Đi theo tổ quay phim động vật hoang dã hơn nửa tháng, chụp được không ít ảnh đẹp, hơn nữa lăn lộn với đám người trong tổ làm phim cũng rất thân, Tào Dật Nhiên còn đi theo thơi chụp ảnh trong đó học được không ít thứ, tổ làm phim phải ở lại một chỗ quay chụp, mà Tào Dật Nhiên không ở yên được, cho nên cùng đoàn làm phim mỗi người một ngã.
Hai người tạm biệt đoàn làm phim tiếp tục hành trình, buổi tối ngày nọ đánh bậy đánh bạ trợ giúp tình nguyện viên hội bảo hộ động vật hoang dã bắt được hai tên săn trộm, bị thuyết phục, hai người liền trở thành tình nguyện viên của hiệp hội bảo vệ.
Công tác làm tình nguyện viên rất gian khổ, bất quá, hai người cũng tự tại vui vẻ, Tào Dật Nhiên có được rất nhiều cơ hội chụp một vài động vậy cùng cảnh thiên nhiên hiếm có.
Bất quá, phần công tác này còn chưa làm Tào Dật Nhiên chán ghét, trong nhà đã gọi điện thúc giục hai người nhanh trở về.
Thật ra cũng không phải trong nhà xảy ra chuyện gì, mà là cậu hắn sắp kết hôn, bảo hắn trở về tham dự hôn lễ.
Nếu chỉ là tham dự hôn lễ, cũng không nhất thiết từ chức tình nguyện viên nơi này, bọn họ đệ đơn xin nghỉ lên tổ chức, nói về nhà tham dự hôn lễ rồi trở lại.
Từ căn cứ của tổ chức tới sân bay, phải lái xe rất lâu, giữa đường còn phải nghỉ một đêm tại một trấn nhỏ.
Đến tối, trong trấn nhỏ rất im lặng, bầu trời đêm trong vắt, ánh trăng sáng ngời, thế giới dưới ánh trăng lẳng lặng an tường.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ phần lớn thời gian là sáng ngủ tối công tác, hình thành thói quan, Tào Dật Nhiên đến tối sẽ không ngủ được, Bạch Thụ bởi vì tính chất công việc trước kia, gược lại hình thành thói quen chỉ cần muốn ngủ có thể ngủ, vì vậy tình huống tốt hơn chút.
Trong khách sạn, Tào Dật Nhiên nằm một chốc lại ngồi dậy, mà Bạch Thụ đang ngủ ngon giấc.
Theo ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, có thể nhìn thấy thụy nhan yên bình của Bạch Thụ, hắn đưa tay kéo chăn trên người Bạch Thụ, ngón tay đụng đụng lên mặt y, vì chạy bên ngoài một thời gian dài, da mặt trắng một chút hồi trước lại đên đi, bất quá là màu đen đẹp trai khỏe mạnh, Tào Dật Nhiên cảm thấy y như vậy rất dễ nhìn, ngược lại bản thân có phơi nắng thế nào cũng đen không nổi khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Tào Dật Nhiên ngồi nhìn Bạch Thụ phát ngốc rất lâu, hắn rất thích cùng Bạch Thụ sống những ngày như thế này, trong cuộc sống như vậy, giống như thế giới này chỉ có hai người bọn họ.
Trong hội bảo vệ, chỉ có bọn họ là hai người TQ, người khác cũng không biết tiếng Trung, người biết cũng chỉ có một người Pháp đặc biệt thích TQ biết vài câu như “Xin chào” “Ăn chưa” “Rẻ chút đi”, những lời này, nhiều lần anh ta nói ra đều làm Tào Dật Nhiên nghẹn cười lợi hại.
Tào Dật Nhiên còn cố ý dạy anh ta một ít thứ gây hiểu lầm, ví dụ như, khi người đó hỏi hắn, bữa sáng nói thế nào, hắn nói “zao dian”* phiên dịch chính là nhanh lên, là chỉ người TQ đặc biệt quý trọng thời gian, làm chuyện gì cũng yêu cầu nhanh chóng, đặc biệt là loại chuyện bữa sáng có thể là lỡ nhiều thời gian ngủ, càng nhanh càng tốt….
(*早点 /zao3 dian3/ vừa có nghĩa là bữa sáng, vừa có ý nhanh lên <- hãy nghĩ đen tối hơn một chút để hiểu ý Tào Dật Nhiên)
Bị Bạch Thụ đi tới vỗ một phát vào đầu, sau đó giải thích cho người Pháp kia thông suốt, liền kéo Tào Dật Nhiên đi.
Chàng người Pháp biết Tào Dật Nhiên vẫn luôn lừa mình, bất quá, dường như anh ta cố ý để Tào Dật Nhiên lừa, luôn tìm hắn nghe hắn nói bậy.
Tào Dật Nhiên còn cố ý giải thích cho anh ta dùng từ “đồ vật” để chỉ những vật thể không sống, sau đó còn bỏ thêm một câu, “Ví dụ như, anh có sinh mệnh, cho nên anh không phải đồ vật.”
(*东西 /dong1 xi1/ nghĩa là đồ vật, nhưng nếu nói 那东西 = cái đó, bóng gió thì là cái đó đó *cười gian*)
Lại bị Bạch Thụ nghe được, sau đó lại tha Tào Dật Nhiên đi.
