Đàn Hạo Thanh lần này hôn mê không biết đã tốn bao nhiêu thời gian. Thật lâu sau đó hắn mới hồi phục lại tri giác, nhưng trước mặt lại mờ mịt, xung quanh là mây mù, dưới chân là mặt đất không ngừng chuyển động. Rồi, hắn lại mất đi ý thức. Khi ngẫu nhiên thanh tỉnh một chút, hắn thấy có rất nhiều nhân ảnh lướt qua lướt lại, cơ thể mình thì bị bàn tay ai đó chạm vào, nhưng chưa kịp phân biết đối phương là ai thì hắn đã tiếp tục chìm vào mê man.
Toàn thân nội thương, ngoại thương lên đến hàng chục nên những chỗ đó nồng nặc mùi thuốc. Hắn còn mơ hồ cảm nhận được có người đang mớm thuốc cho mình. Cho dù kẻ đó là ai thì cũng thật là điên rồ. Thương tích của hắn nghiêm trọng như vậy, lại thêm kịch độc công tâm, dù cho có là Hoa Đà tái thế cũng không tài nào chữa được.
Khi ý thức ngày một rõ ràng hơn, hắn bỗng nhiên ngửi được một cỗ hương khí trong veo, như đóa hoa mai đang nở rộ, kéo dài không tan. Theo bản năng, hắn bắt lấy ống tay áo của đối phương, lưu luyến không buông. Đối phương cũng không đẩy hắn ra, ngược lại còn ôm lấy hắn, tựa vào người hắn thật ấm áp.
Da thịt của người này thanh lương trơn bóng, khiến cho Đàn Hạo Thanh chỉ vừa chạm vào đã thấy khuây khỏa cực kì. Cảm giác mềm mại, nhẵn nhụi khiến hắn càng ngày càng tham lam. Hắn vươn tay, đem người nọ ôm vào lòng thật chặt.
Hương thơm cũng vì thế mà nồng đậm hơn. Nó nhè nhẹ theo không khí đi vào mũi hắn, mất hồn thực cốt, vô cùng hương diễm. Dục hỏa* không hiểu sao lại tăng vọt khiến hai hắn mắt đỏ ngầu.
“Bối tử gia, độc này căn bản không có thuốc giải. . . . . .”
Lời nói của Kỳ Tì trước khi chết đột nhiên quanh quẩn bên tai hắn.
“Bối tử gia, ta nói cho ngài biết, biện pháp duy nhất có thể giúp ngài sống sót . . . Ngài dạy chúng ta thái huyền chân khí. . . . . . không cần phải nói, có thể đem kịch độc trên người mình truyền cho kẻ khác. . . . . .”
“Bối tử gia, ngài có tính khiết phích, từ trước đến nay chán ghét khuê phòng chi nhạc. Nhưng việc này lien quan đến tánh mạng, ngài chẳng lẽ cứ cứng đầu như vậy sao?”
Đúng vậy, hắn làm sao cam tâm chết đi? Hắn còn trẻ, tư chất thông minh, võ học thiên phú, xuất thân từ dòng dõi vương hầu quý tộc, trải qua muôn vàn cực khổ cốt chỉ để đạt đến đỉnh cao võ học. Từ khi nam hạ tới nay, đánh không địch thủ, duy chỉ gặp người ngang tài ngang sức mình là Lạc Mai kiếm khách Lưu Thế Nghĩa. Nhưng Lưu Thế Nghĩa dù có cao minh đến đâu thì cũng đã cao tuổi. Một vài năm nữa sẽ trở thành một kẻ tuổi già sức yếu, còn hắn thì đường tương lai đang rộng mở, có cơ hội uy chấn võ lâm.
Hắn tuyệt không cam tâm chết đi, ngay lúc này.
Kịch độc của Đàn Huyền Vọng cực kì lợi hại. Hắn không những âm hiểm mà còn rất cẩn thận, chặt chẽ. Nếu đã quyết định hại người nào, chắc chắc hắn sẽ không cho người đó cơ hội tìm được con đường sống. Hiện nay Đàn Hạo Thanh bị kịch độc công tâm, mất máu nhiều nhưng cũng may là hắn còn có thái huyền chân khí.
Sở dĩ võ công của Đàn Huyền Vọng chệch lệch rất nhiều so với hắn cũng là vì hắn không có học được công phu của Thủy Tinh Đăng bản thiếu thượng. Hắn có nằm mơ cũng không ngờ, Thủy Tinh Đăng bản thiếu trung mà Bắc Tống trân quý còn có một loại gọi là thái huyền chân khí . . . . . . Chỉ cần hắn vượt qua sự chán ghét của bản thân, tìm một nữ tử trải qua đêm xuân nồng thắm, đem nàng ta trở thành kẻ chết thay thì hắn sẽ hoàn toàn vô sự.
