“Nhất định phải đi sao?”.
Tiêu Dật không tình nguyện thay quần áo, bên cạnh là Ti Tu Dạ đang thay quần áo, ở ngoài cửa chờ chính là Ti Tu Khải.
Ti Tu Dạ không nói gì, sự thật rất hiển nhiên, nhìn dáng vẻ của hắn cũng biết là hắn cũng không muốn đi chút nào.
“Nhất định phải đi”.
Giọng nói của Ti Tu Khải từ cửa truyền vào, rất kiên định.
“Sao cha không đem chú ấy quẳng đi lâu lâu một chút”. Nhìn chằm chằm Ti Tu Dạ,Tiêu Dật oán giận nói.
Lúc trước bởi vì Ti Tu Dạ lòng dạ hẹp hòi trả thù, tuy rằng không thực sự bắt Ti Tu Khải đảm nhiệm tiếp chức đại diện gia chủ, nhưng cũng đem hắn đày đi Châu Phi phát triển nghiệp vụ, mới trở về mấy hôm trước.
Nhìn bộ dáng của Ti Tu Khải, cả người đen đến nỗi không ra con người, Tiêu Mẫn Nhi vừa mới nhìn thấy cũng không nhận ra, còn tưởng là cường đạo đến cướp bóc, suýt chút nữa là đá văng ra ngoài.
Con trai Ti Lưu Duệ thì ngược lại, rất thích ứng, nhìn thấy cha mình thì vui vẻ cười, hỏi nó có gì mà vui thế? Câu trả lời của nó khiến cho người ta xấu hổ: “Ha ha, bộ dạng của ba ba giống như là người sô cô la nha”.
Như vậy cũng khó trách: Ti Lưu Duệ vẫn bị cấm thực (Đồ ăn ngọt và đồ ăn vặt) như cũ, vẫn chưa được ăn nên chỉ có thể nhìn màu da biến đổi cực lớn của daddy để giải cơn thèm mà thôi.
……………
Đứng ở ngoài cửa, đầu Ti Tu Khải hiện lên một loạt hắc tuyến, Tiểu Dật Nhi, chú nghe thấy nha.
Cứ thế mà đem mình phái sang Châu Phi, làm việc cả ngày lẫn đêm, ngay cả làn da trắng không tì vết của ta cũng bị hủy, cháu còn chê ít sao? Tiểu Dật Nhi, dù gì chú cũng là chú của cháu nha, là người thân có quan hệ huyết thống nha, làm gì mà bức chú đến đường cùng như vậy.
Chính là biết hai người đều ghét các loại tiệc tùng xã giao, cho nên ta vừa mới về đã sắp xếp hai người đi dự tiệc, đây là trả thù, có biết không, ha ha ha ha, cảm giác trả thù thật là thích.
“Hai vị bên trong nhanh một chút, đừng để mọi người dự tiệc phải chờ hai người, như vậy là quá thất lễ a”.
Tiêu Dật và Ti Tu Dạ thay một bộ lễ phục đẹp, bước ra.
Lễ phục của họ vẫn cùng một màu như trước, được Liêm Thu thiết kế, chiếc áo Vest màu xám bạc, phụ kiện đi kèm chỉ vẻn vẹn mấy chiếc cúc áo, cúc áo của Tiêu Dật chính là màu tím nhạt còn của Ti Tu Dạ thì là màu tím lam.
“Cháu không hiểu, cái buổi tiệc này có gì mà phải tham dự chứ”.
Dù đã ngồi ở trên xe rồi nhưng Tiêu Dật vẫn có ý thuyết phục Ti Tu Khải.
Tuy Ti Tu Khải ở trên phương diện khác thì cà phất cà phơ, nhưng mà chuyện xã giao thì lại là sở trường của hắn, cực kì chăm chỉ nghiêm túc.