Chàng người Pháp cười hắc hắc đứng sau nhìn theo, hỏi Bạch Thụ, “Tôi cảm thấy cậu ấy nói đúng mà, xảy ra vấn đề gì chứ?”
Bạch Thụ chỉ cười, nói, “Không có vấn đề gì cả.”
Lần này bọn họ đi, cũng là chàng người Pháp lái xe đưa đi. Hiện tại anh ta đang ngủ phòng bên cạnh, mà Bạch Thụ cùng Tào Dật Nhiên thuê phòng hai người, bất quá hai người vẫn chen chung một cái giường như cũ.
Tào Dật Nhiên cảm thấy tại quốc gia xa cách gia hương này, cho dù có đôi khi hắn có một chút vấn đề ngôn ngữ, nhưng vẫn cảm thấy rất tốt, bởi vì Hán ngữ trở thành ngôn ngữ đặc biệt giữa hắn và Bạch Thụ, chỉ có hắn nghe hiểu Bạch Thụ nói cái gì, hắn biểu đạt với Bạch Thụ, cũng chỉ có Bạch Thụ có thể nghe hiểu, hắn thích cảm giác này.
Bạch Thụ nói hắn như vậy không đúng, bọn họ cũng không cần trói buộc nhau như thế, chỉ cần tâm ý tương thông, vấn đề gì cũng không có, còn phê bình Tào Dật Nhiên, “Em cố ý không muốn học ngoại ngữ có phải không, cho dù có nói lời ngon tiếng ngọt như vậy với anh, cũng không có tác dụng, nên học vẫn phải học.”
Lập tức bị Tào Dật Nhiên gia bạo ngay trên giường.
Tào Dật Nhiên cảm thấy Bạch Thụ là người có thiên phú ngôn ngữ trời sinh, y học ngoại ngữ vô cùng nhanh, hơn nữa học qua sẽ không quên, cho dù thật lâu lúc trước cùng một người nói tiếng Tây Ban Nha trong tổ làm phim động vật hoang dã học tiếng Tây Ban Nha khẩu âm phi thường nặng, thật lâu sau đó, y vẫn có thể lấy ra dùng, khiến Tào Dật Nhiên vô cùng kinh ngạc.
Tào Dật Nhiên không thể không bội phục Bạch Thụ thật ưu tú, tâm bội phục này, từ khi hắn sinh ra cho tới nay, chưa từng có đối với bất kì ai, trước kia, hắn không bằng lòng thừa nhận người khác ưu tú, tuy rằng hiện tại ngoài miệng hắn cũng không thừa nhận các phương diện toàn năng ưu tú của Bạch Thụ, nhưng trong lòng đã phục rồi.
Mà con người ưu tú này, vậy mà lại yêu hắn, khiến hắn thỏa mãn, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh trăng này hình như không giống với khi hắn nhìn ở quốc nội, nhưng ở bên cạnh Bạch Thụ, hắn liền cảm thấy bất kì địa phương này trên thế giới đều không khác nhau, chỉ cần có người này bên cạnh.
Hắn ngồi trong chốc lát, cảm thấy thật sự ngủ không được, liền cẩn thận xuống giường, ra khỏi cửa đi dạo một lát.
Mặt sau khách sạn là thảm cỏ rộng mở, xa xa ngoài thảm cỏ mới có cây cối, dưới ánh trăng, cành lá đón trăng trông có vẻ tuyết trắng, mà cái bóng kéo trên mặt đất lại theo gió lay động, đong đưa, mang theo tiếng kéo lạt xạt.
Tào Dật Nhiên đứng đó, hứng gió đêm, ngắm ánh trăng.
Từ khi sinh ra đến nay hơn hai mươi năm, cuộc sống trước khi gặp được Bạch Thụ, hắn hồi tưởng lại, luôn cảm thấy sống rất uổng phí, những vết thương cả đời không quên đó — có lẽ cũng không thể nói là vết thương, hắn không xem những sự kiện đó là vết thương, chỉ cảm thấy ghê tởm cùng thống khổ, căn bản không muốn đối mặt, hắn luôn làm đủ mọi chuyện để quên đi chuyện khi đó, mà mỗi lần đều cảm thấy mình quên rồi, sẽ không nghĩ tới nữa, bất quá, sự kiện đó lại khắc trong xương của hắn, hình thành một ngọn tảng băng bị vùi lấp trong tiềm thức hắn, thời điểm bình thường căn bản không nghĩ tới, trừ phi mực nước giảm xuống, mới có thể lộ ra một chút đỉnh tảng băng kia, thời điểm được che giấu tốt, tuy rằng không lộ ra, nhưng lại ảnh hưởng rất nhiều thứ sau đó, tính cách, hình thức hành vi của hắn…
Hắn nhớ tới sự kiện kia, trong lòng giống như có vật bẩn dính nhớt đen đen phun ra vậy, khiến hắn cảm thấy ghê tởm khó chịu, không thể ức chế muốn phá hư hết thảy…
Nhưng sau khi cùng một chỗ với Bạch Thụ thật lâu, hắn tình nguyện nhớ tới chuyện khi đó, dường như cũng đã tiêu tan, cảm thấy cho dù khi đó là như vậy, thì thế nào chứ.
