“Ngô, vừa lạnh lẽo lại vừa mềm mại, giống như là…à, giống như hạnh nhân!”
“Oa, hạnh nhân, thật sự rất tuyệt, hì hì. . . . . .”
Đàn Hạo Thanh bị tiếng nói cười líu ríu bên tai làm cho ngủ cũng không yên. Hắn chậm chạp tỉnh dậy sau bao ngày mê mang.
Hắn không vội vàng mở mắt ra mà lại vận thái huyền chân khí để kiểm tra thương thế. Kinh mạch bị thương, nội công vẫn đang đứt quãng, không thể lưu chuyển tự nhiên, vết thương bên sườn phải có chuyển biến tốt hơn. Trận chiến ở Lạc Mai sơn điên khiến hắn tổn hao nhiều nội lực, xem ra phải mất ba tháng hắn mới có thể hồi phục như trạng thái ban đầu. Như vậy, chuyện khiêu chiến cao thủ Nam Tống e là phải dời lại một thời gian.
“Cầm tỷ, ngươi búi tóc cho Tiểu Xuân sao? Loại này chỉ sử dụng cho nữ nhân thôi mà.” Là giọng của Thi Đồng.
“Ha hả, Tiểu Xuân đẹp như vậy, cho dù có cải trang thành nữ cũng không có vấn đề gì. Hì hì, đến đây Tiểu Xuân! Mặc cho tỷ tỷ xem bộ hồng y này đi.”
Thi Đồng nhịn không được nói: “Này căn bản là trò đùa quái ác của tỷ thôi!”
“Nha, Kỳ nhi, ngươi mau tới đây ngửi thử xem. Trên người Tiểu Xuân còn có mùi thơm tự nhiên nữa này.” Cầm Tì không để ý đến kẻ kia mà quay sang Kỳ Tì nói với vẻ mặt phấn khởi.
“Thật sao? Ta cũng muốn ngửi!” Thi Đồng reo lên.
“Ai nha, ta nhớ ra rồi, nghe nói bọn người Tống đặt cho chủ tử chúng ta danh hiệu Tuyết Y Hầu. Tiểu Xuân của chúng ta lại có hương thơm tự nhiên, không phải xứng với chữ mai hay sao? Đạp tuyết tầm mai, a, thật là thanh nhã. Đúng là trời sinh một đôi a!”
Đàn Hạo Thanh càng nghe càng không chịu được bèn gầm nhẹ “Cầm Kỳ Thi Họa, các ngươi làm gì ở đó?”
——–
Nhìn kĩ lại, ngoại trừ Họa Đồng thì ba kẻ kia đều đủ cả. Chính là họ đang vây quanh một đứa nhỏ xa lạ, líu ríu cười nói, nhìn thấy chủ tử cũng không chút e dè. Cầm Tì còn cười cười nói “Bối tử gia, ngài tỉnh rồi à?”
Nàng lập tức đẩy Tiểu Đạc Đầu về phía trước, tranh công nói “Nô tì đã giúp Tiểu Xuân thay đổi cách ăn mặc một chút. Bối tử gia, ngài xem, có vừa lòng không?”
Đàn Hạo Thanh kinh ngạc mở to hai mắt: đứa nhỏ trước mắt nhìn thế nào cũng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi. Hắn mặc bộ trường sam màu đỏ, gương mặt thật diễm lệ, thoát tục.
Đàn bối tử mất một lúc thật lâu mới nhận ra kẻ trước mắt chính là người đã cứu mình ở Lạc Mai sơn điên – Tiểu Đạc Đầu. Hắn ho khan một cái “Các ngươi đem hắn, khụ, đem đứa nhỏ này ăn mặc như vậy làm gì?”
Thi Đồng lập tức lui bước: “Bối tử gia, đây không phải là chủ ý của tiểu nhân. Đều là do Cầm tỷ mà ra.”
Cầm Tỳ mặt không biến sắc, nụ cười vẫn giữ trên môi: “Bối tử gia, nếu ngài không thích hắn mặc như vậy, nô tì liền giúp hắn thay đổi. Ngài thích bộ dạng thế nào?”
Đàn Hạo Thanh nhíu mày: “Nam hài nên ăn mặc theo kiểu của nam hài.”
