Tại một phạn điếm khá lớn ở Hán Dương thành, vào lúc đúng ngọ thì không thể nói là vắng khách được. Thế nhưng hầu như các thực khách đến đây đều mang một vẻ mặt u buồn trầm mặc, khiến cho không khí đáng lẽ phải huyên náo ồn ào thì lại lặng lẽ một cách khác lạ.
Và vì sự lặng lẽ đó nên mọi thực khách khác đều có vẻ khó chịu khi nhìn thấy và nhận ra có một vị thực khách đang có những hành vi khác với mọi người.
Vị thực khách này ngồi một mình một bàn. Đó là cái khác thứ nhất. Cái khác thứ hai là vị thực khách này có một gương mặt so với dáng vẻ bên ngoài dường như không tương xứng, nên rất khó đoán được tuổi tác. Hay nói đúng hơn, vị thực khách này từ cách ăn cách uống cho đến cử chỉ mạnh bạo đều không xứng hợp với gương mặt của một người đứng tuổi. Ắn to, uống lớn, cử chỉ nghêng ngang, tất cả những điều này chỉ hợp với kẻ còn trẻ người non dạ, huyết khí còn đang phương cương mà thôi.
Nhưng trời sinh mỗi người một tính cách, không ai giống ai nên các vị thực khách khác cũng không lấy đó làm khó hiểu. Huống chi, nhân vật khác lạ đó với thanh trường kiếm mang trên vai chứng tỏ là một nhân vật giang hồ thì còn ai muốn trêu vào làm gì để sanh chuyện.
Nhưng điều khác lạ thứ ba mới chính là điều mà khiến cho mọi thực khách khác phải khó chịu với vị thực khách này.
Không như mọi người đang chất chứa tâm trạng buồn nản, vị thực khách nọ hoặc là do đói khát đã lâu, hoặc do vô ưu vô lo nên vẫn cứ thản nhiên ăn, thản nhiên uống.
Mỗi một lần thưởng thức xong một món ăn khoái khẩu, vị thực khách nọ bèn hớp một hớp rượu to, đoạn khà lớn lên một tiếng khoái trá.
Giữa bầu không khí lặng lễ một cách nặng nề, tiếng ăn tiếng uống của vị thực khách này cứ vang lên rõ mồn một, hỏi sao mọi người lại không khó chịu cho được!
Đã thế, chốc chốc vị thực khách lại to tiếng gọi bọn tiểu nhị mang thêm thức ăn.
Chính điều đó làm cho mọi người khó chịu hơn.
Và chỉ do mãi ăn mãi uống nên vị thực khách nọ hoàn toàn không biết rằng hành vi khiếm nhã của mình đang là nguyên nhân khiến cho mọi người phải khó chịu.
Sự khó chịu của mọi người cơ hồ đã lên đến tột đỉnh khi vị thực khách nọ xoa tay vào bụng, miệng thì khe khẽ kêu lên :
- Chà! Sống như vậy mới đáng sống chứ!
Nói xong, vị thực khách nọ bèn đưa tay ngoắc một tên tiểu nhị lại và bảo y tính tiền.
Đến khi vị thực khách nọ nghe tên tiểu nhị nói ra số bạc cần phải trả là khá lớn thì vị thực khách nọ còn làm mọi người khó chịu hơn khi đưa tay vào bọc áo sục sạo một lúc lâu nhưng vẫn không chịu rút tay ra.
Cử chỉ đó mang một ý nghĩa duy nhất là vị thực khách nọ xem ra không đủ số bạc để thanh toán bữa ăn.
Thế là mọi người không ai bảo ai đều chờ xem thái độ kế tiếp của vị thực khách nọ.
Phàm đã là người giang hồ hảo hán thì chuyện ăn quịt là chuyện không một ai chấp nhận. Trừ phi là bọn đạo tặc, tiểu nhân mới có hành động này. Và nếu đã là kẻ tiểu nhân, phường đạo tặc thì mọi người hiện diện không ai lại không muốn dạy cho kẻ đó một bài học cả. Vả lại sự khó chịu của mọi người đã lên đến đỉnh điểm rồi, chỉ cần một nguyên cớ nhỏ thôi là vị thực khách nó khó mong thoát được cơn phẫn nộ của những vị thực khách khác.
Thấy chờ đã lâu mà vị thực khách nọ vẫn không chịu lấy tay ra khỏi bọc áo. Tên tiểu nhị dù đang bực bội nhưng vẫn một mực nhũn nhặn nói :
- Hay khách quan quên mang theo tiền?
Bất kỳ một tên vô lại nào cũng vậy, một khi đang lâm vào tình trạng này thì chỉ cần một câu nói như thế của tên tiểu nhị cũng phải ra bộ giận dữ vì bị nhục mạ, đoạn kiếm cớ quịt luôn số tiền đáng lý phải trả.
Nhưng, hoặc vị thực khách nọ không có thói ngang tàng đó, hoặc giả vị thực khách nọ biết là mọi người quanh đó đang sẵn sàng ra tay nếu có thái độ ngang tàng.
Vì thế, vị thực khách nọ cũng nhăn nhó nhưng từ cửa miệng thì lại bật ra một câu nói không ai ngờ được :
- Ừ! Đúng là ta quên mang tiền theo, nhưng ta có một vật khác rất có giá trị.
Ngươi hãy vào trong kêu lão chưởng quầy ra đây để lão tự thân thẩm định lại món vật của ta.
Tên tiểu nhị tưởng vị thực khách nọ đang giở trò, chờ cho y quay mặt đi sẽ đánh bài chuồn, nên y vẫn tiếp tục nhẫn nại bảo vị thực khách :
- Nếu khách quan có một món vật vô giá vậy tại sao khách quan không đưa cho tiểu nhân để tiểu nhân cầm vào trong cho chưởng quầy?
Vị thực khách khoát tay :
- Ngươi yên tâm! Ta bảo có là có. Còn như đưa cho ngươi thì ngươi không kham nổi đâu. Đi đi, vào kêu chưởng quầy đi!
Lời nói dứt khoát và cử chỉ khoáng đạt này thường không có ở bọn vô lại. Nhưng biết đâu đây là mánh khóe mới của bọn chúng thì sao? Do đó, tên tiểu nhị lộ vẻ băn khoăn khó xử. Y đưa mắt nhìn quanh một vòng định kêu tên tiểu nhị khác vào trong kêu vị chưởng quầy thay cho y, để y tiếp tục canh chừng vị thực khách quái lạ này thì y lại bắt gặp những cái nhìn khuyến khích đầy ẩn ý của tất cả các vị thực khách khác.
Hiểu được ý tứ đó của mọi người, tên tiểu nhị bèn nói với vị thực khách nọ :
- Được! Khách quan hãy đợi tiểu nhân một lúc!
Nói xong y quày quả đi nhanh vào bên trong. Còn vị thực khách nọ thì cứ nhâng nhâng nét mặt ra vẻ vô sự và vẫn điềm nhiên chờ vị chưởng quầy đến.
Không cần phải nói, mọi vị thực khách khác bên trong phạn điếm càng tỏ vẻ khó chịu và sốt ruột hơn. Họ trông cho tình thế mau ngã ngũ một cách chóng vánh.
Và sự căng thẳng đã chừng như không chịu nổi khi vị chưởng quầy đang theo chân tên tiểu nhị bước ra bên ngoài.
Tuy nhiên, sự căng thẳng phút chốc đã đổi sang chiều hướng khác khi mọi người cùng nhận ra vị chưởng quầy này dường như cũng là một nhân vật võ lâm, chứ không phải thường nhân như những chưởng quầy khác.
Đến lúc đó, mọi người lại mơ hồ nhận định rằng, phạn điếm này không phải là một phạn điếm bình thường, có khi là một hắc điếm nữa không biết chừng. Và nếu đã thế thì hành vi của vị thực khách kia xem ra là có ý đồ hẳn hoi chứ không phải tình cờ mà có như vậy.
Mọi người bất giác thu liễm sắc mặt lại và nôn nóng chờ xem là việc gì sắp xảy đến.
- Khách quan cho gọi tiểu nhân đến là để xem vật gì có giá trị của khách quan?
Khuôn mặt vẫn không một nét gì biến đổi, vị thực khách nọ hoặc vô tâm, hoặc hữu ý khi dửng dưng đáp lại câu hỏi của vị chưởng quầy :
- Ngươi là chưởng quầy? Tốt lắm! Ta không cần phải dài dòng. Đây! Ngươi xem đi! Liệu vật này có đủ để thanh toán bữa ăn của ta không?
Vừa nói, vị thực khách nọ vừa rút tay ra khỏi bọc áo và đặt lên mặt bàn một miếng ngọc to bằng một nửa lòng bàn tay.
Do miếng ngọc phẳng và dẹp nên nó nằm sát với mặt bàn làm cho hình thù của miếng ngọc ra sao thì chỉ có vị chưởng quầy và vị thực khách nọ biết mà thôi. Còn kỳ dư mọi người quanh đó và cả tên tiểu nhị nữa đều không hiểu đó là vật gì.
Mọi người theo dõi diễn biến đến đó đều phải nghĩ rằng vị thực khách nọ đúng là không mang theo bạc vụn bên người và đúng là vị thực khách nọ đang định dùng một vật khác có giá trị để thanh toán cho phạn điếm. Vậy vị thực khách nọ không phải là một kẻ vô lại muốn giở trò với phạn điếm.
Thế nhưng, mọi ý nghĩ của mọi người đều phải đổi thay xoành xoạch khi nghe vị chưởng quầy chợt hét lên :
- Cuồng đồ! Ngươi định hí lộng lão gia sao?
Tiếng hét của vị chưởng quầy làm cho mọi người kinh ngạc bao nhiêu, thì cũng làm cho vị thực khách nọ kinh ngạc đến bấy nhiêu.