Tuy rằng đường đệ của hắn ác độc nhưng hắn, Đàn Hạo Thanh cũng không phải là kẻ thiện lương. Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến tánh mạng, hắn cư nhiên sẽ không thương hoa tiếc ngọc hay giả vờ làm bộ làm tịch, đóng vai quân tử. Nhưng vấn đề nan giải nhất chính là tính khiết phích của hắn.
Nữ tử thanh lâu thân thể quá bẩn thỉu, không xứng đáng để hắn bính. Nhưng nữ tử bên cạnh thì lại khác, hương thơm ngọt ngào, da thịt trơn láng. Đây chẳng phải là kẻ hắn cần tìm sao?
Hắn trước ôm lấy bờ vai gầy của người nọ, sau dúi đầu vài mái tóc dài mềm mượt của đối phương mà tận hưởng hương thơm mê người. Mùi thơm như thế càng ngày càng nồng đậm, thơm ngát, khiến cho nam nhi dù có sắt đá đến đâu cũng phải tan chảy. Dục hỏa trong người cư nhiên tăng vọt một cách không thể khống chế được.
“Thanh ca? Ngươi tỉnh rồi à?” Người nọ không ai khác chính là Tiểu Đạc Đàu.
Ngày đó hắn tận mắt chứng kiến Đàn bối tử chiến đấu, bị điểm huyệt nói, núp trong bãi cỏ mà toàn thân run rẩy. Sau khi huyệt đạo được hóa giải, hắn ngay lập tức bổ nhào đến bên cạnh Đàn Hạo Thanh thì phát hiện người kia đã hôn mê, dù cho gọi thế nào cũng không tỉnh lại.
Cũng là hai người bọn họ mạng lớn. Vào lúc này, ngoại ô vắng người đột nhiên xuất hiện một đội xe ngựa. Nguyên lai là thế gia công tử của triều đình “Tích hương tài tử” danh xưng Mạnh Thị Lang công tử đi qua. Hắn nhìn thấy Tiểu Đạc Đầu một thân nữ trang, tư dung tuyệt đẹp, đang nằm trên người một nam tử mà bi thương khóc lóc, nên cho rằng đây là một cặp phu thê xấu số, trên đường gặp thổ phỉ, chỉ là không biết vì sao người thê tử vẫn còn lành lặn. Bọn tôi tớ tiến tới, mong tìm hiểu rõ sự tình nhưng rốt cuộc ông nói gà bà nói vịt nên mọi chuyện cứ loạn cả lên. Mạnh công tử thấy thế bèn cứu cả hai người mang về phủ đệ, không những thế còn cho truyền đại phu đến chữa trị cho Đàn Hạo Thanh.
Vị đại phu này tuy không phải là lang băm, nhưng hắn cũng không thể đoán ra kịch độc vô danh trên người Đàn bối tử mà chỉ có thể thay hắn băng bó ngoại thương, điều trị nội thương. Bởi vậy thương thế trên người Đàn Hạo Thanh cũng giảm đi ít nhiều, chỉ là kịch độc ngày càng lan rộng. Tiểu Đạc Đầu thấy hắn bất tỉnh, tuy rằng ham chơi cũng không hề rời đi một bước mà túc trực cả ngay bên giường hắn.
Hôm nay, Đàn Hạo Thanh mơ mơ màng màng nắm lấy tay áo hắn, Tiểu Đạc Đầu biết hắn sắp tỉnh nên không đẩy ra mà ngươc lại còn thầm vui mừng. Hắn kế thừa thể chất của mẫu thân, trời sinh có hương thơm lạ lùng, mị hoặc lòng người. Nghe nói mẫu thân hắn năm đó lơi dụng điểm này để mê hoặc nam nhân, sau đó ra tay hãm hại. Nếu không thì giang hồ đã không nổi lên sóng gió a!
Đàn Hạo Thanh bị trọng thương, tự chủ giảm xuống, hơn nữa lời nói của Kỳ Tì trước lúc chết lại rất phù hợp với ý định phải sống của hắn. Ngửi đươc mùi hương của cơ thể kia, dục vọng hai mươi năm hắn kiềm chế nhất thời bộc phát, ý loạn tình mê, đem thân mình trong sạch bao năm gửi lên tận chín tầng mây.
Thực khí tán loạn khắp các kinh mạch, Đàn Hạo thanh miễn cưỡng ngưng thần, thái huyền chân khí truyền đi khắp người, thân thể lúc nãy xụi lơ nay lại tuôn trào sinh lực, giống như hồi quang phản chiếu. Hắn vứt bỏ sự kiêng kị, trở mình một cái, đem Tiểu Đạc Đầu đặt dưới thân.