Hắn chính là hắn, bất luận chuyện khi đó có thể nào, hiện tại hắn đều là hắn, ai biết hắn không trải qua chuyện khi đó, sau này lớn lên, sẽ trở thành bộ dạng gì. Có lẽ không phải thế này, như vậy, không phải là hắn cái dạng này, hắn lại có lý do gì phải thừa nhận hắn. Hơn nữa, không phải hắn hiện tại, còn có thể gặp được Bạch Thụ không, sẽ cùng một chỗ với y sao, hết thảy đều không xác định, vì thế, hắn tình nguyện mọi chuyện như vậy, chính là những việc đã trải qua trong nhân sinh của hắn.
Bạch Thụ vừa giật mình tỉnh lại, phát hiện không thấy Tào Dật Nhiên.
Tìm tìm chung quanh, trong lòng hơi bất an, liền mặc quần áo xuống lầu tìm hắn.
Không tốn nhìn thời gian, đã tìm được người ở sân sau khách sạn.
Tào Dật Nhiên đơn độc đứng đó, đứng thẳng tắp, giống như tinh linh đang hấp thu năng lượng ánh trăng.
Bạch Thụ từng bước đi đến, Tào Dật Nhiên nghe thấy tiếng bước chân đã biết là y, cho nên cũng không động đậy.
Bạch Thụ đưa tay ôm lấy hắn từ phía sau, nhẹ nhàng hôn tai hắn một chút hỏi, “Không ngủ, đứng ở đây làm gì?”
Tào Dật Nhiên nhẹ giọng nói, “Ngủ không được.”
Bạch Thụ cười, “Ban ngày cứ ngủ ở trên xe, ngủ không được cũng là bình thường. Bất quá, gió ngoài này rất lạnh, chúng ta vào trong thôi.”
Tào Dật Nhiên cúi đầu ừ một tiếng, nhưng không có động, mà nói, “Bạch Thụ, thật ra tôi có một chuyện vẫn luôn muốn nói cho anh, tôi muốn nói với anh, nhưng trước kia vẫn chưa nghĩ ra phải nói thế nào.”
Bạch Thụ sửng sốt, ôm Tào Dật Nhiên càng chặt, nói, “Nếu muốn nói cho anh biết, vậy thì nói ra. Bất luận là chuyện gì của em, anh đều muốn biết, hơn nữa tình nguyện cùng em gánh vác.”
Tào Dật Nhiên nói thế kia, thật ra y đã hiểu, Tào Dật Nhiên muốn nói cái gì.
Cái thứ vẫn luôn đâm trong lòng Tào Dật Nhiên, khiến hắn mang theo đau đớn lớn lên kia, nếu không nhổ ra được, vậy làm có hòa tan đi.
Tào Dật Nhiên tựa đầu vào vai Bạch Thụ, nhìn rừng cây xa xa, ánh trăng sáng ngời, đại địa bình an, hắn nói, “Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là một việc khi tôi còn nhỏ thôi.”
Bạch Thụ không chen ngang, chỉ đem bàn tay hơi lạnh của hắn ấp vào trong tay mình, chờ lời nói kế tiếp của hắn.
Tào Dật Nhiên ngừng một lúc lâu, ánh mắt xa xăm, giống như xuyên qua thời không, trở về năm đó. Muốn nói lại thôi, nhiệt độ cơ thể của Bạch Thụ khiến hắn ấm áp, hắn mấp máy môi một hồi, mới tiếp tục nói, “Tôi không biết tuổi thơ của những người khác thế nào, cho nên, tôi cũng không thể nói lúc đó là tốt hay xấu. Tôi không nhớ rõ lúc đó rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, không nhớ rõ rất nhiều chuyện kia đó, sự kiện kia, cũng mơ mơ hồ hồ, không nhớ rõ, người kia, tôi cũng không nhớ gã có bộ dạng thế nào…”
Hắn nói rất mơ hồ hỗn loạn, mà Bạch Thụ chỉ lẳng lặng nghe, hôn hấp ấm áp của y phả bên cổ Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên biết y đang nghe, y đang ở đây, y cùng một chỗ với mình, hiện tại, còn có tương lai.
Có được dũng khí nói tiếp, “Gã là gia sư ông nội tìm về cho tôi, cảm giác của gã cho tôi khi đó còn khắc sâu hơn so với cha mẹ. Tuy rằng gần như mỗi ngày hắn đều ở nhà, mỗi ngày đều ở cạnh tôi, nhưng tôi không thích gã, không thích này không phải bởi vì gã quản tôi rất nghiêm, mà là bởi vì tôi biết, gã chính là một gia sư, không phải cha mẹ tôi, có thân cũng chỉ là một chú họ mà thôi… Tôi không thích gã, không muốn gã quản tôi…”
Bạch Thụ cùi đầu “ừ” một tiếng, tỏ vẻ chính mình vẫn luôn nghiêm túc nghe.
Mà Tào Dật Nhiên hoàn toàn hãm sâu vào chuyện năm đó, thế giới được ánh trăng chiếu rọi, khiến hắn cảm thấy hết thảy đều mờ mờ ảo ảo.