Vị thực khách nọ cau tít đôi mày lại :
- Chưởng quầy! Sao ngươi lại mắng ta? Thế... miếng ngọc này không phải là vật có giá trị sao?
Vừa nói vị thực khách nọ vừa nâng cao miếng ngọc bài lên như muốn phân minh và làm cho tất cả mọi người bên trong phạn điếm đều nhìn thấy rõ ràng bốn chữ U Minh thượng lệnh.
Thoạt nhìn thấy bốn chữ đó thì đến lượt mọi người cùng cau tít đôi mày lại, lộ vẻ khó hiểu.
Riêng vị chưởng quầy thì lại lúng túng :
- Đại gia... đại gia không phải... không phải là nói đùa chứ?
- Sao ta lại phải nói đùa? Này! Đúng là ta đã ăn uống xong và đúng là ta muốn dùng vật này để thanh toán tiền cho bữa ăn. Theo ngươi, liệu vật này có đủ để thanh toán không? Nếu đủ thì tốt quá, còn nếu dư thì ngươi cứ liệu đó mà đưa lại cho ta một số bạc nữa càng tốt hơn.
- Vậy này... vật này...
- Sao? Hay vật này không có giá trị bằng một bữa ăn? Chẳng hóa ra đây là vật vô dụng sao?
- Thừa chứ! Thừa chứ! Vật này đúng là có giá trị liên thành, nhưng...
- Còn nhưng gì nữa?
- Có một điều này tiểu nhân không thể không hỏi.
- Ngươi còn muốn hỏi gì nữa đây? Nếu thừa thì tốt quá rồi còn gì?
- Bẩm... Bẩm... Chẳng hay vật này từ đâu mà đại gia có?
Đến bây giờ, vị thực khách nọ mới lộ vẻ kinh nghi :
- Sao ngươi lại quan tâm đến điều này? Ngươi biết vật này là vật gì rồi sao?
- Bẩm... Bẩm...
- Ngươi có biết vật này? Nếu thế, ngươi có phải là giáo đồ U Minh giáo không?
- Vậy không lẽ tôn giá không...
- Ha ha ha... Ngươi hỏi hay lắm! Và cũng khéo lắm, khéo lắm!
Hít một hơi dài, vị chưởng quầy cất giọng đã khàn khàn hỏi :
- Hay là hay ở chỗ nào? Và khéo là khéo làm sao?
- Chưởng quầy! Ngươi làm sao vậy? Ngươi hãy nói đi đã! Có phải ngươi vốn là giáo đồ U Minh giáo không?
Không đáp vội, vị chưởng quầy quay đầu nhìn ngược lại phía sau lưng. Hết quay bên tả lại quay sang bên hữu. Đến khi y nhận được những ánh mắt khuyến khích của số thực khách đang len lén sờ vào binh khí thì y chừng như mạnh dạn hẳn lên. Y nói :
- Đại gia nói không sai. Tiểu nhân đúng là giáo đồ U Minh giáo. Còn đại gia, đại gia với bản giáo có liên can gì không?
Thần sắc của số thực khách còn lại trong phạn điếm chợt biến đổi, trái với thần sắc vẫn điềm nhiên của vị thực khách nọ. Vị thực khách nọ vừa cất miếng ngọc bài trở vào bọc áo vừa mỉm cười bí ẩn đáp :
- Có! Giữa ta và U Minh giáo vốn có mối liên quan mật thiết lắm.
- Chẳng hay đại gia đây có phải là...
- Ha ha ha... Ngươi đừng tưởng lầm nha! Mối liên can mà ta vừa nói chắc chắn ngươi không hài lòng đâu.
- Nghĩa là...
- Nghĩa là ta đang muốn tìm U Minh giáo đây!
- Tìm để làm gì?
- Giết!
- Giết? Sao lại giết? Còn ngọc bài kia...
- Ha ha ha... Mảnh ngọc bài này có thể là thượng lệnh của bọn giáo đồ U Minh giáo ngươi. Nhưng đối với ta nó chỉ là một phế vật không hơn không kém.
Tên chưởng quần nghe nói thế bèn khoa chân bước dịch lên phía trước, trở lại nguyên vị lúc đầu của y. Y gằn giọng :
- Đại gia hãy khẳng định lại một lần nữa xem nào!
Bầu không khí trong phạn điếm ngay sau câu nói của vị chưởng quầy liền trở nên khẩn trương. Hay nói cho đúng hơn là sát khí đã bắt đầu ẩn hiện ở quanh đây rồi. Nhất là khi số thực khách lúc nãy đã len lén sờ vào binh khí bây giờ đang từ từ đứng hẳn lên.
Còn số thực khách còn lại thì lại đang bắt đầu đưa tay chạm vào binh khí của mỗi người. Tất cả có vẻ như chỉ chờ một lời khẳng định nữa của vị thực khách nọ mà thôi, là sự tình đang căng thẳng sẽ vỡ vụn ra ngay tức khắc.
Mọi diễn biến này vị thực khách nọ như giờ đã nhận ra. Đưa mắt nhìn quanh một lượt, vị thực khách nọ mới chậm rãi nói từng tiếng một rất rõ ràng :
- Xem như ngươi cũng đông đồng bọn lắm. Ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ đầu của bọn ngươi đó!
- Thất phu muốn chết! Đỡ!
Vừa quát lên, tên chưởng quầy vừa vươn trọn song thủ ra. Y vừa chộp vừa vỗ vào “Bách Hội” huyệt của vị thực khách nọ đang chễm chệ ngồi ngay trong tầm tay của y.
Vù... Vù...
Không màng đến độc chiêu hiểm tuyệt của tên chưởng quầy, vị thực khách nọ vụt mạnh hữu thủ ra, nhả ngay một luồng đạo lực vào vùng tâm thất của tên chưởng quầy.
Đồng thời, vị thực khách nọ còn gầm lên một tiếng gọn lỏn :
- Lui!
Ầm!
Hự!
Phịch!
Sau lượt xuất thủ nhanh như chớp đó, vị thực khách nọ mắt không hé chớp khi dõi theo thân hình tên chưởng quầy nọ đang bay bổng lên không trung và lao ngược lại phía sau với tốc độ kinh hồn.
Tên chưởng quầy lập tức hồn du địa phủ khi song thủ của y vẫn chưa chạm được đến người của vị thực khách nọ, dù chỉ là chạm vào cheo áo.
Liền ngay lúc đó...
Vút! Vút! Vút!
Có đến mười bóng nhân ảnh từ mọi chỗ xung quanh lao ngay đến chỗ vị thực khách nọ.
Với khí giới sáng lòa trong tay, một tên ra vẻ đầu lãnh chợt gầm lên, bảo vị thực khách nọ, lúc này đã bị bọn chúng mười người vây kín :
- Tặc nhân vô sỉ! Rút kiếm ra nào!
Nhìn qua kẽ hở giữa mười tên này, vị thực khách nọ nhận ra có một người đang ôm gọn thân hình bất động của tên chưởng quầy trong tay, mắt lộ vẻ bi phẫn. Còn những vị thực khách kia thì tuy tay họ đang chạm vào binh khí, nhưng họ đang tỏ ra lưỡng lự phân vân, nửa muốn ra tay còn nửa thì không.
Còn chưa biết ý định của số người đó, nên vị thực khách nọ tuy đáp lời tên vừa nói, nhưng ánh mắt vẫn cứ tiếp tục dò xét bọn họ :
- Động thủ đi! Bọn ngươi chưa đáng để ta phải dùng đến kiếm đâu.
- Báo danh đi!
- Rườm lời! Bọn ngươi không đáng đâu!
- Quả là ngông cuồng! Giết!
Tiếng “giết” còn chưa dứt thì hầu như đồng một lúc cả mười tên đều loang loáng vũ khí đổ ập xuống trung tâm điểm là vị thực khách nọ. Với thiên la địa võng này xem ra vị thực khách nọ dù ba đầu sáu tay cũng không sao thoát được.
Thế nhưng, với một thân thủ bất phàm, vị thực khách nọ không hiểu đã bằng cách nào mà bây giờ đang hiên ngang đứng ở bên ngoài và thản nhiên nhìn chiếc bàn đang thế mạng cho bản thân, bị lợi khí của bọn kia xẻ thành trăm mảnh.
Vù... Vù...
Soạt! Soạt! Soạt!
Là cao nhân hay không thì chỉ cần một thức hay nửa chiêu là đã rõ. Bọn kia mười người bất giác tái mặt lại, nhất là khi bọn chúng thấy vị thực khách nọ ngay sau đó đã không ra chiêu tập kích bọn chúng.
Tên đầu lãnh động tâm lên tiếng hỏi :
- Tôn giá là ai? Có đúng tôn giá đang cố tình gây hấn với bổn giáo không?
Không đáp lại, đôi mắt của vị thực khách lộ hẳn hung quang khi trầm giọng hỏi lại bọn chúng :
- Bọn ngươi đúng là giáo đồ U Minh giáo?
Nhận được cái gật đầu không được dứt khoát lắm của bọn chúng, vị thực khách nọ bỗng đưa mắt nhìn quanh và hỏi lớn tiếng :
- Chư vị còn lại, có ai là giáo đồ U Minh giáo nữa không?
Đáp lại câu hỏi này của vị thực khách, số người còn lại kẻ thì hầm hầm sắc mặt, kẻ thỉ khinh khinh bĩu môi, chứng tỏ bọn họ không những không liên can mà lại còn căm ghét bọn U Minh giáo nữa!
Thấy thế, vị thực khách nọ chực quát lên :
- Được lắm! Đã là U Minh giáo thì phải chết! Nạp mạng đi thôi!
Vù... Vù...