Hương thơm êm dịu. Đôi môi anh đào mềm mịn lại trơn bóng, cái lưỡi nghịch ngợm lại linh động. Hắn cùng giai nhân trêu đùa giữa những nụ hôn ẩm ướt, hương thơm nhè nhẹ càng tăng thêm phần kích thích. Cảm giác này thật sự rất tuyệt, nếu vì nàng mà chết, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Tiểu Đạc Đầu nhất thời trở tay không kịp nên phản ứng hơi ngượng ngập. Hắn dùng lưỡi đáp trả người kia, lâu lâu lại phát ra tiếng cười ngây ngốc. Này tiếng cười càng làm cho xuân tình của Đàn Hạo Thanh tăng thêm mấy phần.
Trong ngực cơ hồ có những ngọn lửa đang bập bung khiến toàn thân nóng rực, Đàn Hạo Thanh không thể kiên nhẫn hơn được nữa. Tay hắn run nhẹ, theo vạt áo tiến vào bên trong, mơn trớn đôi vai trần, tiếp xúc với làn da mịn màng, ấm áp. Thuận đà, hắn tiến dần xuống xương quai xanh quyến rũ rồi đến tấm lưng dài, gợi cảm.
Tiểu Đạc Đầu vẫn ngơ ngác mà nằm yên một chỗ, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm. Trước đây Cầm tỷ cũng có hôn nhẹ qua. Vả lại hắn thích Thanh ca, vậy nên thân thể này, Thanh ca muốn hôn bao nhiêu cũng được. Nhưng mà, hắn nào biết được mức độ sâu xa của hành động tiếp theo.
Bởi vì luyện kiếm nhiều năm nên đôi bàn tay của Đàn Hạo Thanh tương đối thô ráp. Đôi bàn tay đó ở trên làn da mỏng manh xoa đi xoa lại, tuy rằng không phải thô bạo nhưng lại khiến Tiểu Đạc Đầu ngứa ngáy không thôi. Rốt cuộc chịu không nổi, hắn khanh khách cười rộ lên, thân thể cũng run rẩy, nhưng bàn tay kia nhất quyết không chịu rời đi, mà lưu luyến vuốt ve lưng hắn mãi. Tiểu Đạc Đầu nhịn không được hơi rụt thân lại, bất giác dùng tay đẩy người kia ra một chút.
Đàn Hạo Thanh lúc này thần trí đảo điên, không nghĩ đến Tiểu Đạc Đầu sẽ chống cự nên nhất thời sinh khí, một tay xé nát quần áo trên người hắn sau đó thô bạo quăng hắn lên giường.
Tiểu Đạc Đầu thấy trò chơi bắt đầu chuyển biến xấu. Vị ca ca với ánh mắt ôn nhu của hắn đã biến đi nơi nào? Thời tiết mùa đông thật khắc nghiệt, cơ thể trần trụi của hắn cảm thấy rét run. Cái lưỡi nóng ấm của Đàn Hạo Thanh bá đạo liếm láp khắp thân thể hắn, ngay cả miệng cũng bị người quấy rối, hắn gần như bật khóc nói “Thanh ca, ngươi tỉnh lại đi. Ngươi cắn ta đau quá!”
Đàn Hạo Thanh lúc này đang bị dục hỏa thiêu đốt, tâm trí điên cuồng thì làm sao có thể để ý đến lời van xin mỏng manh của hắn chứ?
Bàn tay to tiếp tục xoa lấy bộ ngực nhẵn nhụi, và khi bắt gặp hai đóa thù du yêu kiều, Đàn Hạo Thanh càng thêm mê muội, ấm hương càng đậm, tình dục càng si. Hắn không suy nghĩ cũng không màng đến tiếng rên rỉ của người kia mà dùng tay véo lấy nụ hoa xinh tươi, sau đó còn dùng răng cắn lấy đóa thù du còn lại.
“Đau! Đau quá!”
Tiếng rên của Tiểu Đạc Đầu khiến Đàn Hạo Thanh càng thêm kích thích. Hắn nhanh nhẹn tách hai chân Tiểu Đạc Đầu sang bên để lộ ra cúc huyệt khiến lòng người rung động, sau đó thô bạo đi vào.
Nhưng kẻ mới trải qua lần đầu giao hoan như Tiểu Đạc Đầu làm sao có thể chịu đựng được kích thước cực đại của Đàn Hạo Thanh. Chỗ ấy vì thế bị xé rách, mùi máu cũng bắt đầu lan toả trong không khí. Đàn Hạo Thanh bị mùi tanh này làm cho khựng lại, trí óc cũng bắt đầu thanh tỉnh.