“Ác! Vậy Cầm nhi liền thay nam trang cho hắn!” Nàng trở lời thật lưu loát.
Đàn bối tử cảm thấy có gì đó không đúng. Đáng lẽ bọn họ phải đem đứa nhỏ ngốc nghếch không rõ địch – ta mà giết đi, cớ sao lại cùng hắn gây ra chuyện hổ nháo thế này…
Trong khi đó, Tiểu Đạc Đầu lại gạt tay Cầm Tì sang bên, chạy đến bên người nam nhân, hồ hởi nói “Thanh ca, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi! Mau đến chơi cùng ta đi!”
Đàn Hạo Thanh nhìn hắn với ánh mắt cực kì lạnh lùng, định hất hắn ra thì cửa phòng bật mở, Họa Đồng tiến vào với gương mặt cực kì vui sướng : “Ha ha, ta đã trở về. Cầm tỷ, mấy thứ tỷ dặn ta đều mua được!”
“Ác, phải không? Quả nhiên là Tiểu Hoạ tài giỏi!” Cầm Tì cùng Họa Đồng không hẹn mà nở nụ cười.
Đàn Hạo Thanh hồ nghi nhìn ba người, sau đó dời ánh mắt đến cái túi nhỏ trên tay Họa Đồng. Hắn chần chờ, cảm thấy có gì đó vô cùng quỷ dị nên buột miệng hỏi “Đó là cái gì?”
Họa Đồng nhìn thấy chủ tử đã tỉnh nên vô cùng cao hứng: “Chính là Cầm tỷ phân phó tiểu nhân đi mua một số thứ để chủ tử có thể sử dụng.”
Đàn Hạo Thanh tựa hồ ngửi được sự mờ ám tràn ngập không gian “Ngươi rốt cuộc đã mua cái gì?”
Ngữ khí của hắn quá nghiêm khắc nên khiến cho nụ cười trên môi Họa Đồng bỗng nhiên tắt ngúm.
Đàn Hạo Thành phất tay, đẩy Tiểu Đạc Đầu sang một bên, sải bước tiến đến chỗ ba kẻ kia “Đưa ta xem!” Hắn nhanh chộp lấy thứ trên tay Họa Đồng.
Cái túi nhỏ được làm bằng loại gấm thượng hạng, Họa Đồng bị hắn quát, hai tay nhất thời run lên, làm rơi xuống đất. Những thứ bên trong lập tức lộ ra, bao gồm sừng tiên sinh, dầu bôi trơn, huyền ngọc hoàn, miễn tử linh* và còn có nhiều vật có hình dạng kì quái khác. Mặc kệ là muốn vui thú ở hậu đình hay thưởng ngoạn buộc chặt thứ khát vọng của nam nhân, yêu cầu nào cũng có thể thỏa mãn được. Tất cả dụng cụ đều hết sức chu toàn và đầy đủ a!
Hơn nữa, trên chiếc khăn được dùng bọc ngoài còn được cẩn thận đề lên một câu dâm thi: ‘Tự trở mình ngọc thụ tơ hoa khúc, tư diễn quỳnh lâu đảo dược đồ’ khiến cho người ta hình dung đến tình cảnh luyến đồng đang dùng sừng tiên sinh** tự thỏa mãn mình.
– bọn họ cho rằng, ta cần dùng mấy thứ này sao…?
Đàn Hạo Thanh xanh cả mặt, không nói nên lời.
Cầm Tì gan dạ nhất bèn nhanh nhặt hết mọi thứ lên, nén giận nói “Tiểu Họa thật là, vừa mới khen ngươi một câu ngươi đã làm hư chuyện rồi. May mắn là không có thứ nào hư tổn. Nếu không ngươi biết tay ta.”
Trong lúc đó, Kỳ Tì không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng đi ra khỏi cửa.
Thi Đồng lo lắng nhìn theo “Nàng làm sao vậy?”
“Khụ, nhìn bối tử gia và Tiểu Xuân thân thiết nên nàng ganh tị thôi. Không có gì đâu.” Cầm Tì nhanh miệng đáp, ngay lập tức kéo Thi Đồng cùng Họa Đồng ra ngoài.
