Kỵ binh không tổn thất quá nhiều, chỉ có điều đa phần ngựa cưỡi đều bị giết chết, lúc này đang đứng ngay ngắn thành từng hàng. Định vương đứng giữa vòng vây của quân lính, ngoại trừ tóc tai có chút rối loạn, trên người y không có bất kỳ vết thương nào.
Hai người chúng ta đến trước mặt y, ta lo lắng nhìn ra phía kiệu hoa.
"Vương gia, Viên Viện..."
Sắc mặt lạnh lẽo của Định vương lúc bấy giờ mới hòa hoãn vài phần: "Nàng ấy không sao, chỉ là bị kinh sợ một lát."
Sau đó, y quay sang người đứng cạnh ta nãy giờ, cất giọng nhạt nhẽo: "Đa tạ."
Tuyết công tử không nói gì, đôi mắt đen lộ ra ánh nhìn kì quái, khóe môi nhếch lên, khẽ gật đầu.
Đúng lúc đó, đoàn người Nghiêm phi gửi đến cũng vừa tới nơi, vị tướng quân cầm đầu ngay lập tức quỳ xuống: "Thần chậm trễ, mong vương gia thứ tội."
"Không sao, đứng lên đi."
Ta chẳng có tâm trạng quản xem bọn họ đang nói cái gì, sốt ruột muốn đi nhìn biểu muội một lát, liền bị bàn tay lạnh lẽo của người đứng cạnh giữ lại. Ta không an tâm nhìn Tuyết công tử, chàng nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lúc này, Định vương nói một câu: "Về nói mẫu phi an tâm, người cứ ngồi yên đợi kiệu hoa tới phủ là được."
Ta trừng mắt, không thể tin thốt lên: "Ngài định tiếp tục hôn lễ ư?"
Đôi mắt phượng của y khẽ nheo lại: "Đúng thế."
"Không được." Ta nhíu mày, máu tanh khắp nơi như vậy, biết bao người vừa nằm xuống kia, cứ vậy muốn bỏ qua? Đám rước này sao có thể tiếp tục được nữa!
"Tại sao không được?"
Ta không thèm để ý cái nhìn sắc lẹm của y, cắn môi đáp: "Vương gia, ngày cưới không thể dính máu. Có lẽ hai bên nên dời đám rước lại vài ngày, chờ mọi chuyện an ổn rồi tính..."
Chưa nói hết câu, Định vương liền xua tay, cắt đứt lời nói của ta: "Nếu lại chờ thêm vài ngày, thích khách tiếp tục ra tay thì thế nào? Bổn vương cũng chẳng thể chờ cả đời."
"Ít nhất ngài nên đợi cô cô và cô trượng tới đã." Ta bực mình nói.
Định vương không thèm để khuyên can của ta vào mắt, xoay người phi lên yên ngựa, khóe mắt chứa đầy nghiêm nghị:
"Khỏi cần đợi. Dù họ có đến, hôn lễ này sẽ vẫn tiếp tục."
Người này không nói đạo lý sao!
Ta tức giận đến run rẩy, há miệng muốn ngăn cản y, nhưng cuối cùng đành im lặng. Thôi, tân lang còn không ngại, ta đây quản cái gì.
Chỉ là... tội nghiệp biểu muội của ta.
Tấm mành đỏ bị người vén lên, tân nương bên trong hoang mang muốn đi ra ngoài, đáng tiếc lại bị đám binh lính xung quanh ngăn cản. Biểu muội đáng thương, hôn lễ của nàng, không biết là đám tang của bao nhiêu người.
Còn một người dành cả tuổi trẻ trên chiến trường như Định vương, ngay cả ngày vui nhất trong đời, cũng phải đạp lên máu tươi mà bước.
Có điều, không biết ai là kẻ đáng thương hơn đây?
Kiệu hoa được người nâng lên, đoàn người lại tiếp tục lên đường, cho dù giầy đen lấm lem bùn đất, hay là tóc tai dính đầy máu tươi, hoặc những lễ vật đã ngổn ngang đầy đất kia.
Ta buồn bực cúi đầu, những ngón tay trắng bệch siết chặt lấy làn vải trơn lạnh, giống như muốn đem tất cả tâm tình phiền muộn phát tiết ra hết.