“Thanh ca, Tiểu Xuân đau quá. . . . .” Tiểu Đạc Đầu nhìn hắn với vẻ mặt đáng thương, hai hàng nước mắt đã tuôn dài.
Gương mặt Đàn Hạo Thanh chuyển sang trắng bệch: Ta đã làm cái gì? Người này, không phải là nữ nhân…vả lại chỉ là một đứa nhỏ…
– huống chi, mình vượt qua tính khiết phích cũng là muốn đem kịch độc trên người truyền cho kẻ khác; kịch độc này vô cùng khó giải, nếu trúng phải thì chỉ còn con đường chết .
Tiểu xuẩn không có nửa điểm võ công, nếu trúng độc e rằng chưa tới nửa nén nhang hắn đã…
Đàn Hạo Thanh cắn răng suy nghĩ. Nội vách nóng hổi đột nhiên co lại, ép chặt ‘dục vọng’ khiến hắn không nhịn được mà để thoát ra một tiếng rên “Ngươi…”
Hai má Đàn Hạo Thanh đã đỏ hồng, hắn nhỏ giọng nói “Tiểu, tiểu xuẩn, ngươi đừng động đậy, ta. . . . . . ta. . . . . .”
Tiểu Đạc Đầu cũng không có nghe, hắn khó chịu vặn vẹo thân mình, vốn là muốn ly khai vật thể độc ác kia nhưng không ngờ vô tình tăng thêm sức kích thích, hai vách tường bên trong không tự giác mà co lại. Bên trong theo bản năng nuốt lấy người kia khiến hắn mãi đắm chìm. Mất hồn thực cốt…thì ra là như thế này a.
Được một lúc thì lý trí Đàn Hạo Thanh lại kêu gào. Nhưng hắn đang ở nửa đường, chân tay luống cuống, dù tiến hay lùi cũng đều không xong.
“Ân. . . . . .” Đột nhiên Tiểu Đạc Đầu rên lên một tiếng, hai con ngươi trong suốt bị phủ bởi một lớp sương mờ, mùi thơm của da thịt cũng đậm đà hơn.
Nữ cung chủ trên người có hương thơm kì lạ. Chỉ cần nam nhân cùng nàng một đêm ái ân thì sẽ biết thế nào là mất hồn thực cốt, là dục tiên dục tử.
Đàn Hạo Thanh bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Đàn Huyền Vọng lúc đó.
Tiếng rên rỉ đầy hương diễm cùng mùi thơm này cũng không thành vấn đề gì đối với đôi mắt mê ly như thu thủy của thiếu niên, hấp dẫn đến độ không ai có thể từ chối được. Ai, này đôi mắt làm người ta hồn xiêu phách lạc, này mùi hương mất hồn thực cốt, ngay cả nhiếp hồn ma nhãn của hắn cũng chẳng thể nào bì kịp.
Đàn Hạo Thanh muốn đem hết những thứ gọi là lý trí mà bác bỏ hết. Hắn muốn tự do giải phóng dục vọng của chính mình, làm cho mình đi vào cơ thể thơm ngon này sâu hơn nữa. Cảm giác mềm mại, mê đắm như vậy khiến cho người ta hận không thể chết chìm trong đó, cam tâm tình nguyện mãi mãi trầm luân. . . . . .
Trong căn phòng nho nhỏ, tình dục cùng hương thơm hòa quyện một cách đậm đặc, tiếng rên rỉ ngọt ngạo vang lên yếu ớt khiến cho ai nghe đầu cũng phải đỏ cả mặt mày.
Bỗng nhiên Đàn Hạo Thanh thấy một lực ép vô cùng to lớn đang cuốn lấy dục vọng của hắn, chợt thực khí cuồn cuộn nổi lên như Trường Giang, Hoàng Hà gặp nhau, như nước tuôn tràn vào cơ thể đối phương. Trái tim hắn như muốn nổ tung, bỗng nhiên thái huyền chân khí lại xuất hiện, lôi kéo kịch độc toàn thân quy tụ về một chỗ, chuẩn bị phóng thẳng vào sâu trong người kẻ dới thân.
“Không, không!” Cảm xúc mãnh liệt khiến hắn không kiềm chế được mà bùng nổ trong người Tiểu Đạc Đầu kèm theo tiếng kinh hô thật lớn. Sau đó, vì không chịu được cảm giác bất ngờ này, Đàn Hạo Thanh lại rơi vào trạng thái hôn mê.
——–
Chú thích:
(*) Dục hỏa: Lửa tình.
