“Bạn, bạn Ti, đây là, đây là, bánh, bánh anh đào do chính tay mình làm, nếu như, nếu như cậu không chê, hi, hi vọng cậu có thể nhận”.
Một nữ sinh thanh tú xinh đẹp vởi bộ mặt đỏ bừng đang cầm chiếc bánh anh đào được trang trí đẹp mắt đứng trước bàn học của Tiêu Dật.
Ngẩng đầu, luyến tiếc cho chiếc bánh anh đào nhìn thoáng qua thấy cũng không tệ, Tiêu Dật nói: “Thật ngại quá, dạo gần đây mình bị đau răng”.
Hừ, đau răng, viện cớ đau răng mà cũng có người tin sao? Tiêu Dật thầm nghĩ.
Nhưng nữ sinh trước mặt lại : đầu tiên là thẹn thùng, sau đó lại lộ ra chút thất vọng, cuối cùng nhỏ giọng nói một câu: “Không, không sao, cậu, cậu bị đau răng thì phải chú ý một chút”. Sau đó chạy mất.
Bánh của mình, Tiêu Dật cúi xuống tiếp tục đọc sách, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh chiếc bánh anh đào ngon lành kia.
Nhưng mà, lúc mới nhập học, cũng có nhiều người tặng cho đồ ăn ngon, hơn nữa Tiêu Dật cũng không từ chối một ai, lại còn thường xuyên đem đồ được tặng đến cho Ti Lưu Du và Ti Giác ăn.
Kết quả là chuyện càng nhiều người tham dự thì lại càng nhanh chóng bị rò rỉ.
Trong một bữa ăn, Ti Lưu Du trong lúc vô ý nói Tiêu Dật số thật là sướng, được lộc ăn uống, ngay lập tức sắc mặt Ti Tu Dạ trầm xuống.
Sau đó Tiêu Dật phải hi sinh bao nhiêu quyền lợi, lại còn để Ti Tu Dạ ôm mình gặm tới gặm lui, lúc ấy mới khiến cho sắc mặt hắn trở lại bình thường.
Một trong các hiệp ước cắt đất đền bù của Tiêu Dật, điều đầu tiên chính là: không được tùy tiện nhận bất kì quà cáp của người khác, mở ngoặc: bao gồm cả thức ăn, đóng ngoặc.
…..
Đọc sách thêm một chút, Tiêu Dật quyết định đến xem xét câu lạc bộ mà nó vừa mới tham gia.
Câu lạc bộ: “Cho ta yêu yêu” tuy rằng khiến cho không biết bao nhiêu người nổi tiếng phải tái mặt, nhưng khách quan mà nói, nó cũng là một câu lạc bộ được tương đối đông sinh viên hoan nghênh. Chỉ cần nhìn vào nơi nó tọa lạc là biết được.
Một tòa nhà ba tầng xây dựng theo phong cách cổ tích đứng lẻ loi một chỗ, nóc nhà màu hồng phấn, tường được bao phủ bởi các màu sắc rực rỡ do những viên gạch ngọc đủ các loại màu sắc tùy ý đặt lên nhau hợp thành.Mỗi chiếc cửa sổ đều là những hình dạng khác nhau, bên cạnh là những hoa văn đáng yêu. Những chiếc cửa sổ ấy nếu không được treo những chiếc chuông gió lấp lánh lung linh thì cũng được đặt những chậu hoa xinh xắn tĩnh xảo.
Bờ tường của lầu một hoàn toàn được tạo bởi cửa sổ kính sát sàn, căn phòng này tuy không có quy định gì đặc biệt nhưng những người khác đều biết rõ: đây là chỗ thuộc về Tiêu Dật. Đôi khi nó đến câu lạc bộ sẽ đi thẳng đến phòng này, ngồi xuống, đọc sách, ngủ, làm bài tập, làm một thành viên nhàn nhã của câu lạc bộ.