Không khí của phạn điếm đang lúc đúng ngọ đã hầm hập nóng, thế mà lúc này chợt nóng thêm lên khi chưởng kình từ tâm chưởng của vị thực khách nọ vụt lao ra.
Bọn kia mười tên vốn đang túm tụm lại với nhau sau khi dùng loạn đao phân thây chiếc bàn vô tội, bấy giờ chợt nhận ra chưởng kình kỳ dị của đối phương đang xô vào bọn chúng mang theo sức nóng kinh hồn, bọn chúng đồng thanh quát lên một tiếng lớn.
Đồng thời, mỗi tên một chưởng hợp lại với nhau nhằm đón đỡ chưởng kình của vị thực khách nọ.
Vù! Vù...
Ầm! Ầm! Ầm...
Sau hàng loạt tiếng chấn kình vừa vang lên thì bọn giáo đồ U Minh giáo tên nào cũng như tên nào, đều mang một hình dung tiều tụy. Còn chưa lấy lại được thần hồn thì bọn chúng còn hoảng kinh hơn khi nghe tiếng quát kế tiếp của vị thực khách nọ kêu lên :
- Còn chưa chịu nạp mạng sao? Đỡ!
Ào! Ào...
Chưởng kình lần này của vị thực khách lại mang theo một luồng lãnh khí, xem ra còn thập phần quái dị hơn chưởng kình lúc nãy nữa, khiến cho bọn giáo đồ U Minh giáo không khỏi hoang mang sợ sệt.
Bọn chúng không còn cách nào khác hơn là phải hợp lực lại với nhau một lần nữa, chống đỡ một cách vô vọng luồng lực đạo bài sơn đảo hải của đối phương.
Vù! Vù...
Ầm! Ầm...
- Đi!
Ào! Ào...
Thân hình của bọn giáo đồ U Minh giáo hầu hết đều loạng choạng ngã nghiêng như thuyền con gặp sóng dữ, thế mà một lần nữa chưởng kình của vị thực khách nọ lại sầm sập lao đến. Và đây lại là chưởng kình mang theo hơi nóng như chưởng kình lúc đầu.
- Đừng giết hết bọn chúng!
Ầm! Ầm! Ầm...
Có tiếng người quát lên ngăn lại, nhưng đã trễ. Vì sau loạt chưởng kình lần thứ ba này, bọn giáo đồ U Minh giáo đều hóa thành thiên cổ.
Động dung, vị thực khách nọ đưa mắt nhìn một lão niên đang ngồi chung một bàn với một trang nam nhân tuấn tú. Chính vị lão niên này vừa lên tiếng ngăn lại. Vị thực khách nọ kinh nghi lên tiếng hỏi :
- Lão... ừ! Các hạ có ý gì khi ngăn không cho tại hạ giết bọn chúng?
Nhếch môi cười lạt, vị lão niên chợt quát lên :
- Đứng lại đã nào! Ngươi không đi được đâu!
Vừa quát, vị lão niên vừa vươn hữu thủ ra chộp vào quãng không một cái.
Nhìn theo hướng xuất kình của vị lão niên, vị thực khách nọ mới biết động tác này và cả câu quát kia của vị lão niên là nhắm vào tên giáo đồ U Minh giáo duy nhất còn lại, và chính là tên khi nãy đã ôm giữ thân hình của tên chưởng quầy.
Công phu của vị thực khách nọ những tưởng đâu là cái thế vô song khi nhẹ nhàng diệt một lúc đến hơn mười tên giáo đồ U Minh giáo, kể cả tên chưởng quầy. Nào ngờ cái chộp của vị lão niên xem ra còn thần thông quãng đại hơn nhiều. Vì với cái chộp đó, tên giáo đồ U Minh giáo đang len lén thoát đi bỗng dưng không sao động thân được nữa. Y dù có vùng vẫy cách nào cũng vậy, vẫn từ từ lui lại theo cái thu tay về của vị lão niên.
- Lăng không nhiếp vật! Kỳ Thần Tống lão gia, Tống lão tiền bối!
Một âm thanh thảng thốt của một vị thực khách khe khẽ vang lên khi mục kích thần công này của vị lão niên. Và mọi người còn lại trong phạn điếm kể cả vị thực khách nọ và tên giáo đồ U Minh giáo đều phải cả kinh khi nghe lọt vào tai danh xưng này.
Lại một cái cười lạt nữa, vị lão niên sau khi đứng thẳng người và chộp vào huyệt đạo tên giáo đồ U Minh giáo nọ bèn âm thầm đáp lại :
- Không dám! Cao nhân kỳ sĩ ở đây còn nhiều, Tống mỗ do việc khẩn trương nên đành phải trỗ ít tài mọn.
Hàm ý trong câu nói của lão Kỳ Thần họ Tống dường như muốn nói đến vị thực khách vừa ra tay khi nãy, vì lão vừa lên tiếng vừa liếc nhìn vị thực khách nọ một cái.
Sau đó, Kỳ Thần mới xoay người tên giáo đồ U Minh giáo lại đối diện với lão, lão nghiêm giọng lẫn nghiêm cả nét mặt khi lên tiếng quát hỏi :
- Phân đà Cái bang ở Hán Dương có phải là do bọn U Minh giáo của ngươi hủy diệt không?
Co rún thân hình lại không hiểu vì sợ oai danh Tống Kỳ Thần hay do câu hỏi trên, tên giáo đồ U Minh giáo lắp bắp :
- Tống... Tống lão đại gia... tha cho! Tiểu nhân... tiểu nhân không biết...
- Láo! Thế còn lời nhắn bảo Túy thần cái, lão phải đến Dược Vương miếu đó không phải là hành vi của bọn U Minh giáo các ngươi sao?
- Tiểu nhân không biết, tiểu nhân không biết!
Nghe lão Kỳ Thần họ Tống hỏi đến điều này, ngoại trừ vị thực khách nọ tỏ vẻ ngạc nhiên còn tất cả mọi người còn lại trong phạn điếm đều có sắc mặt giận dữ.
Do ngạc nhiên nên vị thực khách nọ chỉ biết đứng yên chờ xem mọi diễn biến, nhưng trong bọn người còn lại có một nhân vật không chịu được nữa bèn la lên :
- Đã có Tống lão gia chủ trì việc này, xin Tống lão gia vì công đạo võ lâm mà làm cho minh bạch hơn.
Gật đầu, Kỳ Thần lão họ Tống hướng về nhân vật vừa nói đáp :
- Nếu lão hủ nhìn không sai thì tiểu bằng hữu đây là người phái Hoa Sơn phải không?
Mắt lóe hung quang, nhân vật nọ cứ như muốn gào lên :
- Chính phải. Gia sư là...
- Việc của Chưởng môn lệnh sư, lão hủ đã nghe qua. Xem ra cung cách hành sự cũng không khác mấy so với việc thất tung của lão Túy Cái. Tiểu bằng hữu cứ yên tâm chờ lão hủ tra hỏi tên này rồi sẽ rõ.
Đáp lời nhân vật phái Hoa Sơn nọ xong, lão Kỳ Thần họ Tống lại quay sang tên giáo đồ U Minh giáo và hỏi hắn :
- Ngươi đã nghe rồi đó. Liệu ngươi có đủ sức chống trả với bao nhiêu người đang muốn giết ngươi không? Nói mau! Có đúng bọn ngươi đã hủy diệt Phân đà Cái bang và dùng âm mưu ám hại Túy Cái không?
Vừa nghe xong rành rọt câu này của lão Kỳ Thần họ Tống, vị thực khách nọ không chờ cho tên giáo đồ U Minh giáo đáp lời đã đột nhiên hỏi xen vào :
- Khoan đã Tống... lão gia! Túy Cái đã bị thất tung hay ám hại? Chuyện đã xảy ra khi nào? Có phải là hành vi của U Minh giáo hay không?
Thần sắc của lão Kỳ Thần chợt biến đổi :
- Các hạ hỏi như thế nghĩa là sao? Việc các hạ vừa động thủ giết hại bọn chúng không phải vì sự xáo động trên giang hồ sao?
Lắc đầu cười bẽn lẽn, vị thực khách nọ đáp :
- Tống lão gia thứ cho! Tại hạ là người vừa mới xuất sơn nên hoàn toàn mù tịt chuyện giang hồ.
- Vậy các hạ giải thích thế nào về việc động thủ lúc mới rồi?
- Báo cừu rửa hận! Tại hạ đã nói rồi còn gì?
- Là gia thù hay sư thù?
- Gia thù! Có gì không đúng sao?
Khuôn mặt của Kỳ Thần liền giãn ra :
- Các hạ đừng phiền trách lão hủ. Như vậy có nghĩa là những chuyện làm náo động giang hồ trong thời gian gần đây, các hạ không hay biết gì hết, phải không?
Vị thực khách nọ khi thấy lão Kỳ Thần họ Tống cũng đã thôi không cật vấn tiếp nữa cũng dịu giọng lại :
- Chính là như thế! Là những chuyện gì thế Tống lão gia?
Thở dài, lão Kỳ Thần họ Tống bấy giờ mới nói :
- Vậy thì chẳng trách các hạ được.
- Sao lại trách tại hạ chứ?
Tống lão Kỳ Thần cười gượng gạo :
- Chẳng có gì đáng để nói đâu. Có chăng chỉ là bọn lão hủ đã nghĩ lầm về các hạ, cứ cho các hạ lúc như là kẻ vô tâm, còn có lúc cứ như người hữu ý để kiếm chuyện với bọn U Minh giáo, thế thôi!
- Tống lão gia nói như thế dường như có ý ám chỉ rằng tại hạ vốn đã biết từ trước là bọn U Minh giáo đang ở đây sao?