Đàn Hạo Thanh lần này hôn mê không biết đã tốn bao nhiêu thời gian. Thật lâu sau đó hắn mới hồi phục lại tri giác, nhưng trước mặt lại mờ mịt, xung quanh là mây mù, dưới chân là mặt đất không ngừng chuyển động. Rồi, hắn lại mất đi ý thức. Khi ngẫu nhiên thanh tỉnh một chút, hắn thấy có rất nhiều nhân ảnh lướt qua lướt lại, cơ thể mình thì bị bàn tay ai đó chạm vào, nhưng chưa kịp phân biết đối phương là ai thì hắn đã tiếp tục chìm vào mê man.
Toàn thân nội thương, ngoại thương lên đến hàng chục nên những chỗ đó nồng nặc mùi thuốc. Hắn còn mơ hồ cảm nhận được có người đang mớm thuốc cho mình. Cho dù kẻ đó là ai thì cũng thật là điên rồ. Thương tích của hắn nghiêm trọng như vậy, lại thêm kịch độc công tâm, dù cho có là Hoa Đà tái thế cũng không tài nào chữa được.
Khi ý thức ngày một rõ ràng hơn, hắn bỗng nhiên ngửi được một cỗ hương khí trong veo, như đóa hoa mai đang nở rộ, kéo dài không tan. Theo bản năng, hắn bắt lấy ống tay áo của đối phương, lưu luyến không buông. Đối phương cũng không đẩy hắn ra, ngược lại còn ôm lấy hắn, tựa vào người hắn thật ấm áp.
Da thịt của người này thanh lương trơn bóng, khiến cho Đàn Hạo Thanh chỉ vừa chạm vào đã thấy khuây khỏa cực kì. Cảm giác mềm mại, nhẵn nhụi khiến hắn càng ngày càng tham lam. Hắn vươn tay, đem người nọ ôm vào lòng thật chặt.
Hương thơm cũng vì thế mà nồng đậm hơn. Nó nhè nhẹ theo không khí đi vào mũi hắn, mất hồn thực cốt, vô cùng hương diễm. Dục hỏa không hiểu sao lại tăng vọt khiến hai hắn mắt đỏ ngầu.
“Bối tử gia, độc này căn bản không có thuốc giải. . . . . .”
Lời nói của Kỳ Tì trước khi chết đột nhiên quanh quẩn bên tai hắn.
“Bối tử gia, ta nói cho ngài biết, biện pháp duy nhất có thể giúp ngài sống sót . . . Ngài dạy chúng ta thái huyền chân khí. . . . . . không cần phải nói, có thể đem kịch độc trên người mình truyền cho kẻ khác. . . . . .”
“Bối tử gia, ngài có tính khiết phích, từ trước đến nay chán ghét khuê phòng chi nhạc. Nhưng việc này lien quan đến tánh mạng, ngài chẳng lẽ cứ cứng đầu như vậy sao?”
Đúng vậy, hắn làm sao cam tâm chết đi? Hắn còn trẻ, tư chất thông minh, võ học thiên phú, xuất thân từ dòng dõi vương hầu quý tộc, trải qua muôn vàn cực khổ cốt chỉ để đạt đến đỉnh cao võ học. Từ khi nam hạ tới nay, đánh không địch thủ, duy chỉ gặp người ngang tài ngang sức mình là Lạc Mai kiếm khách Lưu Thế Nghĩa. Nhưng Lưu Thế Nghĩa dù có cao minh đến đâu thì cũng đã cao tuổi. Một vài năm nữa sẽ trở thành một kẻ tuổi già sức yếu, còn hắn thì đường tương lai đang rộng mở, có cơ hội uy chấn võ lâm.
Hắn tuyệt không cam tâm chết đi, ngay lúc này.
Kịch độc của Đàn Huyền Vọng cực kì lợi hại. Hắn không những âm hiểm mà còn rất cẩn thận, chặt chẽ. Nếu đã quyết định hại người nào, chắc chắc hắn sẽ không cho người đó cơ hội tìm được con đường sống. Hiện nay Đàn Hạo Thanh bị kịch độc công tâm, mất máu nhiều nhưng cũng may là hắn còn có thái huyền chân khí.
Sở dĩ võ công của Đàn Huyền Vọng chệch lệch rất nhiều so với hắn cũng là vì hắn không có học được công phu của Thủy Tinh Đăng bản thiếu thượng. Hắn có nằm mơ cũng không ngờ, Thủy Tinh Đăng bản thiếu trung mà Bắc Tống trân quý còn có một loại gọi là thái huyền chân khí . . . . . . Chỉ cần hắn vượt qua sự chán ghét của bản thân, tìm một nữ tử trải qua đêm xuân nồng thắm, đem nàng ta trở thành kẻ chết thay thì hắn sẽ hoàn toàn vô sự.