Hôm nay, Tiêu Dật cũng như thường ngày, liền đi vào căn phòng này, ngồi lên ghế, không quá vài giây đồng hồ sau đã có người nhanh chóng mang hồng trà và bánh ngọt lên.
Uống vài ngụm hồng trà, ăn hơn nửa chiếc bánh, Tiêu Dật thấy buồn chán, cũng ngán ngẩm với những ánh mắt vụng trộm ngoài cửa sổ kia, vì vậy bèn muốn dạo quanh một vòng.
Từ khi Tiêu Dật bắt đầu tham gia vào câu lạc bộ “Cho ta yêu yêu ” này thì nó vẫn chưa một lần thăm quan thật kỹ tòa nhà này, với tư cách là người đại diện quyền hội trưởng câu lạc bộ ăn không ngồi rồi, hôm nay bỗng nhiên nổi lên ý nghĩ: mình cũng phải gánh một phần trách nhiệm.
…..
“Tôi đến để giới thiệu hai người với nhau, đây là Dương Nguyệt, còn đây là Trương Siêu Khởi”.
Tổ mai mối nói chuyện đặc biệt biệt nhẹ nhàng, cứ nhìn hội viên đang cố gắng tác hợp cho hai người đối diện là biết.
“Bạn Trương là người có nhân cách tốt, bạn bè của cậu ấy người nào người ấy đều khen cậu ấy không hết lời….”.
“Máy tính của câu lạc bộ chúng tôi đã tính xác suất xứng đôi, phát hiện ra hai người rất xứng đôi với nhau, cho nên…….”.
Đang lúc hội viên nói đến mức mưa xuân bay tứ tung thì đột nhiên có người nào đó nhẹ nhàng lướt tới.
“Nơi này có cần tôi giúp gì không?”.
Nhất thời cả ba khuôn mặt đều hường về phía người đang hỏi, tất cả đều ngây người.
“Không có à, vậy để tôi đến chỗ khác xem thử vậy”.
Thấy người nào người nấy một lúc lâu không phản ứng, người nào đó nhún nhún vai rồi lại nhẹ nhàng bước đi.
Chỉ để lại ba người đang đứng như tượng với đôi mắt hình trái tim.
……
Người nào đó chính là Tiêu Dật, tiếp tục đi lên phía trước, đi vào một văn phòng làm việc bận rộn.
May mắn là Ngả Tình vừa nhận được tin tổ mai mối phát sinh chuyện thì Tiêu Dật bước vào văn phòng làm việc của tổ thương nghiệp.
Vừa nhìn thấy Tiêu Dật cô liền vội vàng chạy ra đón.
“Nghe tôi nói này, tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu không thể an phận sao? Sao cậu lại đi tung tăng khắp nơi như vậy thì khách hàng còn có thể tìm được tình yêu chân chính của mình sao? Các hội viên của tổ mai mối còn có thể làm việc bình thường được sao? ”.
“Tôi chỉ muốn đi xem xem có giúp gì được không thôi mà”. Tiêu Dật vô tội nói.
“Cậu như vậy mà gọi là giúp sao?”.Ngả Tình vô lực nói, rồi quay đầu lại hét lên: “Tất cả làm việc đi chứ! Mấy người rất rảnh sao? Công việc đang bề bộn xếp như núi thế kia mà mấy người còn thời gian ngắm người khác à!”.
Sau đó Ngả Tình quay đầu lại nhìn Tiêu Dật: “Đại thiếu gia của tôi ơi, cậu ngàn vạn lần đừng đi lung tung nữa. Từ giờ cậu cứ đi bên cạnh tôi đi”.
Tiêu Dật nghe vậy cũng ngoan ngoãn đi theo Ngả Tình, Ngả Tình đi chỗ nào là Tiêu Dật ở chỗ đó.
“Thôi bỏ đi, tôi xin đầu hàng,”.Ngả Tình thở dài một tiếng: “Cho dù cậu là mỹ nhân đệ nhất thì tôi cũng không chịu được cái kiểu cậu cứ đi bên cạnh tôi thế này. Cầm lấy, cầm lấy cái này rồi qua bên kia ngồi đọc đi”.
