(*) mụ mễ 妈咪: mẹ nhưng phát âm thì đồng âm với Mommy nên ta để như thế 😀 mình nghĩ chắc là các bạn TQ lại phiên âm tiếng anh ra rồi.
“Ai u,Dật Dật đáng thương a,ta mười tháng mang thai tân tân khổ khổ mới sinh được bảo bối a,mau cho mommy nhìn một cái,ngươi có phải gầy đi hay không,a sắc mặt cũng không tốt lắm a,ngươi có hay ăn cơm đúng giờ không? Ô ô, sao số con tôi khổ thế này,ngươi có phải bị người cha lãnh huyết kia hành hạ hay không? Không để ngươi ăn cơm,không cho ngươi ngủ? Ô~~~~~ ”.
Tiểu học Lưu Kim trăm năm danh giáo,cuối cùng nó phải nghênh đón khoảnh khắc mất mặt trong lịch sử.
Một nữ nhân ngồi xổm trước cổng tiểu học Lưu Kim ôm một tiểu hài tử mặt mũi tinh xảo đang khóc nước mặt nước mũi dàn dụa,không mảy may để ý tới hình tượng mà ‘khóc trời đập đất’,như vậy, nàng Mạnh Khương (**)đều cảm thấy không bằng rồi.
(**)Mạnh Khương Nữ hay nàng Mạnh Khương khóc chồng đổ trường thành,chắc các nàng cũng biết cả rồi,nàng nào chưa biết hỏi bác Gồ.
Lần đầu tiên hai chị em Ty Lưu Du,Ti Lưu Giác nhìn thấy Tiêu Mẫn Nhi,lòng tràn đầy sung sướng muốn đem mommy đáng yêu của Dật Dật coi như chính mommy của hai chị em Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác,đồng thời cũng nâng chân lên,từng chút từng chút hướng chỗ Tiêu Mẫn Nhi mà tránh xa ra.
Ngạch ~ Dật Dật,người ta biết rõ ngươi hảo tâm rồi,nhưng mà,mommy này,người ta chụi đựng không nổi a.
Thật sự là khổ ngươi rồi,trước kia ngươi trải qua cuộc sống như thế nào a? Dật Dật,sau khi về nhà,chúng ta so với trước kia tốt với ngươi hơn vài lần.
“Mommy”.Tiêu Dật định thần tình lạnh nhạt mà mở miệng: “Ngươi lại khóc như thế rồi,hơn nữa ta sẽ không cùng ngươi quay về nhà”.
“Ô…Dật Dật hư,ngươi ngay cả lời nói của mommy cũng không nghe sao?”.Tiêu Mẫn Nhi nghẹn ngào đem đầu dựa đến trên vai Tiêu Dật còn nhỏ.
“Chúng ta không phải đã nói rồi sao?”.Tiêu Dật ánh mắt dò hỏi nhìn về Trương Ngọc Quyên đang cách hai mẹ con họ mười bước chân.
Trương Ngọc Quyên bất đắc dĩ mà lắc đầu.
“Ta đổi ý rồi,Dật Dật của ta đáng yêu như thế,làm sao có thể cho cái loại người kia chứ? Bọn họ đều là đại phôi đản ăn tươi nuốt sống a”.Tiêu Mẫn Nhi tùy hứng mà nói,còn có ý đồ hăm dọa Tiêu Dật.
Một bên chui đựng ma âm xỏ lỗ tai cùng với bị người chỉ chỏ làm Ti Lưu Cẩn xấu hổ nhìn không được.
Lúc trước nhìn mommy của Dật được mấy phần mới miễn cưỡng chịu nữ nhân như vậy,hiện tại Dật đã là người nhà ta rồi,ngươi vẫn còn chạy tới quấy rối chia rẽ,còn nói xấu daddy..
“Daddy mới không giống như ngươi ni,hắn đối với Dật rất tốt”.
“Tri nhân tri diện bất tri tâm,ai biết hắn đối với Dật nhà chúng ta có ý đồ gì?”.Tiêu Mẫn Nhi bá với Tiêu Dật không tha.
Rời xa Tiêu Mẫn Nhi thành công hai chị em Ti gia mới nói.
“Ngươi sao có thể nói xấu daddy? ”.
“Không được phép nói xấu daddy”.
Vốn ban đầu chỉ muốn dụ dỗ Dật Dật cùng mình về nhà,Tiêu Mẫn Nhi cũng chỉ thuận miệng nói lung tung thôi,nhưng cũng không nghĩ ba tiểu hài tử tức giận.