Tống lão Kỳ Thần có vẻ ngập ngừng một lúc trước khi gật đầu đáp lại. Vì sự thật là lão Kỳ Thần họ Tống không biết phải giải thích như thế nào cho vị thực khách kia hiểu rõ lời nói của lão. Không lẽ lại bảo do hành vi ăn uống của đối phương đã làm cho bọn họ sinh hiểu lầm và lấy làm khó chịu hay sao? Vì thế, để xóa đi mọi ngờ vực, lão Kỳ Thần họ Tống bèn giải thích theo câu hỏi lúc nãy của vị thực khách :
- Lần lượt khoảng độ trăm ngày gần đây, hết Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn của vị tiểu bằng hữu kia, đến Chưởng môn Côn Luân phái, rồi đến bằng hữu của lão hủ đã thất tung. Mà cung cách thất tung của bọn họ đề có vẻ giống nhau. Bọn họ đều nhận được tin nhắn không rõ của ai và một đi không trở lại.
- Nếu đã như thế thì đâu có gì liên quan đến U Minh giáo?
- Đúng ra thì không có điểm gì minh chứng đây là hành vi của U Minh giáo.
Nhưng do chuyện xảy ra cho Cái bang và Túy Cái khiến lão hủ không thể không nghi ngờ.
- Có phải Tống lão gia muốn nói đến việc hủy diệt một Phân đà Cái bang tại Hán Dương thành này không?
- Đúng vậy! Không lẽ các hạ đã biết việc này rồi sao?
Vị thực khách nọ lắc đầu quầy quậy :
- Nào có! Là tại hạ vừa nghe Tống lão gia tra vấn tên kia, nên mới biết đến việc này.
Trầm ngâm một lúc như không biết có nên tin lời phân minh của vị thực khách hay không. Sau đó, lão Kỳ Thần họ Tống mới nói tiếp :
- Nguyên nhân khiến lão hủ phải nghi ngờ bọn U Minh giáo chính là ở điểm này.
Các hạ do mới xuất sơn nên không am tường về Cái bang, mới không nhận ra điểm lạ đó.
- Đúng là như thế! Là điểm lạ nào mong Tống lão gia chỉ giáo cho!
Vừa nói, vị thực khách nọ vừa vòng tay thi lễ rất kính cẩn khiến cho lão Kỳ Thần họ Tống phải nhăn mặt thoái thoát :
- Cái hạ giữ lễ thái quá, lão hủ đương không nổi đâu. Vì so ra niên kỷ của lão hủ không hơn các hạ là bao kia mà!
Giật mình đánh thót một cái, vị thực khách nọ lúng túng đáp lại :
- Ờ... ờ... Nhưng đâu có gì là thái quá khi tại hạ đang phải rửa tai cung thỉnh lời chỉ giáo của Tống... Tống lão huynh.
Lắc đầu như không muốn nói chuyện đó nữa, lão Kỳ Thần họ Tống tiếp tục giải thích :
- Nguyên đã nhiều năm rồi, giữa Cái bang và tất cả mọi người trên võ lâm đâu có gì hiềm khích đến độ phải xảy ra trường huyết chiến? Vậy mà chỉ một đêm, toàn bộ bang đồ Cái bang ở Hán Dương Phân đà đều bị diệt sạch. Không những thế, thù nhân còn lưu lại huyết tự tại Phân đà nhắn lời bảo Túy Cái phải đến Dược Vương miếu.
- Lúc đó Túy Cái đang ở đâu?
- Lão hủ và mọi người đều không rõ điểm này.
- Vậy tại sao Tống lão huynh lại biết chắc Túy Cái đã thất tung?
- Cứ theo lời dân bản địa nói lại thì bọn họ đã phát hiện dòng huyết tự kia đã có cách đây mười ngày. Và sau đó, tin này được lan truyền khắp giang hồ. Bọn lão hủ còn biết được để mà đến đây thì không lẽ lão Túy Cái lại không hay biết?
- Nhưng bao nhiêu đó đâu đã đủ để nói rằng lão Túy Cái đã thất tung?
Phàm việc gì không biết thì chẳng thà cứ lẳng lặng nghe người khác giải thích thì hay hơn. Đàng này vị thực khách nọ lại cứ xen lời và cật vấn mãi khiến cho lão Kỳ Thần họ Tống phải lúng túng giống như người đang nói một điều gì không đúng vậy.
Thấy thế, trang nam nhân tuấn tú vốn vẫn luôn ngồi cạnh lão Kỳ Thần họ Tống bèn lên tiếng trách :
- Sao tiền bối không để cho gia sư nói xong đã rồi hãy hỏi? Tiền bối đâu biết rằng chính gia sư và vãn bối đã đến được Dược Vương miếu và đã nhìn thấy tại đó...
- Thấy điều gì chứ?
Sắc mặt lộ vẻ khó chịu, trang nam nhân tuấn tú chừng như phải cố gắng lắm mới nói tiếp được :
- Dược Vương miếu cứ như là vừa trải qua cơn phong ba. Tất cả đều đổ nát hoang tàn.
- Còn Túy Cái? Có dấu hiệu gì chứng tỏ sự đổ nát đó có liên can đến Túy Cái không?
Vẫn giọng điệu cũ là cứ cắt ngang lời người khác, thái độ của vị thực khách đã khiến cho lão Kỳ Thần họ Tống không chịu đựng được nữa, lão hậm hực hỏi :
- Các hạ còn đòi hỏi phải có dấu hiệu gì nữa chứ? Phân đà Cái bang bị hủy diệt, có lời nhắn Túy Cái đến Dược Vương miếu, rồi Dược Vương miếu bị phá đổ. Bấy nhiêu đó chưa đủ để kết luận sao?
Vị thực khách nọ dường như không quan tâm đến sự bực bội của sư đồ lão Kỳ Thần họ Tống. Vị thực khách chỉ bâng quơ hỏi :
- Kết luận điều gì chứ? Là do bọn U Minh giáo gây ra à? Tại hạ... thật tình tại hạ không biết từ điểm nào khiến Tống lão huynh phải nghĩ như thế cả.
- Hừ! Đấy chỉ tại các hạ do không biết nên mới nói như thế thôi. Chứ ở trên giang hồ mấy ai lại không rõ chuyện hiềm khích giữa Túy Cái và Giáo chủ U Minh giáo tại Hắc Tử lâm cách đây nửa năm? Nếu không phải thế thì tại sao lời nhắn ở Phân đà Cái bang lại không nhắm vào Bang chủ Cái bang mà lại nhắm ngay vào Túy Cái?
Như đã vỡ lẽ ra, vị thực khách nọ bèn quay sang nhìn tên giáo đồ U Minh giáo một lượt, đoạn bảo :
- Vậy thì đây chính là hành vi của bọn U Minh giáo rồi. Nếu Tống lão huynh không tiện tra vấn tên này thì hãy giao lại cho tại hạ vậy!
Suốt từ nãy đến giờ, dõi theo những lời đối thoại giữa vị thực khách sát tinh nọ và lão Kỳ Thần họ Tống, tên giáo đồ U Minh giáo cứ bồi hồi lo sợ cho sinh mạng hắn. Và bây giờ, khi nghe vị thực khách nọ bảo như thế thì hắn phải vội vàng kêu lên :
- Chư vị lão gia hãy buông tha cho tiểu nhân. Tiểu nhân không biết gì về việc đó cả. Tiểu nhân không biết mà!
Vị thực khách cười lạnh :
- Nếu ngươi bảo ngươi không biết thì ta sẽ giết ngươi như bọn kia vậy. Còn nếu ngươi biết, thì may ra ta sẽ buông tha cho ngươi. Ngươi chọn đường nào?
Tên giáo đồ U Minh giáo thật sự nao núng khi nghe vị thực khách nói như thế.
Nói đến oai danh của Kỳ Thần thì hắn chỉ sợ có một, nhưng lời hăm dọa của vị thực khách là người vừa xuống tay giết sạch đồng bọn của hắn còn làm cho hắn phải khiếp sợ đến mười phần. Do đó, hắn len lén nhìn sang lão Kỳ Thần một cái đoạn ấm ớ nói :
- Biết... biết! Tiểu nhân có biết...
Không vì kém thế so với vị thực khách nọ mà lão Kỳ Thần phải giận dữ, lão chỉ đanh giọng lại bảo :
- Biết như thế nào thì ngươi cứ nói. Lão sẽ y lời mà buông tha cho ngươi. Nói đi!
- Chuyện ở Cái bang thì...
Vút!
Hự!
Thần sắc biến đổi hẳn, lão Kỳ Thần vội vàng vứt bỏ tên giáo đồ nọ bây giờ đã chết sang một bên. Lão quát lên :
- Ai đã dám giở trò trước mặt Kỳ Thần ta?
Toàn trường liền im bặt, không ai hiểu là nguyên nhân gì khiến cho tên giáo đồ nọ lại đột tử là vậy.
Cũng giống như lão Kỳ Thần họ Tống, vị thực khách nọ cũng long mắt lên sòng sọc và nhìn quanh để dò xét.
Trong khi đó thì trang nam nhân tuấn tú là môn đồ của lão Kỳ Thần đang cúi người xuống khám xét thi thể tên nọ. Và khi đã phát hiện ra một mũi ngân châm đang còn cắm ở huyệt “Đại Truy” của tên giáo đồ U Minh giáo thì trang nam nhân nọ buột miệng kêu lên :
- Tuyệt Mệnh châm!
Cùng lúc với tiếng kêu của trang nam nhân thì lão Kỳ Thần và vị thực khách nọ đã như đồng một lượt lao ra bên ngoài phạn điếm. Cả hai như cùng gầm lên :
- Chạy đi đâu?
- Bọn U Minh giáo kia, đứng lại nào!
Vút! Vút!
Theo chân cả hai, mọi người bên trong phạn điếm cũng lần lượt lao ra.
Vút! Vút!