Căn phòng đột nhiên bị bao phủ bởi một bầu không khí hết sức quỷ dị. Những thứ kia được Cầm Tì – kẻ luôn hiểu ý người khác, đặt trên bàn trang điểm. Tiểu Đạc Đầu nhìn gương mặt thất thần của Đàn Hạo Thanh, nhất thời không muốn làm phiền hắn nên chuyển sự chú ý đến những đồ vật dâm oa kia.
Hắn, nhìn thế nào cũng chỉ là một đứa nhỏ ngây thơ trong sáng vậy mà lại bị Cầm Tì đùa dai, cho vận nữ trang, lúc này đôi tay nhỏ bé lại cầm lấy ngọc chất cực đại. A, hiệu quả cư nhiên tăng cao. Đây chẳng phải là hình ảnh mà những kẻ phong lưu thường tới thanh lâu tìm kiếm sao? Thật là đa tình, diễm lệ.
Đàn Hạo Thanh chưa bào giờ đến thanh lâu cho nên đối với cảnh tượng trước mắt chỉ thấy thật buồn cười. Hắn cau mày, liếc nhìn Tiểu Đạc Đầu, đột nhiên nghĩ đến mùi hương làm cho hắn loạn trí, giờ nghĩ lại thật vô cùng xấu hổ. Vả lại, người này còn dám hôn hắn…
Nhớ tới cái hôn ướt át, ghê tởm lần đó, ách, tiểu tử ngốc này chắc chắn không biết rõ hành động của hắn gọi là gì, cùng lắm chỉ cho là liếm thử thức ăn thôi. . . . . . Hơn nữa, nghe nói nam nhân cùng nam nhân phải sử dụng đến hậu đình…chỗ đó không phải dành cho chuyện bài tiết sao?
Vừa nghĩ tới chuyện này, chút bình tĩnh còn sót lại của Đàn bối tử ngay lập tức tiêu biến.
Bẩn chết, bẩn chết a! Tiểu tử ngốc này mà xứng với chữ ‘mai’ sao? Còn cái gì trời sinh một đôi? Cầm Tì này đúng là tiểu nha đầu, còn Thi Đồng Họa Đồng cũng thật là, ỷ được ta dung túng nên ngày càng quá đáng! Phi, ‘mai’ gì chứ! Hắn không xứng đáng a!
Nhưng khi nhìn thấy Tiểu Đạc Đầu ngơ ngác cầm ngọc chất trên tay, Đàn Hạo Thanh đột nhiên trong lòng mềm nhũn.
Vô luận như thế nào, tiểu tử ngốc này cũng đã cứu hắn một mạng. . . . . . Đương nhiên, lúc sau cũng chính hắn làm cho Đàn bối tử gần như mất đi nửa cái mạng … Đại trượng phu phải ân oán phân minh. Dù sao hắn cũng là ngốc tử, giữ lại cũng chẳng gây hại gì.
Huống chi, Cầm Kỳ Thi Họa đều không biết đến thân phận thật của tiểu tử này. Đàn Hạo Thanh cũng là nhờ nghe chính miệng Lưu Thế Nghĩa nói nên mới có thể biết được. Bọn người Tống nổi tiếng lừa gạt thiên hạ, nhưng tài năng của Lưu Thế Nghĩa rất xứng đáng với cái danh của hắn nên trong lòng Đàn bối tử cư nhiên dâng lên một chút kính trọng.
Vì thế hắn quyết định tạm thời giữ Tiểu Đạc Đầu lại, nhưng không quan tâm đến.
May mắn là Đàn bối tử không biết Tiểu Đạc Đầu không chỉ dùng miệng mà còn dung tay sờ nắn đủ chỗ trên người hắn lúc hắn đang mê mang, nếu không, e mọi việc sẽ rất khó lường a.
———
Chú thích:
(*) Mấy thứ này nói văn vẻ thì là thứ thỏa mãn dục vọng của con người mà dân gian thường gọi tắt là sextoy.
(**) Sừng tiên sinh: E hèm, theo tại hạ thì đây có lẽ là thứ mô phỏng ‘dục vọng’ của nam nhân, nếu không phải, thính các vị đồng đạo chỉ giáo cho.