“Không được, từ sau khi Tiểu Dật Nhi trở về vẫn chưa xuất hiện trước công chúng. Hơn nữa, hai năm trước Ti Hoàn tự động tuyên bố bỏ quyền, cho nên Tiểu Dật Nhi trên danh nghĩa đã là gia chủ đời kế tiếp rồi, nếu vẫn chưa lộ diện, sau này sẽ có ảnh hưởng không tốt”.
Tuy nói rằng Ti Tu Khải một phần là vì bản thân xả hận, nhưng mà hắn vẫn còn lương tâm nghề nghiệp, vì Ti gia mà suy xét toàn bộ cục diện.
…..
Buổi tiệc đang náo nhiệt vì Ti Tu Dạ và Tiêu Dật đến càng náo nhiệt hơn.
Tiêu Dật cảm thấy rằng buổi tiệc này có gì không đúng lắm, nó trước kia cũng đã từng đi dự, nhưng mà trong buổi tiệc ngày hôm nay, ánh mắt của những người này nhìn mình, cực kỳ nóng bỏng, nóng bỏng đến mức kì dị.
Nhưng may mà còn có hàn khí xung quanh người Ti Tu Dạ, mọi người đều dùng ‘ánh mắt’ công kích khiến cho Tiêu Dât không tự chủ mà xích lại gần Ti Tu Dạ.
“Sao vậy?”.Ti Tu Dạ đã chú ý đến, cúi xuống hỏi.
“Không sao”. Tiêu Dật lắc đầu: “Khi nào chúng ta có thể về?”.
Trước khi Ti Tu Dạ trả lời, Ti Tu Khải vội vàng nói: “Đừng vội, chờ một lát, Tiểu Dật Nhi, cháu cố nhẫn nại một chút”.
Đùa đấy à, nếu như để anh họ trả lời, nhất định sẽ lấy Tiểu Dật Nhi làm trọng, như vậy thì công sức của mình chẳng phải đổ xuống sông xuống biển rồi sao? Khó khăm lắm mới có cơ hội tốt như vậy.
“Dật Dật!”.
Tiêu Dật nghe thấy có người gọi nó, vừa quay đầu lại nhìn, là Lâm Ảnh và Y Ân.
Quay sang phía Lâm Ảnh gật đầu, Tiêu Dật nhìn sang bộ đồ sáng chói khắp tứ phía của Y Ân một hồi lâu.
Y Ân dương dương tự đắc chờ Tiêu Dật khen ngợi, chỉ thấy Tiêu Dật nói một câu khiến hắn ngay lập tức uể oải.
“Y Ân, cậu ăn mặc kiểu gì vậy, sợ người khác không biết mình là con trai của tổng thống sao?”.
Ta tới là để lánh nạn ~ Ta tới là để lánh nạn ~ Y Ân ngồi xổm giống như cây nấm trong góc tường, rồi lại bất chợt đứng lên, ngâm vịnh kiểu hí kịch: “Ài, thật đáng thương, ông trời ghen ghét khuôn mặt đẹp kinh người của ta, khiến ta gặp nạn đến bước đường này, kỵ sĩ của ta, công chúa của ta, hãy mau đến cứu ta đi ~”.
Hắn vừa quay đầu lại thì phát hiện căn bản không ai nhìn mình, Tiêu Dật và Lâm Ảnh đã sớm tám chuyện cùng nhau rồi.
“Ảnh Ảnh, đây là daddy của mình, daddy, đây là Lâm Ảnh”.
Tiêu Dật cảm thấy Lâm Ảnh ỷ lại quá rồi, bầu không khí quanh hắn có chút tế nhị.
“Ngài Ti, xin chào”.Lâm Ảnh phóng khoáng hỏi thăm, lần này hắn không mang mạng che mặt mà là đeo một chiếc mặt lạ, khóe miệng hơi cong biểu thị hắn đang cười.
Lại nhìn qua Ti Tu Dạ thì chỉ thấy hắn lạnh lùng hừ một cái.