Tiêu Dật nhận món đồ từ tay Ngả Tình: “Cái này là gì?”.
“Đây là tạp san quý ‘Love Me’ của câu lạc bộ chúng ta”.Ngả Tình đang bàn chuyện cùng hội viên khác nên cũng không ngẩng đầu lên: “Không phải cậu muốn giúp đỡ sao? Trước tiên cứ tìm hiểu tạp chí của câu lạc bộ chúng ta trước”.
Đến đây thì phải nói một câu: người muốn có được cuốn tạp san quý của câu lạc bộ ‘Cho ta yêu yêu’ phải là mấy người ‘tai to mặt lớn’.Lúc trước đã nói qua, ở thời này giấy được dùng rất ít, theo nguyên tắc vật càng ít thì càng đắt tiền thì đã thấy việc dùng giấy làm tạp chí quý hơn rất nhiều so với tạp chí làm bằng chip điện tử.
Nhưng mà, mặc dù tạp san quý đắt tiền nhưng mà cũng có người nguyện ý bỏ nhiều tiền ra để mua, chuyện đó cũng chẳng có biện pháp gì. Ai bảo tạp chí ‘Love Me’ được nhiều người hoanh nghênh chứ.
Tiêu Dật ngồi xuống ghế tò mò xem cuốn tạp chí ‘Love Me’, đây cũng chính là cuốn được xuất bản vào cuối tuần trước.
‘Love Me’ được chia thành vài mục. Bao gồm mục giới thiệu câu lạc bộ, tin tức về khách hàng tiềm năng, tình hình của các cặp ghép đôi thành công và những ảnh linh tinh khác nữa.
Trong đó có thể thấy được giọng điệu tuyên truyền rất lộ liễu.
Tiêu Dật rất nhanh xem lướt qua. Từ những cặp đôi có tình cảm chưa rõ ràng cho đến những cặp đôi đang có tình cảm mãnh liệt. Có những bức ảnh của một người, hai người còn có cả những bức ảnh của một nhóm người nữa. Phong cách rất hoa mắt, đồng phục, áo da, hóa trang, xiềng xích, vườn trường thanh xuân, đô thị hấp dẫn, thể loại nào cũng có.
Bỗng nhiên ánh mắt Tiêu Dật dừng lại trên một trang tạp chí.
Khuôn mặt của một thiếu niên đang cúi đầu đọc sách bị những tia nắng bên ngoài cửa sổ làm cho mờ ảo, nhưng mà bộ dáng nhàn nhã của thiếu niên kia, khí chất nhẹ nhàng kia cũng khiến cho những người nhìn bức ảnh này không thể rời mắt.
“Thấy thế nào?”. Ngả Tình vội vã hoàn thành hết công việc liền chạy tới.
“Người này,”. Tiêu Dật chỉ vào bức ảnh: “Là tôi”.
Ngả Tình nhìn vào bức ảnh rồi chọc cười: “Gì cơ, khuôn mặt đâu có thấy rõ.Sao Tiểu Dật Dật ngay cả bản thân cũng nhìn nhầm chứ? Người mẫu của tổ tuyên truyền chúng ta, sao có thể là cậu được chứ. Nhưng mà người đó và cậu cũng có vài phần giống nhau đấy”.
Tiêu Dật ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Ngả Tình: “Là tôi”.
Ngả Tình tức giận dậm chân: “Sao Tiểu Dật Dật cứ nhìn mình như thế chứ!”.
“Cậu chụp bức ảnh này à?”.Tiêu Dật nghiêng đầu hỏi, trong giọng nói không có tia chất vấn nào.
“Không phải chụp người này, chẳng qua là định chụp thứ khác nhưng không cẩn thận chụp được người này”.Ngả Tình trợn mắt nói.
Chuyện cô mời Tiêu Dật vào ‘Cho ta yêu yêu’ vốn đã được lên kế hoạch trước, như là một chiêu bài của câu lac bộ, dùng Tiêu Dật để thu hút khách hàng.