“Tôi không biết gã nghĩ về tôi thế nào, có lẽ cũng không thích, tôi luôn cảm thấy là vì không thích gã mới có thể làm ra loại chuyện này. Nhưng có lẽ cũng là vì gã ở nhà tôi cái gì cũng bị phép tắc trong nhà quản thúc, hơn nữa trước đó gã cũng ở trong quân đội bị nghiêm khắc quản lý mọi bề, gã phải đè nén bản thân, đem mọi phương diện bề ngoài đều phải làm tốt, cho nên, trong lòng mới có thể như vậy….”
Nói tới đây, Tào Dật Nhiên nhăn mày, nhưng giọng hắn vẫn nhẹ nhàng như cũ, giống như sẽ bị gió đêm thổi đi mất, cũng không có kích động, giống như không có bất kì tâm tình nào, thậm chí tìm lý do cho người làm hắn thống khổ.
“Tôi cảm thấy một người bên ngoài vô cùng ngăn nắp ưu tú, nội tâm nhất định rất xấu xí, tồn tại một ác ma, chắc là bởi vì gã như vậy, cho nên tôi cảm thấy nội tâm mọi người đều xấu xí như thế. Sau tôi mới biết, cũng không phải như vậy, anh không như vậy.”
Bạch Thụ được hắn khen ngợi, trong lòng y quả thật xúc động, bởi vì những thứ Tào Dật Nhiên nói, là những thứ chôn sâu trong đáy lòng y, y ôm chặt Tào Dật Nhiên, trong lòng xuất hiện một loại nhu tình lưu luyến, khiến y cảm thấy yêu hắn yêu tới giống như sinh mệnh khó có thể khống chế và chịu đựng.
“Tôi cảm thấy gã đối với tôi giống như hả giận vậy, gã… tôi…. thời điểm đó….” Mày Tào Dật Nhiên nhanh càng chặt, không biết phải nói thế nào, đáy lòng hắn tràn ra một loại thống khổ không sạch sẽ, khiến tay hắn siết chặt, Bạch Thụ nhẹ nhàng hôn má hắn, nói, “Cả đời này anh đều sẽ yêu em.”
Thân thể Tào Dật Nhiên run rẩy, trầm mặt, sau đó cười cười, “Aizz, tôi cũng vậy a.”
Bạch Thụ cũn cười, lại hôn hắn, nói, “Bất luận là chuyện gì, cũng đều đã là quá khứ, người khác nói, chuyện của quá khứ, vậy hãy để nó quên đi, chúng ta đều nói được, thật ra lại quên khôgn được, chỉ là đang lừa mình dối người. Nhưng là, bất luận khi đó xảy ra chuyện gì, anh đều nguyện ý cùng em gánh vác… Anh không thể làm đến mức chuyện khi đó không xảy ra, nhưng anh nguyện ý cùng với em, đi ra từ chuyện đó… Chúng ta cùng nhau tiến tới…”
Tào Dật Nhiên nghiêng đầu lẳng lặng nhìn chằm chằm Bạch Thụ, con ngươi tốt tăm dưới ánh trăng tràn ra ánh sáng trong suốt thâm thúy như hắc thủy tinh trải qua ngàn vạn năm tinh luyện, hắn nhẹ giọng hỏi, “Anh biết chuyện lúc đó sao?”
Ánh mắt Bạch Thụ thâm trầm mà ôn nhu, như dòng nước ấm áp có thể bao dung hết thảy, “Ừ, anh biết. Trước đây đã biết, nhưng anh không có biện pháp khiến em hiểu, tâm ý của anh.”
Tào Dật Nhiên kinh ngạc sau đó lại đỏ mặt, giống như tức giận, nhưng Bạch Thụ ôm chặt hắn làm hắn không cách nào nổi giận, chỉ đành hỏi, “Làm sao anh biết được?”
Bạch Thụ nói, “Anh đi hỏi Chu Diên, cậu ta nói cho anh biết, từ rất sớm, lúc chúng ta mới cùng một chỗ.”
Tào Dật Nhiên nói thầm, “Vậy… Anh còn thích tôi.”
Giọng Bạch Thụ ôn như nhưng rất nặng, “Vì cái gì không thích chứ. Nhìn thấy em, anh đã biết anh thích em. Anh chỉ hận anh không thể gặp được em sớm hơn, nếu chúng ta quen biết từ lúc nhỏ, có lẽ, có thể để em không gặp phải sự kiện kia.”
Tào Dật Nhiên cười, nói, “Anh không cảm thấy khó chịu nổi sao?”
Bạch Thụ nói, “Anh yêu em, là yêu hết thảy của em. Quá trình trưởng thành của một người đắp nặn hình tượng sau này của người đó, anh yêu em, sẽ đón nhận toàn bộ quá trình lớn lên của em, em nhớ sự kiện cả đời, như vậy, anh cùng với em cùng nhau bù đặp lại đau xót khi đó, dùng hạnh phúc để bù đắp, được không?”
Tào Dật Nhiên cắn môi, không trả lời, ánh mắt trợn to ẩm ướt, nước mắt, từ khóe mi chảy xuống.
Bạch Thụ hôn hai má hắn, không nói tiếp.