“Daddy,”. Khẽ đẩy nhẹ Ti Tu Dạ, Tiêu Dật nói với Lâm Ảnh: “Daddy mình là như thế đấy, cậu bỏ qua cho nha”.
Lâm Ảnh lắc đầu cười: “Không sao, cá tính của gia chủ Ti gia, mọi người đều đã sớm biết rồi”.
“Đúng rồi, lần trước ngại quá, rõ ràng là nói muốn đến phòng thí nghiệm của cậu ở lâu đài cổ, kết quả là ngồi được chút là phải về rồi”.
Chuyến đi lâu đài cổ lần trước khiến cho Tiêu Dật có một chút nuối tiếc, ngay từ đầu nghĩ đến chuyện thăm thú phòng thí nghiệm kia khiến nó cảm thấy hứng thú, nhưng mà thể lực không cho phép nha, nghĩ đến đây, nó quay sang trừng mắt Ti Tu Dạ một cái.
“Mình cũng có một chút tiếc nuối, có thể cùng Dật Dật bàn luận nhiều chuyện như vậy, nhưng mà, sau này, Dật Dật sẽ không tới nhà mình nữa, rồi sau đó sẽ không bao giờ tới nữa phải không?”.
“Sao lại thế, lần sau mình sẽ tới, nhất định phải ngắm thật kĩ mới được”.
Thản nhiên liếc khuôn mặt u ám của Ti Tu Dạ, Lâm Ảnh nói: “Ai da, chi bằng, đến lúc đó Dật Dật và ngài Ti cùng đến đi”.
“Thật sao?”.
“Ừ, có ngài Ti đại giá quang lâm, mình càng thêm vinh hạnh, hơn nữa, đến lúc đó, Dật Dật chắc là sẽ dưỡng đủ tinh thần để cùng mình thảo luận nghiên cứu kĩ lưỡng rồi”.
Trong lời nói của Lâm Ảnh còn có ý khác, nhưng chỉ là nói cho Ti Tu Dạ toàn thân hàn băng nghe, còn Tiêu Dật chỉ nghĩ Lâm Ảnh nhiệt tình mời mà thôi.
“Daddy”.
Ti Tu Dạ ôm eo Tiêu Dật, nhàn nhạt nói: “Nếu chủ nhân của lâu đài cổ đã nói như vậy, ta sao có thể từ chối được chứ”.
Bàn tay nắm chặt, sau đó rất nhanh buông ra, cách chiếc mặt lạ nên không thấy được vẻ mặt cuả Lâm Ảnh.
“Vâng, đến lúc đó cung kính đợi ngài”.
“Ơ , ngài Ti, Ti thiếu gia, thật sự đã lâu không gặp”.
Một người đàn ông dẫn theo một thiếu nữ e thẹn xuyên qua đám người tiến tới.
Ánh mắt Tiêu Dật mang ý hỏi nhìn về Ti Tu Dạ.
“Khụ khụ, đây là chủ tịch tập đoàn Giang Lăng và thiên kim tiểu thư của hắn”.Tiếp sau hai tiếng khụ khụ, Ti Tu Khải nhỏ giọng nói với Tiêu Dật.
Chủ tịch tập đoàn Giang Lăng chưa kịp để Ti Tu Dạ và Tiêu Dật trả lời đã đem con gái mình đẩy lên phía trước.
“Tiểu nữ Yến Nhi luôn luôn ngưỡng mộ Ti thiếu gia, hôm nay có cơ hội gặp mặt thì để cho hai người trẻ tuổi giao thiệp đi”.
Như thế thì quá tốt rồi, những người xung quanh đang nhìn chằm chắm thấy có người tiên phong liền cứ thế mà tiến lên.
“Ngài Ti, Ti thiếu gia, đây là tiểu nữ…… ”.
“Ngài Ti, Ti thiếu gia, đây là khuyển tử…… ”.
“Ngài Ti, Ti thiếu gia, đây là tiểu nữ hiền lương thục đức…… ”.