Xem ra là đúng, người mà cô tìm được không phải là người thường, chưa nói đến thân phận là thiếu gia của Ti gia, chỉ cần là em trai của cặp chi em song sinh Ti gia đã đủ khiến cho nàng gặp nhiều khó khăn rồi.
Ngày thứ hai khi Tiêu Dật gia nhập câu lạc bộ thì Ti Lưu Du tới. Đầu tiên là tỉ mỉ quan sát nơi Tiêu Dật hoạt động, xua xua tay với Tiêu Dật để nó tiếp tục làm công chuyện của mình, sau đó kéo Ngả Tình đi, hành động rất chi là tình cảm, thấu tình đạt lý.
“Ngả Ngả, thật ra khi Dật Dật tham gia vào câu lạc bộ của cậu thì mình rất yên tâm, dù gì chúng ta cũng là chị em tốt đã nhiều năm, em trai của mình chẳng phải cũng là em trai của cậu hay sao?”.
“Ngả Ngả, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, nhưng mà cậu cũng đừng lợi dùng Dật Dật nha!”.
Ngả Tình gật đầu như đúng rồi nhưng tròng lòng nghĩ một kiểu nhưng ngoài miệng vẫn nói:
“Thật là, nói như kiểu mình làm chuyện gì không tốt ấy. Lúc đầu khi mình thành lập câu lạc bộ này cậu giúp cũng không ít”.
Buổi sáng Ti Lưu Du vừa đi thì buổi chiểu Ngả Tình lại nghênh đón Ti Lưu Giác.
Ti Lưu Giác đến đón Tiêu Dật về nhà, Ti Lưu Giác bảo Tiêu Dật đợi ở ngoài một lát rồi đi nói chuyện riêng vơi Ngả Tình, nói một câu vô cùng dịu dàng nhưng rất hàm ý:
“Ngả Ngả à, tội xâm phạm hình ảnh của người khác, thời gian truy tố cũng rất dài à nha”.
Uy hiếp, câu này tuyệt đối là một câu uy hiếp trắng trợn.
Ngả Tình nghiến răng tức giận. Không phải lần trước không cẩn thận đem tấm ảnh của ngươi ra làm quảng cáo, hiệu quả cũng không tồi lại cũng bán được kha khá vé, nhưng mà đâu có nghiêm trọng đến mức độ ấy chứ?
Bởi vậy, Ngả Tình cả ngày nhìn thấy Tiêu Dật đi đi vào vào, trong lòng cảm thấy rất ngứa ngáy, chỉ có thể lợi dụng một chút sơ hở nhỏ, đem đập một bên tường rồi thay bằng cửa sổ kính sát đất mới miễng cưỡng quảng bá được cho câu lạc bộ.
Bức ảnh này là kết quả của việc Ngả Tình lúc đó toàn thân ngứa ngáy không chịu được nên đã chụp lén rồi đưa vào tạp san quý. Cứ tưởng không ai nhận ra, ai ngờ…..
Tiêu Dật cũng không để ý đến những lời nói dối của Ngả Tình, căn bản là không có hứng thú truy cứu, nó lại tiếp tục lật vài trang rồi chỉ vào người trên ảnh hỏi: “Những người này đều là khách hàng sao?”.
Ngả Tình thấy Tiêu Dật không tiếp tục truy cứu nữa, vui mừng hết sức, vội vàng nhiệt tình giới thiệu: “Đây là những người mẫu của tổ tuyên truyền. Đến lúc muốn làm áp phích hoặc tạp san quý thì sẽ chụp ảnh của họ ”.
“À, đúng rồi, tôi chưa qua chỗ của tổ tuyên truyền”. Tiêu Dật nghĩ ra: “Lúc đầu hình như cậu định đưa tôi vào tổ tuyên truyền. Tôi có thể qua đó xem một chút được không?”.
Chỉ cần cậu không mách cho anh chị cậu thì cậu muốn đi chỗ nào cũng được. Ngả Tình nghĩ.
