Liễu Nhứ đưa điện thoại cho Cố Trường Sinh. Đứng trước tiệm cắt tóc, Cố Trường Sinh là con trai, nhìn chằm chằm ảnh con gái là không tốt, dễ làm người khác hiểu lầm, nên cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi rời mắt.
Thế nhưng vài giây là đủ, Cố Trường Sinh đã rõ tình huống đại khái trong ảnh. Cả gương mặt của người trong ảnh đều bị hắc khí che khuất.
“Đối diện có quán trà sữa, chúng ta qua đó ngồi.” Cầm điện thoại đứng cạnh đường lớn không an toàn, dễ va vào người khác, chưa kể thời tiết nóng nực. Ngô Tiệp tri kỷ đề nghị.
Mọi người đồng ý, di chuyển đến tiệm trà sữa. Nhìn ảnh một lần nữa, Cố Trường Sinh cố gắng nhìn rõ diện mạo người trong ảnh. Đáng tiếc hắc khí quá nồng, ngũ quan nhìn kiểu nào vẫn cứ mờ nhạt. Điểm duy nhất xác định được là tướng mạo người này có cổ quái.
“Người ngồi đằng kia giống nữ nhân viên số .” Liễu Nhứ đột nhiên nói. Theo ánh mắt cô bé, Cố Trường Sinh và Ngô Tiệp phát hiện cô gái phía đối diện hình như là số . Ngồi đối diện cô gái là một người đàn ông, có vẻ là người thân hoặc đối tượng hẹn hò.
“Cô ấy đẹp hơn rất nhiều, tuy gương mặt không thay đổi, nhưng ngũ quan tinh xảo, làn da tốt quá.” Lời nói Liễu Nhứ pha lẫn sự hâm mộ: “Trắng sáng. So trước cũng gầy hơn, dáng người thật chuẩn.” Ban đầu số có dáng người hơi mũm mĩm.
Nếu không phải mới xem ảnh chụp, hiện tại thấy số cô bé sẽ không dám nhận.
Đặc biệt là chỗ số ngồi, vừa vặn có ánh mặt trời chiếu vào người, làn da trắng muốt gần như trong suốt. Làm người khác nhịn không được lo lắng, liệu cô có như ly kem bị ánh nắng làm tan chảy.
Có vẻ người đàn ông ngồi đối diện số cũng nghĩ vậy, hai người nhanh chóng đổi chỗ.
“Người gì kỳ cục, mùa hè mà ăn mặc kín mít.” Liếc ba người Liễu Nhứ, người đàn ông nói khẽ với số . Số đưa mắt nhìn Liễu Nhứ, hờn dỗi: “Sao anh lại nói người khác như thế, bất lịch sự.”
“Được được được, không nói không nói.” Người đàn ông cả người tê dại, vội vàng đảm bảo.
Số lúc này mới vừa lòng, đối với Liễu Nhứ gật đầu, kéo tay người đàn ông rời đi.
“Em quen người đó?” Loáng thoáng nghe người đàn ông hỏi số .
Cô ấy nhận ra mình. Liễu Nhứ tự ti, cách khăn quàng cổ sờ mặt, không dám đến gần chào hỏi.
“Giống con hồi trước.” Da thịt trắng sáng như tuyết, nhìn cô ta như nhìn Liễu Nhứ mấy tháng trước, Ngô Tiệp vô thức thốt lên. Phát hiện mình nói không đúng, Ngô Tiệp vội lảng sang chuyện khác: “Nói tinh linh nhiều nên dì hơi đói, ở đây có bán bánh ngọt, con có muốn ăn một cái?”
Biết dì Ngô không phải cố ý, Liễu Nhứ cười trừ, phối hợp đáp: “Dì Ngô giúp con gọi một phần Dương Chi Cam Lộ được không, đột nhiên muốn ăn xoài.”
“Để dì kêu họ làm nhiều một chút.”
- -----oOo------