“Ngài Ti, Ti thiếu gia, đây là khuyển tử cũng có chút tài hoa…… ”.
Đối mặt với một đống người chen chúc, cuối cùng Tiêu Dật cũng hiểu được mưu đồ của Ti Tu Khải đang đứng xa xa cười trộm kia rồi.
Từ khi Ti Tu Dạ không chút lưu tình mà cự tuyệt những lời giới thiệu đủ các chủng loại này ngoài cửa, những người này đã nản chí với nhiệm vụ bất khả thi: công phá núi băng Ti Tu Dạ rồi, ngược lại đem mục tiêu chuyển qua người Tiêu Dật, gia chủ đời kế tiếp của Ti gia.
Trước kia, Ti gia nói với bên ngoài là Tiêu Dật đang chuyên tâm thụ huấn, không có tiếp xúc với bên ngoài, hiện tại nó đã xuất hiện trước công chúng, đã lộ diện rồi, hơn nũa lại không tệ chút nào, luôn tâm tâm niệm niệm muốn dựa vào Ti gia cũng chỉ có những bậc phụ huynh này, còn trong lòng các thiếu nam thiếu nữ vì bề ngoài tuyệt mỹ kia đã sớm cùng nhau tuốt gươm đao rồi.
Thế tấn công mãnh liệt như vậy, ngay cả hàn khí của Ti Tu Dạ cũng không ngăn cản được, dù sao bọn họ cũng là một đám người còn Ti Tu Dạ chỉ có một.
Đang lúc Ti Tu Dạ chuẩn bị nổi bão, Lâm Ảnh bỗng nhiên mở miệng: “Từng người từng người các ngươi liều mạng xông qua phía Dật Dật bên này chẳng phải đều là ham muốn tiền và quyền của Ti gia hay sao”.
“Cậu là ai, sao lại dám nói với ta như vậy?”.
Đám người kia đều là nhân vật có máu mặt, bị một thiếu niên ất ơ nói toạc ra như vậy, nhất thời thẹn quá hóa giận.
“Cậu ấy là ai sao?”.Y Ân không cam lòng khi Lâm Ảnh bị người khác công kích: “Cậu ấy là chủ nhân của lâu đài cổ, ngươi nói xem, cậu ấy có đủ tư cách nói ngươi không?”.
“Hả, chủ nhân lâu đài cổ!”.
Một tràng tiếng kinh ngạc vang lên, tính các của các đời chủ nhân lâu đài cổ đều quái gở, trước kia ít tiếp xúc với bên ngoài, hơn nữa, bọn họ trước nay vẫn chưa từng thấy chủ nhân lâu đài cổ nào trẻ tuổi như vậy.
“Nhưng mà, cho dù cậu là chủ nhân lâu đài cổ cũng không thể bôi nhọ chúng tôi như vậy, tiểu nữ chính là thành tâm muốn cùng Ti thiếu gia kết bạn”.
Một phu nhân danh giá cố gắng giữ bình tĩnh, quyết không nhượng bộ.
“Đúng vậy, đúng vậy, đứa nhỏ nhà ta cũng rất nghiêm túc”.
Những người khác cũng ngay lập tức phụ họa theo.
“Ta không thể sao?”.Đôi mắt đen như mực của Lâm Ảnh hiện lên tia sáng quỷ dị.
Hắn bỗng nhiên đưa tay kéo Tiêu Dật qua,khoảnh khắc đôi môi mềm mại hôn lên môi của Tiêu Dật, một tràng tiếng hít không khí kinh ngạc vang lên.
Đương nhiên, trong đó có thể bởi vì hành động của Lâm Ảnh, nhưng khẳng định rằng cũng không ít người vì cảm nhận được áp lực của Ti Tu Dạ đang giận dữ tuôn trào.
Hôn lướt qua môi Tiêu Dật, Lâm Ảnh đối mặt với mọi người nói: “Dật Dật là của ta, các ngươi nói xem, ta có thể mời các ngươi, CÚT hay không?”.