Ngả Tình cười: “Được, mình dẫn cậu đi xem”.
Một nữ sinh thanh tú xinh đẹp vởi bộ mặt đỏ bừng đang cầm chiếc bánh anh đào được trang trí đẹp mắt đứng trước bàn học của Tiêu Dật.
Ngẩng đầu, luyến tiếc cho chiếc bánh anh đào nhìn thoáng qua thấy cũng không tệ, Tiêu Dật nói: “Thật ngại quá, dạo gần đây mình bị đau răng”.
Hừ, đau răng, viện cớ đau răng mà cũng có người tin sao? Tiêu Dật thầm nghĩ.
Nhưng nữ sinh trước mặt lại : đầu tiên là thẹn thùng, sau đó lại lộ ra chút thất vọng, cuối cùng nhỏ giọng nói một câu: “Không, không sao, cậu, cậu bị đau răng thì phải chú ý một chút”. Sau đó chạy mất.
Bánh của mình, Tiêu Dật cúi xuống tiếp tục đọc sách, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh chiếc bánh anh đào ngon lành kia.
Nhưng mà, lúc mới nhập học, cũng có nhiều người tặng cho đồ ăn ngon, hơn nữa Tiêu Dật cũng không từ chối một ai, lại còn thường xuyên đem đồ được tặng đến cho Ti Lưu Du và Ti Giác ăn.
Kết quả là chuyện càng nhiều người tham dự thì lại càng nhanh chóng bị rò rỉ.
Trong một bữa ăn, Ti Lưu Du trong lúc vô ý nói Tiêu Dật số thật là sướng, được lộc ăn uống, ngay lập tức sắc mặt Ti Tu Dạ trầm xuống.
Sau đó Tiêu Dật phải hi sinh bao nhiêu quyền lợi, lại còn để Ti Tu Dạ ôm mình gặm tới gặm lui, lúc ấy mới khiến cho sắc mặt hắn trở lại bình thường.
Một trong các hiệp ước cắt đất đền bù của Tiêu Dật, điều đầu tiên chính là: không được tùy tiện nhận bất kì quà cáp của người khác, mở ngoặc: bao gồm cả thức ăn, đóng ngoặc.
…..
Đọc sách thêm một chút, Tiêu Dật quyết định đến xem xét câu lạc bộ mà nó vừa mới tham gia.
Câu lạc bộ: “Cho ta yêu yêu” tuy rằng khiến cho không biết bao nhiêu người nổi tiếng phải tái mặt, nhưng khách quan mà nói, nó cũng là một câu lạc bộ được tương đối đông sinh viên hoan nghênh. Chỉ cần nhìn vào nơi nó tọa lạc là biết được.
Một tòa nhà ba tầng xây dựng theo phong cách cổ tích đứng lẻ loi một chỗ, nóc nhà màu hồng phấn, tường được bao phủ bởi các màu sắc rực rỡ do những viên gạch ngọc đủ các loại màu sắc tùy ý đặt lên nhau hợp thành.Mỗi chiếc cửa sổ đều là những hình dạng khác nhau, bên cạnh là những hoa văn đáng yêu. Những chiếc cửa sổ ấy nếu không được treo những chiếc chuông gió lấp lánh lung linh thì cũng được đặt những chậu hoa xinh xắn tĩnh xảo.
Bờ tường của lầu một hoàn toàn được tạo bởi cửa sổ kính sát sàn, căn phòng này tuy không có quy định gì đặc biệt nhưng những người khác đều biết rõ: đây là chỗ thuộc về Tiêu Dật. Đôi khi nó đến câu lạc bộ sẽ đi thẳng đến phòng này, ngồi xuống, đọc sách, ngủ, làm bài tập, làm một thành viên nhàn nhã của câu lạc bộ.
Hôm nay, Tiêu Dật cũng như thường ngày, liền đi vào căn phòng này, ngồi lên ghế, không quá vài giây đồng hồ sau đã có người nhanh chóng mang hồng trà và bánh ngọt lên.