Tào Dật Nhiên ôm lại y, hôn lên môi y, vị mặn của nước mắt thấp thoáng giữa môi lưỡi gắn bó, hô hấp ấm áp ôn nhu quấn quýt nhau, Tào Dật Nhiên nghĩ, chuyện khi đó, có cái gì đáng để tâm chứ, hắn đã từ Bạch Thụ đạt được hết thảy.
Hai người tạm biệt đoàn làm phim tiếp tục hành trình, buổi tối ngày nọ đánh bậy đánh bạ trợ giúp tình nguyện viên hội bảo hộ động vật hoang dã bắt được hai tên săn trộm, bị thuyết phục, hai người liền trở thành tình nguyện viên của hiệp hội bảo vệ.
Công tác làm tình nguyện viên rất gian khổ, bất quá, hai người cũng tự tại vui vẻ, Tào Dật Nhiên có được rất nhiều cơ hội chụp một vài động vậy cùng cảnh thiên nhiên hiếm có.
Bất quá, phần công tác này còn chưa làm Tào Dật Nhiên chán ghét, trong nhà đã gọi điện thúc giục hai người nhanh trở về.
Thật ra cũng không phải trong nhà xảy ra chuyện gì, mà là cậu hắn sắp kết hôn, bảo hắn trở về tham dự hôn lễ.
Nếu chỉ là tham dự hôn lễ, cũng không nhất thiết từ chức tình nguyện viên nơi này, bọn họ đệ đơn xin nghỉ lên tổ chức, nói về nhà tham dự hôn lễ rồi trở lại.
Từ căn cứ của tổ chức tới sân bay, phải lái xe rất lâu, giữa đường còn phải nghỉ một đêm tại một trấn nhỏ.
Đến tối, trong trấn nhỏ rất im lặng, bầu trời đêm trong vắt, ánh trăng sáng ngời, thế giới dưới ánh trăng lẳng lặng an tường.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ phần lớn thời gian là sáng ngủ tối công tác, hình thành thói quan, Tào Dật Nhiên đến tối sẽ không ngủ được, Bạch Thụ bởi vì tính chất công việc trước kia, gược lại hình thành thói quen chỉ cần muốn ngủ có thể ngủ, vì vậy tình huống tốt hơn chút.
Trong khách sạn, Tào Dật Nhiên nằm một chốc lại ngồi dậy, mà Bạch Thụ đang ngủ ngon giấc.
Theo ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, có thể nhìn thấy thụy nhan yên bình của Bạch Thụ, hắn đưa tay kéo chăn trên người Bạch Thụ, ngón tay đụng đụng lên mặt y, vì chạy bên ngoài một thời gian dài, da mặt trắng một chút hồi trước lại đên đi, bất quá là màu đen đẹp trai khỏe mạnh, Tào Dật Nhiên cảm thấy y như vậy rất dễ nhìn, ngược lại bản thân có phơi nắng thế nào cũng đen không nổi khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Tào Dật Nhiên ngồi nhìn Bạch Thụ phát ngốc rất lâu, hắn rất thích cùng Bạch Thụ sống những ngày như thế này, trong cuộc sống như vậy, giống như thế giới này chỉ có hai người bọn họ.
Trong hội bảo vệ, chỉ có bọn họ là hai người TQ, người khác cũng không biết tiếng Trung, người biết cũng chỉ có một người Pháp đặc biệt thích TQ biết vài câu như “Xin chào” “Ăn chưa” “Rẻ chút đi”, những lời này, nhiều lần anh ta nói ra đều làm Tào Dật Nhiên nghẹn cười lợi hại.
Tào Dật Nhiên còn cố ý dạy anh ta một ít thứ gây hiểu lầm, ví dụ như, khi người đó hỏi hắn, bữa sáng nói thế nào, hắn nói “zao dian”* phiên dịch chính là nhanh lên, là chỉ người TQ đặc biệt quý trọng thời gian, làm chuyện gì cũng yêu cầu nhanh chóng, đặc biệt là loại chuyện bữa sáng có thể là lỡ nhiều thời gian ngủ, càng nhanh càng tốt….
(*早点 /zao3 dian3/ vừa có nghĩa là bữa sáng, vừa có ý nhanh lên <- hãy nghĩ đen tối hơn một chút để hiểu ý Tào Dật Nhiên)
Bị Bạch Thụ đi tới vỗ một phát vào đầu, sau đó giải thích cho người Pháp kia thông suốt, liền kéo Tào Dật Nhiên đi.
Chàng người Pháp biết Tào Dật Nhiên vẫn luôn lừa mình, bất quá, dường như anh ta cố ý để Tào Dật Nhiên lừa, luôn tìm hắn nghe hắn nói bậy.
Tào Dật Nhiên còn cố ý giải thích cho anh ta dùng từ “đồ vật” để chỉ những vật thể không sống, sau đó còn bỏ thêm một câu, “Ví dụ như, anh có sinh mệnh, cho nên anh không phải đồ vật.”
(*东西 /dong1 xi1/ nghĩa là đồ vật, nhưng nếu nói 那东西 = cái đó, bóng gió thì là cái đó đó *cười gian*)
Lại bị Bạch Thụ nghe được, sau đó lại tha Tào Dật Nhiên đi.
Chàng người Pháp cười hắc hắc đứng sau nhìn theo, hỏi Bạch Thụ, “Tôi cảm thấy cậu ấy nói đúng mà, xảy ra vấn đề gì chứ?”