Tiêu Dật không tình nguyện thay quần áo, bên cạnh là Ti Tu Dạ đang thay quần áo, ở ngoài cửa chờ chính là Ti Tu Khải.
Ti Tu Dạ không nói gì, sự thật rất hiển nhiên, nhìn dáng vẻ của hắn cũng biết là hắn cũng không muốn đi chút nào.
“Nhất định phải đi”.
Giọng nói của Ti Tu Khải từ cửa truyền vào, rất kiên định.
“Sao cha không đem chú ấy quẳng đi lâu lâu một chút”. Nhìn chằm chằm Ti Tu Dạ,Tiêu Dật oán giận nói.
Lúc trước bởi vì Ti Tu Dạ lòng dạ hẹp hòi trả thù, tuy rằng không thực sự bắt Ti Tu Khải đảm nhiệm tiếp chức đại diện gia chủ, nhưng cũng đem hắn đày đi Châu Phi phát triển nghiệp vụ, mới trở về mấy hôm trước.
Nhìn bộ dáng của Ti Tu Khải, cả người đen đến nỗi không ra con người, Tiêu Mẫn Nhi vừa mới nhìn thấy cũng không nhận ra, còn tưởng là cường đạo đến cướp bóc, suýt chút nữa là đá văng ra ngoài.
Con trai Ti Lưu Duệ thì ngược lại, rất thích ứng, nhìn thấy cha mình thì vui vẻ cười, hỏi nó có gì mà vui thế? Câu trả lời của nó khiến cho người ta xấu hổ: “Ha ha, bộ dạng của ba ba giống như là người sô cô la nha”.
Như vậy cũng khó trách: Ti Lưu Duệ vẫn bị cấm thực (Đồ ăn ngọt và đồ ăn vặt) như cũ, vẫn chưa được ăn nên chỉ có thể nhìn màu da biến đổi cực lớn của daddy để giải cơn thèm mà thôi.
……………
Đứng ở ngoài cửa, đầu Ti Tu Khải hiện lên một loạt hắc tuyến, Tiểu Dật Nhi, chú nghe thấy nha.
Cứ thế mà đem mình phái sang Châu Phi, làm việc cả ngày lẫn đêm, ngay cả làn da trắng không tì vết của ta cũng bị hủy, cháu còn chê ít sao? Tiểu Dật Nhi, dù gì chú cũng là chú của cháu nha, là người thân có quan hệ huyết thống nha, làm gì mà bức chú đến đường cùng như vậy.
Chính là biết hai người đều ghét các loại tiệc tùng xã giao, cho nên ta vừa mới về đã sắp xếp hai người đi dự tiệc, đây là trả thù, có biết không, ha ha ha ha, cảm giác trả thù thật là thích.
“Hai vị bên trong nhanh một chút, đừng để mọi người dự tiệc phải chờ hai người, như vậy là quá thất lễ a”.
Tiêu Dật và Ti Tu Dạ thay một bộ lễ phục đẹp, bước ra.
Lễ phục của họ vẫn cùng một màu như trước, được Liêm Thu thiết kế, chiếc áo Vest màu xám bạc, phụ kiện đi kèm chỉ vẻn vẹn mấy chiếc cúc áo, cúc áo của Tiêu Dật chính là màu tím nhạt còn của Ti Tu Dạ thì là màu tím lam.
“Cháu không hiểu, cái buổi tiệc này có gì mà phải tham dự chứ”.
Dù đã ngồi ở trên xe rồi nhưng Tiêu Dật vẫn có ý thuyết phục Ti Tu Khải.
Tuy Ti Tu Khải ở trên phương diện khác thì cà phất cà phơ, nhưng mà chuyện xã giao thì lại là sở trường của hắn, cực kì chăm chỉ nghiêm túc.