Lời vừa rồi của mình không có căn cứ,ánh mắt của tiểu hài tử thuần khiết vẫn đang tức giận mà trừng mắt với mình,Tiêu Mẫn nhi hoàn toàn không có lo lắng,dựa đầu vào vai Tiêu Dật cọ tới cọ lui,: “Dật Dật,Dật Dật,mommy rất nhớ ngươi a,ngươi có nhớ mommy không?”.
“Buông ra”.
“Ô ô…Dật Dật trong lòng thật độc ác a,lại có thể đối với mommy lãnh đạm như vậy,mommy rất thương tâm a”.Tiêu Mẫn Nhi đắm chìn trong thế giới bi thảm của chính mình,không mảy may phát hiện,vừa rồi câu nói lạnh như băng ấy không phải từ miệng con mình phát ra.
“Daddy”.
Tiếng kêu thanh thúy của ba tiểu hài tử gõ vang hồi chuông cảnh báo Tiêu Mẫn Nhi.
Daddy? Daddy ở chỗ nào? Ai là daddy? Tiểu hài tử của Ti gia kia,kêu daddy,như vậy…
“Buông ra”.
Phía sau Tiểu Mẫn Nhi hàn khí càng lạnh.
“Dật,Dật Dật..ngươi không thích mommy ôm ngươi như vậy sao?”.Tiêu Mẫn Nhi chính là không kinh sợ mà hỏi.
“Mommy…”.
Không đợi Tiêu Dật nói xong,Tiêu Mẫn Nhi cảm giác trong ngực trống không.
Quay đầu một cái,thấy bảo bối nhà mình bị một nam nhân không biết xấu hổ ôm vào trong lòng,lập tức nổi giận lôi đình.
Đối diện một cái, oh my god,đây nhất định là ý chỉ của thần,khiến nam nhân hoàn mỹ xuất hiện ở giữa cuộc đời của ta,chân mệnh thiên tử của ta rốt cục cũng đã tới.Ai nhô,sao lại không thông báo một tiếng,xem ta ở nơi nào có thể gặp ngươi a(Mộng: ngươi cũng biết bộ dạng phụ hiện tại của ngươi không thể gặp người a).
Chứng kiến Tiêu Mẫn Nhi đang một trận mơ màng,sau đó lại bối rối sửa sang lại dáng vẻ,biết rõ dòng nước(ý là hiểu rõ chuyện tiếp theo ấy),khiến trong lòng Tiêu Dật thầm thở dài.
“Mommy,đây là daddy của ta”.
Bốn chữ cuối cùng kia,nói rất rõ ràng,còn cố ý tăng thêm âm nói,cho nên hiệu quả không tồi.
Tiêu Mẫn Nhi cả người nhanh chóng đông cứng.
Người kia là cha của con ta,khi nãy ta vừa mắng chửi hắn là đồ rất vô sỉ,sao lại như thế~ta muốn ngất xủi a.
Nhưng mà sau đó Ti Tu Dạ nói ra một chữ vô cùng đơn giản,càng làm Tiêu Mẫn Nhi nhốt vào chỗ vạn kiếp bất phục.Từ nay về sau,cho dù địa vị của nam nhân hoàn mỹ đến kinh thiên động địa này có như thế nào,Tiêu Mẫn Nhi nàng cùng hắn cũng không đội trời chung,kiên quyết không để sắc đẹp mê hoặc.
Ti Tu Dạ nhúi mày,giọng nói có chứa từ tính mê người kia vang lên: “Bẩn”.
Nói xong,lấy ra một cái khăn tay,tỉ mỉ đem bả vai Tiêu Dật,cũng chính là chỗ mà Tiêu Mẫn Nhi dựa vào,chỗ đó còn mang theo một vệt nước đáng nghi,vừa lau vừa xát.
“Vậy ngươi đừng ôm ta nữa là được rồi”.Tiêu Dật trong lòng nổi lên lăn tăn không vui.
“Ta không nói ngươi”.Ti Tu Dạ giải thích,thấy Tiêu Dật tâm tình cũng không chuyển biến tốt,lại nói: “Dật Nhi của ta có bẩn,ta cũng không buông tay”.
“Cái gì mà Dật Nhi của ngươi,Dật Dật là của gia đình chúng ta”.Lòng tự trọng của Tiêu Mẫn Nhi bị làm nhục một cách nghiêm trọng,nghẹn tiếng nói.
