“Nga~ nguyên lai sự tình là như thế a” Đám khói cũng chính là A Phong,mấy ngày nay lúc nào cũng quấn quýt lấy Linh,cuối cùng cũng hỏi ra nguồn gốc xuất phát của Linh.
Tuy rằng y vỗ ngực bảo Linh đi theo mình nhưng về cơ bản đều là y đi theo phía sau Linh hỏi đông hỏi tây.Như vậy xem ra chính là Linh ngược lại thu nhận thêm một tiểu đệ.
A Phong là 1 con ma mấy trăm năm tuổi.Y lưu lạc trên đời cũng đã lâu rồi, cho nên cái gì cũng đã từng nhìn qua rồi,cho nên khi thấy một con ma không giống ma như Linh nên không thể bỏ qua được.
Linh nói không ít,có điều những chuyện hắn hỏi đều là vấn đề về thế giới này hoặc là về ma.Giống như một đứa trẻ cái gì cũng không biết đang cố gắng tiếp thu kiến thức.
Xem ra đối với A Phong như vậy rất không bình thường.Nhìn bộ dáng của Linh cũng đã hơn mười tuổi rồi,nhưng lại đối với bản thân mình một chữ cũng không đề cập tới.Vẻ mặt cũng lúc nào cũng như lúc nào không hề có biểu cảm gì.
Sau khi y hiểu rõ Linh lúc còn sống theo lời kể của hắn,thì luôn luôn thích nói chuyện của hắn, nhưng ngoại trừ câu nói lần đầu kia ra.một hồi lâu cũng không hé răng lấy một tiếng.Tuy rằng y đã chết thật lâu, với bản thân mình kí ức lúc còn sống hầu như không nhớ rõ,thế nhưng mấy năm nay kiến thức mở mang cũng không ít, chính là biết tình huống của Linh như vậy là không bình thường.
15 năm,tất cả đều theo sự bố trí an bài của người khác, tựa như một người không có sinh mệnh giống như búp bê.Thế nhưng Linh rõ ràng là một con người a,rõ ràng phải nên có cha mẹ, có sinh hoạt giống người bình thường, có ý nghĩ của chính mình.
“Ngươi làm sao vậy?”.Linh cảm thấy rất kỳ quái. Bên tai gần đây không thấy bị huyên náo bởi âm thanh nữa.
A Phong nhìn Linh một hồi lâu.Trong lúc Linh cảm thấy buồn chán tưởng như muốn bay đi thì lúc đó lại toát ra một câu hỏi ”Linh,ngươi đã từng cười qua chưa?”.
“Cười” Trên mặt Linh không có lấy một chút chấn động.
A Phong chỉ vào hai người săp đi qua.Một đôi nam nữ thanh niên tuổi còn trẻ,trong đó tay của cô gái ôm lấy chàng trai cười đến mức vẻ mặt hạnh phúc “Chính là giống như bộ dạng kia kìa”.
Linh tỉ mỉ quan sát hành động của cô gái, học nàng hướng về phía A Phong nâng khóe miệng lên, một nụ cười nhàn nhạt “Là như thế này phải không?”
Trong nháy mắt, A Phong tựa như bay không thấy được bóng dáng.Duy nhất Linh lẻ loi đứng tại chỗ tự hỏi “Không giống sao?”.
Bên này A Phong bay ra hơn mấy trăm mét càng không ngừng lẩm bẩm độc thoại một mình “Ngươi nhìn lại ngươi đi, xem xem có giống một lão quỷ đã mấy trăm tuổi rồi không?”….Không phải chỉ là một nụ cười mỉm thôi sao? Có lẽ còn chưa bằng một nụ cười giả ấy chứ , vậy mà đã đến mức độ đó rồi sao?….Không xong rồi, sao lại cảm thấy nóng như thế này,vì sao mấy trăm năm cũng chưa bao giờ có cảm giác tim đập mà giờ lại có rồi…Không phải là ma lâu năm có thể tu thành người đấy chứ?…Ai nha,cảm giác thật là khác thường quá đi…Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh ….”
………
“Không giống sao” Vẻ mặt Linh chăm chú hỏi A Phong còn đang vừa vất vả bình tĩnh lại vừa đu đưa bay trở về.