Tại một phạn điếm khá lớn ở Hán Dương thành, vào lúc đúng ngọ thì không thể nói là vắng khách được. Thế nhưng hầu như các thực khách đến đây đều mang một vẻ mặt u buồn trầm mặc, khiến cho không khí đáng lẽ phải huyên náo ồn ào thì lại lặng lẽ một cách khác lạ.
Và vì sự lặng lẽ đó nên mọi thực khách khác đều có vẻ khó chịu khi nhìn thấy và nhận ra có một vị thực khách đang có những hành vi khác với mọi người.
Vị thực khách này ngồi một mình một bàn. Đó là cái khác thứ nhất. Cái khác thứ hai là vị thực khách này có một gương mặt so với dáng vẻ bên ngoài dường như không tương xứng, nên rất khó đoán được tuổi tác. Hay nói đúng hơn, vị thực khách này từ cách ăn cách uống cho đến cử chỉ mạnh bạo đều không xứng hợp với gương mặt của một người đứng tuổi. Ắn to, uống lớn, cử chỉ nghêng ngang, tất cả những điều này chỉ hợp với kẻ còn trẻ người non dạ, huyết khí còn đang phương cương mà thôi.
Nhưng trời sinh mỗi người một tính cách, không ai giống ai nên các vị thực khách khác cũng không lấy đó làm khó hiểu. Huống chi, nhân vật khác lạ đó với thanh trường kiếm mang trên vai chứng tỏ là một nhân vật giang hồ thì còn ai muốn trêu vào làm gì để sanh chuyện.
Nhưng điều khác lạ thứ ba mới chính là điều mà khiến cho mọi thực khách khác phải khó chịu với vị thực khách này.
Không như mọi người đang chất chứa tâm trạng buồn nản, vị thực khách nọ hoặc là do đói khát đã lâu, hoặc do vô ưu vô lo nên vẫn cứ thản nhiên ăn, thản nhiên uống.
Mỗi một lần thưởng thức xong một món ăn khoái khẩu, vị thực khách nọ bèn hớp một hớp rượu to, đoạn khà lớn lên một tiếng khoái trá.
Giữa bầu không khí lặng lễ một cách nặng nề, tiếng ăn tiếng uống của vị thực khách này cứ vang lên rõ mồn một, hỏi sao mọi người lại không khó chịu cho được!
Đã thế, chốc chốc vị thực khách lại to tiếng gọi bọn tiểu nhị mang thêm thức ăn.
Chính điều đó làm cho mọi người khó chịu hơn.
Và chỉ do mãi ăn mãi uống nên vị thực khách nọ hoàn toàn không biết rằng hành vi khiếm nhã của mình đang là nguyên nhân khiến cho mọi người phải khó chịu.
Sự khó chịu của mọi người cơ hồ đã lên đến tột đỉnh khi vị thực khách nọ xoa tay vào bụng, miệng thì khe khẽ kêu lên :
- Chà! Sống như vậy mới đáng sống chứ!
Nói xong, vị thực khách nọ bèn đưa tay ngoắc một tên tiểu nhị lại và bảo y tính tiền.
Đến khi vị thực khách nọ nghe tên tiểu nhị nói ra số bạc cần phải trả là khá lớn thì vị thực khách nọ còn làm mọi người khó chịu hơn khi đưa tay vào bọc áo sục sạo một lúc lâu nhưng vẫn không chịu rút tay ra.
Cử chỉ đó mang một ý nghĩa duy nhất là vị thực khách nọ xem ra không đủ số bạc để thanh toán bữa ăn.
Thế là mọi người không ai bảo ai đều chờ xem thái độ kế tiếp của vị thực khách nọ.
Phàm đã là người giang hồ hảo hán thì chuyện ăn quịt là chuyện không một ai chấp nhận. Trừ phi là bọn đạo tặc, tiểu nhân mới có hành động này. Và nếu đã là kẻ tiểu nhân, phường đạo tặc thì mọi người hiện diện không ai lại không muốn dạy cho kẻ đó một bài học cả. Vả lại sự khó chịu của mọi người đã lên đến đỉnh điểm rồi, chỉ cần một nguyên cớ nhỏ thôi là vị thực khách nó khó mong thoát được cơn phẫn nộ của những vị thực khách khác.
Thấy chờ đã lâu mà vị thực khách nọ vẫn không chịu lấy tay ra khỏi bọc áo. Tên tiểu nhị dù đang bực bội nhưng vẫn một mực nhũn nhặn nói :
- Hay khách quan quên mang theo tiền?
Bất kỳ một tên vô lại nào cũng vậy, một khi đang lâm vào tình trạng này thì chỉ cần một câu nói như thế của tên tiểu nhị cũng phải ra bộ giận dữ vì bị nhục mạ, đoạn kiếm cớ quịt luôn số tiền đáng lý phải trả.
Nhưng, hoặc vị thực khách nọ không có thói ngang tàng đó, hoặc giả vị thực khách nọ biết là mọi người quanh đó đang sẵn sàng ra tay nếu có thái độ ngang tàng.
Vì thế, vị thực khách nọ cũng nhăn nhó nhưng từ cửa miệng thì lại bật ra một câu nói không ai ngờ được :
- Ừ! Đúng là ta quên mang tiền theo, nhưng ta có một vật khác rất có giá trị.
Ngươi hãy vào trong kêu lão chưởng quầy ra đây để lão tự thân thẩm định lại món vật của ta.
Tên tiểu nhị tưởng vị thực khách nọ đang giở trò, chờ cho y quay mặt đi sẽ đánh bài chuồn, nên y vẫn tiếp tục nhẫn nại bảo vị thực khách :
- Nếu khách quan có một món vật vô giá vậy tại sao khách quan không đưa cho tiểu nhân để tiểu nhân cầm vào trong cho chưởng quầy?
Vị thực khách khoát tay :
- Ngươi yên tâm! Ta bảo có là có. Còn như đưa cho ngươi thì ngươi không kham nổi đâu. Đi đi, vào kêu chưởng quầy đi!
Lời nói dứt khoát và cử chỉ khoáng đạt này thường không có ở bọn vô lại. Nhưng biết đâu đây là mánh khóe mới của bọn chúng thì sao? Do đó, tên tiểu nhị lộ vẻ băn khoăn khó xử. Y đưa mắt nhìn quanh một vòng định kêu tên tiểu nhị khác vào trong kêu vị chưởng quầy thay cho y, để y tiếp tục canh chừng vị thực khách quái lạ này thì y lại bắt gặp những cái nhìn khuyến khích đầy ẩn ý của tất cả các vị thực khách khác.
Hiểu được ý tứ đó của mọi người, tên tiểu nhị bèn nói với vị thực khách nọ :
- Được! Khách quan hãy đợi tiểu nhân một lúc!
Nói xong y quày quả đi nhanh vào bên trong. Còn vị thực khách nọ thì cứ nhâng nhâng nét mặt ra vẻ vô sự và vẫn điềm nhiên chờ vị chưởng quầy đến.
Không cần phải nói, mọi vị thực khách khác bên trong phạn điếm càng tỏ vẻ khó chịu và sốt ruột hơn. Họ trông cho tình thế mau ngã ngũ một cách chóng vánh.
Và sự căng thẳng đã chừng như không chịu nổi khi vị chưởng quầy đang theo chân tên tiểu nhị bước ra bên ngoài.
Tuy nhiên, sự căng thẳng phút chốc đã đổi sang chiều hướng khác khi mọi người cùng nhận ra vị chưởng quầy này dường như cũng là một nhân vật võ lâm, chứ không phải thường nhân như những chưởng quầy khác.
Đến lúc đó, mọi người lại mơ hồ nhận định rằng, phạn điếm này không phải là một phạn điếm bình thường, có khi là một hắc điếm nữa không biết chừng. Và nếu đã thế thì hành vi của vị thực khách kia xem ra là có ý đồ hẳn hoi chứ không phải tình cờ mà có như vậy.
Mọi người bất giác thu liễm sắc mặt lại và nôn nóng chờ xem là việc gì sắp xảy đến.
- Khách quan cho gọi tiểu nhân đến là để xem vật gì có giá trị của khách quan?
Khuôn mặt vẫn không một nét gì biến đổi, vị thực khách nọ hoặc vô tâm, hoặc hữu ý khi dửng dưng đáp lại câu hỏi của vị chưởng quầy :
- Ngươi là chưởng quầy? Tốt lắm! Ta không cần phải dài dòng. Đây! Ngươi xem đi! Liệu vật này có đủ để thanh toán bữa ăn của ta không?
Vừa nói, vị thực khách nọ vừa rút tay ra khỏi bọc áo và đặt lên mặt bàn một miếng ngọc to bằng một nửa lòng bàn tay.
Do miếng ngọc phẳng và dẹp nên nó nằm sát với mặt bàn làm cho hình thù của miếng ngọc ra sao thì chỉ có vị chưởng quầy và vị thực khách nọ biết mà thôi. Còn kỳ dư mọi người quanh đó và cả tên tiểu nhị nữa đều không hiểu đó là vật gì.
Mọi người theo dõi diễn biến đến đó đều phải nghĩ rằng vị thực khách nọ đúng là không mang theo bạc vụn bên người và đúng là vị thực khách nọ đang định dùng một vật khác có giá trị để thanh toán cho phạn điếm. Vậy vị thực khách nọ không phải là một kẻ vô lại muốn giở trò với phạn điếm.
Thế nhưng, mọi ý nghĩ của mọi người đều phải đổi thay xoành xoạch khi nghe vị chưởng quầy chợt hét lên :
- Cuồng đồ! Ngươi định hí lộng lão gia sao?
Tiếng hét của vị chưởng quầy làm cho mọi người kinh ngạc bao nhiêu, thì cũng làm cho vị thực khách nọ kinh ngạc đến bấy nhiêu.