Ti Tu Dạ chậm rãi liếc Tiêu Mẫn Nhi một cái,ôm ôm Tiêu Dật: “Hài tử của Ti gia chưa đến mười lăm tuổi không được gặp mẹ ruột”.
Tâm tình của Tiêu Dật theo người đang ôm mình mà ngày càng khó chịu: “Vậy là như thế nào?Ta và mommy của ta cùng nhau sáu năm rồi,còn thiếu lần này sao?”.
Ti Tu Dạ hiểu rõ tròng lòng Tiêu Dật đang khó chịu,kỳ thực hắn cũng không thích giống như động vậy quý hiếm bị mọi người vậy quanh xem,vì vậy bèn ôn nhu khuyên: “Ta cũng chẳng qua là thuận miệng nói mà thôi,nếu như ngươi thực sự muốn nàng,mấy ngày nữa,ta cho người đến đón nàng vào nhà cho ngươi cùng nàng tụ họp.Hôm nay chúng ta hãy về trước đã”.
Tiêu Dật suy nghĩ một chút rồi gật gật.
“Mommy,ta đi trước,ngươi cùng bà bà đừng lo lắng cho ta,đều phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt.Các ngươi mấy ngày nữa đến Ti gia thăm ta.Tạm biệt mommy,tạm biệt bà bà”.
“Dật Dật———”. Tiêu Mẫn Nhi trong lòng không cam chịu liền đuổi theo ôm Tiêu Dật.
“Tiễn mẹ của tiểu thiếu gia về”.Ti Tu Dạ phân phó người bên cạnh.
Vì bị ngăn cản Tiêu Mẫn Nhi chỉ có trơ mắt nhìn bảo bối Dật Dật của mình được ôm vào trong xe.
….
Rõ ràng trong xe rất rộng,nhưng ba tiểu hài tử nhất định phải chen chúc cùng một chỗ,sợ hãi rụt rè,không dám lộn xộn.
Trong xe im lặng,chỉ có tiếng lật tài liệu của Ti Tu Dạ.
Ngồi bên cạnh Ti Tu Dạ,Tiêu Dật bỗng nói: “Daddy,ngươi nếu đã đồng ý cho Dật Dật cùng mommy của Dật Dật gặp mặt vậy cũng có thể làm cho mommy của ca ca tỷ tỷ cùng bọn họ gặp nhau không?”.
Bàn tay nho nhỏ càm lấy cánh tay Tu Ti Dạ lay lay,âm thanh mềm mại làm cho lòng người nhất thời thoải mái.
“Dật Nhi”.Tầm mắt của Ti Tu Dạ theo văn kiện chuyển đến ánh mắt hồn nhiên của Tiêu Dật,khóe miệng cười giống như nước mùa xuân khiến cho ba chị em nhìn mắt choáng váng,”Chiêu này của ngươi,không phải lúc nào cũng hữu dụng”.
Nghe ra chế nhạo trong lời nói của Ti Tu Dạ,Tiêu Dật cũng không có thẹn quá hóa giận,vẻ mặt hài tử phong phú vừa thu lại,người ngồi ngay ngắn lại,vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ban đầu,cũng không có mong đợi đối với loại hồ ly tinh nghìn năm này có hiệu nghiệm,nhưng mà,không muốn nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của bọn chúng mà thôi.
“Đây là quy củ của Ti gia,là không thể tùy ý thay đổi”.Ti Tu Dạ buồn cười khi nhìn thấy Tiêu Dật trở mặt.
“Hóa ra,đế vương lãnh huyết trong truyền thuyết cũng tuân theo quy củ”.
Tiêu Dật nói một câu khẩu khí bình thản,làm cho ba chị em lo lắng,hoang mang gương gương mắt len lén quan sát vẻ mặt của Ti Tu Dạ.
“Phép khích tướng đối với ta cũng không hữu dụng”.Ti Tu Dạ không hề tức giận,tới gần bên tai Tiêu Dật,nhẹ nhàng mà mang theo hấp dẫn nói:”Nếu Dật Nhi cảm thấy ta đây làm chủ nhân của Ti gia rất bất lực,không bằng có thể đem ta kéo xuống,sau đó tự mình làm,lúc đó muốn bỏ đi nội quy nào thì bỏ đi nộ quy ấy”.
Tiêu Dật hơi hơi kinh ngạc mà quay đầu nhìn Ti Tu Dạ,nào có như vậy mà làm chủ nhà người ta,nào có như vậy mà làm cha người ta?