“Không rất giống” A Phong nhãn thần phiêu dật,nếu như y còn có nhãn thần, nói:”Đúng rồi, Linh, chừng nào ngươi đi đầu thai vậy?”.
“Đầu thai?” Linh cứ như vậy mà nhắc lại.
“Ngươi ngay cả đầu thai cũng không biết ư? Quỷ soa chưa nói chuyện đó với ngươi sao?” A Phong một hồi kích động lại bắt đầu nhảy toán loạn.
“Quỷ soa?” Linh đã hoàn toàn quen với động tác của A Phong.
“Ông trời con của tôi ơi, ngay cả quỷ soa cũng không biết?Ngươi rốt cuộc là chết như thế nào? Không phải là phải có quỷ soa đến câu hồn ngươi, ngươi mới chết sao?”.A phong suýt chút nữa là sụp đổ rồi.
“Không biết,khi mở mắt thì đã bay rồi” Linh suy nghĩ một lát.
A Phong vừa nghe thấy thế liền suốt ruột “Vậy ngươi không phải là đã chết, chẳng qua là hồn tách ra thôi.Ai nha,cái này thì phiền phức rồi,ngươi hồn tách khỏi xác lâu như vậy,thân thể khẳng định là đã không còn,ngươi lại không thể quay về lại không có khả năng đầu thai,giờ ngươi thành cô hồn dã quỷ rồi”.
“Cô hồn dã quỷ”Linh không chút mảy may lây nhiễm tâm tình của A Phong, tinh thần ham học hỏi không đúng trường hợp lại trỗi dậy.
“Aizzz,ta ở bên cạnh ngươi suốt ruột muốn chết,Ngươi lại còn..”
“A Phong ngươi đã chết rồi”.
“Ngươi, ngươi có biết hay không, cô hồn dã quỷ nếu như bị tuần tra quỷ soa phát hiện thì sẽ bị đánh cho hồn tan phách tán, vĩnh viên không thể siêu sinh a”.
“Không biết”.
A Phong lần đầu tiên ước muốn mình còn sống, như vậy sẽ có thể chết thêm một lần nữa,khỏi cần phải đối mặt với hợp thể hoàn mỹ của bảo bảo tò mò và bảo bảo đơn thuần – Sự vô tri và thẳng thắn của Linh
Tuy rằng y vỗ ngực bảo Linh đi theo mình nhưng về cơ bản đều là y đi theo phía sau Linh hỏi đông hỏi tây.Như vậy xem ra chính là Linh ngược lại thu nhận thêm một tiểu đệ.
A Phong là 1 con ma mấy trăm năm tuổi.Y lưu lạc trên đời cũng đã lâu rồi, cho nên cái gì cũng đã từng nhìn qua rồi,cho nên khi thấy một con ma không giống ma như Linh nên không thể bỏ qua được.
Linh nói không ít,có điều những chuyện hắn hỏi đều là vấn đề về thế giới này hoặc là về ma.Giống như một đứa trẻ cái gì cũng không biết đang cố gắng tiếp thu kiến thức.
Xem ra đối với A Phong như vậy rất không bình thường.Nhìn bộ dáng của Linh cũng đã hơn mười tuổi rồi,nhưng lại đối với bản thân mình một chữ cũng không đề cập tới.Vẻ mặt cũng lúc nào cũng như lúc nào không hề có biểu cảm gì.
Sau khi y hiểu rõ Linh lúc còn sống theo lời kể của hắn,thì luôn luôn thích nói chuyện của hắn, nhưng ngoại trừ câu nói lần đầu kia ra.một hồi lâu cũng không hé răng lấy một tiếng.Tuy rằng y đã chết thật lâu, với bản thân mình kí ức lúc còn sống hầu như không nhớ rõ,thế nhưng mấy năm nay kiến thức mở mang cũng không ít, chính là biết tình huống của Linh như vậy là không bình thường.
15 năm,tất cả đều theo sự bố trí an bài của người khác, tựa như một người không có sinh mệnh giống như búp bê.Thế nhưng Linh rõ ràng là một con người a,rõ ràng phải nên có cha mẹ, có sinh hoạt giống người bình thường, có ý nghĩ của chính mình.
“Ngươi làm sao vậy?”.Linh cảm thấy rất kỳ quái. Bên tai gần đây không thấy bị huyên náo bởi âm thanh nữa.