Bạch Thụ chỉ cười, nói, “Không có vấn đề gì cả.”
Lần này bọn họ đi, cũng là chàng người Pháp lái xe đưa đi. Hiện tại anh ta đang ngủ phòng bên cạnh, mà Bạch Thụ cùng Tào Dật Nhiên thuê phòng hai người, bất quá hai người vẫn chen chung một cái giường như cũ.
Tào Dật Nhiên cảm thấy tại quốc gia xa cách gia hương này, cho dù có đôi khi hắn có một chút vấn đề ngôn ngữ, nhưng vẫn cảm thấy rất tốt, bởi vì Hán ngữ trở thành ngôn ngữ đặc biệt giữa hắn và Bạch Thụ, chỉ có hắn nghe hiểu Bạch Thụ nói cái gì, hắn biểu đạt với Bạch Thụ, cũng chỉ có Bạch Thụ có thể nghe hiểu, hắn thích cảm giác này.
Bạch Thụ nói hắn như vậy không đúng, bọn họ cũng không cần trói buộc nhau như thế, chỉ cần tâm ý tương thông, vấn đề gì cũng không có, còn phê bình Tào Dật Nhiên, “Em cố ý không muốn học ngoại ngữ có phải không, cho dù có nói lời ngon tiếng ngọt như vậy với anh, cũng không có tác dụng, nên học vẫn phải học.”
Lập tức bị Tào Dật Nhiên gia bạo ngay trên giường.
Tào Dật Nhiên cảm thấy Bạch Thụ là người có thiên phú ngôn ngữ trời sinh, y học ngoại ngữ vô cùng nhanh, hơn nữa học qua sẽ không quên, cho dù thật lâu lúc trước cùng một người nói tiếng Tây Ban Nha trong tổ làm phim động vật hoang dã học tiếng Tây Ban Nha khẩu âm phi thường nặng, thật lâu sau đó, y vẫn có thể lấy ra dùng, khiến Tào Dật Nhiên vô cùng kinh ngạc.
Tào Dật Nhiên không thể không bội phục Bạch Thụ thật ưu tú, tâm bội phục này, từ khi hắn sinh ra cho tới nay, chưa từng có đối với bất kì ai, trước kia, hắn không bằng lòng thừa nhận người khác ưu tú, tuy rằng hiện tại ngoài miệng hắn cũng không thừa nhận các phương diện toàn năng ưu tú của Bạch Thụ, nhưng trong lòng đã phục rồi.
Mà con người ưu tú này, vậy mà lại yêu hắn, khiến hắn thỏa mãn, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh trăng này hình như không giống với khi hắn nhìn ở quốc nội, nhưng ở bên cạnh Bạch Thụ, hắn liền cảm thấy bất kì địa phương này trên thế giới đều không khác nhau, chỉ cần có người này bên cạnh.
Hắn ngồi trong chốc lát, cảm thấy thật sự ngủ không được, liền cẩn thận xuống giường, ra khỏi cửa đi dạo một lát.
Mặt sau khách sạn là thảm cỏ rộng mở, xa xa ngoài thảm cỏ mới có cây cối, dưới ánh trăng, cành lá đón trăng trông có vẻ tuyết trắng, mà cái bóng kéo trên mặt đất lại theo gió lay động, đong đưa, mang theo tiếng kéo lạt xạt.
Tào Dật Nhiên đứng đó, hứng gió đêm, ngắm ánh trăng.
Từ khi sinh ra đến nay hơn hai mươi năm, cuộc sống trước khi gặp được Bạch Thụ, hắn hồi tưởng lại, luôn cảm thấy sống rất uổng phí, những vết thương cả đời không quên đó — có lẽ cũng không thể nói là vết thương, hắn không xem những sự kiện đó là vết thương, chỉ cảm thấy ghê tởm cùng thống khổ, căn bản không muốn đối mặt, hắn luôn làm đủ mọi chuyện để quên đi chuyện khi đó, mà mỗi lần đều cảm thấy mình quên rồi, sẽ không nghĩ tới nữa, bất quá, sự kiện đó lại khắc trong xương của hắn, hình thành một ngọn tảng băng bị vùi lấp trong tiềm thức hắn, thời điểm bình thường căn bản không nghĩ tới, trừ phi mực nước giảm xuống, mới có thể lộ ra một chút đỉnh tảng băng kia, thời điểm được che giấu tốt, tuy rằng không lộ ra, nhưng lại ảnh hưởng rất nhiều thứ sau đó, tính cách, hình thức hành vi của hắn…
Hắn nhớ tới sự kiện kia, trong lòng giống như có vật bẩn dính nhớt đen đen phun ra vậy, khiến hắn cảm thấy ghê tởm khó chịu, không thể ức chế muốn phá hư hết thảy…
Nhưng sau khi cùng một chỗ với Bạch Thụ thật lâu, hắn tình nguyện nhớ tới chuyện khi đó, dường như cũng đã tiêu tan, cảm thấy cho dù khi đó là như vậy, thì thế nào chứ.