Uống vài ngụm hồng trà, ăn hơn nửa chiếc bánh, Tiêu Dật thấy buồn chán, cũng ngán ngẩm với những ánh mắt vụng trộm ngoài cửa sổ kia, vì vậy bèn muốn dạo quanh một vòng.
Từ khi Tiêu Dật bắt đầu tham gia vào câu lạc bộ “Cho ta yêu yêu ” này thì nó vẫn chưa một lần thăm quan thật kỹ tòa nhà này, với tư cách là người đại diện quyền hội trưởng câu lạc bộ ăn không ngồi rồi, hôm nay bỗng nhiên nổi lên ý nghĩ: mình cũng phải gánh một phần trách nhiệm.
…..
“Tôi đến để giới thiệu hai người với nhau, đây là Dương Nguyệt, còn đây là Trương Siêu Khởi”.
Tổ mai mối nói chuyện đặc biệt biệt nhẹ nhàng, cứ nhìn hội viên đang cố gắng tác hợp cho hai người đối diện là biết.
“Bạn Trương là người có nhân cách tốt, bạn bè của cậu ấy người nào người ấy đều khen cậu ấy không hết lời….”.
“Máy tính của câu lạc bộ chúng tôi đã tính xác suất xứng đôi, phát hiện ra hai người rất xứng đôi với nhau, cho nên…….”.
Đang lúc hội viên nói đến mức mưa xuân bay tứ tung thì đột nhiên có người nào đó nhẹ nhàng lướt tới.
“Nơi này có cần tôi giúp gì không?”.
Nhất thời cả ba khuôn mặt đều hường về phía người đang hỏi, tất cả đều ngây người.
“Không có à, vậy để tôi đến chỗ khác xem thử vậy”.
Thấy người nào người nấy một lúc lâu không phản ứng, người nào đó nhún nhún vai rồi lại nhẹ nhàng bước đi.
Chỉ để lại ba người đang đứng như tượng với đôi mắt hình trái tim.
……
Người nào đó chính là Tiêu Dật, tiếp tục đi lên phía trước, đi vào một văn phòng làm việc bận rộn.
May mắn là Ngả Tình vừa nhận được tin tổ mai mối phát sinh chuyện thì Tiêu Dật bước vào văn phòng làm việc của tổ thương nghiệp.
Vừa nhìn thấy Tiêu Dật cô liền vội vàng chạy ra đón.
“Nghe tôi nói này, tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu không thể an phận sao? Sao cậu lại đi tung tăng khắp nơi như vậy thì khách hàng còn có thể tìm được tình yêu chân chính của mình sao? Các hội viên của tổ mai mối còn có thể làm việc bình thường được sao? ”.
“Tôi chỉ muốn đi xem xem có giúp gì được không thôi mà”. Tiêu Dật vô tội nói.
“Cậu như vậy mà gọi là giúp sao?”.Ngả Tình vô lực nói, rồi quay đầu lại hét lên: “Tất cả làm việc đi chứ! Mấy người rất rảnh sao? Công việc đang bề bộn xếp như núi thế kia mà mấy người còn thời gian ngắm người khác à!”.
Sau đó Ngả Tình quay đầu lại nhìn Tiêu Dật: “Đại thiếu gia của tôi ơi, cậu ngàn vạn lần đừng đi lung tung nữa. Từ giờ cậu cứ đi bên cạnh tôi đi”.
Tiêu Dật nghe vậy cũng ngoan ngoãn đi theo Ngả Tình, Ngả Tình đi chỗ nào là Tiêu Dật ở chỗ đó.
“Thôi bỏ đi, tôi xin đầu hàng,”.Ngả Tình thở dài một tiếng: “Cho dù cậu là mỹ nhân đệ nhất thì tôi cũng không chịu được cái kiểu cậu cứ đi bên cạnh tôi thế này. Cầm lấy, cầm lấy cái này rồi qua bên kia ngồi đọc đi”.