Mọi chuyện, giống như đã không còn đi theo quỹ đạo vốn có của nó.
********
Bên trong trà lâu, cô cô đã khóc đến run rẩy, cô trượng đứng bên cũng không khống chế được nhíu mày thật sâu.
"Muội phu, chuyện này tuy rằng không tốt, nhưng ít ra cũng thấy được yêu thích của Định vương với Viên Viện, muội đừng lo nghĩ nhiều quá."
Toàn thân quấn chặt trong áo bào dày rộng, ta im lặng ngồi trên ghế, tròng mắt nhìn chăm chăm xuống mặt đất.
Mọi người đều rơi vào trạng thái căng thẳng bồn chồn. Hôn lễ dính đến chém giết là đại kỵ, ai cũng không ngờ Định vương lại xử sự như vậy. Cho dù y không để ý đến việc này, chưa chắc hai vị trên cao kia cũng giống như thế.
Chuyện của biểu muội làm ta nhức đầu, nhưng bối rối hơn cả, đó là...
Tầm mắt lén lút đặt trên khuôn mặt thản nhiên của người ngồi đối diện. Phải, là Nam Cung Thương.
Tại sao... à, chàng còn chưa rời đi?
Bạch y xuất trần, tóc đen vén qua tai, mày như họa, chàng lại là Tuyết công tử không nhiễm bụi trần.
Đôi mắt đen ẩn dưới làn mi cong vút, cười mà như không, chẳng nhìn rõ ra là hỷ nộ hay ái ố, tựa như chàng không thuộc cùng một thế giới với người trần. Ta lén lút quan sát sắc mặt Tuyết công tử, trong lòng âm thầm suy đoán, một nhân vật như chàng hẳn chẳng để tâm đến những việc rối ren trong gia đình người khác?
Đột nhiên, chàng nghiêng đầu, đuôi mắt nheo lại quay sang ta. Hai ánh nhìn gặp nhau, ta giật mình, không kịp giấu đi nét kinh nghi trong đáy mắt. Tuyết công tử nhìn ta chăm chú, khóe môi giương lên một độ cong đầy giễu cợt.
Chuyện gì? Là chuyện gì?
Ta buồn bực và bất an trong lòng, ngay cả khi cô trượng và cô cô cáo từ ra về, ta thậm chí còn chẳng nghe nổi một câu.
Lúc này, mọi người mới an tĩnh lại.
Nương là người mở lời đầu tiên: "Chuyện của Thanh Kỳ, mọi sự đều nhờ Tuyết công tử, chúng ta không biết phải đa tạ công tử như thế nào."
Tuyết công tử khẽ ngẩn người, chàng ý vị thâm trường nhìn ta, vẻ mặt tràn ngập áy náy: "Không dám. Tại hạ... thật có lỗi với Thanh Kỳ tiểu thư."
Đến lượt ta ngơ ngác. Lỗi gì? Tuyết công tử có làm gì sai sao?
Tỷ tỷ nghi ngờ lên tiếng: "Ơn cứu mạng của công tử còn chưa trả, lỗi lầm ở đâu ra?"
Tuyết công tử trầm ngâm, mi đẹp giãn ra, giọng nói có chút dịu dàng xen lẫn tiếc thương:
"Ta đã mạo phạm tiểu thư rồi."
Ta có thể cảm thấy không khí ngưng đọng như đóng băng trong phòng. Khóe miệng không tự chủ khẽ run rẩy, Nam Cung Thương, chàng đang nói cái gì?
"Chuyện này là sao?" Ánh mắt kì quái của nương chiếu lên người ta, khiến cho ta giật mình bừng tỉnh.
Vội vàng xua tay: "Không, không phải, là sự cố ngoài ý muốn, không phải Tuyết công tử cố ý làm thế..."
"Không phải cố ý?" Tỷ tỷ giật mình: "Nghĩa là đã làm rồi?"
"Cái đó..."
Trong đầu loạn thành một đoàn, là Tuyết công tử che chắn cho ta mà thôi, lộ ra da thịt nào phải ai muốn, lúc ấy là trường hợp bất đắc dĩ không phải sao, cần thiết phải làm lớn lên sao?
Lại hoảng loạn nhìn về phía người kia, chỉ thấy chàng đang chăm chú quan sát ta, trên môi mang theo một nụ cười khó hiểu.