Hắn chính là hắn, bất luận chuyện khi đó có thể nào, hiện tại hắn đều là hắn, ai biết hắn không trải qua chuyện khi đó, sau này lớn lên, sẽ trở thành bộ dạng gì. Có lẽ không phải thế này, như vậy, không phải là hắn cái dạng này, hắn lại có lý do gì phải thừa nhận hắn. Hơn nữa, không phải hắn hiện tại, còn có thể gặp được Bạch Thụ không, sẽ cùng một chỗ với y sao, hết thảy đều không xác định, vì thế, hắn tình nguyện mọi chuyện như vậy, chính là những việc đã trải qua trong nhân sinh của hắn.
Bạch Thụ vừa giật mình tỉnh lại, phát hiện không thấy Tào Dật Nhiên.
Tìm tìm chung quanh, trong lòng hơi bất an, liền mặc quần áo xuống lầu tìm hắn.
Không tốn nhìn thời gian, đã tìm được người ở sân sau khách sạn.
Tào Dật Nhiên đơn độc đứng đó, đứng thẳng tắp, giống như tinh linh đang hấp thu năng lượng ánh trăng.
Bạch Thụ từng bước đi đến, Tào Dật Nhiên nghe thấy tiếng bước chân đã biết là y, cho nên cũng không động đậy.
Bạch Thụ đưa tay ôm lấy hắn từ phía sau, nhẹ nhàng hôn tai hắn một chút hỏi, “Không ngủ, đứng ở đây làm gì?”
Tào Dật Nhiên nhẹ giọng nói, “Ngủ không được.”
Bạch Thụ cười, “Ban ngày cứ ngủ ở trên xe, ngủ không được cũng là bình thường. Bất quá, gió ngoài này rất lạnh, chúng ta vào trong thôi.”
Tào Dật Nhiên cúi đầu ừ một tiếng, nhưng không có động, mà nói, “Bạch Thụ, thật ra tôi có một chuyện vẫn luôn muốn nói cho anh, tôi muốn nói với anh, nhưng trước kia vẫn chưa nghĩ ra phải nói thế nào.”
Bạch Thụ sửng sốt, ôm Tào Dật Nhiên càng chặt, nói, “Nếu muốn nói cho anh biết, vậy thì nói ra. Bất luận là chuyện gì của em, anh đều muốn biết, hơn nữa tình nguyện cùng em gánh vác.”
Tào Dật Nhiên nói thế kia, thật ra y đã hiểu, Tào Dật Nhiên muốn nói cái gì.
Cái thứ vẫn luôn đâm trong lòng Tào Dật Nhiên, khiến hắn mang theo đau đớn lớn lên kia, nếu không nhổ ra được, vậy làm có hòa tan đi.
Tào Dật Nhiên tựa đầu vào vai Bạch Thụ, nhìn rừng cây xa xa, ánh trăng sáng ngời, đại địa bình an, hắn nói, “Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là một việc khi tôi còn nhỏ thôi.”
Bạch Thụ không chen ngang, chỉ đem bàn tay hơi lạnh của hắn ấp vào trong tay mình, chờ lời nói kế tiếp của hắn.
Tào Dật Nhiên ngừng một lúc lâu, ánh mắt xa xăm, giống như xuyên qua thời không, trở về năm đó. Muốn nói lại thôi, nhiệt độ cơ thể của Bạch Thụ khiến hắn ấm áp, hắn mấp máy môi một hồi, mới tiếp tục nói, “Tôi không biết tuổi thơ của những người khác thế nào, cho nên, tôi cũng không thể nói lúc đó là tốt hay xấu. Tôi không nhớ rõ lúc đó rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, không nhớ rõ rất nhiều chuyện kia đó, sự kiện kia, cũng mơ mơ hồ hồ, không nhớ rõ, người kia, tôi cũng không nhớ gã có bộ dạng thế nào…”
Hắn nói rất mơ hồ hỗn loạn, mà Bạch Thụ chỉ lẳng lặng nghe, hôn hấp ấm áp của y phả bên cổ Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên biết y đang nghe, y đang ở đây, y cùng một chỗ với mình, hiện tại, còn có tương lai.
Có được dũng khí nói tiếp, “Gã là gia sư ông nội tìm về cho tôi, cảm giác của gã cho tôi khi đó còn khắc sâu hơn so với cha mẹ. Tuy rằng gần như mỗi ngày hắn đều ở nhà, mỗi ngày đều ở cạnh tôi, nhưng tôi không thích gã, không thích này không phải bởi vì gã quản tôi rất nghiêm, mà là bởi vì tôi biết, gã chính là một gia sư, không phải cha mẹ tôi, có thân cũng chỉ là một chú họ mà thôi… Tôi không thích gã, không muốn gã quản tôi…”
Bạch Thụ cùi đầu “ừ” một tiếng, tỏ vẻ chính mình vẫn luôn nghiêm túc nghe.
Mà Tào Dật Nhiên hoàn toàn hãm sâu vào chuyện năm đó, thế giới được ánh trăng chiếu rọi, khiến hắn cảm thấy hết thảy đều mờ mờ ảo ảo.
“Tôi không biết gã nghĩ về tôi thế nào, có lẽ cũng không thích, tôi luôn cảm thấy là vì không thích gã mới có thể làm ra loại chuyện này. Nhưng có lẽ cũng là vì gã ở nhà tôi cái gì cũng bị phép tắc trong nhà quản thúc, hơn nữa trước đó gã cũng ở trong quân đội bị nghiêm khắc quản lý mọi bề, gã phải đè nén bản thân, đem mọi phương diện bề ngoài đều phải làm tốt, cho nên, trong lòng mới có thể như vậy….”