Tuy rằng đường đệ của hắn ác độc nhưng hắn, Đàn Hạo Thanh cũng không phải là kẻ thiện lương. Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến tánh mạng, hắn cư nhiên sẽ không thương hoa tiếc ngọc hay giả vờ làm bộ làm tịch, đóng vai quân tử. Nhưng vấn đề nan giải nhất chính là tính khiết phích của hắn.
Nữ tử thanh lâu thân thể quá bẩn thỉu, không xứng đáng để hắn bính. Nhưng nữ tử bên cạnh thì lại khác, hương thơm ngọt ngào, da thịt trơn láng. Đây chẳng phải là kẻ hắn cần tìm sao?
Hắn trước ôm lấy bờ vai gầy của người nọ, sau dúi đầu vài mái tóc dài mềm mượt của đối phương mà tận hưởng hương thơm mê người. Mùi thơm như thế càng ngày càng nồng đậm, thơm ngát, khiến cho nam nhi dù có sắt đá đến đâu cũng phải tan chảy. Dục hỏa trong người cư nhiên tăng vọt một cách không thể khống chế được.
“Thanh ca? Ngươi tỉnh rồi à?” Người nọ không ai khác chính là Tiểu Đạc Đàu.
Ngày đó hắn tận mắt chứng kiến Đàn bối tử chiến đấu, bị điểm huyệt nói, núp trong bãi cỏ mà toàn thân run rẩy. Sau khi huyệt đạo được hóa giải, hắn ngay lập tức bổ nhào đến bên cạnh Đàn Hạo Thanh thì phát hiện người kia đã hôn mê, dù cho gọi thế nào cũng không tỉnh lại.
Cũng là hai người bọn họ mạng lớn. Vào lúc này, ngoại ô vắng người đột nhiên xuất hiện một đội xe ngựa. Nguyên lai là thế gia công tử của triều đình “Tích hương tài tử” danh xưng Mạnh Thị Lang công tử đi qua. Hắn nhìn thấy Tiểu Đạc Đầu một thân nữ trang, tư dung tuyệt đẹp, đang nằm trên người một nam tử mà bi thương khóc lóc, nên cho rằng đây là một cặp phu thê xấu số, trên đường gặp thổ phỉ, chỉ là không biết vì sao người thê tử vẫn còn lành lặn. Bọn tôi tớ tiến tới, mong tìm hiểu rõ sự tình nhưng rốt cuộc ông nói gà bà nói vịt nên mọi chuyện cứ loạn cả lên. Mạnh công tử thấy thế bèn cứu cả hai người mang về phủ đệ, không những thế còn cho truyền đại phu đến chữa trị cho Đàn Hạo Thanh.
Vị đại phu này tuy không phải là lang băm, nhưng hắn cũng không thể đoán ra kịch độc vô danh trên người Đàn bối tử mà chỉ có thể thay hắn băng bó ngoại thương, điều trị nội thương. Bởi vậy thương thế trên người Đàn Hạo Thanh cũng giảm đi ít nhiều, chỉ là kịch độc ngày càng lan rộng. Tiểu Đạc Đầu thấy hắn bất tỉnh, tuy rằng ham chơi cũng không hề rời đi một bước mà túc trực cả ngay bên giường hắn.
Hôm nay, Đàn Hạo Thanh mơ mơ màng màng nắm lấy tay áo hắn, Tiểu Đạc Đầu biết hắn sắp tỉnh nên không đẩy ra mà ngươc lại còn thầm vui mừng. Hắn kế thừa thể chất của mẫu thân, trời sinh có hương thơm lạ lùng, mị hoặc lòng người. Nghe nói mẫu thân hắn năm đó lơi dụng điểm này để mê hoặc nam nhân, sau đó ra tay hãm hại. Nếu không thì giang hồ đã không nổi lên sóng gió a!
Đàn Hạo Thanh bị trọng thương, tự chủ giảm xuống, hơn nữa lời nói của Kỳ Tì trước lúc chết lại rất phù hợp với ý định phải sống của hắn. Ngửi đươc mùi hương của cơ thể kia, dục vọng hai mươi năm hắn kiềm chế nhất thời bộc phát, ý loạn tình mê, đem thân mình trong sạch bao năm gửi lên tận chín tầng mây.
Thực khí tán loạn khắp các kinh mạch, Đàn Hạo thanh miễn cưỡng ngưng thần, thái huyền chân khí truyền đi khắp người, thân thể lúc nãy xụi lơ nay lại tuôn trào sinh lực, giống như hồi quang phản chiếu. Hắn vứt bỏ sự kiêng kị, trở mình một cái, đem Tiểu Đạc Đầu đặt dưới thân.