Nó muốn tìm tòi nghiên cứu lời nói lúc nãy của Ti Tu Dạ,nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn,tiếp tục nhìn,chỉ có một phiến lam tử sắc thâm thúy.
“Ai u,Dật Dật đáng thương a,ta mười tháng mang thai tân tân khổ khổ mới sinh được bảo bối a,mau cho mommy nhìn một cái,ngươi có phải gầy đi hay không,a sắc mặt cũng không tốt lắm a,ngươi có hay ăn cơm đúng giờ không? Ô ô, sao số con tôi khổ thế này,ngươi có phải bị người cha lãnh huyết kia hành hạ hay không? Không để ngươi ăn cơm,không cho ngươi ngủ? Ô~~~~~ ”.
Tiểu học Lưu Kim trăm năm danh giáo,cuối cùng nó phải nghênh đón khoảnh khắc mất mặt trong lịch sử.
Một nữ nhân ngồi xổm trước cổng tiểu học Lưu Kim ôm một tiểu hài tử mặt mũi tinh xảo đang khóc nước mặt nước mũi dàn dụa,không mảy may để ý tới hình tượng mà ‘khóc trời đập đất’,như vậy, nàng Mạnh Khương (**)đều cảm thấy không bằng rồi.
(**)Mạnh Khương Nữ hay nàng Mạnh Khương khóc chồng đổ trường thành,chắc các nàng cũng biết cả rồi,nàng nào chưa biết hỏi bác Gồ.
Lần đầu tiên hai chị em Ty Lưu Du,Ti Lưu Giác nhìn thấy Tiêu Mẫn Nhi,lòng tràn đầy sung sướng muốn đem mommy đáng yêu của Dật Dật coi như chính mommy của hai chị em Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác,đồng thời cũng nâng chân lên,từng chút từng chút hướng chỗ Tiêu Mẫn Nhi mà tránh xa ra.
Ngạch ~ Dật Dật,người ta biết rõ ngươi hảo tâm rồi,nhưng mà,mommy này,người ta chụi đựng không nổi a.
Thật sự là khổ ngươi rồi,trước kia ngươi trải qua cuộc sống như thế nào a? Dật Dật,sau khi về nhà,chúng ta so với trước kia tốt với ngươi hơn vài lần.
“Mommy”.Tiêu Dật định thần tình lạnh nhạt mà mở miệng: “Ngươi lại khóc như thế rồi,hơn nữa ta sẽ không cùng ngươi quay về nhà”.
“Ô…Dật Dật hư,ngươi ngay cả lời nói của mommy cũng không nghe sao?”.Tiêu Mẫn Nhi nghẹn ngào đem đầu dựa đến trên vai Tiêu Dật còn nhỏ.
“Chúng ta không phải đã nói rồi sao?”.Tiêu Dật ánh mắt dò hỏi nhìn về Trương Ngọc Quyên đang cách hai mẹ con họ mười bước chân.
Trương Ngọc Quyên bất đắc dĩ mà lắc đầu.
“Ta đổi ý rồi,Dật Dật của ta đáng yêu như thế,làm sao có thể cho cái loại người kia chứ? Bọn họ đều là đại phôi đản ăn tươi nuốt sống a”.Tiêu Mẫn Nhi tùy hứng mà nói,còn có ý đồ hăm dọa Tiêu Dật.
Một bên chui đựng ma âm xỏ lỗ tai cùng với bị người chỉ chỏ làm Ti Lưu Cẩn xấu hổ nhìn không được.
Lúc trước nhìn mommy của Dật được mấy phần mới miễn cưỡng chịu nữ nhân như vậy,hiện tại Dật đã là người nhà ta rồi,ngươi vẫn còn chạy tới quấy rối chia rẽ,còn nói xấu daddy..
“Daddy mới không giống như ngươi ni,hắn đối với Dật rất tốt”.
“Tri nhân tri diện bất tri tâm,ai biết hắn đối với Dật nhà chúng ta có ý đồ gì?”.Tiêu Mẫn Nhi bá với Tiêu Dật không tha.
Rời xa Tiêu Mẫn Nhi thành công hai chị em Ti gia mới nói.
“Ngươi sao có thể nói xấu daddy? ”.
“Không được phép nói xấu daddy”.
Vốn ban đầu chỉ muốn dụ dỗ Dật Dật cùng mình về nhà,Tiêu Mẫn Nhi cũng chỉ thuận miệng nói lung tung thôi,nhưng cũng không nghĩ ba tiểu hài tử tức giận.