Vị thực khách nọ cau tít đôi mày lại :
- Chưởng quầy! Sao ngươi lại mắng ta? Thế... miếng ngọc này không phải là vật có giá trị sao?
Vừa nói vị thực khách nọ vừa nâng cao miếng ngọc bài lên như muốn phân minh và làm cho tất cả mọi người bên trong phạn điếm đều nhìn thấy rõ ràng bốn chữ U Minh thượng lệnh.
Thoạt nhìn thấy bốn chữ đó thì đến lượt mọi người cùng cau tít đôi mày lại, lộ vẻ khó hiểu.
Riêng vị chưởng quầy thì lại lúng túng :
- Đại gia... đại gia không phải... không phải là nói đùa chứ?
- Sao ta lại phải nói đùa? Này! Đúng là ta đã ăn uống xong và đúng là ta muốn dùng vật này để thanh toán tiền cho bữa ăn. Theo ngươi, liệu vật này có đủ để thanh toán không? Nếu đủ thì tốt quá, còn nếu dư thì ngươi cứ liệu đó mà đưa lại cho ta một số bạc nữa càng tốt hơn.
- Vậy này... vật này...
- Sao? Hay vật này không có giá trị bằng một bữa ăn? Chẳng hóa ra đây là vật vô dụng sao?
- Thừa chứ! Thừa chứ! Vật này đúng là có giá trị liên thành, nhưng...
- Còn nhưng gì nữa?
- Có một điều này tiểu nhân không thể không hỏi.
- Ngươi còn muốn hỏi gì nữa đây? Nếu thừa thì tốt quá rồi còn gì?
- Bẩm... Bẩm... Chẳng hay vật này từ đâu mà đại gia có?
Đến bây giờ, vị thực khách nọ mới lộ vẻ kinh nghi :
- Sao ngươi lại quan tâm đến điều này? Ngươi biết vật này là vật gì rồi sao?
- Bẩm... Bẩm...
- Ngươi có biết vật này? Nếu thế, ngươi có phải là giáo đồ U Minh giáo không?
- Vậy không lẽ tôn giá không...
- Ha ha ha... Ngươi hỏi hay lắm! Và cũng khéo lắm, khéo lắm!
Hít một hơi dài, vị chưởng quầy cất giọng đã khàn khàn hỏi :
- Hay là hay ở chỗ nào? Và khéo là khéo làm sao?
- Chưởng quầy! Ngươi làm sao vậy? Ngươi hãy nói đi đã! Có phải ngươi vốn là giáo đồ U Minh giáo không?
Không đáp vội, vị chưởng quầy quay đầu nhìn ngược lại phía sau lưng. Hết quay bên tả lại quay sang bên hữu. Đến khi y nhận được những ánh mắt khuyến khích của số thực khách đang len lén sờ vào binh khí thì y chừng như mạnh dạn hẳn lên. Y nói :
- Đại gia nói không sai. Tiểu nhân đúng là giáo đồ U Minh giáo. Còn đại gia, đại gia với bản giáo có liên can gì không?
Thần sắc của số thực khách còn lại trong phạn điếm chợt biến đổi, trái với thần sắc vẫn điềm nhiên của vị thực khách nọ. Vị thực khách nọ vừa cất miếng ngọc bài trở vào bọc áo vừa mỉm cười bí ẩn đáp :
- Có! Giữa ta và U Minh giáo vốn có mối liên quan mật thiết lắm.
- Chẳng hay đại gia đây có phải là...
- Ha ha ha... Ngươi đừng tưởng lầm nha! Mối liên can mà ta vừa nói chắc chắn ngươi không hài lòng đâu.
- Nghĩa là...
- Nghĩa là ta đang muốn tìm U Minh giáo đây!
- Tìm để làm gì?
- Giết!
- Giết? Sao lại giết? Còn ngọc bài kia...
- Ha ha ha... Mảnh ngọc bài này có thể là thượng lệnh của bọn giáo đồ U Minh giáo ngươi. Nhưng đối với ta nó chỉ là một phế vật không hơn không kém.
Tên chưởng quần nghe nói thế bèn khoa chân bước dịch lên phía trước, trở lại nguyên vị lúc đầu của y. Y gằn giọng :
- Đại gia hãy khẳng định lại một lần nữa xem nào!
Bầu không khí trong phạn điếm ngay sau câu nói của vị chưởng quầy liền trở nên khẩn trương. Hay nói cho đúng hơn là sát khí đã bắt đầu ẩn hiện ở quanh đây rồi. Nhất là khi số thực khách lúc nãy đã len lén sờ vào binh khí bây giờ đang từ từ đứng hẳn lên.
Còn số thực khách còn lại thì lại đang bắt đầu đưa tay chạm vào binh khí của mỗi người. Tất cả có vẻ như chỉ chờ một lời khẳng định nữa của vị thực khách nọ mà thôi, là sự tình đang căng thẳng sẽ vỡ vụn ra ngay tức khắc.
Mọi diễn biến này vị thực khách nọ như giờ đã nhận ra. Đưa mắt nhìn quanh một lượt, vị thực khách nọ mới chậm rãi nói từng tiếng một rất rõ ràng :
- Xem như ngươi cũng đông đồng bọn lắm. Ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ đầu của bọn ngươi đó!
- Thất phu muốn chết! Đỡ!
Vừa quát lên, tên chưởng quầy vừa vươn trọn song thủ ra. Y vừa chộp vừa vỗ vào “Bách Hội” huyệt của vị thực khách nọ đang chễm chệ ngồi ngay trong tầm tay của y.
Vù... Vù...
Không màng đến độc chiêu hiểm tuyệt của tên chưởng quầy, vị thực khách nọ vụt mạnh hữu thủ ra, nhả ngay một luồng đạo lực vào vùng tâm thất của tên chưởng quầy.
Đồng thời, vị thực khách nọ còn gầm lên một tiếng gọn lỏn :
- Lui!
Ầm!
Hự!
Phịch!
Sau lượt xuất thủ nhanh như chớp đó, vị thực khách nọ mắt không hé chớp khi dõi theo thân hình tên chưởng quầy nọ đang bay bổng lên không trung và lao ngược lại phía sau với tốc độ kinh hồn.
Tên chưởng quầy lập tức hồn du địa phủ khi song thủ của y vẫn chưa chạm được đến người của vị thực khách nọ, dù chỉ là chạm vào cheo áo.
Liền ngay lúc đó...
Vút! Vút! Vút!
Có đến mười bóng nhân ảnh từ mọi chỗ xung quanh lao ngay đến chỗ vị thực khách nọ.
Với khí giới sáng lòa trong tay, một tên ra vẻ đầu lãnh chợt gầm lên, bảo vị thực khách nọ, lúc này đã bị bọn chúng mười người vây kín :
- Tặc nhân vô sỉ! Rút kiếm ra nào!
Nhìn qua kẽ hở giữa mười tên này, vị thực khách nọ nhận ra có một người đang ôm gọn thân hình bất động của tên chưởng quầy trong tay, mắt lộ vẻ bi phẫn. Còn những vị thực khách kia thì tuy tay họ đang chạm vào binh khí, nhưng họ đang tỏ ra lưỡng lự phân vân, nửa muốn ra tay còn nửa thì không.
Còn chưa biết ý định của số người đó, nên vị thực khách nọ tuy đáp lời tên vừa nói, nhưng ánh mắt vẫn cứ tiếp tục dò xét bọn họ :
- Động thủ đi! Bọn ngươi chưa đáng để ta phải dùng đến kiếm đâu.
- Báo danh đi!
- Rườm lời! Bọn ngươi không đáng đâu!
- Quả là ngông cuồng! Giết!
Tiếng “giết” còn chưa dứt thì hầu như đồng một lúc cả mười tên đều loang loáng vũ khí đổ ập xuống trung tâm điểm là vị thực khách nọ. Với thiên la địa võng này xem ra vị thực khách nọ dù ba đầu sáu tay cũng không sao thoát được.
Thế nhưng, với một thân thủ bất phàm, vị thực khách nọ không hiểu đã bằng cách nào mà bây giờ đang hiên ngang đứng ở bên ngoài và thản nhiên nhìn chiếc bàn đang thế mạng cho bản thân, bị lợi khí của bọn kia xẻ thành trăm mảnh.
Vù... Vù...
Soạt! Soạt! Soạt!
Là cao nhân hay không thì chỉ cần một thức hay nửa chiêu là đã rõ. Bọn kia mười người bất giác tái mặt lại, nhất là khi bọn chúng thấy vị thực khách nọ ngay sau đó đã không ra chiêu tập kích bọn chúng.
Tên đầu lãnh động tâm lên tiếng hỏi :
- Tôn giá là ai? Có đúng tôn giá đang cố tình gây hấn với bổn giáo không?
Không đáp lại, đôi mắt của vị thực khách lộ hẳn hung quang khi trầm giọng hỏi lại bọn chúng :
- Bọn ngươi đúng là giáo đồ U Minh giáo?
Nhận được cái gật đầu không được dứt khoát lắm của bọn chúng, vị thực khách nọ bỗng đưa mắt nhìn quanh và hỏi lớn tiếng :
- Chư vị còn lại, có ai là giáo đồ U Minh giáo nữa không?
Đáp lại câu hỏi này của vị thực khách, số người còn lại kẻ thì hầm hầm sắc mặt, kẻ thỉ khinh khinh bĩu môi, chứng tỏ bọn họ không những không liên can mà lại còn căm ghét bọn U Minh giáo nữa!
Thấy thế, vị thực khách nọ chực quát lên :
- Được lắm! Đã là U Minh giáo thì phải chết! Nạp mạng đi thôi!
Vù... Vù...