Tiêu Dật nhận món đồ từ tay Ngả Tình: “Cái này là gì?”.
“Đây là tạp san quý ‘Love Me’ của câu lạc bộ chúng ta”.Ngả Tình đang bàn chuyện cùng hội viên khác nên cũng không ngẩng đầu lên: “Không phải cậu muốn giúp đỡ sao? Trước tiên cứ tìm hiểu tạp chí của câu lạc bộ chúng ta trước”.
Đến đây thì phải nói một câu: người muốn có được cuốn tạp san quý của câu lạc bộ ‘Cho ta yêu yêu’ phải là mấy người ‘tai to mặt lớn’.Lúc trước đã nói qua, ở thời này giấy được dùng rất ít, theo nguyên tắc vật càng ít thì càng đắt tiền thì đã thấy việc dùng giấy làm tạp chí quý hơn rất nhiều so với tạp chí làm bằng chip điện tử.
Nhưng mà, mặc dù tạp san quý đắt tiền nhưng mà cũng có người nguyện ý bỏ nhiều tiền ra để mua, chuyện đó cũng chẳng có biện pháp gì. Ai bảo tạp chí ‘Love Me’ được nhiều người hoanh nghênh chứ.
Tiêu Dật ngồi xuống ghế tò mò xem cuốn tạp chí ‘Love Me’, đây cũng chính là cuốn được xuất bản vào cuối tuần trước.
‘Love Me’ được chia thành vài mục. Bao gồm mục giới thiệu câu lạc bộ, tin tức về khách hàng tiềm năng, tình hình của các cặp ghép đôi thành công và những ảnh linh tinh khác nữa.
Trong đó có thể thấy được giọng điệu tuyên truyền rất lộ liễu.
Tiêu Dật rất nhanh xem lướt qua. Từ những cặp đôi có tình cảm chưa rõ ràng cho đến những cặp đôi đang có tình cảm mãnh liệt. Có những bức ảnh của một người, hai người còn có cả những bức ảnh của một nhóm người nữa. Phong cách rất hoa mắt, đồng phục, áo da, hóa trang, xiềng xích, vườn trường thanh xuân, đô thị hấp dẫn, thể loại nào cũng có.
Bỗng nhiên ánh mắt Tiêu Dật dừng lại trên một trang tạp chí.
Khuôn mặt của một thiếu niên đang cúi đầu đọc sách bị những tia nắng bên ngoài cửa sổ làm cho mờ ảo, nhưng mà bộ dáng nhàn nhã của thiếu niên kia, khí chất nhẹ nhàng kia cũng khiến cho những người nhìn bức ảnh này không thể rời mắt.
“Thấy thế nào?”. Ngả Tình vội vã hoàn thành hết công việc liền chạy tới.
“Người này,”. Tiêu Dật chỉ vào bức ảnh: “Là tôi”.
Ngả Tình nhìn vào bức ảnh rồi chọc cười: “Gì cơ, khuôn mặt đâu có thấy rõ.Sao Tiểu Dật Dật ngay cả bản thân cũng nhìn nhầm chứ? Người mẫu của tổ tuyên truyền chúng ta, sao có thể là cậu được chứ. Nhưng mà người đó và cậu cũng có vài phần giống nhau đấy”.
Tiêu Dật ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Ngả Tình: “Là tôi”.
Ngả Tình tức giận dậm chân: “Sao Tiểu Dật Dật cứ nhìn mình như thế chứ!”.
“Cậu chụp bức ảnh này à?”.Tiêu Dật nghiêng đầu hỏi, trong giọng nói không có tia chất vấn nào.
“Không phải chụp người này, chẳng qua là định chụp thứ khác nhưng không cẩn thận chụp được người này”.Ngả Tình trợn mắt nói.
Chuyện cô mời Tiêu Dật vào ‘Cho ta yêu yêu’ vốn đã được lên kế hoạch trước, như là một chiêu bài của câu lac bộ, dùng Tiêu Dật để thu hút khách hàng.