Lời vừa rồi của mình không có căn cứ,ánh mắt của tiểu hài tử thuần khiết vẫn đang tức giận mà trừng mắt với mình,Tiêu Mẫn nhi hoàn toàn không có lo lắng,dựa đầu vào vai Tiêu Dật cọ tới cọ lui,: “Dật Dật,Dật Dật,mommy rất nhớ ngươi a,ngươi có nhớ mommy không?”.
“Buông ra”.
“Ô ô…Dật Dật trong lòng thật độc ác a,lại có thể đối với mommy lãnh đạm như vậy,mommy rất thương tâm a”.Tiêu Mẫn Nhi đắm chìn trong thế giới bi thảm của chính mình,không mảy may phát hiện,vừa rồi câu nói lạnh như băng ấy không phải từ miệng con mình phát ra.
“Daddy”.
Tiếng kêu thanh thúy của ba tiểu hài tử gõ vang hồi chuông cảnh báo Tiêu Mẫn Nhi.
Daddy? Daddy ở chỗ nào? Ai là daddy? Tiểu hài tử của Ti gia kia,kêu daddy,như vậy…
“Buông ra”.
Phía sau Tiểu Mẫn Nhi hàn khí càng lạnh.
“Dật,Dật Dật..ngươi không thích mommy ôm ngươi như vậy sao?”.Tiêu Mẫn Nhi chính là không kinh sợ mà hỏi.
“Mommy…”.
Không đợi Tiêu Dật nói xong,Tiêu Mẫn Nhi cảm giác trong ngực trống không.
Quay đầu một cái,thấy bảo bối nhà mình bị một nam nhân không biết xấu hổ ôm vào trong lòng,lập tức nổi giận lôi đình.
Đối diện một cái, oh my god,đây nhất định là ý chỉ của thần,khiến nam nhân hoàn mỹ xuất hiện ở giữa cuộc đời của ta,chân mệnh thiên tử của ta rốt cục cũng đã tới.Ai nhô,sao lại không thông báo một tiếng,xem ta ở nơi nào có thể gặp ngươi a(Mộng: ngươi cũng biết bộ dạng phụ hiện tại của ngươi không thể gặp người a).
Chứng kiến Tiêu Mẫn Nhi đang một trận mơ màng,sau đó lại bối rối sửa sang lại dáng vẻ,biết rõ dòng nước(ý là hiểu rõ chuyện tiếp theo ấy),khiến trong lòng Tiêu Dật thầm thở dài.
“Mommy,đây là daddy của ta”.
Bốn chữ cuối cùng kia,nói rất rõ ràng,còn cố ý tăng thêm âm nói,cho nên hiệu quả không tồi.
Tiêu Mẫn Nhi cả người nhanh chóng đông cứng.
Người kia là cha của con ta,khi nãy ta vừa mắng chửi hắn là đồ rất vô sỉ,sao lại như thế~ta muốn ngất xủi a.
Nhưng mà sau đó Ti Tu Dạ nói ra một chữ vô cùng đơn giản,càng làm Tiêu Mẫn Nhi nhốt vào chỗ vạn kiếp bất phục.Từ nay về sau,cho dù địa vị của nam nhân hoàn mỹ đến kinh thiên động địa này có như thế nào,Tiêu Mẫn Nhi nàng cùng hắn cũng không đội trời chung,kiên quyết không để sắc đẹp mê hoặc.
Ti Tu Dạ nhúi mày,giọng nói có chứa từ tính mê người kia vang lên: “Bẩn”.
Nói xong,lấy ra một cái khăn tay,tỉ mỉ đem bả vai Tiêu Dật,cũng chính là chỗ mà Tiêu Mẫn Nhi dựa vào,chỗ đó còn mang theo một vệt nước đáng nghi,vừa lau vừa xát.
“Vậy ngươi đừng ôm ta nữa là được rồi”.Tiêu Dật trong lòng nổi lên lăn tăn không vui.
“Ta không nói ngươi”.Ti Tu Dạ giải thích,thấy Tiêu Dật tâm tình cũng không chuyển biến tốt,lại nói: “Dật Nhi của ta có bẩn,ta cũng không buông tay”.
“Cái gì mà Dật Nhi của ngươi,Dật Dật là của gia đình chúng ta”.Lòng tự trọng của Tiêu Mẫn Nhi bị làm nhục một cách nghiêm trọng,nghẹn tiếng nói.
Ti Tu Dạ chậm rãi liếc Tiêu Mẫn Nhi một cái,ôm ôm Tiêu Dật: “Hài tử của Ti gia chưa đến mười lăm tuổi không được gặp mẹ ruột”.