Không khí của phạn điếm đang lúc đúng ngọ đã hầm hập nóng, thế mà lúc này chợt nóng thêm lên khi chưởng kình từ tâm chưởng của vị thực khách nọ vụt lao ra.
Bọn kia mười tên vốn đang túm tụm lại với nhau sau khi dùng loạn đao phân thây chiếc bàn vô tội, bấy giờ chợt nhận ra chưởng kình kỳ dị của đối phương đang xô vào bọn chúng mang theo sức nóng kinh hồn, bọn chúng đồng thanh quát lên một tiếng lớn.
Đồng thời, mỗi tên một chưởng hợp lại với nhau nhằm đón đỡ chưởng kình của vị thực khách nọ.
Vù! Vù...
Ầm! Ầm! Ầm...
Sau hàng loạt tiếng chấn kình vừa vang lên thì bọn giáo đồ U Minh giáo tên nào cũng như tên nào, đều mang một hình dung tiều tụy. Còn chưa lấy lại được thần hồn thì bọn chúng còn hoảng kinh hơn khi nghe tiếng quát kế tiếp của vị thực khách nọ kêu lên :
- Còn chưa chịu nạp mạng sao? Đỡ!
Ào! Ào...
Chưởng kình lần này của vị thực khách lại mang theo một luồng lãnh khí, xem ra còn thập phần quái dị hơn chưởng kình lúc nãy nữa, khiến cho bọn giáo đồ U Minh giáo không khỏi hoang mang sợ sệt.
Bọn chúng không còn cách nào khác hơn là phải hợp lực lại với nhau một lần nữa, chống đỡ một cách vô vọng luồng lực đạo bài sơn đảo hải của đối phương.
Vù! Vù...
Ầm! Ầm...
- Đi!
Ào! Ào...
Thân hình của bọn giáo đồ U Minh giáo hầu hết đều loạng choạng ngã nghiêng như thuyền con gặp sóng dữ, thế mà một lần nữa chưởng kình của vị thực khách nọ lại sầm sập lao đến. Và đây lại là chưởng kình mang theo hơi nóng như chưởng kình lúc đầu.
- Đừng giết hết bọn chúng!
Ầm! Ầm! Ầm...
Có tiếng người quát lên ngăn lại, nhưng đã trễ. Vì sau loạt chưởng kình lần thứ ba này, bọn giáo đồ U Minh giáo đều hóa thành thiên cổ.
Động dung, vị thực khách nọ đưa mắt nhìn một lão niên đang ngồi chung một bàn với một trang nam nhân tuấn tú. Chính vị lão niên này vừa lên tiếng ngăn lại. Vị thực khách nọ kinh nghi lên tiếng hỏi :
- Lão... ừ! Các hạ có ý gì khi ngăn không cho tại hạ giết bọn chúng?
Nhếch môi cười lạt, vị lão niên chợt quát lên :
- Đứng lại đã nào! Ngươi không đi được đâu!
Vừa quát, vị lão niên vừa vươn hữu thủ ra chộp vào quãng không một cái.
Nhìn theo hướng xuất kình của vị lão niên, vị thực khách nọ mới biết động tác này và cả câu quát kia của vị lão niên là nhắm vào tên giáo đồ U Minh giáo duy nhất còn lại, và chính là tên khi nãy đã ôm giữ thân hình của tên chưởng quầy.
Công phu của vị thực khách nọ những tưởng đâu là cái thế vô song khi nhẹ nhàng diệt một lúc đến hơn mười tên giáo đồ U Minh giáo, kể cả tên chưởng quầy. Nào ngờ cái chộp của vị lão niên xem ra còn thần thông quãng đại hơn nhiều. Vì với cái chộp đó, tên giáo đồ U Minh giáo đang len lén thoát đi bỗng dưng không sao động thân được nữa. Y dù có vùng vẫy cách nào cũng vậy, vẫn từ từ lui lại theo cái thu tay về của vị lão niên.
- Lăng không nhiếp vật! Kỳ Thần Tống lão gia, Tống lão tiền bối!
Một âm thanh thảng thốt của một vị thực khách khe khẽ vang lên khi mục kích thần công này của vị lão niên. Và mọi người còn lại trong phạn điếm kể cả vị thực khách nọ và tên giáo đồ U Minh giáo đều phải cả kinh khi nghe lọt vào tai danh xưng này.
Lại một cái cười lạt nữa, vị lão niên sau khi đứng thẳng người và chộp vào huyệt đạo tên giáo đồ U Minh giáo nọ bèn âm thầm đáp lại :
- Không dám! Cao nhân kỳ sĩ ở đây còn nhiều, Tống mỗ do việc khẩn trương nên đành phải trỗ ít tài mọn.
Hàm ý trong câu nói của lão Kỳ Thần họ Tống dường như muốn nói đến vị thực khách vừa ra tay khi nãy, vì lão vừa lên tiếng vừa liếc nhìn vị thực khách nọ một cái.
Sau đó, Kỳ Thần mới xoay người tên giáo đồ U Minh giáo lại đối diện với lão, lão nghiêm giọng lẫn nghiêm cả nét mặt khi lên tiếng quát hỏi :
- Phân đà Cái bang ở Hán Dương có phải là do bọn U Minh giáo của ngươi hủy diệt không?
Co rún thân hình lại không hiểu vì sợ oai danh Tống Kỳ Thần hay do câu hỏi trên, tên giáo đồ U Minh giáo lắp bắp :
- Tống... Tống lão đại gia... tha cho! Tiểu nhân... tiểu nhân không biết...
- Láo! Thế còn lời nhắn bảo Túy thần cái, lão phải đến Dược Vương miếu đó không phải là hành vi của bọn U Minh giáo các ngươi sao?
- Tiểu nhân không biết, tiểu nhân không biết!
Nghe lão Kỳ Thần họ Tống hỏi đến điều này, ngoại trừ vị thực khách nọ tỏ vẻ ngạc nhiên còn tất cả mọi người còn lại trong phạn điếm đều có sắc mặt giận dữ.
Do ngạc nhiên nên vị thực khách nọ chỉ biết đứng yên chờ xem mọi diễn biến, nhưng trong bọn người còn lại có một nhân vật không chịu được nữa bèn la lên :
- Đã có Tống lão gia chủ trì việc này, xin Tống lão gia vì công đạo võ lâm mà làm cho minh bạch hơn.
Gật đầu, Kỳ Thần lão họ Tống hướng về nhân vật vừa nói đáp :
- Nếu lão hủ nhìn không sai thì tiểu bằng hữu đây là người phái Hoa Sơn phải không?
Mắt lóe hung quang, nhân vật nọ cứ như muốn gào lên :
- Chính phải. Gia sư là...
- Việc của Chưởng môn lệnh sư, lão hủ đã nghe qua. Xem ra cung cách hành sự cũng không khác mấy so với việc thất tung của lão Túy Cái. Tiểu bằng hữu cứ yên tâm chờ lão hủ tra hỏi tên này rồi sẽ rõ.
Đáp lời nhân vật phái Hoa Sơn nọ xong, lão Kỳ Thần họ Tống lại quay sang tên giáo đồ U Minh giáo và hỏi hắn :
- Ngươi đã nghe rồi đó. Liệu ngươi có đủ sức chống trả với bao nhiêu người đang muốn giết ngươi không? Nói mau! Có đúng bọn ngươi đã hủy diệt Phân đà Cái bang và dùng âm mưu ám hại Túy Cái không?
Vừa nghe xong rành rọt câu này của lão Kỳ Thần họ Tống, vị thực khách nọ không chờ cho tên giáo đồ U Minh giáo đáp lời đã đột nhiên hỏi xen vào :
- Khoan đã Tống... lão gia! Túy Cái đã bị thất tung hay ám hại? Chuyện đã xảy ra khi nào? Có phải là hành vi của U Minh giáo hay không?
Thần sắc của lão Kỳ Thần chợt biến đổi :
- Các hạ hỏi như thế nghĩa là sao? Việc các hạ vừa động thủ giết hại bọn chúng không phải vì sự xáo động trên giang hồ sao?
Lắc đầu cười bẽn lẽn, vị thực khách nọ đáp :
- Tống lão gia thứ cho! Tại hạ là người vừa mới xuất sơn nên hoàn toàn mù tịt chuyện giang hồ.
- Vậy các hạ giải thích thế nào về việc động thủ lúc mới rồi?
- Báo cừu rửa hận! Tại hạ đã nói rồi còn gì?
- Là gia thù hay sư thù?
- Gia thù! Có gì không đúng sao?
Khuôn mặt của Kỳ Thần liền giãn ra :
- Các hạ đừng phiền trách lão hủ. Như vậy có nghĩa là những chuyện làm náo động giang hồ trong thời gian gần đây, các hạ không hay biết gì hết, phải không?
Vị thực khách nọ khi thấy lão Kỳ Thần họ Tống cũng đã thôi không cật vấn tiếp nữa cũng dịu giọng lại :
- Chính là như thế! Là những chuyện gì thế Tống lão gia?
Thở dài, lão Kỳ Thần họ Tống bấy giờ mới nói :
- Vậy thì chẳng trách các hạ được.
- Sao lại trách tại hạ chứ?
Tống lão Kỳ Thần cười gượng gạo :
- Chẳng có gì đáng để nói đâu. Có chăng chỉ là bọn lão hủ đã nghĩ lầm về các hạ, cứ cho các hạ lúc như là kẻ vô tâm, còn có lúc cứ như người hữu ý để kiếm chuyện với bọn U Minh giáo, thế thôi!
- Tống lão gia nói như thế dường như có ý ám chỉ rằng tại hạ vốn đã biết từ trước là bọn U Minh giáo đang ở đây sao?