Hương thơm êm dịu. Đôi môi anh đào mềm mịn lại trơn bóng, cái lưỡi nghịch ngợm lại linh động. Hắn cùng giai nhân trêu đùa giữa những nụ hôn ẩm ướt, hương thơm nhè nhẹ càng tăng thêm phần kích thích. Cảm giác này thật sự rất tuyệt, nếu vì nàng mà chết, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Tiểu Đạc Đầu nhất thời trở tay không kịp nên phản ứng hơi ngượng ngập. Hắn dùng lưỡi đáp trả người kia, lâu lâu lại phát ra tiếng cười ngây ngốc. Này tiếng cười càng làm cho xuân tình của Đàn Hạo Thanh tăng thêm mấy phần.
Trong ngực cơ hồ có những ngọn lửa đang bập bung khiến toàn thân nóng rực, Đàn Hạo Thanh không thể kiên nhẫn hơn được nữa. Tay hắn run nhẹ, theo vạt áo tiến vào bên trong, mơn trớn đôi vai trần, tiếp xúc với làn da mịn màng, ấm áp. Thuận đà, hắn tiến dần xuống xương quai xanh quyến rũ rồi đến tấm lưng dài, gợi cảm.
Tiểu Đạc Đầu vẫn ngơ ngác mà nằm yên một chỗ, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm. Trước đây Cầm tỷ cũng có hôn nhẹ qua. Vả lại hắn thích Thanh ca, vậy nên thân thể này, Thanh ca muốn hôn bao nhiêu cũng được. Nhưng mà, hắn nào biết được mức độ sâu xa của hành động tiếp theo.
Bởi vì luyện kiếm nhiều năm nên đôi bàn tay của Đàn Hạo Thanh tương đối thô ráp. Đôi bàn tay đó ở trên làn da mỏng manh xoa đi xoa lại, tuy rằng không phải thô bạo nhưng lại khiến Tiểu Đạc Đầu ngứa ngáy không thôi. Rốt cuộc chịu không nổi, hắn khanh khách cười rộ lên, thân thể cũng run rẩy, nhưng bàn tay kia nhất quyết không chịu rời đi, mà lưu luyến vuốt ve lưng hắn mãi. Tiểu Đạc Đầu nhịn không được hơi rụt thân lại, bất giác dùng tay đẩy người kia ra một chút.
Đàn Hạo Thanh lúc này thần trí đảo điên, không nghĩ đến Tiểu Đạc Đầu sẽ chống cự nên nhất thời sinh khí, một tay xé nát quần áo trên người hắn sau đó thô bạo quăng hắn lên giường.
Tiểu Đạc Đầu thấy trò chơi bắt đầu chuyển biến xấu. Vị ca ca với ánh mắt ôn nhu của hắn đã biến đi nơi nào? Thời tiết mùa đông thật khắc nghiệt, cơ thể trần trụi của hắn cảm thấy rét run. Cái lưỡi nóng ấm của Đàn Hạo Thanh bá đạo liếm láp khắp thân thể hắn, ngay cả miệng cũng bị người quấy rối, hắn gần như bật khóc nói “Thanh ca, ngươi tỉnh lại đi. Ngươi cắn ta đau quá!”
Đàn Hạo Thanh lúc này đang bị dục hỏa thiêu đốt, tâm trí điên cuồng thì làm sao có thể để ý đến lời van xin mỏng manh của hắn chứ?
Bàn tay to tiếp tục xoa lấy bộ ngực nhẵn nhụi, và khi bắt gặp hai đóa thù du yêu kiều, Đàn Hạo Thanh càng thêm mê muội, ấm hương càng đậm, tình dục càng si. Hắn không suy nghĩ cũng không màng đến tiếng rên rỉ của người kia mà dùng tay véo lấy nụ hoa xinh tươi, sau đó còn dùng răng cắn lấy đóa thù du còn lại.
“Đau! Đau quá!”
Tiếng rên của Tiểu Đạc Đầu khiến Đàn Hạo Thanh càng thêm kích thích. Hắn nhanh nhẹn tách hai chân Tiểu Đạc Đầu sang bên để lộ ra cúc huyệt khiến lòng người rung động, sau đó thô bạo đi vào.
Nhưng kẻ mới trải qua lần đầu giao hoan như Tiểu Đạc Đầu làm sao có thể chịu đựng được kích thước cực đại của Đàn Hạo Thanh. Chỗ ấy vì thế bị xé rách, mùi máu cũng bắt đầu lan toả trong không khí. Đàn Hạo Thanh bị mùi tanh này làm cho khựng lại, trí óc cũng bắt đầu thanh tỉnh.