Tâm tình của Tiêu Dật theo người đang ôm mình mà ngày càng khó chịu: “Vậy là như thế nào?Ta và mommy của ta cùng nhau sáu năm rồi,còn thiếu lần này sao?”.
Ti Tu Dạ hiểu rõ tròng lòng Tiêu Dật đang khó chịu,kỳ thực hắn cũng không thích giống như động vậy quý hiếm bị mọi người vậy quanh xem,vì vậy bèn ôn nhu khuyên: “Ta cũng chẳng qua là thuận miệng nói mà thôi,nếu như ngươi thực sự muốn nàng,mấy ngày nữa,ta cho người đến đón nàng vào nhà cho ngươi cùng nàng tụ họp.Hôm nay chúng ta hãy về trước đã”.
Tiêu Dật suy nghĩ một chút rồi gật gật.
“Mommy,ta đi trước,ngươi cùng bà bà đừng lo lắng cho ta,đều phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt.Các ngươi mấy ngày nữa đến Ti gia thăm ta.Tạm biệt mommy,tạm biệt bà bà”.
“Dật Dật———”. Tiêu Mẫn Nhi trong lòng không cam chịu liền đuổi theo ôm Tiêu Dật.
“Tiễn mẹ của tiểu thiếu gia về”.Ti Tu Dạ phân phó người bên cạnh.
Vì bị ngăn cản Tiêu Mẫn Nhi chỉ có trơ mắt nhìn bảo bối Dật Dật của mình được ôm vào trong xe.
….
Rõ ràng trong xe rất rộng,nhưng ba tiểu hài tử nhất định phải chen chúc cùng một chỗ,sợ hãi rụt rè,không dám lộn xộn.
Trong xe im lặng,chỉ có tiếng lật tài liệu của Ti Tu Dạ.
Ngồi bên cạnh Ti Tu Dạ,Tiêu Dật bỗng nói: “Daddy,ngươi nếu đã đồng ý cho Dật Dật cùng mommy của Dật Dật gặp mặt vậy cũng có thể làm cho mommy của ca ca tỷ tỷ cùng bọn họ gặp nhau không?”.
Bàn tay nho nhỏ càm lấy cánh tay Tu Ti Dạ lay lay,âm thanh mềm mại làm cho lòng người nhất thời thoải mái.
“Dật Nhi”.Tầm mắt của Ti Tu Dạ theo văn kiện chuyển đến ánh mắt hồn nhiên của Tiêu Dật,khóe miệng cười giống như nước mùa xuân khiến cho ba chị em nhìn mắt choáng váng,”Chiêu này của ngươi,không phải lúc nào cũng hữu dụng”.
Nghe ra chế nhạo trong lời nói của Ti Tu Dạ,Tiêu Dật cũng không có thẹn quá hóa giận,vẻ mặt hài tử phong phú vừa thu lại,người ngồi ngay ngắn lại,vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ban đầu,cũng không có mong đợi đối với loại hồ ly tinh nghìn năm này có hiệu nghiệm,nhưng mà,không muốn nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của bọn chúng mà thôi.
“Đây là quy củ của Ti gia,là không thể tùy ý thay đổi”.Ti Tu Dạ buồn cười khi nhìn thấy Tiêu Dật trở mặt.
“Hóa ra,đế vương lãnh huyết trong truyền thuyết cũng tuân theo quy củ”.
Tiêu Dật nói một câu khẩu khí bình thản,làm cho ba chị em lo lắng,hoang mang gương gương mắt len lén quan sát vẻ mặt của Ti Tu Dạ.
“Phép khích tướng đối với ta cũng không hữu dụng”.Ti Tu Dạ không hề tức giận,tới gần bên tai Tiêu Dật,nhẹ nhàng mà mang theo hấp dẫn nói:”Nếu Dật Nhi cảm thấy ta đây làm chủ nhân của Ti gia rất bất lực,không bằng có thể đem ta kéo xuống,sau đó tự mình làm,lúc đó muốn bỏ đi nội quy nào thì bỏ đi nộ quy ấy”.
Tiêu Dật hơi hơi kinh ngạc mà quay đầu nhìn Ti Tu Dạ,nào có như vậy mà làm chủ nhà người ta,nào có như vậy mà làm cha người ta?
Nó muốn tìm tòi nghiên cứu lời nói lúc nãy của Ti Tu Dạ,nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn,tiếp tục nhìn,chỉ có một phiến lam tử sắc thâm thúy.