Nói tới đây, Tào Dật Nhiên nhăn mày, nhưng giọng hắn vẫn nhẹ nhàng như cũ, giống như sẽ bị gió đêm thổi đi mất, cũng không có kích động, giống như không có bất kì tâm tình nào, thậm chí tìm lý do cho người làm hắn thống khổ.
“Tôi cảm thấy một người bên ngoài vô cùng ngăn nắp ưu tú, nội tâm nhất định rất xấu xí, tồn tại một ác ma, chắc là bởi vì gã như vậy, cho nên tôi cảm thấy nội tâm mọi người đều xấu xí như thế. Sau tôi mới biết, cũng không phải như vậy, anh không như vậy.”
Bạch Thụ được hắn khen ngợi, trong lòng y quả thật xúc động, bởi vì những thứ Tào Dật Nhiên nói, là những thứ chôn sâu trong đáy lòng y, y ôm chặt Tào Dật Nhiên, trong lòng xuất hiện một loại nhu tình lưu luyến, khiến y cảm thấy yêu hắn yêu tới giống như sinh mệnh khó có thể khống chế và chịu đựng.
“Tôi cảm thấy gã đối với tôi giống như hả giận vậy, gã… tôi…. thời điểm đó….” Mày Tào Dật Nhiên nhanh càng chặt, không biết phải nói thế nào, đáy lòng hắn tràn ra một loại thống khổ không sạch sẽ, khiến tay hắn siết chặt, Bạch Thụ nhẹ nhàng hôn má hắn, nói, “Cả đời này anh đều sẽ yêu em.”
Thân thể Tào Dật Nhiên run rẩy, trầm mặt, sau đó cười cười, “Aizz, tôi cũng vậy a.”
Bạch Thụ cũn cười, lại hôn hắn, nói, “Bất luận là chuyện gì, cũng đều đã là quá khứ, người khác nói, chuyện của quá khứ, vậy hãy để nó quên đi, chúng ta đều nói được, thật ra lại quên khôgn được, chỉ là đang lừa mình dối người. Nhưng là, bất luận khi đó xảy ra chuyện gì, anh đều nguyện ý cùng em gánh vác… Anh không thể làm đến mức chuyện khi đó không xảy ra, nhưng anh nguyện ý cùng với em, đi ra từ chuyện đó… Chúng ta cùng nhau tiến tới…”
Tào Dật Nhiên nghiêng đầu lẳng lặng nhìn chằm chằm Bạch Thụ, con ngươi tốt tăm dưới ánh trăng tràn ra ánh sáng trong suốt thâm thúy như hắc thủy tinh trải qua ngàn vạn năm tinh luyện, hắn nhẹ giọng hỏi, “Anh biết chuyện lúc đó sao?”
Ánh mắt Bạch Thụ thâm trầm mà ôn nhu, như dòng nước ấm áp có thể bao dung hết thảy, “Ừ, anh biết. Trước đây đã biết, nhưng anh không có biện pháp khiến em hiểu, tâm ý của anh.”
Tào Dật Nhiên kinh ngạc sau đó lại đỏ mặt, giống như tức giận, nhưng Bạch Thụ ôm chặt hắn làm hắn không cách nào nổi giận, chỉ đành hỏi, “Làm sao anh biết được?”
Bạch Thụ nói, “Anh đi hỏi Chu Diên, cậu ta nói cho anh biết, từ rất sớm, lúc chúng ta mới cùng một chỗ.”
Tào Dật Nhiên nói thầm, “Vậy… Anh còn thích tôi.”
Giọng Bạch Thụ ôn như nhưng rất nặng, “Vì cái gì không thích chứ. Nhìn thấy em, anh đã biết anh thích em. Anh chỉ hận anh không thể gặp được em sớm hơn, nếu chúng ta quen biết từ lúc nhỏ, có lẽ, có thể để em không gặp phải sự kiện kia.”
Tào Dật Nhiên cười, nói, “Anh không cảm thấy khó chịu nổi sao?”
Bạch Thụ nói, “Anh yêu em, là yêu hết thảy của em. Quá trình trưởng thành của một người đắp nặn hình tượng sau này của người đó, anh yêu em, sẽ đón nhận toàn bộ quá trình lớn lên của em, em nhớ sự kiện cả đời, như vậy, anh cùng với em cùng nhau bù đặp lại đau xót khi đó, dùng hạnh phúc để bù đắp, được không?”
Tào Dật Nhiên cắn môi, không trả lời, ánh mắt trợn to ẩm ướt, nước mắt, từ khóe mi chảy xuống.
Bạch Thụ hôn hai má hắn, không nói tiếp.
Tào Dật Nhiên ôm lại y, hôn lên môi y, vị mặn của nước mắt thấp thoáng giữa môi lưỡi gắn bó, hô hấp ấm áp ôn nhu quấn quýt nhau, Tào Dật Nhiên nghĩ, chuyện khi đó, có cái gì đáng để tâm chứ, hắn đã từ Bạch Thụ đạt được hết thảy.