“Thanh ca, Tiểu Xuân đau quá. . . . .” Tiểu Đạc Đầu nhìn hắn với vẻ mặt đáng thương, hai hàng nước mắt đã tuôn dài.
Gương mặt Đàn Hạo Thanh chuyển sang trắng bệch: Ta đã làm cái gì? Người này, không phải là nữ nhân…vả lại chỉ là một đứa nhỏ…
– huống chi, mình vượt qua tính khiết phích cũng là muốn đem kịch độc trên người truyền cho kẻ khác; kịch độc này vô cùng khó giải, nếu trúng phải thì chỉ còn con đường chết .
Tiểu xuẩn không có nửa điểm võ công, nếu trúng độc e rằng chưa tới nửa nén nhang hắn đã…
Đàn Hạo Thanh cắn răng suy nghĩ. Nội vách nóng hổi đột nhiên co lại, ép chặt ‘dục vọng’ khiến hắn không nhịn được mà để thoát ra một tiếng rên “Ngươi…”
Hai má Đàn Hạo Thanh đã đỏ hồng, hắn nhỏ giọng nói “Tiểu, tiểu xuẩn, ngươi đừng động đậy, ta. . . . . . ta. . . . . .”
Tiểu Đạc Đầu cũng không có nghe, hắn khó chịu vặn vẹo thân mình, vốn là muốn ly khai vật thể độc ác kia nhưng không ngờ vô tình tăng thêm sức kích thích, hai vách tường bên trong không tự giác mà co lại. Bên trong theo bản năng nuốt lấy người kia khiến hắn mãi đắm chìm. Mất hồn thực cốt…thì ra là như thế này a.
Được một lúc thì lý trí Đàn Hạo Thanh lại kêu gào. Nhưng hắn đang ở nửa đường, chân tay luống cuống, dù tiến hay lùi cũng đều không xong.
“Ân. . . . . .” Đột nhiên Tiểu Đạc Đầu rên lên một tiếng, hai con ngươi trong suốt bị phủ bởi một lớp sương mờ, mùi thơm của da thịt cũng đậm đà hơn.
Nữ cung chủ trên người có hương thơm kì lạ. Chỉ cần nam nhân cùng nàng một đêm ái ân thì sẽ biết thế nào là mất hồn thực cốt, là dục tiên dục tử.
Đàn Hạo Thanh bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Đàn Huyền Vọng lúc đó.
Tiếng rên rỉ đầy hương diễm cùng mùi thơm này cũng không thành vấn đề gì đối với đôi mắt mê ly như thu thủy của thiếu niên, hấp dẫn đến độ không ai có thể từ chối được. Ai, này đôi mắt làm người ta hồn xiêu phách lạc, này mùi hương mất hồn thực cốt, ngay cả nhiếp hồn ma nhãn của hắn cũng chẳng thể nào bì kịp.
Đàn Hạo Thanh muốn đem hết những thứ gọi là lý trí mà bác bỏ hết. Hắn muốn tự do giải phóng dục vọng của chính mình, làm cho mình đi vào cơ thể thơm ngon này sâu hơn nữa. Cảm giác mềm mại, mê đắm như vậy khiến cho người ta hận không thể chết chìm trong đó, cam tâm tình nguyện mãi mãi trầm luân. . . . . .
Trong căn phòng nho nhỏ, tình dục cùng hương thơm hòa quyện một cách đậm đặc, tiếng rên rỉ ngọt ngạo vang lên yếu ớt khiến cho ai nghe đầu cũng phải đỏ cả mặt mày.
Bỗng nhiên Đàn Hạo Thanh thấy một lực ép vô cùng to lớn đang cuốn lấy dục vọng của hắn, chợt thực khí cuồn cuộn nổi lên như Trường Giang, Hoàng Hà gặp nhau, như nước tuôn tràn vào cơ thể đối phương. Trái tim hắn như muốn nổ tung, bỗng nhiên thái huyền chân khí lại xuất hiện, lôi kéo kịch độc toàn thân quy tụ về một chỗ, chuẩn bị phóng thẳng vào sâu trong người kẻ dới thân.
“Không, không!” Cảm xúc mãnh liệt khiến hắn không kiềm chế được mà bùng nổ trong người Tiểu Đạc Đầu kèm theo tiếng kinh hô thật lớn. Sau đó, vì không chịu được cảm giác bất ngờ này, Đàn Hạo Thanh lại rơi vào trạng thái hôn mê.
——–
Chú thích:
() Dục hỏa: Lửa tình.