Xem ra là đúng, người mà cô tìm được không phải là người thường, chưa nói đến thân phận là thiếu gia của Ti gia, chỉ cần là em trai của cặp chi em song sinh Ti gia đã đủ khiến cho nàng gặp nhiều khó khăn rồi.
Ngày thứ hai khi Tiêu Dật gia nhập câu lạc bộ thì Ti Lưu Du tới. Đầu tiên là tỉ mỉ quan sát nơi Tiêu Dật hoạt động, xua xua tay với Tiêu Dật để nó tiếp tục làm công chuyện của mình, sau đó kéo Ngả Tình đi, hành động rất chi là tình cảm, thấu tình đạt lý.
“Ngả Ngả, thật ra khi Dật Dật tham gia vào câu lạc bộ của cậu thì mình rất yên tâm, dù gì chúng ta cũng là chị em tốt đã nhiều năm, em trai của mình chẳng phải cũng là em trai của cậu hay sao?”.
“Ngả Ngả, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, nhưng mà cậu cũng đừng lợi dùng Dật Dật nha!”.
Ngả Tình gật đầu như đúng rồi nhưng tròng lòng nghĩ một kiểu nhưng ngoài miệng vẫn nói:
“Thật là, nói như kiểu mình làm chuyện gì không tốt ấy. Lúc đầu khi mình thành lập câu lạc bộ này cậu giúp cũng không ít”.
Buổi sáng Ti Lưu Du vừa đi thì buổi chiểu Ngả Tình lại nghênh đón Ti Lưu Giác.
Ti Lưu Giác đến đón Tiêu Dật về nhà, Ti Lưu Giác bảo Tiêu Dật đợi ở ngoài một lát rồi đi nói chuyện riêng vơi Ngả Tình, nói một câu vô cùng dịu dàng nhưng rất hàm ý:
“Ngả Ngả à, tội xâm phạm hình ảnh của người khác, thời gian truy tố cũng rất dài à nha”.
Uy hiếp, câu này tuyệt đối là một câu uy hiếp trắng trợn.
Ngả Tình nghiến răng tức giận. Không phải lần trước không cẩn thận đem tấm ảnh của ngươi ra làm quảng cáo, hiệu quả cũng không tồi lại cũng bán được kha khá vé, nhưng mà đâu có nghiêm trọng đến mức độ ấy chứ?
Bởi vậy, Ngả Tình cả ngày nhìn thấy Tiêu Dật đi đi vào vào, trong lòng cảm thấy rất ngứa ngáy, chỉ có thể lợi dụng một chút sơ hở nhỏ, đem đập một bên tường rồi thay bằng cửa sổ kính sát đất mới miễng cưỡng quảng bá được cho câu lạc bộ.
Bức ảnh này là kết quả của việc Ngả Tình lúc đó toàn thân ngứa ngáy không chịu được nên đã chụp lén rồi đưa vào tạp san quý. Cứ tưởng không ai nhận ra, ai ngờ…..
Tiêu Dật cũng không để ý đến những lời nói dối của Ngả Tình, căn bản là không có hứng thú truy cứu, nó lại tiếp tục lật vài trang rồi chỉ vào người trên ảnh hỏi: “Những người này đều là khách hàng sao?”.
Ngả Tình thấy Tiêu Dật không tiếp tục truy cứu nữa, vui mừng hết sức, vội vàng nhiệt tình giới thiệu: “Đây là những người mẫu của tổ tuyên truyền. Đến lúc muốn làm áp phích hoặc tạp san quý thì sẽ chụp ảnh của họ ”.
“À, đúng rồi, tôi chưa qua chỗ của tổ tuyên truyền”. Tiêu Dật nghĩ ra: “Lúc đầu hình như cậu định đưa tôi vào tổ tuyên truyền. Tôi có thể qua đó xem một chút được không?”.
Chỉ cần cậu không mách cho anh chị cậu thì cậu muốn đi chỗ nào cũng được. Ngả Tình nghĩ.
Ngả Tình cười: “Được, mình dẫn cậu đi xem”.