A Phong nhìn Linh một hồi lâu.Trong lúc Linh cảm thấy buồn chán tưởng như muốn bay đi thì lúc đó lại toát ra một câu hỏi ”Linh,ngươi đã từng cười qua chưa?”.
“Cười” Trên mặt Linh không có lấy một chút chấn động.
A Phong chỉ vào hai người săp đi qua.Một đôi nam nữ thanh niên tuổi còn trẻ,trong đó tay của cô gái ôm lấy chàng trai cười đến mức vẻ mặt hạnh phúc “Chính là giống như bộ dạng kia kìa”.
Linh tỉ mỉ quan sát hành động của cô gái, học nàng hướng về phía A Phong nâng khóe miệng lên, một nụ cười nhàn nhạt “Là như thế này phải không?”
Trong nháy mắt, A Phong tựa như bay không thấy được bóng dáng.Duy nhất Linh lẻ loi đứng tại chỗ tự hỏi “Không giống sao?”.
Bên này A Phong bay ra hơn mấy trăm mét càng không ngừng lẩm bẩm độc thoại một mình “Ngươi nhìn lại ngươi đi, xem xem có giống một lão quỷ đã mấy trăm tuổi rồi không?”….Không phải chỉ là một nụ cười mỉm thôi sao? Có lẽ còn chưa bằng một nụ cười giả ấy chứ , vậy mà đã đến mức độ đó rồi sao?….Không xong rồi, sao lại cảm thấy nóng như thế này,vì sao mấy trăm năm cũng chưa bao giờ có cảm giác tim đập mà giờ lại có rồi…Không phải là ma lâu năm có thể tu thành người đấy chứ?…Ai nha,cảm giác thật là khác thường quá đi…Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh ….”
………
“Không giống sao” Vẻ mặt Linh chăm chú hỏi A Phong còn đang vừa vất vả bình tĩnh lại vừa đu đưa bay trở về.
“Không rất giống” A Phong nhãn thần phiêu dật,nếu như y còn có nhãn thần, nói:”Đúng rồi, Linh, chừng nào ngươi đi đầu thai vậy?”.
“Đầu thai?” Linh cứ như vậy mà nhắc lại.
“Ngươi ngay cả đầu thai cũng không biết ư? Quỷ soa chưa nói chuyện đó với ngươi sao?” A Phong một hồi kích động lại bắt đầu nhảy toán loạn.
“Quỷ soa?” Linh đã hoàn toàn quen với động tác của A Phong.
“Ông trời con của tôi ơi, ngay cả quỷ soa cũng không biết?Ngươi rốt cuộc là chết như thế nào? Không phải là phải có quỷ soa đến câu hồn ngươi, ngươi mới chết sao?”.A phong suýt chút nữa là sụp đổ rồi.
“Không biết,khi mở mắt thì đã bay rồi” Linh suy nghĩ một lát.
A Phong vừa nghe thấy thế liền suốt ruột “Vậy ngươi không phải là đã chết, chẳng qua là hồn tách ra thôi.Ai nha,cái này thì phiền phức rồi,ngươi hồn tách khỏi xác lâu như vậy,thân thể khẳng định là đã không còn,ngươi lại không thể quay về lại không có khả năng đầu thai,giờ ngươi thành cô hồn dã quỷ rồi”.
“Cô hồn dã quỷ”Linh không chút mảy may lây nhiễm tâm tình của A Phong, tinh thần ham học hỏi không đúng trường hợp lại trỗi dậy.
“Aizzz,ta ở bên cạnh ngươi suốt ruột muốn chết,Ngươi lại còn..”
“A Phong ngươi đã chết rồi”.
“Ngươi, ngươi có biết hay không, cô hồn dã quỷ nếu như bị tuần tra quỷ soa phát hiện thì sẽ bị đánh cho hồn tan phách tán, vĩnh viên không thể siêu sinh a”.
“Không biết”.
A Phong lần đầu tiên ước muốn mình còn sống, như vậy sẽ có thể chết thêm một lần nữa,khỏi cần phải đối mặt với hợp thể hoàn mỹ của bảo bảo tò mò và bảo bảo đơn thuần – Sự vô tri và thẳng thắn của Linh