“Không được, từ sau khi Tiểu Dật Nhi trở về vẫn chưa xuất hiện trước công chúng. Hơn nữa, hai năm trước Ti Hoàn tự động tuyên bố bỏ quyền, cho nên Tiểu Dật Nhi trên danh nghĩa đã là gia chủ đời kế tiếp rồi, nếu vẫn chưa lộ diện, sau này sẽ có ảnh hưởng không tốt”.
Tuy nói rằng Ti Tu Khải một phần là vì bản thân xả hận, nhưng mà hắn vẫn còn lương tâm nghề nghiệp, vì Ti gia mà suy xét toàn bộ cục diện.
…..
Buổi tiệc đang náo nhiệt vì Ti Tu Dạ và Tiêu Dật đến càng náo nhiệt hơn.
Tiêu Dật cảm thấy rằng buổi tiệc này có gì không đúng lắm, nó trước kia cũng đã từng đi dự, nhưng mà trong buổi tiệc ngày hôm nay, ánh mắt của những người này nhìn mình, cực kỳ nóng bỏng, nóng bỏng đến mức kì dị.
Nhưng may mà còn có hàn khí xung quanh người Ti Tu Dạ, mọi người đều dùng ‘ánh mắt’ công kích khiến cho Tiêu Dât không tự chủ mà xích lại gần Ti Tu Dạ.
“Sao vậy?”.Ti Tu Dạ đã chú ý đến, cúi xuống hỏi.
“Không sao”. Tiêu Dật lắc đầu: “Khi nào chúng ta có thể về?”.
Trước khi Ti Tu Dạ trả lời, Ti Tu Khải vội vàng nói: “Đừng vội, chờ một lát, Tiểu Dật Nhi, cháu cố nhẫn nại một chút”.
Đùa đấy à, nếu như để anh họ trả lời, nhất định sẽ lấy Tiểu Dật Nhi làm trọng, như vậy thì công sức của mình chẳng phải đổ xuống sông xuống biển rồi sao? Khó khăm lắm mới có cơ hội tốt như vậy.
“Dật Dật!”.
Tiêu Dật nghe thấy có người gọi nó, vừa quay đầu lại nhìn, là Lâm Ảnh và Y Ân.
Quay sang phía Lâm Ảnh gật đầu, Tiêu Dật nhìn sang bộ đồ sáng chói khắp tứ phía của Y Ân một hồi lâu.
Y Ân dương dương tự đắc chờ Tiêu Dật khen ngợi, chỉ thấy Tiêu Dật nói một câu khiến hắn ngay lập tức uể oải.
“Y Ân, cậu ăn mặc kiểu gì vậy, sợ người khác không biết mình là con trai của tổng thống sao?”.
Ta tới là để lánh nạn ~ Ta tới là để lánh nạn ~ Y Ân ngồi xổm giống như cây nấm trong góc tường, rồi lại bất chợt đứng lên, ngâm vịnh kiểu hí kịch: “Ài, thật đáng thương, ông trời ghen ghét khuôn mặt đẹp kinh người của ta, khiến ta gặp nạn đến bước đường này, kỵ sĩ của ta, công chúa của ta, hãy mau đến cứu ta đi ~”.
Hắn vừa quay đầu lại thì phát hiện căn bản không ai nhìn mình, Tiêu Dật và Lâm Ảnh đã sớm tám chuyện cùng nhau rồi.
“Ảnh Ảnh, đây là daddy của mình, daddy, đây là Lâm Ảnh”.
Tiêu Dật cảm thấy Lâm Ảnh ỷ lại quá rồi, bầu không khí quanh hắn có chút tế nhị.
“Ngài Ti, xin chào”.Lâm Ảnh phóng khoáng hỏi thăm, lần này hắn không mang mạng che mặt mà là đeo một chiếc mặt lạ, khóe miệng hơi cong biểu thị hắn đang cười.
Lại nhìn qua Ti Tu Dạ thì chỉ thấy hắn lạnh lùng hừ một cái.