Tống lão Kỳ Thần có vẻ ngập ngừng một lúc trước khi gật đầu đáp lại. Vì sự thật là lão Kỳ Thần họ Tống không biết phải giải thích như thế nào cho vị thực khách kia hiểu rõ lời nói của lão. Không lẽ lại bảo do hành vi ăn uống của đối phương đã làm cho bọn họ sinh hiểu lầm và lấy làm khó chịu hay sao? Vì thế, để xóa đi mọi ngờ vực, lão Kỳ Thần họ Tống bèn giải thích theo câu hỏi lúc nãy của vị thực khách :
- Lần lượt khoảng độ trăm ngày gần đây, hết Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn của vị tiểu bằng hữu kia, đến Chưởng môn Côn Luân phái, rồi đến bằng hữu của lão hủ đã thất tung. Mà cung cách thất tung của bọn họ đề có vẻ giống nhau. Bọn họ đều nhận được tin nhắn không rõ của ai và một đi không trở lại.
- Nếu đã như thế thì đâu có gì liên quan đến U Minh giáo?
- Đúng ra thì không có điểm gì minh chứng đây là hành vi của U Minh giáo.
Nhưng do chuyện xảy ra cho Cái bang và Túy Cái khiến lão hủ không thể không nghi ngờ.
- Có phải Tống lão gia muốn nói đến việc hủy diệt một Phân đà Cái bang tại Hán Dương thành này không?
- Đúng vậy! Không lẽ các hạ đã biết việc này rồi sao?
Vị thực khách nọ lắc đầu quầy quậy :
- Nào có! Là tại hạ vừa nghe Tống lão gia tra vấn tên kia, nên mới biết đến việc này.
Trầm ngâm một lúc như không biết có nên tin lời phân minh của vị thực khách hay không. Sau đó, lão Kỳ Thần họ Tống mới nói tiếp :
- Nguyên nhân khiến lão hủ phải nghi ngờ bọn U Minh giáo chính là ở điểm này.
Các hạ do mới xuất sơn nên không am tường về Cái bang, mới không nhận ra điểm lạ đó.
- Đúng là như thế! Là điểm lạ nào mong Tống lão gia chỉ giáo cho!
Vừa nói, vị thực khách nọ vừa vòng tay thi lễ rất kính cẩn khiến cho lão Kỳ Thần họ Tống phải nhăn mặt thoái thoát :
- Cái hạ giữ lễ thái quá, lão hủ đương không nổi đâu. Vì so ra niên kỷ của lão hủ không hơn các hạ là bao kia mà!
Giật mình đánh thót một cái, vị thực khách nọ lúng túng đáp lại :
- Ờ... ờ... Nhưng đâu có gì là thái quá khi tại hạ đang phải rửa tai cung thỉnh lời chỉ giáo của Tống... Tống lão huynh.
Lắc đầu như không muốn nói chuyện đó nữa, lão Kỳ Thần họ Tống tiếp tục giải thích :
- Nguyên đã nhiều năm rồi, giữa Cái bang và tất cả mọi người trên võ lâm đâu có gì hiềm khích đến độ phải xảy ra trường huyết chiến? Vậy mà chỉ một đêm, toàn bộ bang đồ Cái bang ở Hán Dương Phân đà đều bị diệt sạch. Không những thế, thù nhân còn lưu lại huyết tự tại Phân đà nhắn lời bảo Túy Cái phải đến Dược Vương miếu.
- Lúc đó Túy Cái đang ở đâu?
- Lão hủ và mọi người đều không rõ điểm này.
- Vậy tại sao Tống lão huynh lại biết chắc Túy Cái đã thất tung?
- Cứ theo lời dân bản địa nói lại thì bọn họ đã phát hiện dòng huyết tự kia đã có cách đây mười ngày. Và sau đó, tin này được lan truyền khắp giang hồ. Bọn lão hủ còn biết được để mà đến đây thì không lẽ lão Túy Cái lại không hay biết?
- Nhưng bao nhiêu đó đâu đã đủ để nói rằng lão Túy Cái đã thất tung?
Phàm việc gì không biết thì chẳng thà cứ lẳng lặng nghe người khác giải thích thì hay hơn. Đàng này vị thực khách nọ lại cứ xen lời và cật vấn mãi khiến cho lão Kỳ Thần họ Tống phải lúng túng giống như người đang nói một điều gì không đúng vậy.
Thấy thế, trang nam nhân tuấn tú vốn vẫn luôn ngồi cạnh lão Kỳ Thần họ Tống bèn lên tiếng trách :
- Sao tiền bối không để cho gia sư nói xong đã rồi hãy hỏi? Tiền bối đâu biết rằng chính gia sư và vãn bối đã đến được Dược Vương miếu và đã nhìn thấy tại đó...
- Thấy điều gì chứ?
Sắc mặt lộ vẻ khó chịu, trang nam nhân tuấn tú chừng như phải cố gắng lắm mới nói tiếp được :
- Dược Vương miếu cứ như là vừa trải qua cơn phong ba. Tất cả đều đổ nát hoang tàn.
- Còn Túy Cái? Có dấu hiệu gì chứng tỏ sự đổ nát đó có liên can đến Túy Cái không?
Vẫn giọng điệu cũ là cứ cắt ngang lời người khác, thái độ của vị thực khách đã khiến cho lão Kỳ Thần họ Tống không chịu đựng được nữa, lão hậm hực hỏi :
- Các hạ còn đòi hỏi phải có dấu hiệu gì nữa chứ? Phân đà Cái bang bị hủy diệt, có lời nhắn Túy Cái đến Dược Vương miếu, rồi Dược Vương miếu bị phá đổ. Bấy nhiêu đó chưa đủ để kết luận sao?
Vị thực khách nọ dường như không quan tâm đến sự bực bội của sư đồ lão Kỳ Thần họ Tống. Vị thực khách chỉ bâng quơ hỏi :
- Kết luận điều gì chứ? Là do bọn U Minh giáo gây ra à? Tại hạ... thật tình tại hạ không biết từ điểm nào khiến Tống lão huynh phải nghĩ như thế cả.
- Hừ! Đấy chỉ tại các hạ do không biết nên mới nói như thế thôi. Chứ ở trên giang hồ mấy ai lại không rõ chuyện hiềm khích giữa Túy Cái và Giáo chủ U Minh giáo tại Hắc Tử lâm cách đây nửa năm? Nếu không phải thế thì tại sao lời nhắn ở Phân đà Cái bang lại không nhắm vào Bang chủ Cái bang mà lại nhắm ngay vào Túy Cái?
Như đã vỡ lẽ ra, vị thực khách nọ bèn quay sang nhìn tên giáo đồ U Minh giáo một lượt, đoạn bảo :
- Vậy thì đây chính là hành vi của bọn U Minh giáo rồi. Nếu Tống lão huynh không tiện tra vấn tên này thì hãy giao lại cho tại hạ vậy!
Suốt từ nãy đến giờ, dõi theo những lời đối thoại giữa vị thực khách sát tinh nọ và lão Kỳ Thần họ Tống, tên giáo đồ U Minh giáo cứ bồi hồi lo sợ cho sinh mạng hắn. Và bây giờ, khi nghe vị thực khách nọ bảo như thế thì hắn phải vội vàng kêu lên :
- Chư vị lão gia hãy buông tha cho tiểu nhân. Tiểu nhân không biết gì về việc đó cả. Tiểu nhân không biết mà!
Vị thực khách cười lạnh :
- Nếu ngươi bảo ngươi không biết thì ta sẽ giết ngươi như bọn kia vậy. Còn nếu ngươi biết, thì may ra ta sẽ buông tha cho ngươi. Ngươi chọn đường nào?
Tên giáo đồ U Minh giáo thật sự nao núng khi nghe vị thực khách nói như thế.
Nói đến oai danh của Kỳ Thần thì hắn chỉ sợ có một, nhưng lời hăm dọa của vị thực khách là người vừa xuống tay giết sạch đồng bọn của hắn còn làm cho hắn phải khiếp sợ đến mười phần. Do đó, hắn len lén nhìn sang lão Kỳ Thần một cái đoạn ấm ớ nói :
- Biết... biết! Tiểu nhân có biết...
Không vì kém thế so với vị thực khách nọ mà lão Kỳ Thần phải giận dữ, lão chỉ đanh giọng lại bảo :
- Biết như thế nào thì ngươi cứ nói. Lão sẽ y lời mà buông tha cho ngươi. Nói đi!
- Chuyện ở Cái bang thì...
Vút!
Hự!
Thần sắc biến đổi hẳn, lão Kỳ Thần vội vàng vứt bỏ tên giáo đồ nọ bây giờ đã chết sang một bên. Lão quát lên :
- Ai đã dám giở trò trước mặt Kỳ Thần ta?
Toàn trường liền im bặt, không ai hiểu là nguyên nhân gì khiến cho tên giáo đồ nọ lại đột tử là vậy.
Cũng giống như lão Kỳ Thần họ Tống, vị thực khách nọ cũng long mắt lên sòng sọc và nhìn quanh để dò xét.
Trong khi đó thì trang nam nhân tuấn tú là môn đồ của lão Kỳ Thần đang cúi người xuống khám xét thi thể tên nọ. Và khi đã phát hiện ra một mũi ngân châm đang còn cắm ở huyệt “Đại Truy” của tên giáo đồ U Minh giáo thì trang nam nhân nọ buột miệng kêu lên :
- Tuyệt Mệnh châm!
Cùng lúc với tiếng kêu của trang nam nhân thì lão Kỳ Thần và vị thực khách nọ đã như đồng một lượt lao ra bên ngoài phạn điếm. Cả hai như cùng gầm lên :
- Chạy đi đâu?
- Bọn U Minh giáo kia, đứng lại nào!
Vút! Vút!
Theo chân cả hai, mọi người bên trong phạn điếm cũng lần lượt lao ra.
Vút! Vút!