“Daddy,”. Khẽ đẩy nhẹ Ti Tu Dạ, Tiêu Dật nói với Lâm Ảnh: “Daddy mình là như thế đấy, cậu bỏ qua cho nha”.
Lâm Ảnh lắc đầu cười: “Không sao, cá tính của gia chủ Ti gia, mọi người đều đã sớm biết rồi”.
“Đúng rồi, lần trước ngại quá, rõ ràng là nói muốn đến phòng thí nghiệm của cậu ở lâu đài cổ, kết quả là ngồi được chút là phải về rồi”.
Chuyến đi lâu đài cổ lần trước khiến cho Tiêu Dật có một chút nuối tiếc, ngay từ đầu nghĩ đến chuyện thăm thú phòng thí nghiệm kia khiến nó cảm thấy hứng thú, nhưng mà thể lực không cho phép nha, nghĩ đến đây, nó quay sang trừng mắt Ti Tu Dạ một cái.
“Mình cũng có một chút tiếc nuối, có thể cùng Dật Dật bàn luận nhiều chuyện như vậy, nhưng mà, sau này, Dật Dật sẽ không tới nhà mình nữa, rồi sau đó sẽ không bao giờ tới nữa phải không?”.
“Sao lại thế, lần sau mình sẽ tới, nhất định phải ngắm thật kĩ mới được”.
Thản nhiên liếc khuôn mặt u ám của Ti Tu Dạ, Lâm Ảnh nói: “Ai da, chi bằng, đến lúc đó Dật Dật và ngài Ti cùng đến đi”.
“Thật sao?”.
“Ừ, có ngài Ti đại giá quang lâm, mình càng thêm vinh hạnh, hơn nữa, đến lúc đó, Dật Dật chắc là sẽ dưỡng đủ tinh thần để cùng mình thảo luận nghiên cứu kĩ lưỡng rồi”.
Trong lời nói của Lâm Ảnh còn có ý khác, nhưng chỉ là nói cho Ti Tu Dạ toàn thân hàn băng nghe, còn Tiêu Dật chỉ nghĩ Lâm Ảnh nhiệt tình mời mà thôi.
“Daddy”.
Ti Tu Dạ ôm eo Tiêu Dật, nhàn nhạt nói: “Nếu chủ nhân của lâu đài cổ đã nói như vậy, ta sao có thể từ chối được chứ”.
Bàn tay nắm chặt, sau đó rất nhanh buông ra, cách chiếc mặt lạ nên không thấy được vẻ mặt cuả Lâm Ảnh.
“Vâng, đến lúc đó cung kính đợi ngài”.
“Ơ , ngài Ti, Ti thiếu gia, thật sự đã lâu không gặp”.
Một người đàn ông dẫn theo một thiếu nữ e thẹn xuyên qua đám người tiến tới.
Ánh mắt Tiêu Dật mang ý hỏi nhìn về Ti Tu Dạ.
“Khụ khụ, đây là chủ tịch tập đoàn Giang Lăng và thiên kim tiểu thư của hắn”.Tiếp sau hai tiếng khụ khụ, Ti Tu Khải nhỏ giọng nói với Tiêu Dật.
Chủ tịch tập đoàn Giang Lăng chưa kịp để Ti Tu Dạ và Tiêu Dật trả lời đã đem con gái mình đẩy lên phía trước.
“Tiểu nữ Yến Nhi luôn luôn ngưỡng mộ Ti thiếu gia, hôm nay có cơ hội gặp mặt thì để cho hai người trẻ tuổi giao thiệp đi”.
Như thế thì quá tốt rồi, những người xung quanh đang nhìn chằm chắm thấy có người tiên phong liền cứ thế mà tiến lên.
“Ngài Ti, Ti thiếu gia, đây là tiểu nữ…… ”.
“Ngài Ti, Ti thiếu gia, đây là khuyển tử…… ”.
“Ngài Ti, Ti thiếu gia, đây là tiểu nữ hiền lương thục đức…… ”.
“Ngài Ti, Ti thiếu gia, đây là khuyển tử cũng có chút tài hoa…… ”.
Đối mặt với một đống người chen chúc, cuối cùng Tiêu Dật cũng hiểu được mưu đồ của Ti Tu Khải đang đứng xa xa cười trộm kia rồi.
Từ khi Ti Tu Dạ không chút lưu tình mà cự tuyệt những lời giới thiệu đủ các chủng loại này ngoài cửa, những người này đã nản chí với nhiệm vụ bất khả thi: công phá núi băng Ti Tu Dạ rồi, ngược lại đem mục tiêu chuyển qua người Tiêu Dật, gia chủ đời kế tiếp của Ti gia.
Trước kia, Ti gia nói với bên ngoài là Tiêu Dật đang chuyên tâm thụ huấn, không có tiếp xúc với bên ngoài, hiện tại nó đã xuất hiện trước công chúng, đã lộ diện rồi, hơn nũa lại không tệ chút nào, luôn tâm tâm niệm niệm muốn dựa vào Ti gia cũng chỉ có những bậc phụ huynh này, còn trong lòng các thiếu nam thiếu nữ vì bề ngoài tuyệt mỹ kia đã sớm cùng nhau tuốt gươm đao rồi.
Thế tấn công mãnh liệt như vậy, ngay cả hàn khí của Ti Tu Dạ cũng không ngăn cản được, dù sao bọn họ cũng là một đám người còn Ti Tu Dạ chỉ có một.
Đang lúc Ti Tu Dạ chuẩn bị nổi bão, Lâm Ảnh bỗng nhiên mở miệng: “Từng người từng người các ngươi liều mạng xông qua phía Dật Dật bên này chẳng phải đều là ham muốn tiền và quyền của Ti gia hay sao”.
“Cậu là ai, sao lại dám nói với ta như vậy?”.
Đám người kia đều là nhân vật có máu mặt, bị một thiếu niên ất ơ nói toạc ra như vậy, nhất thời thẹn quá hóa giận.
“Cậu ấy là ai sao?”.Y Ân không cam lòng khi Lâm Ảnh bị người khác công kích: “Cậu ấy là chủ nhân của lâu đài cổ, ngươi nói xem, cậu ấy có đủ tư cách nói ngươi không?”.
“Hả, chủ nhân lâu đài cổ!”.
Một tràng tiếng kinh ngạc vang lên, tính các của các đời chủ nhân lâu đài cổ đều quái gở, trước kia ít tiếp xúc với bên ngoài, hơn nữa, bọn họ trước nay vẫn chưa từng thấy chủ nhân lâu đài cổ nào trẻ tuổi như vậy.
“Nhưng mà, cho dù cậu là chủ nhân lâu đài cổ cũng không thể bôi nhọ chúng tôi như vậy, tiểu nữ chính là thành tâm muốn cùng Ti thiếu gia kết bạn”.
Một phu nhân danh giá cố gắng giữ bình tĩnh, quyết không nhượng bộ.
“Đúng vậy, đúng vậy, đứa nhỏ nhà ta cũng rất nghiêm túc”.
Những người khác cũng ngay lập tức phụ họa theo.
“Ta không thể sao?”.Đôi mắt đen như mực của Lâm Ảnh hiện lên tia sáng quỷ dị.
Hắn bỗng nhiên đưa tay kéo Tiêu Dật qua,khoảnh khắc đôi môi mềm mại hôn lên môi của Tiêu Dật, một tràng tiếng hít không khí kinh ngạc vang lên.
Đương nhiên, trong đó có thể bởi vì hành động của Lâm Ảnh, nhưng khẳng định rằng cũng không ít người vì cảm nhận được áp lực của Ti Tu Dạ đang giận dữ tuôn trào.
Hôn lướt qua môi Tiêu Dật, Lâm Ảnh đối mặt với mọi người nói: “Dật Dật là của ta, các ngươi nói xem, ta có thể mời các ngươi, CÚT hay không?”.